sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Chương 10

Cô quyết định sẽ trở nên dễ thương. Suy cho cùng, cô cũng đã thử tất cả những cách khác. Cằn nhằn đã không làm được việc. La hét cũng vậy. Nicholaa đang trở nên tuyệt vọng. Cô lập luận nếu cô trở nên vui vẻ, có thể phản ứng của Royce sẽ tốt hơn. Có lẽ sau đó anh sẽ nghe theo mệnh lệnh của cô.

Đã đến lúc anh đưa Justin và cậu nhóc Ulric về nhà. Hai tuần lễ đã trôi qua kể từ khi họ quay về Rosewood. Cô đã mong là Royce sẽ để cho gia đình cô đoàn tụ, nhưng không bao lâu mọi việc đã trở nên hết sức rõ ràng là anh sẽ không làm theo theo mệnh lệnh của cô. Anh hoàn toàn tránh thực hiện nhiệm vụ đó giống như cái cách anh đã tránh cô. Tại sao à, trong 14 ngày qua, cô chỉ gặp chồng cô được sáu hoặc bảy lần.

Trong vài ngày đầu cô không quan tâm đến chuyện bị anh lờ đi. Cô biết anh bực bội vì cô đã không giải thích hành động của cô vào ngày họ bị tấn công. Tuy thế, anh đã đồng ý đợi cho đến khi cô sẵn sàng kể cho anh nghe. Ít nhất đó là kết luận mà cô rút ra được khi cô nói rõ lập trường của cô và anh đã thẳng thắn đồng ý.

Bây giờ khi cô nghĩ về chuyện đó, Nicholaa nhận ra là anh bắt đầu lờ cô đi ngay sau khi cô giải thích lập trường quan điểm của cô.

Đã đến lúc phải cải thiện tình hình giữa họ. Cô muốn trở thành một người vợ thực sự. Thề có Chúa, cô ghét cách anh đang lờ cô đi. Anh không sử xự như cái cách một người chồng nên làm quanh vợ anh ta, hay đại loại như những hiểu biết về cuộc sống vợ chồng hạn hẹp của cô.

Anh cũng không ngủ trong phòng cô. Clarise nói với cô là anh ngủ trong phòng ngủ ở phía bắc, căn phòng thuộc về cha mẹ Nicholaa trước đây. Một chiếc giường lớn đã được làm cho phù hợp với khổ người to lớn của cha cô. Lò sưởi cũng rất đồ sộ, vì ngọn lửa có thể sưởi ấm một căn phòng to gấp ba lần căn phòng nhỏ của Nicholaa.

Cô hiểu lý do Royce chọn phòng ngủ đó, nhưng vẫn nghĩ anh thật là bất lịch sự khi không ngủ chung với cô. Xét cho cùng anh là chồng của cô và họ phải ngủ chung với nhau. Sự thật đó làm cô đau nhói. Anh có thể yêu cầu cô đến ngủ chung giường với anh... nhưng anh đã không làm vậy.

Nicholaa không muốn tiếp tục như thế này nữa. Cô rất khốn khổ. Cô quyết định là cô sẽ phải đặt sĩ diện của cô qua một bên. Dù là lên núi đao hay xuống biển lửa, cô sẽ tìm cách quay cuộc hôn nhân như đùa này lại.

Cô sẽ bắt đầu bằng cách tìm hiểu tại sao anh đang tránh cô. Có lẽ cô sẽ không thích câu trả lời của anh,và cô biết anh có thể thẳng thừng như một con dao cùn khi anh nói ra ý kiến của anh. Tuy thế, cô quyết tâm hỏi.

Cô ăn mặc cẩn thận cho bữa tối, tắm và gội đầu với xà phòng thơm ngát. Clarise giúp cô. Người hầu gái thân cận đã công khai khóc lóc khi những miếng băng trên tay Nicholaa được tháo ra và cô nhìn thấy những vết sẹo.

Nicholaa đã rất xấu hổ. Những vết sẹo xấu xí hiện rành rành trên bàn tay trái và cổ tay cô.

Cô không phải là người tự đánh giá mình quá cao, nhưng những vết sẹo gớm ghiếc đó làm cho cô lo lắng. Có thể Royce sẽ không thích những vết sẹo đó giống như anh đã không thích cô.

Cô quyết định không để cho anh chú ý đến những vết sẹo bằng cách mặc chiếc áo đẹp nhất của cô. Màu sắc thật dễ nhìn, hay cô hy vọng là vậy. Cả hai chiếc áo đều có màu xanh nhạt. Vừa vặn với thân hình của cô, nhưng không quá bó sát.

Nhưng có lẽ màu vàng là sự lựa chọn tốt hơn. Nicholaa lo lắng về khả năng đó cho đến khi Clarise quay trở lại vào phòng. Cô hỏi người hầu gái. "Cô nghĩ chồng tôi thích màu vàng hay màu xanh?"

"Tôi thích màu xanh hơn, nữ chủ nhân, nhưng tôi không biết sở thích của chồng cô."

"Tôi cũng không biết," Nicholaa thừa nhận. "Bây giờ khi tôi nghĩ về nó, tôi không biết Royce thích gì cả."

Clarise cười với giọng điệu bực bội của nữ chủ nhân. Khi cô nhặt cái lược lên, Nicholaa ngồi xuống chiếc ghế. Người hầu chải tóc cho cô cho đến khi mái tóc của cô gần như đứt ra khỏi da đầu. Đã hai lần cô bắt đầu thắt bím, và nữ chủ nhân của cô đã hai lần thay đổi ý kiến.

Clarise chưa bao giờ thấy Nicholaa lưỡng lự hay quan tâm đến diện mạo của cô đến thế. "Chuyện gì đã làm cho cô nổi giận vậy, nữ chủ nhân?"

"Tôi không có nổi giận. Tôi chỉ muốn mình đẹp đêm nay."

Clarise mỉm cười. "Cô muốn người đặc biệt nào thấy cô đẹp vậy?"

"Chồng tôi," Nicholaa trả lời. "Tối nay tôi quyết tâm làm cho anh ấy chú ý đến tôi."

"Bây giờ, vậy thì hiểu rồi."

Nicholaa lấy làm mừng là người hầu không thể nhìn thấy khuôn mặt cô. Cô có thể cảm thấy má mình ửng hồng. "Tôi đã nghĩ ra được một kế hoạch khả thi."

Clarise cười khúc khích. "Cô luôn có kế hoạch khả thi."

Nicholaa cười vì sự tán dương trong giọng nói của người hầu. "Trong giai đoạn khó khăn này, một người luôn phải tính trước một bước."

"Giai đoạn này không còn khó khăn nữa," Clarise nói. "Chồng cô ra lệnh cho cả nhà này, nữ chủ nhân."

Nicholaa lắc đầu. Clarise có quyền được lạc quan. Cô ấy không biết là Thurston vẫn còn sống. Nicholaa đã không nói bí mật đó với bất kỳ người nào. Thậm chí cô còn không thể suy nghĩ về anh trai cô mà không cảm thấy ngực mình thắt lại.

"Đối với một số người thì chiến tranh đã kết thúc," cô thì thầm. "Đối với những người khác nó chỉ vừa mới bắt đầu."

"Những lời vô nghĩa này là gì thế, nữ chủ nhân?" Clarise hỏi. "Không phải là cô đang nói về hôn nhân của cô chứ? Không có chiến tranh giữa cô với chồng cô. Cô chỉ là hơi bướng bỉnh, nếu cô muốn nghe ý kiến của tôi."

Nicholaa không phản bác lại ý kiến của người hầu. Clarise làm cho cô chú ý khi cô ta nói, "nói cho tôi biết cái kế hoạch này của cô đi, nữ chủ nhân."

"Tôi sẽ rất vui vẻ trong bữa ăn tối nay," Nicholaa trả lời. "Royce sẽ không chọc tức được thói nóng nảy của tôi, bất kể những chuyện khủng khiếp gì mà anh ấy nói với tôi. Tôi hy vọng là khi anh ấy nhận thấy tôi dễ tính như thế nào thì anh ấy sẽ đáp lại như thế. Rồi thì có lẽ anh ấy sẽ lắng nghe lý lẽ và đem người nhà của tôi về cho tôi."

Clarise không thể giấu sự thất vọng của cô. Khi Nicholaa đứng lên và với lấy thắt lưng của cô, cô bắt gặp cái cau mày của người hầu. "Cô không nghĩ là kế hoạch của tôi khả thi sao?"

"Ồ, nó có vẻ rất ổn," cô đồng ý. "Tôi chỉ là thấy thất vọng thôi, nữ chủ nhân. Tôi đã hy vọng là cô đang chuẩn bị làm cho mình đẹp lên vì một lý do hoàn toàn khác."

Nicholaa chỉnh lại thắt lưng trên hông cô, sau đó nhét con dao găm vào một cái rãnh nhỏ.

"Kế hoạch của tôi còn hơn thế nữa," Nicholaa nói. "Tôi hoàn toàn không vui với tiến triển trong hôn nhân của tôi. Royce thật khó hoà hợp. Chắc chắn là cô đã nhận thấy cách anh ấy lờ tôi. Tại sao à, mỗi lần tôi cố nói chuyện với anh ấy về Justin và Ulric, anh ấy quay gót bước đi chỗ khác. Anh ấy khiếm nhã một cách khủng khiếp. Ngay giữa lúc tôi đang khẩn nài anh ấy thì đột nhiên tôi thấy mình đang nói chuyện với cái bóng của anh ấy."

"Khẩn nài à?" Clarise trả lời với cái khịt mũi. "Chồng của cô rời khỏi khi cô bắt đầu ra lệnh cho anh ấy, nữ chủ nhân. Đó là điều mà tôi nhận thấy. Cô không phải là cô trong mấy tuần qua, nếu tôi có thể nói vậy, và cô đã ra lệnh và la hét nhiều hơn bao giờ hết."

Nicholaa biết Clarise đang nói sự thật. Cô cúi đầu trong sự hổ thẹn. "Chồng của tôi cứ chọc cho tôi nổi nóng lên," cô thú nhận. "Tuy vậy, tôi hứa là sẽ không có tiếng la hét nào nữa. Tôi biết là nó không xứng với một quý cô như thế nào."

Người hầu mỉm cười. "Cô sẽ không la hét nữa vì cô biết nó không có tác dụng với chồng cô."

Nicholaa gật đầu. "Chuyện đó nữa" cô nói. "Cô có thể ngưng cau mày, Clarise. Tôi quyết định là đã đến lúc Royce và tôi đặt sự khác biệt của chúng tôi qua một bên."

"Tốt, Tạ ơn Chúa," người hầu nói. "Cuối cùng cô cũng lấy lại lý trí của cô. Chuyện hai người ngủ riêng là không đúng chút nào. Cô có định nói cho tôi biết là cô sắp sữa chữa lại cái chuyện xấu hổ này không?"

Nicholaa nhìn chằm chằm vào lò sưởi. Chúa ơi, cô thật xấu hổ. Cô cảm thấy thật khó khăn khi thảo luận một đề tài riêng tư như vậy. "Tôi sẽ quyến rũ anh ấy."

Clarise cười rú lên. Nicholaa cau mày khó chịu với cô ta. "Đây là một chủ đề nghiêm túc đấy," cô nói.

Cô chờ người hầu bình tĩnh lại, sau đó nói, "Royce và tôi sẽ có một sự khởi đầu mới. Hôn nhân là một lời thề thiêng liêng, và bổn phận của tôi là sinh con cho anh ấy."

Trước khi Clarise có thể tán đồng, Nicholaa vội vã nói tiếp. "Không quan trọng cách nó xảy ra như thế nào. Bây giờ Royce và tôi đã kết hôn. Chúng tôi phải chấp nhận chuyện này và cố sống với nhau trong sự hoà hợp. Tôi cũng chỉ là nghĩ cho Uric. Đứa bé xứng đáng có được một ngôi nhà hạnh phúc."

"Cô không cần phải thuyết phục tôi, nữ chủ nhân. Tôi ủng hộ kế hoạch này. Tuy nhiên có một vấn đề mà tôi muốn đề cập đến. Chồng của cô không phải đã nghĩ Ulric là con trai của cô sao?"

"Đúng."

Clarise thở dài. "Anh ấy sẽ nhận ra cô đã nói dối, nữ chủ nhân, khi anh ấy đưa cô lên giường. Cô nên nói thật với anh ấy trước khi anh ấy tự mình phát hiện ra."

Nicholaa lắc đầu. "Tôi có lý do chính đáng để nói dối như thế," cô nói. "Tôi đang bảo vệ Ulric. Chừng nào mà người Norman tin nó là con trai của tôi, họ sẽ để yên cho nó."

"Nhưng mọi chuyện đã thay đổi," Clarise tranh cãi. "Và cô không thể nào tin là lúc này tướng quân của cô sẽ làm hại đứa bé."

Giọng nói của người hầu có vẻ phẫn nộ. Ngay lúc đó Nicholaa biết rằng Clarise đã trở nên trung thành với Royce. Chuyện đó làm cho cô thấy hài lòng, mặc dù cô không thể hiểu là tại sao. "Ngay cái lần tôi gặp Royce, tôi biết là anh ấy sẽ không làm hại Ulric. Tuy thế, anh ấy có thể sử dụng nó để buộc Thurston hợp tác. Chuyện đó làm cho tôi lo lắng."

"Cô đang nói chuyện ngớ ngẩn gì thế?" Clarise hỏi. "Cả hai chúng ta đều biết là Thurston đã chết." Người hầu ngừng lại để làm nhanh dấu thánh giá. "Cầu Chúa ban phước cho linh hồn của anh ấy."

"Nếu anh ấy còn chưa chết thì sao?" Nicholaa hỏi.

"Tướng quân của cô vẫn sẽ không sử dụng đứa bé để chống lại anh ấy. Tôi tin điều đó bằng cả trái tim tôi"

Nicholaa thở dài. Cô thay đổi đề tài một tí. "Tôi biết một cuộc hôn nhân dựa trên sự lừa dối là bất hạnh. Tôi đã hứa với Royce là sẽ không bao giờ nói dối anh ấy nữa."

"Vì thế cô sẽ nói với ngài - "

"Tôi sẽ chuốc cho anh ấy say trước," Nicholaa nói. "Sau đó tôi sẽ nói với anh ấy mọi chuyện."

"Bộ cô bị điên rồi à, nữ chủ nhân?"

Nicholaa cười. Vẻ ngạc nhiên trên khuôn mặt của Clarise trông rất thú vị. "Tôi biết tôi đang làm gì," Nicholaa nói. "Alice bảo tôi là khi một người đàn ông uống quá nhiều rượu, anh ta sẽ quên gần hết những gì anh ta nghe. Tôi sẽ thú nhận việc tôi đã nói dối về Ulric và nói cho Royce nghe một bí mật khác mà tôi đã và đang lo lắng, nhưng nếu Royce không tỉnh táo, sáng mai anh ấy chỉ còn nhớ lờ mờ những gì tôi đã thú nhận thôi."

Clarise nghĩ đó là một kế hoạch ngớ ngẩn nhất mà cô từng nghe. "Cô nên có sẵn một kế hoạch dự phòng nếu kế hoạch này không thực hiện được," cô góp ý. "Alice là một kẻ ngốc khi đưa cho cô lời khuyên ngu dốt như vậy. Một người đàn ông say xỉn thường chỉ nghĩ đến chuyện đi ngủ, nhưng nếu ngài ấy muốn ân ái với cô, ngài ấy sẽ không thận trọng, nhất là khi ngài ấy nghĩ cô là một người có kinh nghiệm."

Nicholaa lắc đầu. "Royce sẽ không bao giờ làm tôi đau."

"Có thể là ngài ấy không muốn, nhưng..."

Clarise ngưng việc cố giải thích khi nữ chủ nhân của cô rời khỏi phòng. Cô đuổi theo sau Nicholaa xuống cầu thang. "Nữ chủ nhân, kế hoạch lần này của cô rất tệ. Cô sẽ phải nghe tôi lần này, vì tôi đã có khá nhiều kinh nghiệm, Chúa thứ lỗi cho tôi, cô không có chút kinh nghiệm nào. Tôi đã từng nhìn thấy cách tướng quân ngắm nhìn cô khi cô không để ý. Ngài ấy đang khao khát cô, và trừ phi cô giải thích... "

Họ đã đi đến lối vào đại sảnh. Nicholaa ôm Clarise cái ôm thân thiết. "Tất cả sẽ tốt thôi," cô thì thầm. "Đừng băn khoăn lo lắng như vậy, Clarise."

"Chúa lòng lành, đặt sĩ diện của cô qua một bên đi, Nicholaa, và chỉ cần thú nhận sự dối trá của cô."

"Sỉ diện chẳng hề liên quan gì đến chuyện này," Nicholaa đốp lại.

Clarise lắc đầu. "Không, nữ chủ nhân. Sĩ diện là mọi thứ trong cái kế hoạch này của cô."

Khi nữ chủ nhân của cô lại lắc đầu, người hầu chịu thua. Cô di chuyển vào trong bóng tối và đứng ở đó siết chặt tay và rất muốn kẹp cổ Alice giữa các ngón tay cô. Nicholaa cố nở một nụ cười và từ từ đi về phía chồng cô.

Tối nay anh nhìn thật đẹp trai. Anh mặc toàn đồ đen, nhưng màu sắc u ám đó làm anh trông hoàn toàn bất khả chiến bại đối với cô. Anh đang đứng trước lò sưởi bên cạnh Hugh, và hai người đàn ông đang say sưa thảo luận chuyện gì đó. Nicholaa vui mừng khi thấy Hugh chưa đi Luân Đôn. Anh đã nói với cô là anh sẽ nhanh chóng tập hợp người của anh để khởi hành đi London. Cô sẽ nhớ anh, vì anh biết cách pha trò. Anh chơi cờ cũng không tệ chút nào. Dĩ nhiên anh không phải là đối thủ của cô, và cô luôn nhanh chóng đánh bại anh, nhưng anh là người đàn ông duy nhất thật sự buộc cô tập trung vào bàn cờ. Khi cô thú nhận điều đó với anh vào một tối tuần trước, Hugh đã cười chảy nước mắt. Đối với cô đó là một hành động lập dị, nhưng cô không nói cho anh biết vì cô sợ cô sẽ làm tổn thương tình cảm của anh.

Royce không thường xuyên đi vào phòng khách để thách thức bất kỳ ai một ván cờ, nhưng dù sao thì Nicholaa cũng không muốn chơi cờ với chồng cô. Cô biết cô không thể tập trung. Có lẽ trong một hoặc hai năm nữa, khi cô đã quen với sự hiện diện và vẻ ngoài đẹp trai của anh, cô có thể chú tâm đến ván cờ. Lúc đó cô sẽ chơi cờ với anh. Cô cũng sẽ thắng anh. Ý nghĩ đó làm cô mỉm cười.

Hugh nhận thấy cô đứng ở đó. Trong một hoặc hai giây có vẻ như anh giật mình, sau đó cúi thấp đầu và chào cô.

Royce chỉ nhìn vợ anh rồi ra dấu cho cô đến gần anh.

Cô nghiến răng chống lại sự thô lỗ của anh ngay cả khi cô tuân theo mệnh lệnh kiêu ngạo đó. Cô dừng lại cách hai người đàn ông khoảng một mét và định khẽ nhún gối chào thì cô nhớ ra Royce có thể nhìn thấy những vết sẹo trên tay cô. Cô đứng thẳng lên và giấu tay ra sau lưng.

Hugh nói vẻ ngoài của cô thật đáng yêu. Royce không nói gì cả. Mặc dù vậy Nicholaa sẽ không để cho anh làm xấu đi tâm trạng của cô. Cô đứng ở đó, quyết tâm tiếp tục nhẫn nại và tỏ vẻ dễ thương cho đến khi họ kết thúc câu chuyện của họ.

"Cứ tiếp tục cuộc thảo luận của các anh đi," cô nói. "Tôi không có ý làm gián đoạn."

Hugh quay về phía Royce và nói, "anh sẽ phá huỷ tường thành hay lâu đài trước?"

Nicholaa thở gấp. "Anh định phá huỷ nhà em à?"

"Không."

Rõ ràng là cô nhẹ nhõm. Sau đó Royce giải thích. "anh sẽ củng cố nhà của anh với gỗ và đá."

"Tại sao?"

"Vì anh muốn vậy."

Cô phải thu hết nỗ lực để mỉm cười. "Cám ơn anh đã giải thích."

"Không có chi."

Rõ ràng là có tia sáng lóe lên trong mắt anh. Cô nhận thấy ngay. Cô không hiểu tại sao anh lại lấy làm thích thú. "Không phải là em đang chất vấn anh, Royce," cô nói. Cô cúi đầu để vẻ ngoài của cô trông có vẻ ngoan ngoãn. "Chỉ là em quan tâm đến kế hoạch của anh. Những gì anh sẽ làm với pháo đài này không phải là việc của em."

Cô nhìn lên kịp để bắt được nụ cười của anh. Cô mừng rỡ. Làm bộ vui vẻ dễ hơn cô nghĩ nhiều.

Bây giờ cô ta đang chơi trò gì thế này? Royce tự hỏi. Anh chưa từng thấy cô hành động ngoan ngoãn đến thế. Hai tuần qua là một thử thách... một thử thách hào hứng, anh đủ khả năng vượt qua. Có những lúc anh cảm thấy như thể anh đang đứng giữa một cơn gió lốc. Nó không bình lặng chút nào, nhưng anh đủ thành thật để thừa nhận rằng anh thích những mưu chước thông minh để đánh lừa anh của cô.

Bây giờ cô đang tỏ ra ngoan ngoãn. Có lẽ là nó đang giết cô. Royce tiếp tục mỉm cười khi anh nói, "vậy thì sẽ không có vấn đề gì với em nếu anh phá hủy toà nhà này và xây một căn nhà khác chứ?"

Vì anh chỉ vừa mới tuyên bố ý định củng cố căn nhà với gỗ và đá, cô cảm thấy an toàn khi nói dối. "Không, không hề có vấn đề gì."

"Tôi thật hết sức bối rối," Hugh xen vào. "Tôi cứ nghĩ đó là kế hoạch của anh ngay từ đầu chứ."

"Đúng vậy," Royce nói. "Nhưng sau đó tôi quyết định là kế hoạch của tôi có thể tỏ ra đáng ngại đối với vợ tôi. Cô ấy đã lớn lên ở đây, Hugh, và tôi nghĩ có thể cô ấy sẽ phản ứng mạnh khi ngôi nhà của cô ấy bị phá huỷ. Tuy nhiên, bây giờ, tôi sẽ - "

"Em sẽ phản ứng mạnh," cô buột miệng nói.

"Nhưng em mới vừa nói - "

Cô quên chuyện phải cố làm ra vẻ dễ thương. "Anh sẽ không phá hủy nhà của em, Royce."

Anh nhướn cao chân mày.

Cô thở dài. Cô không có ý định quát tháo chồng cô. "Em hy vọng là anh sẽ để yên cho tòa nhà."

"Vậy thì em đã nói dối khi em nói - "

"Em đang cố cải thiện mối quan hệ với anh," cô ngắt lời. "Thề có Chúa, điều đó hầu như là không thể với anh. Bây giờ chúng ta có thể ăn tối và đặt vấn đề này sang một bên không?"

Hugh hoàn toàn đồng ý. Anh vội vã đi đến bàn, réo gọi Clarise mang thức ăn ra.

Nicholaa xoay người đi theo Hugh. Royce nắm lấy cánh tay của cô và buộc cô đứng yên. "Em sẽ luôn nói thật," anh ra lệnh.

Cô quay lại nhìn anh. "Em đang cố gắng," cô nói. "Em muốn làm anh vui lòng."

Sự thú nhận đó làm anh choáng váng. "Tại sao?"

"Khi em làm vui lòng anh," cô trả lời, "có lẽ anh sẽ bắt đầu làm vui lòng em."

Anh cười toe toét. "Và anh làm thế nào để vui lòng em?" anh hỏi. Anh từ từ kéo cô lại gần với anh.

"Nếu anh rước Justin và Ulric về nhà, việc đó sẽ làm vui lòng em," cô nói.

"Vậy thì anh sẽ làm chuyện đó," anh trả lời. Bàn tay anh giữ lấy cằm cô. "Một khi em giải thích hành động của em vào cái ngày chúng ta bị đám người Saxons tập kích."

"Anh vẫn còn muốn em xin lỗi là đã chen vào à?"

Anh gật đầu.

Cô nhón chân lên và hôn anh. Cái chạm nhẹ dịu dàng, không đòi hỏi. "Tối nay em sẽ giải thích với anh, Royce. Khi anh nghe xong, em không nghĩ là anh sẽ muốn em xin lỗi. Em không làm gì sai, và một khi em giải thích xong, em chắc chắn là anh sẽ đồng ý với em. Thậm chí anh còn phải xin lỗi em. Anh vốn biết làm thế nào mà, đúng không?"

Cô đang mỉm cười ngọt ngào, hết sức vô tội với anh. Thật khó tin cô chính là kẻ gây rối mà anh đã sống chung trong suốt hai tuần lễ qua.

"Nicholaa?"

"Vâng, Royce?"

"Em có thể đẩy một người đàn ông vào cảnh rượu chè bê tha."

Chúa ơi, cô hy vọng vậy. Lời nhận xét của anh làm cho cô kích động. Cô gần như cười vang.

Lúm đồng tiền trên má cô hiện lên khi cô mỉm cười với anh. Qúa cám dỗ đến nỗi không thể kháng cự lại. Royce đã quyết tâm lờ cô cho đến khi cô nhận thức được những đòi hỏi của cô sẽ chẳng giúp ích được gì cho cô. Được rồi, cô cần hiểu vị trí của cô trong ngôi nhà của anh.

Mức cá cược quá lớn để cho Royce bỏ cuộc. Anh muốn lòng trung thành và sự trung thực tuyệt đối của Nicholaa, và lạy Chúa, anh sẽ có cả hai thứ đó trước khi anh chạm vào cô. Quỷ quái, anh là người duy nhất đau khổ trong cuộc hôn nhân này. Royce nhanh chóng nhận thức được sự thật đó. Nicholaa quá ngây thơ đến mức không thể hiểu được cực hình mà anh đang chịu là do cô. Cô cũng không hề nhận thức được sự hấp dẫn của riêng cô. Người phụ nữ này quá nữ tính. Khi cô mỉm cười với anh, tất cả những gì anh có thể nghĩ là chạm vào cô. Cô không hiểu được sự vui sướng và sự thoả mãn mà họ có thể trao cho nhau ở trên giường, và với tốc độ hiện nay của họ, cô sẽ trở thành một bà cụ trước khi cô hiểu được điều đó.

Có lẽ anh nên thay đổi chiến thuật. Ý nghĩ đó vang lên trong tâm trí anh ngay khi anh với tay về phía cô. Anh lùa ngón tay qua tóc cô để giữ cô khi anh từ từ cúi xuống trên miệng cô. Anh chỉ định hôn một nụ hôn chóng vánh, nhưng vợ của anh mềm nhũn và sẵn sàng hôn anh, và anh không thể không hôn nồng nàn hơn. Lưỡi của anh di chuyển bên trong miệng cô, miết vào lưỡi cô. Mùi vị của cô làm anh mê say. Nó làm anh càng khao khát hơn.

Anh gầm gừ trong cổ họng khi Nicholaa vòng tay ôm lấy thắt lưng anh và ôm sát anh vào người cô. Nụ hôn trở nên nóng bỏng, dữ dội. Miệng của anh áp vào miệng cô hết lần này đến lần khác cho đến khi anh run rẩy với sự đòi hỏi có được hơn thế nữa.

Đã đến lúc phải dừng lại. Đây không phải lúc cũng không phải nơi cho một hành vi tự do như thế. Royce nhẹ nhàng đứng thẳng lại. Cô làm theo anh. Anh rất hài lòng với phản ứng đó, anh lại hôn cô lần nữa.

Nicholaa đang run rẩy khi cuối cùng anh cũng buộc bản thân anh phải chấm dứt màn biểu diễn yêu đương của họ. Cô mềm nhũn dựa vào người anh. Anh ôm chặt cô cho đến khi cả hai trấn tĩnh lại, sau đó nâng cằm cô lên để anh có thể nhìn vào mắt cô. Anh thì thầm điều hiển nhiên: "Anh muốn em, Nicholaa."

Sự cộc cằn trong lời thì thầm của anh không làm cho cô sợ. Không, lời thú tội của anh làm cô cảm thấy ấm áp. "Em rất vui là anh muốn em, Royce. Em cũng muốn anh. Nó phải nên như thế, giữa vợ và chồng phải không?"

Anh vuốt má cô với lưng bàn tay anh. "Đúng, nó nên như thế mặc dù trên thực tế thì hiếm khi như vậy."

Nicholaa không biết phải nói gì nữa. Cô nhìn anh chăm chú. Anh không muốn thôi nhìn chằm chằm vào cô. Họ đứng như thế trong một lúc lâu. Sự mê hoặc bị cắt ngang khi họ nghe tiếng cười của Clarise, Royce là người đầu tiên di chuyển. Anh nắm lấy tay Nicholaa và đưa cô đến bàn.

Cô lắc đầu với vẻ bực bội khi cô nhìn thấy tướng quân Hugh và Clarise dính sát vào nhau ở bức tường cách xa chỗ cô. Người đàn ông Norman to lớn đang say sưa nhấm nháp tai cô, và Clarise đang vô cùng thích thú cho đến khi cô nhận ra nữ chủ nhân của cô đang quan sát cô. Người hầu nhanh chóng chuồi mình ra khỏi vòng tay Hugh và vội vã chạy vào bếp. Hugh thở dài ầm ĩ với vẻ hối tiếc. "Cô ấy cứ chơi rượt bắt với tôi mãi," anh lẩm bẩm khi anh ngồi vào bàn ăn.

Royce ngồi ở đầu bàn. Nicholaa ngồi vào chỗ của cô bên tay phải Royce. Hugh ngồi đối diện cô.

Alice đứng ở cửa bếp đợi tín hiệu của nữ chủ nhân. Người hầu đã để sẵn trên bàn ba chiếc ly bạc. Ngay khi Nicholaa ra dấu, Alice vội vã bước đến với cái bình đầy ắp rượu mạnh và rót đầy ba cái ly. Ly của Royce được rót đầy đến tận miệng ly. Anh không phàn nàn gì vì anh nghĩ cô chỉ muốn làm vui lòng anh.

Nicholaa lập tức nâng ly của cô lên và đề nghị cụng ly. Cô giữ bàn tay cô xoay lại với Royce để anh không nhìn thấy những vết sẹo. Cô cũng uống một ngụm lớn, bởi vì cô không muốn chồng cô nghi ngờ.

Cô cũng không dừng lại sau một cái cụng ly. Không, cô đề nghị uống thêm ly nữa và một ly nữa cho đến khi cô cụng ly chào hỏi tất cả mọi người ở Anh quốc ngoại trừ chủ chuồng ngựa. Cô cũng định cụng ly mừng anh ta, khi những mâm bánh mì đầy chim cút và gà lôi được đặt trên bàn. Tiếp theo những ổ bánh mì đen dày vừa mới nướng và những miếng phô mai lớn được dọn lên. Thịt được nêm thêm nhiều muối để gia tăng cơn khát của Royce. Mặc dù vậy Nicholaa quên mất việc đã cho thêm muối vào món ăn. Với lượng rượu mà cô đã uống, đầu của cô đã không còn tỉnh táo. Cô ăn khá nhiều, uống say sưa sau mỗi miếng ăn.

Chẳng bao lâu Royce biết là Nicholaa đang giấu giếm chuyện gì đó. Mỗi lần anh uống một ngụm rượu, Alice có mặt ở đó để lại châm đầy ly rượu của anh. Anh nghi ngờ hai người phụ nữ cấu kết với nhau. Họ cứ trao đổi những cái nhìn ý nghĩa.

Vợ anh muốn anh uống say, nhưng anh đã nhận ra kế hoạch của cô. Mỗi lần ly của anh được rót đầy, anh đổ phân nửa rượu vào ly Nicholaa. Cô không thể từ chối sự hào hiệp của anh, và sau một lúc thì đầu óc cô không còn tỉnh táo để nhận thấy điều đó. Trong vòng một giờ, mí mắt của Nicholaa gục xuống và cô hết sức chật vật để ngồi vững trên chiếc ghế của cô. Khuỷu tay của cô chống trên bàn, đầu cô kê trên tay cô.

"Tôi tin đây là bữa ăn tối dở nhất mà tôi từng cố ăn," Hugh nhận xét. "Muối còn nhiều hơn thịt đấy, Royce."

"Đúng, đúng vậy," Royce đồng ý.

Hugh đứng lên. "Tối nay tôi hơi mệt. Tôi đi nghỉ đây. Bây giờ Clarise ngọt ngào đi lang thang ở đâu rồi nhỉ?"

"Cô ấy đang nấp trong bếp," Nicholaa buột miệng nói. Sau đó cô xin lỗi về buổi ăn tối và chúc Hugh ngủ ngon. Cô không nhận ra giọng nói của cô ngọng ngịu đến mức nào hay cô nhìn xốc xếch ra sao. Tóc của cô đã xõa tung ra phía trước và che hết nửa khuôn mặt cô. Cô quá bận bịu cố giữ cho đầu cô không tuột khỏi tay cô.

Royce rất cáu tiết với cô. Anh đợi cho đến khi Hugh đã rời khỏi phòng khách, sau đó ra dấu cho Alice lui ra và chú tâm đến vợ anh. Đúng lúc anh định yêu cầu cô giải thích về hành động của cô, cô di chuyển và suýt ngã khỏi ghế. Royce chụp được cô trước khi cô trượt xuống sàn nhà, sau đó ngã người ra và lôi cô vào lòng anh.

Căn phòng đang xoay tít xung quanh Nicholaa. Cô với đến định choàng tay quanh cổ anh, sau đó thay đổi ý kiến. Cô vụng về cố giấu tay cô trong nếp gấp của chiếc áo dài.

"Em đang làm gì vậy?" anh hỏi khi cô tiếp tục kéo chiếc áo của cô.

"Dấu tay của em để anh khỏi thấy."

"Tại sao?"

"Em không muốn anh nhìn thấy những vết sẹo của em. Chúng rất xấu xí," cô nói. Cô ép má cô vào vai anh. " Mùi của anh thật dễ chịu, Royce. Giống như không khí ngoài trời vậy."

Royce lờ đi lời khen và với tay quanh cô để cầm lấy tay cô. Anh buộc cô phải mở hai nắm tay cô ra, sau đó nhìn những vết sẹo. Anh nghĩ da cô chắc vẫn còn non, vì lòng bàn tay còn đỏ hỏn.

Khi anh không nói cho cô nghe ý kiến của anh ngay, cô thì thầm, "Chúng rất xấu xí, phải không?"

"Không."

Cô ngã người khỏi anh để cô có thể nhìn thấy là anh đang trêu cô hay đang nói thật với cô.

Royce suýt cười khi anh nhìn thấy phản ứng bực bội của cô. Một mớ tóc xoã xuống mắt trái cô, và trông cô có vẻ buồn ngủ.

"Anh phải nói thật với em," cô nói. "Chúng rất xấu xí."

"Không, chúng không xấu xí."

"Chúng không được đẹp."

"Không."

"Vậy thì chúng là gì?"

Nụ cười của anh hết sức dịu dàng. "Chúng chỉ là những vết sẹo thôi, Nicholaa."

Cô nhẹ nhõm. Anh hôn cái cau mày ra khỏi trán cô.

Cô mỉm cười thích thú. "Em không còn hoàn hảo nữa," cô nói với giọng điệu vui vẻ làm anh lại muốn cười. "Chuyện gì đã làm anh nói như thế?" Cô không cho anh thời gian để trả lời. "Ngồi yên đi, Royce. Anh làm cho căn phòng xoay tròn khi anh di chuyển như thế."

Vì anh không hề di chuyển, anh không biết làm cách nào để cô không thấy xoay mòng mòng nữa. Anh vẫn còn nhìn vào bàn tay cô khi anh nhận thấy những cục chai cứng trên hai ngón tay cô.

"Em bị những cục chai này từ đâu vậy?" anh hỏi.

Đỉnh đầu cô va mạnh vào cằm anh khi cô chồm tới để kiểm tra bàn tay trái của cô. "Những cục chai gì?" cô hỏi.

Cô gần như gập người lại để cố nhìn thấy tay cô. Hiển nhiên cô không nhận thức được là thay vì thế cô có thể nâng cánh tay cô lên để nhìn.

Anh kềm chế sự bực bội của anh. "Cục chai trên tay kia của em kìa, Nicholaa."

Anh nâng tay phải cô lên. Cô cau mày khi cô nhìn chằm chằm vào ngón tay cô, sau đó mỉm cười. "Ồ, các cục chai đó. Dĩ nhiên là chúng đến từ những cái móc. Còn chỗ nào khác mà em có thể bị chai chứ?"

Anh không thể hiểu lời giải thích đó của cô "Những cái móc gì?"

"Những cái móc mà hai ngón tay của em phải kẹp vào."

Anh nhắm mắt lại và cầu nguyện là anh sẽ giữ vững được sự nhẫn nại của anh. "Nhưng những cái móc đó thuộc về cái gì, Nicholaa?" anh lại thúc cô trả lời.

"Cây ná của em."

"Cái gì của em?"

Cô nằm tì sát vào ngực anh, cô không hiểu tại sao anh lại căng thẳng với cô. Sau đó cô nhớ lại cô đã đánh ngã anh bằng một hòn đá như thế nào. Kể từ khi cô quyết định sẽ hoàn toàn trung thực với anh, cô đoán cô sẽ phải thú nhận sự vượt quá giới hạn này.

"Em đã bắn trúng anh với một hòn đá từ cây ná của em, nhưng em đã thú nhận với anh rồi. Em cũng chẳng hề thấy có lỗi. Em có thể đã giết anh nếu đó là chủ ý của em."

Cô ngừng lại để ngáp ầm ĩ, sau đó nói thêm, "Thurston dạy em cách sử dụng ná. Anh có biết không?"

Anh bị lời thú nhận của cô tác động mạnh đến nỗi không thể trả lời câu hỏi của cô. Anh nhớ là trước đây cô đã cố kể điều đó với anh, nhưng anh không tin. Giờ thì anh tin.

"Chúa ơi, em buồn ngủ quá," cô thì thầm.

Royce thở dài. Lúc này anh quyết định đặt chuyện cây ná qua một bên và đi thẳng vào vấn đề trước khi vợ anh ngủ say. Từ vẻ ngoài của cô, chẳng bao lâu nữa cô sẽ ngủ say thôi.

"Em muốn anh uống say à?" anh hỏi.

"Ồ, đúng."

"Tại sao?"

"Để em có thể cám dỗ anh."

Anh cho là cô không thể nào nói gì mà chi tiết hơn thế nữa. "Em nghĩ em cần làm cho anh say để cám dỗ anh à?"

Cô gật đầu. Đỉnh đầu của cô lại va mạnh vào cằm anh. Cô xoa chỗ bị đau. "Anh say rồi, phải không? Anh uống ít nhất là mười hai ly. Em đã đếm."

Cô đã tính sai ít nhất là tám ly, trừ phi cô tính luôn phần mà cô đã uống do sơ suất. "Em đã bao giờ say chưa, Nicholaa?"

Hơi thở gấp của cô gần như làm cho cô tuột khỏi lòng anh. "Trời ơi không. Một quý cô sẽ không bao giờ làm vậy, Royce. Chỉ có dân nữ mới say rượu. Hơn nữa, thật sự là em không thích mùi rượu lắm."

"Có thể là em đang lừa anh," anh nói lè nhè.

Cô mỉm cười. " Đúng, em đã đánh lừa anh," cô đồng ý. "Em đã lừa anh và làm cho anh say, và thậm chí anh còn không phát hiện ra. Em có thông minh không?"

"Em vẫn chưa giải thích là tại sao," anh nhắc nhở cô.

"Em nghĩ anh rất đẹp trai, Royce, nhưng anh đã biết việc đó rồi."

Lời giải thích đó không làm rõ điều gì cả. Tuy vậy anh không hề bực bội. Không, anh ngạc nhiên. "Em nghĩ anh đẹp trai à?"

"Dĩ nhiên," cô trả lời. "Em có một kế hoạch, anh thấy đó, và anh đang làm theo nó khá tốt."

"Và kế hoạch này là gì?"

"Bây giờ vì anh đã bị say rượu, em sẽ thú nhận sự dối trá của em với anh. Anh quá say đến mức không thể khó chịu. Sau đó em sẽ cám dỗ anh. Anh có thấy nó dễ dàng đến mức nào không, chồng yêu?"

"Không," anh trả lời. "Nói cho anh biết tại sao nó thật dễ dàng đi."

"Đến sáng mai thì anh sẽ không nhớ những gì em đã kể cho anh nghe."

Người phụ nữ này ngớ ngẩn như một con lừa ấy. "Chuyện gì sẽ xảy ra nếu anh nhớ được?"

Cô cau mày với câu hỏi đó một hồi lâu trước khi trả lời. "Vậy thì anh sẽ đưa em lên giường và chỉ nhớ được một nửa. Alice đã nói như vậy."

"Vì Chúa, Nicholaa - "

Cô thúc vai anh. "Đó là một kế hoạch khả thi, Royce."

Anh trợn tròn mắt nhìn lên trời. Một kế hoạch của một kẻ ngốc nghếch. "Tại sao lại làm mọi rắc rối này hả vợ?" anh hỏi. "Em không thể chỉ giải thích thôi sao?"

"Tại sao anh phải làm mọi chuyện phức tạp vậy chứ?" cô hỏi. "Đây là kế hoạch của em, không phải của anh. Chúng ta phải làm theo cách của em. Anh đang làm cho em rối lên với những câu hỏi của anh."

Cô trở nên nóng nảy. Mắt của cô đầy nước mắt, và trông như thể cô sắp khóc.

Anh cố gắng xoa dịu cô. "Được rồi," anh nói. "Chúng ta sẽ làm theo cách của em. Chúng ta hãy bắt đầu bằng những lời nói dối, được chứ? Sau đó chúng ta có thể tiếp tục chuyện cám dỗ của anh."

"Là cám dỗ của em đấy, không phải của anh."

Anh không tranh cãi với cô. "Anh cho là có nhiều lời nói dối. Đúng không?"

"Đúng."

"Em muốn nói cho anh biết chuyện nào trước?"

"Chuyện nghiêm trọng hơn."

Khi cô không nói tiếp, anh thúc cô. "Anh đang đợi đấy, Nicholaa."

"Em không phải là mẹ của Ulric."

Cô căng thẳng để đề phòng phản ứng của anh. Royce không nói gì cả. Cô ngã người xa anh để xem anh có đang cau mày không. Anh không có. Cô can đảm hơn. "Thậm chí em chưa bao giờ kết hôn."

"Anh hiểu."

Cô lắc đầu. "Không, anh không hiểu," cô thì thầm. "Anh đã nghĩ em là một người có kinh nghiệm, nhưng sự thật thì ngược lại."

Anh vẫn không phản ứng. Cô không biết phải nghĩ sao về điều đó. Có lẽ anh không hiểu. "Royce, chuyện này sẽ làm cho anh khó chịu, và em xin lỗi vì chuyện đó, nhưng em thật sự vẫn còn là..."

Cô không thể thốt thành lời. Anh tội nghiệp cô. "Em vẫn còn là một trinh nữ?"

"Đúng."

"Và em tin là anh sẽ khó chịu với cái tin này?"

"Anh không cần cười với em, Royce. Em phải nói cho anh biết trước khi em cám dỗ anh. Anh đã tin rằng..." cô dừng lại ở giữa câu để cau mày với anh. "Anh sẽ nhận thấy, phải không?"

"Đúng, anh sẽ nhận thấy."

"Đấy, anh thấy không?" cô hỏi. Cô ngã người ra trở lại và sẽ cứ tiếp tục ngã người ra nếu Royce không siết chặt vòng tay anh quanh thắt lưng cô.

"Ngày mai anh sẽ không nhớ bất cứ chi tiết nào của cuộc thảo luận này. Anh không thể biết là cậu nhóc Ulric thuộc về anh của em. Đứa bé sẽ không an toàn, nhất là khi anh biết được Thurston vẫn còn sống."

Cô lại bắt đầu trở nên ủy mị. Royce kéo sát cô vào lòng. "Nicholaa, anh biết bây giờ em hơi gặp rắc rối trong việc tập trung, nhưng anh muốn em cố hiểu những gì anh sắp nói với em."

"Được rồi"

"Em sợ anh, phải không?"

"Có lẽ chỉ một chút."

"Anh không muốn em sợ anh dù chỉ một chút," anh thì thầm. Anh ôm chặt cô để nhấn mạnh lời tuyên bố đó, sau đó tiếp tục. "Em có biết là tính khí của em nóng nảy hơn anh nhiều."

Cô nghĩ về nhận xét đó trong một lúc lâu, sau đó gật đầu. "Cảm ơn anh, chồng yêu."

Anh nén cơn bực bội. "Đó không phải là một lời khen, chỉ là một nhận xét thôi."

"Em thừa nhận là thỉnh thoảng em hay lớn tiếng" cô thì thầm.

"Em đang đi lạc đề đấy, Nicholaa. Anh muốn nói về nỗi sợ hãi vô lý với anh của em."

"Nó không vô lý," cô thì thầm. "Và em không phải là quá sợ. Em chỉ là cẩn trọng thôi, tất cả chỉ là vậy."

"Cẩn thận thì tốt, vợ ạ, nhưng em không cần thận trọng quanh anh. Dù cho em có chọc tức anh thường xuyên đến mức nào đi nữa, anh cũng sẽ không bao giờ làm em tổn thương."

"Anh đã làm tổn thương tình cảm của em khi anh lờ em."

"Chuyện đó thì khác."

Cô thở dài. "Em không thấy khác như thế nào."

"Nói cho anh biết chuyện gì đã xảy ra vào ngày chúng ta bị tập kích đi."

"Em đã xen vào."

"Anh đã biết là em xen vào. Anh muốn biết lý do."

"Em không nên nói cho anh biết," cô thì thầm. "Nhưng em muốn nói cho anh biết. Em không biết phải làm gì. Anh sẽ giận dữ với Thurston. Xin đừng ghét anh trai của em. Anh ấy không nhận ra là anh ấy đang cố giết anh. Ý em nói là, anh ấy có lẽ là chỉ định đánh ngã anh thôi, nhưng anh ấy không hề biết anh là chồng em."

"Nicholaa, em nói chuyện rõ ràng hơn một chút được không?" anh ra lệnh. "Thurston vẫn còn sống à? Đó là những gì em đang nói với anh chăng?"

"Ồ, Chúa ơi, sao anh lại đoán được vậy?"

"Anh trai của em nằm trong bè phái những kẻ chống lại William."

Sự thông minh của anh làm cho cô kinh ngạc. "Sao anh lại đoán được điều đó?" cô hỏi anh.

Anh không nhắc cô rằng cô vừa mới nói cho anh biết. "Và Thurston là cha của Ulric, đúng không?"

"Đúng," cô khóc thét lên. "Nhưng anh sẽ không nhớ đứa bé thuộc về ai vào sáng mai, Royce. Hứa với em đi."

Anh đột ngột giận dữ với cô. "Em thực sự tin là anh sẽ làm hại đứa bé chỉ vì bố nó là kẻ thù của anh à?"

Cô rúc vào vai anh. "Không, anh sẽ không làm hại nó, nhưng anh có thể sử dụng nó để bắt Thurston. Anh trai em là người lãnh đạo đám lính tập kích chúng ta, Royce. Em đã nhìn thấy anh ấy."

"Thật là khốn khiếp, Nicholaa, anh sẽ không bao giờ sử dụng Ulric theo cách đó. Sao em lại có thể nghĩ..."

Anh ngưng không phản đối nữa khi anh nhận ra là chính anh đã làm như vậy bằng cách sử dụng đứa bé để buộc Nicholaa phải rời khỏi nơi ẩn náu của cô. Vậy thì rất hợp lý khi cô nghĩ là anh sẽ sử dụng Ulric một lần nữa.

Sự tức giận của anh biến mất. Tâm trí của anh đang quay tròn với thông tin mà cô vừa nói với anh. "Nicholaa này, em đã nhìn thấy anh của em trước hay sau khi em hứng lấy mũi tên trên vai em?"

Cô choàng tay quanh cổ anh. Ngón tay của cô bắt đầu đùa với tóc anh. Anh dừng trò đánh trống lảng này lại bằng cách kéo tay cô ra. "Trả lời anh đi," anh ra lệnh.

Cô thở dài. "Chính mũi tên của Thurston đã bắn trúng em," cô nói. "Anh là mục tiêu của anh ấy."

Nụ cười của anh thật dịu dàng. "Đó là lý do tại sao em lại hét lên, phải không?"

"Em lo sợ cho anh," cô nói. Cô hôn cằm anh, sau đó ngã vào lòng anh. "Anh không thể trách anh trai em. Anh ấy không biết em đang ở đó. Anh ấy thương em, Royce. Anh ấy sẽ không bao giờ cố tình làm em đau."

Tất cả mọi chuyện bây giờ trở nên rõ ràng. Chắc chắn Thurston đã nhận ra những gì anh ta đã làm sau khi anh ta bắn ra mũi tên. Người chiến binh Saxon đã nhìn thấy mái tóc vàng sáng của Nicholaa. Royce nhớ lại tiếng gầm đau khổ vọng đến từ đỉnh đồi hoà lẫn với tiếng gầm phẫn nộ của chính anh. Đúng, Thurston biết anh ta đã làm chuyện gì. Đó là lý do vì sao anh ta ra lệnh rút quân.

Cầu Chúa phù hộ cho Nicholaa. Kể từ lúc gặp anh, cô đã sống trong địa ngục. Anh hôn đỉnh đầu cô rồi đứng lên, bế cô trong cánh tay anh.

"Anh có nghi ngờ chuyện Thurston thương em không?" cô hỏi.

"Không, anh không nghi ngờ tình cảm của anh ấy," anh trả lời. "Anh nghi ngờ thị lực của anh ấy," anh thêm trong tiếng cằn nhằn. "Anh ấy nên -"

"Thurston có thị lực rất tốt," cô cãi. "Tuy nhiên thị lực của em tốt hơn. Anh có biết em có thể bắn trúng bất cứ mục tiêu nào bằng cây ná của em không?"

Cô chồm lên và chạm vào vết sẹo nhỏ lồi lên trên trán anh. "Đây chính là chỗ em đã nhắm vào anh đó, chồng ạ."

Anh không thể không nhận thấy giọng của cô vui vẻ đến mức nào. "Em không hối tiếc là đã làm chồng em bị thương à?" anh hỏi, sự vui thích trong giọng nói của anh rất hiển nhiên.

"Lúc đó anh không phải là chồng em," cô trả lời. "Đôi khi em cũng dùng tên." Cô lại hôn cằm anh, sau đó thì thầm, "Em luôn ngắm rất chính xác. Người hiệp sĩ đầu tiên mà William của anh đã gửi đến để đánh chiếm pháo đài của em đã hứng lấy một mũi tên của em để mang về nhà."

Royce vừa mới bắt đầu bế cô lên cầu thang. Anh dừng lại và nhìn xuống cô. Cô nhìn có vẻ hoàn toàn hài lòng với chính mình. "Em là người đã gắn mũi tên lên mông của Gregory à?"

Vì anh sẽ không nhớ được hết mọi chuyện vào buổi sáng, cô có cảm giác thật an toàn để kiêu ngạo "Chỉ ngay dưới mông của anh ta, ở trên đùi của anh ta. Chỉ là một vết thương trên thịt, Royce, chỉ là định ngăn anh ta chiếm lấy nhà em thôi."

Anh lắc đầu. "Anh cứ nghĩ là em đã nói người chỉ huy phó của anh trai em phụ trách việc phòng thủ. Em đang nói với anh là chuyện đó là cũng nói dối hả?"

"Không, John chỉ nắm quyền chỉ huy trong một khoảng thời gian thôi."

"Nhưng em đã can thiệp vào?"

"Chỉ một ít thôi." Cô tựa vào vai anh. "Anh ngửi thật dễ chịu, Royce."

Rõ ràng là cô quên cô đã nói thế một lần rồi. Anh tiếp tục đi lên cầu thang và đi xuống hành lang dài ngang qua phòng ngủ của cô và đi đến phòng của anh.

Cận vệ của anh, một chàng trai có mái tóc đen tên Trevor, đợi bên trong để hỗ trợ tướng quân của anh ta. Royce cho cậu linh lui với cái hất đầu ra hiệu, rồi đóng cánh cửa sau lưng anh ta lại.

Một đốm lửa chiếu sáng rực trong lò sưởi. Căn phòng ấm áp như mời gọi, như người phụ nữ đang nằm trong cánh tay anh. Royce đi đến giường và ngồi xuống với Nicholaa trong lòng anh.

Anh nghĩ cô đã ngủ thiếp đi cho đến khi cô hỏi, "Anh có nhận thấy tính tình dịu dàng của em tối nay không?"

Giọng của cô thì thầm buồn ngủ. "Anh có thấy," anh nói.

"Mẹ đã từng nói là em có thể bắt được nhiều bọn vô lại với vẻ ngọt ngào hơn là sự chua cay."

Lời tuyên bố đó làm anh lúng túng. "Có Chúa chứng giám, tại sao em lại muốn làm vậy?"

"Muốn cái gì?"

"Bắt bọn vô lại."

"Em không muốn bắt bọn vô lại," cô thì thầm. "Em muốn bắt anh." Chúa ơi, cô ước gì chồng cô sẽ ôm cô mãi trong vòng tay anh. Cô chộp lấy vai anh để giữ thăng bằng. Đầu của cô quay cuồng, và dạ dày của cô đang chiến đấu chống lại những cơn buồn nôn.

"Nicholaa?" anh nói. "Về kế hoạch này của em... "

"Kế hoạch gì?"

Anh đầu hàng. Anh tiếp tục ôm cô cho đến khi anh tin chắc là cô đã ngủ thiếp đi. Sau đó anh bắt đầu nhiệm vụ cởi quần áo cho cô.

Anh không thể tiếp tục giận dữ với cô. Cô là một bậc thầy với các trò chơi mánh khóe của cô, nhưng bây giờ thì anh hiểu động cơ của cô. Cô đang cố giữ những thành viên trong gia đình cô lại với nhau, bằng bất cứ cách nào mà cô có thể làm được. Đúng, cô đang cố tiếp tục sống.

Anh biết là anh phải cho cô thời gian để cho cô hoàn toàn tin tưởng anh, và rồi có lẽ họ sẽ có một cuộc sống hòa thuận với nhau. Anh muốn cô vui vẻ. Mặc dù vậy anh không biết anh sẽ làm gì để đạt được mục tiêu đó, cho đến khi vấn đề với Thurston được giải quyết. Quỷ quái, có thể là anh phải giết tên đáng ghét đó. Chuyện đó chắc chắn sẽ không giúp anh giành được trái tim của Nicholaa.

Royce cảm thấy như thể anh đang ở trong một tình huống bất khả thi.

Nhưng rồi, Nicholaa cũng vậy. Cô đang tuyệt vọng cố bảo vệ anh trai của cô khỏi anh và, cùng một lúc, bảo vệ anh khỏi anh trai cô.

Anh quyết định là có rất nhiều việc cần xem xét trước khi anh phác thảo ra kế hoạch của anh. Bây giờ Nicholaa chỉ mặc áo lót, và khi anh định đắp chăn cho cô thì anh thay đổi ý định. Anh từ từ với lấy sợi dây lụa cột chiếc áo lót của cô. Bàn tay của anh run rẩy khi anh chạm vào làn da cô.

Chúa ơi, cơ thể cô thật đẹp. Cặp vú của cô đầy đặn, eo của cô quá nhỏ nhắn, và sự tao nhã đẹp đẽ của hông cô không thể nào làm cho anh hài lòng hơn thế nữa.

Anh cởi quần áo của mình. Sau đó nằm dài bên cạnh vợ anh. Nếu cô không chạm vào anh, anh có thể chịu được sự khổ sở khi mà cơ thể ấm áp của cô quá gần với anh.

Phải mất một lúc lâu Royce mới ngủ thiếp đi. Tất cả những nỗi lo của Nicholaa lướt qua tâm trí anh.

Và rồi tâm trí của anh quay lại với lời nhận xét mà cô đã nói rất thật đến nỗi anh biết nó là sự thật.

Cô muốn cám dỗ anh.

Một người đàn ông không thể yêu cầu hơn thế nữa.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx