Nếu được hỏi một câu
Thật lòng cùng người cũ
Biết làm sao mà giấu
Những lời làm đau nhau?
Có người hỏi: “Vì sao?
Tình ta ra thế này?”
Bởi lòng còn tha thiết
Bất kể người đổi thay.
Có người lại nghiệt cay:
“Anh còn sống đấy à?
Thế gian nhiều thằng chết
Sao lại chừa anh ra?”
Người bồng con kêu ca:
“Điện thoại giờ rẻ mà!
Gọi hỏi thăm con trẻ
Cũng tiếc nữa cơ à?”
Lại có người thật lạ
Rối rít cảm tạ nhau:
“Ngày ấy nhờ bỏ nhau
Mà người sau kịp đến”.
Vài người vờ lơ đễnh
Cười nhạt rồi bước qua
Bởi những lời giao đãi
Chẳng thà đừng nói ra!
Cũng có người đứng lại
Chẳng nói, chỉ rưng rưng
Bởi những gì đã-từng
Nhắc chi thêm hụt hẫng...
Rồi có người lẩn thẩn
Cứ hỏi: “Hạnh phúc không?”
Lạc giữa triệu đám đông
Vẫn dõi tìm người cũ.
“Người phải vui lên chứ!
Buồn riêng tôi chịu rồi...
Người ấy có thay tôi
Đi cùng người đến cuối?”
Thôi thì đành trách tội
Ký ức quá nhiều lời!
Nhớ làm chi rồi hỏi?
Để nhận lời phai phôi...
Riêng tôi chỉ tự hỏi:
“Mình có từng thấy vui?”
...
Kìa, ngày cũ mỉm cười...
@by txiuqw4