sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Chương 4

Sau khi trải qua một tuần lễ dài với Công nương Nicholaa, Royce quyết định rốt cuộc anh không phải là người đàn ông quá kiên nhẫn. Ngay khi họ về tới nơi, anh sẵn sàng bóp cổ cô.

Kẻ hay gây rối đã làm cho chuyến đi càng thêm khó chịu, và càng quá quắt hơn khi cô cố trốn chạy thêm ba lần nữa.

Người phụ nữ này không chịu thừa nhận việc bỏ trốn là vô ích. Cô quá ngoan cố. Nhưng rồi, anh cũng vậy. Anh đã yêu cầu cô chấp nhận thất bại mỗi lần anh bắt được cô. Thậm chí anh chỉ nói một chữ - "chiếu tướng" - mà dường như làm cho cô thật sự giận dữ, nhưng sự thật là anh không cố tình làm nhục cô. Tận trong đáy lòng anh chỉ muốn tốt cho cô. Nếu cô muốn tồn tại được dưới luật lệ của người Norman, cô sẽ phải ngoan ngoãn hơn. Không phải ai cũng sẽ tử tế và chu đáo như anh.

Royce không muốn Nicholaa đau khổ. Chỉ cần nghĩ đến bất kỳ người nào ngược đãi cô cũng đủ làm cho tâm trạng của anh tối sầm lại.

Nhu cầu bảo vệ cô cắn rứt lương tâm anh. Anh thấy mình cứ thuyết giảng với cô về cách cư xử khi họ đến Luân Đôn. Tuy nhiên Nicholaa, không có tâm trạng để lắng nghe bất cứ thứ gì anh cần nói. Khi anh khuyên cô phải ngoan ngoãn, cô cắn anh. Anh bỏ qua chuyện đó chỉ bởi vì cô bị thiếu ngủ trong suốt một tuần lễ kinh khủng vừa qua, và cô chỉ là quá rối bời để có thể suy nghĩ mạch lạc.

Họ đến Luân Đôn vào lúc chiều. Cung điện gần như không có khách khi Royce bước vào bên trong, gần như lôi Nicholaa theo anh. Anh ra lệnh cho hai binh sĩ báo cáo cho William rằng giải thưởng của ông rốt cuộc cũng đã đến. Royce sẽ đích thân giám sát việc sắp xếp cho Nicholaa đến phòng của cô.

Cô cố làm cho anh bị vấp bằng chân cô, và thật sự thì anh đã kéo cô một khoảng xa trước khi để cho cô lấy lại thăng bằng.

Anh sẽ vui mừng thoát khỏi cô. Royce cứ tự nhủ với bản thân sự dối trá đó cho đến khi anh gần như tin nó.

Gần như.

Phó tướng của anh, một hiệp sĩ lớn hơn anh nhiều tuổi, đuổi kịp họ khi Royce đang mở cửa đến nơi ở của Nicholaa. Tên của vị phó tướng là Lawrence. Anh ta là một người ưa nhìn với mái tóc nâu và đôi mắt màu nâu lục nhạt. Anh ta cũng cao gần bằng thủ lĩnh của anh ta, nhưng thiếu sự vạm vỡ và cơ bắp ở vai. Lawrence đã chiến đấu bên cạnh Royce trong rất nhiều trận chiến. Anh là một chiến binh dày dạn kinh nghiệm, đáng tin cậy, và rất trung thành. Anh cũng là một người bạn tốt của Royce.

"Rất vui được gặp lại ngài, thủ lĩnh," Lawrence chào. Trong sự hồ hởi, anh vỗ lên vai Royce. Bụi bay vào không khí giữa hai kẻ khổng lồ. Lawrence cười. "Ngài cần đi tắm, tướng quân."

"Đúng, tôi cần đi tắm," Royce trả lời. "Thật là nhẹ nhõm khi về được đến đây." Anh nhìn xuống Nicholaa, cau mày với cô, rồi nói thêm, "Rốt cuộc cũng về đến nơi."

Cô không phải là không hiểu sự ám chỉ đó. Cô biết cô là lý do làm cho hành trình bị kéo dài. Cô hất cao cằm lên.

Lawrence rất tò mò về người phụ nữ. Khi anh hướng về cô, tim anh như ngừng đập. Chúa ơi, cô thật đẹp. Đôi mắt của cô mê hoặc anh. Chúng có màu xanh khác thường nhất mà anh từng thấy.

Cô cũng không rụt rè. Ánh mắt của cô nhìn thẳng, không nao núng.

Royce lấy làm thích thú với phản ứng của gã thuộc hạ. Nó giống như phản ứng của Ingelram khi anh ta nhìn thấy Nicholaa lần đầu tiên. Lawrence trông có vẻ choáng váng.

"Đây là Công nương Nicholaa," Royce giới thiệu.

Lawrence cúi đầu thấp. "Rất vui được gặp cô, công nương."

Cô khẽ nhún gối chào để đáp lại cử chỉ lịch sự của anh.

"Tôi mong được nghe về những cuộc phiêu lưu của công nương," Lawrence nói.

"Những cuộc phiêu lưu gì?" cô hỏi.

"Đầu tiên, tôi mong muốn được nghe sao công nương lại bị các vết bầm đó. Công nương nhìn như thể công nương đã tham gia trận chiến," anh thêm vào với nụ cười dịu dàng. "Chắc chắn là có một câu chuyện ở đó."

"Cô ấy rất có duyên với tai nạn," Royce kéo dài giọng.

Cô để cho Royce nhìn thấy cô cau mày. Sau đó cô quay trở lại với Lawrence. "Tôi sẽ không ở Luân Đôn đủ lâu để nói cho anh biết hết mọi chuyện."

Cô nhớ lại Royce vẫn còn giữ cổ tay cô khi anh bắt đầu bóp nó. Lawrence nhận thấy sự phản đối trên khuôn mặt tướng quân của anh, nhưng không thể hiểu lý do tại sao. "Công nương sẽ đi đến một nơi nào đó ngay sao, công nương?" anh hỏi.

"Không," Royce nói.

"Đúng," cô nói cùng lúc với anh.

Lawrence cười toe toét. "Có tin đồn, tướng quân, rằng chúng ta sẽ đi Normandy trước cuối tuần."

"Chúng ta sẽ thảo luận chuyện đó sau," Royce tuyên bố với cái liếc mắt ý nghĩa qua Nicholaa.

Gã thuộc cấp gật đầu. Anh nhận thấy vẻ ngoài hoảng hốt trên khuôn mặt người phụ nữ xinh đẹp và chắc chắn là cô kiệt sức vì cuộc hành trình của cô. "Đức vua sẽ gởi người hầu đến để phục vụ cho công nương, Công nương Nicholaa," anh thông báo.

"Và cả binh lính để bảo đảm rằng tôi không trốn chạy chứ?" cô hỏi.

Lawrence sửng sốt bởi sự kịch liệt trong giọng nói của cô. "Công nương không phải là một tù nhân," anh nói. Anh ném sang Royce ánh mắt kinh ngạc. "Phải vậy không, tướng quân?"

Royce gật đầu. "Cô ấy sẽ là tù nhân cho đến khi cô ấy chấp nhận số phận của cô ấy," anh tuyên bố.

"William cũng là vua của công nương nữa," Lawrence nói với Nicholaa. Giọng của anh thật dịu dàng.

"Không, ông ấy không phải."

"Lawrence, đừng phí thời gian tranh cãi với cô ấy."

Royce thả cổ tay của Nicholaa ra và đẩy nhẹ cô bước tới. Cô đi vào phòng ngủ, Royce và Lawrence bám sát theo sau cô. "Tôi sẽ trốn thoát," cô khoác lác.

Cô đi thẳng đến khung cửa sổ. Royce biết cô đang nghĩ gì. "Cô sẽ bị gãy cổ nếu cô thử nhảy xuống đó, Nicholaa."

Cô quay lại và mỉm cười với anh. "Anh quan tâm à, tướng quân?"

Anh không trả lời thẳng câu hỏi của cô. "Ulric của cô sẽ quan tâm khi nó đủ lớn để hiểu. Hãy nghĩ đến nó và Justin nữa, Nicholaa, mỗi khi cô có ý định làm chuyện ngu xuẩn nào đó. Cô sẽ làm tổn hại đến gia đình cô cũng như chính cô." Anh bắt đầu đóng cánh cửa lại.

"Đợi đã," cô gọi theo, giọng của cô như sắp điên lên.

Royce dừng lại và xoay lại đối mặt với cô. "Chuyện gì?"

Cô bước lại gần anh. "Vậy là thôi sao? Anh sẽ rời khỏi ư?"

"Cô còn muốn chuyện gì khác không?"

"Không."

Anh lại dợm bước rời khỏi.

"Đó là tất cả những gì anh có thể nói với tôi sao?" cô yêu cầu.

Anh dừng lại lại và thở dài. "Cô còn muốn tôi nói gì nữa?"

Mắt của cô đầy nước mắt, và cô bắt đầu vặn tay cô lại.

Anh không thể hiểu cô muốn gì. "Chúa ơi, vấn đề của cô là gì?" anh hỏi, hết sức bối rối trước cử chỉ của cô.

Cô lắc đầu. "Không có gì. Tôi không có vấn đề gì cả. Tôi thật may mắn là đã thoát khỏi anh, tướng quân. Anh là người thô lỗ và không thể chịu đựng nổi." Một giọt nước mắt rơi xuống má cô. Cô lau sạch nó bằng lưng bàn tay.

Quỷ quái, cô làm như thể anh đang bỏ rơi cô, và trời giúp anh, anh có cảm giác như thể anh đang làm như vậy. "Tôi sẽ không đi Normandy," anh nói. "Nếu cô cần tôi, nhắn với một người lính. Anh ta sẽ tìm được tôi."

Dễ dàng nhìn thấy là cô đã nhẹ nhõm. Sự hoảng sợ biến mất khỏi nét mặt cô, và cô thả lỏng. Dù vậy dường như cô không thể kìm được nước mắt, và cô quay lưng lại với anh để cho anh không thấy được sự xấu hổ của cô. "Tôi sẽ không gởi bất kỳ người nào đi tìm anh đâu, người Norman. Đi đi. Tôi không quan tâm."

Anh không thể rời khỏi cô như thế này. Cô trông thật đơn độc, quá khổ sở... và rất dễ bị tổn thương. Chết tiệt thật, vì lý do nào đó anh muốn nhìn thấy cô mạnh mẽ và giận dữ với anh như cô đã làm trong suốt hành trình của họ.

"Tướng quân?" Lawrence hỏi khi thủ lĩnh của anh tiếp tục đứng một lúc lâu như thế mà không nói một lời nào.

Royce lắc đầu. "Nicholaa?" anh gọi ra khi anh với lấy cánh cửa để đóng nó lại

"Gì?"

"Có một chuyện cuối cùng mà tôi cần nói với cô."

Cô quay lại nhìn anh. Tức giận, anh tự nhủ với mình. Tức giận sẽ làm cô quên sự sợ hãi của cô.

"Là chuyện gì?" cô hỏi.

Anh cười toe toét. "Chiếu tướng."

Anh kéo cánh cửa đóng lại khi cô thở hổn hển đầy căm phẫn. Royce cười.

Một tiếng rơi vỡ loảng xoảng lớn vang lên trên cánh cửa. "Chuyện gì thế?" Lawrence hỏi.

"Tôi nghĩ là cái bình nước. Cô ấy đang cảm thấy khá hơn."

Và Royce cũng vậy.

Sự tức giận của Nicholaa giữ cô phân tâm hơn nửa ngày. Hai phụ nữ đến phòng cô vào lúc xế chiều. Cả hai đều là người Saxons, điều làm cho Nicholaa bị bất ngờ. Một người mang trang phục mới; một người mang khăn trải giường. Nicholaa di chuyển đến cửa sổ khi họ mang một bồn tắm bằng gỗ vào phòng và đổ đầy nước nóng vào.

Việc tắm rửa quá hấp dẫn để có thể từ chối. Nicholaa ngâm mình trong nước có mùi hoa hồng và gội đầu cho đến khi cô cảm thấy sạch sẽ.

Cô đã không nói chuyện với bất cứ người phụ nữ nào cho đến khi một người đề nghị chải mái tóc rối tung của cô. "Tại sao các người lại phục vụ cho vua Norman?" cô hỏi.

"Bây giờ ngài là vua của nước Anh," Người hầu tên Mary trả lời. "Mọi người đều phụng sự ngài."

Nicholaa không đồng ý với người hầu, nhưng cô có cảm giác sẽ không hay khi cãi lại cô ta. Mary được quyền đưa ra ý kiến của cô ta, mặc dù là cô ta sai.

Mary cỡ tuổi Nicholaa. Cô là một cô gái trẻ đẫy đà với mái tóc đỏ rực và nốt tàn nhang khắp khuôn mặt. Người hầu khác, Heloise, thì rất già, cử chỉ của bà rất nhanh nhẹn và không thân thiện.

"Tôi sẽ không bao giờ phụng sự William," Nicholaa công bố. Cô ngồi xuống chiếc ghế cao mà Mary đưa ra và đặt hai tay vào lòng.

Mary bắt đầu chải tóc cho cô. "Nói như thế sẽ đưa cô vào tình thế khó khăn đấy, công nương," cô thì thầm.

Heloise đang trải khăn trải giường trên chiếc giường lớn. "Mary nói đúng đấy," bà nói với cái gật đầu chua chát. "Những người không quỳ trước Vua William bị giết chết. Thậm chí ngay lúc này một tá lính Saxon đang đợi xử tử."

"Những người lính Saxon này đang ở đâu?" Nicholaa hỏi.

"Họ ở đây, dưới chúng ta hai tầng," Mary thì thầm.

"Chúa thương xót cho linh hồn của họ vì họ quá ngoan cố," Heloise thì thầm. "Mỗi người đã được cho một cơ hội để thề trung thành, và mỗi một người đều quay lưng lại với cơ hội đó."

Tiếng lửa kêu tanh tách trong lò sưởi, làm cho Mary và Nicholaa nhảy dựng lên. "Mọi thứ bây giờ đều khác cả" Nicholaa nói.

"Đó là sắp xếp lại trật tự," Heloise xen vào. "Đức vua chỉ mất hai tháng ngắn ngủi để giẫm bẹp hầu hết mọi sự chống đối. Ngài cai trị với một bàn tay sắt, đúng vậy đấy. Bây giờ mọi người ai cũng có chỗ cả."

"Mọi người ngoại trừ người Saxons," Nicholaa nói.

"Không, thậm chí người Saxons cũng có chỗ," Mary phản kích lại. "Đó là lý do cô sắp trở thành cô dâu của người Norman, nữ chủ nhân. Càng có nhiều cuộc hôn nhân giữa hai dân tộc, thì càng tốt cho hoà bình trong tương lai."

Nicholaa lắng nghe những người phụ nữ nói về những sự thay đổi. Cô đã không ăn bữa tối mà họ đưa đến nhưng đi ngủ sớm. Cô nghĩ về mười hai người lính Saxon chờ bị xử chém. Cô hết sức thương cảm cho những người đàn ông và gia đình họ. Cô biết anh Thurston rất có thể là một trong mười hai người đó và suy nghĩ đó làm cho cô hoảng sợ. Cô cầu nguyện cho đến khi cô đã quá kiệt sức rồi khóc thầm chìm vào giấc ngủ.

Cô mơ về Royce.

Anh gặp cơn ác mộng về cô. Anh chắc chắn đó là do anh đã mệt mỏi hơn thường lệ nên mới có một giấc mơ kỳ quái như vậy. Suy cho cùng hôm nay cũng là một ngày dài. Anh trải qua hơn ba tiếng đồng hồ để nói chuyện với Vua William và không quay về phòng của anh cho đến khuya.

Cơn ác mộng làm anh thức dậy toát mồ hôi. Nó quá sống động, như thật vậy. Trong giấc mơ Nicholaa bị lạc trong một khu rừng. Cô gặp nguy hiểm, và anh không thể đến cứu cô.

Royce không thể ngủ lại và cuối cùng đi tới đi lui trong khu vườn đằng sau cung điện. Có nhiều việc để xem xét. Cuộc sống của anh sẽ mãi mãi thay đổi nếu anh tự cho phép mình đánh mất trái tim của anh cho người phụ nữ này.

Nhưng khốn kiếp tất cả những chuyện đó, anh quá già đối với cô, quá quen với cách sống của anh. Cuộc sống của anh giống như một tấm bản đồ. Đúng, nó là... một tấm bản đồ. Những đường gạch đã được kẻ lên, và tấm bản đồ không thể bị thay đổi. Và cả anh cũng không thể. Đã quá trễ để anh thay đổi.

Anh có cảm giác nhẹ nhõm sau khi anh đi đến kết luận này. Anh đã có một quyết định đúng đắn. Nhưng anh lại hấy mình cứ nhìn lên khung cửa sổ phòng Công nương Nicholaa hết lần này đến lần khác, tự hỏi liệu cô có sao không - và nếu chuyện đó không phải là lố bịch, thì anh không biết nó là gì.

Tối hôm sau các hiệp sĩ Norman được gọi đến trước mặt vua của họ. Lawrence đi bên cạnh Royce khi họ đi vào tòa chính điện lớn. Người thuộc cấp lo ngại cho thủ lĩnh của anh, người có vẻ lo lắng. Lawrence cảm thấy có điều gì đó không ổn, nhưng anh không thể nghĩ ra đó là chuyện gì. Tuy nhiên anh biết sẽ không hay chút nào nếu anh hỏi. Royce sẽ nói cho anh nghe khi ngài đã sẵn sàng.

Vua William ngồi vào chiếc ghế lưng cao của ông ngay giữa cái bục cao cách đám thuộc hạ bốn nấc thang. Đức vua là một người đàn ông to lớn, với một cái bụng to. Mái tóc nâu của ông đã nhuốm bạc, dấu hiệu đặc trưng cho lứa tuổi của ông, nhưng khi ông mỉm cười ông trông giống một chàng trai trẻ.

Matilda, vợ của Đức vua, thật trái ngược hoàn toàn. Bà là một người phụ nữ nhỏ bé, ngực và đùi đẫy đà, và có đôi mắt nâu lấp lánh và mái tóc nâu quăn.

Vua William ra dấu cho vợ ông đến ngồi với ông trên bục, và khi Matilda đã ngồi với chồng bà, đỉnh đầu của bà chỉ tới thắt lưng William. Ông giơ tay ra dấu im lặng. Sự im lặng lập tức bao trùm nhóm người. Sau đó William nắm lấy tay vợ và mỉm cười với bà.

"Hầu hết các người đã nghe câu chuyện về Công nương Nicholaa và chuyện cô ta đã đánh bại ba hiệp sĩ cao quý của ta như thế nào."

Tiếng xì xào lớn vang lên qua đám đông. Royce mỉm cười. Anh đã giải thích cho Đức vua rằng một người Saxon tên John đã giúp Nicholaa bảo vệ pháo đài chống lại những người thách đấu Norman, nhưng William đã quyết định giấu nhóm người này thông tin đó. Ông đã giải thích với Royce là các binh lính đang cần được khen thưởng, và ông không muốn làm chua vị ngọt bằng cách giảm mất sự khen ngợi và có thể làm hỏng huyền thoại.

"Clayton, người kể chuyện sẽ trích dẫn những trận đánh đó mau thôi để cho những người không biết về người phụ nữ đáng chú ý này sẽ hiểu tại sao tất cả những người còn lại rất thích thú," William tiếp tục. "Nhưng trước tiên các người phải gặp giải thưởng của ta. Ta đã cố tình giấu Công nương Nicholaa cho đến chính phút giây này chỉ để khiến các ngươi tò mò."

William ngừng lại để hôn tay vợ ông, thêm vào cái nháy mắt để cho bà biết là ông đang vui đến dường nào, rồi ra dấu cho hai binh sĩ đang đứng hai bên bục. Ngay khi người lính mở cánh cửa sau lưng anh, William quay trở lại với khán giả của ông.

"Các người sẽ tự quyết định là mình có nên tham gia vào trò chơi đấu kiếm để cưới được cô ấy. Người chiến thắng sẽ có cô dâu của anh ta vào tối mai."

Matilda thì thầm vào tai William. Ông gật đầu, sau đó nói với đám đông, "ta phải nên nhắc nhở với các ngươi rằng pháo đài kèm theo Công nương Nicholaa, là một vùng đất màu mỡ mà phía đông và phía tây có thể nhìn thấy trong tầm mắt. Đây là một món hồi môn hào phóng mà ta ban tặng cho người phụ nữ dũng cảm này."

Những tiếng vỗ tay vang dậy. William mỉm cười với vẻ thích thú. Ông vô cùng hài lòng với sự nhiệt tình của những người đàn ông.

Tiếng ồn sớm trở thành ầm ĩ - cho đến khi Công nương Nicholaa đi vào chính điện. Lúc đó sự im lặng thống trị căn phòng. Đàn ông dừng lại không reo hò. Đàn bà ngừng cười. Mọi người nhìn một cách thích thú vào người phụ nữ xinh đẹp đang đi về phía Vua William.

Nicholaa mặc đồ trắng, một dải vải màu vàng thắt ngang lưng cô. Mái tóc của cô xõa thành những lọn quăn mềm hơi đung đưa với mỗi bước đi của cô.

Cô trông huyền ảo. Royce đứng phía sau chính điện, đôi vai to lớn của anh tựa vào tường. Bởi vì anh là người đàn ông cao nhất trong phòng, anh không gặp chút rắc rối nào để nhìn thấy Nicholaa.

"Chúa ơi, cô ta thật đẹp," Lawrence nhận xét.

Royce đồng ý, nhưng thật sự thì anh bị phong thái vương giả của Nicholaa gây ấn tượng nhiều hơn. Như thể có sự tự hào, phẩm giá trong thái độ của cô.

Anh biết là cô vô cùng khiếp sợ. Nhưng cô vẫn giấu được cảm xúc của cô trước khán giả. Những biểu hiện trên gương mặt cô là thoải mái, điềm tĩnh.

Anh biết, dù vậy, ngay lúc này kẻ gây rối đó có lẽ đang có mưu đồ giết cả Đức vua và vợ của ông. Anh nghe ai đó thì thầm rằng cô là một thiên thần và gần như cười ầm lên.

Lawrence ngước nhìn Royce đúng lúc để bắt được nụ cười của anh. "Ngài sẽ đấu kiếm tranh giành cô ấy chứ?" anh hỏi.

Royce không trả lời anh.

Nicholaa đi theo những người lính gác đến lò sưởi. Khi họ dừng lại, cô cũng dừng lại. Sau đó hai người lính rời khỏi, và cô chỉ có một mình. Cô đứng cách cái lò sưởi khổng lồ vài mét, một khoảng cách xa với đám đông và Đức vua.

Chúa ơi, cô có cảm giác như thể cô vừa mới được dẫn đến hang cọp. Và cô là bữa ăn tối của họ. Cô hy vọng là vẻ mặt của cô không để lộ nỗi sợ hãi của cô. Tim cô đang nện điên cuồng gần như làm cho cô đau đớn, và dạ dày của cô dường như đang bốc cháy. Cảm ơn Chúa cô đã không ăn bất cứ thứ gì trong bữa ăn trưa mà cô đã được mời. Cô sẽ ném nó ra ngay bây giờ nếu cô đã ăn.

Chẳng bao lâu thì cô bắt đầu có cảm giác mình giống một con quái vật. Mọi người đang nhìn chằm chằm vào cô. Cô có thể cảm thấy ánh mắt thô lỗ chằm chằm của họ trên người cô, như những con rệp bò trên cánh tay cô.

Ba cô bé lẻn ra khỏi chỗ đứng cạnh mẹ chúng và vội vã chạy đến đứng trước Nicholaa. Chúng nhìn lên cô, há hốc miệng, mắt mở to hiếu kỳ. Chúng gợi cho cô nhớ đến những con chim non chờ được mớm mồi.

"Cô có phải là một cô công chúa không?" một cô bé thì thầm.

Nicholaa nhìn xuống đứa bé. Cô bé với mái tóc đen không thể quá bốn hay năm tuổi. Sự hiếu kỳ ngây thơ hiện lên trong vẻ mặt của đứa nhỏ. Nicholaa không thể thô lỗ với nó. Cô chậm chạp lắc đầu. Sau đó cô nhìn lại bức tường ở phía xa, quyết định lờ mọi người đi.

Tướng quân Guy đứng ở trung tâm chính điện, bị vây quanh bởi thuộc cấp của anh. Anh đã thích thú nghe câu chuyện khi Công nương Nicholaa đi vào chính điện, và anh lạc mất suy nghĩ của anh ở đó. Anh sợ là anh có thể cũng đã đánh mất trái tim mình, cho dù anh không phải là người có trí tưởng tượng, anh tin chắc là anh đang yêu. Dĩ nhiên pháo đài rộng mênh mông mà William đã đề xuất như là của hồi môn làm cho người phụ nữ Saxon càng hấp dẫn hơn, nhưng Guy cũng bị mê hoặc bởi sắc đẹp của cô.

Anh quyết định là anh sẽ có cô.

Guy bước tới một bước và phá tan sự yên lặng trong phòng với lời khoác lác kiêu ngạo: "Tôi sẽ thách thức bất kỳ ai giành cưới cô ấy, và tôi cũng sẽ thắng."

"Anh sẽ thắng chỉ khi nào tướng quân Royce không tham gia trò chơi thôi," một hiệp sĩ mạnh dạn la to.

Nhận xét đó được mọi người hưởng ứng. Tiếng cười lan rộng trong đám đông. Guy giữ bình tĩnh.

Anh quay lại đối mặt với Đức vua, cúi đầu chào, rồi đứng với đôi chân dang ra và bàn tay chống ở hông khi anh chờ các hiệp sĩ khác tham gia vào trò chơi.

Guy đã chiến đấu bên cạnh William gần mười năm. Những vết sẹo trên cánh tay của anh đã chứng thực cho các trận chiến của anh. Hoàn toàn là do may mắn, khuôn mặt của anh vẫn không tì vết, và các phụ nữ trong triều xem anh là người rất đẹp trai. Anh có mái tóc vàng và đôi mắt anh rõ ràng là có màu nâu lục nhạt. Anh cũng cao lớn gần bằng Đức vua của anh, cho dù là anh thiếu cả sự vạm vỡ và tuổi tác.

Royce thì hoàn toàn trái ngược với Guy. Anh thì da ngăm còn Guy thì trắng và Royce cao hơn Guy. Anh đã không được coi là loại đẹp trai. Bên phải khuôn mặt anh bị xấu đi bởi một vết sẹo lởm chởm chạy từ tai đến cần cổ. Anh nhận được vết sẹo hình lưỡi liềm đó nhiều năm trước khi anh còn là một cận vệ và anh đã liều mình cứu vợ của người thủ lĩnh, Matilda, để bảo vệ bà không bị tấn công. Không cần phải nói, hành động cao quý này đã được đền đáp. Royce được giao riêng một đạo quân ngay sau khi anh kết thúc đợt huấn luyện của anh do đích thân William giám sát.

Royce đã sớm chứng minh giá trị của anh. Bởi vì anh đã trở nên rất khéo léo về chiến thuật trong các trận chiến, William bắt đầu gởi những hiệp sĩ trẻ, không kinh nghiệm đến cho anh hướng dẫn. Royce lúc nào cũng nhẫn nại, mặc dù yêu cầu rất khắt khe, và nó được coi là một đặc quyền khi được huấn luyện dưới sự hướng dẫn của anh. Binh lính của anh là đoàn quân ưu tú, là cốt lõi tinh nhuệ trong quân đội hùng mạnh của William.

Guy tự cho mình người bạn thực sự của Royce, nhưng anh vẫn còn ganh tị với những gì anh cho là vận may của Royce. Những binh lính còn lại được gửi đến cho Guy đào tạo, vì anh cũng nổi tiếng là một người huấn luyện binh lính giỏi. Guy đã cạnh tranh khốc liệt với Royce kể từ ngày họ còn là cận vệ cùng nhau, và anh thường tự nghĩ rằng anh sẽ trở thành một hiệp sĩ được William thích hơn nếu anh đã là người cứu sống Matilda.

Royce nhận thức được cơn sốt ghen tị trong tính cách của Guy, thừa nhận nó chỉ như một thiếu sót và rốt cuộc anh ấy chắc chắn sẽ khắc phục được, rồi hoàn toàn loại bỏ vấn đề đó ra khỏi tâm trí anh.

"Tôi cũng sẽ chiến đấu để được nắm lấy bàn tay của cô ấy," một hiệp sĩ khác la to. Anh ta vênh váo bước tới đứng trước Đức vua.

Rồi một người khác và một người khác bước ra phía trước tham gia trận đấu.

Nicholaa chưa bao giờ cảm thấy bị nhục nhã như thế trước đây. Cô phản ứng lại bằng cách đứng thẳng vai khi cô cố ngăn những tiếng hét và cùng lúc đó cô càng cảm thấy giận dữ hơn. Cô cần giữ lại sự giận dữ ở bên trong nếu không cô sẽ ngã gục và bật khóc. Nhưng sự nhục nhã, mất danh giá, đang làm cô chán nản không muốn tập trung vào bất cứ thứ gì.

Ba cô bé, tất cả đều ăn mặc như người lớn, trong những chiếc áo dạ tiệc dài, lúc này đang đuổi nhau trong trò chơi đuổi bắt. Chúng chạy thành vòng tròn rộng xung quanh Nicholaa.

Royce đâu rồi? Sao anh lại để cho chuyện này xảy đến với cô?

Cô buộc chính mình phải chặn lại bất kỳ ý nghĩ nào về anh và cố hình dung hình ảnh Ulric trong tâm trí cô. Royce đã bảo cô nghĩ về tương lai của Ulric bất cứ khi nào cô muốn làm điều gì đó ngu ngốc.

Cô nghĩ cô có thể thích giết chết Đức vua của Anh quốc. Có ngu ngốc không? Chỉ một mình William là người chịu trách nhiệm về sự nhục nhã mà bây giờ cô đang chịu. Nếu ông ấy để yên cho nước Anh, chuyện như thế này sẽ không diễn ra.

Đó là một kế hoạch ngu ngốc. Cô không thể giết Đức vua. Cô sẽ không bao giờ thoát tội. Thậm chí cô còn không có vũ khí. Cô đứng cách khá xa cái bục nơi Đức vua và vợ của ông đang ngồi, cũng là một khoảng cách xa, từ đám đông đang đứng đực mặt ra tranh giành cô.

Cô vẫn chưa nghe giọng nói đặc biệt của Royce tham gia vào cuộc tranh giành. Anh có mặt trong đám đông không hay anh đã đi Normandy rồi? Thề với Chúa, cô cũng muốn giết anh.

Một tiếng thét chát tai thu hút sự chú ý của Nicholaa. Đó là giọng của một đứa bé. Nicholaa quay lại đúng lúc để nhìn thấy một cô bé hét lên vì đau đớn. Chiếc áo choàng của đứa bé đã bắt lửa bốc cháy. Lửa đang liếm lên phía sau đôi chân của cô bé.

Nicholaa kéo đứa nhỏ lên trên chiếc áo của cô và dùng váy và tay của cô đập tắt lửa.

Lửa đã được dập tắt trước khi bất cứ người lính nào có thể trợ giúp. Nicholaa quỳ trên sàn nhà, xé những phần bị cháy ra khỏi chiếc áo choàng của cô bé, rồi ôm cô bé thật chặt, trong lúc đó thì thầm những lời an ủi.

Đứa nhỏ bám vào vị cứu tinh của mình, khẽ rên rỉ trên cổ cô.

Không có người nào cử động trong một lúc lâu. Sau đó mẹ của đứa bé thét lên và chạy băng qua chính điện.

Nicholaa đứng lên với cô bé vẫn bám chặt vào cổ cô. Cô chuyển đứa nhỏ vào cánh tay đang duỗi ra của người mẹ. "Nó vẫn còn sợ," Nicholaa thì thầm, "nhưng tôi không tin là nó đã bị bỏng."

Vua William đã rời khỏi ghế của ông ngay khi tiếng thét của đứa nhỏ vang đến tai ông. Người vợ đang lấy tay bịt miệng đứng bên cạnh ông.

Cả hai đều nhìn người mẹ đang nhận lại con gái của cô ta. Cô bé quay lại và hôn lên má Nicholaa. "Cô là một cô công chúa," cô bé thì thầm. "Cô đã cứu cháu."

Người mẹ của đứa bé khóc với sự nhẹ nhõm. "Đúng, cô ấy đã cứu con," cô ta đồng ý. Người mẹ ôm lấy cô con gái, hướng về Nicholaa và cười. "Tôi sẽ cám ơn cô theo đúng nghi lễ," cô ta nói. Cô ta bắt đầu cúi thấp đầu, sau đó buông ra một tiếng thét khác. "Trời ơi, nhìn tay của cô kìa. Cô đã bị phỏng."

Nicholaa không muốn nhìn vào bàn tay của cô. Nếu cô nhìn thấy vết thương, cô biết nó sẽ đau hơn. Bàn tay và cánh tay trái nhức hơn cánh tay phải. Sự thật là vết bỏng làm cho cô cảm thấy như thể tay cô đang nắm một thanh củi đang cháy rực.

Cô nhìn lên và thấy Royce đang đi về phía cô. Cô phát hiện ra anh qua màn nước mắt mờ mờ.

Cũng đến lúc rồi, cô tự nghĩ. Lẽ ra anh đã phải đến với cô.

Chuyện này đều là lỗi của anh.... phải không?

Dường như cô không thể tập trung. Đám đông bao quanh cô càng lúc càng đông. Nicholaa lùi lại một bước. Cô giấu tay cô ra sau lưng.

Cô muốn một cách tuyệt vọng là Royce sẽ đến bên cô để cô có thể bảo anh tránh xa ra.

"Đưa tay cho tôi xem nào, Nicholaa."

Anh đang đứng gần cô; cô chỉ cần ngả người về phía trước là cô có thể chạm vào anh. Anh có thể choàng cánh tay anh qua vai cô và an ủi cô.

Cô thề là cô sẽ tát anh nếu anh chạm vào cô.

Chúa ơi, cô không còn minh mẫn nữa. Cô lắc đầu và thụt lùi thêm một bước nữa.

"Tránh ra, tránh ra."

Tiếng yêu cầu chói tai buộc đám đông giãn ra. Royce di chuyển đến bên cạnh cô, và Nicholaa đột ngột thấy mình đang nhìn xuống vợ Đức vua.

Chúa ơi, bà ta thật thấp. Đỉnh đầu của Matilda chỉ mới tới vai Nicholaa. Mặc dù vậy người phụ nữ có phong thái uy quyền. "Hãy đưa cho tôi xem bàn tay của cô. Ngay bây giờ"

Nicholaa không cãi lại. Cô đưa cho người phụ nữ thấy vết bỏng trên tay cô. Quyết định không nhìn vào tay cô, cô nhìn lên đầu của Matilda trong khi hoàng hậu khám xét vết thương của cô.

"Chắc là cô đau kinh khủng, cô gái thân yêu của tôi. Đi nào, tôi sẽ đích thân giám sát việc chăm sóc cho cô. William?" bà gọi ra. "Sẽ không được nói đến chuyện thách đấu nữa cho đến khi chúng tôi trở lại."

Đức vua hoàn toàn tán thành. Matilda cố nắm khuỷu tay của Nicholaa, nhưng rốt cuộc nắm vào không khí, vì Nicholaa di chuyển nhanh như chớp để đến gần Royce. Cô gần như rúc vào người anh trước khi Matilda có thể chớp mắt.

Hành động đó đã nói lên tất cả. Matilda nhìn người thuộc hạ trung thành của bà, sau đó đến người phụ nữ Saxon và quay trở lại Royce. "Anh có thể đi cùng với chúng tôi, tướng quân," bà công bố.

Nicholaa để cho hoàng hậu nắm lấy khuỷu tay của cô. Matilda cố không mỉm cười. Bà nhận thấy khi bà đưa Nicholaa ra khỏi chính điện và đi xuống hành lang, cô gái trẻ đẹp cứ ngoảnh đầu lại qua vai để chắc chắn rằng Royce đang đi theo. Anh ở ngay phía sau lưng cô. Sự nhẹ nhõm quét qua Nicholaa, mặc dù cô không thể tưởng tượng ra là tại sao. Ồ, đúng, bây giờ cô nhớ ra rồi. Chuyện này đều là lỗi của anh và cô cần phải nói cho anh nghe điều đó.

Anh chỉ chấp hành nhiệm vụ lôi cô đến Luân Đôn. Suy nghĩ hợp lý đó đột ngột bùng nổ trong tâm trí cô. Cô đẩy nó sang một bên. Cô không muốn suy nghĩ hợp lý ngay lúc này.

"Cô là một người phụ nữ rất dũng cảm, Công nương Nicholaa," Matilda nói. "Cô bé mà cô đã cứu là cháu gái cưng của tôi. Tất cả chúng tôi đều mang ơn cô." Bà ngừng lại để nhìn chằm chằm vào Nicholaa, sau đó thêm vào, "Cô bé là người Norman, nhưng dường như không có bất cứ sự khác biệt nào đối với cô, phải không?"

Nicholaa lắc đầu. Cô muốn Matilda từ bỏ sự háo hức của bà. Cô nhìn ra sau lưng qua vai cô và ném cho Royce cái liếc nhìn như muốn nói đợi-cho-đến-khi-tôi-và-anh-ở một mình thì biết.

Anh nháy mắt với cô.

"Anh chịu trách nhiệm về chuyện này đấy, Royce," cô thì thầm.

Matilda nghe cô nói. "Không, cô gái thân yêu, đó là một tai nạn," bà nói. Bà ra dấu cho người lính gác mở cửa phòng của Nicholaa, sau đó đi vào bên trong.

Royce phải đẩy nhẹ Nicholaa bước tới phía trước.

Mười lăm phút tiếp theo hoàn toàn là sự đau đớn đối với Nicholaa. Trong khi người vợ hống hách của Đức vua đưa ra những mệnh lệnh của bà ta, người ngự y riêng của bà - một ông lão nhăn nheo tên Samuel, người nhìn vào như thể cần có người chữa bệnh cho chính ông - đến với ba người hầu. Những người phụ nữ đặt vật dụng của họ xuống cái tủ bằng gỗ, chào Matilda, rồi rút lui ra khỏi phòng.

Royce đứng bên cạnh Nicholaa, tay của anh bóp chặt sau lưng anh, khi người ngự y bắt đầu công việc của ông ta. Matilda đứng gần cửa sổ, cánh tay của bà khoanh ngang ngực bà, ánh mắt chằm chằm của bà sắc như một con diều hâu khi bà quan sát hai người họ.

Nicholaa không chịu nằm trên giường. Cô ngồi lên cái ghế cao. Lưng cô thẳng như một cây giáo, vẻ mặt của cô không chút cảm xúc khi cô nhìn chằm chằm vào khoảng không trước mặt.

Nam tước Samuel ngồi trên một cái ghế cao đối mặt với bệnh nhân của ông. Ông làm sạch vết bỏng bằng nước lạnh và sau đó bôi thuốc mỡ nâu dày từ đầu ngón tay cho đến khuỷu tay cô.

Việc rửa vết thương đau như thể bị đốt cháy, nhưng cái lạnh của thuốc mỡ có tác động mát dịu trên da cô. Nicholaa không nhận biết là cô đang tựa vào đùi Royce. Tuy nhiên Matilda nhận thấy, và bà không thể nén được nụ cười này.

"Cô ấy sẽ bị một vài vết sẹo," Samuel nói với Matilda sau khi ông kết thúc việc băng bó vết thương với những dải vải trắng mềm.

Royce giúp ông lão đứng lên. Đầu gối của Samuel kêu tanh tách còn lớn hơn tiếng củi cháy trong lò sưởi.

"Tôi sẽ cho người mang cho cô một ít thuốc ngủ," ông nói với Nicholaa. "Nó sẽ làm dịu sự đau đớn của cô và giúp cô nghỉ ngơi."

"Cảm ơn ông," cô thì thầm.

Đó là những lời đầu tiên cô thốt ra kể từ khi người ngự y bước vào phòng ngủ. Nụ cười của ông thật rộng. "Tôi sẽ quay lại vào ngày mai để thay băng cho cô."

Cô cảm ơn ông một lần nữa. Cái nhìn sắc sảo của Matilda cứ chuyển từ vẻ mặt trầm tĩnh của Nicholaa đến khuôn mặt đang lo lắng của Royce.

"Bây giờ cô còn đau không, Nicholaa?" Royce hỏi.

Sự thương cảm trong giọng nói của anh hầu như làm cho cô không thể kềm chế. "Anh còn dám quan tâm đến tôi à, đồ vô lại."

"Royce, anh ra ngoài một lát được không?" Matilda yêu cầu.

Anh không muốn rời khỏi. Điều đó là hiển nhiên đối với Matilda. Cũng như rất rõ ràng đối với bà là tướng quân dĩ nhiên cũng sẽ không tham gia trận đấu kiếm, nhưng anh ngừng lại ở ngưỡng cửa để nhìn Nicholaa một cách gay gắt trước khi anh cúi đầu và rời khỏi phòng.

"Cái cau mày đó nghĩa là gì thế?" Matilda hỏi.

"Nó là cái nhìn cảnh cáo nên-cư-xử-cho-đàng-hoàng," cô trả lời.

Matilda đi đến đứng trước mặt Nicholaa. Bà vuốt tóc của Nicholaa qua vai cô trong cử chỉ của một người mẹ. "Bổn phận của tướng quân Royce là phải mang cô đến cho chúng tôi. Tại sao cô lại trách anh ấy?"

Nicholaa nhún vai. "Bởi vì anh ấy đã rất thích thú với nhiệm vụ đó," cô nói. "Và tôi cảm thấy khá hơn khi đổ lỗi cho anh ấy."

Cô ngước lên bắt kịp nụ cười của Matilda. "Tôi biết tướng quân Royce là người hầu trung thành của bà, nương nương. Có lẽ bà cảm kích anh ấy, nhưng tôi phải nói với bà rằng tôi không thể chịu đựng nổi anh ta."

"Anh ta ngược đãi cô ư?"

"Không có."

"Vậy thì tại sao cô lại thấy anh ta không thể chịu đựng nổi?"

"Anh ta bất lịch sự, kiêu ngạo, và..." Nicholaa dừng lại khi cô nhìn thấy Matilda có vẻ rất thích thú. Phản ứng đó làm cho cô hết sức bối rối. Cô đang sỉ nhục một trong những hiệp sĩ được ưa chuộng nhất của Đức vua, phải không nhỉ?

"Nếu Royce để lại cô ở tu viện, đứa cháu gái yêu quý của tôi sẽ bị phỏng nặng trước khi các hiệp sĩ đáng kính của tôi có thể cứu nó. Vậy là cô thấy đó, Nicholaa, chính là ý của Chúa muốn cô có mặt ở đây để cứu đứa nhỏ. Cô có muốn tranh cãi chuyện đó với tôi không?"

Giọng nói của bà yêu cầu Nicholaa phải đồng ý với bà. "Tôi sẽ không tranh cãi với bà," cô nói. Mặc dù từ tận đáy lòng, cô biết Matilda đã sai. Việc cô đến đây không phải là ý của Chúa chút nào. Đó là quyết định của William, và chỉ vậy thôi.

"Nói cho tôi biết cô thấy gì khi cô nhìn Royce." Nicholaa nghĩ đó là một yêu cầu đặc biệt khác thường. Cô không muốn nói về Royce nữa. Tuy thế, thật khiếm nhã nếu lờ đi câu hỏi. "Tôi thấy một người đàn ông rất ngoan cố."

"Và?"

"Một người tự phụ," Nicholaa trả lời.

Matilda nhìn như thể bà bị giật mình. "Cô nói là tự phụ ư?"

Nicholaa gật đầu. "Tôi biết bà không muốn nghe về sự thiếu sót của vị tướng quân của bà, nhưng Royce rất tự phụ. Anh ấy biết sự hấp dẫn của anh ấy."

"Giải thích cho tôi chính xác cô cảm thấy như thế nào về diện mạo của anh ta," Matilda yêu cầu.

Nicholaa kết luận từ cái nhìn quyết tâm trên khuôn mặt của Matilda là bà sẽ không ngừng lại cho đến khi bà có câu trả lời của cô. Cô sẽ không nói khác sự thật, dù vậy, khi đó cô vẫn đưa ra ý kiến của cô. "Anh ấy có vẻ ngoài đẹp trai, bí hiểm và anh ấy biết điều đó. Thậm chí tôi cũng thừa nhận rằng tôi đã khen ngợi đôi mắt xám rất đẹp của anh ấy. Tôi phải là một người mù mới không nhận thấy, nương nương. Anh ấy có một vẻ ngoài rất mạnh mẽ."

"Cô cũng nhận thấy, phải không?" Matilda hỏi, mỉm cười.

"Vâng," Nicholaa nói với tiếng thở dài. "Rồi anh ấy cứ buộc tôi nghe những bài diễn thuyết của anh ấy, và tôi quên bẵng anh ấy đẹp trai ra sao. Tôi chỉ muốn quát anh ấy. Làm ơn nói cho tôi biết tại sao bà lại đang mỉm cười. Tôi đang sỉ nhục một tướng quân của bà, và tôi nghĩ bà sẽ giận dữ với lời nhận xét của tôi."

Matilda lắc đầu. "Cô đang nói cho tôi nghe những gì trong trái tim cô."

"Royce chẳng có ý nghĩa gì đối với tôi," Nicholaa cương quyết.

"Một người đàn ông man rợ. Anh ấy có cách xử sự của một... " cô sắp sửa nói rằng Royce có cách xử sự của một người Norman, nhưng bắt kịp mình. "con chó."

Matilda gật đầu. Bà đi đến cửa. "Tôi sẽ cho người hầu giúp cô thay đổi trang phục. Cô có thể quay lại chính điện và kết thúc cuộc tỉ thí này không?"

Nicholaa gật đầu. Cô muốn hoàn thành cho xong thử thách này. "Tôi báo trước với bà một lời cảnh báo ngay thẳng, nương nương," cô gọi với ra. "Tôi sẽ không trở thành một người vợ tốt. Tôi sẽ làm cho bất cứ người nào kết hôn với tôi khổ sở suốt phần đời còn lại anh ta."

Cô nói lời nhận xét như đe doạ, nhưng Matilda đã hiểu lầm. Nụ cười của bà thật dịu dàng. "Đừng tự nhiếc móc mình, cô gái thân yêu của tôi. Tôi tin chắc cô có đủ những phẩm chất tốt đẹp để làm hài lòng chồng cô trong suốt phần đời còn lại của anh ta."

"Nhưng ý tôi là... "

Nicholaa không có cơ hội để giải thích. Matilda đã rời khỏi. Rồi Mary và Heloise vội đi vào phòng, và cô chú tâm đến việc bảo họ đừng chạm vào cô. Cô nhất định đòi được ở một mình, và cô nhất định không thay chiếc áo của cô.

Matilda vội vã trở về chính điện. Bà không ngừng lại để nói chuyện với bất kỳ ai nhưng tiếp tục đi cho đến khi bà lại một lần nữa đến chỗ chồng bà trên bục. William nằm dài ra trên ghế của ông. Ông giữ chiếc ly rượu có chân bạc trong một tay.

Vợ của ông thì thầm vào tai ông. Đó là một cuộc trò chuyện dài, và một chiều. Matilda ngừng lại nhiều lần để chấm chấm nhẹ đôi mắt bằng chiếc khăn của bà, và khi bà nói xong, William mỉm cười. Ông nắm lấy tay vợ ông và hôn lên đó.

Đức vua trao ly rượu cho cận vệ của ông, sau đó ra dấu yêu cầu im lặng. Bằng một giọng lớn tiếng, ầm ĩ ông ra lệnh cho tất cả các hiệp sĩ đã lập gia đình, cùng với vợ và trẻ em, rời khỏi chính điện. Các hiệp sĩ còn độc thân sẽ tiếp tục đứng yên ở chỗ của họ.

Royce nghĩ mệnh lệnh đó thật kỳ quặc, và từ vẻ mặt không thể hiểu được trên khuôn mặt của những người bạn của anh nói cho anh biết là họ cũng nghĩ nó đặc biệt khác thường. Mặc dù vậy không ai hỏi gì Đức vua. Royce trở về chỗ của anh và tựa vào bức tường xa bên kia phòng, vì tại đó anh có thể nhìn rõ cánh cửa gấp đôi mà Nicholaa sẽ đi qua khi quay trở lại chính điện. Anh gật đầu với Lawrence rồi tựa người ra đợi. Cánh cửa cuối cùng cũng được mở ra. Mọi người, bao gồm Đức vua của vương quốc Anh và vợ ông, quay sang để nhìn Công nương Nicholaa đi vào chính điện.

Những người đang ngồi vội vã đứng lên. Ai đó bắt đầu vỗ tay. Sau đó một người khác tham gia, và thêm nhiều người khác nữa, cho đến khi chính điện vang ầm những tiếng vỗ tay.

Vua William không đứng lên, nhưng ông cũng tham gia vỗ tay. Nicholaa không hiểu là có chuyện gì. Cô đột ngột dừng lại và hầu như quay lại để xem ai đang đứng đằng sau cô kéo được tiếng hoan hô của mọi người.

Từ vẻ mặt của cô, Royce có thể nói là cô không nhận ra rằng đám đông đang tán dương cô. Tuy nhiên cô không có vẻ bối rối bởi tiếng ồn. Không, cô trông hoàn toàn điềm tĩnh.

Và đáng yêu. Cô mặc chiếc áo màu xanh đậm. Royce nghĩ màu này ở trên người cô còn đẹp hơn chiếc áo trắng mà cô đã mặc vào chính điện một tiếng đồng hồ trước.

Vua William ra dấu cho Nicholaa tiến về phía trước. Cô do dự vài giây trước khi làm theo lệnh của ông.

Royce cau mày với những cái nhìn khát khao của một vài hiệp sĩ khi họ quan sát Nicholaa đi về phía Đức vua. Anh gần như muốn đập những tên đó đến mềm như bột.

Trong giây phút cảm thấy chiếm hữu và ghen tuông thật sự, anh biết anh phải làm gì.

"Ngài đang cau có gì thế, Royce?" Lawrence hỏi.

"Không gì làm cho tôi cau có cả," Royce thì thầm. "Quỉ tha ma bắt, Lawrence, Nicholaa chắc là bị đau dữ lắm. Hãy nhìn vào cái băng đó. Chúng che hầu hết cánh tay của cô ấy. Cô ấy nên nghỉ ngơi mới phải."

"Đó là do chúa công của chúng ta quyết định," Lawrence nhận xét. "Có lẽ ông ấy nghĩ rằng tốt hơn hết là làm cho xong cuộc tỉ thí," anh thêm vào trước khi quay trở lại nhìn Nicholaa.

Thực ra, Nicholaa không cảm thấy đau đớn chút nào. Nam tước Samuel đã hứa với cô rằng thuốc mỡ chứa thành phần đặc biệt sẽ làm tê chỗ bị bỏng. Ông đã nói thật khi hứa với cô.

Cô đi đến đứng ở phía trước bốn nấc thang dẫn lên bục. Cô không thể quỳ xuống nếu cô muốn, vì cô không thể nắm lai áo của cô để di chuyển nó ra khỏi cô.

William cảm thấy bị coi thường. Ông ngả người trên ghế của ông. "Cô không quỳ trước ta à?"

Cái cau mày nhíu lại trên nét mặt gay gắt của ông khi vợ ông xen vào, "cô ấy không thể quỳ, chồng yêu. Bàn tay của cô ấy bị băng bó, và cô ấy không thể giữ váy của cô ấy. Cô ấy sẽ bị té úp mặt nếu cô ấy cố gắng làm. Nicholaa thân yêu," bà gọi ra. "Hãy cúi đầu của cô. Việc đó sẽ làm vui lòng Đức vua của cô."

William gật đầu. Ông trông hài lòng bởi lời giải thích của vợ ông.

Nicholaa cảm thấy cô có thể chống lại Đức vua ngay lúc đó.

Và Ulric sẽ ra sao đây?

Cô cúi đầu.

William chặc lưỡi. "Cô đã chứng tỏ cô thật can đảm," ông công bố gần như hét lên để chắc chắn mọi người sẽ nghe được lời khen của ông. "Ta đã từng nghĩ là để cho các hiệp sĩ của ta tỉ thí để kết hôn với cô, nhưng bây giờ ta đã thay đổi ý kiến. Cô sẽ được quyền lựa chọn."

Đầu của cô ngẩng lên với vẻ hết sức ngạc nhiên. Đức vua cười với điều bất ngờ ông đã mang lại cho cô. "Đúng, cô sẽ chọn chồng của cô," ông nói. "Hãy xoay lại và nhìn kỹ họ, cô gái thân yêu của ta. Họ bây giờ là những giải thưởng, Công nương Nicholaa. Tất cả đều là những chiến binh xứng đáng. Khiêu khích họ nếu cô muốn; chất vấn họ nữa. Nếu như cô cần có cả đêm nay để đi đến quyết định thì cũng được.Chúng tôi sẽ đợi. Hôn lễ sẽ diễn ra ngay khi cô đã quyết định chọn ai."

Tướng quân Guy thốt ra một tràng cười. Anh chỉnh lại cái áo chẽn đỏ của anh và bước tới một bước. Một trong những gã thuộc hạ của anh thúc nhẹ xương sườn anh và gửi cho anh nụ cười chắc ăn.

Guy chắc chắn là cô sẽ chọn anh. Anh cũng không tin là anh đang có chút kiêu ngạo trong quyết định đó. Anh tự công nhận giá trị của anh. Anh là một người đàn ông đẹp trai, có lẽ là tướng quân đẹp trai nhất trong quân đội của William. Phụ nữ vấp lai áo của họ chỉ để được đến gần anh. Và tại sao không chứ? Anh có mái tóc vàng dày, mắt màu nâu lục nhạt hoàn hảo, hàm răng trắng đều, và tính chỉ huy bẩm sinh. Anh cũng cao, mảnh dẻ, và thể lực bền bỉ có thể so với thể lực của ba người đàn ông bình thường hợp lại. Phụ nữ còn muốn gì hơn nữa chứ?

Đúng, cô sẽ chọn anh. Anh chỉ cần thu hút sự chú ý của cô. Sau đó anh sẽ mỉm cười với cô, và cô sẽ thuộc về anh.

Ngay khi Công nương Nicholaa quay lại và bắt đầu đi qua đám đông, Guy di chuyển qua một bên và chặn đường cô. Anh mỉm cười. Cô dừng lại, nâng ánh mắt của cô lên để nhìn vào mắt anh, và mỉm cười đáp lại.

Và sau đó cô bước vòng qua anh và tiếp tục đi.

Anh không thể tin nổi là cô đã từ chối anh. Anh vươn ra phía trước để chạm vào cánh tay cô. Nicholaa hất nó đi.

Guy có thể cảm thấy khuôn mặt của anh trở thành màu đỏ vì xấu hổ. Bàn tay của anh nắm lại ở hai bên hông anh, và anh thu lại tất cả sự kềm chế để không chộp lấy vai cô và yêu cầu cô chọn anh. Hết sức cố gắng, anh buộc bản thân phải tỏ ra giả vờ thờ ơ như không có gì.

Hai thuộc hạ thân tín nhất của Guy, Morgan và Henry, di chuyển đến hai bên tướng quân của họ. Thậm chí không thèm cố gắng che giấu cơn giận của họ, họ công khai quắc mắt nhìn theo lưng Nicholaa.

Nicholaa không hình dung được sự giận dữ mà cô đã gây ra. Sự chú ý của cô chỉ đặt trên một người đàn ông. Royce. Anh đang tựa vào bức tường ở phía xa, nhìn rất chán nản, gần như là buồn ngủ.

Nhưng anh đang nhìn chằm chằm vào cô.

Cô càng đến gần, anh nhìn càng lo lắng hơn. Cô cố không mỉm cười.

Cô có thể cảm thấy sự căng thẳng trong chính điện. Hầu hết, cô nghĩ, đến từ Royce. Không có một tướng quân nào có thể thích sự chuyển biến này, vì một người trong bọn họ vừa mới trở thành giải thưởng, vật sỡ hữu.

Lẽ ra cô phải thật sự cảm thấy cảm thông cho các hiệp sĩ. Mặc dù vậy cô không hề có cảm giác đó. Cô quá bận hả hê.

Chúa ơi, đó là một khoảnh khắc thật tuyệt.

Nicholaa tiếp tục di chuyển qua đám đông cho đến khi cô đến gần Royce. Khi cô cách anh khoảng một mét, cô dừng lại. Cô chẳng nói một lời nào, chỉ nhìn anh một lúc lâu.

Anh không thể tin nổi là cô đang đứng ở đó. Anh lắc đầu.

Cô gật đầu. "Royce?" Cô thì thầm gọi tên anh, nhưng anh nghe rất rõ.

"Chuyện gì, Nicholaa?"

Nụ cười của cô mê hoặc anh. Cô ra dấu cho anh đến gần hơn. Và sau đó cô nhón chân rồi thì thầm vào tai anh.

"Chiếu Tướng."


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx