sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Chương 7

Nicholaa biết là cô sẽ ngã bệnh. Tà ma toả ra từ người đàn bà làm cho căn phòng lạnh giá như thần chết.

Royce đi vào phòng khoảng hai mươi phút sau đó. Anh không chắc là anh mong đợi điều gì từ Nicholaa. Cô hoặc là đang ngủ say và trông giống như một kẻ vô tội hoặc là hoàn toàn tỉnh táo và đi tới đi lui trong khi suy nghĩ về những lời nói kinh khủng hơn để trao đổi với anh.

Một chuyện rất chắc chắn là: anh sẽ sớm đưa người phụ nữ này vào khuôn khổ. Mặc dù là, anh chưa từng kết hôn trước đây, và anh không biết nhiều về cách một người đàn ông và một người đàn bà sống với nhau trong sự hoà thuận. Nhưng rồi, cô cũng chưa từng kết hôn trước đây. Tuy thế, luật lệ trong hôn nhân của người Saxons và người Normans thì giống nhau, luật lệ đều được nhà thờ đặt ra. Người chồng là chúa tể của gia đình, và người vợ chỉ đơn giản là tài sản của anh ta.

Trong đầu Nicholaa thì lại nghĩ mọi thứ ngược lại. Royce mỉm cười. Sẽ không hề dễ dàng cho cô, với tất cả những thay đổi mà anh sẽ khăng khăng đòi. Tuy nhiên, một chuyện chắc chắn là: cô sẽ là người phải điều chỉnh, chứ không phải anh.

Ngay khi anh đi vào trong phòng, anh bỏ ý nghĩ thuyết giảng vợ anh sang một bên. Nicholaa không có vẻ gì là có thể lắng nghe bất cứ thứ gì anh phải nói. Cô đang quỳ trên sàn nhà bên cạnh giường, gập người trên cái chậu, nôn ọe.

Anh nghĩ rằng đó là một cách chào đón kinh khủng nhất. Anh đã nghe về chuyện phụ nữ bồn chồn lo lắng trong đêm tân hôn, nhưng phản ứng của Nicholaa thì còn xa hơn thế. Cô quá sợ hãi trong chuyện lên giường đến nỗi tự làm cho mình bị bệnh ư?

Khả năng đó là không thể nào. Anh thở dài khi anh đi đến chậu rửa. Sau khi nhúng một miếng vải vào nước lạnh, anh đến gần cô.

Nicholaa đang ngả người ra trên gót chân cô, cố hít thở khi Royce bế cô lên và ngồi xuống cạnh giường. Cô ngồi trong lòng anh.

Ngay phút anh chạm vào cô, cô bắt đầu khóc. Royce giữ miếng vải ướt đẫm trên trán cô. "Đừng khóc nữa," anh ra lệnh, "và nói cho anh biết chuyện gì đã làm cho em phiền não."

Cô không thích sự cộc lốc trong giọng nói của anh chút nào. "Không có gì làm cho em phiền não cả," cô nói dối.

"Được rồi," anh đồng ý. "Vậy thì nói cho anh biết tại sao em lại đang khóc lóc."

Bây giờ giọng nói anh nghe có phần quá thích hợp với hoàn cảnh này. "Em không hề định nói những lời tốt đẹp về anh mà em đã nói," cô nói. Cô đẩy miếng vải ra khỏi trán cô và xoay người trong cánh tay anh để anh có thể nhìn thấy cô cau mày. "Đừng tin vào những lời tử tế mà em đã nói."

Anh gật đầu, chỉ để làm cho cô nguôi giận. "Em đã nói những lời mà anh không nên tin khi nào vậy?"

"Tối hôm qua," cô trả lời. "Khi tướng quân Guy có hành động kiêu ngạo như thế."

Royce nhớ lại và mỉm cười, nhưng Nicholaa đã bị sự lo lắng lấn át nên không nhận thấy. Cô ngã người tựa vào ngực chồng cô và nhắm mắt lại. Trong tâm trí cô biết là cô muốn anh chạm vào cô, an ủi cô. Thật không thể hiểu được nữa, nhưng cô không ở trong tâm trạng để làm rõ việc đó trong tâm trí cô.

"Royce?"

"Hử?"

"Anh có ghét em không?"

"Không."

"Anh có giận em khi em chọn anh làm chồng em không?"

"Em nghĩ sao?"

"Em nghĩ là anh giận dữ," cô thì thầm. "Bây giờ anh không thể quay lại Normandy."

"Không, anh không thể."

"Điều đó có làm cho anh khó chịu không?"

Anh lại mỉm cười. Anh tựa cằm anh lên đỉnh đầu cô. Nicholaa nghe có vẻ lo lắng. "Không."

"Vậy à, tại sao lại không?"

Anh thở dài. "Em muốn gây với anh à?"

"Không," cô trả lời. "Anh nên quay lại Normandy, Royce. Có người phụ nữ đặc biệt nào đang chờ đợi sự trở về của anh không?"

"Đã hơi trễ khi lo lắng đến khả năng đó, phải không?"

Mắt của cô lại đầy nước. "Em chỉ vừa mới cân nhắc đến khả năng đó," cô khóc lóc. "Ôi, Chúa ơi, em đã phá hỏng đời anh, phải không?"

Anh ôm cô. "Không, em không hề phá hỏng đời anh," anh trả lời. "Anh không để lại người phụ nữ nào ở Normandy cả, Nicholaa."

Cô thả lỏng người trong lòng anh. Anh kết luận rằng tin tức đó làm cho cô cảm thấy nhẹ nhõm. "Dĩ nhiên là người nhà của anh ở đó," anh kể cho cô nghe. "Cha anh đã qua đời, nhưng mẹ anh còn sống. Bà luôn bận rộn với mấy đứa em của anh và cháu của bà."

"Em sẽ được gặp được người nhà của anh chứ?"

"Có lẽ," anh trả lời.

Anh nghĩ anh đã hoàn toàn xoa dịu được cô để đề cập lại câu hỏi tại sao cô khóc và định quay về đề tài đó thì cô đột ngột thì thầm, "Anh phải quay lại Normandy, Royce, để thực hiện chuyến thăm viếng người thân dài ngày."

Anh không thể không nhận ra có sự khẩn nài trong giọng nói của cô. "Và tại sao vậy?"

"Anh sẽ được an toàn ở đó."

"Anh cũng an toàn ở đây vậy."

Nicholaa quyết định sử dụng phương pháp khác. "Em muốn rời khỏi nơi này càng sớm càng tốt, phu quân. Chúng ta có thể đi ngay bây giờ không? Mặt trăng đủ sáng để cho chúng ta thấy đường về nhà."

Có sự tuyệt vọng trong giọng nói của cô. Royce đẩy nhẹ cằm cô lên để anh có thể nhìn thấy vẻ mặt của cô. Vẻ mặt của cô nói với anh là cô vô cùng khiếp sợ. "Có chuyện gì vậy?" anh hỏi.

"Không có chuyện gì cả," cô buột miệng nói. "Em chỉ muốn rời khỏi ngay bây giờ."

Cô đẩy tay anh ra khỏi cằm cô và giấu khuôn mặt cô dưới cổ anh.

"Nicholaa? Có phải em quá lo lắng về chuyện anh chạm vào em đến nỗi em làm cho mình bị bệnh không?"

"Anh đang nói về chuyện gì thế? Anh đang chạm vào em đấy, Royce."

"Đó không phải là ý của anh," anh nói. "Khi anh đưa em lên giường -"

Anh không cần phải nói hết. Đầu của cô đột ngột bật dậy. Ôi Chúa lòng lành, thậm chí cô còn không nghĩ đến chuyện đó. Phải cám ơn anh đã thêm một sự lo lắng khác vào trong danh sách lo lắng đang ngày càng dài ra của cô.

"Anh không thể trông mong là em sẽ ngủ với anh khi em bị như thế này" cô buột miệng nói. "Thậm chí em còn không có thời gian để nghĩ đến khả năng đó. Không, anh không thể mong - "

"Anh thật sự mong," anh ngắt lời.

Cô nhìn vào mắt anh. Vẻ mặt của anh diễn đạt đúng những lời nói của anh. Khuôn mặt của cô nhợt nhạt, và trái tim cô bắt đầu chạy đua. Nicholaa lại òa khóc.

Royce kềm chế sự bực tức của anh. Anh kết luận là lẽ ra anh không nên đề cập đến đề tài đó. Khi đến lúc đưa cô lên giường, anh chỉ cần làm điều đó, nhưng anh sẽ không cho cô thời gian để cho sự sợ hãi áp đảo cô.

"Nicholaa, em tin anh chứ?"

Cô thậm chí không hề suy nghĩ trước khi trả lời. "Có."

"Và em không sợ anh chứ?"

"Không."

"Tốt," anh thì thầm. "Vậy thì nói cho anh biết tại sao em lại khó chịu."

"Bàn tay và cánh tay em đang đau nhức kinh khủng," cô thì thầm. "Em đang khổ sở với tất cả những mối lo lắng của em. Royce, em không ở trong tâm trạng để cho anh chạm vào em."

"Để cho anh à?" Anh nghe có vẻ bất ngờ hơn là tức giận với sự lựa chọn từ ngữ tệ hại của cô.

"Anh biết em có ý gì mà," cô khóc thét lên. "Anh không có sự cảm thông sao?"

Anh nhún vai. Cô đoán là anh không có.

Nếu cô đã không quá bận bịu cố nghĩ ra một kế hoạch nhằm giữ lại mạng sống cho người đàn ông này, chắc chắn là cô sẽ có thời gian để nghĩ ra cách khiến anh không thực thi được quyền làm chồng của anh.

Cô lại tựa vào lòng anh. "Em không ghét anh, Royce, nhưng đôi khi em không thích anh."

Anh ôm chặt cô. Mấy phút trôi qua trong im lặng. Anh đang kiên nhẫn chờ cô dịu xuống. Anh nghĩ đến chuyện cô mềm mại làm sao, mùi hương của cô nữ tính ra sao, và anh thích giữ cô trong tay anh đến dường nào.

Cô nghĩ đến vẻ hiểm ác trên khuôn mặt của người đàn bà khi bà ta chuyển thông điệp cho cô.

Royce cảm thấy cô rùng mình trong vòng tay anh. Anh siết chặt cô. Ngọn nến chập chờn, thu hút sự chú ý của anh. Anh nhìn thấy cây dao găm trên tủ, rồi cau mày. Tối qua anh đã đưa ra chỉ thị cụ thể là tất cả vũ khí phải được lấy ra khỏi phòng. Mặc dù anh chắc chắn là Nicholaa không có bản năng giết người, nhưng cô có thể gây ra thiệt hại nặng nề trong nỗ lực trốn thoát.

Anh mỉm cười. Anh chắc chắn là nếu cô làm bị thương một binh sĩ của anh, không nghi ngờ là sau đó cô sẽ xin lỗi.

Người phụ nữ này vẫn còn là một câu đố đối với anh, nhưng anh đang bắt đầu hiểu được vài đặc tính của cô.

"Nicholaa? Em vẫn nghĩ đến chuyện bỏ trốn à?"

"Bây giờ em là một phụ nữ đã có chồng."

"Và?" anh khích lệ khi cô không tiếp tục.

Cô buông tiếng thở dài. "Nếu em bỏ trốn, anh phải đi cùng em."

Nicholaa chỉ vừa nhận ra lời nhận xét của cô thật là điên khùng khi anh nói, "Cây dao găm đến từ đâu vậy?"

Cô cứng đờ người trong lòng anh. "Em không biết."

"Có, em biết," anh trả lời. "Đừng nói dối với anh, Nicholaa."

Cô không nói một lời nào khác trong một lúc lâu. "Câu chuyện dài dòng lắm," cuối cùng thì cô cũng thì thầm. "Chắc chắn là anh không muốn nghe nó bây giờ."

"Không, thật sự là bây giờ anh muốn nghe nó."

"Một bà cụ mang con dao găm đến cho em."

"Khi nào vậy?"

"Tối nay. Em không muốn nói về nó," cô khóc thét lên. "Em chỉ muốn anh đưa em rời khỏi đây đêm nay. Làm ơn đi, Royce?"

Anh làm như thể anh không hề nghe thấy lời khẩn nài của cô. "Tại sao bà ta lại mang con dao găm đến cho em?"

Cô sẽ phải kể hết mọi chuyện với anh. Anh sẽ không ngừng chất vấn cho đến khi nào cô nói hết với anh. Bên cạnh đó, cô lập luận, cô cần anh giúp cô giải quyết mối lo âu này, và chỉ có Chúa mới biết anh cần lời cảnh báo của cô. "Bà ta bảo em dùng nó để giết anh."

Cô đợi Royce phản ứng lại với thông báo của cô một lúc lâu trước khi cô nhận ra anh sẽ không nói gì. Anh không tin cô chăng?

"Em không nói đùa đâu," cô thì thầm. "Thật sự là em được cho là phải giết anh."

"Bằng cách nào?" anh hỏi, có vẻ hoài nghi. "Thậm chí em còn không thể giữ con dao găm trong tay em."

"Em đã đề cập vấn đề này với người đưa tin," cô thì thầm. "Em được bảo là hãy tìm cách. Anh càng nghi ngờ lời nói của em, Royce, thì em càng tin là nó sẽ không quá khó khăn."

"Nicholaa, em không thể giết anh." giọng anh nghe có vẻ hài lòng với lời nhận xét đó. Anh nhẹ nhàng vuốt tóc ra khỏi thái dương cô. Nó đem đến cho cảm giác giống như cái vuốt ve quan tâm từ người chồng đến vợ anh ta.

Chúa ơi, cô đã quá mệt mỏi. Chắc chắn đó là lý do làm cho mắt của cô lại nhòa lệ. "Đúng lúc em đang bắt đầu nghĩ rằng chiến tranh cuối cùng đã kết thúc và tất cả mọi người có thể sống hoà thuận với nhau, thì chuyện này lại xảy ra."

"Chiến tranh đã kết thúc," anh nói. "Em đang lo lắng vì chuyện không đâu."

"Anh không tin em, phải không?"

"Anh không nói vậy."

"Anh không cần phải nói," cô khóc thét lên. "Em có bằng chứng đấy, chồng ạ."

"Ý em là con dao găm hả?"

"Không," cô trả lời. "Bằng chứng của em sẽ đến lúc bình minh. Ba người đàn ông sẽ đến. Nếu em không giết anh vào lúc đó, họ sẽ giết cả hai chúng ta. Lúc đó thì anh sẽ biết là em đã nói sự thật với anh."

Anh cúi xuống và hôn trán cô. "Em thật sự đang nói sự thật với anh, phải không?"

"Sao anh lại có thể tin là em sẽ bịa ra một chuyện cực kỳ ghê gớm như thế này chứ?"

Cô tránh người khỏi vai anh để cô có thể nhìn anh trừng trừng. Cô bị bất ngờ khi thấy vẻ giận dữ của anh, vì giọng nói của anh quá nhẹ nhàng khi anh nói chuyện với cô. Lập tức cô hết cau mày và gật đầu hài lòng. Đã đến lúc. người đàn ông này thể hiện một phản ứng thích hợp với tình huống.

Chúa ơi, cô cũng cảm thấy nhẹ nhõm. Sự tức giận của anh thật sự an ủi cô. Anh biết sẽ phải làm gì. Anh sẽ giải quyết vụ đe doạ này. Cô rúc vào anh và ngáp ầm ĩ, không giống một công nương tí nào. "Bây giờ anh hiểu tại sao em nghĩ chúng ta nên rời khỏi đây ngay đêm nay chứ?"

"Nicholaa, anh muốn em bắt đầu lại từ đầu," anh ra lệnh. "Nói cho anh biết chính xác đã xảy ra chuyện gì đi."

Cô không tranh cãi với anh. Khi cô kết thúc việc giải thích của cô, anh ôm cứng quanh thắt lưng cô. Anh cũng đang cau mày như một tên ác quỷ. Vết sẹo trên khuôn mặt của anh trở nên trắng bệch. Bây giờ trông anh giống như một chiến binh, mặc dù anh không mặc quân phục ra trận.

Một cảm giác lạ len lỏi vào trong cô. Chúa chứng giám, anh làm cho cô cảm thấy an toàn. Cô đã từng cảm thấy như thế này cách đây bao lâu rồi nhỉ? Nicholaa không thể nhớ.

Thậm chí cô không hề lo lắng đến chuyện rời khỏi đây ngay bây giờ. Royce sẽ bảo vệ cô bất kể là họ đang ở đâu.

"Anh sẽ làm gì?" cô hỏi.

"Anh sẽ giải quyết chuyện này, Nicholaa." Cô gật đầu.

"Bây giờ đứng lên để cho anh giúp em cởi quần áo của em ra," anh nói nhỏ.

"Tại sao?"

Anh lờ đi giọng nói kinh hoảng của cô. "Để em có thể ngủ, vợ ạ. Anh sẽ đợi cho đến khi tay của em lành lặn rồi mới lên giường với em."

"Cám ơn anh."

"Quỉ tha ma bắt, em không cần phải nghe có vẻ nhẹ nhõm đến thế."

Sự cáu kỉnh trong giọng nói của anh nói với cô là cô đã làm cho anh thấy khó chịu. Cô đoán là cô đã làm mẻ đi sự kiêu hãnh của anh. Cô đứng lên và đối mặt với anh. "Royce, lần đầu giữa người chồng và người vợ phải nên rất đặc biệt, phải không?"

Cô đang đỏ mặt như một cô trinh nữ. Cô cũng không thể nhìn vào mắt anh. Ánh mắt của cô tập trung vào sàn nhà. Anh không thể cưỡng lại việc trêu chọc cô một tí. "Nhưng em đã từng kết hôn trước đây, nhớ không? Em cũng đã có một đứa con, hay em đã quên Ulric rồi?"

"Dĩ nhiên là em nhớ Ulric," cô vội vã thốt ra. "Em đang vừa cố giải thích rằng, dù có hoặc không có kinh nghiệm, lần đầu giữa chúng ta phải nên... "

"Đặc biệt?" anh nói khi cô ngập ngừng. Cô gật đầu. "Em không muốn phải lo lắng đến chuyện ai đó cắm con dao găm giữa bả vai của anh trong khi anh... bị phân tâm."

Anh tháo sợi dây nịt của cô, hắt nó qua một bên, rồi đứng lên. Anh cố làm cho mình phân tâm không nghĩ đến những gì anh đang làm khi anh kéo chiếc áo khoác ngoài qua đầu cô. Tiếp theo phần còn lại của quần áo cô được cởi bỏ, chỉ để lại chiếc áo lót mỏng-manh-như-không-khí. Một sự im lặng nặng nề bao phủ họ. Cô đứng im như một pho tượng. Tuy nhiên cô không có cảm giác mình giống một pho tượng. Royce đang hối tiếc là anh đã hứa không lên giường với cô.

"Em không đề cập đến bả vai của em," anh nhận xét với nỗ lực làm dịu đi sự căng thẳng đang dâng lên trong lòng. "Em có thể là người đầu tiên nhận lấy lưỡi dao của kẻ thù." Giọng của anh có vẻ cay nghiệt thậm chí đối với cả đôi tai anh.

Cô đứng trước anh, ngón chân cong lại, đầu cúi thấp. Chúa ơi, cô còn xinh đẹp hơn khi không mặc quần áo. Đôi chân của cô cực kỳ thon dài. Làn da của cô chỗ nào cũng mịn màng, và trong ánh nến chập chờn cô trông giống như một nữ thần vàng từ xa xưa.

Chiếc áo lót khêu gợi làm cho trí tưởng tượng của anh không cần phải hoạt động nhiều. Cặp vú đầy đặn của cô vểnh lên trên nền vải thêu làm ngực anh nhức nhối.

Đúng, cô quá xinh đẹp. Và cô thuộc về anh.

"Anh sẽ không để cho bất kỳ ai làm hại em chứ."

"Em nói gì?"

"Em vừa nói là anh sẽ không để cho bất kỳ ai làm hại em."

Anh phải thu hết tất cả sự tự chủ của mình để tập trung vào cuộc đàm thoại. "Không, anh sẽ không."

"Tại sao anh lại cau mày? Anh tức giận với em à?"

Anh lắc đầu và hầu như cười. Người phụ nữ hoàn toàn thơ ngây này không hề biết những suy nghĩ gì đang vang lên trong đầu anh. Anh hít thật sâu rồi bế cô dâu của anh lên giường. Anh đắp chăn cho cô và xoay lại đi về hướng cửa.

"Nicholaa?" anh gọi qua vai của anh.

"Vâng?"

"Khi chúng ta đi đến pháo đài của anh," anh nói, nhấn mạnh quyền sở hữu của anh. "Anh không cho phép bất cứ lời nói dối nào nữa. Ngay sau khi chúng ta về đến đó, em sẽ luôn nói thật với anh."

"Anh nghĩ là em nói dối về người đàn bà đã kêu em giết anh hả?"

"Không," anh trả lời. Anh quay lại và nhìn chằm chằm vào cô.

"Anh đang nói đến những lời nói dối khác mà em đã nói với anh. Chúng sẽ chấm dứt khi chúng ta đến Rosewood. Hứa với anh đi."

Cô không muốn hứa với anh bất cứ điều gì. "Ý anh là những lời nói dối nào?" cô hỏi, cố tìm hiểu chính xác anh biết được những gì.

"Anh không cần phải giải thích," anh phản công. "Chỉ hứa với anh thôi, Nicholaa." Ánh mắt anh cứng rắn khi anh chờ cô hứa với anh những gì anh muốn.

"Royce, hãy hiểu điều này," cô thì thầm. "Em sẽ làm bất cứ điều gì em phải làm để bảo vệ Ulric và Justin. Em có thể hứa lời hứa đó với anh ngay bây giờ."

"Lừa dối anh là cách em bảo vệ họ ư?"

"Trước đây, khi em - "

"Anh đang nói về tương lai," anh ngắt lời. "Từ giây phút chúng ta đến Rosewood," anh nói thêm. "Không được nói dối nữa."

Cô hít thật sâu. "Được rồi," cô thì thầm. "Em hứa với anh là sẽ không có thêm bất cứ lời nói dối nào nữa."

Royce quay lại và bắt đầu tiến về phía cửa. Anh đã loại bỏ vợ anh ra khỏi suy nghĩ của anh. Có rất nhiều chuyện cần phải thực hiện trước bình minh. Anh đã với lấy chốt cửa khi Nicholaa gọi anh.

"Royce, cha em luôn hôn chúc mẹ em ngủ ngon. Đó là một truyền thống của gia đình."

Anh xoay lại với cô. "Và?"

"Nó cũng là truyền thống của người Saxon." Một phút khác trôi qua. "Em vừa tự hỏi liệu đó có phải cũng là truyền thống của người Norman không." Cô đang cố làm ra vẻ thờ ơ.

Anh nhún vai thay cho câu trả lời của anh.

"Truyền thống nên được tiếp tục, Royce, đặc biệt là trong thời kỳ hỗn loạn này."

"Tại sao?"

Người đàn ông này thật chậm hiểu. Rõ ràng là anh vẫn không hiểu là cô muốn anh hôn cô. "Để chúng không bị lãng quên," cô thì thầm.

"Nicholaa à? Em muốn anh hôn em hả?"

Hơi đâu mà nhắc tới sự tinh tế, cô tự nghĩ. "Vâng."

Ngay khi cô nhìn anh đi về phía cô, cô nhắm mắt lại. Royce ngồi xuống cạnh giường. Anh cúi xuống và hôn trán cô. Cô nói lời cám ơn anh. Anh hôn sống mũi cô. Cô lại nói cảm ơn anh.

Khuôn mặt của cô trông như thể nó đã bị thiêu cháy bởi mặt trời. Anh biết là cô mắc cỡ, nhưng không hiểu tại sao. Anh rất hài lòng là cô muốn anh chạm vào cô để có thể nghĩ thêm gì khác về cách cư xử ngớ ngẩn của cô.

"Truyền thống r - rất quan trọng đối với e - em," cô nói lắp. "Vì bây giờ anh là chồng em, chúng cũng phải quan trọng đối với anh."

Lời tuyên bố đó làm cho anh dừng lại. "Thật à?"

"Vâng," cô trả lời. Cô mở mắt ra để nhìn anh. "Không phải là vì em muốn anh hôn em đâu. Chỉ là - "

Cô ngưng không cố giải thích nữa khi miệng anh dừng lại trên miệng cô. Anh hoàn toàn cướp đi sự tập trung của cô. Miệng của anh cực kỳ ấm áp. Những ngón tay của anh luồn vào tóc cô để giữ chặt cô, mặc dù điều đó thực sự không cần thiết; cô không muốn di chuyển. Nụ hôn thật dịu dàng, không đòi hỏi. Nó làm cô không kịp thở. Và khao khát.

Royce hơi lùi lại. "Mở miệng của em ra cho anh nào, Nicholaa," anh thì thầm.

Cô không có đủ thời gian để làm theo lời anh trước khi miệng anh lại chiếm hữu cô. Lưỡi của anh di chuyển nhẹ nhàng bên trong miệng cô, để nếm, để vuốt ve, để làm cho cô cuồng dại.

Anh ôm chặt cô khi miệng anh áp vào miệng cô hết lần này đến lần khác. Anh cảm nhận được sự run rẩy của cô, và trong tâm trí anh là ý nghĩ có lẽ anh đang làm cho cô hoảng sợ. Cô quá ngây thơ.

Sau đó lưỡi của cô chạm vào lưỡi anh và cô khẽ rên rỉ, đứt quãng. Anh có thể cảm nhận được đam mê trong sự hưởng ứng của cô. Sửng sốt, ngay lúc đó anh gần như mất kiểm soát.

Anh buộc bản thân mình phải rút lui. Nụ cười của anh thật dịu dàng khi anh nhìn thấy kết quả của việc anh chạm vào cô. Môi của cô sưng lên, đỏ rực, và vẻ mặt của cô là hết sức kinh ngạc.

Anh chà ngón tay cái của anh qua môi dưới của cô.

"Em không tin là cha em đã từng hôn mẹ em như thế," cô thì thầm.

Có ánh sáng lấp lánh hiện lên trong mắt cô. Anh biết là cô đang trêu chọc anh. Anh đáp lại theo cách tương tự. "Với tất cả những đứa con đó à? Anh nghĩ là ông ấy đã làm vậy đấy."

Anh cúi xuống và lại hôn cô, một nụ hôn chóng vánh không chút đam mê. Cô không thể giấu được sự thất vọng của cô khi anh đứng lên. "Bây giờ đi ngủ đi, Nicholaa," anh ra lệnh. "Truyền thống đã được tiếp tục rồi."

Cô không nói cảm ơn anh. Thay vào đó cô thở dài. Nicholaa đã ngủ say trước khi Royce đi đến cửa.

Hai người lính gác mới vừa đến để thay hai người lính trong hành lang. Cả bốn người lính đều là những hiệp sĩ dày dạn kinh nghiệm trong đội quân của Royce. Một người lính đang cầm một chiếc ly chứa đầy thuốc ngủ mà thầy thuốc vừa mới đem đến. Royce ra lệnh cho người lính ném nó đi. Rồi anh ra lệnh cho một người lính canh khác bảo với Lawrence là anh cần nói chuyện với anh ta.

Người phó tướng đến vài phút sau đó. Royce vẫn còn chưa cho người lính canh lui ra. Anh tựa vào cửa và nhanh chóng giải thích tình hình. Khi anh nói xong, anh đưa ra những mệnh lệnh của anh.

Theo lệnh của Royce, thủ lĩnh của ngự lâm quân sẽ ngay lập tức được báo động về mối đe doạ có thể xảy ra, và con số lính canh ban đêm sẽ tăng lên gấp ba. Sẽ có một cuộc lùng soát trong lâu đài và trên mặt đất. Bà cụ đã kêu Nicholaa giết anh có thể vẫn còn ở gần đây, và Royce muốn tìm ra bà ta.

"Còn những người đàn ông đến để ám sát ngài vào tảng sáng thì sao?" Lawrence hỏi khi Royce kết thúc những mệnh lệnh của anh.

"Tôi sẽ giải quyết mối đe doạ đó," Royce trả lời. "Mặc dù vậy tôi không đặt nhiều hy vọng là họ sẽ thực sự xuất hiện. Họ sử dụng bà cụ để giao cho Nicholaa nhiệm vụ đó và bây giờ sẽ để mặc cho cô ấy tự mình gánh chịu hậu quả. Sẽ quá nguy hiểm cho họ nếu họ thử đến để giết một người trong chúng tôi." Anh thở dài "Chúa ơi, tôi hy vọng là tôi sai," anh thừa nhận. "Tôi muốn họ thử. Tôi muốn có cơ hội để giết chết đồ con hoang đó. Họ làm cho vợ tôi hoảng sợ."

Lawrence nhận thấy tướng quân của anh có vẻ giận dữ với việc Nicholaa đã sợ hãi hơn là khả năng ai đó đang cố giết anh. Phản ứng đó chứng thực một cách rõ ràng, đối với những gì mà người thuộc cấp đã nghĩ.

Sau khi cúi đầu chào, Lawrence và những người lính khác rời khỏi để thực hiện nhiệm vụ được giao. Royce đứng với lưng tựa vào cánh cửa như để bảo vệ cho đến khi hai người lính quay trở lại. Anh trở vào trong phòng khi hành lang một lần nữa được bảo vệ bởi những người đàn ông đáng tin cậy của anh.

Chưa đến một tiếng đồng hồ sau thì có tiếng gõ cửa. Royce mở cửa trước khi Lawrence hạ lại tay xuống hông.

Người thuộc cấp bước qua một bên để Royce có thể bước ra hành lang cùng anh. "Chúng tôi đã tìm được bà cụ," anh nói với một giọng trầm nhỏ. "Bà ta đã chết. Cổ của bà ta đã bị gãy. Ai đó quăng cơ thể bà ta sau mấy cái thùng. Chúng ta có cần gọi hết tất cả những người Saxons trong dinh thự và chất vấn họ không?"

Royce lắc đầu. "Những tướng quân người Saxon đã thề trung thành với William sẽ xem đó là điều sỉ nhục bởi chúng ta không tin họ. Dĩ nhiên là điều đó không quan trọng với Đức vua của chúng ta, nhưng nó không hề có ích lợi gì đối với chúng ta cả. Nếu có tên phản bội Saxon trong cùng tổ chức với những người còn chống lại Đức vua, hắn ta chắc chắn sẽ không cho chúng ta bất cứ câu trả lời nào. Chúng ta sẽ phải tìm cách khác để tìm cho ra gã con hoang đó."

Lawrence gật đầu đồng ý. "Có rất nhiều người ở đây, tướng quân," anh nói. "Tôi không nhận ra nhiều người trong họ. Đám đông sẽ gây cho chúng ta nhiều khó khăn trong việc truy tìm thủ phạm."

"Quỉ tha ma bắt, tôi ước gì ngay lúc này chúng ta có thể lập ra một cái bẫy và giải quyết xong chuyện đó," Royce càu nhàu.

"Một cái bẫy với ngài là mồi nhử ư?"Lawrence hỏi. "Sẽ rất khó để có thể kiểm soát được kết quả đấy, thủ lĩnh."

Royce nhún vai. "Có thể làm được," anh phản kích lại. "Nhưng, tôi sẽ không mạo hiểm. An toàn của Nicholaa là quan trọng nhất. Tôi nóng lòng mang cô ấy về nhà. Một khi tôi tin chắc không ai có thể làm phiền cô ấy, tôi có thể chú tâm đến việc truy tìm gã con hoang đứng đằng sau kế hoạch này. Chuyện này còn chưa xong đâu, Lawrence. Chúng sẽ thử một lần nữa. Tôi chắc chắn điều đó."

"Khi nào thì Ngài muốn khởi hành?"

"Vào ngày mai, khoảng giữa trưa," Royce trả lời. "Tôi sẽ nói chuyện với William vào buổi sáng."

Royce cho thuộc cấp của anh lui và quay trở lại vào trong phòng. Nicholaa đang ngủ ngon lành. Quầng thâm dưới mắt cô vẫn còn hiện rõ, và anh ước gì anh có thể để cho cô nghỉ ngơi ở Luân Đôn thêm vài ngày nữa, cho đến khi cô lấy lại sức.

Tuy nhiên, không còn thời gian. Anh sẽ không nghỉ ngơi cho đến khi anh biết cô được an toàn. Cô vợ dịu dàng của anh không phải lo lắng. Cô không thể ngủ được một cách bình yên nếu cô lo lắng.

Anh nhét tấm chăn quanh vai cô. Anh kết luận những cô vợ thật là phiền toái. Nếu một người chồng quan tâm đến vợ của anh ta, kẻ thù có thể sử dụng cô ta để tấn công anh ta. Trong thực tế thì họ có thể, sử dụng cô như là một vũ khí để tiêu diệt anh.

Nếu người chồng biết quan tâm kìa, anh nghĩ lại.

Anh rất muốn đưa Nicholaa về nhà ở Rosewood, nơi cô sẽ được an toàn. Anh lắc đầu. Một bằng chứng rõ ràng không thể phủ nhận là anh quan tâm đến cô. Làm sao mà chuyện này lại xảy ra? Và quá nhanh đến thế? Anh nghĩ đến tuần lễ địa ngục mà cô đã gây ra cho anh trong hành trình đến Luân Đôn, và lại lắc đầu.

Rồi sau đó anh cười toe toét. Anh không hiểu làm sao hay tại sao nó đã xảy ra. Chỉ một điều chắc chắn là: anh rất quan tâm cô.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx