sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Điều kỳ diệu tình yêu - Phần 3

18. Quà tặng cho những tâm hồn đang yêu

Đừng quay lưng với tình yêu khi nó đang ở trước mắt bạn. Nếu làm như thế, một ngày nào đó bạn sẽ phải hối tiếc vì đã để tình yêu vỗ cánh bay đi.

Người ta thường mất hàng giờ để trò chuyện thân mật với một người, hàng ngày để ái mộ một người, hàng tuần để nhớ nhung một người, hàng tháng để yêu một người, nhưng chỉ trong nháy mắt là có thể nói lời chào từ biệt với một người.

Tình yêu không phải là điều cần nắm giữ trong tay mà là điều ta phải cho đi.

Đừng lo lắng con tim sẽ đưa ta đến đâu vì trái tim tự biết tìm đường của nó.

Khi yêu một người, xin đừng quá chú tâm vào lỗi lầm của người đó, mà hãy biết chấp nhận những lỗi lầm ấy với một tấm lòng vị tha, bao dung.

Đừng nhào nặn người yêu theo khuôn mẫu của bạn. Nếu không, bạn chỉ yêu chính hình bóng của mình phản chiếu nơi họ.

Tình yêu giống như thủy ngân trong lòng bàn tay. Hãy để những ngón tay duỗi ra thì nó lưu lại. Nắm thật chặt nó thì nó trôi mất.

Nguyễn Mạnh Thảo - Theo Internet

19. Đi tìm tình yêu

“Có nhiều điều kỳ diệu chợt đến trong cuộc sống, nhưng hầu hết những điều tuyệt vời trong đời là do ta thận trọng vun đắp, nỗ lực theo đuổi hoặc đòi hỏi sự kiên trì bền bỉ mới có được.”

Kevin Chapman đã để ý đến cô gái ấy từ khi hai người đang đứng dưới tầng ngầm ga xe điện Penn, thành phố New York. Nhìn bộ váy hợp thời trang và cách trang điểm khéo léo cùng gương mặt xinh xắn của cô, anh nghĩ thầm: "Chà, cô gái này trông thật có duyên!"

Đó là ngày 5 tháng 7, hầu hết mọi người trở về nhà sau kỳ nghỉ lễ cuối tuần, nên xe điện không còn một ghế trống nào cả. Anh lên xe và đi dọc các toa để tìm ghế, vô tình gặp lại cô gái "có duyên" đi cùng chuyến xe với anh. Anh vui vẻ bắt chuyện làm quen, điều khiến anh cảm thấy bất ngờ và thú vị là qua cách nói chuyện, anh phát hiện ra cô là một cô gái thông minh, chứ không phải như ấn tượng ban đầu mà anh nghĩ. Chưa bao giờ anh gặp một người con gái nói chuyện hợp đến như vậy, và thế là suốt chuyến đi đến Philadelphia ngày hôm ấy, hai người cứ say sưa trò chuyện. Khi đã đến ga, Kevin bước xuống tàu mà lòng vẫn còn vương vấn chưa muốn rời. Con tàu từ từ rời bến, bắt đầu chạy tiếp đến Baltimore thì Kevin mới chợt nhớ ra rằng anh chưa hỏi địa chỉ của cô gái ấy, thậm chí số điện thoại nơi làm việc cũng không. Thầm trách mình quá đãng trí, anh quyết tâm sẽ tìm cô cho bằng được, mặc cho tất cả những gì anh biết về cô chỉ là cái tên Rita, sống gần ga xe điện Baltimore và cô đang làm việc cho một hãng luật nào đó.

Ngày hôm sau, Kevin chạy đến thư viện và liệt kê tất cả những công ty luật ở Baltimore. Một danh sách dài đằng đặc, nhưng anh không hề nao núng. Anh bắt đầu chiến dịch tìm kiếm cô gái. Anh xin nghỉ phép, kiên nhẫn gọi hết công ty luật này đến công ty luật khác ở Baltimore hỏi thăm tin tức về người con gái mang tên Rita. Những cảm xúc ấy đã khẳng định một điều rằng anh đã yêu cô ấy.

Anh bạn Arthur của Kevin lo lắng:

- Cậu không thể cứ như vậy. Trên đời này còn có bao nhiêu cô gái khác mà.

- Nhưng họ không phải người tớ muốn tìm. Giá như cậu gặp Rita, giá như cậu biết được cô ấy đặc biệt đến mức nào...

Arthur thở dài. Đột nhiên, Kevin ngừng lại:

- Tớ mới nhớ ra một điều! Cô ấy nói đã từng học ở một trường phổ thông tên là California!

Arthur gợi ý cho Kevin gọi điện cho phòng giáo vụ của trường. Kevin liền nhấc điện thoại, hồi hộp nói:

- Tôi đang cố tìm địa chỉ của một cô tên là Rita. Tôi không biết họ cô ấy là gì, nhưng chắc chắn cô Rita đã tốt nghiệp bốn năm trước ở trường.

Cô gái trực điện thoại hỏi lại, vẻ nghi ngờ:

- Anh cần hỏi để làm gì?

Bối rối vì thái độ dè chừng ấy nhưng Kevin vẫn nhanh trí bịa ra một câu chuyện về việc tìm một quyển sách mà cô ấy mượn của anh khi còn học chung. Tuy nhiên, cô gái ấy không có vẻ nhiệt tình giúp đỡ. Cô nói ngắn gọn:

- Theo danh sách, chúng tôi có một cô Rita đã tốt nghiệp vào bốn năm trước đây, Nhưng tôi không được tùy tiện cho thông tin về cô gái đó.

Bất kể Kevin đã van nài như thế nào, cô gái vẫn lạnh lùng đáp:

- Xin thứ lỗi. Điều đó trái với nội quy của trường.

Suốt những ngày sau, Kevin lúc nào cũng loay hoay nghĩ xem mình phải làm sao để cô giáo vụ cung cấp thông tin cho anh.

Ba ngày sau, Kevin gọi lại phòng giáo vụ trường. Khi nghe giọng cô gái đã gặp hôm qua, anh liền dập máy. Ngày hôm sau anh gọi lại, rồi cúp máy mỗi khi nghe cô giáo vụ ấy trả lời.

Nhiều lần sau đó, có một giọng nữ trẻ hơn trả lời điện thoại. Giọng cô có vẻ thân thiện, Kevin tìm cách lấy lòng cô ấy ngay:

- Làm ơn giúp tôi! Tôi đã đem lòng yêu một cô gái tình cờ gặp trên một chuyến tàu. Tôi biết cô ấy đã từng học ở trường này. Làm ơn tìm giúp tôi số điện thoại hoặc địa chỉ nhà của cô ấy được không?

Cô gái có vẻ rất thông cảm. Cô nhẹ nhàng nói:

- Tôi không dám hứa. Nhưng tôi sẽ cố tìm giúp anh.

Mỗi phút trôi qua, Kevin bắt đầu thất vọng vì nghĩ rằng cô ấy sẽ không bao giờ gọi lại cho anh. Đến hai giờ sau, điện thoại vẫn nằm im lìm... Anh chờ đợi hàng giờ, hàng ngày rồi đến một tuần... Vào lúc gần như đã tuyệt vọng, thì Kevin nhận được điện thoại của cô ấy. Cô trả lời anh, vẻ mừng vui, hào hứng:

- Đây rồi! Tôi tìm ra số của cô ấy rồi. Nhưng đó là số điện thoại nhà của cha mẹ cô ấy. Tôi đã kể với họ về câu chuyện của anh... - Cô cười khúc khích - Và đây là số điện thoại của cô ấy ở Baltimore.

Hai năm sau, lễ cưới của Kevin và Rita diễn ra. Trong bài diễn văn chúc mừng bạn mình, Arthur nói:

- Các bạn thân mến, mỗi người chúng ta đều có một nửa của mình mà cuộc sống đã dành sẵn. Tình yêu là một điều kỳ diệu, nhưng có thể định mệnh sẽ không trao tận tay chúng ta điều kỳ diệu đó, mà để chúng ta phải đau buồn, nhớ nhung, rồi vượt qua những trở ngại mới có thể có được. Kevin là một anh chàng may mắn vì đã tìm được điều kỳ diệu cho cuộc đời của mình.

Nhã Khanh - Theo Small Micracles of Love

“Định mệnh có thể mang chúng ta đến với nhau, nhưng chính chúng ta làm cho định mệnh đó thành sự thật.”

Khuyết danh

20. Ký ức yêu thương

“Anh còn yêu em như ngày nào không anh? Bây giờ, em không còn trẻ đẹp như xưa nữa, phải không anh?” - Vừa ngắm mình trong gương, Karin vừa hỏi tôi bằng một giọng nũng nịu dỗi hờn.

Nhìn khuôn mặt dịu hiền, đáng yêu của nàng, bất giác tôi mỉm cười. Chúng tôi cưới nhau đã hơn mười năm và trong suốt ngần ấy thời gian, chưa bao giờ tôi khác đi. Thời gian đã làm biến đổi nhiều thứ. Đã xuất hiện những vết chân chim trên khóe mắt chúng tôi, đã làm Karin không còn như xưa vì trải qua những lần sinh nở, nhưng tình yêu tôi dành cho nàng vẫn vẹn nguyên như bài học năm nào ông tôi đã dạy.

Năm ấy, tôi chỉ là một cậu bé mười ba tuổi được mẹ dẫn về thăm ngoại tại một vùng quê yên tĩnh sau một năm học vất vả. Tôi được dạo chơi trên những đồng cỏ xanh ngút ngàn và cùng ông đi câu cá vào những buổi chiều nắng đẹp.

Bỗng một hôm tôi chợt nhìn thấy ông ngồi một mình trầm ngâm trong phòng, mắt đăm đăm nhìn vào bức hình trắng đen đã ngả màu trên tường.

- Ông ơi, người trong ảnh là ai thế? - Tôi tò mò hỏi.

- Con nhìn thấy đôi mắt của cô ấy chứ? - Ông không trả lời mà hỏi lại tôi.

- Cô ấy có đôi mắt rất đẹp, ông ạ! - Tuy là một cậu bé con, nhưng tôi vẫn nhận thấy người phụ nữ trong bức ảnh rất duyên dáng và xinh đẹp. Mái tóc dài ôm lấy khuôn mặt thanh tú. Và đặc biệt, đôi mắt như có một sức hút mãnh liệt.

- Cô ấy là người yêu cũ của ông ư? - Tôi trêu chọc. Nhưng ông không hề tỏ ra phật ý. Miệng nở nụ cười âu yếm, đôi mắt vẫn không rời bức hình, ông chậm rãi nói:

- Đúng đấy, cháu ạ! Ông đã yêu và sẽ mãi yêu bà ấy!

Tôi ngạc nhiên đến nỗi không thốt lên được lời nào. Lần đầu tiên có người đề cập đến chuyện tình yêu với tôi mà người ấy lại là ông. Nhưng người phụ nữ trong ảnh nào có phải là bà? Mặc dù bà mất trước khi tôi ra đời, nhưng tôi đã nhiều lần thấy ảnh bà trong quyển album của mẹ. Như hiểu nỗi băn khoăn trong lòng tôi, ông đứng dậy và đi về phía tủ kính, lấy ra quyển album có lẽ đã lâu lắm rồi. Nhìn những tấm hình xưa cũ, ông như đắm chìm vào kỷ niệm của thời trai trẻ.

- Cháu nhìn xem, tấm hình này ông và bà chụp ở bãi biển Scheveningen đấy. Còn đây là cảnh chụp ngay trên đồng cỏ của trang trại nhà mình, cháu nhận ra chứ?

Thật vậy, bà tôi không đẹp như người phụ nữ trong ảnh. Lẽ nào ông lại cưới một người mà mình không hề yêu?

- Ông ơi, thế người phụ nữ trong tấm ảnh kia là ai thế? - Tôi không nén nổi sự tò mò.

- Là bà của cháu đấy. - Ông khẽ đáp - Cháu nhìn đôi mắt của bà xem.

Lúc đó, tôi mới nhìn kĩ và nhận ra đấy là bà của tôi. Thời gian đã biến đổi khá nhiều đường nét trên khuôn mặt, khiến bà không còn vẻ đẹp như xưa, nhưng đôi mắt vẫn thế, vẫn ấm áp và thu hút.

- Bao nhiêu năm đã trôi qua nhưng ông vẫn rất yêu bà. Và cháu hãy nhớ điều này nhé: Khi ta thật sự yêu một người, ta sẽ không còn quan tâm đến vẻ bề ngoài của người ấy. Chính bà của cháu vẫn thường than thở rằng, bà trở nên già đi, xấu đi. Nhưng đối với ông, bà vẫn luôn đẹp, đẹp như trong bức ảnh ngày còn son trẻ này. Mỗi khi nhìn vào mắt bà, ông lại thấy đôi mắt sáng trong của cô gái đôi mươi xinh đẹp ngày xưa.

Những lời nói xuất phát từ tình cảm chân tình của ông đã hằn sâu trong tâm trí tôi. Dù lúc ấy tôi vẫn còn đang ở lứa tuổi thiếu niên, chưa hiểu rõ khái niệm về tình yêu, tôi cũng ước muốn sau này sẽ có được một tình yêu cao cả và sâu sắc như thế. Có thể khi đó tôi còn quá nhỏ để hiểu thế nào là một tình yêu đích thực, nhưng lúc này đây, khi nhìn vào mắt Karin, tôi vẫn thấy nàng thật trẻ trung và duyên dáng như ngày mới quen. Và tôi cảm nhận rõ rằng chính vẻ đẹp của tâm hồn mới đảm bảo cho một tình yêu bền vững.

Hoa Phượng - Theo Internet

21. Tìm lại tình yêu

“Từng giây phút trong tình yêu đều có ý nghĩa của nó. Hạnh phúc cũng như nỗi đau đều trở thành những kỷ niệm và bài học cho trái tim.”

Kimberly Kirberger

Luôn bận rộn, tất bật với công việc, con cái, nhà cửa... là những lý do tạo nên một khoảng cách im lặng vô hình giữa hai vợ chồng tôi. Yêu nhau một thời gian dài rồi chúng tôi mới quyết định cưới nhau, có với nhau hai mặt con, công việc ổn định, thế mà càng ngày chúng tôi càng không thể tìm thấy tiếng nói chung trong cuộc sống hôn nhân.

Chúng tôi không còn cùng chia sẻ những suy nghĩ, cảm nhận - mỗi người theo đuổi một thế giới của riêng mình, che giấu những suy nghĩ thật trong lòng ngay cả những lúc gần nhau.

Và ngay lúc này đây, khi chúng tôi đang cùng nghỉ ngơi trên bãi biển thơ mộng với quyết tâm cải thiện tình hình, thế mà mọi chuyện có vẻ cũng không khá hơn chút nào. Mỗi người một chiếc ghế bố, đọc sách và trôi theo dòng suy ngẫm mà dường như quên mất "một nửa thương yêu" đang ở chiếc ghế ngay bên cạnh.

Không biết anh có nhận ra không, chứ tôi thì buồn lắm, vì tôi là phụ nữ mà! Tôi luôn tự vấn lòng mình "Tại sao lại như vậy? Tại sao lại xuất hiện một khoảng lặng giữa chúng tôi? Không thể cứ mãi như thế này được!". Tôi quyết định phá vỡ bầu không khí ngột ngạt này. Tôi hỏi anh: "Hay là vợ chồng mình xây những lâu đài bằng cát đi anh!". Anh buông quyển sách xuống, ngước mắt nhìn qua tôi, hơi ngần ngừ nhưng rồi anh cũng gật đầu đồng ý.

Hai chúng tôi bắt tay vào xây lâu đài cát. Bắt đầu là nền, rồi đến những bức tường cát bao xung quanh. Anh rất khéo tay, bằng những động tác thuần thục, anh xây cho lâu đài những chiếc cầu nhỏ bắc ngang qua để đi vào bên trong. Còn tôi thì trang trí nóc lâu đài bằng những vỏ sò. Lâu đài của chúng tôi cũng có cổng vòm, ban công và cửa sổ bên hông cũng được đắp vỏ sò... Cuối cùng thì công trình của chúng tôi cũng hoàn tất. Thật tuyệt vời, trông nó giống như một tòa lâu đài của vua chúa ngày xưa vậy!

Đang mải ngắm nghía và tự tán thưởng mình, thì đột nhiên một con sóng to ập đến, cuốn cả công trình của chúng tôi vào lòng biển. Thế là mọi công sức, tâm huyết đều vô ích. Lại phải bắt đầu từ đầu và lại bị sóng đánh trôi đi. Cứ thế, chúng tôi mải miết xây và con sóng vẫn cứ mải miết cuốn đi tất cả. Chán nản, chúng tôi không tiếp tục cuộc chơi nữa, mệt mỏi quay về khách sạn.

Đã khuya lắm rồi, có lẽ mọi người đã chìm vào giấc ngủ. Duy chỉ có tôi là không tài nào chợp mắt. Tôi khoác lên người chiếc áo choàng và bước ra ban công, đứng nhìn về phía biển. Một lát sau, anh cũng theo ra. Anh hỏi:

- Có chuyện gì vậy em?

- Em đang nghĩ về cuộc hôn nhân của chúng mình. Anh có nhớ lần cuối cùng chúng ta trò chuyện với nhau cách đây bao lâu không? Em có cảm giác chúng ta giống như hai người xa lạ cùng sống dưới một mái nhà... Tại sao lại như vậy chứ? - Tôi nói luôn một mạch, vì e rằng nếu như ngừng lại một chút thôi là tôi không đủ can đảm để nói thật những suy nghĩ lâu nay đã chôn kín trong lòng - Em thấy hiện giờ chúng mình giống như những lâu đài cát lúc nãy vậy. Cứ mải miết chạy theo những toan tính của cuộc sống hàng ngày để rồi bị chính nó cuốn đi lúc nào không biết!

Đã rất lâu, hôm nay chúng tôi mới lại nói với nhau về những trăn trở, buồn phiền, về những điều không bằng lòng nhau trong cuộc sống. Chúng tôi cởi mở nỗi lòng dưới sự chứng kiến của những vì sao đang lấp lánh trên bầu trời, trong tiếng sóng rì rào từ biển xa đưa lại. Anh nói:

- Anh hứa sẽ lắng nghe em nói, và dành thời gian cho em nhiều hơn!

Và tôi cũng hứa: - Em sẽ bình tĩnh hơn, sẽ ở bên anh nhiều hơn, và sẽ không che giấu những suy nghĩ của mình như trước đây nữa!

Và các bạn có biết không? Đêm đó, tôi đã ngủ rất ngon, rất sâu trong vòng tay anh. Buổi sáng hôm sau mới thật là tuyệt. Chúng tôi cùng ra biển lướt sóng, cùng nhau xem những chú cá heo đang quăng mình đùa vui trong sóng nước. Chúng tôi đã cười rất nhiều, mọi ưu phiền lâu nay gần như tan biến. Có lẽ chúng tôi sẽ không bao giờ quên được khoảnh khắc này. Trong niềm hạnh phúc ngọt ngào vừa tìm lại được, tôi như nghe thấy từ sâu thẳm tâm hồn có một giọng nói cất lên:

"Khi ngày mai đến và cuộc sống lại bắt đầu, hãy nghĩ về nỗi đau và những giọt nước mắt đã qua để biết trân trọng và giữ gìn hạnh phúc ngày hôm nay. Và hãy luôn nhớ rằng nụ cười có thể chữa lành mọi vết thương".

Đặng Thị Hòa - Theo Crumbling Sand Castles

“Tình yêu có khả năng chữa lành trái tim cho cả hai, người cho và người nhận.”

Karl Menninger

22. Bức thư giảng hòa

“Chỉ có tình yêu mới có thể làm cho cuộc sống của bạn ý nghĩa hơn.”

Elbert Hubbard

Có đôi vợ chồng cưới nhau được khá lâu, và như nhiều cặp vợ chồng khác, họ cũng trải qua những sóng gió trong cuộc sống hôn nhân của mình. Một ngày kia, sau trận cãi nhau kịch liệt, mối quan hệ giữa hai vợ chồng trở nên vô cùng căng thẳng. Họ giận dữ và thất vọng về nhau.

Sau một tuần lễ chẳng ai nói với ai lời nào, người chồng cầm một mảnh giấy và một cây bút, yêu cầu cả hai bình tĩnh ngồi vào bàn, viết ra những gì không hài lòng về nhau rồi đưa cho nhau đọc. Cô vợ không thèm nhìn chồng, giật ngay mảnh giấy và cắm cúi viết hết dòng này sang dòng khác. Bao nhiêu bực dọc, giận dỗi, cô trút hết vào ngòi bút. Người chồng thì ngược lại, cứ cúi đầu trầm tư suy nghĩ một lúc lâu rồi mới bắt đầu đặt bút viết.

Khoảng mười lăm phút sau, khi đã viết xong, họ trao cho nhau mảnh giấy của mỗi người. Mảnh giấy của người vợ đầy ắp những lời phàn nàn, kể tội người chồng của mình. Cô cảm thấy mình đau khổ biết bao khi cuộc sống hôn nhân không hề lý tưởng như cô vẫn hằng tưởng tượng. Cầm tờ giấy từ tay chồng, cô từ từ mở mảnh giấy ra, chán nản khi nghĩ rằng hẳn nó cũng dày đặc chữ về những nỗi thất vọng mà chồng cô cảm thấy. Thế nhưng những gì cô trông thấy khiến cô rơi nước mắt, không phải giọt nước mắt buồn khổ, mà là giọt nước mắt của hạnh phúc. Trên mảnh giấy của chồng cô chỉ có một dòng chữ ngắn gọn: "Anh luôn yêu em - cho dù bất cứ chuyện gì xảy ra!".

Cẩm Giang - Theo Inspirations

23. Đoạn kết của một tình yêu

“Tình yêu giống như dòng suối mùa xuân. Càng chảy xa và càng dài bao nhiêu, dòng suối ấy càng trở nên mạnh mẽ hơn, sâu thẳm hơn và trong sạch hơn bấy nhiêu.”

Eddie Cantor

Chuyện tình của Martha và Glenn chớm nở từ khi cả hai người còn học chung trường phổ thông. Sau khi tốt nghiệp đại học và ổn định việc làm, họ quyết định cưới nhau. Kể từ ngày đó cho đến tận bây giờ - khi hai người đã ở tuổi răng long đầu bạc - chưa bao giờ hai ông bà xa nhau dù chỉ một ngày.

Mãi cho đến Giáng sinh năm ngoái, để thuận tiện cho việc theo dõi và chăm sóc sức khỏe cho ông Glenn khi căn bệnh giảm trí nhớ của ông ngày càng nghiêm trọng, cả gia đình đưa ông vào dưỡng đường Wesbury. Và thế là, lần đầu tiên kể từ khi cưới nhau, hai ông bà phải sống xa nhau.

Từ lúc lên sáu tuổi, bà Martha đã bị khiếm thính. Vài năm trở lại đây, bà còn bị chứng đau lưng hành hạ. Sau nhiều lần xét nghiệm, người ta kết luận rằng, cơn đau khủng khiếp của bà xuất phát từ một khối u lớn. Bà mắc phải căn bệnh ung thư phổi.

Bệnh tình của Martha ngày càng trở nên trầm trọng. Chẳng bao lâu sau, bà không thể tự ăn được nữa mà phải truyền qua ống dẫn. Nhưng không ai dám nói sự thật ấy cho ông Glenn. Khi các con đến thăm ông ở dưỡng đường, họ đều giấu ông về tình trạng nguy kịch của bà.

Diane - cô con gái lớn của hai ông bà - cảm nhận rằng, hình như cha đã linh cảm được điều chẳng lành xảy ra với mẹ cô. Sức khỏe của ông Glenn tiếp tục diễn biến xấu đi. Và rồi một ngày nọ, các bác sĩ thông báo với gia đình rằng, ông sẽ không còn sống được bao lâu nữa. Ước nguyện cuối cùng của ông là muốn được ở bên cạnh gia đình mình. Mọi người trong gia đình đều biết đây có thể là cơ hội cuối cùng họ còn được sống bên cạnh ông. Không ai bảo ai, những người con đều tự nhủ sẽ làm tất cả mọi điều để cha mẹ mình cảm thấy hạnh phúc.

Ông Glenn Stockton không nói được nhiều, và bà Martha cũng vậy. Nhưng vào lúc này, lời nói thật sự không còn cần thiết đối với cả hai bởi họ đã sống hạnh phúc bên nhau gần như trọn vẹn cả cuộc đời.

Vào lúc này, bà Martha gần như không thể di chuyển được nữa. Căn bệnh quái ác đã khiến cho mỗi chuyển động của bà đều gây ra những cơn đau. Ông Glenn cũng phải ngồi xe lăn. Lúc vừa bước vào ngưỡng cửa ngôi nhà quen thuộc của mình, ông liền yêu cầu các con đưa mình đến bên giường bà. Đang thiêm thiếp trong giấc ngủ, nhưng dường như bà Martha cũng cảm thấy có sự hiện diện của ông. Bà mở mắt, ngước nhìn và thấy ông bên cạnh. Không ai có mặt vào giây phút đó có thể quên được khuôn mặt rạng rỡ của bà, và cả cái nhìn trìu mến, yêu thương của ông. Không gian, thời gian như ngừng trôi, chỉ còn đọng lại hình ảnh tuyệt đẹp của một tình yêu to lớn mà hai ông bà đã dành cho nhau. Ông Glenn thì thầm trong niềm xúc động: "Cảm ơn các con". Câu nói ấy khiến cho các con ông đều rơi nước mắt. Việc gặp lại bà, được tiếp tục sống bên cạnh bà đối với ông có ý nghĩa hơn bất kỳ điều gì. Chốc chốc, bà Martha lại nhìn quanh phòng và đôi mắt của bà dường như sáng hơn mỗi khi trông thấy ông.

Cuộc hội ngộ kéo dài đến gần nửa đêm. Mọi người rời khỏi phòng, trả lại không gian yên tĩnh cho hai ông bà. Bà Martha đã ngủ thiếp đi, khuôn mặt vẫn rạng ngời niềm hạnh phúc, còn ông Glenn nằm ở giường bên cạnh, âu yếm nhìn vợ mình như muốn canh cho bà ngủ một giấc bình yên.

Sáng hôm sau, khi các con trở lại phòng, thì bà Martha đã ra đi tự lúc nào. Ông Glenn hoàn toàn không hay biết điều đó. Biết cha đang rất yếu, không ai trong nhà dám nói ra sự thật. Khi họ chuyển bà ra khỏi giường, ông Glenn vẫn đang ngủ, một giấc ngủ bình yên không mộng mị, nhưng thật bất thường với tình trạng sức khỏe của ông. Khi bác sĩ kiểm tra xong, họ cho biết rằng cũng đã sắp đến lúc ông ra đi.

Không gì đau đớn bằng cùng một lúc mà lại mất đi cả hai người yêu dấu, nhưng trong sự đau đớn ấy, các con của hai ông bà cũng được an ủi rằng cha mẹ họ sẽ được ở cạnh nhau. Nắm lấy bàn tay gầy guộc của cha mình, Diane nhẹ nhàng bảo ông: - Mẹ đang đợi cha, hãy chăm sóc mẹ, cha nhé! Chỉ 12 giờ 45 phút sau khi vợ mình qua đời, ông Glenn Stockton cũng ra đi theo bà trong chuyến hành trình cuối cùng của cuộc đời, bên nhau như họ đã từng bên nhau suốt cả quãng đời của mình. Năm phút sau đó, cơn mưa ảm đạm từ suốt đêm qua cuối cùng cũng tạnh. Mặt trời ló dạng qua đám mây mù, tỏa sáng một màu tươi tắn.

Sẽ còn đọng mãi trong tâm trí các con ông bà hình ảnh tuyệt đẹp về tình yêu của hai người trong cái siết tay cuối cùng, trong ánh mắt thiết tha, trong nụ cười rạng ngời hạnh phúc. Đây không còn là một ký ức đau buồn, mà là minh chứng cho một mối tình vĩnh cửu. Tình yêu của Martha và Glenn Stockton sẽ mãi là một câu chuyện tình yêu thực sự không có hồi kết.

Thanh Tâm - Theo The Sun had come out


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx