sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Điều kỳ diệu tình yêu - Phần 4

24. Thông điệp của tình yêu

“Người ta không thể sống thiếu kỉ niệm nhưng cũng không thể chỉ sống bằng kỉ niệm.”

Khuyết danh

Louis lấy từ trong túi áo một chiếc hộp nhỏ hình trái tim được bọc một lớp vải nhung màu đỏ và quỳ xuống bên cạnh tôi nhẹ nhàng hỏi:

- Em đồng ý lấy anh chứ?

Lúc này trông anh thật đáng yêu và khác với chàng trai cao lớn, mạnh mẽ hàng ngày tôi vẫn thường thấy, và chính vì điều đó, anh lại càng dễ mến hơn bao giờ hết. Tôi biết tôi sẽ không thể tìm được một người tốt hơn anh, một người luôn khoan dung, dịu dàng và quan tâm, lo lắng cho tôi. Anh không chỉ đến với tôi bằng tình yêu mà còn là người bạn tốt nhất, là chỗ dựa vững chắc nhất của tôi và tôi đã yêu anh với tất cả trái tim mình.

- Vâng, em đồng ý. - Tôi hạnh phúc trả lời.

Một thoáng nhẹ nhõm thoáng qua trên khuôn mặt của anh, và người đàn ông cao lớn với nụ cười như một đứa trẻ ấy ôm lấy tôi, thì thầm:

- Cám ơn em đã làm anh trở thành người đàn ông hạnh phúc nhất trên đời.

Tối hôm đó, tôi không sao chợp mắt được, niềm hạnh phúc của hiện tại và những hồi ức của ngày xưa tràn ngập tâm hồn tôi. Đây không phải là lần đầu tiên tôi nghĩ đến một đám cưới. Cách đây năm năm, Jono, người yêu đầu tiên của tôi bị tai nạn giao thông và mất chỉ cách ngày cưới của chúng tôi vỏn vẹn sáu tháng. Nỗi đau quá lớn làm trái tim tôi gần như bị tê liệt và mất phương hướng trong cuộc sống. Tôi chìm trong nỗi thương tiếc, không dám nghĩ đến một đám cưới nào trong tương lai và luôn tự hỏi khi nào tôi mới có thể vượt qua được sự mất mát này.

Ngày ấy, tôi chỉ mới hai mươi ba tuổi. Gia đình và bạn bè hi vọng tôi có thể tiếp tục sống cuộc sống bình thường như trước và sẽ có người yêu mới nhưng... một lễ cưới, có thể không và sẽ như thế nào? Nhiều tháng trôi qua, tôi luôn tự hỏi không biết Jono có giận tôi không khi tôi lại yêu và lấy một người khác. Tôi đã hứa rằng tôi chỉ sẽ là của riêng anh kia mà! Bây giờ tôi đã nhận lời cầu hôn của Louis. Tôi đã thức suốt đêm để trò chuyện với Jono như thể anh vẫn còn đó, hay đúng hơn là Jono vẫn còn trong tôi và tôi mong anh hiểu và tha thứ cho tôi khi tôi không thể giữ trọn lời hứa với anh.

Trời sáng dần, một tiếng gõ cửa làm tôi bật dậy.

Và Louis xuất hiện sau cánh cửa:

- Em đã chuẩn bị xong chưa?

- Sao cơ? - Tôi ngơ ngác hỏi.

- Chúng ta sẽ đến nhà thờ để nghe hướng dẫn cho buổi lễ đính hôn, chúng ta đã dời lại vào ngày hôm nay.

- Ồ vâng, đúng rồi. - Tôi chuẩn bị mọi thứ và chúng tôi quyết định sẽ đi xe của tôi cho nhanh.

- Em ổn chứ? - Anh hỏi tôi khi bắt đầu cho xe chạy đi.

Tôi gật đầu với vẻ hồi hộp hiện rõ trên cả khuôn mặt lẫn ánh mắt.

- Em vẫn muốn cưới anh đúng không?

Tôi quay sang nhìn anh và biết rằng tôi không thể để mất anh trong đời mình. Phải chi anh có thể biết ngay lúc này tình yêu tôi dành cho anh nhiều biết bao nhiêu, và tôi biết rằng tôi đã sẵn sàng để đến với anh và nhận lời làm vợ anh.

- Vâng. - Tôi trả lời.

Louis dừng xe trong bãi xe nhà thờ, bước ra và vòng sang bên cạnh để mở cửa cho tôi.

- Em có thấy ví của anh để ở đâu không? - Anh bất ngờ phát hiện chiếc ví đã rơi ở đâu đó khi đưa tay vào túi tìm nó.

- Chắc là rơi dưới ghế.

Anh quay lại và tìm ở hàng ghế đầu trong khi tôi nhìn xung quanh để tìm giúp anh.

Anh tìm thấy chiếc ví dưới ghế, nhưng có một cái gì khác làm anh chú ý hơn. Anh cúi xuống sâu hơn và lấy ra một vật nhỏ bằng vàng lấp lánh.

- Cái gì nhỉ?

Quá bất ngờ trước điều này, hai tay tôi ôm lấy hai gò má mình và không nói được lời nào. Đó là món quà sinh nhật mà Jono đã tặng tôi sau ngày anh nói lời yêu tôi và anh muốn tôi biết tình yêu anh dành cho tôi nhiều như thế nào. Tôi đã tìm khắp chiếc xe và luôn thất vọng mỗi khi không tìm được nó, tôi nghĩ có lẽ sẽ chẳng bao giờ lại thấy chiếc vòng ấy một lần nữa.

- Chiếc vòng đẹp quá! - Louis nói, giọng xúc động.

Một chút ngại ngùng và e dè, tôi nói với anh người đã tặng tôi chiếc vòng cách đây hơn năm năm về trước.

Louis nhìn chiếc vòng tỏa ánh sáng lung linh trong ánh nắng một lúc, sau đó anh đeo chiếc vòng vào tay cho tôi.

- Anh không buồn khi thấy em đeo nó chứ? - Tôi hỏi.

- Không. - Anh trả lời - Bây giờ em có thể nghĩ đó là món quà của cả hai chúng ta.

Tôi đã tìm chiếc vòng mà Jono tặng trong nhiều năm rồi. Khi nhìn dòng chữ sáng lên dưới ánh nắng mặt trời, tôi tin rằng Jono đã nghe những điều tôi nói đêm qua và anh đã trả lời tôi. Tôi chìm trong khoảnh khắc thiêng liêng ấy. Chiếc vòng, Jono, Louis và tôi, tất cả chúng tôi sẽ cùng nhau đến nhà thờ.

Louis cầm tay tôi và chúng tôi cùng nhau bước vào nhà thờ. Bên cạnh cánh cửa bằng đồng là một dòng chữ nhỏ "Tình yêu sẽ giúp ta có thêm sức mạnh".

Khang Nhung - Theo Message received

“Bên ngoài không bao giờ có bầu trời u ám nếu bên trong trái tim bạn tỏa sáng.”

C. Churchil

25. Món quà bí mật

Vào cái ngày thứ Sáu định mệnh ấy, khi tôi cùng mấy người bạn rủ nhau đi dùng cơm ở căn-tin trong cơ quan thì nghe tiếng bà trưởng phòng gọi:

- Lori, cô có một gói quà bưu điện vừa đến đấy, tôi đã để nó trên bàn làm việc của cô.

Tôi cùng với Jannie, một người bạn thân và cũng là một đồng nghiệp, quay trở về phòng làm việc và thấy gói quà của tôi ở đó. Đó là một chiếc hộp nhỏ dài. Tôi ngạc nhiên khi gỡ sợi dây gói quà ra. Bên trong là sáu bông hồng tươi được gói một cách khéo léo và một tấm thiệp nhỏ với một chữ "X" duy nhất.

- Dường như có điều gì đó không ổn, phải không Jannie?- Tôi nhìn Jannie - Có lẽ đây là một trò đùa?

- Tớ không biết nữa. - Jannie lắc đầu.

Cả buổi chiều hôm ấy chúng tôi cứ cố đoán xem người gửi món quà này là ai. Thậm chí Jannie còn gọi điện đến tiệm hoa để hỏi nhưng cũng chỉ biết rằng đó là một người đàn ông khá trẻ và rất dễ mến.

Tôi vẫn không thể tin rằng đã có một người hoàn toàn xa lạ gửi hoa cho tôi và tự hỏi chuyện gì đang xảy ra, rồi tôi bắt đầu cảm thấy bối rối và nghĩ rằng có lẽ ai đó đã nhầm lẫn cũng nên. Những suy nghĩ vẩn vơ ấy luẩn quẩn trong đầu tôi một lúc. Tối hôm đó tôi mang những bông hoa ấy về nhà cắm vào một chiếc lọ xinh xắn.

Thứ Sáu tiếp theo... lại một chiếc hộp giấy được gói cẩn thận đặt ngay trên bàn làm việc của tôi. Tôi hồi hộp mở ra, bên trong là sáu cành hồng, cùng một chai nước hoa và một tấm thiệp nhỏ viết: "Một ngày tốt lành nhé!", phía dưới vẫn một chữ ký "X" đơn giản.

Tôi vẫn không ngừng thắc mắc về người đã gửi những bông hoa cho tôi một cách bí mật như vậy. Sau hôm ấy tôi kể cho một người bạn gái về anh ta, và điều đó làm tôi có cảm giác anh ta là người mà tôi đang tìm kiếm. Một tuần sau tôi nhận được một cuộc điện thoại ở nhà.

- Xin chào, cô vui lòng cho tôi nói chuyện với Lori.

- Lori đang nghe ạ.

- A... vâng... Cô không biết tôi là ai, nhưng... vâng... chắc là cô đã nhận được những bông hồng... A... tôi đã gửi chúng... - Giọng anh run và ngắt quãng trong điện thoại và tôi không biết nói gì trong lúc này cả, thường thì tôi cũng là một người khá ít nói.

- Xin lỗi, ai đấy?

Sau một vài phút nói chuyện, chúng tôi hẹn nhau ở tiệm bánh Pizza gần công ty. Tuy vẫn có một chút hoài nghi về cuộc gặp gỡ lần này nhưng tôi vẫn tự nghĩ chẳng có gì phải lo lắng cả, mọi thứ sẽ diễn ra như một cuộc gặp gỡ bình thường và bây giờ chưa có gì để tôi phải thất vọng cả.

Chúng tôi gặp nhau và có một cái gì đó khiến cuộc trò chuyện của chúng tôi dường như chẳng bao giờ kết thúc. Anh trông có vẻ thân thiện và thành thật, tôi khó có thể diễn tả những gì tôi cảm nhận về anh lúc đó, ở anh có một chút gì thật dễ gần và đáng mến.

Ba tháng sau chúng tôi đính hôn, có lẽ đó là một điều bất ngờ và một số người cho rằng tôi đã có một quyết định khá vội vã, nhưng cả anh và tôi biết được rằng sự lựa chọn của cả hai là đúng đắn. Chúng tôi tin tưởng vào tình yêu dành cho nhau và hồi hộp mong chờ ngày cả hai sẽ được ở bên nhau mãi mãi. Thời gian trôi qua nhanh chóng và chúng tôi đã có những năm tháng hạnh phúc bên nhau, vẫn còn những khó khăn phía trước nhưng cả anh và tôi đều nghĩ rằng chúng tôi đã có quyết định rất đúng. Chúng tôi chưa bao giờ cảm thấy hối tiếc dù chỉ một khoảnh khắc vì đã đồng ý ở bên nhau. Tôi cám ơn anh mỗi lần anh gọi cho tôi chỉ để chúc tôi một ngày tốt lành hay một lời chào vào buổi sáng. Tôi cảm ơn anh vì đã mang đến cho tôi hạnh phúc và sự bình yên. Và tôi cảm ơn cuộc sống vì đã cho tôi một cảm nhận đúng để tôi có một sự chọn lựa tuyệt vời.

Khang Nhung - Theo Six red roses

26. Ngôi sao Giáng sinh

Đây là Giáng sinh đầu tiên bà tôi không có ông bên cạnh. Đêm trước Giáng sinh, bà đã gần như không ngủ để đợi gia đình chúng tôi đến. Khi đến nơi, ôm chào bà xong, Donna, Karen, Kristi và tôi chạy ào vô nhà. Không có ông, căn nhà trống vắng hẳn đi, và chúng tôi biết nhiệm vụ của mình là làm sao cho ngày lễ Giáng sinh năm này trở nên thật đặc biệt đối với bà như đã hứa với ông trước khi ông qua đời.

Đầu tiên chúng tôi ráp cây thông mà ông cất trong tủ. Mặc dù là thông giả nhưng nó trông chẳng khác gì cây thật. Ông để rất nhiều đồ trang trí tuyệt đẹp chung với cây thông, trong đó có nhiều thứ đã được ông lưu giữ rất lâu từ khi chúng tôi còn bé. Có lẽ mỗi món đồ đều gắn với một kỷ niệm nào đó của ông. Mẹ tôi gắn lên cây thông mấy dây bóng đèn nhỏ màu trắng và đỏ; mấy chị em tôi cẩn thận treo các món đồ trang trí xinh xắn lên cây; và cuối cùng, bố tôi chịu trách nhiệm thắp sáng cây thông.

Chúng tôi lùi lại chiêm ngưỡng thành quả của mình. Với chị em tôi, nó trông lộng lẫy không kém cây thông Giáng sinh trưng bày ở khu trung tâm thành phố. Nhưng dường như nó còn thiếu gì đó.

- Ngôi sao của bà đâu rồi ạ? - Tôi hỏi. Tất cả chúng tôi đều biết ngôi sao là vật trang trí yêu thích nhất của bà trên cây thông.

- Chắc hẳn nó ở đâu đây thôi. - Bà nói và bắt đầu lục lọi trong mấy cái hộp lần nữa. - Ông của các con luôn gói ghém cẩn thận mọi thứ khi hạ cây thông xuống.

Sau khi lục tung hết thùng này đến thùng khác, chúng tôi chuyển sang tìm kiếm trong tủ quần áo của ông nhưng vẫn không tìm thấy ngôi sao, tôi thấy đôi mắt bà bắt đầu ngấn nước và gương mặt đầy vẻ thất vọng. Ngôi sao của bà không phải là một vật trang trí thông thường, mà là một ngôi sao mạ vàng rất tinh xảo, gắn thêm những món trang sức nhiều màu và bóng đèn xanh chớp tắt. Đây là món quà ông mua tặng bà từ năm mươi năm trước, nhân ngày lễ Giáng sinh đầu tiên họ được ở cạnh nhau. Giờ đây, ngôi sao cũng mất luôn ngay dịp lễ Giáng sinh đầu tiên không có ông bên cạnh.

- Chúng cháu sẽ mua cho bà một ngôi sao mới. - Kristi đề nghị.

- Hay cháu sẽ lấy giấy làm thành một ngôi sao thay thế nhé! - Karen nói thêm.

- Không! - Bà nói - Năm nay chúng ta sẽ không gắn ngôi sao.

Hình như Giáng sinh năm ấy tuyết rơi nhiều hơn.

Sáng hôm sau, chúng tôi thức dậy sớm để xem ông già Noel đã để lại gì ở gốc cây Giáng sinh tối hôm qua. Sau bữa ăn sáng truyền thống gồm bánh táo và gà tây, cả nhà bắt đầu mở quà. Bố tôi có nhiệm vụ chuyển quà cho mọi người để ai cũng có thể mở quà cùng một lúc. Ông già Noel tặng tôi bộ đồ chơi gia đình mà tôi ao ước, Donna được một con búp bê biết cười. Chị Karen mừng rỡ đón con búp bê cưỡi ngựa còn Kristi có được bộ ấm trà bằng sứ.

- Món quà cuối cùng là của ông gửi cho bà. - Bố nói với một vẻ bí mật.

- Của ai? - Giọng bà lộ vẻ ngạc nhiên.

- Con nhìn thấy gói quà trong ngăn tủ của bố khi lấy cái cây xuống, - Mẹ tôi giải thích - Do nó đã được gói lại nên con đặt ở bên gốc cây. Con nghĩ đó là quà của mẹ.

- Bà mở quà nhanh lên đi. - Karen hào hứng giục.

Bà run run mở hộp quà. Gương mặt bà sáng bừng hạnh phúc khi bà lấy ra một ngôi sao mạ vàng sáng lấp lánh. Bà run run mở tấm thiệp được đặt cẩn thận dưới đáy hộp:

"Đừng giận anh nhé. Anh lỡ làm vỡ ngôi sao của em khi dọn dẹp mấy món đồ trang trí, và không dám cho em biết mặc dù cũng đã đến lúc cần có một cái mới. Anh hi vọng ngôi sao này cũng mang lại cho em nhiều niềm vui như cái đầu tiên. Chúc mừng Giáng sinh.

Thương yêu, Bryant"

Vậy là cuối cùng cây thông Giáng sinh của bà cũng có một ngôi sao, ngôi sao của tình yêu mà ông bà đã dành cho nhau. Ngôi sao đã mang ông về trong tim mỗi chúng tôi và lễ Giáng sinh năm ấy trở nên ý nghĩa hơn bao giờ hết.

Thái Hiền -Theo The Christmas Star

“Tình yêu mạnh hơn cái chết và vượt qua nỗi sợ hãi cái chết. Chỉ có tình yêu mới làm cho cuộc sống có viễn cảnh và có sức sống hơn.”

Ivan Turgueniev

27. Sự vĩnh cửu trong đôi mắt

Một tình yêu lãng mạn không chỉ có ở những người trẻ tuổi, mà điều đó còn kéo dài đến suốt cuộc đời, thậm chí còn hồn nhiên hơn khi người ta có tuổi.

Buổi sáng hôm ấy, tôi được chứng kiến một mối tình thật lãng mạn tại một nơi mà ít ai có thể ngờ đến sự hiện diện của nó - đó là viện điều dưỡng. Bố tôi đang điều trị ở đó, nằm cùng phòng với ba người đàn ông khác.

Có đôi vợ chồng già cũng được đưa đến đây điều trị. Vì không còn phòng, nên người ta buộc phải tách riêng vợ chồng họ. Ông West, người chồng, được xếp nằm cạnh giường bố tôi. Người vợ nằm cùng phòng với những phụ nữ khác ở tầng dưới.

Sáng hôm đó khi đến thăm bố, tôi gặp ông West. Có đến ba nhân viên của viện điều dưỡng đang chăm sóc ông. Ông không chịu ăn gì kể từ khi vào viện. Nhìn nét mặt căng thẳng của các cô y tá, tôi hiểu rằng họ rất lo cho ông. Một cô đang cố đưa muỗng thuốc vào miệng ông, cô thứ hai dỗ dành đưa ống hút để ông uống thuốc bổ. Còn cô thứ ba đang đứng bên cạnh, tay cầm tách nước.

Một cô y tá lên tiếng:

- Bác dùng thử cái này nhé.

Cô lấy ra một thanh kẹo que, bóc vỏ mời ông. Nhưng môi ông cứ mím chặt. Ông không nghe bất cứ lời dỗ dành nào. Rồi ông lẩm bẩm một điều gì đó về người vợ hiện đang nằm ở tầng dưới.

Tay vẫn cầm que kẹo, cô y tá quay sang nói với người cộng sự:

- Cô đi tìm bà West giùm tôi nhé, có lẽ ông sẽ chịu ăn nếu có bà ấy ở đây.

Vài phút sau, người ta đẩy một chiếc xe lăn vào phòng. Trên xe là một phụ nữ với gương mặt phúc hậu. Rồi bà cầm que kẹo, nở nụ cười và ông West cũng cười thật rạng rỡ. Bà vỗ nhẹ lên tay, sau đó xoa nhẹ lên trán ông và khẽ khàng dỗ dành. Lúc đó, tôi có cảm giác như mình đang xen vào khoảnh khắc riêng tư của đôi vợ chồng ấy.

Bà thuyết phục chồng bằng thái độ thật nhẹ nhàng, từ tốn với một giọng nói êm dịu. Và ông chịu mở miệng, thưởng thức que kẹo trước sự ngạc nhiên của các cô y tá. Vừa ăn, ông vừa mỉm cười nhìn vợ. Bà West tiếp tục ngân nga một giai điệu quen thuộc và vẻ mặt nghiêm nghị của ông trở nên thật tươi tắn.

Mắt tôi ngấn lệ vì xúc động và tôi chợt nhận ra sự lãng mạn không chỉ có trong tình yêu khi người ta còn trẻ, mà nó sẽ kéo dài trong suốt cuộc đời và càng mạnh mẽ hơn khi người ta có tuổi. Khi chứng kiến thời khắc lãng mạn đó, dường như tôi đã nhìn thấy trong mắt của hai cụ già một thứ ánh sáng diệu kỳ - ánh sáng của một tình yêu vĩnh hằng.

Ngọc Dung - Theo The Beauty In Your Soul

28. Bài học về tình yêu

“Hãy còn một nửa - và đó là nửa đẹp nhất của một đời người - vẫn còn khép kín với những ai chưa từng yêu thực sự say đắm.”

Stendhal

Đó là một buổi tối mùa đông lạnh lẽo. Gió rít từng hồi qua mái nhà, làm rung cành cây xào xạc. Nhìn ra bầu trời đêm buốt giá, tôi chợt cảm thấy mình thật may mắn khi được ngồi cùng bố trong ngôi nhà ấm cúng, bên cạnh chiếc lò sưởi đang tí tách reo.

- Bố kể chuyện gì đi. - Tôi đề nghị.

Mặc dù đã là một người đàn ông có gia đình, nhưng bỗng chốc tôi trở lại như cậu bé con ngày nào, cũng kỳ kèo đòi bố kể chuyện trước khi ngủ. Bố tôi mỉm cười:

- Để bố nghĩ một chút đã nào. - Nói rồi, bố ngồi trầm tư, miệng nở một nụ cười ấm áp. Có lẽ ông đang nhớ đến một kỷ niệm rất đẹp nào đó...

- Cách đây lâu lắm rồi, khi mới vào trung học, trong lớp bố có một cô gái rất dễ thương. Cô ấy có dáng người mảnh mai và đôi mắt như biết nói. Lần đầu tiên gặp cô gái ấy, bố đã bị hút hồn trước đôi mắt đen như nhung và đem lòng yêu mến ngay.

Bố từ tốn hớp một ngụm cà phê nóng, đăm đăm nhìn ngọn lửa trong lò sưởi như để cho ký ức ngày xưa ùa về.

- Tuy được học cùng cô ấy suốt ba năm trời, nhưng vì quá nhút nhát, bố âm thầm ôm một mối tình thầm lặng trong lòng. Bố không chỉ yêu đôi mắt đẹp ấy mà còn yêu cả tấm lòng nhân hậu, đáng mến của cô. Bố không dám thổ lộ tấm lòng của mình với bất kỳ ai, nhưng dường như cô ấy hiểu được những tình cảm của bố. Một ngày kia, bố vô cùng bất ngờ và hạnh phúc khi nhận lá thư cô ấy thú nhận là, cô ấy cũng đã thầm yêu bố. Thế nhưng niềm hạnh phúc ngọt ngào ấy kéo dài không được bao lâu. Khi bạn bè trong lớp biết được, mọi người đều cho rằng, bố không xứng đáng với cô ấy - một người con gái quá cao sang và có nhiều điểm khác biệt so với bố. Xấu hổ thay, lòng tự ái của tuổi trẻ bồng bột đã khiến bố rời xa tình yêu của mình ngay sau kỳ thi tốt nghiệp mà không một lời giải thích.

Bố tôi dừng lại để ngăn cơn xúc động, rồi run run kể tiếp:

- Rồi bố vào đại học nhưng vẫn không sao quên được hình ảnh của người con gái ấy. Bố nhớ từng cử chỉ, từng lời nói, nhớ mùi hương dịu nhẹ trên mái tóc đen huyền. Sau cùng, bố quyết định vượt qua mặc cảm tự ti của mình mà đi tìm lại người con gái năm nào. Nhưng thật không may, gia đình cô ấy đã chuyển đi nơi khác. Tình cờ bố gặp lại một người bạn cũ. Nhờ đó, bố mới biết được cô ấy đã đau khổ đến mức nào khi bố ra đi mà không nói một lời nào. Lúc đó, bố rất giận mình vì tính hèn nhát và tự hứa sẽ tìm cô ấy dù cho có phải đi đến suốt cuộc đời.

Bố bỗng dừng lại, nhẹ nhàng đỡ mẹ tôi ngồi xuống bên cạnh khi bà đem ra cho hai cha con đĩa trái cây. Bố nhìn mẹ âu yếm và mỉm cười nói với tôi:

- Và bố đã không để mất người ấy thêm một lần nào nữa!

Mẹ tôi mỉm cười e thẹn. Vẻ đẹp thời con gái vẫn còn giữ lại trên gương mặt mẹ những nét thanh tú, dịu dàng. Lò sưởi vẫn tí tách, soi rõ hai khuôn mặt sáng ngời vì hạnh phúc. Tôi yên lặng để cảm nhận bầu không khí ấm cúng và hạnh phúc của gia đình đang len lỏi trong tim mình. Giờ đây, tôi đã biết phải làm gì để các con tôi cũng luôn được hạnh phúc như tôi lúc này.

Hoa Phượng - Theo Internet


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx