sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Chương 52: Đêm Thất Tịch

Thời gian trôi qua thật nhanh, mới đó mà đã đến ngày Chung Nguyên tốt nghiệp đại học.

Tối hôm đó, bốn đứa Nhất, Nhị, Tam, Tứ chúng tôi cùng mời những người trong phòng của Chung Nguyên đi ăn, để tiễn chân bốn tai họa của trường. Đúng ra, chúng tôi chỉ tiễn chân Lục Tử Kiện, vì anh sẽ ra nước ngoài. Chung Nguyên và Lộ Nhân Giáp tốt nghiệp xong sẽ ở lại thành phố B làm việc, còn Lộ Nhân Ất thì đã thi đỗ cao học triết học. Sư huynh Lộ Nhân Ất có thể được gọi bằng cái tên “Đại thần tiên”. Nghe nói khi đi phỏng vấn, anh ta đã thảo luận tác phẩm Chu Dịch cùng một vị giáo sư. Nghe anh ta nói xong, vị giáo sư này ngạc nhiên không thốt được lời nào.

Buổi liên hoan chia tay này, những người trong phòng Chung Nguyên đều uống rất nhiều, ngay cả người thường ngày vốn dĩ rất trầm tính như Lục Tử Kiện cũng không ngoại lệ. Anh còn nắm tay Tứ cô nương nhắc đi nhắc lại: “Đợi anh, đợi anh trở về nhé!”

Tứ cô nương vừa lau nước mắt vừa nói: “Em sẽ đợi anh, nhưng anh mà dám lăng nhăng với người khác thì em sẽ xé xác anh đấy.”

Những người khác nghe được câu chuyện của bọn họ đều thổn thức. Thực ra nếu Lục Tử Kiện dám làm như thế, chưa biết chừng Tứ cô nương sẽ cắt cổ anh thật cũng nên…

Trong bốn người bọn họ, người say nhất có lẽ là Lộ Nhân Giáp, mặt anh ta đỏ bừng, mắt mở thao láo, miệng lẩm bẩm mà không ai có thể nghe ra được. Khi chúng tôi chia tay, vị sư huynh này đứng không còn vững. Chung Nguyên cười tít mắt dìu anh đứng dậy, sau đó hai người bọn họ cùng đi ra ngoài. Chung Nguyên cũng uống say. Tôi phát hiện khi uống say anh cười nhiều hơn bình thường, nhưng kiểu cười của anh có gì đó rất mờ ám. Tửu lượng của Chung Nguyên không tồi nên dù uống say, vẫn chưa mất hết lý trí.

Mấy người chúng tôi từ trong quán ăn đi ra, Lộ Nhân Ất ra ngoài trước tiên, vừa đi vừa giơ hai tay, hét thật to: “Ha ha, mấy người đều có người yêu, chỉ có tôi là không ai thèm yêu. Các triết gia đều cô độc… chỉ mình ta là cô đơn giữa trời đất vũ trụ này, ta đang bay vào trong gió… nhìn cái gì mà nhìn!”

Tôi, Lão Đại, Tiểu Nhị đi ngay phía sau, nhìn anh ta đang phát điên. Các sư huynh thường nói, lúc tốt nghiệp thì người ta thường làm những chuyện kỳ quái, quả nhiên không sai chút nào.

Lộ Nhân Giáp được Chung Nguyên dìu đi phía trước, bỗng nhiên gạt tay Chung Nguyên ra, quay người lại, bước như điên về phía chúng tôi. Ba người chúng tôi chưa kịp phản ứng gì thì anh ta đã ôm chặt lấy Tiểu Nhị, hôn lên môi cô ấy.

Tuy sớm biết Tiểu Nhị và Lộ Nhân Giáp rất thân thiết, nhưng trước cảnh tượng đẹp mắt này, tôi thực sự ngạc nhiên không thốt nên lời. Tôi nhìn sang Lão Đại, cô ấy cũng đứng ngây người.

Vì Tiểu Nhị hơi thấp nên khi Lộ Nhân Giáp ôm, chân cô ấy dường như không chạm đất. Tiểu Nhị sợ hãi đẩy Lộ Nhân Giáp ra, nhưng anh ta không quan tâm, tiếp tục ôm chặt cô ấy mà hôn…

Tôi tròn xoe mắt, ngây người nhìn cảnh tượng thú vị trước mặt, bỗng có một bàn tay đưa ra che mắt tôi.

Chính là Chung Nguyên đáng ghét. Sau đó anh đặt tay lên vai tôi, kéo tôi đi. Đi được một đoạn, anh bỏ tay ra, cười nói: “Nhìn gì thế, em chưa từng làm như vậy hay sao mà ngạc nhiên?”

Lúc này, tôi chỉ biết cúi đầu, trong lòng hơi lo lắng: “Tiểu Nhị… Có khi nào bị anh ta ăn thịt không…?” Trong đầu tôi ngập tràn hình ảnh không thể kháng cự lại Lộ Nhân Giáp của Tiểu Nhị. Trời, chuyện này có vẻ hơi nguy hiểm đấy.

Chung Nguyên vén những sợi tóc buông trên trán tôi, rồi đưa tay xuống thấp hơn. Ngón tay khẽ chạm vào gò má tôi. Sau đó, anh nhìn tôi, cười mờ ám: “Thử thì sẽ biết ngay thôi?”

Tôi chưa kịp phản ứng gì: “Ừm!”

Chung Nguyên cúi đầu, hôn lên môi tôi. Một tay anh ghì thật chặt đầu tôi, một tay trượt xuống lưng tôi như thể muốn ôm chặt tôi vào anh. Tôi bị hơi thở đầy mùi rượu của anh làm cho choáng váng, toàn thân như bị rút hết sức lực, chỉ còn biết dựa hẳn vào lòng anh.

Chung Nguyên bỗng đứng thẳng dậy, bàn tay đang đặt trên lưng tôi bỗng di chuyển khắp nơi. Cả người tôi bị anh nhấc lên cao, trong khoảnh khắc chân tôi đã không còn chạm đất…

Tôi bỗng có cảm giác không an toàn, hai tay mất kiểm soát, bắt đầu nắm chặt lấy cổ anh.

Chung Nguyên chỉ cười, tiếp tục hôn.

Một lúc lâu sau, anh buông tôi ra, khẽ chạm vào môi tôi: “Còn sống không vậy?”

Tôi xấu hổ không dám nhìn anh.

Chung Nguyên cười sảng khoái, cúi xuống nhìn tôi, sau đó dắt tôi đi dạo trong sân trường. Anh đi rất chậm, vừa đi vừa ôn lại những kỷ niệm của chúng tôi trong ngôi trường này. Giọng nói của anh rất bình thản, xen lẫn cả tiếng cười nhưng sao lòng tôi lại thấy xót xa.

Khi đưa tôi đến ký túc xá, anh bỗng ôm tôi vào lòng, rất lâu sau mới buông tay ra, rồi thì thầm nói: “Vẫn còn một năm nữa.”

Tôi dụi đầu vào ngực anh, không hiểu anh đang nói gì: “Cái gì cơ?”

Chung Nguyên nghe thấy vậy liền cười đáp: “Còn một năm nữa chúng ta sẽ kết hôn.”

Trời, bây giờ chúng ta nên tạm biệt nhau mới đúng chứ, còn kết hôn… Được thôi, tôi thừa nhận, từ trước đến nay tôi chưa từng suy nghĩ nghiêm túc về chuyện tốt nghiệp xong sẽ kết hôn, hôn nhân không phải là nấm mồ của tình yêu sao…

Thấy tôi không nói gì, Chung Nguyên bỗng lạnh lùng nói: “Đầu Gỗ, em đã đồng ý với anh sau khi tốt nghiệp chúng ta sẽ kết hôn, bây giờ nếu dám hối hận, hừm…”

Câu nói của anh khiến tôi toát mồ hôi hột. Chung Nguyên, sao con người anh động một tí là muốn dọa nạt người khác thế? (>_<)

Tôi về đến phòng thì bọn Nhất, Nhị, Tứ đã về cả rồi. Tôi nhìn thấy Tiểu Nhị đang đứng dựa vào một góc của ban công, quay lưng lại với Lão Đại và Tứ cô nương, nhưng Lão Đại và Tứ cô nương thì cứ đứng sau lưng cô ấy giống như đang tra khảo chuyện gì đó.

Tôi vừa bước vào phòng thì nghe thấy Tiểu Nhị nói: “Đáng ghét, người ta đang xấu hổ, được chưa?”

Nhất, Tam, Tứ: -_-|||||

Thấy vậy tôi liền bước lên phía trước hỏi Lão Đại: “Cậu ấy thế nào rồi?”

Lão Đại cầm đũa gõ lên đầu Tiểu Nhị mắng: “Mau khai đi, cậu và Lộ Nhân Giáp bắt đầu vào hùa với nhau làm bậy từ khi nào? Cả ngày chỉ nghe thấy hai người cãi nhau, hôm nay tự nhiên cư xử thân mật như vậy, tớ nhất thời không thể chấp nhận được…”

Tiểu Nhị dựa vào lan can, phụng phịu nói: “Tên biến thái! Tên say đáng ghét! Ngươi dám hủy hoại danh tiết của ta!”

Lúc này Tứ cô nương không khách khí đáp: “Danh tiết của cậu sớm đã xấu rồi, hủy hoại hay không không quan trọng.”

Lão Đại đẩy tôi lên phía trước, nên tôi đành vỗ vai Tiểu Nhị nói với vẻ thương cảm: “Cái đó… Tiểu Nhị, tác phẩm Huân đoạn tử mà cậu viết, Lộ Nhân Giáp, anh ta…”

Tiểu Nhị bỗng quay sang nhìn tôi, lo lắng hỏi: “Anh ta xem rồi à?”

Nhìn thấy mặt của Tiểu Nhị đỏ ửng, bốn đứa Nhất, Tam, Tứ đều bật cười, Lão Đại xoa đầu cô ấy, cười rất tươi: “Còn nói không thích anh ta, còn nói không để ý? Nếu như cậu không để ý, tại sao lại lo lắng việc anh ta có xem hay không như vậy?”

Tứ cô nương bước đến nói thầm: “Ngoan ngoãn thừa nhận đi, đừng để bọn tớ phải dùng ngôn ngữ cơ thể để giao lưu với cậu.”

Tiểu Nhị lại quay mặt đi, ngượng ngùng nói: “Đáng ghét! Không thấy tớ đang rất ngượng sao?”

Ba đứa chúng tôi như bị sét đánh bên tai. Kẻ vốn được mệnh danh là mạnh dạn nhất phòng 1111 này mà lại xấu hổ, ngượng ngùng ư?

Nhưng Tiểu Nhị như vậy đúng là rất thú vị, ba đứa Nhất, Tam, Tứ chúng tôi càng thích thú hơn, vây lấy cô ấy tra khảo hồi lâu rồi mới chịu tha. Khi tôi đang say giấc nồng, Tiểu Nhị như một bóng ma đến bên giường, lay tôi dậy để hỏi rõ rốt cuộc là Lộ Nhân Giáp đã đọc Huân đoạn tử chưa. Tôi vừa ngáp vừa nói: “Sau này sẽ có cơ hội đọc.”

Tiểu Nhị nghe thấy tôi nói như vậy thì vô cùng sung sướng, ôm chặt lấy tôi, phấn khích nói: “Tam Đầu Gỗ, tớ yêu cậu!”

Tôi nhăn mặt, đạp Tiểu Nhị ra.

Một tuần sau, Lộ Nhân Giáp lấy danh nghĩa bạn trai của Tiểu Nhị mời hai phòng chúng tôi đi ăn.

Rất nhanh sau đó, Chung Nguyên dọn ra ngoài ở, đó là một chung cư ở ngay gần trường chúng tôi, căn hộ đó nghe nói bố Chung Nguyên mua để anh cưới vợ. Hôm đó tôi và Chung Nguyên bận rộn dọn dẹp cả một ngày trời mới xong. Buổi tối, Chung Nguyên đứng ngoài ban công ôm tôi, cứ đứng như vậy rất lâu. Sau đó, anh thì thầm vào tai tôi: “Khi chúng ta kết hôn, đây chính là nhà của chúng ta.”

Đứng nhìn thành phố về đêm, tôi thấy ấm áp, xúc động đến rơi nước mắt.

Kỳ nghỉ hè đến gần, tôi tìm được một công việc thực tập ở một xưởng bào chế thuốc, mỗi tuần đi làm từ thứ Hai đến thứ Sáu. Cuối tuần, tôi dạy phụ đạo cho con của người quen của Chung Nguyên. Ngày tháng cứ thế trôi đi, chỉ có điều tôi không thấy hứng thú với công việc ở xưởng bào chế thuốc cho lắm.

Đứa bé tôi dạy tên là Sử Tịnh, chín tuổi, tính tình điềm đạm, vô cùng thông minh nhưng không thích nói chuyện. Thứ Hai đến thứ Sáu hằng tuần nó đều học phụ đạo. Đến thứ Bảy, tôi cùng Sử Tịnh ôn lại bài tập trong cả một tuần nên thời gian cũng rất thoải mái. Sau khi ôn bài cho thằng nhóc xong, tôi thường cùng nó đánh cờ, vẽ tranh, xem phim hoạt hình. Lúc đó, Sử Tịnh mới thể hiện tính cách ngây thơ, hồn nhiên, hiếu kỳ, vui vẻ của một đứa trẻ ở lứa tuổi của mình. Những lúc như vậy, tôi lại thở dài. Cuộc sống của thằng bé này vô vị và buồn tẻ biết bao, nhớ lại lúc còn nhỏ, cả ngày tôi chỉ thích trèo cây, lội nước, chơi bi, chơi trốn tìm cùng đám trẻ con trong xóm, còn việc học hành chỉ là phù du…

Ngày tháng cứ thế trôi qua, thấm thoát đã đến lễ Thất Tịch.

Vì ngày Thất Tịch, tôi và Chung Nguyên đều đi làm, chúng tôi chuẩn bị rất đơn giản. Chúng tôi vốn hẹn nhau đi xem phim, nhưng sau đó Chung Nguyên nói phim trong rạp không hay nên anh đã mua đĩa, hẹn tôi đến nhà xem.

Đây là một bộ phim tình cảm Mỹ, nội dung phim rất cảm động, xem đến cuối phim, tôi khóc như mưa. Cuối phim, hai nhân vật chính lại trở về bên nhau nên…

Xem đến cảnh này, tôi không khóc nữa, ngượng ngùng quay sang nhìn Chung Nguyên. May mà lúc này không bật đèn, trong phòng rất tối nên chắc Chung Nguyên không nhìn thấy khuôn mặt ửng đỏ của tôi.

Sau đó, tôi phát hiện ra anh đang nhìn tôi chằm chằm, hai mắt anh sáng rực như hai viên ngọc trân châu giữa đêm tối.

Tôi ngượng ngùng, không dám xem phim, cũng không dám tiếp tục nhìn anh nữa.

Bỗng Chung Nguyên đè tôi xuống sofa. Tôi lo lắng, lắp ba lắp bắp hỏi: “Anh... anh... anh định làm gì thế?…”

Chung Nguyên không nói gì, chỉ hôn lên môi tôi, lúc mới bắt đầu rất nhẹ nhàng và mềm mại, sau đó càng lúc càng dữ dội. Dần dần nụ hôn của anh như thể muốn nuốt chửng tôi, muốn chiếm hữu tôi, thậm chí anh còn cắn vào lưỡi tôi. Môi và lưỡi của tôi bị anh cắn đến mức tê liệt, hơi thở cũng trở nên gấp gáp, đứt quãng. Sau đó, anh từ từ hôn xuống cổ tôi, chầm chậm xuống sâu hơn nữa. Hơi thở ấm nóng của anh phả vào người tôi. Lúc này, tôi như tóm được một thứ gì đó nhưng mọi thứ đều không rõ ràng…

Anh bỗng luồn tay vào trong áo tôi, xoa lưng tôi rồi từ từ đưa lên ngực tôi.

Tôi hiểu anh muốn làm gì, cố gắng nói: “Chung Nguyên…”

“Đầu Gỗ!” Ánh mắt anh như tóe lửa, hơi thở gấp gáp: “Anh không đợi nổi nữa rồi.”


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx