sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Đừng coi thường Tiểu thư tôi đây - Chương 46 - Phần 2

Tôi và Ikkou lại một lần nữa xông lên. Ở phía đối diện, chị Darcy tuy đã triệu hồi lại cây trượng nhưng vẫn ngồi im một chỗ như vậy, còn năm tên kia thì vẫn trấn thủ ở trước mặt chị ấy. Giơ bàn tay trái lên, tôi tưởng tượng ra năm sợi dây quấn quanh năm tên đó nối với tay mình rồi từ đó kéo chúng thật mạnh về phía mình. Tôi lập tức cúi xuống tránh bọn kỳ đà đó, để chúng cho Ikkou xử lý còn bản thân thì tiếp tục tiến tới chỗ chị Darcy.

Thấy tôi tiến càng gần như vậy, chị ấy mới bắt đầu đứng lên, không nói không rằng mà bắn một quả cầu đen về phía tôi. Chỉ bằng một nhát chém, tôi dễ dàng phá giải quả cầu đó và tiếp tục tiến thẳng lên phía trước. Mặc dù không nỡ nhưng để có thể chắc chắn đem chị Darcy về, tôi buộc sẽ phải đả thương chị ấy một chút nhằm làm chị ấy suy yếu và lơ đễnh trong một thời gian ngắn.

Bằng ánh mắt quyết tâm, tôi dùng Bách Linh Thần Kiếm tạo ra hàng loạt quả cầu lửa và băng nhắm thẳng vào chị ấy. Không ngoài dự đoán, chúng đều bị chặn lại bởi một bức tường vô hình. Cuộc va chạm tạo ra không ít những màn khói mờ ảo do sự kết hợp của lửa và băng. Tận dụng ngay lúc tầm nhìn bị hạn chế đó, tôi dùng tốc độ siêu việt của mình lẻn ra sau chỉ ấy chỉ trong chưa đến một giây, rồi tung một trưởng lực từ nắm đấm tay phải của mình vào lưng người đối diện. Quả nhiên là vẫn bị chặn bởi bức tường vô hình, nhưng tôi lại tăng thêm sức mạnh từ băng và ánh sáng vào nắm đấm của mình, khiến chẳng mấy chốc mà bức tường bảo vệ đó nứt dần, nứt dần rồi nhanh chóng vỡ tan, kéo theo đó là một luồng sáng màu trắng bắn thẳng vào vị chủ nhân của bức tường đó.

Ngay khi nhận thấy bức tường sắp vỡ, chị Darcy đã nhảy sang ngang để tránh, nhưng nào có được dễ dàng như thế. Chiêu thức đó tôi xuất ra đồng thời lúc bản thân kích hoạt nhãn lực, nên nó đã không tiếp tục bay thẳng mà bay đến đúng vị trí của đối tượng mà tôi nhắm tới. Tôi cũng không đứng yên một chỗ, nhân lúc chị ấy còn đang quan sát luồng sáng kia để tiếp tục tránh, tiếp tục tiến sát chị ấy một cách nhanh nhẹn nhưng thầm lặng mà tung nắm đấm thẳng vào bụng của chị ấy trước cả khi luồng sáng kia đến. Trong lúc còn đang choáng váng, chị Darcy liền tiếp tục bị luồng sáng kia bắn trúng khiến không khỏi hét lên một tiếng.

Chị ấy nắm chặt cây trượng hơn, cố tạo một luồng năng lượng bóng tối chống lại luồng sáng đang khiến chị ấy không ngừng đau đớn. Nhưng trước khi nó bị phá giải hoàn, tôi đã cắm thanh Bách Linh Thần Kiếm của mình xuống đất, niệm một câu chú ngắn và trước khi chị Darcy hay Ikkou kịp nhận ra, tiểu nữ thần bóng tối trước mặt tôi đã hoàn toàn bị trói chặt bởi hàng loạt sợi xích vàng nhô lên từ trên sàn ngay dưới chân chị ấy đứng. Thậm chí, tôi còn điều khiển để chúng siết chị ấy chặt hơn, đặc biệt là ở cánh tay để buộc chị ấy phải thả cây trượng ra. So với lần ở Stonehenge, tôi đã mạnh hơn rất nhiều, chưa kể không còn phải hạn chế pháp thuật nhiều như trước do phong ấn trong người nữa. Vì vậy, uy lực của xích vàng thậm chí còn kinh khủng hơn so với lần đó, nên kể cả có sức mạnh của Hỗn Mang đi chăng nữa, chị ấy cũng đừng mong có thể phá giải được đống xích đó.

Nhưng chị Darcy vẫn rất mạnh và cứng đầu. Dù bị áp chế mãnh liệt như vậy, chị ấy vẫn nắm chắc cây trượng, cộng hưởng với nó nhằm cố nới lỏng những thứ trói buộc xung quanh mình, dù chỉ một chút. Ikkou ở đằng sau tôi đã giải quyết xong năm tên Strangizer kia từ lúc nào, thấy tình hình giằng co như vậy cũng nhảy vào giúp đỡ tôi. Anh ấy đến bên cạnh nơi tôi đang đứng, một tay quàng qua người tôi, còn tay kia thì chạm vào Bách Linh Thần Kiếm và truyền sức mạnh sấm sét của anh ấy vào nó. Kết quả, những sợi xích vàng cũng tỏa ra những dòng điện sét cực mạnh, khiến chị Darcy càng đau đớn hơn bao giờ hết và lần này, chị ấy cũng không thể nào chống trả lại được. Kim loại luôn là chất dẫn điện hiệu quả nhất, đặc biệt là vàng (dù nó chỉ xếp sau bạc và đồng).

Không chịu đựng nổi, chị Darcy lập tức ngất đi, hai cánh tay cũng hoàn toàn buông thõng, còn cây trượng khi không còn được chủ nhân nắm lấy nữa thì cũng lập tức biến mất. Khi đã chắc chắn chị ấy không thể làm gì được nữa, tôi liền vận thêm chút sức mạnh, điều khiển những sợi xích sao cho chúng không còn nối với mặt đất nữa mà chỉ đơn giản quấn quanh chị Darcy như những vòng dây trói chắc chắn. Xong xuôi tất cả, tôi mới bắt đầu cảm thấy mệt mỏi, tay nắm chặt chuôi kiếm để giữ bản thân không gục xuống nền phòng. Việc khó khăn nhất đã xong, nhưng quan trọng nhất vẫn phải là đưa chị ấy về Trái Đất. Ở đây càng lâu, nguy cơ chuyện đang diễn ra đến tai những tên ở phi thuyền chính càng cao, nên tôi không có thời gian để nghỉ ngơi lúc này được. Ikkou cũng biết rõ điều đó, nên vừa động viên tôi vừa đỡ tôi dậy, dìu tôi đến trước chỗ chị Darcy.

Bách Linh Thần Kiếm lập tức biến mất ngay khi tôi đứng dậy và thôi không chạm vào nó nữa. Nắm chặt tay Ikkou và được anh ấy truyền cho chút năng lượng, tôi lập tức liên hệ với Lucifer, Sabrina cùng Takeshi ở dưới Trái Đất để mọi người chuẩn bị.

Nhưng may mắn không bao giờ đến liên tục, nhất là trong cùng một khoảng thời gian ngắn như vậy. Khi chỉ còn vài centimet nữa thôi là tôi có thể chạm được vào chị Darcy thì ở ngay đằng sau, một tiếng nổ vang lên khiến cánh cửa mà lúc trước tôi niêm phong và một mảng tường trở nên vỡ vụn, khói bay kín cả không gian căn phòng. Tôi và Ikkou lập tức buông tay nhau ra, triệu hồi thật nhanh khẩu súng laser đặc chế của riêng từng người rồi chĩa vào hai cái bóng ẩn hiện trong lớp khói ở ngay trước mặt. Và khi quang cảnh trở nên rõ ràng hơn, tôi không hề tỏ ra ngạc nhiên hay sợ hãi khi hai chúng tôi ở trong tình thế mặt đối mặt trực diện với cặp anh em quái dị và đáng ghét nhất tôi từng biết kia: Queq và Madi.

Cả hai bên cứ chĩa vũ khí vào đối phương vậy, cho đến khi Madi ở trước mặt tôi mở lời bằng cái giọng chóe khó nghe của ả ta: “Mày không muốn mất mạng sớm thì ngay lập tức bỏ vũ khí xuống và tránh xa khỏi đứa thua cuộc kia. Giờ này chắc mày cũng nhận ra, phi thuyền này đang trong tầm ngắm của thuyền bọn tao. Chỉ một lệnh của tao thôi là chúng mày cũng sẽ tan xác hết.”

Không cần ả ta nói, cả Ikkou và tôi đều nhận thấy điều đó ngay sau khi tôi bắt đầu đứng lên để tiến lại gần chị Darcy. Chỉ thật không ngờ là hai anh em này lại điên khùng đến mức dám vào thẳng đây và phá hoại thời khắc quyết định nhất của tôi. Trong lúc chúng không để ý và cũng nhờ đám khói che bớt đi tầm nhìn, tôi đã chạm nhẹ được gót chân của mình vào người chị gái mình ở đằng sau ngay khi tôi và Ikkou xoay người lại đứng lên để đối đầu với hai kẻ điên trước mặt.

Không đáp lại lời của kẻ trước mặt, tôi chỉ cười khểnh một cái và nói với người bên cạnh: “Nhớ đừng rời khỏi em nửa bước, Ikkou.” Đồng thời, tôi cũng bí mật liên lạc với ba người kia ở Trái Đất bằng chỉ một câu ngắn gọn: “Trông cậy vào mọi người.”

Không cần bất cứ ai trả lời, tôi bắt đầu nhẩm đếm: “Một… Hai… Ba.”

Sau đúng ba giây đếm nhẩm, chị Darcy lập tức biến mất, mà chính xác là được tôi dịch chuyển về Biệt đội của mình ở Stonehenge. Không có tôi và Ikkou, những người ở dưới kia vẫn thừa sức cùng với Lucifer phong ấn những sức mạnh còn lại của Hỗn Mang ở trong người chị Darcy, đồng thời thanh tẩy và giúp chị ấy trở lại là con người thiện lương như trước kia chứ không phải Hắc nữ hùng mạnh của Strangizer.

Chị Darcy vừa biến mất, tôi cùng Ikkou cũng nhanh chóng cúi xuống, né được hai đường đạn của Queq và Madi. Đồng thời, tôi lập tức nâng sức mạnh trong mình lên mức cao hơn, cố tình dùng ngoại cảm điều khiển con tàu khiến nó không hề ổn định một chỗ mà cứ chao đi đảo lại, thậm chí còn di chuyển hết từ vị trí này sang vị trí khác. Queq và Madi phản ứng không kịp với tình huống này, cũng nương theo sự bất ổn của phi thuyền mà bị va đập hết chỗ này đến chỗ khác, thậm chí còn bắn súng lung tung loạn xạ trong phòng mặc dù không có một phát nào có thể trúng Ikkou và tôi. Tuy phi thuyền di chuyển loạn xạ nhưng tôi vẫn để nó đi thẳng đến Trái Đất cách đây khoảng gần trăm triệu kilomet với vận tốc gấp gần mười lần vận tốc âm thanh.

Ikkou trong bất kì hoàn cảnh nào, nhất là trong các cuộc chiến, luôn là kẻ tâm đầu ý hợp với tôi nhất, dù tôi không nói gì hay chỉ nói những câu không rõ ràng, không đầu không đuôi nhưng vẫn có những hành động rất đúng với ý của tôi, rất phù hợp với từng hoàn cảnh mà tôi tạo ra. Một phần cũng nhờ tốc độ của chính bản thân do mang sức mạnh của sấm sét nên anh ấy cũng có những hành động, phản xạ rất nhanh để bắt kịp với những hành động của tôi. Cho nên, ngay khi con tàu bắt đầu chao đảo, không chỉ tôi mà cả Ikkou cũng gia tăng lực ở cả tứ chi, gắn chặt bản thân ở trên nền nhà, đồng thời cũng tạo lớp bảo vệ xung quanh cả hai đứa.

Trong khi đánh với đám Strangizer và chị Darcy, tôi đã cảm nhận và nhìn thấy được rằng, ngay dưới căn phòng này chính là phòng điều khiển chính của con tàu, và cách một tầng nữa chính là nơi chứa lò năng lượng chính của phi thuyền này. Vì vậy, tận dụng ngay khi Queq và Madi chưa thể lấy lại thăng bằng, tôi tập trung năng lượng vào tay phải của mình và hạ một cú đấm mạnh xuống thẳng nền phòng, và nó đã thành công trong việc xuyên thủng nền phòng. Không chần chừ, tôi vận thêm năng lượng vào tay mình và giải phóng một luồng ánh sáng màu vàng trắng xuống lỗ hổng đó, thậm chí cả hai anh em kia – hiện đã giữ được thăng bằng – cũng không thể kịp thời cản lại.

Kết quả, luồng sáng của tôi xuyên thủng cả tầng dưới và bắn trúng buồng năng lượng chính của con tàu, khiến con tàu lập tức nổ tung giữa không gian khi nó chỉ cách tầng trung lưu trong bầu khí quyển của Trái Đất chỉ vài kilomet.

Lúc này, tôi không còn quan tâm liệu hai kẻ thù Queq và Madi đã thoát ra hay như thế nào, với nhãn lực của mình, chỉ trong vài mili giây, tôi có thể nhận thấy vụ nổ sẽ còn khủng khiếp hơn so với bản thân có thể dự đoán, và lớp bảo vệ mỏng bao quanh chúng tôi do Ikkou lập nên sẽ không thể chống đỡ nổi. Không chút suy nghĩ, tôi thôi không kìm nén năng lượng nữa mà để hiện ra đôi cánh trắng muốt, to lớn ở đằng sau lưng mình mà che chắn cho bản thân và chàng trai của tôi, trước cả khi anh ấy có hành động gì khác.

Tôi đã không thể ngờ rằng, vụ nổ còn ảnh hưởng nặng đến cả chúng tôi. Đúng như tôi đã dự đoán, màng chắn của Ikkou là không thể đủ để bảo vệ cả hai người. Không ít các mảnh vỡ theo đà lao thẳng vào chúng tôi, nhưng đều bị chặn lại bởi đôi cánh đang bao bọc cả hai. Nhưng nếu cứ để nguyên trạng như vậy, cả hai chúng tôi sẽ không thể bay và thoát ra khỏi đây được. Theo như ước lượng của tôi, chỉ còn khoảng vài nghìn mét nữa là chúng tôi sẽ rơi xuống biển. Cả hai gần như đã kiệt sức vì phải chống đỡ vụ nổ, dù có muốn cũng không thể mở cổng không gian để đáp xuống nơi an toàn. Nếu có bay thì cũng không thể đủ sức để bay lâu, bay xa, nên chỉ có thể cố cách xa nơi phi thuyền rơi xuống càng tốt nếu không muốn bị nó cuốn theo xuống tận đáy biển.

Chỉ có một sự việc đã hoàn toàn nằm ngoài dự tính của tôi. Ngay khi tôi mở đôi cánh của mình ra để cả hai có thể bay, đập vào mắt tôi là một thứ gì đó không quá nhỏ nhưng phát sáng đến chói mắt. Trước khi chúng tôi kịp nhận ra nó là gì thì nó đã phát nổ, nhanh đến mức chúng tôi không kịp trở tay mà tự tạo lớp bảo vệ. Vì cố dùng cánh che nên cánh của tôi bị hư hỏng nặng nề, như thể bị phỏng vậy, rồi bao nhiêu lông vũ theo đó mà cháy xém, lả tả rơi xuống. Đôi cánh khi được hiện nguyên hình như vậy được gắn chặt với cơ thể tôi, nên khi nó bị hư hại như vậy, tôi cũng cảm thấy đau đớn không khác gì lúc tứ chi hay ngực, bụng của tôi bị thương. Tôi đau đớn hét lên, và cơ thể cứ thế mà tiếp tục rơi tự do, như một chú chim gãy cánh không còn có thể bay lượn được nữa. Thậm chí cả hai cánh tay của tôi cũng trở nên đau rát do bỏng vì tôi đã theo bản năng mà giơ hai tay thành hình chữ X để che mặt. Đôi chân tôi cũng bị hàng loạt mảnh kim loại nhỏ xẹt qua nên cũng trở nên đau nhức. Đôi cánh của tôi, cứ thế mờ dần, mờ dần rồi biết mất.

Cố nén cơn đau, tôi nhìn sang Ikkou ở bên cạnh tôi. Tình trạng của anh ấy cũng không hề khả quan hơn là bao. Vì không kịp che hết nên hai cánh tay của anh ấy có dấu hiệu bị bỏng giống như của tôi, thậm chí, tôi còn thấy một mảnh kim loại nhọn, to bằng một con dao chiến đấu cắm thẳng vào đùi phải của anh ấy, khiến máu không ngừng chảy ra, còn chân trái cũng bị bỏng nhẹ. Với những vết thương như vậy, anh ấy cũng không thể dùng sức mạnh mà bay được nữa, mà dù có được thì cũng không thể vác cả tôi đi theo.

Lần đầu tiên trong đời, tôi cảm thấy quá bế tắc, không biết phải làm thế nào để thoát khỏi tình cảnh này. Dù có liên lạc được qua máy biến hình thì Biệt đội cũng không thể đến kịp, không chỉ vì khoảng cách quá xa và cũng cần thêm thời gian để định vị, mà còn vì tôi không chắc là họ đã xong việc Stonehenge.

Chết tiệt thật! Chỉ còn chưa đến một nghìn mét nữa là xuống biển rồi. Rốt cuộc phải làm sao đây cơ chứ?

Thế nhưng, trong lúc tôi còn đang đau đầu nghĩ cách trong tuyệt vọng, Ikkou liền nắm lấy tay tôi, nhìn thẳng vào tôi mà nói một cách khẩn trương: “Selena, nếu cứ rơi với tốc độ này thì chúng ta sẽ tan xác dưới biển mất. Dùng lực… Hãy dùng lực thật mạnh để tách nhau ra. Như vậy chúng ta mới có thể sống sót được.”

Nghe vậy, tôi lập tức phản bác lại, nói mà như hét: “KHÔNG! Sống cùng sống, chết cùng chết. Hai chúng ta không thể lại xa nhau được. Ba tuần kia với em đã là quá đủ rồi. Em xin anh. Sẽ có cách… Sẽ có cách khác mà!”

Lúc này, tôi không còn kìm nén cảm xúc nữa mà bật khóc, nước mắt cứ liên tục rơi xuống, đau lòng nhìn người trước mặt. Có lẽ đó đúng là cách duy nhất để thoát ra, nhưng sẽ ra sao nếu anh ấy không thể qua khỏi sau cú rơi. Tôi lại chợt nhớ đến cơn ác mộng mà mình mới nói với tất cả. Sẽ… Sẽ là như vậy sao?

Ikkou chỉ cười một cách dịu dàng như muốn trấn an tôi, nhẹ nhàng nói tiếp: “Em nhất định phải sống. Anh tin, em chắc chắn sẽ tìm được anh thôi. Nhất định như vậy.”

“Em kh…”

Tôi chưa kịp nói hết, Ikkou đã lập tức chặn họng tôi bằng một nụ hôn sâu, chất chứa bao tình yêu, chiều chuộng dành cho đối phương nhưng cũng đầy đau đớn khi sẽ phải xa người kia. Rồi ngay lập tức, tôi lại cảm nhận một cơn đau nhói ở bụng, khiến mắt tôi mờ dần, mờ dần như thể sắp ngất vậy. Trước khi bất tỉnh, tôi thấy Ikkou lẩm bẩm một câu mà tôi không thể nghe rõ lúc đó, rồi dùng chưởng lực nhằm thẳng vào người tôi, khiến cả hai bắn ra hai phía thật xa. Và ngay khi Ikkou chỉ còn là một hình ảnh mờ ảo nhỏ bé, tôi chính thức chìm vào cơn mê với trái tim đầy đau nhói, tan nát.

Không biết sau bao lâu, tôi mới có thể từ từ mở được đôi mắt mệt mỏi của bản thân. Sộc vào mũi tôi là mùi thuốc sát trùng đáng ghét, lại thêm cảm giác nhoi nhói nơi cánh tay cùng trần nhà màu trắng muốt, tôi biết, mình đang ở trong phòng bệnh. Tuy mới tỉnh dậy và còn khá yếu, nhưng tôi vẫn có thể cảm nhận được sự rung lắc rất nhẹ cùng cảm giác như đang lênh đênh trên biển. Có lẽ, tôi đã được cứu và được đưa vào phòng y tế trên một con tàu du lịch cao cấp hay một du thuyền cá nhân cỡ lớn nào đó, vì chỉ có những loại tàu như vậy mới có phòng y tế xịn và sạch sẽ như vậy.

Đột nhiên, xuất hiện trong tầm nhìn của tôi là một cô bé tóc vàng với ngoại hình có rất nhiều điểm tương đồng với tôi. Là Angela. Con bé nói trong niềm vui sướng, giọng như vỡ òa: “Chị! Chị tỉnh rồi! Chị đã tỉnh rồi! Thật… Thật may quá!” Vừa nói, con bé còn nắm chặt lấy bàn tay trái của tôi, thiếu điều sắp khóc vì hạnh phúc đến nơi rồi.

Tôi chậm rãi nhìn sang bên trái mình, rồi quét ánh mắt nhìn khắp cả phòng. Trừ Melody thì cả ba cô bạn thân của tôi và ba đứa em của tôi đều đang ở đây, cùng với cả Takeru và Justin. Sakura sau khi quan sát bảng điện tử cầm tay trong suốt về tình trạng của tôi, liền ngồi xuống bên cạnh tôi và nói một cách chậm rãi: “Cậu đã hôn mê hai ngày hai đêm kể từ khi được bọn này phát hiện ở trên biển, nổi nhờ một đàn cá heo. Tuy giờ mới tỉnh nhưng chỉ số hồi phục của cậu vẫn rất tốt, không có vấn đề gì. Cánh của cậu thậm chí còn thần kỳ hơn khi nó đã tự động phục hồi trước cả khi bọn tớ động đến. Nếu cậu cảm thấy đau đầu hay chóng mặt thì phải lập tức nói lại ngay, biết chưa.”

Bản thân tôi cũng không ngạc nhiên trước những điều Sakura nói, bởi đôi cánh của tôi như chứa một luồng năng lượng riêng, khi bị thương thì sẽ tự chữa, khi tôi cần thì nó sẽ hiện ra. Nó cũng là một trong những biểu tượng sức mạnh của chính tôi, cũng là lời nhắc nhở về nguồn gốc sâu xa của chính mình. Nó ở đấy, nhưng lại không ở đấy. Bình thường nó vô hình, tựa như không khí vô hại, đến mức người chủ là tôi cũng không cảm nhận thấy sự hiện diện của nó. Đẩy sức mạnh lên một chút, nó sẽ hiện hình nhưng vẫn có thể bị xuyên qua như không khí. Đẩy lên mức cao hơn nữa, nó sẽ hoàn toàn hiện hình và là một trợ thủ cực kỳ đắc lực của tôi trong các trận chiến, đặc biệt là ở trên không. Phải đến năm lớp tám, tôi mới hoàn toàn đánh thức và sử dụng được sức mạnh từ đôi cánh đó. Không chỉ tôi mà bất cứ ai trong Biệt đội cũng vậy.

Tôi vẫn nằm yên như vậy mà gật đầu, tỏ ý đã rõ những gì bác sĩ tương lai ở trước mặt kia vừa nói. Tôi cũng hỏi lại một cách chậm rãi: “Chị Darcy… sao rồi?”

Lần này, đến lượt Sabrina trả lời: “Vẫn còn đang bất tỉnh nhưng rồi sẽ tỉnh lại sớm thôi. Việc phong ấn và thanh tẩy đã thành công. Lucifer sau đấy cũng đã quay về Địa Ngục rồi.”

Nghe Sabrina nói vậy, tôi không kìm được mà nở một nụ cười nhẹ hài lòng, cuối cùng cũng đã thực hiện được lời thề của bản thân, đưa được người chị gái thân yêu thất lạc lâu năm của mình trở về. Thế nhưng, tôi vẫn chưa thể vui vẻ được lâu, bởi chợt nhớ tới một người thân yêu quen thuộc khác của mình, người đã khiến tôi hiện đang phải quấn một lớp băng mỏng ở dưới bụng. Tôi hỏi một cách khẩn trương: “Ikkou… Còn Ikkou đâu?” Làm ơn, sự việc đừng như tôi đã lo sợ.

Câu hỏi của tôi vừa kết thúc, không khí căn phòng lập tức trùng xuống một cách đáng kể. Trên khuôn mặt ai cũng lộ vẻ đau đớn xen với mệt mỏi, cảm giác như chính tất cả cũng không chấp nhận sự thật này. Không một ai nói gì khiến tôi sốt ruột hỏi lại một lần nữa với tâm trạng đầy bất an: “Ikkou đâu? Anh ấy… không sao đúng không?”

Vẫn không một ai nói câu nào, thậm chí còn không dám nhìn thẳng vào tôi. Phải gần chục giây sau, Sabrina mới trả lời một cách bất đắc dĩ và đầy bất lực, giọng đầy đau khổ: “Selena, bọn tớ xin lỗi. Ikkou… Anh ấy mất tích rồi.”

Câu nói của Sabrina như sét đánh ngang tai với tôi. Không phải chứ, điều… điều đó… giấc mơ quái quỷ đó, trở thành sự thật rồi sao?

Tôi cố nở một nụ cười nhưng chắc hẳn là trông rất méo mó và không tự nhiên mà đáp lại, nhưng đôi mắt thì đã bắt đầu hơi ngấn nước, thậm chí còn cố ngồi dậy: “Sabrina, hôm nay không phải là cá tháng tư đâu. Takeshi, em hãy cho chị biết…”

Lời của tôi còn chưa thoát ra hết, Takeshi đã cắt ngang, tâm trạng cũng tỏ rõ sự đau đớn, bất lực thấy rõ: “Em xin lỗi, nhưng đó là sự thật. Hơn hai ngày qua, bọn em đã lùng sục hết cả chục, cả trăm hải lý rồi. Hiện chị Melody vẫn đang lặn dưới nước để tìm, anh Isshu cũng đang tìm kiếm từ trên không, nhưng cho đến nay vẫn chưa có tin gì. Chỉ e…”

Không thể chấp nhận câu trả lời kia được nữa, tôi liền dùng hai tay bịt đôi tai của mình lại, hét lên: “KHÔNG! NÓI DỐI. MỌI NGƯỜI NÓI DỐI. ĐÓ LÀ IKKOU, LÀ IKKOU ĐẤY!” Ngẩng mặt lên, tôi nhìn từng người hỏi lại, giọng lạc hẳn đi, cười mà như mếu: “Sabrina, làm ơn hãy nói thật cho tớ đi mà. Takeshi, em luôn là người nghiêm túc nhất, sao hôm nay lại hùa theo mọi người vậy? Angela? Christina? Sakura. Barbara!”

Tất cả mọi người đều ngoảnh đi nơi khác, như thể không muốn chứng kiến cảnh tượng đau buồn này hơn nữa. Cả căn phòng rơi vào im lặng. Âm thanh duy nhất phát ra chính là những tiếng nức nở của Angela và Christina phát ra từ trong lòng của Justin và Takeru. Rồi cũng từ lúc nào, tôi nhận thấy nước mắt tôi lại tiếp tục chảy xuống mà không có cách nào ngăn lại được. Tôi bấu chặt lấy ngực trái của mình mà thở dốc, cảm thấy trái tim của mình như bị đang bị ai đó bóp nghẹt vậy. Khó chịu… Khó chịu vô cùng. Lại một lần nữa, tôi để người tôi yêu vì mình mà gặp nạn, thậm chí còn biết trước nhưng lại không thể nào ngăn cản, không thể nào xoay chuyển cũng như thay đổi được.

Một lần nữa, tôi lại hét lên: “KHÔNGGGGGGG… KHÔNG THỂ NÀO… KHÔNG THỂ…!”

Tôi không chút nghĩ ngợi, cũng không quan tâm bản thân đang chỉ mặc mỗi bộ đồ ngủ, tôi rút hết những cây kim truyền vướng víu kia ra, tiến đến ban công một cách lảo đảo, chậm rãi. Mặc kệ những tiếng can ngăn của tất cả, tôi lập tức bay lên không trung, tiến ra ngoài biển khơi. Tôi cứ bay, bay mãi, bay mà không biết thời gian trôi qua đã bao lâu, cứ vừa bay vừa nhìn thật kỹ xuống mặt biển, nhìn qua các hòn đảo hoang. Thậm chí, tôi còn bay đến được cả nơi mà xác của phi thuyền đã bị rơi xuống, hiện đang được cố gắng trục vớt lên để nghiên cứu và tiêu hủy. Nhưng tôi không quan tâm mà vẫn cứ bay tiếp, chỉ để có thể tìm thấy, để có thể nhìn thấy một bóng người quen thuộc.

Mãi cho đến tận khi hoàng hôn, tôi mới ngừng lại, hạ cánh xuống một hòn đảo hoang nhỏ bé mà sụp người xuống. Nước mắt đã ngừng chảy từ lúc nào nay lại một lần nữa tự động trào ra. Không thể chịu được nỗi đau này, tôi cứ liên tục đấm vào nơi ngực trái của mình, cũng là nơi đang bị chịu tổn thương lớn nhất. Đau, thật sự rất đau. Mặc dù tôi đã chấp nhận đánh cược với số mệnh, nhưng khi việc đó thực sự xảy ra, tôi vẫn không khỏi cảm thấy tan nát, cảm thấy bản thân quá vô dụng, quá đáng trách khi đã khiến người mình yêu nhất rơi vào hoàn cảnh như vậy, ảnh hưởng cả tới biết bao người khác nữa, nhất là anh Isshu. Không thể kiềm nén hơn, tôi tung một nắm đấm vào nền cát ở bên dưới, khiến cả hòn đảo hoang không có đến một loài cây rung lên nhẹ như gặp phải động đất.

“Biến mất mà không tìm thấy xác khác quái gì vẫn còn sống cơ chứ.”

“Anh tin, em chắc chắn sẽ tìm được anh thôi.”

Tôi nhớ rõ, đó là những gì Ikkou đã nói với tôi. Tôi thôi không khóc nữa, đứng thẳng dậy mà nhìn thẳng ra ngoài biển xanh bao la ngoài kia. Nếu anh ấy đã tin như vậy, thì tôi sẽ không để anh ấy phải thất vọng. Đại Hoàng Gia và Bốn Đại Gia tộc không phải chỉ là cái danh, và cái tước hiệu Đại Công chúa của tôi cũng không phải để làm cảnh. Dù có phải lặn xuống nơi sâu nhất của đại dương, dù có phải lật từng hòn đá hay phải vào nơi thâm sâu nhất trên thế giới, tôi cũng sẽ làm để có thể tìm được Ikkou.

“Chưa có lệnh của em, không có sự cho phép của em thì anh tuyệt đối không được chết, tuyệt đối không được biến mất khỏi nơi trần thế này. Em thề, em nhất định sẽ tìm được anh. Nhất định…”


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx