sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Đừng coi thường Tiểu thư tôi đây - Chương 47 - Phần 1

CHƯƠNG 47

Lần thứ hai trong tháng, tôi không giữ được bình tĩnh mà suýt chút nữa là phá nát gần một nửa phòng mô phỏng.

Ba tháng, đã ba tháng trôi qua rồi. Dù tôi cùng Bốn Đại Gia Tộc có hợp lực tìm kiếm, nhưng thật không hiểu sao, dù chỉ một vết tích của Ikkou, chúng tôi cũng không tài nào phát hiện được. Nếu có chết thật thì vẫn phải còn xác, mà theo những gì tôi biết và hiện cảm nhận được từ cả trái tim lẫn lí trí của mình thì điều đó là hoàn toàn không thể, khả năng hoàn toàn là không phần trăm. Không một hòn đảo hoang nào ở bắc Thái Bình Dương – vùng Ikkou và tôi cùng phi thuyền đã rơi xuống – mà chúng tôi bỏ qua, thậm chí chúng tôi còn cho người điều tra ở các các đảo tư nhân nhưng vẫn không có kết quả gì. Thậm chí, chúng tôi còn không thể cảm nhận được sức mạnh hay khí của Ikkou nữa.

Ba tháng hè cũng là khoảng thời gian bận bịu, áp lực nhất trong năm không chỉ với tôi mà với cả ANGEL, lại thêm cả việc tìm kiếm Ikkou khiến tinh thần tôi lúc nào cũng trong trạng thái căng hơn cả dây đàn, bất kỳ lúc nào cũng có thể đứt, giống vừa rồi vậy. Mặc dù đã nổi tiếng toàn thế giới nhưng cả ANGEL vẫn phải cố hết sức để giữ dược vị trí của cả nhóm cũng như của từng cá nhân trong làng âm nhạc thế giới nói chung và thị trường châu Á nói riêng, nhất là khi ngày càng có nhiều tân binh mạnh cùng những nghệ sĩ tài năng xuất hiện và trở lại liên tục như hiện nay. Ra bài hát mới cùng lịch trình biểu diễn và tham gia các chương truyền hình khiến tôi hiếm khi có thời gian rảnh, mà hễ có phát là tôi lập tức cùng cấp dưới tham gia tìm kiếm Ikkou, không thì cũng phải đi làm việc của Đại Hoàng Gia.

Nếu có gì đặc biệt xảy ra trong thời gian này, thì đó chính là việc liên quan đến em trai duy nhất của tôi, Takeshi. Mà chính xác hơn là chuyện giữa thằng bé và cậu học sinh cùng lớp của chúng tôi, Suzuki Yuki.

Khi tôi và Sabrina biết được thân thế thực sự của cậu ta hồi cuối tháng sáu, dù đã va chạm với thế giới ngầm khá lâu nhưng vẫn không khỏi ngạc nhiên, đồng thời cũng hiểu được tại sao thông tin về cậu ta lại khó tìm đến thế. Ai mà ngờ Yuki lại là con trai út của chủ tịch tập đoàn tài chính kiêm người đứng đầu gia đình Ootori danh tiếng của Nhật Bản cơ chứ. Về lĩnh vực tài chính thì nhà Ootori không có gì quá là kinh khủng so với nhiều tập đoàn tài chính khác, nhưng lại cực kỳ có tiếng trong giới tài chính của thế giới ngầm châu Á, liên kết với không ít chính trị gia hay những người có thế lực ở các nước khu vực Đông Á. Nhiều lúc bất đắc dĩ nhà tôi và nhà Sabrina cũng phải hợp tác một chút với nhà Ootori để giải quyết vài chuyện ở thế giới ngầm.

Trên thế giới này, gia đình nào càng lớn mạnh, càng quyền lực thì càng có khả năng che giấu bí mật rất tốt. Và nhà Ootori cũng không phải là ngoại lệ. Ngay cả Đại Hoàng Gia nhà tôi, nhà ngoại của tôi hay nhà Himitsuki cũng không biết quá nhiều về nhà đấy. Ootori không phải gia đình lâu đời như năm nhà chúng tôi vì mới chỉ nổi lên từ hơn hai mươi năm trước, nhưng chỉ trong gần mười năm, chủ tịch tiền nhiệm cũng là cha của trưởng gia hiện tại đã có thể thâu tóm, hợp nhất gần một phần năm các tổ chức yakuza vừa và nhỏ lúc bấy giờ, đồng thời cũng điều hành suôn sẻ công ty tài chính do chính ông lập ra. Từ đó đến giờ, nhà Ootori ngày một lớn mạnh hơn, số lượng thành viên, nhân viên, yakuza hoạt động dưới trướng nhà đó ngày một nhiều, và nếu không có nhà ngoại tôi tham gia thương thảo, hòa giải thì thế giới ngầm châu Á suýt chút nữa đã có một cuộc chiến đẫm máu kéo dài tranh giành quyền lợi rồi. Vậy nhưng, thông tin về nội bộ gia đình Ootori hiện tại vẫn là một dấu hỏi lớn. Không mấy ai biết gia đình đó có những ai, có vai trò hay nhiệm vụ thế nào, tuổi tác, ngoại hình ra sao… Nếu có biết thì chỉ có nội bộ gia đình đấy cùng cấp dưới mới có thông tin, nếu có bất cứ ai vô tình hay cố ý hay thậm chí bất đắc dĩ tiết lộ thông tin thì sẽ bị thủ tiêu ngay lập tức. Nhờ vậy nên bí mật của nhà Ootori vẫn luôn được gìn giữ một cách tuyệt đối.

Vậy mới nói, khi tôi và Sabrina biết được rằng Yuki là con trai của nhà đấy, hai đứa chúng tôi đã vô cùng ngạc nhiên. Nhưng rồi ngay lập tức, cả hai quyết định chưa thể nói thêm cho bất cứ ai, kể cả Takeshi vì vẫn chưa biết được mục đích thực sự của Yuki khi đến đây, và tại sao cậu ta chỉ tập trung vào em trai của tôi. Đó là còn chưa kể, không chỉ cá nhân Takeshi mà nhà tôi với nhà Ootori còn một món nợ kín chưa được giải quyết mà chỉ những người chứng kiến sự việc lần đó mới hiểu, còn không thì hầu như ai cũng nghĩ là hai nhà “nước sông không phạm nước giếng”. Takeshi thời gian qua đã không còn quá khó chịu với Yuki như hồi thời gian đầu nữa, còn dần quen với sự xuất hiện phiền phức của người kia, một phần do Yuki cũng biết tiết chế lại lời nói cùng hành động của bản thân. Thậm chí, em trai tôi dường như đã mở lòng hơn chút mà dù bất đắc dĩ nhưng vẫn chấp nhận đi chơi vài ba buổi với Yuki, chỉ là chưa cho phép tên kia nắm tay hay khoác vai hay có bất cứ đụng chạm nào thôi.

Ngay khi điều tra được, tôi liền bí mật hẹn gặp riêng Yuki, nói thẳng những gì bản thân nghĩ và điều tra được cho cậu ta nghe. Tôi biết cậu ta hẳn đang giữ một bí mật rất lớn nào đó, và tôi cảm nhận được sự quyết tâm rất lớn ở cậu ta ngay từ lần đầu gặp. Nhưng giờ đây, tôi lại cảm thấy cậu ta đang không chắc chắn, không dứt khoát với bản thân, đặc biệt là khi tôi hỏi thẳng cậu ta định làm gì với em trai tôi, hỏi cậu ta rằng cậu ta thực sự có tình cảm với thằng bé không. Sự do dự của cậu ta không thể hiện ra ngoài dù là qua ánh mắt, người bình thường sẽ không thể nào nhận thấy được, nhưng không phải với người đặc biệt như tôi khi có thể nhận biết được khí của kẻ đối diện mình, thậm chí chỉ cần tôi muốn, tôi còn có thể vận thêm chút năng lực mà đọc được suy nghĩ của cậu ta nữa (và thực sự là tôi đã không cần làm vậy). Khí của con người biểu hiện tâm trạng cùng suy nghĩ thực sự của chủ nhân, nên nếu kẻ trước mặt tôi nói dối, khí sẽ lập tức thay đổi đến hỗn loạn ngay.

Và điều khiến tôi thấy thú vị nhất là, hai câu hỏi của tôi được Yuki trả lời với hai tâm trạng, hai suy nghĩ khác hẳn nhau, khiến tôi không khỏi suy tư mỗi khi nhớ lại.

“Yuki. Bố cậu để cậu đến Hà Nội này và học cùng với bọn tôi với mục đích thực sự là gì? Chắc không phải chỉ đơn giản là muốn kết thân đấy chứ?”

Trái với vẻ nghiêm túc của tôi, người ở trước mặt tôi lại cố tình lảng tránh mà hướng ánh mắt của cậu ta về phía khung cảnh thành phố rực rỡ ánh đèn dưới bầu trời đêm ở dưới chân. Khuôn mặt cậu ta vẫn vô cảm như vậy từ khi bước đến đứng cạnh tôi, nhưng tôi vẫn cảm nhận được sự phân vân, do dự từ cậu ta. Câu trả lời của Yuki ngay sau đó, một câu trả lời không đầu không đuôi, thậm chí còn hỏi lại tôi: “Mục đích thì cũng giống như bao kẻ tham lam khác, nhưng kết quả thì cũng chưa chắc thành công được như ý của ông ta. Đại Tiểu thư quyền lực như vậy, dù là nhà Ootori nhưng chắc hẳn vẫn có thể tìm ra hoặc đoán được, cần gì phải tốn công hỏi mình như vậy?”

Nghe vậy, tôi chỉ có thể thở dài, bắt chước cậu ta nhìn ra ngoài bầu trời đêm. Yuki nói đúng, dù hơi mất thời gian nhưng không phải là tôi không tra ra được phần nào kế hoạch của ông chủ hiện tại nhà Ootori, thậm chí còn cùng Sabrina suy ra được một số khả năng có thể xảy ra trong tương lai nữa. Chỉ có điều, tôi vẫn muốn hỏi thẳng Yuki để xem xem độ tin cậy của cậu ta là bao nhiêu, và liệu cậu ta có thực sự muốn làm như vậy hay không.

Im lặng một lúc, tôi liền quay mặt lại, tiếp tục nhìn thẳng vào mắt của Yuki, hỏi một câu cuối cùng: “Yuki, trước khi cuộc gặp này kết thúc, tôi muốn hỏi thẳng một câu. Cậu… có thích em trai tôi không, hay chỉ muốn lợi dụng thằng bé thôi?”

Không như lúc trước, lần này cậu ta cũng nhìn thẳng vào tôi, nhưng thay vì là khuôn mặt vô hồn, tôi nhận thấy một sự quyết tâm, một sự chân thành mãnh liệt từ tận thâm tâm của cậu ta. Dường như không chút suy nghĩ gì, Yuki trả lời luôn: “Tôi thực lòng yêu em ấy.” Nói xong, cậu ta lập tức quay đầu mà đi luôn, để lại tôi một mình trên sân thượng lộng gió của một trong những tòa nhà cao tầng nổi tiếng nhất Hà Nội này.

Khi chỉ còn một mình, tôi không kìm được mà nở một nụ cười nhếch môi đầy thỏa mãn. Không phải là “thích” mà là “yêu”, lại còn thêm hai chữ “thực lòng” nữa, quả nhiên đã không khiến tôi thất vọng. Như vậy thì chiến dịch đối phó với nhà Ootori mà tôi chuẩn bị thực hiện sẽ không còn quá khó khăn nữa.

Và thật may mắn, mọi thứ lại đúng như những gì tôi và Sabrina đã tiên liệu trước, bao gồm cả việc Yuki đã không còn nghe lời bố cậu ta nữa khiến người đàn ông đó nổi trận lôi đình. Ông già Ootori tham lam đó muốn thông qua Yuki dụ Takeshi đến trụ sở ngầm của ông ta ở Osaka rồi bắt giam thằng bé, từ đó có cơ hội lợi dụng thằng bé để thâm nhập sâu hơn vào nhà tôi, bao gồm cả những tài liệu mật, những tài sản, những kho báu bí mật hoàn toàn không thể công bố… Nếu ông ta biết được sự tồn tại của những thứ đó, ông ta hoàn toàn có thể đe dọa và ép buộc nhà tôi làm theo những điều ông ta muốn. Từ trước đến giờ có rất nhiều thế lực cố gắng tiếp cận thành viên của Đại Hoàng gia (trong đó có cả tôi) với tham vọng như vậy, nhưng tất cả đều thất bại nặng nề. Và lần này, ông chủ nhà Ootori sẽ là nạn nhân tiếp theo.

Điều mà chủ nhân hiện của nhà Ootori không ngờ đến, đó chính là Yuki đã yêu Takeshi thực sự, và Yuki cũng đã biết điều mà bố cậu ta đã làm trong quá khứ nên cậu ta quyết định không muốn làm tổn thương thằng bé thêm nữa, quay sang đối đầu trực diện với người mà cậu ta buộc phải gọi bằng bố kia. Cậu bạn cùng lớp của tôi không chỉ nói lời chia tay một cách tuyệt tình với em trai tôi (dù ngay cả Takeshi cũng thừa biết đó là những lời không thật lòng) mà còn quay sang chống lại chính bố cậu ta. Chỉ có điều, Yuki tuy đúng là thông minh nhưng bố cậu ta không chỉ cáo già không kém mà còn có nhiều quyền lực cũng như nhân lực hơn, nên lẽ tất nhiên là Yuki bị bắt trói lại, rồi còn bị vài trận đòn nhừ tử.

Đến lúc này thì buổi diễn mới thực sự bắt đầu. Lực lượng nội bộ nhà Ootori có thể bí mật thật, nhưng không phải là không thể cài người vào được, đặc biệt là với gián điệp lão luyện dưới trướng của tôi. Vì vậy, tôi và Sabrina có thể biết được toàn bộ bước đi tiếp theo của ông già tham lam kia. Ông ta cho người đánh trực tiếp Yuki, quay lại toàn bộ cảnh đó và bí mật gửi cho Takeshi xem, kèm theo lời đe dọa về kết cục sẽ giống lần trước nếu thằng bé không đến. Hai bên nói qua nói lại, tôi cũng không rảnh mà nhớ chi tiết nhưng cuối cùng, thằng bé cũng đành thở dài mà đồng ý đến nơi gặp một mình.

Takeshi đến một mình, nhưng tôi và Sabrina thì không. Ngay khi thằng bé đến nơi, tôi và Sabrina đã bí mật ra lệnh tiêu diệt dần lính của nhà Ootori một cách lặng lẽ, âm thầm từ ngoài vào trong trụ sở, đồng thời cũng trốn ở một nơi kín đáo, ẩn khí và quan sát màn kịch trước mặt.

Ông chủ Ootori quả nhiên là cáo già. Ông ta biết Takeshi là người có tốc độ chậm nhất Biệt đội của tôi, nên ngay khi thằng bé vào vị trí bẫy, ông ta liền lập tức bấm nút và hàng loạt sợi dây trói tẩm độc bắn ra quấn chặt thằng bé, còn ép thằng bé phải quỳ gối xuống đất nữa. Không hiểu lão ta tìm đâu ra chất độc đặc biệt đó, khi nó hoàn toàn không thể giết người nếu tiếp xúc qua da nhưng chỉ trong vài giây có thể khiến đối phương ngay lập tức mất hết sức lực, tinh thần dễ mụ mị đi giống như trúng phải thuốc mê liều cao vậy. Vì vậy, dù muốn nhưng thằng bé không thể đóng băng sợi dây và tự thoát ra được. Điều đáng giận hơn nữa là, Yuki cũng bị trói chặt một chỗ, buộc phải chứng kiến toàn bộ những điều vừa xảy ra trong vô vọng mà không thể làm được gì ngoài việc giãy giụa.

Còn về Takeshi, ngay khi lấy được con dao trong túi quần ra để cố cắt dây thì liền bị ông chủ Ootori giật lấy và ném cho đám thuộc hạ. Điều khiến tôi bực mình là, chính tay ông ta còn trói cả hai chân của Takeshi lại và đè thằng bé dưới tấm thân của ông ta, tay lục soát xem thằng bé có giấu vũ khí nào nữa không nhưng tôi nhìn không khác gì lão ta đang xàm sỡ thằng bé. Khỏi cần nói tôi cũng dễ dàng thấy sự ham muốn bẩn thỉu hiện lên trong mắt lão già hơn năm mươi tuổi kia. Đã thế, lão ta còn mở mồm nói về lần bắt cóc, xâm hại và cuối cùng là giết hại Emi – hầu nữ thân cận kiêm chị gái kết nghĩa của Takeshi đã chết cách đây đúng một năm trước. Em trai tôi dù không còn chút sức lực nào để phản kháng cũng cố tung ra hàng loạt lời mắng chửi thậm tệ nhất dành cho lão già bẩn thỉu đang đè lên người thằng bé, còn Yuki ở phía sau thì vẫn vừa vùng vẫy trong sự khống chế của hai tên đô con vừa gào thét đe dọa người mà cậu ta đã không còn gọi là “bố” nữa.

Cho đến khi tôi thấy lão già bẩn thỉu đấy bắt đầu xé áo đứa em trai yêu quý của mình, tôi không nhịn nổi nữa mà đi ra khỏi bóng tối, bắn hai phát vào bả vai phải và bắp chân phải của hắn, rồi lập tức tiến gần hắn mà tặng hắn thêm một cú gối thẳng vào ngực khiến hắn lập tức bay ra xa, lưng đập thẳng vào tường ở đằng sau hắn. Tôi đứng chắn cho Takeshi ở ngay chính giữa khoảng sân lớn, về lý thuyết thì rất dễ lập tức bị hạ ngay, nhưng đấy là trong trường hợp bị bao vây tám phía. Giờ đây, quân của Ootori tại trụ sở ngầm này chỉ còn gần chục kẻ đang vội vàng ra đỡ và bảo vệ ông chủ của họ. Ngay sau đó, Sabrina cùng đội liên quân của nhà tôi và nhà cậu ấy tiến vào, dồn những kẻ kia về lại một chỗ, thậm chí không ngại giết tại chỗ nếu đối phương phản kháng (và đã có không ít tên ngu ngốc làm vậy).

Khi tình hình đã hoàn toàn được kiểm soát, tôi mới từ tốn quay người lại mà cắt dây trói cho Takeshi. Tuy không hoàn toàn tỉnh táo nhưng thằng bé vẫn cố đứng dậy dù dáng vẻ vẫn rất loạng choạng. Còn Yuki, cậu ta mặc kệ bản thân bầm dập ra sao vẫn chạy đến được chỗ chúng tôi và ôm chặt Takeshi vào lòng, như thể muốn chắc chắn rằng đứa em trai duy nhất của tôi không hoảng sợ hay bị vấn đề tâm lý nào mà người bình thường hay gặp sau tình huống nhạy cảm vừa rồi, dù điều đó là hơi thừa với một người luôn lạnh lùng, mạnh mẽ như Takeshi.

Nhìn cảnh tượng đó, tôi chợt thấy chạnh lòng, bởi hành động của Yuki lúc đó lại khiến tôi càng nhớ Ikkou hơn. Mỗi khi tôi gặp nguy hiểm hay chỉ bị thương, điều đầu tiên anh ấy làm khi tất cả đã ổn thỏa đó là ôm chặt lấy tôi, mặc kệ bản thân hay không gian xung quanh đang như thế nào, như để xác định rằng tôi vẫn còn sống, vẫn an toàn ở bên cạnh anh ấy. Nếu không phải lúc đó tôi đang ở nơi đông người, tôi có lẽ sẽ cảm thấy tủi thân mà rơi nước mắt rồi.

Bản thân Takeshi đã không còn sức nữa nên vẫn cứ để mặc Yuki ôm như vậy, cho đến khi phải chính tôi tách cả hai ra để cho Takeshi uống thuốc giải tạm thời nhằm hạn chế tác dụng của chất độc ngoài da của Takeshi cho đến khi thằng bé được đưa về nhà và chữa trị cẩn thận hơn. Đó là một loại thuốc đặc biệt của nhà Sakura, có tác dụng ngăn chặn tạm thời mọi loại chất độc tự nhiên lẫn hóa học ở trong cơ thể người, giúp người bị nhiễm độc có thêm chút thời gian cho đến khi được chữa trị. Sau đó, tôi lệnh cho quân của mình gói ghém sợi dây thừng vừa trói Takeshi lại một cách cẩn thận rồi mang về cho nhà tôi và nhà của Sakura nghiên cứu về thành phần chất độc trong đó, biết đâu sau này sẽ hữu ích.

Tôi cùng Sabrina đỡ hai bên của Takeshi, giúp thằng bé di chuyển dễ hơn, còn Yuki thì được chính gián điệp mà tôi cài vào nhà Ootori đỡ, rồi tất cả cùng nhau quay về căn cứ của nhà Sabrina ở Osaka này.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx