sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Chương 5

Họ kết hôn chưa đầy nửa giờ sau đó.

Cả cô dâu và chú rể cư xử giống như khách danh dự tại buổi tế lễ. Của họ.

Nicholaa không chịu nhìn Royce. Cô biết anh rất giận dữ.

Anh cứ dán chặt ánh mắt anh trên đỉnh đầu cô suốt buổi lễ ngắn. Anh nghĩ cô đã đánh mất lý trí của cô.

Hoàng hậu là người duy nhất nhìn hoàn toàn hài lòng. Bà cứ chấm nhẹ khóe mắt bà trong khi vị giám mục điều khiển buổi lễ. Đó là một sự biểu lộ cảm xúc khác thường, vì Matilda chưa bao giờ để cho bất kỳ người nào khác ngoài chồng bà biết được cảm xúc của bà.

Sau khi trao cho nhau lời hứa, Royce cúi xuống để hôn cô dâu của anh. Nicholaa đã không có thời gian chuẩn bị. Miệng của anh ở đó và rời khỏi thậm chí còn trước cả khi cô có thể phản ứng.

Những người đã có gia đình và con của họ đã được phép quay vào chính điện để xem buổi lễ. Bây giờ họ đang đến gần để chúc mừng. Những người đàn ông gật đầu với Nicholaa trong khi vợ của họ, không thể nắm chặt tay cô vì nó đã bị băng, nhẹ nhàng vỗ nhẹ vai cô và nói với cô những lời chúc tốt đẹp nhất cho một tương lai hạnh phúc của họ.

Đám đông đột ngột tránh qua một bên, như thể một mệnh lệnh ngầm đã được ban bố mà mọi người đều đã nghe, ngoại trừ Nicholaa. Cô nhìn lên Royce để quan sát phản ứng của anh với chuyện kỳ lạ này. Anh lờ cô và cứ nhìn vào đám đông. Cô lén liếc quanh chồng cô để nhìn người thuộc cấp đứng cạnh anh. Cô nhớ tên của anh ta là Lawrence. Anh ta là phó tướng của Royce và là hiệp sĩ đầu tiên đến chào đón họ khi họ vừa về đến Luân Đôn.

Lawrence nhận thấy cô đang nhìn anh. Anh nháy mắt với cô. Cô đỏ mặt, sau đó cười lại. Cô sẽ trò chuyện với anh nếu Royce không nắm lấy cánh tay cô và kéo cô lại.

Sự chú ý của cô lại hướng về đám đông. Một thuộc cấp của Royce đi đến phía trước. Nicholaa ngạc nhiên khi anh ta quỳ trước mặt cô, đặt tay anh lên trái tim của anh ta, và thề nguyện lòng trung thành của anh ta. Đối với cô.

Rồi một người khác và người khác nữa đi đến phía trước và quỳ trước mặt cô. Sau khi tất cả bọn họ đã đưa ra lời thề trung thành của họ, Royce gật đầu.

Cô có cảm giác nhỏ bé và bối rối bởi những lời hứa của họ. Họ đã quên cô là người Saxon chăng? Cô nghĩ cô chắc chắn là họ đã quên, nếu không họ đã không thề sẽ từ bỏ mạng sống của họ chỉ để bảo vệ cho sự an toàn của cô.

Royce không bao giờ nhìn Nicholaa trong khi các thuộc cấp của anh thay phiên nhau đi đến phía trước. Tuy nhiên anh biết là cô căng thẳng. Cô cứ ép sát vào anh cho đến khi cô gần như dán chặt vào người anh.

Đức vua quan sát từ chiếc bục. Khi người thuộc hạ cuối cùng của Royce đã đưa ra lời thề của anh ta, William bước xuống những nấc thang.

Đức vua vỗ mạnh lên vai của Royce, sau đó vươn ra phía trước và kéo mạnh Nicholaa vào cánh tay ông. Ông ôm chặt cô trước khi đẩy nhẹ lưng cô về phía Royce. Cô vừa mới hết bị bất ngờ thì Đức vua vỗ nhẹ vai cô. Cử chỉ tình cảm đó gần như làm cho cô ngã quỵ.

Royce chụp được cô. Anh kéo cô trở lại dựa sát vào hông anh, đặt cánh tay của anh qua vai cô, và giữ chặt cô.

"Ta rất hài lòng về cuộc hôn nhân này," Đức vua công bố. "Cô đã lựa chọn rất tốt, Công nương Nicholaa." Ông ngừng lại để gật đầu với đôi chân mày nhướn lên thật ấn tượng. "Như thường lệ người vợ yêu quý của ta đã nói đúng. Bà ấy bảo với ta là cô sẽ chọn vị tướng quân được sủng ái nhất của ta. Matilda yêu quí đã đoán trước được chuyện đó."

Nicholaa không thể không mỉm cười. Thật thích thú khi nhìn thấy một người đàn ông dữ dằn như thế này có những cử chỉ yêu thương như vậy với người vợ bé nhỏ của ông. Cũng thật là ấm lòng. Rõ ràng là họ đều rất yêu nhau. Tại thời kỳ tiến bộ này, khi mà việc làm theo tiếng nói của con tim để lựa chọn người bạn đời thường được đặt dưới đáy danh sách của mọi người, dường như đó đúng là một phép màu nếu William thực sự yêu Matilda và bà đáp lại tình cảm yêu thương đó.

Nó làm cho Nicholaa thích đôi vợ chồng này hơn. Sự gắn bó tôn trọng và tin tưởng giữa người chồng và vợ gợi cho Nicholaa nhớ về cha mẹ mình.

Trời ơi, cô bị sao vậy? Cô không được thích Đức vua và vợ ông. Đó là không trung thành, không phải vậy sao?

Nhưng không trung thành với ai? Vua Saxon đã chết gần ba tháng nay. Người Norman đã nắm mọi quyền hành, và dường như không có đối thủ nào đủ mạnh để cạnh tranh với họ. Thật là một mớ hỗn loạn đối với cô. Cô cần thời gian để suy nghĩ về tất cả những chuyện đó.

Một giọng nói từ đám đông thu hút sự chú ý của cô. "Có lẽ Công nương Nicholaa đã lựa chọn như vậy vì Royce là hiệp sĩ duy nhất mà cô ta biết. Nếu ngài gửi tôi đến đem cô ấy về, chắc chắn cô ấy sẽ chọn tôi."

Đó là người đàn ông đã cố cản đường cô khi cô đi qua đám đông để đến gần Royce. Nicholaa nhìn anh ta đi đến phía trước khi anh ta nói những lời khoác lác điên khùng đó, bước đi của anh ta hết sức kiêu ngạo như lời nhận xét của anh ta. Anh ta đang mỉm cười, nhưng Nicholaa không nghĩ đó là một nụ cười chân thành. Đôi mắt anh ta lạnh như sương giá.

Cô không thích anh ta.

Hai tên thuộc hạ di chuyển ở hai bên của gã hiệp sĩ khoác lác. Nicholaa không nhìn vào khuôn mặt họ cho đến khi cô được chính thức giới thiệu.

"Nicholaa," Royce nói, "Anh muốn giới thiệu Tướng quân Guy và thuộc hạ của anh ấy, Morgan và Henry."

Tướng quân Guy cúi đầu chào; hai gã thuộc hạ đứng thẳng một cách láo xược. Nicholaa nghiêng đầu về phía Guy, sau đó hướng mắt nhìn hai gã thuộc hạ của anh ta.

Cô ước gì cô đã không làm chuyện đó. Sự tức giận mà cô nhìn thấy trên khuôn mặt họ hầu như làm cho cô kinh ngạc. Vẻ không ưa của họ ánh lên sự hận thù.

Ngay tức khắc cô biết họ đều có những trái tim đen tối, và cũng nhanh như vậy cô nhận ra phán xét của mình hết sức vô lý. Thậm chí cô còn không biết họ. Cô vẫn còn nhích sát vào người Royce, nhưng dường như cô không thể giữ cho mình không run rẩy.

Họ chỉ là những người đàn ông thôi, cô tự nói với mình. Những gã đàn ông xấu xí. Gã gọi là Morgan có mái tóc nâu sẫm và mắt màu nâu lục nhạt. Hắn ta cùng tầm vóc với gã gọi là Henry, cho dù tóc của Henry nhạt màu hơn và mắt của hắn ta nâu hơn. Nicholaa quyết định sự xấu xí là kết quả của sự giận dữ và ý nghĩ xấu xa của họ.

Họ ghét cô vì cô là người Saxon hay là vì cô đã không chọn chỉ huy của họ? Nicholaa cho là điều đó không quan trọng. Họ thật là xấc láo, và nếu đó không phải là phạm thượng, cô không biết là gì nữa.

Vua William lại đánh vào vai của Royce. "Anh sẽ nói gì với lời khoác lác của tướng quân Guy? Anh có nghĩ Nicholaa sẽ chọn anh ta thay vì anh nếu anh ta là người áp tải cô ấy đến Luân Đôn không?"

Royce nhún vai. Nicholaa muốn thọt vào xương sườn anh. Anh phải có hành động chán nản đến thế à? Thay vào đó cô đạp lên chân anh.

"Có lẽ," Royce thừa nhận.

"Anh bạn tôi thật là may mắn," Guy xen vào. Ánh mắt của anh ta quay về Nicholaa. "Và bây giờ cô, thưa phu nhân, sẽ mãi mãi bị tước đi niềm vui có được một người bạn như tôi." anh ngừng lại để nói với một tiếng thở dài. "Thật là đáng tiếc."

Morgan và Henry cười khẩy hợp xướng.

Vì sao Guy chế giễu cô và Royce? Nicholaa khẳng định đó chính xác là những gì anh ta đang làm, nhưng cô không hiểu lý do của anh ta. Cô nhìn lên để đánh giá phản ứng của Royce. Tuy nhiên vẻ mặt của chồng cô không nói cho cô biết bất cứ điều gì.

"Anh có mong chúng tôi may mắn không, Guy?" Royce hỏi với giọng nói nhẹ như gió thoảng mùa hè.

Guy mất một lúc lâu mới trả lời. Không khí trở nên dễ vỡ với sự căng thẳng. Chuyện quái gì đang xảy ra thế này? Như thể là có một trò chơi đang diễn ra và Nicholaa là người duy nhất không tham gia. Dạ dày của cô lộn tùng phèo, và đột nhiên cô cảm thấy bị đe doạ.

Rồi Royce siết chặt bàn tay giữ trên vai cô và bóp nhẹ. Nỗi sợ hãi của cô biến mất. Cô cũng không biết phải nghĩ sao về phản ứng đó.

Người Norman đang làm cho cô mất trí.

Guy vẫn chưa trả lời câu hỏi của Royce. Nhiều thuộc cấp tiến lên phía trước, rõ ràng là có ý định nghe cuộc đối thoại. Lawrence bước tới một bước.

Cô chắc chắn thích người thuộc cấp này. Lawrence không che dấu cảm nghĩ của anh hay cố chơi trò chơi kỳ lạ này. Sự giận dữ của anh cũng dữ dội như một con gấu đang điên cuồng. Anh thật sự tức giận thay cho tướng quân của anh. Ít nhất anh hiểu những lời sỉ nhục mà Guy đang thốt ra, thậm chí ngay cả khi Royce không hiểu.

"Dĩ nhiên tôi mong anh may mắn," Guy cuối cùng trả lời. "Tôi chỉ là ngạc nhiên thôi," anh ta nói thêm với cái nhún vai.

"Tại sao?" Lawrence hỏi. Anh khoanh tay trước ngực và chờ câu trả lời. "Đúng, tại sao?" Nicholaa hỏi. Cả Morgan và Henry đều tiến lên. Nicholaa nghĩ hai gã thuộc hạ đang cố chứng tỏ lòng trung thành của chúng đối với tướng quân của chúng và cùng một lúc hăm dọa Lawrence.

Royce vẫn không thể hiện thái độ gì trước sự căng thẳng xung quanh anh.

"Tôi bị ngạc nhiên là cô đã chọn Royce vì vẻ bề ngoài của anh ấy," Guy giải thích. "Vết sẹo của anh ấy làm cho nhiều người phụ nữ cảm thấy khó chịu."

Morgan ngay lập tức gật đầu đồng ý. Henry ít ra là tinh vi hơn nhiều. Hắn ta cười toe toét.

Nicholaa hất cánh tay của Royce ra khỏi vai cô và bước tới một bước. "Anh đang nói đến dấu vết đẹp đẽ của sự dũng cảm trên má của anh ấy hả, tướng quân?"

Giọng nói của cô run rẩy vì tức giận. Guy không thể che giấu sự ngạc nhiên của anh ta. Cô gái Saxon này là một người phụ nữ mạnh mẽ. Điều đó làm cho cô ta càng hấp dẫn hơn, cũng như đôi mắt đã đổi thành màu tím sẫm của cô ta. Guy thấy cô thật khêu gợi. Khốn kiếp thật, nhưng anh muốn cô.

"Dấu vết của sự dũng cảm ư?" anh lặp lại. "Thật là một cái cách khác thường khi nhìn vào sự không hoàn hảo."

"Chỉ có những đứa trẻ ranh mới có sự hoàn hảo," Nicholaa trả lời. "Người tôi chọn là một người đàn ông."

Câu nói châm chọc đó đã giáng một cú thật mạnh. Khuôn mặt của Guy chuyển thành màu hồng với vẻ xấu hổ. Ngay lúc đó Nicholaa sẽ không nhắc đến vấn đề đó nữa nếu Guy không chọc tức cô với lời nhận xét tiếp theo của anh ta:"Mọi người ai cũng biết là cô sẽ hạnh phúc hơn với tôi."

Câu nói đó thật quá đáng. Thái độ trịch thượng của anh ta chưa chắc làm cho Royce khó chịu, nhưng chết tiệt nó làm cho cô hết sức bực mình.

Matilda chọn ngay phút đó để can thiệp vào. "Nicholaa," bà bắt đầu, "cô không có cách nào biết được tất cả chuyện này là vì cái gì, và vì thế tôi sẽ giải thích hành vi đặc biệt khác thường này của Guy. Anh ta là người thích cạnh tranh, cô gái thân yêu của tôi. Anh ta không muốn chấp nhận sự thất bại. Nhưng mỗi lần anh ta đối mặt với Royce trong trò chơi sức mạnh, Guy đứng thứ hai."

Giọng của Matilda có vẻ chỉ trích. Guy cúi đầu và cố nhìn như thể anh ta thích thú thay vì giận dữ.

Bây giờ Nicholaa đã có vũ khí của cô. Cô biết có lẽ là cô sẽ bị thiêu cháy dưới địa ngục thêm một hoặc hai ngày nữa với tội lỗi mà cô sắp sửa làm, nhưng cô không thể lo lắng đến chuyện đó ngay lúc này.

"Bà thật là tốt bụng đã giải thích rõ," cô nói. "Nhưng tôi đã biết Royce được coi là chiến binh anh dũng nhất trong quân đội của bà."

"Cô làm thế nào biết được chuyện đó?" Matilda hỏi.

"Ồ trước đó tôi đã nghe về Royce," Nicholaa nói dối. "Binh sĩ của anh em tôi đã xì xào bàn tán về anh ấy. Anh ấy đã trở thành huyền thoại. Những chiến tích của anh ấy đã được thuật lại chi tiết không biết bao nhiêu lần. Royce là kẻ thù đáng sợ nhất của họ."

Nicholaa xoay qua và trao cho Guy nụ cười cảm thông. "Thật là lạ, nhưng tôi chưa bao giờ nghe tên anh được bàn tán, tướng quân."

Vua William cười. "Đấy, Guy," ông công bố. "Anh đã có câu trả lời của anh. Cô ấy cũng sẽ chọn Royce dù anh là người đi đem cô ấy về đây."

Nicholaa gật đầu. Cô cười với Morgan, sau đó với Henry. "Đúng," cô đồng ý. "Tôi muốn thứ tốt nhất."

Chắc hẳn cần có sự tập trung cao độ để khiến cho Guy mỉm cười trở lại. "Tôi đã có câu trả lời thích đáng."

Ai đó la to yêu cầu cụng ly với chú rể, và sự căng thẳng bị phá vỡ. Guy đi ngang qua chính điện với Henry ở bên cạnh anh ta. Morgan nán lại.

Gã thuộc hạ tức giận đã có ý định thì thầm vài lời đe dọa, nhưng Royce không để cho hắn ta làm. Anh đẩy nhẹ Morgan về phía trước và cách xa Nicholaa, sau đó ra dấu cho Lawrence đứng bên cạnh cô.

Thậm chí chồng của cô còn không nhìn cô trước khi anh bị bạn bè của anh lôi đi. Nicholaa không biết liệu anh có hài lòng với sự bảo vệ của cô hay là cảm thấy tức giận.

Tuy vậy Matilda không thể hài lòng hơn. "Tướng quân Guy ganh tị với Royce, nhưng anh ta cũng rất trung thành với Đức vua. Tôi cố không quên chuyện đó." Bà xoay sang mỉm cười với Lawrence. "Đó là một trận đấu thật sự," bà bảo với người thuộc hạ. "Nicholaa hoàn toàn trung thành với Royce. Tôi tin không bao lâu nữa cô ấy sẽ dâng cho anh trái tim cô."

Nicholaa không tự dối mình. Royce không phải là loại người đàn ông sẽ chấp nhận tình yêu của cô - giả sử cô có nghĩ đến chuyện dâng nó cho anh, khi cô có đủ khả năng. Sau đó cô thở dài, nhận ra suy nghĩ của cô trở nên lộn xộn đến mức nào.

"Bà có yêu William không khi hai người gặp nhau lần đầu tiên?" cô hỏi.

Matilda cười. "Không, cô gái thân yêu, ông ấy tán tỉnh tôi hết bảy năm. Cuối cùng thì tôi cũng đồng ý kết hôn với ông ấy, và kể từ lúc đó, ông ấy có được tình yêu của tôi. Tôi cầu nguyện rằng sẽ không mất nhiều thời gian để Royce có được tình yêu của cô."

Nicholaa tự hỏi chuyện gì đã thay đổi suy nghĩ của Matilda sau một thời gian dài như vậy, nhưng nhận thấy cô không thể yêu cầu bà giải thích. Hơn nữa, có một câu hỏi khác làm cho cô bận tâm hơn. "Tôi đang phân vân," cô bắt đầu, "làm sao bà biết tôi sẽ chọn Royce. Tôi đã nghe chồng bà nói bà biết là tôi sẽ làm vậy, và tôi không hiểu."

"Đó là một kết luận rất đơn giản," Matilda trả lời. "Khi tôi yêu cầu cô nói cho tôi biết cô cảm thấy thế nào về vẻ ngoài của Royce thì đó là những gì cô đã không nhắc đến trong câu trả lời. Tôi đoán đây sẽ một cuộc hôn nhân rất xứng đôi," bà thêm vào, vỗ nhẹ tóc cô. "Đó là những gì cô đã không nhìn thấy."

Nicholaa không biết người phụ nữ đang nói về chuyện gì. "Tôi đã không nhìn thấy gì?"

"Vết sẹo."

À, dĩ nhiên cô đã nhìn thấy vết sẹo khi cô nhìn Royce. Suy cho cùng thì nó chiếm hết nửa bên má anh. Và chuyện đó thì có liên quan gì chứ?

Matilda hướng về Lawrence. "Nữ chủ nhân mới của anh nói với tôi rằng cô ấy tin Royce là một người đàn ông tự phụ."

Lawrence cười. Nicholaa có thể cảm thấy mặt mình chuyển thành màu hồng với vẻ ngượng nghịu.

Matilda vỗ nhẹ cánh tay cô. "Bây giờ đi nào," bà ra lệnh. "Cô phải quay về phòng cô để chờ chồng cô. Chúng ta không được phép tham gia bữa tiệc đêm nay. Tối mai cô sẽ có bữa tiệc của cô, Nicholaa, nhưng đêm nay thuộc về đám đàn ông. Vậy thì tốt hơn," bà nói thêm với cái gật đầu. "Cô trông như bị kiệt sức từ tình trạng hỗn loạn này. Đó là một buổi lễ hay, không phải vậy sao?" bà tiếp tục. "Đừng bỏ phí, Nicholaa. Tôi sẽ đi với cô một đoạn. Lawrence? Anh có thể có vinh dự áp tải chúng tôi."

Người thuộc cấp cúi thấp đầu. Dường như anh không thể ngưng mỉm cười. Anh đã nghe lỏm được lời nhận xét của Matilda về vết sẹo của Royce và đã nhìn thấy phản ứng bối rối của Nicholaa. Anh không thể hài lòng hơn. Nicholaa là lựa chọn thích hợp cho tướng quân của anh.

Matilda nắm lấy khuỷu tay của Nicholaa và đi về phía cánh cửa. Những người lính gác của bà bước theo sau Lawrence.

Nicholaa đã mệt lử. Buổi tối đã quá mức chịu đựng của cô. Cô nghĩ là nó đã rút cạn sức lực của cô. Mọi người quá ân cần với cô, mọi người ngoại trừ những tên thuộc cấp có trái tim hèn hạ của tướng quân Guy, nhưng hai tên đó không có nghĩa lý gì với cô cả.

Thật sự có khả năng làm cho người Norman và người Saxons sống với nhau trong sự hòa thuận sao?

Vợ của Đức vua vẫy tay từ biệt khi bà quay xuống hành lang phía nam. Người hầu của bà vội vã đuổi kịp bà. Lawrence đi bên cạnh Nicholaa đi xuống hành lang phía bắc.

"Anh sẽ đi theo tướng quân Royce về nhà của tôi khi chúng tôi rời khỏi đây chứ?" cô hỏi.

"Tôi nghĩ vậy," Lawrence trả lời.

Cô nhìn lên và bắt gặp nụ cười của anh. "Anh vui vẻ ở lại vương quốc Anh chứ?"

Anh nhún vai.

"Vậy tại sao anh lại cười?" cô hỏi.

Anh do dự một phút trước khi cho cô câu trả lời của anh. "Tôi đang nhớ tới vẻ mặt của Royce khi công nương tiến lại gần ngài ấy. Tôi không tin người thủ lĩnh của tôi nghĩ là công nương sẽ chọn ngài ấy."

Cô nhìn xuống. "Anh có nghĩ là tôi đã phá hỏng cuộc sống của anh ấy không?"cô thì thầm.

"Tôi nghĩ là công nương đã cải thiện nó," anh đáp lại. "Công nương Nicholaa, tôi sẽ không cười nếu tôi tin khác đi."

Đó là một câu khen ngợi của anh. Nicholaa không biết cách đáp lại. Cô nhìn lên anh và đột ngột cười phá lên. "Anh ấy bị bất ngờ, phải không?"

"Đúng, ngài ấy rất bất ngờ," Lawrence đồng ý.

Hai người lính đứng canh ở phía trước cửa phòng cô. Lawrence chào nữ chủ nhân mới của anh, mở cửa cho cô, rồi chuẩn bị rời khỏi.

"Lawrence?"

Anh lập tức dừng lại.

"Cảm ơn anh."

"Vì chuyện gì, nữ chủ nhân của tôi?"

"Vì việc chấp nhận tôi." Cô đóng cửa trước khi anh có thể đáp lại.

Lawrence huýt sáo trên đường quay lại chính điện. Sự bực bội vì phải chịu đựng sự ngu ngốc của tướng quân Guy bây giờ đã biến mất. Nụ cười của nữ chủ nhân mới của anh đã làm cho tâm trạng của anh vui vẻ hơn nhiều. Đúng, anh tự nhủ, cô sẽ cải thiện cuộc đời tướng quân của anh. Cô sẽ đem ánh sáng vào sự ảm đảm, kỷ cương đang tồn tại. Sẽ không lâu đâu, Lawrence đánh cuộc, trước khi cô làm cho Royce mỉm cười. Sẽ cần có phép màu, người thuộc cấp biết, nhưng Nicholaa sẵn sàng với thách thức đó.

Nicholaa đã quá mệt để nghĩ về bất cứ thứ gì khác hơn là đi ngủ. Mary đang chờ để giúp cô. Cô ta tiếp tục nói chuyện đều đều trong khi cô ta giúp Nicholaa cởi quần áo. Sau khi nữ chủ nhân của cô ta đã tắm xong và thay chiếc áo dài ngủ màu trắng, Mary chải tóc cho cô.

"Cô là người được nhắc đến khắp trong cung," Mary nói. "Thật can đảm, họ đều thì thầm như vậy, cách cô cứu cháu gái của Đức vua. Ngay bây giờ, nữ chủ nhân, uống cạn ly này," cô khẩn khoản sau khi cô đắp chăn cho Nicholaa. "Nam tước Samuel đã gửi dược thảo này đến để làm giảm sự đau đớn cho cô."

Mary không chịu ngừng cằn nhằn cho đến khi Nicholaa nuốt giọt cuối cùng.

Nicholaa bắt đầu ngủ say vài phút sau đó. Mary chuyển sang chiếc ghế cao gần lò sưởi để trông chừng nữ chủ nhân của cô cho đến khi tướng quân Royce cho phép cô đi nghỉ.

Một tiếng đồng hồ sau Royce mới có thể rời khỏi chính điện. Khi anh bước vào phòng của anh, người hầu lập tức đứng thẳng lên.

"Vợ ngài đang ngủ chập chờn, thưa Ngài," Mary thì thầm. "Cô ấy đã thét lên trong sợ hãi. Tôi đã tìm cách đánh thức cô ấy khỏi cơn ác mộng của cô ấy nhưng dược thảo mà cô ấy đã uống làm cho chuyện đó là không thể."

Royce gật đầu. Anh làm cho người hầu ngạc nhiên khi cám ơn cô về sự giúp đỡ của cô; sau đó anh cho cô lui ra.

Anh khóa cửa lại phòng trường hợp có người đột nhập và đi đến cạnh giường. Nicholaa đang cau mày trong giấc ngủ của cô. Anh nhẹ nhàng lướt tay anh qua trán cô. "Em đã có một tuần lễ trong địa ngục, phải không, Nicholaa?"

Cô thì thầm cái gì đó trong giấc ngủ của cô, sau đó lăn tròn qua một bên hông. Trọng lượng cơ thể cô đè trúng bàn tay bị bỏng làm cô thét lên trong đau đớn.

Anh nhẹ nhàng xoay lưng cô nằm thẳng lại, sau đó đứng ở đó một lúc lâu nhìn xuống cô. Chúa ơi, bây giờ cô thật sự thuộc về anh. Anh lắc đầu. Anh phải làm gì với cô đây?

Một nụ cười từ từ hiện lên trên khuôn mặt của anh. Bảo vệ cô, và gia đình của cô nữa. Điều đó đã trở thành nhiệm vụ quan trọng nhất của anh. Ai là người chọn không quan trọng; mọi chuyện đã xong. Việc tương lai anh đã được định đoạt và anh thích mệnh lệnh và kỷ luật trong đời sống của anh cũng không còn quan trọng. Mọi thứ bây giờ sẽ thay đổi. Cô sẽ giận anh trước khi cô dịu xuống và học cách chấp nhận cuộc sống mới của cô. Thật lạ kỳ, nhưng anh thấy anh đang mong đợi sự thách thức trong việc thuần hoá Nicholaa. Nếu anh là người kiên nhẫn và hiểu cô, anh không nghĩ anh sẽ mất nhiều thời gian để có được lòng trung thành của cô. Cách cô chống lại Guy đã chứng minh cho anh thấy rằng cô có khả năng trung thành với người khác ngoài những người thân trong gia đình cô.

Anh không nghĩ Nicholaa sẽ yêu anh. Dĩ nhiên chuyện đó không quan trọng, vì tình yêu không có nhiều ý nghĩa đối với anh. Anh là một chiến binh, và những chiến binh không muốn có mà cũng không cần tình yêu. Anh sẽ chinh phục lý trí của Nicholaa, không phải trái tim cô. Anh sẽ sử dụng đôi tay cứng rắn nhưng dịu dàng trong khi anh huấn luyện cô trở thành vợ anh.

Đó là một kế hoạch tốt và hợp lý. Royce đặt vấn đề đó sang một bên và chuẩn bị đi ngủ.

Cảm giác thật kỳ lạ khi ngủ bên cạnh một phụ nữ. Dĩ nhiên là anh đã ăn nằm với nhiều phụ nữ, nhưng anh đã chưa bao giờ ngủ qua đêm với bất cứ người nào.

Cô làm cho anh khó thích nghi với việc ngủ bên cạnh một phụ nữ. Khi cô không thì thầm những cụm từ rời rạc, cô lại lăn lộn và cục cựa như những cơn sóng dữ. Mỗi lần cô di chuyển, cô đụng phải cánh tay bị thương và thét lên trong đau đớn.

Royce cố giúp cô được thoải mái. Đó là một công việc khó khăn. Cô không nằm yên lâu để cho anh giữ cô.

Ngay lúc anh vừa mơ màng ngủ, cô ngồi bật dậy trên giường. "Em muốn nằm sấp để ngủ," cô thì thầm.

Royce không nghĩ là cô biết cô đang ở đâu; thậm chí cô còn không mở ra mắt cô khi cô buột miệng thốt ra lời yêu cầu đó. Khi cô đá tấm chăn qua một bên và cố ra khỏi giường, anh chộp lấy cô.

Cô buông mình trong cánh tay anh. Anh định kéo cô sát vào người anh, nhưng cô đột ngột quay lại. Rốt cuộc cô nằm đè trên người anh.

Cuối cùng Nicholaa cũng tìm thấy một vị trí thoải mái. Cô khẽ thở dài vui mừng và ngừng cục cựa.

Đỉnh đầu của cô nhét dưới cằm anh. Cặp vú mềm mại của cô ép sát vào bộ ngực trần của anh. Xương chậu của cô ở ngay bên trên anh, và hai chân cô đè lên một bên đùi anh.

Anh điều chỉnh vị trí của cô cho đến khi hai chân cô nằm giữa chân anh, sau đó vòng tay ôm lấy thắt lưng cô.

Cô thật mềm mại và nữ tính. Mùi hương của cô cũng tuyệt như những gì cô đang cảm thấy. Anh tự nghĩ họ thật là thích hợp với nhau. Dĩ nhiên là ý nghĩ đó dẫn đến một ý nghĩ khác và một ý nghĩ khác nữa, và không lâu sau thì Royce cảm thấy không thoải mái.

Anh cố ngủ, nhưng cơ thể ấm áp của cô cứ đi vào suy nghĩ của anh. Tất cả những gì anh muốn nghĩ đến là làm tình với cô.

Cô cục cựa.

Anh rên rỉ.

Đó là một đêm tân hôn mà anh sẽ không bao giờ quên.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx