sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Chương 4

Ông tham Buddenbrook nói với bà tham:

— Anh không thể hiểu được con Tony có lý do tinh vi kỳ diệu gì mà chần chừ không chịu nhận lời đám ấy! Nhưng dù sao thì nó vẫn còn trẻ con lắm, Bethsy ạ! Nó thích chơi bời, có mặt hầu hết các buổi nhảy, nghe bọn thanh niên tán tỉnh không hề biết chán, vì nó biết nó xinh đẹp, lại con nhà giàu... Chưa biết chừng nó đang âm thầm lặng lẽ lựa chọn anh chàng nào đó cũng nên. Nhưng anh hiểu nó lắm. Anh biết trái tim nó chưa dành riêng cho anh chàng nào cả, như người ta thường nói... Nếu hỏi nó thì nó sẽ nghĩ lung tung, chần chừ không cả quyết. Nhưng lại không nghĩ ra người nào vừa ý... Hễ nó đồng ý thì nó sẽ tự cho là đã tìm thấy chỗ đứng của mình, và ta sẽ có thể sắp xếp một cách hết sức tốt đẹp, bảo đảm là nó sẽ rất lấy làm hài lòng. Mấy ngày sau là nó sẽ yêu chồng nó thôi... Cái anh này không phải là người hào hoa phong nhã, đó là sự thực, nhưng trông bề ngoài, cũng được đấy chứ! Với lại, cho anh dùng một câu nói trong giới thương mại “Không ai có thể tìm thấy một con cừu năm chân cả!”. Nếu như nó muốn chờ để kén chọn người nào, mặt mũi bảnh bao, gia đình khá giả, hừ, cái đó còn phải nhờ Chúa phù hộ! Sớm muộn thì con Tony cũng kén chọn được một người như thế. Nhưng, xét theo một khía cạnh khác... như vậy e hơi mạo hiểm! Nói thêm câu của giới thương mại nữa là, “Cá thì ngày nào cũng thấy từng đàn, nhưng không phải ngày nào cũng đánh được!”... Chiều hôm qua, anh ngồi nói chuyện với Grünlich rất lâu, anh ta vẫn chưa có ý định thôi không hỏi con gái mình nữa. Anh xem sổ sách của anh ta, - anh ta tự ý lấy ra cho anh xem - Bethsy này, nói cho em biết là những quyển sổ đó đáng được lồng vào khung kính! Anh thú thực với anh ta là anh rất khâm phục. Anh ta vào nghề chưa lâu nhưng làm ăn phấn phát lắm! Vốn liếng khoảng mươi hai vạn thaler, đó chỉ mới nói quy mô hiện nay, bởi vì doanh thu hàng năm của anh ta nhiều lắm! Anh hỏi những người bên họ Duchamps, họ trả lời nghe cũng được. Họ không biết rõ tình hình anh ta thế nào, nhưng bảo là anh ta sống như một gentleman[73], giao du với tầng lớp thượng lưu, buôn bán phải tài ghê lắm nên ngày càng giàu to... Anh cũng đã hỏi mấy ông ở Hamburg, chẳng hạn như ông chủ nhà băng Kesselmeyer, ông ta nói anh nghe cũng rất hài lòng. Tóm lại, em biết đấy, ý anh là muốn cho cuộc hôn nhân này sớm thành, nó chỉ có lợi cho gia đình ta và công ty chúng ta mà thôi! Thấy con bị ép buộc về mặt tình cảm, anh cũng đau khổ lắm. Nó giống như người bị bao vây tứ phía, mặt mày ủ rũ, ít nói năng trò chuyện, nhưng bảo anh từ chối dứt khoát Grünlich đi, thì anh cũng không đành lòng... Lại còn việc này nữa, Bethsy ạ! Anh cứ phải nói đi nói lại rằng, hai năm nay, tình cảnh gia đình ta cũng không được như ý lắm! Nói vậy không có nghĩa là nhà ta đã sa sút, dứt khoát không thể như vậy. Làm ăn cần cù chăm chỉ thì thế nào cũng được đền bù. Công việc làm ăn buôn bán bình thường, lặng lẽ, hứ, chỉ có điều là bình thường, lặng lẽ quá đi mà thôi! Cũng may mà anh thận trọng, tẳn mẳn mới giữ được như thế này. Từ ngày ông qua đời, việc buôn bán của ta không mở mang được, chỉ đứng nguyên một chỗ. Có lẽ thời buổi này không có lợi cho nhà buôn... Nói tóm lại là không có gì đáng vui mừng cả. Con gái chúng ta đã đến tuổi lấy chồng, nay lại có đám mà ai cũng thấy là danh lợi vẹn toàn, nó nên bằng lòng mới phải! Hay ho gì chuyện chờ đợi! Bethsy, hay ho gì chuyện chờ đợi cơ chứ! Em nói chuyện với con lần nữa xem sao! Buổi chiều, anh đã hết sức khuyên bảo nó một lần nữa rồi đấy!

Ông tham nói rất đúng. Tony thấy mình bị ép về mặt tình cảm. Tuy cô không nói “không” nữa, nhưng vẫn chưa thể nói ra miệng là “vâng” được. Cô mong Chúa giúp đỡ cô! Chính cô cũng không hiểu vì sao cô vẫn cứ khăng khăng không chịu nhận lời.

Mấy ngày này, lúc thì ông bố kéo cô đến một chỗ, nói với cô vài lời về “chuyện nghiêm túc”, lúc thì bà mẹ gọi đến bên cạnh, buộc phải trả lời dứt khoát lần cuối cùng... Việc này, họ giấu không cho nhà ông Gotthold biết, vì nhà này thường vẫn có ý mỉa mai giễu cợt những người ở phố Meng. Nhưng trừ nhà ông Gotthold ra, ngay cả cô Sesemi Weichbrodt cũng biết chuyện. Như thường lệ, cô khuyên bảo Tony rất nhiều. Thậm chí chị Jungmann cũng nói:

— Tony này, tội gì em phải lo, thế nào em chẳng lấy được người giàu sang!

Ngoài ra, mỗi lần Tony bước vào phòng khách của bà ngoại, xung quanh tường đính toàn đoạn hoa mà ai ai cũng phải hâm mộ, cô cũng thường được nghe cụ bà Kröger nói:

— Nhân tiện hỏi cháu, bà nghe người ta kể chuyện của cháu. Bà khuyên cháu không nên bướng, cháu ạ!

Một ngày chủ nhật, Tony cùng bố mẹ, anh trai và em gái đến nhà thờ Sankt Marien xem lễ. Mục sư Kölling đang đĩnh đạc giảng Kinh thánh, đến chỗ con gái đến tuổi phải xa cha mẹ đi lấy chồng, ông ta chau mày lại, giọng nói cũng trở nên nghiêm khắc, dễ sợ. Tony giật mình, ngẩng đầu lên nhìn xem có phải ông ta đang nhìn mình hay không... Cảm tạ trời đất! Ông ta không nhìn, cái đầu to tướng của ông ta đang quay sang bên kia. Hình như ông ta muốn giảng giải với tất cả các con chiên. Mặc dù vậy, đó cũng là sức tấn công mới đối với cô. Có thể thấy rất rõ là câu nào ông ta cũng chĩa mũi dùi vào cô. Ông ta nói: “Một cô gái trẻ người non dạ, chưa đủ lý trí, chưa hiểu biết đời nhiều mà lại không nghe lời bố mẹ khuyên nhủ, là có tội. Chúa sẽ khạc nhổ vào hạng người đó!”. Khi nói câu này (đây cũng là một trong những câu ông Kölling thích nói nhất), trông ông ta xúc động lắm. Tony thấy đôi mắt sáng quắc của ông ta chĩa thẳng vào người mình. Tiếp theo lời nói, ông ta lại vung tay ra dọa nạt... Tony thấy bố ngồi cạnh mình đưa một cánh tay lên, như có ý nói: “Ôi! Xin hẵng nhẹ bớt cho!”. Nhưng không còn nghi ngờ gì nữa, nhất định là mục sư Kölling đã được ông bố hoặc bà mẹ mớm cho rồi mới nói vậy! Tony đỏ mặt ngồi đấy và cúi đầu xuống, cảm thấy hình như tất cả mọi người đang nhìn mình. Chủ nhật sau, bảo thế nào cô cũng không chịu đến nhà thờ xem lễ nữa.

Đi đâu, Tony cũng âm thầm lặng lẽ, không nói năng trò chuyện, mặt mày ỉu xìu, ăn gì cũng không thấy ngon, thỉnh thoảng lại thở dài một cái, nghe mà nẫu gan nẫu ruột, hình như trong lòng đang dằn vặt đau khổ lắm. Thở dài xong thì nhìn vẩn vơ, hai con mắt buồn thảm, trông đến là thương hại! Cô ngày càng gầy mòn héo hắt, vẻ hồn nhiên trước kia không còn nữa. Cuối cùng, ông tham nói:

— Không thể để thế được, Bethsy ạ! Chúng ta không thể ngược đãi con thế này được! Phải cho nó đi đâu nghỉ ngơi một thời gian để nó bình tâm suy nghĩ lại. Em sẽ thấy lúc bấy giờ nó thông ngay. Anh không dứt khỏi công việc được, vả lại thời gian nghỉ hè cũng sắp hết rồi... Chúng ta nghỉ ở nhà cũng chẳng sao. Hôm qua, lão Schwarzkopf ở Travemünde đến đây, lão Schwarzkopf, chỉ huy hoa tiêu ấy mà! Anh chỉ nói qua một câu, lão vui vẻ nhận lời cho con gái chúng mình đến ở nhà lão một thời gian... Tất nhiên là mình phải biếu xén người ta cái gì. Nó sẽ có một chỗ nghỉ thoải mái, có thể tắm biển, hít thở không khí trong lành, đầu óc sẽ tỉnh táo ra, Tom sẽ đưa nó đi, mọi việc thu xếp xong cả rồi! Tốt nhất là không nên trì hoãn nữa, mai đi ngay thôi.

Tony vui vẻ nhận lời. Mấy ngày này, cô không gặp Grünlich nhưng cô biết hiện anh ta đang ở trong thành phố này và đang bàn soạn với bố mẹ mình chờ cơ hội... Bất cứ lúc nào, anh ta cũng có thể đến trước mặt mình, gào thét, cầu xin, phá rầy. Đến Travemünde, ở nhà người lạ, cô sẽ được yên ổn hơn... Thế là cô vui vẻ sửa soạn vali rất nhanh. Một ngày cuối tháng bảy, cô cùng Tom bước lên cỗ xe ngựa sang trọng của cụ Kröger, vui vẻ tạm biệt mọi người trong nhà. Khi xe ngựa chạy ra khỏi cổng thành, bất giác cô thở phào một cái.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx