sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Chương 15

Thomas đi dọc phố Meng đến dãy Nhà năm gian. Anh cố tình tránh phố Breiten để khỏi phải cất mũ chào hết người quen này đến người quen nọ. Anh đút hai tay vào túi áo khoác màu lông chuột, cổ da ấm áp của mình, đi trên những đống tuyết đông cứng, sáng lấp lánh. Hình như anh đang suy nghĩ điều gì; tuyết kêu rào rạo dưới đế ủng của anh. Không một ai biết anh định đi đâu cả... Nền trời xanh biếc, trong vắt, nhưng giá lạnh. Không khí trong lành, mới mẻ, thấm vào da vào thịt. Một ngày điển hình của thời tiết tháng hai, tạnh ráo, lặng gió, dưới năm độ âm, rét thấu xương.

Thomas từ dãy Nhà năm gian đi xuống, qua ngõ Bánh mì, lại qua một phố ngang chật hẹp, đến ngõ Hàng cá. Ngõ này song song với phố Meng, chạy thẳng đến sông Trave. Bước thêm mấy bước nữa thì anh dừng lại trước một căn nhà nhỏ. Đây là một quán bán hoa tươi rất nhỏ, có một cánh cửa hẹp và một khung cửa sổ bé tí, trông đến thương hại. Trên một tấm kính màu xanh lục phía trong cửa sổ, bày mấy chậu cây cảnh.

Anh bước vào, cái chuông treo trên cửa liền kêu váng lên như một con chó con giữ nhà. Trong nhà, một người đàn bà đứng tuổi vừa lùn vừa béo, khoác áo choàng Thổ Nhĩ Kỳ, đang nói gì với cô gái bán hàng trẻ tuổi ở trước quầy. Bà ta muốn chọn một trong những chậu hoa. Bà ta hết lấy tay sờ, lại đưa mũi ngửi, chọn chậu này rồi chọn chậu kia, miệng không ngớt suýt xoa, cứ phải lấy mùi soa ra lau mãi. Thomas lễ phép cúi chào bà ta một cái, rồi đi đến bên cạnh... Bà ta có họ với gia đình Langhals, nhưng nghèo nên ở vậy, không lấy chồng. Bà ta sinh trưởng trong một gia đình có tư cách liệt vào tầng lớp trên của xã hội trong thành phố, mặc dù bản thân không thuộc vào tầng lớp đó. Không ai mời bà ta đi dự các buổi tiệc hay các cuộc khiêu vũ sang trọng, chỉ có người mời đến uống cà phê mà thôi. Trong thành phố, trừ một số ít người, ai cũng gọi bà ta là “cô Lottchen”. Bà ta cặp một chậu hoa gói giấy dày vào nách đi ra ngoài cửa. Thomas lại chào bà ta một lần nữa, rồi mới cất cao giọng nói với cô bé bán hoa.

— Cô cho tôi... mấy bông hồng... loại nào cũng được! Tôi thích loại hoa hồng Pháp ấy!...

Khi “cô Lottchen” đóng cái cửa ở sau lưng, không thấy nữa, anh mới nói khẽ:

— Thôi được! Để ấy... Em khỏe chứ, Anna! Ừ, hôm nay anh đến đây, lòng nặng chình chịch.

Anna mặc bộ đồ đen rất giản dị, ngoài choàng cái tạp dề trắng. Cô rất xinh, nõn nà, mơn mởn như một con cừu. Khuôn mặt giống người Mã Lai, gò má hơi cao, mắt lá răm đen láy, trông rất dịu dàng, nước da màu vàng nhạt. Ở châu Âu, ít có người như thế. Tay nhỏ nhắn cùng màu sắc với nước da, đôi bàn tay ấy mà ở cô gái bán hàng thì quả là xinh đẹp.

Cô đi ra phía sau cái quầy bên phải căn phòng nhỏ, đứng ngoài cửa sổ không nhìn thấy, Thomas cũng đi theo đến cạnh quầy, chồm tới, hôn vào miệng, vào mắt.

— Anh sắp chết cóng rồi đấy! Tội nghiệp chửa!

— Hôm nay, năm độ âm. Anh không còn để ý đến gì nữa. Trên đường đi đến đây, lòng cứ buồn rười rượi. - Thomas ngồi lên quầy nắm chặt tay Anna, nói tiếp - Này! Em có nghe lời anh nói không, Anna?... Hôm nay chúng ta nên biết điều hơn. Sự thể đã đến nước này rồi!

— Chao ôi, lạy Chúa! - Anna nói giọng thảm thiết. Cô vừa lo sợ vừa sốt ruột, đưa tạp dề lên lau nước mắt.

— Sớm muộn thì cũng đến ngày ấy thôi, Anna ạ!... Thôi, em đừng khóc nữa! Chúng ta nên biết điều hơn, phải không?... Còn có cách nào nữa cơ chứ? Rồi cũng qua đi thôi!

— Bao giờ...? - Anna nức nở, hỏi.

— Ngày kia.

— Ôi, lạy Chúa!... Sao, ngày kia anh đã đi rồi à? Anh chờ một tuần lễ nữa..., em van anh!... Hay là năm ngày vậy!

— Không được, em Anna thân yêu. Mọi việc sắp xếp đâu vào đấy, xong xuôi cả rồi... Họ chờ anh ở Amsterdam... Anh không thể lùi thêm một ngày nào nữa, mặc dù anh cũng rất muốn như vậy.

— Chỗ ấy xa lắm, phải không anh?

— Amsterdam ấy à? Làm gì! Không xa tí nào cả. Với lại chúng ta luôn luôn tưởng nhớ tới nhau kia mà. Chúng ta còn phải viết thư cho nhau nữa! Em hãy nghe đây, đến đó anh sẽ viết thư về cho em ngay...

— Anh còn nhớ không? - Anna nói - Cách đây một năm rưỡi, trong cuộc thi bắn súng?

Thomas vui vẻ ngắt lời cô:

— Lạy Chúa! Ừ, cách đây một năm rưỡi! Anh cứ tưởng em là người Ý... Anh mua một bông hoa đá cài vào khuyết áo... hiện giờ anh còn giữ... Anh sẽ mang theo đến Amsterdam... Hôm ấy, trên bãi cỏ oi bức bụi mù mịt!

— Anh mua cho em một cốc nước chanh ở cái lề gần đấy, em còn nhớ rõ như vừa xảy ra hôm qua! Toàn là mùi bánh rán và hơi người!

— Nhưng vẫn đẹp lắm! Chúng ta thoáng nhìn mắt nhau đã biết ngay là chúng ta yêu nhau như thế nào rồi.

— Hôm ấy, em còn muốn ngồi đu quay với anh nhưng không ngồi được, em còn phải đi bán hoa. Không thì sẽ bị bà chủ mắng...

— Đúng, không ngồi được. Anh thấy rất rõ - Anh nói khẽ - Đó là điều duy nhất anh không chiều ý em được. Thomas lại hôn vào môi, vào mắt Anna.

— Tạm biệt Anna thân yêu của anh!... Ừ, anh phải xa em một thời gian rồi!

— À, mai anh còn đến nữa phải không anh?

— Tất nhiên, cũng vào khoảng này. Mà sáng ngày kia anh cũng đến, nếu anh dứt ra được... Nhưng bây giờ anh phải nói với em một điều, Anna này... Nơi anh đến khá xa đấy, ừ, dù nói thế nào thì Amsterdam cũng khá xa. Còn em, phải ở lại nơi đây một mình! Nhưng em không nên tự xem thường người em, em nghe rõ chưa? Bởi vì, cho đến ngày hôm nay em vẫn chưa hề tự xem thường người em, anh có thể nói với em như vậy.

Anna lấy tay kia, vén tạp dề lên che mắt, khóc nức nở.

— Nhưng còn anh!... Còn anh thì sao?

— Sự thể sẽ như thế nào, chỉ có trời mới biết được, Anna ạ! Người ta không bao giờ trẻ mãi đâu! Em là một cô gái thông minh, từ trước đến nay em không hề đả động gì đến chuyện cưới xin cả...

— Không, không! Em làm sao có thể đòi hỏi anh chuyện đó được!

— Người ta không phải làm việc gì cũng tùy theo ý mình được. Em biết đấy... Nếu anh còn sống thì anh sẽ phải thừa kế công ty này, sẽ phải tìm một người vợ môn đăng hộ đối... Ừ, lúc chúng ta sắp chia tay nhau, anh phải nói thẳng với em điều đó... Còn em... mọi việc sẽ xảy ra như vậy đấy... Anh chúc em hạnh phúc, vạn sự như ý. Nhưng, em Anna thân yêu của anh, nhất thiết em không nên tự xem thường người em, em đã nghe rõ chưa?... Bởi vì, cho đến ngày hôm nay, em vẫn chưa hề tự xem thường người em, anh có thể nói với em như vậy...

Trong nhà rất ấm. Quán hoa đầy mùi đất ẩm ướt và mùi hoa tươi. Ngoài cửa sổ, mặt trời mùa đông đã ngả về tây. Ráng chiều nhàn nhạt như vẽ trên đồ sứ tô điểm cho nền trời trong vắt trên bờ sông Trave. Người qua đường giấu kín cằm vào trong cổ áo ngoài dựng ngược, vội vã đi qua cửa sổ. Không một ai nhìn thấy đôi trai gái đang giã từ nhau trong quán hoa tươi bé nhỏ này.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx