sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Đừng Khách Sáo, Anh Yêu Em - Chương 24

Đừng Khách Sáo, Anh Yêu EmChương 24

Mạnh Văn Phi cười một hồi thì thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của Phương Tĩnh nhăn lại, ánh mắt ai oán. Vẻ mặt kia lại khiến anh suýt không nhịn được mà cười rộ lên.

Anh hắng giọng, đưa trả điện thoại cho cô, ra vẻ nghiêm túc hỏi: "Quay từ khi nào?"

"Ba năm trước." Phương Tĩnh buồn bã nhận lại điện thoại."Khi ấy bà ngoại em vẫn còn, bà đang bị bệnh, em nghĩ nếu bà có cơ hội nghe được tin tức của ông ngoại thì tốt rồi. Bà vẫn luôn chờ ông."

Ba năm trước? Chắc là khi cô mười tám, mười chín tuổi.

Mạnh Văn Phi lại hắng giọng: "Ánh sáng không tốt, cảnh vật xung quanh không bắt mắt, góc độ cũng không đúng, trang phục không phù hợp, quá già dặn, không làm tóc, cũng không trang điểm, nên mới không hấp dẫn."

"Ồ."

Mạnh Văn Phi không nhịn được mà xoa đầu cô: "Cô cảm thấy thế nào về đề nghị của Trâu Lam?"

"Cái gì?"

"Học tập những MC mỹ thực kia một chút, lại suy nghĩ một chút xem bản thân có thể làm như thế nào, sau đó lại quyết định."

Phương Tĩnh gật đầu.

"Thứ bảy muốn đi không?"

"Muốn." Phương Tĩnh trả lời xong lại vội vàng nói: "Nhưng thứ bảy em còn phải tới đây làm."

"Đưa tôi theo là được." Mạnh Văn Phi nói: "Ngày mai cô tự hẹn với Trâu Lam, thứ bảy đưa tôi đi cùng."

"Vâng." Phương Tĩnh rất vui vẻ.

Thứ bảy, buổi sáng Phương Tĩnh tới nhà Mạnh Văn Phi dọn dẹp nhà cửa, làm cơm trưa. Sau khi ăn xong, Mạnh Văn Phi lái xe chở cô tới phim trường của công ty Trâu Lam.

Phim trường không lớn, gọi là phim trường, thật ra chỉ là một gian phòng lớn, bên trong chỉ có nhà bếp. Một loạt tủ bếp mới tinh xinh đẹp được đặt sát lên tường, trên vách tường treo đủ loại nồi, dao kéo, phía trước tủ bếp là một khu vực trung tâm hình chữ nhất, có bàn điều khiển, bệ bếp, nồi niêu, phương tiện xử lý, tài liệu về món ăn,... đầy đủ mọi thứ.

Trong phim trường bật đèn, khắp nơi đều sáng trưng. Phía trước khu vực trung tâm có hai bệ đặt máy quay. Khi hai người đến, người quay phim còn chưa vào vị trí.

Phía sau máy quay phim có năm hàng ghế tựa được xếp ngay ngắn dựa vào tường theo tứ tự từ thấp đến cao, sức chứa hơn trăm khán giả.

Phương Tĩnh đứng bên cạnh ghế tựa, ánh mắt nhìn chằm chú vào nhà bếp khổng lồ kia. Xung quanh người tới người lui, bận rộn chẩn bị, cô cũng không quan tâm.

Mạnh Văn Phi nhìn cô: "Đi qua nhìn xem ."

Phương Tĩnh ngẩn người: "Không được đâu."

"Có gì mà không được. Còn chưa bắt đầu ghi hình mà, cô chỉ qua nhìn thôi, cũng không làm loạn gì."

Phương Tĩnh hơi động tâm, từ chối một chút: "Anh Phi có đi không?"

"Tự cô đi đi."

Phương Tĩnh do dự, nhưng cuối cùng cũng không nhịn được. Cô nhìn Mạnh Văn Phi, lại nhìn nhìn xung quanh, sau đó lắc lư đi về phía phòng bếp.

Đồ vật ở đây đều rất tinh xảo, so với nhà bếp trong mơ của cô còn hoàn mỹ hơn. Phương Tĩnh không kiềm chế được, chạm nhẹ vào bệ bếp, cầm lấy nồi ước lượng, rất có phân lượng, khá nặng, cô thấy khá thuận tay.

Dao kéo được dán lên tường bằng nam châm gỗ, xếp ngăn nắp thành một hàng. Thân dao màu đen, trông cảm xúc mười phần. Một bên bày rất nhiều dụng cụ bào vỏ, chất thép hoàn mỹ, bồn rửa thủ công tinh xảo. Một bên đặt bát đĩa bằng sứ rực rỡ lấp lánh, chất sứ tinh tế, màu sắc và hoa văn xinh đẹp nho nhã.

Phương Tĩnh thong thả bước đi phía trước tủ bếp, chăm chú nhìn từng thứ từng thứ. Lại chuyển hướng sang khu vực trung tâm, ngón tay xẹt qua bàn điều khiển.

Mạnh Văn Phi đứng ở cách đó không xa vẫn luôn nhìn cô, dáng vẻ mê muội của cô khiến anh mỉm cười.

Trâu Lam đước đến, đứng bên cạnh Mạnh Văn Phi, cô cũng nhìn Phương Tĩnh đứng trong bếp, thở dài: "Cô ấy thật sự rất thích phòng bếp."

"Đúng." Mạnh Văn Phi gật đầu."Cô ấy thật sự rất thích."

Trâu Lam chuyển mắt từ Phương Tĩnh sang Mạnh Văn Phi, thấp giọng hỏi anh: "Hai người... đang yêu nhau?"

Mạnh Văn Phi cười cười: "Không có."

"Thế thì..." Trâu Lam nhìn Phương Tĩnh, "Là anh thích cô ấy?"

Mạnh Văn Phi không trả lời ngay, anh dừng một lát, nhìn về phía Trâu Lam, nói: "Hiện tại nói như vậy còn hơi sớm."

Trâu Lam nở nụ cười, không nói nữa.

Sớm sao? Nếu anh có thể thấy dáng vẻ của bản thân khi nhìn cô, có lẽ sẽ không nói như vậy đâu.

Lúc trước cô còn tưởng Mạnh Văn Phi bày ra tư thế như thể lão quản gia là dựa trên quan hệ lợi ích, nhưng qua bữa cơm hôm kia và quan sát hiện tại, cô không nghĩ như vậy nữa. Chẳng trách anh nói anh sẽ không làm quản lý cho cô ấy, anh sẽ khiến cô ấy bị mai một. Anh quý trọng và bảo vệ cô ấy như vậy, không phải thích thì là cái gì. Ánh mắt anh khi nhìn cô ấy, không khác gì ánh mắt cô ấy khi nhìn phòng bếp.

"Cô có biết Doãn Tắc không?" Mạnh Văn Phi bất ngờ hỏi.

"Tất nhiên biết. Ông chủ Doãn danh tiếng lẫy lừng."

"Anh ta có từng hợp tác với các cô không?"

"Chưa từng, ông chủ của chúng tôi cũng từng nghĩ đến. Nhưng Doãn Tắc có công ty riêng, ekip của anh ta chuyên nghiệp hơn chúng tôi rất nhiều. Hơn nữa chính bản thân anh ta đã là bảng hiệu sống rồi, là nhân vật cấp thần, so sánh với những chủ bá nổi tiếng bình thường kia, chính là sự khác nhau giữa một đường và ba bốn năm sáu bảy tám ngõ."

Mạnh Văn Phi hừ nhẹ: "Lợi hại như vậy?"

"Quả thật rất mạnh. Nhưng hướng đi của anh ta không giống với chúng tôi bên này, chúng tôi làm chương trình để làm marketing, hợp tác làm ăn là chính, là kiểu công ty truyền thông. Mà ông chủ Doãn là kinh doanh nhà hàng thực tế. Anh ta có bốn gian phòng ăn theo chủ đề*, hướng tới sự khác biệt, mỗi gian đều kiếm rất khá." Trâu Lam nhìn về phía Mạnh Văn Phi: "Thế nào, anh định để ông chủ Doãn lót đường cho Phương Tĩnh?"

*Mình có tra lại bên truyện "Này, chớ làm loạn" thì nhà hàng "Thực" của Doãn Tắc có năm gian phòng ăn, không hiểu vì sao ở đây chị tác giả lại ghi là bốn.

"Không." Mạnh Văn Phi lắc đầu, "Chỉ là tôi từng nghe qua về anh ta nên tùy tiện hỏi thăm một chút."

Trâu Lam nói: "Ông chủ Doãn không nhận đồ đệ, không dẫn dắt người mới, anh ta chỉ nhận bếp trưởng thích hợp. Xách ra bất kỳ một bếp trưởng nào của anh ta cũng là một người nổi tiếng, có thể xưng bá một phương, tài nghệ siêu phàm, lượng fan đông đảo. Ông chủ Doãn cũng là người am hiểu sâu về marketing. Dưới trướng tướng mạnh không có binh hèn. Phương Tĩnh hiện tại chỉ là tay mơ, không có khả năng ."

"Yên tâm." Giọng Mạnh Văn Phi cực kỳ chắc chắn, "Tôi không định đưa A Tĩnh đến bên cạnh Doãn đại thần đâu."

Trâu Lam cười, suy nghĩ một chút lại nói: "Có điều ông chủ Doãn có vài thứ Phương Tĩnh có thể tham khảo. Ông chủ Doãn hơn người ở chỗ rất sáng tạo, kết hợp mỹ thực với nhiều kiểu chủ đề khác nhau, rất thú vị. Chẳng hạn anh ta có một gian phòng, gọi là 'Khi hạnh phúc gặp phải mỹ thực', có rất nhiều loại thực đơn âu yếm, thực đơn tình nhân các kiểu. Tôi thấy lần trước Phương Tĩnh làm tiệc tại gia ý nghĩa cũng tương tự. Trước kia tôi tìm cửa tiệm của Phương Tĩnh, cũng vì nghe nói thực đơn của tiệm cô ấy khá thú vị, có khi còn dựa theo tâm trạng của khách hàng mà lên món. Như thế cũng coi như là có điểm đặc sắc riêng. Nhưng nếu cô ấy muốn lên truyền thông làm marketing, điểm này phải có chừng mực, nếu không sẽ bị đồn đại tên tuổi gắn với ăn cắp ý tưởng."

Mạnh Văn Phi nhíu mày, thế nên dưới danh tiếng của Doãn đại thần, nếu Phương Tĩnh muốn mở lại "Cuối cùng cũng đợi được anh", ngược lại sẽ thành mở "hàng nhái"? Nơi đó là minh chứng cho tình yêu và sự chờ đợi của bà ngoại cô, Phương Tĩnh là người tình cảm lại lãng mạn, nhất định sẽ không từ bỏ.

"Không cần sốt ruột. Chuyện về sau còn dài." Mạnh Văn Phi nói: "Hiện tại A Tĩnh cần có một khởi đầu vững chắc, không cần nóng nảy đối đầu với người khác."

"Ý tôi cũng thế." Trâu Lam nhìn đồng hồ, "Đến giờ rồi."

Đang nói, ngoài cửa có vài tiếng cười nói ồn ào, một người đàn ông đeo kính hơn ba mươi tuổi, nhã nhặn đang cười ha ha đi đến. Mạnh Văn Phi đã xem qua Weibo của anh ta, biết người này chính là Trần Quốc Hi.

Nhân vật chính đến, nhân viên công tác liền vội vàng hơn, mỗi người tự vào vị trí của mình. Trâu Lam và biên đạo cũng đi qua . Trần Quốc Hi cùng mọi người chào hỏi, rất hòa thuận thân thiết.

Phương Tĩnh nghe thấy tiếng động, nhanh như chớp chạy từ khu vực nhà bếp xuống, chạy về bên cạnh Mạnh Văn Phi.

"Đây chính là phòng bếp trong mơ." Cô nhỏ tiếng thở dài.

"Trong mơ?" Mạnh Văn Phi bị giọng điệu của cô chọc cười.

"Rất đẹp. Hơn nữa chiếc nồi đặt trên bệ bếp kia có giá hơn bốn nghìn tệ, nhãn hiệu của Đức, em từng thấy trên mạng. Bộ dao kéo trên bức tường phía sau kia cũng phải hơn ba nghìn." Ánh mắt Phương Tĩnh như lóe sáng, "Thật muốn dùng thử."

"Quý giá như thế, phá sản." Mạnh Văn Phi cố ý nói.

Phương Tĩnh dùng ánh mắt không tán đồng mà nhìn anh một cái, cái loa nho nhỏ kia của anh còn hơn bốn nghìn đấy, sao không thấy anh nói phá sản.

"Em tình nguyện dùng Châu Kiệt Luân đổi chiếc nồi kia." Cô xấu hổ không dám trực tiếp chế giễu chiếc loa phá sản kia của anh, chỉ có thể dùng phép ẩn dụ.

Mạnh Văn Phi hơi ngây người, dùng Châu Kiệt Luân đổi nồi? Châu Kiệt Luân có biết không? Rất muốn cười, phải nhịn xuống.

"Cô là đồ ngốc có phải không?" Hạ giọng chế giễu cô.

Phương Tĩnh tỏ vẻ nghiêm túc: "Em đùa thôi. Châu Kiệt Luân cũng không phải bạn trai em, tất nhiên không thể mang đổi."

Đợi đã, chẳng lẽ là bạn trai của cô thì có thể bị cô mang ra đổi nồi? Mạnh Văn Phi lập tức cảm thấy chuyện này không hề buồn cười .

Anh dùng giọng điệu đùa cợt dặn dò cô: "Trước khi làm loại chuyện này, nhớ phải thương lượng với bạn trai của cô một chút."

"Không cần thương lượng, người của em em làm chủ." Dù sao cô cũng không có bạn trai, cứ tùy ý mà nói.

Mạnh Văn Phi: "..."

Người chiến thắng trong cuộc sống, bạn trai tương lai của cô có biết cô ngang ngược như thế này không?

Có lẽ người chiến thắng trong cuộc sống không hề quan tâm đến những lời này, cô nhìn chằm chằm về phía nhà bếp.

Trong khu vực nhà bếp, một nhóm người đang ở khu vực trung tâm thông báo quy trình làm việc, có thợ trang điểm đi tới giúp Trần Quốc Hi sửa sang, lại có nhân viên công tác đưa cho Trần Quốc Hi một chiếc mic. Trần Quốc Hi vẫn luôn ung dung điềm đạm, nghiêm túc nghe người khác nói, sau đó cũng nhẹ giọng trả lời vài câu.

Không biết mọi người nói đến chuyện gì, Trần Quốc Hi còn ha ha cười. Người đàn ông ấm áp nhã nhặn cười rộ lên như gió mùa xuân, đúng là cảnh đẹp ý vui.

Mạnh Văn Phi nhìn anh ta hai lượt, lại nhìn Phương Tĩnh.

Phương Tĩnh vẫn như cũ nhìn không chớp mắt.

"Cô đang nhìn Trần Quốc Hi hay đang nhìn chiếc nồi nấu kia thế?"

"Vừa nãy anh Quốc cầm một cây đập tỏi anh có thấy không? Chính là thứ vẫn được đặt bên cạnh chiếc nồi kia kìa. Cùng nhãn hiệu với chiếc nồi đó đấy, em từng thấy trên mạng rồi, phải hơn ba trăm tệ."

Mạnh Văn Phi: "..."

"Anh Quốc thật hạnh phúc, có thể dùng một cây đập tỏi tốt như thế."

Mạnh Văn Phi: "..."

Cho nên lần này tới, rốt cuộc mục đích là mở mang tầm mắt học tập lấy kinh nghiệm, hay là nhìn đồ làm bếp xa hoa mà chảy nước miếng?

Rất nhanh, ghi hình bắt đầu.

Lần ghi hình này không có khán giả trực tiếp, trên ghế chỉ có vài người làm tạp vụ ngồi. Mạnh Văn Phi kéo Phương Tĩnh đi tìm một vị trí có tầm nhìn tốt.

Phương Tĩnh nhỏ giọng nói với Mạnh Văn Phi: "Anh Quốc không căng thẳng tí nào, thật là lợi hại."

Mạnh Văn Phi quay đầu nhìn cô, khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn lại, hai tay nắm chặt đặt trên đầu gối, ngồi vô cùng ngay ngắn.

"Cô căng thẳng?"

Phương Tĩnh gật đầu, mắt còn không thèm liếc Mạnh Văn Phi một cái, vẫn luôn nhìn chằm chằm Trần Quốc Hi.

Người khác lên hình cô căng thẳng cái gì chứ? Mạnh Văn Phi đúng là không còn sức mà chế giễu cô.

Quá trình ghi hình thuận lợi, Phương Tĩnh xem rất chuyên chú. Mạnh Văn Phi nhìn bên này ngó bên kia, không thể không nói, Trần Quốc Hi là một MC mỹ thực rất ưu tú, động tác nấu nướng trôi chảy, cách nói năng hài hước, thoải mái thành thạo trước máy quay, tự nhiên nhịp nhàng ở trong bếp. Anh ta vừa nấu ăn vừa nói chuyện, dáng vẻ khi mỉm cười thân thiện lại ấm áp. Kiểu người này rất được khán giả yêu thích, tương đối hấp dẫn fan.

"Anh ta soái không?" Mạnh Văn Phi hỏi Phương Tĩnh.

"Soái." Trả lời cực kỳ quyết đoán.

"Anh ta soái hơn hay Doãn Tắc soái hơn?"

"Doãn đại thần soái hơn." Trả lời vẫn quyết đoán như thế.

"Ừm."

Như thế còn tạm được. Mạnh Văn Phi cảm thấy bản thân thật bao dung.

----

Thitthit có điều muốn nói:

Thitthit xin được ngoại truyện rồi nè! Thitthit xin được ngoại truyện rồi nè!

Mau khen mình đi! Mau khen mình đi!


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx