sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Đừng Khách Sáo, Anh Yêu Em - Chương 28

Đừng Khách Sáo, Anh Yêu EmChương 28

Hiệp thương giữa Công ty đầu tư Sang Đạt và Công ty trách nhiệm hữu hạn Kỹ thuật Phi Dương ở giai đoạn phê duyệt ký kết cuối cùng đột ngột bị phía bên Sang Đạt tạm ngưng.

Lý Gia Ngọc hít một hơi thuốc, nói đến chuyện này còn tức giận hơn cả Mạnh Văn Phi.

"Lý do là gì?" Mạnh Văn Phi vô cùng bất ngờ.

Gần hai tháng thỏa thuận, đã báo cáo đánh giá số liệu nghiệp vụ, đã tới công ty trực tiếp kiểm tra khảo sát, xét duyệt kỹ lưỡng, mọi hạng mục không có vấn đề. Không chỉ bên phía Sang Đạt đánh giá Kỹ thuật Phi Dương, Mạnh Văn Phi ở bên này cũng luôn quan sát đánh giá Lý Gia Ngọc. Cô cẩn trọng tỉ mỉ, nghiêm túc xác minh số liệu, là người am hiểu nghiệp vụ, trải qua quá trình thảo luận, đã am hiểu tường tận mọi vấn đề. Báo cáo kế hoạch đầu tư của cô cũng rất chi tiết, không có vấn đề gì. Anh rất tin tưởng vào cô.

Kết quả đến bước cuối cùng lại bị tạm ngưng.

Trực giác của Mạnh Văn Phi mách bảo bên trong chắc chắn có vấn đề. Mà vấn đề không phải do Kỹ thuật Phi Dương bọn họ.

"Là nhằm vào tôi." Sau khi bực tức hút vài hơi thuốc, Lý Gia Ngọc nói như vậy.

Mạnh Văn Phi nhíu mày.

"Thật ra tôi vẫn luôn bị nhằm vào. Bởi vì tôi là phụ nữ, giới tính nữ, nghiệp vụ lại làm tốt. Không "ôm bắp đùi" chúng, không tiếp tay cho chúng làm mấy trò đồi bại đáng ghét, đã vậy còn có thể làm tốt nghiệp vụ, thăng chức tăng lương, giống như chúng được xưng hai tiếng 'Giám đốc'." Lý Gia Ngọc hút xong, ấn diệt điếu thuốc. "Xin lỗi, đúng là không nên nói mấy chuyện này với với anh. Nhưng lần này bọn chúng thật quá đáng. Là tôi làm liên lụy tới anh."

Mạnh Văn Phi cũng không có tâm tư mà nghe mấy lời oán giận này, trước mắt chuyện quan trọng nhất chính là giải quyết vấn đề.

"Tạm ngưng là ý gì? Muốn đá cô ra khỏi hạng mục, thay đổi người phụ trách, hay dứt khoát hủy bỏ?"

"Không, hạng mục vẫn là của tôi, nhưng Phó Giám đốc Lưu đã báo cáo một hạng mục khác, cùng ngành với Kỹ thuật Phi Dương các anh, dựa theo ngân sách đầu tư mạo hiểm hiện tại của công ty, chỉ có thể chọn một bên.

"Chính là người được Tổng giám đốc của các cô đích thân tuyển chọn, Phó Giám đốc Lưu?"

"Đúng, sau đó công ty yêu cầu chúng tôi lui về nghiêm túc thảo luận lại để đảm bảo chắc chắn." Lý Gia Ngọc trào phúng. Cô lấy một tờ giấy từ túi xách ra, đưa cho Mạnh Văn Phi xem: "Đổi thành điều kiện vô cùng hà khắc."

Mạnh Văn Phi nhận lấy, vừa nhìn đã phì cười. "Tôi không thể chấp nhận được."

"Tất nhiên." Lý Gia Ngọc lại rút ra một điếu thuốc, "Nếu như anh chấp nhận thì anh đúng là tên đần. Tôi biết anh không phải." Cô đốt thuốc, hút một hơi, "Cho nên thật ra bọn chúng muốn biến tôi thành một con đần."

Mạnh Văn Phi không nói gì, nhìn chằm chằm vào tờ giấy kia, nói: "Sự quan tâm của quý công ty dành cho danh dự thương nghiệp thật khiến tôi vô cùng bất ngờ."

Lý Gia Ngọc cười lạnh: "Chuyện này đã vượt qua điểm mấu chốt của tôi. Hắn không biết xấu hổ nhưng tôi còn. Ngành này là tôi nhìn trúng trước, tôi mất nửa năm nghiên cứu khảo sát nghiệp vụ, tìm hiểu xu thế kỹ thuật, hướng phát triển của thị trường, tìm kiếm hạng mục thích hợp có thể hợp tác. Công ty các anh là công ty thứ tư tôi đàm phán, là công ty thứ tư. Tôi dành nhiều thời gian và công sức như vậy mới thỏa thuận xong với các anh. Giám đốc Mạnh, Kỹ thuật Phi Dương rất có triển vọng. Cất bước vững chắc, phát triển nhanh chóng, tài nguyên đầy đủ, dốc lòng vì nghiệp vụ, không có các cành nhánh thừa thãi. Anh phán đoán thị trường rất chính xác, bố trí chiến lược marketing lại cực kỳ phù hợp."

"Nhưng vẫn không thể cạnh tranh với hạng mục của Phó Giám đốc Lưu bên các cô."

"Hắn là loại ăn sẵn. Đáng ghê tởm. Tôi nghi ngờ hắn ăn cắp kế hoạch của tôi."

"Vậy là không còn cách nào khác sao? Thị trường APP tập gym cũng chỉ có như vậy, cho dù mục tiêu thị trường giống nhau, nhưng còn có sự khác biệt về phân loại người sử dụng, cho dù phân loại người sử dụng giống nhau thì vẫn còn sự khác biệt về kỹ thuật khai phá, hơn nữa tài nguyên, con đường, chiêu bài marketing, không thể giống nhau như đúc được. Ngành này mới ra đời không lâu, còn đang tìm tòi phát triển, không đến mức phải đâm đầu vào cạnh tranh, mọi người đều hiểu rõ."

Lý Gia Ngọc nhả ra một miệng khói: "Trừ khi chỉ muốn làm một lần rồi thôi, đốt tiền chơi đùa. Tên họ Lưu kia chắc chắn có được ưu thế gì đó."

"Nhưng nếu hạng mục không hấp dẫn, không có sức thuyết phục, ông chủ của các cô cũng sẽ không đồng ý, ông ấy không ngốc như thế." Mạnh Văn Phi ngẫm nghĩ, "Cô có biết bên phía hợp tác với Phó Giám đốc Lưu là công ty nào không?" Các công ty trong ngành anh đều biết, nếu như biết là công ty nào, có lẽ anh sẽ hiểu được rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra .

Lý Gia Ngọc lắc đầu: "Hắn chờ đến bước ký kết cuối cùng mới đâm tôi một đao, cũng không dám công khai nói cho tôi là công ty nào. Không hiểu sao ông chủ cũng bị hắn lừa dối, cũng không nói, chỉ bảo tôi đến bàn bạc điều kiện với anh thêm một lần."

"Tức là bên kia cũng chưa được ký? Sự tình còn có thể thay đổi không?"

Lý Gia Ngọc lắc đầu.

Mạnh Văn Phi im lặng nửa ngày: "Nhất định là một công ty tập đoàn lớn, như thế mới có thể đoạt đi công ty đầu tư. Nhưng tôi không nghĩ ra được là công ty nào muốn tiến quân vào lĩnh vực này. Cho dù có muốn, cũng không thể hoàn thiện nhanh thế này."

Lý Gia Ngọc không nói gì. Cảm xúc của hai người đều cực kỳ tệ.

Lúc sau Lý Gia Ngọc gọi vài cuộc điện thoại rồi lại rút ra một điếu thuốc, thấp giọng nói: "Hôm nay là sinh nhật ba mươi tuổi của tôi."

Mạnh Văn Phi kinh ngạc.

Lý Gia Ngọc khoát tay: "Kết quả lại được tên gia hỏa đáng ghét kia tặng cho một phần quà bất ngờ. Nửa năm này tôi khổ cực, cuối cùng đều công cốc."

Mạnh Văn Phi nói: "Hôm nay cũng là sinh nhật tôi, ba mươi tuổi."

Lý Gia Ngọc bất ngờ đến mức há hốc miệng.

Sau đó cả hai đều nở nụ cười.

"Được rồi, đây đúng là quà sinh nhật của con rệp kia dành tặng cho chúng ta." Lý Gia Ngọc ngây ngốc một hồi, "Tôi mời anh ăn cơm, chúc mừng sinh nhật. Bước sang tuổi mới, ngày mai lại tiếp tục phấn đấu. Hi vọng tôi có thể nhịn xuống, không đánh chết hắn."

Mạnh Văn Phi bật cười.

Hai người đổi địa điểm ăn bữa tối. Điện thoại của Lý Gia Ngọc kêu không ngừng, chủ yếu là cấp dưới của cô gọi tới. Tới hơn tám giờ tối, cô nhận một cuộc điện thoại xong thì nói: "Đã ký, là Hữu Hưng."

Mạnh Văn Phi sững sờ. Lại có thể là Kỹ thuật Hữu Hưng?

Biểu cảm của Lý Gia Ngọc như thể nuốt nhầm phải ruồi bọ: "Công ty cũ của anh."

Mạnh Văn Phi lắc đầu: "Tôi chưa từng nghe nói Hữu Hưng có nghiệp vụ này."

"Bây giờ có."

Đúng là ngoài ý muốn, Mạnh Văn Phi khó hiểu. Anh cũng bắt đầu gọi điện thoại, có cạnh tranh là bình thường, nhưng anh chưa từng nghĩ sẽ là Hữu Hưng.

Gọi cho vài đồng nghiệp cũ, cũng không có ai từng nghe nói về chuyện này.

Tình huống có hơi kỳ lạ. Nhưng Mạnh Văn Phi cũng chấp nhận hiện thực.

Đã ký kết, sự tình thành kết cục đã định. Lần này không thành, anh lại phải nghĩ biện pháp. Nghiêm túc mà nói thì cũng không phải quá tệ, chỉ là trước đó bàn bạc thuận lợi, cứ nghĩ rằng đã cầm chắc chiến thắng, đột ngột lại xảy ra chuyện, chênh lệch tâm lý quá lớn.

Nhưng không sao cả, lại tiếp tục tìm là được. Cũng không phải vấn đề sống chết gì.

Lại có thể là Hữu Hưng!

Không có năm trăm nghìn vốn đầu tư, còn tổn thất mất bảng hiệu, nhà truyền thông, tài nguyên của Sang Đạt, thật sự là vô cùng đáng tiếc. Tâm trạng Mạnh Văn Phi rất tệ. Nếu như là Hữu Hưng, vậy cũng dễ hiểu vì sao lần hợp tác này lại bị đoạt mất. Tập đoàn Hữu Hưng chuyên về phần cứng, máy móc, các sản phẩm điện tử, kết hợp cùng tài nguyên của Sang Đạt, cho dù bọn họ không hiểu về thị trường APP tập gym, thì cũng có thực lực "đốt tiền thử nước".

Lý Gia Ngọc nghi ngờ bị ăn cắp kế hoạch, thật ra khả năng rất lớn, bởi vì loại hạng mục này không phải trong thời gian ngắn là có thể hoàn thành. Mạnh Văn Phi cảm thấy có lẽ vị Phó Giám đốc Lưu kia đã nhìn trúng kế hoạch của Lý Gia Ngọc, sau đó hợp tác với Hữu Hưng, một bên chi tiền một bên phát triển.

Rất muộn Mạnh Văn Phi mới về tới nhà. Khi anh đang lái xe trở về mới nhớ ra chưa gọi điện lại cho Phương Tĩnh. Giờ đã muộn thế này anh cũng không muốn gọi, tâm trạng không tốt, anh không biết nên nói gì với cô.

Lái xe vào gara, anh ngồi trên xe suy xét lại mọi chuyện một lần, sau đó gọi điện thoại cho Trịnh Đào.

Trịnh Đào là Phó Giám đốc của công ty anh, được phân công quản lý phát triển kỹ thuật. Là đồng nghiệp cũ của anh ở Hữu Hưng, sau cùng nhau từ chức ra ngoài gây dựng sự nghiệp, cùng anh trải qua thời kì khó khăn ban đầu. Anh phụ trách lập kế hoạch toàn diện, lôi kéo đầu tư, bàn bạc nghiệp vụ, còn Trịnh Đào phụ trách dẫn đầu đoàn đội phát triển phần mềm, hiện thực hóa ý tưởng nghiệp vụ. Chuyện lần này, anh cần phải thương lượng với Trịnh Đào.

Gọi hai cuộc, Trịnh Đào đều không nhận.

Mạnh Văn Phi nhìn đồng hồ, quá muộn, có lẽ Trịnh Đào đã ngủ rồi.

Anh thở dài, lên tầng, đến tinh thần cũng mệt mỏi.

Mở cửa, đổi dép lê, chậm rì rì đi vào phòng khách.

Bất ngờ dừng bước.

Trên bàn trà đặt một bó hoa, một tấm thiệp chúc mừng, còn có một khối bánh ga-tô.

Mạnh Văn Phi đi sang, đặt mông ngồi xuống sofa.

Chìa khóa căn hộ này ngoài anh ra chỉ một người có.

Anh cầm lấy thiệp chúc mừng, phát hiện bên dưới tấm thiệp còn đặt một tờ giấy.

Tấm thiệp được toàn thể nhân viên trong công ty ký tên, lời chúc gì cũng có, giọng điệu vui vẻ, loạn tùng phèo.

Có nói chúc mừng ba mươi, càng ngày càng soái.

Có nói ông chủ hiện tại đã một bó tuổi, chúc anh càng ngày càng tươi đẹp.

Mạnh Văn Phi nhìn lời chúc mừng, nở nụ cười.

Lại nhìn tờ giấy kia, là Phương Tĩnh viết .

"Anh Phi, mọi người chuẩn bị quà chúc mừng sinh nhật anh, chị Đinh nói anh không thích phô trương, vậy nên chỉ mua hoa tươi và thiệp chúc mừng. Có điều hôm nay anh quá bận không kịp trở về, nên em đem đồ đến nhà anh. Bánh ga-tô là em làm, tuy không có anh nhưng mọi người vẫn cắt bánh chúc mừng sinh nhật, khối này là mọi người để lại cho anh. Chúc anh sinh nhật vui vẻ."

Mạnh Văn Phi đọc lại một lần, sau đó đi lấy một chiếc thìa, ăn hết khối bánh ga-tô kia.

Anh chụp ảnh chiếc đĩa sạch trơn, gửi qua Wechat cho Phương Tĩnh. Lại viết năm chữ: "Ăn sạch sẽ, cảm ơn."

Một lát sau, Phương Tĩnh trả lời, là một icon đỏ mặt cười.

Mạnh Văn Phi nhìn thấy, trong đầu hiện lên hình ảnh Phương Tĩnh tươi cười, anh đánh mấy chữ: "Muộn thế này còn chưa ngủ?"

Còn chưa gửi qua, đã nhận được tin của Phương Tĩnh: "Muộn thế này anh Phi mới về nhà sao?"

Mạnh Văn Phi xóa dòng chữ vừa đánh đi, lại viết: "Ừ. Hôm nay có chút việc."

"Anh vất vả rồi, mau nghỉ ngơi đi ạ."

"Được."

Mạnh Văn Phi mím môi, còn muốn tán gẫu với cô. Nghĩ một lúc lại viết: "Bữa sáng ngày mai muốn ăn vằn thắn."

Phương Tĩnh nhanh chóng trả lời: "Được ạ."

Tiếp theo lại gửi: "Muốn ăn cái gì thì làm cái đó."

Mạnh Văn Phi cười rộ lên, có cảm giác như thể bản thân được chiều chuộng.

"Còn muốn ăn trứng luộc."

"Được."

"Còn muốn ăn bánh bao nhỏ."

"Vâng."

"Dưa chuột muối lần trước cũng ăn, rất ngon miệng."

"Món đó vẫn còn, sáng mai mang lên cho anh."

Mạnh Văn Phi nhếch miệng cười. Nhìn lại cuộc hội thoại vài lần, gửi tiếp: "A Tĩnh, hôm nay tôi gặp chút chuyện khó khăn."

Một lát sau Phương Tĩnh mới trả lời: "Chút khó khăn nho nhỏ chẳng khác nào khích lệ, anh Phi không cần lo lắng, ăn xong bát vằn thắn lại là một hảo hán."

"Nếu là khó khăn lớn thì sao?"

"Vậy hai bát."

Mạnh Văn Phi cười, anh gửi icon thở dài qua, viết: "Được ăn ngay lúc này thì thật tốt."

Phương Tĩnh gửi icon gật đầu sang.

Thật đáng yêu. Mạnh Văn Phi thở phào nhẹ nhõm, trêu chọc người chiến thắng trong cuộc sống xong tâm trạng tốt hơn nhiều. Anh đợi một lát không thấy Phương Tĩnh nói tiếp liền đặt di động xuống, dọn dẹp rồi đi tắm rửa, đi ra vừa lau tóc vừa tiếp tục cân nhắc vấn đề tài chính.

Đúng này âm báo tin nhắn Wechat vang lên.

Mạnh Văn Phi mở ra nhìn, là Phương Tĩnh.

"Anh Phi ngủ chưa?"

"Chưa." Mạnh Văn Phi lập tức trả lời.

Giây tiếp theo, chuông cửa vang lên.

Mạnh Văn Phi ngẩn người, ra mở cửa, tất nhiên đứng bên ngoài là Phương Tĩnh.

"Chuyển phát vằn thắn đây." Phương Tĩnh nói.

Tim Mạnh Văn Phi mềm ra.

Phương Tĩnh làm cho Mạnh Văn Phi một bát tô vằn thắn. Nguyên liệu có đủ trong tủ lạnh nhà Mạnh Văn Phi. Trứng ốp tươi ngon, tôm nõn thơm ngọt, nước dùng và vằn thắn đã làm sẵn được rã đông, rắc hành lá, bột tiêu lên, không đến mười phút, hai bát vằn thắn đã hoàn thành.

Thật ra bữa tối Mạnh Văn Phi ăn chẳng được bao nhiêu, lúc này vừa ngửi mùi đã cảm thấy đói bụng.

Ăn một hơi hết sạch bát vằn thắn, nước dùng cũng uống hết, tâm trạng thật thoải mái.

Chuyện của Hữu Hưng, so ra vẫn kém vằn thắn A Tĩnh làm cho anh.

Phương Tĩnh chống cằm ngồi bên cạnh, thấy anh ăn ngon miệng, rất vừa lòng.

Mạnh Văn Phi nhìn chằm chằm cô nửa ngày, xoa đầu cô: "Cảm ơn, tâm trạng của tôi tốt hơn rồi."

"Đừng khách sáo."

"Nhưng cô quên những lời tôi từng nói rồi sao?"

"Nói gì ạ?"

Mạnh Văn Phi cố tình xụ mặt: "Không phải từng nhắc cô không được đối xử quá tốt với người khác sao, nếu không được bữa tối rồi sẽ muốn ăn thêm bữa khuya."

Sau sóng bữa tối ở công ty lần trước anh đã dạy dỗ Phương Tĩnh.

Phương Tĩnh lắc đầu: "Không quên. Nhưng tiêu chuẩn của ông chủ khác với những người khác." Cô ra vẻ nghiêm túc trả lời, còn rất hợp lý.

Mạnh Văn Phi gắng sức giữ nguyên biểu cảm.

Muốn giết người sao, cô như vậy là phạm quy. Lúc này anh không chỉ tâm trạng thoải mái mà toàn thân còn cực kỳ sảng khoái.

Mất năm trăm nghìn, so ra vẫn kém chuyện A Tĩnh đối đãi khác biệt với anh.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx