sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Đừng coi thường Tiểu thư tôi đây - Chương 46 - Phần 1

CHƯƠNG 46

Rằm tháng tư âm lịch. Ngày hẹn với Lucifer.

Thật may mắn làm sao khi vừa đúng hai ngày trước, tôi khỏi bệnh, trở nên hoàn toàn khỏe mạnh như trước kia và có thể toàn tâm toàn lực thực hiện bất cứ phép thuật hay tham gia bất cứ trận chiến nào. Đứng trước Stonehenge cùng toàn Biệt đội, tôi tràn đầy năng lượng và chuẩn bị cho thời khắc quan trọng cho ngày hôm nay.

Nếu nói là tôi đi cùng toàn đội thì là sai vì, Biệt đội đang thiếu một thành viên có tầm ảnh hưởng khá quan trọng: Ikkou.

Lucifer sau khi được tôi nhanh chóng triệu hồi, anh ta liếc nhìn qua một lượt và nhanh chóng nhận ra điều bất thường, liền hỏi lại tôi: “Chàng trai sấm sét của Công chúa đâu?” Đó cũng là điều mà tất cả thắc mắc từ nãy giờ nhưng chưa ai dám nói, hoặc có biết nhưng cũng không dám hỏi.

Tôi nhanh chóng trả lời nhưng mắt không nhìn thẳng vào Lucifer: “Ikkou có việc bận khác, sẽ không tham gia cùng chúng ta tối nay. Nhưng không có anh ấy, chúng ta vẫn có thể thực hiện được như thường. Nguyên tố vẫn có đủ.”

Những người khác trong toàn đội vẫn tuyệt nhiên im lặng. Lucifer nhìn tôi chăm chú vài giây rồi cũng quyết định cho qua. Tất cả họ thừa biết, tôi đang nói dối. Nhưng họ luôn hiểu, mọi hành động, mọi lời nói của tôi đều có lí do riêng, vì vậy họ không muốn can thiệp hay thắc mắc quá nhiều, vì dù có nói gì đi nữa, tôi cũng sẽ nhất quyết không thay đổi quyết định của bản thân.

Tôi nhìn lên bầu trời, thầm cảm ơn Mẫu hậu Aiko và các vị thần đã cho tôi một buổi tối quang mây, có thể nhìn rõ mặt trăng tròn vành vạnh tỏa sáng giữa bầu trời đêm. Trăng ngày rằm có thể không tốt cho người bình thường, nhưng với những người mang sức mạnh như chúng tôi thì lại khác. Tôi đã từng nói, ánh sáng mặt trăng là một nguồn năng lượng vô hình vô cùng quý giá và quan trọng đối với những con người mang sức mạnh như chúng tôi. Đặc biệt hơn cả, ánh sáng mặt trăng không chỉ giúp Biệt đội nâng cao khả năng áp chế những loại năng lượng, những loại sức mạnh hỗn tạp như Hỗn Mang mà cũng giúp nâng cao chính sức mạnh bóng tối của Lucifer. Vì lẽ đó nên anh chàng quỷ vương kia mới bảo tôi phải chờ đến ngày này.

Sau khi lập kết giới vững chắc, toàn Biệt đội đứng vào vòng tròn tương ứng với sức mạnh của mình. Riêng Lucifer, anh ta đứng ở vòng tròn trung tâm cùng tôi để có thể dễ dàng kết hợp sức mạnh của anh ta với tôi. Kế hoạch sẽ là tất cả tập trung sức mạnh về tôi cùng Lucifer, rồi từ đó hai chúng tôi sẽ có thêm được năng lượng cần thiết để triệu hồi chị Darcy vào chính vòng tròn mang kí hiệu sức mạnh Bóng tối kia, giống như lần trước tôi từng làm. Nếu có khác thì chỉ có là, lần này tôi buộc phải huy động sức mạnh của toàn đội chứ không phải chỉ cần tám người trợ giúp tôi như lần đó.

Chỉ thật không ngờ, dù đã cộng hưởng với cả Lucifer, chúng tôi vẫn thất bại.

Trong khi thực hiện, chúng tôi như thể đâm phải một bức tường cực kì kiên cố khiến cho tất cả bị dội lại và làm chúng tôi đồng loạt ngã lăn ra đất khỏi những vòng tròn phép thuật. Ngay cả Lucifer cũng không khỏi bị ảnh hưởng. Khi cơn chấn động qua đi, tất cả mới cố gắng đứng dậy và điều hòa nhịp thở bản thân. Mọi người tụm lại một chỗ để bàn bạc.

Tommy là người nóng ruột nhất lúc này, liền lên tiếng đầu tiên: “Tại sao có cả Ma vương Lucifer ở đây vẫn thất bại? Vừa rồi…”

Lucifer lập tức cắt ngang với khuôn mặt nghiêm trọng pha chút tức giận hiếm thấy: “Sức mạnh của Darcy mạnh hơn ta nghĩ, nhất là khi cô ấy đã có thể cộng hưởng sức mạnh của Hỗn Mang. Sức mạnh đó đã tự động bảo vệ cô ấy khỏi bất cứ yếu tố bên ngoài nào.”

“Liệu còn cách nào khác không? Chả lẽ lại chờ đến khi Darcy tự xuống đây?”, Tommy dường như đã mất bình tĩnh mà hét lên.

“Không phải không có cách. Nhưng mà… Sẽ rất mạo hiểm.”, Lucifer đáp lại trong khi nhìn thẳng vào tôi.

Tất cả đều theo ánh nhìn của Lucifer hướng thẳng về phía tôi. Tôi là người đề xướng vụ này, nên hẳn sẽ không chỉ có một kế hoạch nếu kế hoạch chính không thành công. Và quả thực là nó đã thất bại. Mọi người về những vấn đề khác thì rất thông minh, nhưng về độ mạo hiểm thì không ai lại được như tôi nên dù có nghĩ ra được điều gì, họ chưa chắc sẽ nói nếu không đảm bảo sự thành công và an toàn ở mức tối ưu. Tôi thì khác. Chỉ cần mười phần trăm thành công thì bất kỳ chiến lược, bất kỳ kế hoạch nào tôi cũng dám thực hiện, thậm chí có hi sinh một mình bản thân thì tôi cũng sẵn sàng. Nếu Lucifer mà nghĩ ra thì không lẽ gì tôi lại không có. Vì vậy, tất cả đều hướng về tôi và chờ xem, tôi sẽ đưa ra kế sách điên rồ nào nữa.

Nhìn thẳng vào tất cả mọi người một cách kiên quyết và nghiêm túc, tôi nói: “Nếu không thể triệu hồi chị ấy về đây, vậy chúng ta sẽ làm ngược lại, đó là đưa thẳng em đến vị trí của chị ấy.”

Ngay lập tức, hàng loạt câu can ngăn của tất cả mọi người ở đây, trừ Lucifer, vang lên:

“Chị…!”

“Đừng, Selena!”

“Đừng làm vậy!”

“Chị nghĩ lại đi!”

Ngay cả Takeshi là người vốn trầm tính nhất trong mọi trường hợp cũng tức giận mà nói: “Làm thế khác gì chị đi vào hang sói cơ chứ! Chẳng lẽ chị đã quên lần trước bản thân bị bắt lên đấy như thế nào rồi hay sao?”

Dùng ánh mắt cùng gương quyết tâm tột độ của mình, tôi nói lại với tất cả: “Chị biết là nguy hiểm. Nhưng nghe chị nói rõ cái đã. Chúng ta sẽ dịch chuyển chị thẳng đến vị trí ngay sát chị Darcy, nên sẽ không bị mất thời gian để chị phải đi loanh quanh con tàu đấy để tìm người. Nơi này với sức mạnh của chị ấy có liên kết chặt chẽ với nhau nên việc dịch chuyển đúng vị trí như chị vừa nói là hoàn toàn có thể. Thêm nữa, chỉ cần chị chạm vào chị Darcy thì chị sẽ có thể đưa chị ấy về thẳng đây bằng liên kết riêng của chị với nơi này và mọi người.”

Sabrina nghiêm mặt nói: “Nhưng cậu vẫn cần tất cả ở đây để hỗ trợ việc dịch chuyển. Làm sao cậu có thể chắc chắn là khi lên trên kia thì chúng ta sẽ không bị mất liên lạc? Cậu đừng quên là chị Darcy có khả năng làm nhiễu loạn, lại còn thêm việc chúng ta không biết phi thuyền của bọn Strangizer có những công nghệ gì gây ảnh hưởng tới chúng ta, chưa kể vị trí quá xa cũng có thể ảnh hưởng đến việc kết nối trí óc.”

Điều Sabrina nói không phải là không có lí, nhưng tôi cũng không hề vừa. Tôi đã tính hết các khả năng nên mới đưa ra cái phương án điên rồ kia. Tôi bình tĩnh đáp lại: “Tớ đã nói là nơi này với tớ có liên kết riêng. Chỉ cần tất cả mọi người vẫn ở trong vòng tròn ma thuật ở nơi này, thì dù tớ ở bất kỳ đâu trong vũ trụ cũng có thể kết nối với mọi người được. Tớ cũng đã mạnh hơn trước nên nếu trên tàu kia có gì đó cản trở, tớ sẽ không ngần ngại phá hủy nó. Và thêm một điều mà mọi người nên biết, đó là chị Darcy từ sau vụ lần trước đã được chuyển sang một con tàu riêng, chứ không ở trong tàu chính của bọn chúng nữa. Nhóm của Andrew ở ngoài không gian đã báo cáo như thế. Vì vậy, khả năng tớ lên đấy đụng mặt với Queq hay Madi hay thậm chí là ông vua của bọn chúng cũng rất thấp nên mức độ nguy hiểm sẽ không cao như mọi người nghĩ.”

Mọi người đã thôi không can ngăn nữa, nhưng trên mặt ai cũng lộ rõ vẻ không phục sau những phân tích của tôi. Khả năng đụng mặt với gia đình hoàng gia Strangizer có thể rất thấp nhưng không phải là không có, dù chỉ 1% nhưng cái 1% đó cũng là một nguy hiểm chết người. Chưa kể, lỡ đâu chị Darcy đã được chuyển về tàu chính một cách bí mật mà tôi không biết.

Nhưng đó quả thực là phương án tối ưu nhất cho tình hình hiện tại, chần chừ càng lâu thì thời gian để Lucifer tồn tại ở đây càng bị rút ngắn. Anh ta là một trong những nhân vật quan trọng cho kế hoạch này, bởi ngoài tôi ra, Lucifer là người duy nhất có đủ khả năng kết hợp sức mạnh của mọi người rồi rút sức mạnh của Hỗn Mang từ trong người chị Darcy ra và phong ấn nó trở lại dưới lòng đất này mà không bị nó ảnh hưởng, phòng trường hợp tôi gặp chuyện bất trắc nào đó.

Dù không cam tâm nhưng mọi người đành chấp nhận. Nhưng cuộc tranh luận vẫn chưa thể kết thúc khi Lucifer lên tiếng: “Chúng ta chỉ có thể dịch chuyển tối đa hai người. Vậy cô sẽ đi với ai?”

“Tôi sẽ đi một mình. Cần phải tất cả ở lại mới có thể có được lượng năng lượng cần thiết cho để tôi có thể trở về và phong ấn sức mạnh Hỗn Mang cũng như biến chị Darcy trở lại bản chất thật như ngày xưa.”

Câu nói của tôi vừa kết thúc, hàng loạt tiếng can ngăn lại một lần nữa phát ra. Ai cũng bảo hãy để họ đi cùng, nhưng đều bị tôi từ chối thẳng thừng cũng những lí do hoàn toàn chính đáng. Tôi hiểu là tất cả đều lo cho tôi, nhưng bản thân tôi cũng không hề muốn bất kỳ ai trong số họ gặp nguy hiểm hay phải gánh nguy hiểm thay cho tôi. Thực tế đúng là phải cần tất cả tất cả những người ở đây kết hợp với Lucifer mới có thể đủ năng lượng để kéo tôi và chị Darcy về khi cần, nhưng lí do sâu xa nhất vẫn là tôi muốn đảm bảo mọi người được an toàn. Vụ này là do tôi yêu cầu, vì vậy tôi không thể để bất cứ ai vì mình mà gặp chuyện được.

Giữa cuộc tranh luận của tôi với mọi người, một giọng nói quen thuộc mang chút mệt mỏi nhưng đầy dõng dạc, kiên quyết vang lên, lấn át cả tiếng của mọi người, thậm chí còn khiến tôi phải sững lại vài giây vì ngạc nhiên: “Anh sẽ đi cùng em, Selena.”

Tất cả mọi người, bao gồm cả tôi, đồng loạt quay về hướng phát ra tiếng nói đó. Quả nhiên là Ikkou. Anh ấy đứng gập người lại, cố gắng hết sức để thở, khuôn mặt thì lấm lem mồ hôi, thậm chí còn dính vài vết tro bụi. Nhìn vào Ikkou, ai cũng đoán hẳn anh ấy đã phải rất khó khăn để đến được đây, và cũng biết rằng chỉ có một người có khả năng làm anh ấy phải chật vật đến như vậy. Còn tôi thì sau vài giây sững sờ liền cảm thấy thất vọng với bản thân mình. Chả lẽ, tôi không thể ngăn được điều đó xảy ra hay sao?

Lucifer, người im lặng nãy giờ, lên tiếng đồng tình với câu nói của Ikkou. Mọi người sau khi bình tĩnh trở lại thì cũng cho rằng đó là điều đúng đắn. Nếu chỉ cần mười lăm người của Biệt Đội ở lại cùng Lucifer là đủ, vậy thì hãy để người thứ mười sáu là Ikkou đi theo tôi, vừa để bảo vệ tôi vừa hỗ trợ tôi trong chiến đấu cũng như củng cố liên kết giữa tôi với nơi này nếu có gì bất trắc.

Mọi thứ hoàn toàn hợp lý, tôi biết rõ vậy, nhưng tôi lại lên tiếng: “Riêng Ikkou thì càng không được đi!”

Dường như đã khôi phục lại sức lực, Ikkou tức giận tiến tới trước mặt tôi, nắm chặt hai bả vai tôi rồi to tiếng hỏi: “TẠI SAO VẬY HẢ SELENA? CHẲNG LẼ EM CHO RẰNG ANH VÔ DỤNG VÀ YẾU KÉM ĐẾN MỨC SỢ RẰNG SẼ CẢN ĐƯỜNG EM HAY SAO? HAY EM KHÔNG COI ANH LÀ THÀNH VIÊN CỦA BIỆT ĐỘI S NÀY NỮA?”

Những câu hỏi của Ikkou khiến bao cảm xúc cùng kìm nén bấy lâu nay của tôi như vỡ òa. Tôi quát lại, không màng đến những người ở xung quanh: “CHÍNH VÌ LÀ TÊN NGỐC NHÀ ANH NÊN EM MỚI KHÔNG THỂ CHO PHÉP. ANH NGHĨ TẠI SAO EM PHẢI TỐN CÔNG TỐN SỨC GIAM ANH LẠI TRONG KẾT GIỚI TRƯỚC KHI ĐẾN ĐÂY CƠ CHỨ? ANH CÓ BIẾT RẰNG, NẾU ĐI THEO EM THÌ MÌNH SẼ GẶP PHẢI CHUYỆN GÌ KHÔNG!”

Câu cuối của tôi hoàn toàn không phải là một câu hỏi mà là một câu khẳng định, chứng tỏ tôi biết rõ sẽ có gì xảy ra. Tất cả như sực tỉnh mà nhìn chằm chằm vào tôi một cách ngạc nhiên. Hầu như ai cũng đoán được việc tôi đã giam cầm Ikkou, ngăn không cho anh ấy đến đây nhưng cái họ kinh ngạc chính là lí do đằng sau hành động khó hiểu đó của tôi.

Ikkou thả tôi ra, hỏi lại tôi một cách chậm rãi và nghiêm túc: “Selena. Lúc ở Ai Cập cổ đại, em đã nhìn thấy gì? Chẳng lẽ…”

Trong số tất cả những người thân, người quen của tôi trên thế giới này, chỉ có Ikkou, Takeshi, Angela cùng bốn cô bạn thân của tôi biết tôi có một có một năng lực đặc biệt khác nhưng cực kì hiếm thấy, đó là khả năng nhìn thấy trước tương lai. Nói nó cực kỳ hiếm thấy là vì, nó chỉ thỉnh thoảng mới xuất hiện trong giấc mơ của tôi, hay người ta gọi đó là giấc mơ tiên tri. Điều khiến những người biết chuyện này lo lắng đó là, những điều mà tôi nhìn thấy thường không hề tốt chút nào, thậm chí còn thành thảm họa. Tôi đã từng mơ Ikkou bị bắt đi và bị điều khiển, hay đã từng mơ ông ngoại vì cả đội của tôi mà hi sinh, hay thậm chí đã từng mơ thấy trước hàng nghìn người mất việc làm do khủng hoảng tài chính ở Mỹ… Tất cả đều đã xảy ra y hệt những gì tôi nhìn thấy trong giấc mơ, bao gồm cả con người lẫn địa điểm. Đáng sợ hơn nữa là tôi dù có làm gì thì cũng không thể thay đổi được điều mình nhìn thấy.

Cúi mặt xuống để không nhìn thẳng vào Ikkou, tôi nói trong cơn run rẩy vì cố kiềm chế bản thân: “Em nhìn thấy, anh rơi tự do trong không trung, bị bắn văng xa khỏi nơi những xác phi thuyền rơi xuống biển. Và… anh sẽ biến mất, dù tất cả có cố thế nào cũng không thể tìm thấy anh dù chỉ một mảnh xác.”

Tôi đã nằm mơ thấy viễn cảnh đáng sợ đấy vào đêm ngay trước hôm tôi gặp lại Ikkou trước tiệm bánh ở New York. Vì quá ám ảnh giấc mơ đấy nên tôi đã không dám đối mặt với Ikkou, cố giữ khoảng cách với anh ấy nhiều nhất có thể, ít nhất là cho đến khi tôi giải cứu chị Darcy thành công. Đó cũng là lí do tại sao lần đấy tôi lại lập tức chạy trốn khỏi Ikkou, cũng như không cố liên lạc hay hàn gắn lại với anh ấy sau khi trở về, thậm chí còn giam anh ấy lại trong kết giới bản thân tạo ra trước khi tôi đến đây. Phi thuyền tôi thấy trong giấc mơ giống hệt phi thuyền trong báo cáo của Andrew về nơi ở mới của chị Darcy, nên tôi càng lo sợ hơn. Lúc ở Ai Cập cổ đại, thần Osiris cũng từng cảnh báo rằng tôi sẽ không thể có cả hai, được một thì phải hi sinh một, càng khiến tôi lo lắng cùng đau buồn hơn bao giờ hết.

Mọi người nghe tôi nói xong cũng không ai lên tiếng, bởi bản thân họ cũng không biết phải nói gì, tiếp tục ủng hộ Ikkou hay ngăn cản anh ấy. Ikkou vẫn luôn là một trong những người đồng đội quan trọng, quý mến của toàn thành viên Biệt Đội, và không một ai muốn anh ấy gặp chuyện hay thậm chí là hi sinh cả. Ngay cả Isshu là em trai của Ikkou dường như cũng rất khó xử. Nếu tiếp tục bảo anh ấy đi thì khác gì cổ vũ anh ấy vào chỗ chết, nhưng nếu ngăn anh ấy lại thì càng khiến khả năng tôi gặp nguy hiểm cao hơn, đồng thời giống như muốn biến Ikkou thành kẻ tham sống sợ chết, không hoàn thành nghĩa vụ như một thành viên của Biệt đội, ảnh hưởng đến danh dự của anh ấy.

Nhưng trái lại với tâm trạng phức tạp của mọi người ở đây, Ikkou chỉ thở dài rồi nói một cách bình thản: “Chỉ thế thôi? Vậy mà anh còn tưởng là em chứng kiến anh chết hay như thế nào. Biến mất mà không tìm thấy xác khác quái gì vẫn còn sống cơ chứ.”

Ngẩng đầu nhìn thẳng vào Ikkou, tôi khẽ gọi tên anh ấy một cách đau lòng. Không phải tôi hay bất kỳ ai không nhận thấy điều đó, nhưng chẳng phải thế giới vẫn không ít vụ con người chết một cách bí ẩn mà không tìm được xác hay sao. Tôi… vẫn là không nỡ.

Lucifer giờ mới lên tiếng, chất giọng vẫn đầy bình thản: “Thời gian không còn nhiều nữa đâu Công chúa. Hãy cứ để anh ta đi cùng cô. Tôi biết cô và mọi người lo sợ điều gì, nhưng có thể chắc chắn rằng, mạng anh ta còn lớn lắm, có muốn chết thì cũng chưa phải là ngày hôm nay.”

Lucifer là một Ma vương đứng đầu Hỏa Ngục, là cựu Tổng lãnh thiên thần mạnh mẽ và quyền uy. Không như tôi là đang bị hạn chế năng lực không ít do ở trong thân xác của con người ở Nhân Giới, hiện anh ta có thể phát huy hết khả năng cùng năng lực của bản thân, trong đó có cả nhìn thấy phần nào vận mệnh cùng số mệnh của người khác. Nghe Lucifer nói vậy, tôi liền thả lỏng bản thân hơn một chút. Có lẽ, đành phải đánh cược với định mệnh thôi.

Tôi lập tức nắm tay Ikkou và kéo anh ấy vào vòng tròn có nguyên tố Bóng tối vốn dành cho chị Darcy. Tất cả không nói gì nhưng cũng hiểu ý, một số còn nở một nụ cười nhẹ đầy hài lòng, đi vào nơi có nguyên tố tương ứng với sức mạnh của họ như lúc ban nãy và dần tập trung năng lượng. Lucifer cũng nhanh chóng quay lại vòng tròn chính ở trung tâm để cùng phối hợp với tất cả cho việc dịch chuyển.

Trước khi được dịch chuyển, tôi ghé sát vào tai Ikkou mà nhắc nhở nói đủ để anh ấy nghe thấy: “Theo sát em. Đừng biến mất khỏi tầm mắt của em và cũng đừng cách xa em quá năm bước chân. Nhưng nếu anh mất tích, thì dù có ở nơi phương trời góc bể nào, em thề cũng sẽ lặn xuống tận đáy biển, lật từng hòn đá lên để tìm ra anh.”

Ikkou không đáp lại gì, chỉ nở một nụ cười hạnh phúc và nắm chặt bàn tay của tôi hơn. Một lời hứa được đưa ra, và dù có phải chống lại các vị thần hay thậm chí chống lại cả thế giới này, tôi cũng sẽ thực hiện nó cho bằng được.

Ở trong vòng tròn nguyên tố Bóng tối, hai chúng tôi vận sức kết hợp cùng tất cả những người kia, bắt đầu dịch chuyển đến một trong những nơi nguy hiểm nhất mà tôi từng đặt chân đến.

Kế hoạch nói ra thì đơn giản là vậy, nhưng nào ai đoán được chữ ngờ.

Vầng sáng màu tím thẫm tan đi, tôi và Ikkou nhận ra mình đang đứng trên một cái bàn hình chữ nhật ở giữa một căn phòng rất rộng, cỡ khoảng hơn ba mươi mét vuông. Điều làm tôi hài lòng đó là chúng tôi chỉ cách chị Darcy đang đứng ở trước mặt mình chỉ khoảng gần chục bước chân như đã dự tính. Nhưng chỉ có một vấn đề làm tôi và Ikkou ngay lập tức xa xẩm mặt mày: Xung quanh bàn có đến hàng chục tên của bọn Strangizer, với đủ hình dạng và kích cỡ, ngoại hình khác nhau.

Khi tầm nhìn vừa trở nên rõ ràng, chỉ ba giây sau, hàng loạt mũi súng, mũi kiếm chĩa thẳng về phía tôi và Ikkou. Nhưng hai chúng tôi không phải dạng vừa. Chúng mất ba giây để bắt đầu hành động, còn hai chúng tôi thì ngay khi xác nhận được tình cảnh xung quanh qua lớp ánh sáng mỏng kia đã bắt đầu chuyển hóa và tạo lớp bảo vệ vây quanh. Ngay khi ánh sáng biến mất, tôi đã lập tức xông đến mục tiêu là chị Darcy ở ngay phía trước, còn Ikkou thì ở ngay sát phía sau bảo vệ và hỗ trợ cho tôi.

Chỉ chưa đầy ba phút sau, tôi đã tiếp cận được với chị Darcy. Bọn Strangizer ở trong căn phòng này tuy đông nhưng so với tôi hay những kẻ tôi từng đối mặt thì cũng chỉ thuộc dạng tép riu, không khả năng gì đặc biệt mà chỉ biết dựa vào vũ khí của riêng chúng. Cũng có thể vì đang ở trong căn phòng với không gian không được lớn nên chúng không dám quá manh động, sợ rằng chúng và đồng bọn bị vạ lây hay thậm chí có thể làm cho con tàu gặp trục trặc dẫn đến nổ tung. Nhưng đó cũng chính là sai lầm lớn nhất của chúng. Lợi dụng điểm đó, chỉ bằng tay không, Ikkou và tôi liên tục xuất ra các chiêu thức từ võ đến phép thuật làm bọn chúng chỉ có biết ngã hoặc tan biến đi, cứ thể tiến thẳng đến chỗ chị Darcy đang ngồi.

Khi tôi sắp có thể chạm vào mục tiêu chính của mình, chị Darcy liền vung nhẹ tay một cái, tạo ra một xung lực hất văng cả tôi và Ikkou về tận cuối căn phòng. Trong thoáng chốc đó tôi có thể nhìn thấy đôi mắt đen thẫm không chút cảm xúc của chị ấy, y hệt như lần chị ấy ở Stonehenge cùng chúng tôi. Vừa đứng lên sau cú đập vào tường, tôi liền suy nghĩ nhanh cách đối phó với chị Darcy. Chỉ cần tôi có thể chạm vào chị Darcy và giữ nguyên trong vòng năm giây, tôi và Ikkou sẽ có thể về được Trái Đất cùng với chị ấy. Nhưng nếu thời gian ít hơn thì…

Căn phòng giờ đây chỉ có tôi và Ikkou đối đầu với chị Darcy cùng năm tên Strangizer khác. Trái ngược với khuôn mặt bình thản, vô cảm của chị gái tôi, năm tên kia lộ vẻ lo lắng thấy rõ vì chỉ trong vài phút ngắn ngủi, một mình tôi và Ikkou đã có thể quét sạch những tên đồng bọn của chúng mà mới lúc trước còn rất đông ở trong căn phòng này, lại còn chỉ bằng võ và phép thuật. Không một tên nào có thể chạy ra ngoài vì cửa đã bị tôi niêm phong lại chỉ bằng một cái liếc mắt ngay khi cuộc giao tranh bắt đầu. Nhờ vậy, ít nhất tôi cũng câu thêm được chút thời gian, đề phòng việc hai chúng tôi xuất hiện ở đây lan truyền ra ngoài và bọn chúng gửi tiếp viện đến.

Đến lúc này, tôi mới triệu hồi hai thanh bảo kiếm của mình rồi hợp nhất lại thành Bách Linh Thần Kiếm. Còn Ikkou thì chỉ đơn giản rút khẩu súng laser đặc chế của bản thân ra, nhưng đồng thời tôi cũng cảm nhận thấy anh ấy tăng năng lượng vào hai bàn tay. Dù sao anh ấy cũng sẽ chỉ là hỗ trợ tôi, giúp tôi giải quyết nốt năm tên kia trong khi tôi đánh với chị Darcy, nên chưa cần phải rút kiếm ra làm gì cho vướng víu.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx