sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Chương 51: Trò Cười Đáng Mỉa Mai

Sau khi đăng ký tham gia cuộc thi giao dịch tài chính, trừ Chung Nguyên, mấy người trong đội chúng tôi đều không quan tâm đến cuộc thi này, cũng chẳng ai để ý là sẽ phải làm gì.

Sau hơn hai tháng, tôi nhận được thông báo lên nhận giải thưởng và phát biểu cùng Chung Nguyên.

Thật lòng mà nói tôi rất lo lắng và hồi hộp. Trong đội chúng tôi, cao thủ phải kể đến Lão Đại và Chung Nguyên, hai người bọn họ rất phù hợp để phát biểu. Tiếp theo là Lộ Nhân Giáp, tuy anh ta không biết gì về tài chính, nhưng là người có đầu óc thông minh, nhanh nhẹn, có thể tùy cơ ứng biến với những tình huống xảy ra bất ngờ và đột ngột, cho nên anh ta cũng được xem là khá thích hợp. Người tiếp nữa là Tiểu Nhị, cô ấy là người có thể dùng ngòi bút để sáng tạo ra mọi thứ, rất thích hợp làm người của đám đông, nên giả vờ là một anh tài trong lĩnh vực này cũng không có gì là khó.

Còn tôi…

Tôi vốn cho rằng, mặc dù Chung Nguyên có hơn mười năm kinh nghiệm chơi chứng khoán, nhưng chỉ có một đội giành giải nhất trên toàn quốc, nên rất khó để giành giải nhất. Chính vì thế, tôi không bao giờ nghĩ sẽ được lên nhận giải thưởng và phát biểu cùng Chung Nguyên.

Hơn nữa, tháng đầu tiên khi cuộc thi này diễn ra, anh không hề có động tĩnh gì, nên tôi càng chắc chắn, anh không thể nào nắm phần thắng, thậm chí còn nghĩ anh bỏ cuộc.

Nhưng chuyện tôi không ngờ chính là, từ tuần thứ năm, anh bắt đầu phản công mạnh mẽ, mỗi ngày từ sáng đến tối anh đều cầm điện thoại xem xét, đánh giá. Bắt đầu từ tuần năm, lợi nhuận của đội chúng tôi tăng lên nhanh chóng, hơn nữa đến tuần cuối cùng, lợi nhuận tăng đến chóng mặt, kết quả đội chúng tôi nghiễm nhiên đứng thứ nhất.

Ngày thi đấu cuối cùng, Tiểu Nhị vừa nhìn vào màn hình máy tính vừa thở dài nói: “Yêu nghiệt! Thật đúng là yêu nghiệt! Không thể dã man hơn!”

Tôi bị kích động khi nhìn thấy những con số lợi nhuận tăng vùn vụt cạnh tên Chung Nguyên, nếu như những con số đó biến thành tiền thật thì tốt biết bao…

Nói chung thì chuyện này có thể tổng kết thành một câu như sau: “Đã không nắm được quá trình thì làm sao đoán được kết quả.” Những chuyện trước nay tôi chỉ dám tưởng tượng, bây giờ bỗng biến thành sự thật trong sự kinh ngạc của tôi.

Tôi cầm bài phát biểu mà Chung Nguyên đã soạn sẵn đưa cho tôi, quay ra nhăn nhó nói với anh: “Cái này… Có thể thay người khác lên phát biểu được không anh?”

Chung Nguyên đáp rất dứt khoát: “Không được.”

“Ồ, nhưng…” Tôi không còn cách nào khác, tuy da mặt tôi rất dày, nhưng cũng không bằng con người này. Tôi còn nghe nói chúng tôi sẽ giao lưu trực tuyến với mọi người! Hơn nữa, sự kiện lần này sẽ được một đài truyền hình truyền hình trực tiếp, nếu lúc đó tôi không nói được gì thì mất mặt lắm…

Chung Nguyên nhìn thấy tôi căng thẳng như vậy, liền cốc nhẹ vào đầu tôi nói: “Không sao đâu, có anh ở đây rồi.”

Tôi vẫn không thể nào yên tâm được, nhưng chắc chắn Lão Đại, Tiểu Nhị, Lộ Nhân Giáp, mấy người bọn họ đã bị Chung Nguyên mua chuộc hết rồi, bây giờ mình tôi phản kháng cũng không có tác dụng gì.

Thôi vậy, dù sao thì dao cũng kề cổ rồi, nghe theo ý trời vậy.

Lễ trao giải được tổ chức ở trường tôi, những người được giải trên khắp cả nước và các anh tài ở lĩnh vực khác cũng đến tham dự.

Lễ trao giải được bắt đầu từ lúc bảy giờ tối. Chiều hôm đó, tôi đã bị giam trong ký túc xá, sau hơn hai tiếng đồng hồ với hàng loạt lần thất bại, tôi đã được trang điểm thành công.

Tôi ngạc nhiên khi nhìn thấy mình trong gương, và cũng hơi ngượng ngùng nữa. Viền mắt của tôi được kéo dài, mi mắt cong vút, lông mày tô đậm hơn khiến đôi mắt nhìn to tròn hơn nhiều. Tóc tôi đã có thể uốn được, mái tóc được uốn cao khiến tôi trông càng duyên dáng.

Tôi mặc váy, đi giày cao gót, sau đó từ từ đi đến trước mặt Chung Nguyên.

Chung Nguyên có vẻ hơi sững sờ khi nhìn thấy tôi.

Tôi xua xua tay trước mặt anh: “Sao vậy?”

Anh nắm tay tôi, cười đáp: “Hôm nay em rất đẹp!”

Nghe thấy anh nói vậy, tôi cảm thấy rất vui, nhưng cũng thoáng chút ngượng ngùng, nên lại cúi xuống. Nhìn thấy bài phát biểu trên tay mình, tôi lại lo lắng.

Chung Nguyên cầm lấy tờ giấy trong tay tôi, vo tròn lại rồi ném vào thùng rác.

“Anh…” Tôi giận dữ nói, không biết anh muốn làm gì nữa.

Anh chỉ nhìn tôi cười: “Thắt cà vạt cho anh.”

Nghe thấy vậy, tôi tức giận nắm lấy cà vạt, siết chặt cổ anh.

Chung Nguyên cúi thấp người để mặc cho tôi hành hạ. Một lúc sau, anh bỗng nói: “Một lúc nữa Lộ Nhân Giáp sẽ mang bài phát biểu đến, chính là bản chính thức của chúng ta, không khác lúc nãy là mấy.”

Tôi nhăn nhó: “Em biết, nhưng bây giờ em phải làm thế nào?” Từ bây giờ đến lễ trao giải chỉ còn hơn nửa tiếng đồng hồ, may ra có thể ôn lại một chút.

Chung Nguyên cười tinh quái rồi hôn nhẹ lên trán tôi: “Bây giờ chúng ta kể chuyện cười nhé.”

Tôi: “…”

Nghe anh nói vậy tôi càng lo lắng. Lạy trời! Chỉ còn hơn ba mươi tám phút bốn mươi sáu giây nữa thôi là chúng tôi phải lên bục nhận giải thưởng và phát biểu, thế mà anh còn định ngồi đây kể chuyện cười.

Anh hoàn toàn không để ý đến sự bất mãn của tôi, kéo tôi ngồi xuống ghế, bắt đầu kể.

Hơn nửa tiếng đồng hồ trôi qua, vị thần Chung Nguyên kể chuyện cười cho tôi nghe với khuôn mặt nghiêm túc, hic, anh đã phí nửa tiếng để kể những câu chuyện cười quá đỗi nhạt nhẽo. Cái gì mà: “Hồi trước có một câu lạc bộ tên là Lạc Đường, đến tận bây giờ vẫn chưa tìm thấy trường nhóm”, còn cả: “Có một chú thỏ trắng chạy ra ngoài đi chơi, gặp một con sói xám, sói xám nói: Tao muốn ăn thịt mày, kết quả là thỏ trắng bị sói xám ăn thịt”…

Thôi được rồi, tôi thừa nhận mình không xuất sắc, nhưng thực sự tôi thấy những câu chuyện này chẳng buồn cười chút nào, chỉ có dáng vẻ kể chuyện của Chung Nguyên khiến tôi thấy buồn cười dù những câu chuyện anh kể vô cùng nhạt nhẽo… Tôi chỉ dám nghĩ thầm trong bụng, cố gắng nhịn cười đến mức chảy cả nước mắt.

Anh lấy khăn ra lau nước mắt cho tôi, rồi nói: “Tiếp theo chúng ta kể đến câu chuyện khác, ngày xưa có một…”

Anh kể nửa tiếng, tôi cười nửa tiếng, khi tôi không còn đủ sức cười nữa, Chung Nguyên nắm tay tôi vào hội trường tổ chức lễ nhận giải.

Ngồi trong hội trường, anh hỏi tôi có cảm thấy lo lắng, hồi hộp nữa không. Tôi khẽ dựa vào vai anh lắc đầu, rồi lại bật cười. Bị anh hành hạ bởi những câu chuyện cười đó, những lo lắng, hồi hộp của tôi dường như tan biến hết.

Khi đến lượt tôi và Chung Nguyên lên bục phát biểu, anh nắm tay tôi từ từ bước lên. Tôi cảm thấy lúc này chúng tôi không nên tỏ ra quá thân thiết nên định rút tay lại, nhưng tôi không thể…

Bài phát biểu của tôi và Chung Nguyên đều có trên Powerpoint. Nội dung chủ yếu bao gồm mười lăm trang, anh phụ trách mười trang, tôi phụ trách năm trang. Chung Nguyên phát biểu xong thì đến lượt tôi phát biểu nốt những phần còn lại… Nói thật, tôi không hiểu mình đang nói gì, tất cả đều là do học thuộc từ trước. (>_<)

Phần khiến tôi lo lắng, hồi hộp nhất chính là giao lưu tại chỗ…

Nhưng mà tình hình tốt hơn tôi tưởng tượng nhiều, những câu hỏi mà khán giả đưa ra, không chỉ đích danh tôi trả lời, nên Chung Nguyên trả lời toàn bộ, đương nhiên tôi không hiểu gì hết, nhưng nhìn dáng vẻ tự tin của anh, tôi có thể đoán anh đã trả lời rất tốt.

Trong khi tôi đang say sưa ngắm nhìn Chung Nguyên thì anh bỗng đưa mic về phía tôi.

Tôi như hóa đá, không biết phải trả lời thế nào.

Lúc đó, mấy vị khách ở dưới khán đài ho một tiếng rồi nhắc lại câu hỏi: “Tôi muốn hỏi bạn, bạn cảm thấy nhân tố nào giúp các bạn thành công trong cuộc thi này?”

Câu hỏi ngốc như vậy mà cũng có thể nghĩ ra được, không chỉ có tôi mà cả những người khác cũng không nghĩ tới. Tôi cầm chặt mic, nhìn về phía Chung Nguyên mà không biết trả lời thế nào.

Anh khẽ nắm tay tôi, mỉm cười.

Tôi hắng giọng đáp: “Cần cù, chịu khó, khổ luyện thành tài. Đội trưởng của chúng tôi là người có công đầu trong chiến thắng lần này, anh bắt đầu tập đầu cơ từ hơn mười năm trước, cũng không có gì đặc biệt lắm, chỉ là khi chúng tôi ngồi xem Búp bê hồ lô thì anh nghiên cứu chứng khoán.”

Dưới hội trường vang lên tiếng cười, câu hỏi này coi như qua. Tuy tôi không đưa ra được một đáp án chính xác, nhưng có thể xem đó là phù hợp nhất với hoàn cảnh này, cần cù bù khả năng, tất cả những gì mình bỏ ra đều sẽ nhận được báo đáp.

Bước từ bục nhận giải thưởng xuống, tôi vã mồ hôi, các ngón tay như cứng lại.

Chung Nguyên rút giấy ăn ra lau tay cho tôi, nhân lúc tôi không chú ý anh hôn nhẹ lên các ngón tay tôi, nhìn tôi cười rất tươi: “Em trả lời rất hay.”

Tôi ngượng ngùng nhìn bốn phía, không thấy ai chú ý mới yên tâm đáp: “Cảm ơn anh.” Tuy ngoài mặt thì nghiêm túc nhưng trong lòng rất đắc ý. Tốt thôi, cứ để cho một kẻ không có tài gì như tôi được tự đắc một chút… (>_<)

Tôi ngồi xem lại lễ trao giải trên ti vi, khi quay đến phần trả lời của tôi, tôi liền thấy khuôn mặt mỉm cười của Chung Nguyên, lòng bỗng thấy ấm áp lạ.

Tôi luôn cảm thấy nụ cười này của anh và khuôn mặt anh lúc chụp ảnh cùng cô hoa khôi nọ không giống nhau. Nhưng khác nhau ở điểm nào thì tôi không biết.

Tôi chụp lại cảnh này, rồi lôi tấm ảnh mình từng ghen tị ra so sánh.

Sau khi nhìn ngắm hồi lâu, cuối cùng tôi đã rút ra kết luận: khi chụp với cô hoa khôi đó, Chung Nguyên chỉ cười xã giao, còn với tôi… (>_<)

Nghĩ đến đây, tôi đắc ý cười ngốc nghếch.

Về chuyến du lịch Singapore bảy ngày đêm, tôi, Chung Nguyên và Lão Đại vì bận việc riêng nên không thể đi, chỉ có Tiểu Nhị và Lộ Nhân Giáp đi. Mấy hôm nay, Tiểu Nhị luôn nói không muốn đi một mình với tên biến thái đó, nhưng sau cùng, vì không nỡ bỏ cơ hội đi du lịch này, cô ấy đành đi với tâm tạng vô cùng mâu thuẫn.

Sau này, trở về từ chuyến đi, Tiểu Nhị đã kể cho tôi nghe tất cả những chuyện cô ấy gặp phải. Theo lời Tiểu Nhị nói thì chuyến đi này cực kỳ nguy hiểm, cô ấy còn suýt mất mạng…


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx