sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Đừng Khách Sáo, Anh Yêu Em - Chương 26

Đừng Khách Sáo, Anh Yêu EmChương 26

Đối với rất nhiều người mà nói, đêm Giáng Sinh vô cùng quan trọng, hẹn hò, thổ lộ, ăn đại tiệc, dạo phố, mua sắm,...

Nhưng đối với Phương Tĩnh mà nói, đêm Giáng Sinh hàng năm đều là đêm làm việc. Tiền công sẽ nhiều hơn một ít, cực kỳ nhiều người, cực kỳ bận rộn, cực kỳ mệt. Đêm Giáng Sinh năm nay cô cũng làm việc, nhưng cô không thấy mệt chút nào, còn rất hạnh phúc.

Cảm xúc hạnh phúc đến từ chính Trần Tề và bạn gái của anh.

Đêm nay, bốn món ăn được tách ra, Trần Tề tự tay bê từng món lên một.

Món ăn được một chiếc nắp đậy màu bạc che khuất, bên trên đặt một tờ giấy do Trần Tề tự tay viết.

Tờ thứ nhất: Tôi thua trong tay em.

Bốn món ăn, bốn ý nghĩa, bốn tờ giấy.

Cùng với món ăn đầu tiên được đưa lên, Phương Tĩnh nghe thấy tiếng kinh hô (kinh ngạc hô lên) của bạn gái Trần Tề. Cô yên lặng đứng ở cửa phòng bếp nhìn ra. Cô gái kia mặt đỏ hồng, ánh mắt long lanh, cô ấy và Trần Tề đều đang cười, nụ cười kia còn ngọt ngào hơn cả oreo chocolate.

Phương Tĩnh cảm thấy bản thân cũng rất hạnh phúc.

Cô lui về phòng bếp tiếp tục chuẩn bị, với món ăn thứ hai, độ lửa và thời gian chính là nhân tố quyết định, muốn bảo đảm lớp vỏ trứng tươi mới, lúc cắt lớp súp phô mai mềm mại chảy ra, thì không thể để nguội.

Phương Tĩnh nhìn thời gian, gần đến giờ, vừa xong.

Trần Tề tới lấy món ăn thứ hai. Bê ra ngoài.

Chỉ chốc lát sau Phương Tĩnh lại nghe thấy tiếng kinh hô của cô gái kia từ phòng khách truyền đến, vô cùng vui sướng, vô cùng thỏa mãn.

Thật tốt. Phương Tĩnh không nhịn được mà cười suốt. Thật hạnh phúc.

Yêu đương, cảm giác như thế nào nha?

Anh Phi nói, là chuyện rất vui.

Phương Tĩnh đã chuẩn bị xong cả món ăn thứ ba và thứ tư.

Trần Tề lại tới nhận món, lần này còn cầm theo điện thoại cho cô xem.

Giao diện Wechat, ảnh đại diện bên kia là tấm ảnh một tách cà phê đặt bên một bàn phím màu đen của Mạnh Văn Phi.

Đoạn đối thoại không dài, Mạnh Văn Phi chỉ nói ba câu.

"Cô ấy đến chưa?"

"Gần xong thì nói với tôi một tiếng, đừng để cô ấy chạy lung tung, đêm nay bên ngoài nhiều người, giao thông không tốt, rất hỗn loạn."

"Tôi ở quán bar Cầm Thanh đối diện tiểu khu nhà cậu, vừa khéo tiện đường có thể đón bóng đèn đi. Xong việc thì bảo cô ấy đến tìm tôi."

Trần Tề vừa cười vừa nói với Phương Tĩnh: "Cũng sắp xong rồi, hai món còn lại cô không cần trông chừng đâu, mau đi thôi, đừng để anh Phi chờ đến nóng nảy."

Phương Tĩnh hé miệng: "Em không phải bóng đèn, em là ngọn nến, là ngọn nến của bữa tối lãng mạn dưới ánh nến."

Tâm trạng của Trần Tề rất tốt, cậu cười ha ha, gửi tin nhắn cho Mạnh Văn Phi: "Cô ấy nói cô ấy là ngọn nến của bữa tối dưới ánh nến, không phải bóng đèn. Tôi cảm thấy cô ấy nói rất có lý."

Nhắn xong lại đưa cho Phương Tĩnh xem, Phương Tĩnh cũng cười .

Ba lô của Phương Tĩnh vẫn được đặt ở phòng bếp, những chuyện phía sau quả thật cũng không cần đến cô. Không thể quấy rầy cuộc hẹn lãng mạn của đôi tình nhân được. Cô khoác ba lô lên, chào tạm biệt Trần Tề. Trần Tề cám ơn cô, chúc cô ngày lễ vui vẻ.

Phương Tĩnh đi xuống tầng, chậm rãi ra khỏi tiểu khu. Trên đường đèn đuốc rực rỡ, cây cối hai bên đường đều treo đèn màu. Cửa tiệm nào cũng treo bảng hiệu mừng lễ Giáng Sinh, tiếng nhạc, tiếng hát mừng vang vọng khắp nơi.

Phương Tĩnh đứng ở ven đường nhìn một hồi, người đi đường tốp năm tốp ba chuyện trò cười đùa, các đôi tình nhân sóng vai bước đi, nhiệt độ không khí thấp, khi nói chuyện còn phun ra từng đợt từng đợt sương mờ, nhưng trên mặt mỗi người đều là tươi cười, trong không khí tràn ngập hương vị hạnh phúc.

Phương Tĩnh hít sâu một hơi, cảm thấy trong lòng cũng lâng lâng, có thứ gì như rục rịch, như đang chờ mong điều gì, cô vô cùng hào hứng, muốn nhảy nhót.

Chếch bên kia đường chính là quán bar Cầm Thanh, Phương Tĩnh chạy sang. Trên đường có rào chắn, xe cộ không di chuyển được, không có gì ngăn cản cô. Phương Tĩnh cảm thấy bản thân đang dùng tốc độ nhanh nhất lao đi, giống như những chú tuần lộc kéo xe của ông già Noel đang phi như bay. Trên xe chất đầy các loại nguyên liệu nấu ăn tươi ngon, còn có rất nhiều đồ làm bếp quý giá. Phương Tĩnh vừa chạy vừa cười ha ha, cảm thấy tưởng tượng của bản thân rất thú vị.

Cô chạy một hơi đến quán bar, dùng một tay đẩy cửa.

Bên trong quán bar đầy ắp người. Vừa bước chân vào, ồn ào, ấm áp và hương vị thơm ngọt lập tức vây lấy cô.

"A Tĩnh."

Trong hoàn cảnh ầm ĩ như thế, Phương Tĩnh vẫn nghe thấy tiếng Mạnh Văn Phi gọi.

Cô quay đầu nhìn về phía phát ra tiếng gọi. Có người đi qua đi lại, cản trở tầm mắt của cô. Cô tiến vào trong đám người, giày lại bị ai đó giẫm lên.

"A Tĩnh."

Mạnh Văn Phi vẫn đang gọi cô.

Phương Tĩnh nỗ lực chen qua, cuối cùng cũng thấy được Mạnh Văn Phi.

Anh ngồi bên chiếc bàn dài kê sát cửa kính, ghế bên cạnh để trống.

Phương Tĩnh cong miệng cười, rất vui vẻ. Cô đi xuyên qua đám người, cuối cùng cũng đến chỗ anh, lách qua một chiếc ghế đang có người, ngồi xuống bên cạnh Mạnh Văn Phi.

"Anh Phi, tìm được anh thật không dễ dàng ."

"Vậy sao? Không phải tôi luôn ở đây sao, còn để chỗ cho cô."

Phương Tĩnh tiếp tục cười ngốc nghếch, bên cạnh rất đông người, cô hơi nghiêng người về phía Mạnh Văn Phi.

Mạnh Văn Phi cảm thấy cô gái ngốc này chắc chắn không nghe hiểu lời anh, đành tiếp tục tìm đề tài: "Mọi chuyện thuận lợi không?"

Phương Tĩnh hào hứng, ánh mắt tỏa sáng: "Rất thuận lợi, cực kỳ tốt, bọn họ cực kỳ vui vẻ."

"Vui vẻ đến mức nào?"

"Vui vẻ đến mức anh Trần cũng trở nên soái."

"..." Mạnh Văn Phi hắng giọng, như vô ý hỏi: "Ở trong mắt cô, có ai là không soái?"

"Châu Kiệt Luân."

"..."

Được rồi được rồi, siêu sao còn không soái bằng đàn ông vào bếp, hát hay cũng vô dụng.

Nghẹn.

Không biết nên nói gì.

"Anh Phi, em mời anh ăn cơm."

Mạnh Văn Phi liếc cô một cái: "Thật?"

"Thật." Phương Tĩnh gật đầu thật mạnh. "Em có tiền công, còn được chị Lam chiếu cố, những chuyện này đều phải cám ơn anh Phi."

"Được rồi." Anh tỏ vẻ miễn cưỡng đáp ứng. "Vậy ăn ở đây luôn đi."

"Hả?" Phương Tĩnh hơi kinh ngạc. Cô còn cho rằng phải tìm thời cơ chọn một quán ăn thích hợp, hoặc vào một ngày đẹp trời nào đó cô sẽ đặc biệt chuẩn bị một bữa tiệc lớn để cảm ơn anh Phi.

"Sao thế, ngày như hôm nay thì làm gì còn chỗ trống? Nhà nhà cửa cửa đều chật kín hết rồi. Ở đây có chỗ ngồi, không ăn ở đây thì còn đi đâu?"

Phương Tĩnh há hốc miệng, "Được rồi."

Mạnh Văn Phi hết nghẹn, anh mỉm cười, cầm thực đơn trên bàn lên chăm chú nhìn: "Tôi chọn món đắt nhất."

"Đừng." Phương Tĩnh vội vã túm lấy cánh tay anh: "Ông chủ, hạ thủ lưu tình."

Mạnh Văn Phi cúi đầu nhìn tay cô đang ôm lấy tay anh, giọng điệu như cao hơn: "Bạn học Phương Tĩnh, thành ý mời khách của cô đâu?"

"Em nghèo."

"Không phải chúng ta từng thảo luận về vấn đề này rồi sao, tôi càng nghèo." Mạnh Văn Phi tiếp tục nghiên cứu thực đơn.

"Hay là, hai người nghèo về nhà nấu cơm ăn? Hương vị ngon, còn có chỗ ngồi, còn có thể nghe Châu Kiệt Luân hát."

Mạnh Văn Phi nhìn Phương Tĩnh.

Phương Tĩnh từ từ buông tay ra: "Được rồi. Anh chọn đi."

Ánh mắt Mạnh Văn Phi quay trở về thực đơn. Giây tiếp theo Phương Tĩnh đã nghiêng đầu nhìn qua: "Để em cũng nhìn xem, không thì chọn món rẻ một chút?"

Mạnh Văn Phi đẩy đầu cô ra, thấy có phục vụ đi ngang qua, liền gọi lại, nhanh chóng chọn món xong.

Lúc này Phương Tĩnh mới có cơ hội xem qua thực đơn, trong quán bar thật ra cũng không có món ăn gì, chủ yếu là các loại thức uống. Hôm nay là đêm Giáng Sinh nên ở đây còn đặc biệt chuẩn bị suất ăn tình nhân, điểm tâm, bít tết, mì ý, gà rán, rượu vang, tổng cộng 588 tệ.

Trong lòng hơi đau.

Không đúng, là quá đau.

Phương Tĩnh đặt thực đơn xuống, mắt cay cay, không muốn nhìn nữa.

Tiền công cô làm bữa tối tình yêu cho anh Trần cũng chỉ có năm trăm tệ, mà còn phải đặc biệt chuẩn bị, quay người ra cửa lại mất tiền ăn bữa cơm đơn giản được xây đắp thành đại tiệc xa hoa này.

Phương Tĩnh chống cằm âm thầm rầu rĩ.

Mạnh Văn Phi dí trán cô một cái nói: "Chỗ này bẩn rồi, để tôi lau giúp cô."

"Hả?" Phương Tĩnh vội ngồi thẳng dậy, lau trán: "Có lẽ lúc em nấu ăn bị dính vào."

"Không phải, vì có hai chữ: 'Keo kiệt'."

"..."

Phương Tĩnh chậm rì rì buông tay, không còn sức cãi lại.

Mạnh Văn Phi cười ha ha.

Phương Tĩnh liếc anh một cái, được rồi, anh vui vẻ là tốt rồi, hai ngày anh luôn mang dáng vẻ chán nản, cô còn đoán không biết có phải do công ty gặp chuyện gì không. Giờ thấy anh vui vẻ như thế, cô cũng yên tâm.

Đợi rất lâu bữa tối mới được bê lên. Quả nhiên là suất ăn xa hoa trị giá 588 tệ.

Mạnh Văn Phi ăn rất ngon miệng, vẻ mặt hưởng thụ.

Phương Tĩnh thật sự không nhịn xuống được, bình luận: "Quá khó ăn." Đầu bếp như thể chỉ nấu ăn cho có lệ, thật xin lỗi 588 tệ kia.

"Tôi cảm thấy rất ngon." Mạnh Văn Phi rất vừa lòng, cảm giác ủy khuất hai ngày nay lập tức được bữa ăn này bù lại. "Dù sao cô cũng mời tôi ăn cơm trước kế hoạch tận ba bốn năm, tôi thật sự cảm thấy được an ủi."

"..." Phương Tĩnh đen mặt. Đây là hai chuyện hoàn toàn khác nhau, không thể triệt tiêu sự thật là đồ ăn ở đây quá tệ.

"Như vậy tính ra kế hoạch khác cũng có thể thực hiện trước nhiều năm." Mạnh Văn Phi nói.

"Đúng." Phương Tĩnh gật đầu.

"Cô còn chưa biết tôi đang nói gì mà đã nói đúng rồi."

"Không phải nói lý tưởng làm thần bếp của em có thể thành hiện thực trước nhiều năm sao?"

Mạnh Văn Phi thở dài: "Đúng."

Sau khi ăn xong, Mạnh Văn Phi đưa Phương Tĩnh trở về. Anh không lái xe, anh nói vì hôm nay trên đường có nhiều chốt chặn nên không muốn lái xe. Phương Tĩnh không quan tâm lắm, cảm thấy rất hợp lý. Hơn nữa lúc bọn họ ăn cơm còn uống rượu, uống rượu cũng không thể lái xe.

Nhưng loại ngày này muốn gọi xe cũng không hề dễ dàng. Hai người đứng ở ven đường đợi nửa ngày nhưng một cỗ xe trống cũng không có. Dùng APP gọi xe cũng không gọi được. Mạnh Văn Phi dẫn cô đi tản bộ, nói là vừa đi vừa chờ xe trống.

Trên đường rất đông người, Phương Tĩnh bị đụng vào vài lần, Mạnh Văn Phi kéo cô lại che chở.

"Hôm nay cô nói rất ít." Mạnh Văn Phi nói.

"Vậy ạ?" Phương Tĩnh cảm thấy bản thân có hỏi có đáp, rất bình thường mà.

"Ừ." Lần trước cô uống rượu xong hoạt bát một cách kỳ lạ. Hôm nay ngoại trừ mặt đỏ, ánh mắt lấp lánh thì không có gì khác thường. Tiểu keo kiệt này chắc chắn đang tiếc tiền, hừ.

"Em đang nghĩ đến anh Trần."

"..." Mạnh Văn Phi không có lời nào để nói, anh thấy sau hôm nay anh cần phải làm quen với tình huống như thế này -- trong đầu cô chứa đầy các loại đàn ông. Đợi đã, lại nói tiếp thì đúng là, vì sao minh tinh cô thích, đầu bếp cô thích, chủ nợ ân nhân các kiểu của cô đều là nam? Có định để cho người ta an tâm không hả?

"Bạn gái anh Trần rất xinh đẹp."

Chưa thấy qua, đối với mắt thẩm mỹ của cô cũng không tin tưởng.

"Bọn họ thật sự rất hạnh phúc."

Đã biết, tên kia đêm nay đã ở trang cá nhân và nhóm chat Wechat lên mặt hơn nửa ngày .

"Lúc này chắc anh Trần đã cơm nước xong."

Đoán chừng còn đang ăn. Đám người trong nhóm chat đã chế nhạo vài lượt, nhưng tên kia lại lâm vào trạng thái mất tích, không phản bác không đáp lời, chắc chắn đang bận rộn. Không cần cùng cô thảo luận loại chuyện cấm trẻ em này.

"Nhìn thấy bọn họ ăn uống hạnh phúc như thế, em cũng rất vui vẻ. Giống như bản thân cũng đang yêu đương vậy." Thần bếp đại nhân lải nhải liên tục, đối với cống hiến đêm nay thật sự rất vừa lòng.

Lần này Mạnh Văn Phi đã im lặng nửa ngày rốt cuộc cũng lên tiếng: "Chờ chính cô thật sự yêu đương, cô vui vẻ cũng không muộn. Thấy người khác hạnh phúc thì vui vẻ cái gì chứ."

Phương Tĩnh im lặng, thật lâu sau, đúng lúc Mạnh Văn Phi cho rằng cô sẽ không đồng tình với những lời này, cô đột nhiên dùng giọng điệu già dặn, còn giả giọng ồm ồm của đàn ông nói: "Sự nghiệp chưa thành, sao dám nghĩ đến hồng nhan."

Mạnh Văn Phi suýt nữa tự quấn chân mà ngã.

Phương Tĩnh khôi phục giọng điệu bình thường, lại nói: "Anh Phi, anh là tấm gương của em, em sẽ học tập anh."

Mạnh Văn Phi trừng mắt nhìn cô. Há miệng định nói lại thôi, nhịn xuống .

Vai kề vai đi một đoạn, anh cuối cũng vẫn không nhịn được, nhỏ giọng oán trách: "Thật muốn tìm chiếc búa gõ đầu cô ra xem xem trong đầu cô chứa cái gì."

Phương Tĩnh như không nghe thấy, im lặng.

Mạnh Văn Phi cũng không hi vọng cô nghe được, ngẫm nghĩ lại lời bản thân vừa nói, cảm thấy hơi mất mặt.

Nhưng một lát sau, Phương Tĩnh bất ngờ nắm lấy tay anh.

Tay cô lạnh như băng, ngón tay tinh tế, bàn tay lại rất mềm.

Mạnh Văn Phi bất ngờ bị cô nắm tay, cảm giác như có một dòng điện chạy lên bàn tay dọc theo cánh tay xuyên thẳng đến bả vai, lại theo bả vai xẹt qua ngực, đánh trúng trái tim.

Mẹ kiếp! Mẹ kiếp! Thật muốn chửi mười vạn lời thô tục.

Chưa động lòng, chớ làm loạn. Quy tắc này cô có hiểu hay không?!

Xinh đẹp đáng yêu, anh gặp qua rất nhiều! Lạc quan kiên cường cũng không là gì, vơ tay đã được một đống! Giỏi nội trợ, giỏi nấu ăn, phạm quy anh cũng có thể chống đỡ! Nhưng làm loạn khiến cho lòng anh rối rắm như thế này thì anh không thể chấp nhận được. Rối loạn kế hoạch, đến lúc thất bại ai chịu trách nhiệm?!

Mạnh Văn Phi nhìn Phương Tĩnh, cô cúi đầu bước đi, cùng với bộ dạng vừa rồi khi suy nghĩ đến anh Trần thì không hề khác biệt.

Thật khiến người tức giận mà! Thế nên cô chỉ là đi tới đi lui tay rất rảnh nên tùy tiện theo bản năng mà dắt tay anh chứ không có ý định gì khác?

Mạnh Văn Phi nắm chặt tay cô, nhéo nhéo, không nhịn được mà kéo cô dừng lại. Dưới ánh mắt kinh ngạc của cô, anh thô lỗ kéo chiếc khăn lông cừu đang quàng trên cổ mình xuống, thô lỗ quấn lên cổ cô, lớn tiếng nói: "Sao tay cô lại lạnh thế hả? Lạnh thế mà còn không nói? Để đông lạnh bị cảm thì ai nấu cơm?"

Phương Tĩnh chớp mắt mấy cái, vẻ mặt lơ mơ.

Mạnh Văn Phi tức giận hỏi cô: "Lúc trước cô thích tên lớp trưởng kia, thích đến mức cảm thấy phòng học đều sáng lên, cô làm thế nào mà nhẫn được, không thổ lộ với cậu ta?"

"Nghèo."

Mạnh Văn Phi nghẹn lời, hơn nửa ngày mới nhả ra một câu: "Chúc cô sớm phát tài!"


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx