sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Chương 11

Nicholaa tỉnh giấc bởi âm thanh của tiếng thác ầm ầm như sấm dậy bên tai cô. Phải mất một lúc lâu cô mới nhận ra tiếng ồn đó là gì, và cô không hề biết mình đang ở đâu cho đến khi cô cố cử động.

Ngay lúc đó cô cảm nhận được sự hiện diện của Royce. Cánh tay anh ôm trọn thắt lưng cô. Cả hai đều nằm nghiêng. Cô thì xoay nghiêng về phía trước, lưng cô rúc vào anh. Tiếng ồn là tiếng ngáy của chồng cô.

Chân của cô nhét giữa hai chân anh. Cô từ từ dịch khỏi anh và định chuẩn bị nằm sấp xuống thì anh siết chặt vòng tay và kéo lưng cô sát vào anh.

Cử động đó gần như giết chết cô. Đầu cô đau như thể bị bổ làm đôi. Cô hoàn toàn nằm yên. Dạ dày của cô dịu xuống ngay lập tức. Nhưng tâm trí của cô thì không. Chúa lòng lành, chuyện gì đã xảy ra đêm qua? Cô không thể nhớ.

Cô đã ngủ với chồng cô. Đó là việc duy nhất mà cô chắc chắn. Cô không biết có điều gì khác đã xảy ra nữa không.

Cô đã chuốc cho anh say hay thay vào đó cô lại tự làm cho mình say? Nicholaa nhắm mắt lại. Có quá nhiều chuyện để mà suy nghĩ với cái đầu nhức như búa bổ. Có lẽ nếu cô ngủ lại thêm một lúc nữa, cô sẽ cảm thấy đủ khoẻ khoắn để nhớ lại mọi chuyện.

Royce thức giấc chỉ vài phút sau đó. Ánh sáng ban mai luồn qua cửa sổ mà anh đã để mở. Anh nâng đầu để nhìn vợ anh. Mắt cô khép kín. Anh nghĩ có thể cô đang giả vờ ngủ chỉ để lẩn tránh anh.

Anh nhẹ nhàng đẩy nhẹ cô. Cô rên rỉ. "Nicholaa?" Anh thì thầm. Cô phản ứng như thể anh đã gào lên tên cô. Hai tay cô đưa lên bịt chặt hai tai.

"Em vẫn còn buồn ngủ à?" anh hỏi. Anh xoay tròn cô lại nằm ngửa trên giường và khom người nhìn xuống cô.

Cử động đó làm cô buồn nôn. Cô từ từ mở mắt ra và nhìn lên anh. Ý nghĩ đầu tiên của cô là anh không hề có vẻ mệt mỏi. Không, anh nhìn rất khỏe mạnh. Cũng vui vẻ nữa. Một mớ tóc rũ trên trán anh, khiến cho anh trông thật trẻ trung. Nếu cô đủ sức, cô sẽ vuốt mớ tóc ngược trở lại chỗ của nó. Cô cho là người đàn ông này không cần ngủ nhiều. Mắt anh hết sức vui vẻ, và có vẻ như anh sẵn sàng mang trên vai cả thế giới.

Anh nghĩ diện mạo của cô thật tệ. Mắt cô đỏ ngầu đến nỗi nhìn có vẻ như chúng đang bị đau. Da cô tái xanh. Anh cho đó là do ảnh hưởng của việc uống quá nhiều rượu. Sáng nay vợ của anh sẽ phải chịu đựng sự khó chịu này.

Cô ngủ lại trong khi anh nhìn chằm chằm vào cô. Anh cúi xuống và hôn trán cô, sau đó lăn tròn về phía anh nằm để rời khỏi giường. Cử động đó đánh thức cô. Cô nắm chặt tấm ra giường để giữ cho mình không run rẩy.

Anh nhận thấy hành động đó. "Em cảm thấy không khỏe hả Nicholaa?" anh hỏi.

Nếu anh không ngưng la hét thì cô sẽ chết. "Em khoẻ," cô thì thầm.

Anh cười. Giọng nói của vợ anh nghe có vẻ như bị bóp nghẹt lại trong họng.

Người đàn ông này sao mà nói nhiều vào buổi sáng thế. Cô thề là cô sẽ làm việc với thói xấu đó. Royce tiếp tục cuộc độc thoại đều đều trong khi anh mặc quần áo. Chúa ơi, anh thật là vui vẻ. Cô ước gì cô có thể nhét một miếng giẻ vào trong miệng anh. Cô biết đó là ý nghĩ tội lỗi, nhưng cô không màng.

Royce la to lời chào tạm biệt, sau đó cố tình đóng sầm cánh cửa. Dù vậy, anh còn chưa kết thúc những hành động tàn ác của anh. Anh chận Clarise ở chân cầu thang và bảo cô ta mang một mâm thức ăn đến phòng cho vợ anh.

Mười phút sau, khi Clarise mang bữa ăn đến cho nữ chủ nhân của cô, Nicholaa gần như ngồi bật dậy khỏi giường. Cô chạy đến cái bô vừa kịp lúc.

Cô mất cả buổi sáng mới lấy lại sức. Cho đến trưa thì cô cảm thấy khá hơn. Cuối cùng thì cô mặc chiếc áo khoác xanh, nhưng cô thay cái áo khác ngay khi Clarise nói rằng rằng màu cái áo nhìn giống như nước da cô. Theo ý kiến của cô hầu gái thì chiếc áo khoác màu xanh hoàng gia khá hơn nhiều.

Tóc của cô quá đau đến nỗi không thể để cho Clarise thắt bím. Nicholaa nghiến răng trong khi người hầu chải mớ tóc rối tung, sau đó sử dụng một sợi dây ru - băng xanh để cột nó lại ở phía sau.

"Cô sẽ kể với tôi những gì đã xảy ra tối qua chứ?"Clarise hỏi.

"Tôi không biết đã xảy ra chuyện gì tối qua," Nicholaa thì thầm.

"Cô trần truồng khi cô bước xuống giường của ngài ấy sáng nay đấy, nữ chủ nhân. Có chuyện gì đó đã xảy ra."

"Ôi, Chúa ơi, tôi đã khoả thân, đúng không? Clarise, tôi không nhớ chuyện đêm qua. Tôi sẽ làm gì đây?"

Người hầu nhún vai. "Cô sẽ phải hỏi ngài ấy là đã xảy ra chuyện gì, nhưng trước tiên cô cần phải đi ra ngoài dạo. Không khí trong lành sẽ làm cho đầu óc cô tỉnh táo."

"Đúng, tôi sẽ ra ngoài. Vậy thì đầu của tôi có thể tỉnh táo và tôi sẽ nhớ lại."

Clarise gật đầu. "Nữ chủ nhân, cô không có cảm giác hơi bị đau à?"

"Đầu của tôi có cảm giác hơi đau."

"Ý của tôi không phải như vậy," Clarise nói. Cô trao cho Nicholaa chiếc áo choàng.

"Vậy thì cô muốn nói gì?" Nicholaa hỏi.

"Thôi bỏ qua đi," người hầu đáp lại. "Tận hưởng không khí trong lành của cô đi. Rồi thì cô sẽ nhớ lại tất cả."

Nicholaa hy vọng là người hầu nói đúng. Cô muốn nhớ cô đã nói gì với Royce. Hơn thế nữa, cô muốn nhớ những gì đã diễn ra trong phòng ngủ.

Không khí giá lạnh làm cho đầu óc cô tỉnh táo. Cô cảm thấy khoẻ khắn hơn nhiều, nhưng cô vẫn không nhớ được điều gì cả.

Cô chặn chồng cô lại khi anh đi từ tường ngoài vào sân trong. Cô vội vã tiến lại gần anh. "Royce? Em muốn hỏi anh về chuyện đêm qua."

"Chuyện gì?"

Cô di chuyển đến gần anh để không ai nghe được câu chuyện giữa họ, sau đó hạ thấp ánh mắt cô. "Anh đã uống hơi nhiều phải không?"

"Không có."

"Em uống khá nhiều à."

Anh đặt ngón tay cái của anh dưới cằm cô và nâng khuôn mặt cô lên. "Đúng, em uống khá nhiều."

Anh trông có vẻ nghiêm túc, nhưng không tức giận. "Em không nhớ đã xảy ra chuyện gì," cô thì thầm. "Em đã làm gì?"

"Em nói chuyện."

"Còn anh thì làm gì?"

"Anh lắng nghe."

Cô để anh nhìn thấy sự không hài lòng của cô. "Xin đừng làm khó em. Nói cho em biết em đã nói gì đi. Em muốn nhớ lại."

Anh quyết định để cô chờ đợi. "Chúng ta sẽ thảo luận chuyện này tối nay," anh kiên quyết. Anh cố bước đi.

Cô chộp lấy cánh tay anh. "Làm ơn đi," cô thì thầm. "Chỉ trả lời một câu hỏi thôi."

Anh quay lại phía cô. "Được rồi," anh đồng ý. "Vậy em muốn biết chuyện gì?"

Cô không thể nhìn anh khi cô hỏi. "Đêm qua em có làm cho anh hài lòng không?"

Sự e thẹn trong giọng nói của cô, cộng thêm việc hai má cô đỏ lựng, trực tiếp nói với anh những gì cô đang hỏi anh. Cô muốn biết cô có làm cho anh hài lòng trên giường không. Anh siết chặt tay sau lưng và chờ cô nhìn anh. Cuối cùng, khi cô làm điều đó, anh lắc đầu.

Cô trông có vẻ suy sụp. "Em xin lỗi nếu em đã làm cho anh thất vọng," cô thì thầm. "Thông thường thì có hơi... vụng về ở lần đầu, phải không?"

"Không." Giọng của anh rắn lại. "Lẽ ra nó phải trở nên dễ dàng đối với em."

Cô thở gấp. Người đàn ông này thật là vô tâm. Mắt của cô đầy nước. "Em không có kinh nghiệm, Royce," cô thì thầm.

"Không, rõ ràng đối với anh thì em không có kinh nghiệm." anh đáp trả.

"Và chuyện đó làm anh không vui à?"

"Dĩ nhiên," anh kéo dài giọng. "Nicholaa, đừng bao giờ ngượng nghịu khi nói với anh sự thật, có hoặc không có kinh nghiệm."

Mắt của cô mở to. Chúa lòng lành, cả hai đang nói về hai vấn đề khác nhau. Cô cảm thấy hết sức nhẹ nhõm. Cảm giác đó không kéo dài lâu. Royce mỉm cười. Ngay lúc đó cô kết luận là anh cố tình làm cho cô hiểu sai.

"Em không nói về việc nói thật," cô thì thầm.

"Anh biết."

Anh đúng là một người độc ác không tim. Cô quyết định kết thúc cuộc đàm thoại và quay lưng bỏ đi. Anh chộp vai cô và buộc cô phải quay lại. "Như anh đã nói lúc nãy, vợ ạ, chúng ta sẽ thảo luận chuyện này đêm nay." Cô vẫn còn cau mày khó chịu với anh khi anh đột ngột kéo cô vào vòng tay anh và hôn cô ngon lành. Vài binh sĩ đi ngang qua, nhưng cô quên hết mọi khán giả khi Royce hôn cô dữ dội hơn. Cô đang tận hưởng nụ hôn đến nỗi không thể quan tâm đến bất cứ thứ gì khác ngoài chuyện hôn trả lại anh.

Cuối cùng thì anh cũng dừng lại. "Anh thích cách em đáp trả lại anh," anh thì thầm.

Cô mềm nhũn trong cánh tay anh. "Cảm ơn anh. Em rất vui là đã làm cho anh hài lòng."

Anh mỉm cười trên đỉnh đầu cô. "Ngày mai anh sẽ đi rước Justin và Ulric. Chuyện đó có làm cho em hài lòng không?"

Anh nhận được câu trả lời khi cô ôm chặt anh.

Ngay lúc đó Lawrence gọi Royce, kéo sự chú ý của anh. Nicholaa lập tức tách khỏi người chồng cô và vội vã đi vào bên trong. Cô quá phấn khích về chuyện Justin và Ulric sắp về nhà đến nỗi cô gần như không thể dằn lòng được. Có rất nhiều việc cần chuẩn bị. Cô quyết định là Justin sẽ ngủ ở phòng cô, và Ulric sẽ ngủ với cô và Royce.

Khi Royce vào ngồi cùng cô ở bàn ăn, cô giải thích cách sắp xếp phòng ngủ với anh. Anh làm cho tâm trạng hồ hởi của cô xẹp xuống khi anh lắc đầu "Ulric sẽ ở trong căn phòng cũ của em. Justin sẽ ngủ với những binh lính khác."

"Nhưng cậu ấy là em trai của em," cô tranh cãi. "Cậu ấy không nên..."

Cô từ bỏ việc tranh cãi khi anh nắm lấy tay cô và bắt đầu bóp nhẹ. Hugh đang nhìn họ, và Nicholaa quyết định là chồng cô không muốn tranh luận trước mặt anh ta.

"Chúng ta sẽ thảo luận chuyện này sau," cô nói với nụ cười về hướng của Hugh.

"Không, chúng ta sẽ không làm thế," Royce trả lời. "Vấn đề đã được giải quyết."

Anh lại bóp tay trái của cô. Cô mỉm cười dịu dàng với anh khi cô đặt bàn tay phải của cô lên trên tay anh và bóp mạnh tay anh. Bị bất ngờ bởi sự liều lĩnh của cô, anh hầu như mỉm cười.

"Ngày mai tôi sẽ đi Luân Đôn," Hugh công bố. "Tôi đang hy vọng là chúng ta sẽ chơi ván cờ cuối cùng tối nay, Nicholaa."

"Anh có khó chịu khi tôi lại thắng anh lần nữa không?" cô hỏi.

Hugh cười toe toét. Lúc đầu cô nghĩ đó là vì cô đã trêu chọc về chuyện anh thấy khó chịu. Sau đó cô nhận ra là anh đang theo dõi cuộc thi kéo co im lặng giữa cô và chồng cô. Cô cứ cố rút tay cô ra, còn Royce thì không để cho cô làm thế.

"Tôi chưa bao giờ cảm thấy khó chịu, Nicholaa," Hugh nói. "Dù sao thì cũng không quan trọng, vì tôi có ý định thắng ván cờ này. Cho đến lúc này thì tôi chỉ chơi giỡn với cô thôi. Vì sáng mai tôi sẽ rời khỏi đây, tôi quyết định là tôi sẽ đường đường chính chính đánh bại cô. Tốt nhất là cô nên chuẩn bị tinh thần để khó chịu."

Cô cười với sự kiêu ngạo của anh. Royce mỉm cười. "Tôi ghét phải làm cho anh thất vọng thôi, Hugh," anh xen vào. "Nhưng ngay sau bữa tối Nicholaa sẽ không có thời gian rảnh. Cô ấy và tôi sẽ có một cuộc thảo luận. Phải không?"

Anh bóp nhẹ cả hai tay cô cho cô biết là anh không muốn bàn cãi. Nicholaa không thích ánh mắt anh hay cách quai hàm anh bạnh ra. Vẻ mặt của anh luôn vậy khi anh sắp sửa thuyết giảng cô.

Hugh không muốn bị từ chối cơ hội chơi cờ sau cùng với Nicholaa. "Tôi khẩn khoản đấy," anh nói với Royce.

Nicholaa nghĩ vị tướng quân nhìn giống như một đứa con nít vừa mới bị tước đi cây kẹo. Cô không muốn đêm cuối cùng của anh là một sự thất vọng.

"Em có thể chơi nhanh một ván cờ," cô bảo Royce. "Em không cần nhiều thời gian để làm cho Hugh xấu hổ. Anh có thể thuyết giảng trong khi bọn em chơi, phu quân."

Nghe có vẻ như là một kế hoạch hoàn hảo đối với cô. Royce rõ ràng là không đồng ý. Cau mày của anh thật dữ dội. "Anh không định thuyết giảng em," anh nhấn mạnh. "Hai chúng ta sẽ thảo luận."

Cô nhìn anh với cái nhìn bất mãn. Cô cũng sẽ khịt mũi, nhưng hành động đó không giống một quý cô chút nào. "Cái kiểu thảo luận trên hành trình đến Luân Đôn mà anh là người nói và em là người nghe đấy hả?" Cô không cho anh thời gian để trả lời, nhưng quay lại về phía Hugh. "Đối với em nó giống như một bài thuyết giảng," cô nói.

Hugh đang cố gắng nín cười. Nicholaa dường như đang cố tình chọc tức chồng cô. Royce cũng không trông có vẻ vui với vợ anh. Anh thả tay cô ra và ngả người, sau đó khoanh tay trước ngực. Cái nhìn trừng trừng của anh có thể đốt cháy một ngọn lửa.

Cô gặp rắc rối trong việc cố giữ nụ cười của cô. Mặc dù vậy cô không chịu chấp nhận thất bại. Người đàn ông này sẽ thuyết giảng cô, và cô muốn anh thừa nhận điều đó. "Đó chỉ là điều mà em nhận thấy thôi," cô kết luận.

Vợ của anh hoàn toàn không vâng lời anh, tranh cãi với anh ở trước mặt khách. Dù cho Hugh là bạn thân của anh. Vấn đề anh muốn thảo luận với cô là vấn đề riêng tư và có tiêu đề là "nội bộ gia đình." Cô nên khôn ngoan hơn là không nên kéo người ngoài vào vấn đề của họ.

"Em có thể chơi một ván," anh nói. "Nhưng chỉ một ván thôi. Anh có đồng ý không, Hugh?"

Bạn anh đã vội vã đi về phía lò sưởi để gom lại những quân cờ bằng gỗ trên mặt lò sưởi. Người đàn ông đang xoa hai tay của anh ta trong cử chỉ chờ đợi.

Nicholaa mỉm cười và quay về phía Royce. "Em cũng đồng ý," cô nói.

Royce nhướn cao chân mày. "Đồng ý chuyện gì?"

"Chỉ chơi một ván."

"Anh không có hỏi em có đồng ý hay không, Nicholaa." Anh mỉm cười khi anh nói.

Cô lắc đầu. "Đôi khi em thấy anh rất khó để hoà hợp, Royce."

"Chỉ đôi khi thôi à?"

Khi Alice vội vã đến dọn sạch bàn, Nicholaa vui mừng vì phải dừng tranh cãi. "Em hy vọng là tâm trạng của anh đã khá hơn," cô thì thầm với chồng cô. Cô đứng lên và giúp Alice dọn dẹp chỉ để tránh cái cau mày của chồng cô.

Ngay khi bàn ăn đã được lau khô, Hugh đặt bàn cờ ngay giữa bàn và trải các quân cờ ra. Một quân tượng bằng gỗ ngã nhào xuống sàn. Nicholaa thở hắt ra. "Cẩn thận đi, Hugh. Bố của tôi đã đẽo những quân cờ đó. Tôi không muốn bất cứ chuyện gì xảy ra với chúng."

Hugh nhặt quân cờ lên, kiểm tra, rồi đánh bóng nó với tay áo chẽn của anh. "Nó tốt như mới vậy, Nicholaa. Bố của cô thật sự đẽo cái này à? Nhìn này, Royce. Đúng là tài. Hãy nhìn vào chi tiết trên chiếc mũ. Bố của cô thật khéo tay đấy, Nicholaa."

Royce nắm lấy bức tượng và đưa nó ra trước ngọn nến để nhìn rõ hơn. Nicholaa đi đến đứng đằng sau anh, đặt bàn tay cô trên vai anh và ngả người về phía trước để nhìn quân cờ với anh. "Có nhìn thấy vết cắt ngang ngay vương miện của con hậu đen không? Em nhớ vì sao mà có vết cắt đó. Khi bố đẽo con cờ đó, bố đã kể cho bọn em nghe một câu chuyện hài mà tụi em nghe ít nhất là cả chục lần, và khi bố kết thúc câu chuyện, bố đã cười nhiều đến nỗi ông cắt trúng ngón tay ông và để lại một dấu khắc trên miếng gỗ ngay chỗ đó." Cô khom người tới phía trước cho đến khi cô chồm qua vai Royce và chỉ cho anh thấy một chỗ hỏng nhỏ trên quân cờ.

Sự vui thích trong giọng nói của cô làm anh thấy dễ chịu. "Và em đã cười với bố em mặc dù là em đã nghe câu chuyện đó rất nhiều lần à?" anh hỏi.

Cô mỉm cười với anh trước khi trả lời. Tia sáng lấp lánh trong mắt cô làm ngực anh thắt lại. Anh chắc chắn là anh thích nhìn thấy cô thoải mái. "Dĩ nhiên là bọn em đều cười. Mẹ đã nói là bọn em sẽ làm tổn thương cảm giác của bố nếu chúng em không cười."

"Vậy là cảm giác của ông ấy rất quan trọng đối với mẹ em hả?"

Nicholaa gật đầu. "Cũng như cảm giác của anh quan trọng đối với em." Vẻ mặt của cô trở nên nghiêm trang. "Tại sao anh lại có vẻ ngạc nhiên đến thế?" cô hỏi. "Một người vợ nên quan tâm đến chồng của cô ta. Đó là điều tất nhiên mà."

Cô dường như không thể ngăn được mình. Anh thể hiện rõ ý nghĩ của anh trên khuôn mặt khi anh nhìn chằm chằm vào cô. Nó như thể cô đã nói điều đó với anh bằng một ngôn ngữ xa lạ mà anh không thể hiểu. Cô muốn làm dịu đi cái cau mày của anh. Cô hôn anh.

Anh kinh ngạc bởi hành động tự phát của cô. Cô trở nên bối rối và đứng thẳng lên, nghĩ đến chuyện đặt một khoảng cách giữa họ, nhưng anh không để cho cô đi. Anh với lên và bắt lấy cánh tay cô.

"Nói cho anh biết về những quân cờ còn lại đi," anh ra lệnh với giọng điệu cộc lốc.

"Anh thật sự muốn biết hay anh chỉ lịch sự?"

Anh cười toe toét. "Anh chưa bao giờ biết lịch sự là gì, nhớ chưa? Anh rất khiếm nhã."

Anh đang trêu chọc cô. Tia sáng lấp lánh trong mắt anh cho biết điều đó "Anh có biết," cô nói, "rằng anh có những ánh bạc rất đẹp trong mắt anh không?"

Cô không nhận ra cô đã buột miệng thốt ra lời nhận xét đó cho đến khi anh lắc đầu. Mặt cô đỏ lựng lên. Cô ngồi vào chỗ của cô đối diện với Hugh. "Anh có nhận thấy con hậu trắng bị nghiêng qua bên trái không? Justin cố hoàn thiện chân con cờ. Lúc đó cậu ấy chỉ mới tám hay chín tuổi, vì thế bố không hề giận dữ với sai sót của cậu ấy. Ông đã nói là Justin chỉ cố giúp ông thôi. Mọi người trong gia đình đều giúp một tay để tạo ra các quân cờ này."

"Và em đã làm gì?" Royce hỏi. "Quân cờ nào là tác phẩm của em?"

"Mẹ và em được giao nhiệm vụ sơn và và đánh bóng các con cờ. Màu trắng là công việc của em, và màu đen là mẹ làm."

"Đó là một bộ cờ rất đẹp," Hugh nhận xét. Giọng của anh trở nên cộc lốc khi anh nói thêm, "bây giờ đặt chuyện tỉ tê này sang một bên đi, Nicholaa. Bắt đầu vào cuộc chơi."

"Anh là khách của chúng tôi," Nicholaa nói, "vì thế anh nên đi trước."

Hugh gật đầu. "Chuẩn bị tinh thần đón nhận thất bại nhé."

"Tôi đã chuẩn bị," Nicholaa trả lời. Cô nháy mắt với Royce, làm cho Royce lại có một phản ứng bất ngờ khác nữa, sau đó nói, "Em có rất nhiều kỷ niệm đáng nhớ với bộ cờ này. Đây là tất cả mà cha mẹ của em đã để lại. Em phải nhớ tất cả các câu chuyện, Royce, và kể lại cho các con của chúng ta."

Hugh cân nhắc bước đi đầu tiên của anh ta đến hết năm phút và cuối cùng mới di chuyển quân cờ. Nicholaa chỉ liếc nhìn xuống bàn cờ trước khi di chuyển con tốt của cô lên phía trước.

"Truyền thống rất quan trọng đối với em, phải không Nicholaa?" Royce hỏi.

Hugh gõ đầu ngón tay của anh trên bàn trong khi anh cân nhắc bước đi kế tiếp của anh. Anh đang nhăn nhó chú tâm vào ván cờ. Nicholaa thì thầm câu trả lời của cô để không làm cho Hugh phân tâm. "Đúng, truyền thống rất quan trọng đối với em. Chúng có quan trọng đối với anh không?"

"Truyền thống luôn nói sự thật rất quan trọng đối với anh."

Cô ném cho anh ánh mắt bất bình, sau đó nhìn Hugh đi một bước khác. Cô lập tức phản công.

"Nhưng những truyền thống khác có quan trọng đối với anh không?" cô khích Royce.

Anh nhún vai. "Anh chưa bao giờ nghĩ về điều đó cả."

"Ván cờ này rất quan trọng đối với tôi," Hugh làu bàu. "Ngừng việc trêu đùa này đi, cô nương. Cô cần suy nghĩ về những gì cô đang làm."

Cả hai người chơi đi thêm ba bước nữa trước khi Nicholaa quay sang Royce. Anh đang theo dõi ván cờ, và cô nhận thấy mỗi lần cô đi một bước thì anh mỉm cười. Cô muốn biết anh đang nghĩ gì.

"Chúng nên quan trọng đối với anh," cô buột miệng nói.

"Cái gì?"

"Những truyền thống."

"Tại sao?" Royce hỏi. Anh cúi gần đến bàn cờ để quan sát cuộc chơi.

"Bởi vì chúng quan trọng đối với em. Chiếu, Hugh."

"Nó không thể nào là chiếu được."

Cô nhìn anh với vẻ cảm thông. "Con hậu của anh bị kẹt rồi."

"Không, không có." Anh rên rỉ phủ nhận.

Nicholaa giấu nụ cười của cô, di chuyển con hậu của cô, rồi lấy con hậu của Hugh ra khỏi bàn cờ.

Royce đang gặp khó khăn trong việc tin những gì anh mới vừa chứng kiến. Sau hai bước đầu tiên, anh đã nghĩ sự khôn ngoan mà cô đã tỏ ra chỉ là một sự may mắn. Anh buộc phải xem xét lại ý nghĩ đó khi cô đi bước kế tiếp của cô. Trò chơi được chơi rất thông minh. Cô thật thông minh.

Đầu của Hugh rũ xuống trên cánh tay anh. "Không quá tám bước để đánh bại tôi."

Nicholaa với đến và vỗ nhẹ vai anh. "Anh đang tiến bộ hơn nhiều qua mỗi ván cờ, Hugh."

Anh ngồi thẳng lên "Không, tôi không có," anh càu nhàu. "Nhưng cô thật tốt bụng khi nói dối với tôi, Nicholaa."

"Tôi không có nối dối," cô buột miệng nói với cái nhìn vội vàng hướng về chồng cô. "Anh thật sự đã tiến bộ."

Hugh khịt mũi. Anh đứng lên, cúi đầu chào Nicholaa, rồi nói là anh sẽ đi ngủ. "Tôi sẽ nhớ cô vợ của anh nhiều hơn nhớ anh đấy, Royce," anh nói với khi anh bước về phía cửa.

"Trong triều mọi người xem Hugh là một người chơi cờ giỏi."

Royce nhận xét. Nicholaa mỉm cười. Lúm đồng tiền lại hiện lên trên má cô.

"Em giỏi hơn."

Anh không thể phủ nhận câu trả lời kiêu ngạo đó. Cô thật đã giỏi hơn. "Đúng, em giỏi hơn," anh công nhận. "Nhưng mà, anh cũng vậy."

"Có lẽ," cô đồng ý. "Tuy nhiên em sẽ không thách anh chơi một ván cờ. Anh sẽ bị tổn thương khi em thắng anh."

Anh rất ngạc nhiên bởi nhận xét đó làm anh cười phá lên. "Em sẽ không thắng được anh, vợ ạ, và sẽ không hề có gì tác động đến cảm giác của anh cả."

Ánh mắt cô nhìn anh chứng tỏ cô hề không tin anh. Cô bắt đầu đứng lên, định đặt bộ cờ lại trên mặt lò sưởi, nhưng Royce chặn cô lại bằng cách đặt tay anh trên tay cô.

"Ở yên đó đi, vợ. Đã đến lúc chúng ta thảo luận."

Sau đó anh đứng lên. Nicholaa khẽ thở dài. Cô vuốt tóc ra sau vai, đặt hai tay lên bàn, và mỉm cười với Royce. Anh di chuyển sang phía bên kia bàn và bây giờ đứng đó với dáng vẻ cao ngất đối với cô. "Em sẵn sàng nghe," cô thông báo.

"Về chuyện đêm qua... "

"Sao?"

"Đó lại là một sự cố gắng khác của em để điều khiển anh, phải không?"

Royce kiên nhẫn chờ cô phủ nhận kế hoạch chuốc cho anh say của cô. Sau đó anh sẽ buộc cô thành thật, dù cho anh có phải mất cả đêm. Anh đã chuẩn bị sẵn sàng những lý lẽ hợp lý để đối phó với cô. "Đúng, Royce, em đã cố điều khiển anh." Anh ngạc nhiên vì sự thừa nhận ngay lập tức của cô. Anh nhanh chóng trấn tĩnh. "Kế hoạch của em đã bị thất bại, phải không?"

"Đúng, nó đã thất bại."

"Em có nhớ em đã nói với anh chuyện gì không?" Cô muốn vẹo cổ vì phải ngửa ra nhìn anh. Cô ước gì anh ngồi xuống hoặc lùi lại một hay hai bước. "Chỉ một ít thôi," cô thừa nhận. "Em tin là em đã kể cho anh nghe Ulric là con trai của anh trai em. Hay là anh đã đoán ra?"

Anh định trả lời cô, sau đó thay đổi ý định. "Được rồi, Nicholaa," anh nói với giọng xén bớt. "Trò chơi mới mà em đang chơi là gì vậy?"

"Em không chơi trò chơi nào cả."

"Vậy thì tại sao em lại tỏ ra quá dễ thương?"

Cô nâng vai trong cái nhún vai kiểu cách. "Em đã hứa là hoàn toàn trung thực với anh."

"Và em tin rằng em đã trung thực với anh đêm qua à?"

"Em đã định nói cho anh biết vài chuyện tối qua," cô đáp trả. "Em định sẽ hoàn toàn trung thực với anh khi em kể cho anh nghe về gia đình em. Đúng, em đã rất trung thực. Em chắc chắn vậy."

"Nhưng em muốn chuốc cho anh say trước."

Cô gật đầu. "Em nghĩ anh sẽ dễ dàng chấp nhận sự thật với tình trạng đó."

Anh lắc đầu. "Em nghĩ là em có thể điều khiển anh."

"Em đoán là anh có thể nhìn mọi việc theo chiều hướng đó" cô phản kích. "Em thừa nhận đó là một kế hoạch ngu ngốc, Royce. Có phải anh muốn vậy không?"

Anh gật đầu. "Đó là một sự khởi đầu tốt," anh chấp nhận.

"Đó là lý do tại sao em đã làm điều đó. Hơn nữa, em muốn một sự khởi đầu mới."

"Em muốn vậy à?"

Cô nhìn xuống tay cô. "Em muốn cho chúng ta sống hoà thuận với nhau."

Sự khao khát trong giọng nói cô làm cho anh chú ý. Anh nhìn chằm chằm vào cô một lúc lâu trong khi anh quyết định là cô trung thực với anh hay lại cố thao túng anh. "Chuyện này quan trọng đối với em lắm hả?" anh hỏi.

"Ồ, vâng." Cô nhìn anh. "Rất quan trọng. "

Anh tin cô. Anh mỉm cười.

"Anh thích thú với ý kiến của em à?" cô hỏi.

Anh làm cho cô cụt hứng khi anh nói. "Anh hài lòng, không phải là thích thú," anh giải thích. "anh cũng mong là chúng ta sống hoà thuận với nhau," anh nói thêm một cách cộc cằn.

Mắt của cô mở to ngạc nhiên. Giọng của anh nghe rất chân thành. Sau đó anh gật đầu. Cô gật đầu lại.

Quỷ quái, cô làm cho những lời hăm doạ ầm ĩ của anh biến mất. Anh đột ngột cảm thấy mình vụng về như một tên cận vệ mới chưa quen với nhiệm vụ mới của anh ta.

"Tốt, vậy thì chúng ta thỏa thuận như vậy" Royce nói. Cô lại gật đầu và bắt đầu đứng lên. Anh quay lại và siết chặt tay ở sau lưng. Cô lại ngồi xuống. Cô biết những gì đang đến. Rốt cuộc thì việc cô dễ dàng đồng ý cũng không thể ngăn anh lại. Đã đến lúc anh bắt đầu bài thuyết giảng của anh. "Tối thiểu thì một người chồng cũng nên tin rằng vợ anh ta sẽ luôn trung thực với anh ta," anh nói.

"Nhưng anh chưa bao giờ kết hôn trước đây," cô không thể ngăn mình không chỉ ra điều đó. "Làm sao anh có thể biết là điều đó đúng hay sai?"

"Nicholaa, một người đàn ông không cần phải bị một ngọn lửa thiêu cháy mới biết được một ngọn lửa có thể gây ra những thiệt hại gì."

Cô nghĩ đó là một sự so sánh đặc biệt khác thường, nhưng cái nhìn dữ dội trên khuôn mặt chồng cô làm cô giữ kín ý kiến của cô.

"Anh lớn tuổi hơn em," Royce bắt đầu trở lại. "Em phải tin là anh biết anh đang nói chuyện gì. Bây giờ thì, Nicholaa, nói đến lòng tin... "

Chúa ơi, sao mà anh thích thuyết giảng cô quá vậy. Anh bắt đầu đi tới đi lui và tiếp tục nói. Nicholaa cúi đầu xuống và bắt đầu lập một danh sách trong đầu cô về tất cả những việc lặt vặt cần phải làm trước khi Justin và Ulric về nhà. Sàn nhà phải được cọ rửa kỹ càng; bây giờ đứa bé đang tập bò, và cô không muốn đầu gối của nó dính bụi bặm. Cô cũng muốn Cook chuẩn bị một số món ăn khoái khẩu của Justin; việc đó sẽ làm em trai cô vui lòng. Tối mai họ sẽ ăn gà lôi và bánh táo nướng. Justin thích gà lôi. Và sau khi con gà đã được nấu chín, cô sẽ giúp Cook trang trí nó với lông chim nhiều màu sắc chỉ để làm cho bữa tối trở nên trang trọng hơn.

"Em có đồng ý không, Nicholaa?"

Đầu của cô bật lên khi cô nghe tên cô. Royce đang nhìn chằm chằm vào cô, rõ ràng là đang chờ cô trả lời. "Vâng, Royce."

Anh gật đầu. Sau đó anh lại bắt đầu. "Hôn nhân giống như một tấm bản đồ vậy."

"Cái gì?" Cô nghe có vẻ hoài nghi.

"Một tấm bản đồ," anh nói lại. "Đừng ngắt lời anh khi anh đang chỉ dẫn cho em."

Anh không cao giọng khi anh đưa ra mệnh lệnh. Cô đột nhiên nhận ra anh không bao giờ cao giọng. Royce là một người đàn ông biết kiểm soát, có kỷ luật. Thực ra, cô không thể không ngưỡng mộ sự tự chủ của anh. Anh cũng là người tử tế nữa.

Cô chịu đựng những lời thuyết giảng của anh trước khi cô lại bắt đầu mơ mộng và nhận biết mọi thứ anh nói là nhằm giúp cô dễ dàng điều chỉnh vị trí mới của cô. Anh muốn cô vui vẻ. Việc đó càng trở nên rõ ràng khi bài thuyết giảng của anh càng dài.

Người đàn ông này quan tâm đến cô - có lẽ cũng nhiều như cô quan tâm đến anh. Đúng, cô rất quan tâm đến anh. Cô sẽ không ngồi ở đó hành động như có hứng thú với mỗi lời nói của anh nếu cô không hề quan tâm đến anh chút nào. Cô biết cô đang cư xử theo cách mẹ cô đã từng xử sự. Bố thích kể lại những câu chuyện buồn chán cũ rích hết lần này đến lần khác và mẹ của cô đã giả vờ là rất thích thú mỗi lần ông ấy kết thúc câu chuyện.

Royce thích thuyết giảng cô. Và bây giờ cô đang giả vờ hết sức quan tâm. Những truyền thống phải được tiếp tục. Sự ấm áp dâng lên trong lòng cô. Mẹ cô sẽ tự hào về cô, cũng như bà đã bảo vệ cảm giác của chồng bà, Nicholaa đang cố bảo vệ cảm giác của Royce.

"Và vì thế, vợ ạ, anh tin là một ý tưởng hay khi em nói trước với anh những nhiệm vụ mà em định thực hiện mỗi ngày," Royce kết luận. "Nó cũng là một cách để chúng ta có thể có được trật tự trong cuộc sống hàng ngày của chúng ta."

"Anh định nói là anh muốn mỗi buổi sáng em đứng trước mặt anh và nói cho anh biết em định làm gì vào ngày hôm đó à?"

"Đúng."

Mắt cô mở to ngạc nhiên. "Nhưng anh không chừa ra chỗ trống cho điều bất ngờ, chồng ạ," cô chỉ ra.

Anh trông có vẻ kinh hoàng. "Không, dĩ nhiên không. Vì Chúa, Nicholaa, em không nghe một lời nào anh đã nói à?" Cô đoán là anh đã đề cập đến những hành động tự phát. Cô không dám cười. "Ồ, có chứ," cô vội nói, cố làm cho anh nguôi giận. "Em chỉ là không chắc anh cảm thấy thế nào về điều bất ngờ thôi."

Lời xin lỗi nghe có vẻ khập khiễng thảm hại đối với cô, nhưng Royce nhìn có vẻ dễ chịu hơn. Lúc đó cô mỉm cười. "Anh nói gần xong chưa? Đã khuya rồi, và tối nay Clarise hứa chuẩn bị sẵn nước cho em tắm trước khi đi ngủ. Em không muốn nước bị lạnh."

Anh cho phép cô rời khỏi. Đôi chân của cô cứng nhắc khi cô đi đến cửa. Chúa ơi, cô đã ngồi ở đó đã bao lâu rồi nhỉ?

Cô hướng về Royce để nói lời chúc ngủ ngon và nhận thấy anh đang xếp bộ cờ lại trên mặt lò sưởi. Cô đợi cho đến khi anh quay lại. "Chúc ngủ ngon, Royce."

Anh nhìn cô một lúc lâu. "Em sẽ ngủ với anh tối nay."

Sự cứng rắn trong giọng của anh khiến cho cô không thể tranh cãi, nhưng nó cũng không làm cho cô hoảng sợ. Không, anh chỉ là đang cho cô biết anh là anh đã kiên quyết.

Nhưng rồi, cô cũng vậy. Đã đến lúc hôn nhân của họ phải được hoàn thành trên mọi phương diện. Không quan trọng là cô hơi sợ. Từ tận đáy lòng, cô biết Royce sẽ không làm hại cô.

Những người hầu đã đặt một cái bồn tắm bằng gỗ trong phòng cô. Nicholaa tắm khá lâu, trong lúc đó cô tự nhắc nhở mình là mọi thứ sẽ ổn thôi. Thậm chí cô còn có thể mỉm cười khi cô nhận ra là cô đang tự thuyết giảng mình.

Clarise lảng vảng bên cạnh, cư xử giống như một người thay thế cho mẹ cô, nhưng khi người hầu gái tin rằng Nicholaa hiểu chính xác những gì sắp xảy ra, cô không nhắc đến đề tài nhạy cảm đó nữa.

Tuy nhiên Nicholaa đã không nói với Clarise tất cả sự thật. Trong những năm tháng qua cô chỉ biết được một vài hành động phải làm trong cuộc sống vợ chồng. Mẹ của cô cũng chỉ nói chung chung thôi.

Tuy thế, Royce biết sẽ phải làm gì... nếu cô có đủ can đảm để rời khỏi phòng cô và đi đến phòng anh, cô tự nghĩ.

Clarise chải xong tóc cho cô, sau đó giúp cô mặc áo choàng. "Tôi không tin là ngài ấy đã thực sự ân ái với cô tối qua," người hầu thì thầm. "Cô sẽ cảm thấy hơi đau nếu ngài ấy đã làm."

Nicholaa gật đầu. "Tôi không tin là anh ấy đã chạm vào tôi," cô thì thầm trở lại. "Hành động đó đối với anh ấy là không chính trực. Tôi đang bắt đầu hiểu chồng tôi nghĩ gì trong đầu, cô xem. Anh ấy đã không chạm vào tôi khi tôi ở trong một tình trạng... không phòng vệ như vậy."

Nicholaa buộc lại dây lưng áo choàng. Cô mặc áo ngủ màu trắng bên dưới chiếc áo choàng. Lúc đầu cô đã định mặc một cái áo lót dày ở trong áo ngủ, nhưng Clarise bảo cô không nên làm vậy.

Quãng đường từ phòng của cô đến phòng của anh dường như dài vô tận. Mặc dù vậy cô đã không do dự. Cô mở cửa và vội bước vào bên trong.

Royce đang quỳ ở trước lò sưởi. Anh để chân trần, ngực cũng để trần. Hình ảnh cơ bắp trên bờ vai rộng của anh thật ấn tượng khi anh cầm một khúc củi to và ném nó vào ngọn lửa.

Cô đứng ở đó ngắm nhìn anh một hồi lâu. Cô đã cầu nguyện tạ ơn vì anh vẫn còn mặc quần. Cô không muốn khởi đầu đêm nay với khuôn mặt đỏ bừng. Royce sẽ nhận thấy.

Khi cô cảm giác lạnh quanh mắt cá chân, cô đóng cửa lại, sau đó quay lại để nhìn thấy Royce đang tựa vào mặt lò sưởi, nhìn chằm chằm vào cô.

Cô cố mỉm cười.

Anh không cười lại. "Anh đang nghĩ gì thế, hở chồng?" cô hỏi, lo lắng với vẻ mặt tối sầm, gần như là trầm ngâm của anh.

"Anh đang nghĩ là anh đã kết hôn với một phụ nữ vô cùng xinh đẹp."

Tim cô bắt đầu đập điên cuồng. "Cảm ơn anh," cô trả lời. Cô bước tới một bước. "Anh có biết là, em tin đó là lời khen đầu tiên của anh."

Anh lắc đầu. "Không, còn có một lời khen khác."

"Có à?"

"Anh đã nói với em rằng anh đã nghĩ em rất khôn ngoan khi em cải trang thành nữ tu sĩ. Em có nhớ không? Đó là khi chúng ta gặp lại nhau trong tu viện."

Cô mỉm cười. "Em nhớ rồi, nhưng em không xem lời bình luận đó là một lời khen."

"Tại sao lại không? Nó có giá trị hơn lời bình luận của anh về diện mạo của em."

Cô hết sức bối rối. "Vì sao nó lại có giá trị hơn?"

"Một người phụ nữ không thể làm gì với diện mạo của cô ta," anh nói. "Cô ta đẹp hay không đẹp. Nhưng cá tính của cô ta thì lại là chuyện khác. Bây giờ em hiểu chưa?"

"Em hiểu là anh đang cố làm cho em rối lên," cô nói. "và em vẫn còn hài lòng vì anh thấy em hấp dẫn. Không quan trọng là lời khen nào có giá trị hơn."

Cô cũng rất hài lòng là giọng nói của cô không run rẩy. Đôi chân cô thì có. Cô không muốn Royce biết cô hơi sợ và rất lúng túng với những gì sắp xảy ra. Bây giờ cô là vợ của anh, không phải là một đứa con nít ngốc nghếch. Tại sao à, thậm chí cô không nghĩ là cô đang đỏ mặt.

Khuôn mặt cô đỏ như lửa. Royce thở dài. Nicholaa đang tuyệt vọng cố giấu anh nỗi sợ hãi của cô, nhưng thậm chí từ phía bên kia căn phòng anh cũng có thể nhìn thấy vai cô run run. Cô đang vặn thắt lưng áo choàng của cô thành một cái nút, một dấu hiệu khác cho thấy là cô đang lo sợ.

"Em có nên cài chốt cửa không?" cô hỏi.

"Ừ."

Cô gật đầu. Cô bắt đầu tháo giày của cô và đi đến giường, quên mất là trong khi hấp tấp cánh cửa vẫn còn chưa khoá.

Nicholaa dừng lại, đột ngột rất căng thẳng đến nỗi cô không thể ngừng nói huyên thuyên. "Một lời khen về bản chất của một người thì quan trọng hơn vì một người phải chọn cách cư xử, trong khi một lời khen về bề ngoài của một người không có nghĩa gì nhiều vì không có sự lựa chọn trong trường hợp đó. Anh đã không ân ái với em tối qua, phải không?"

Phải mất một phút anh mới biết là cô đã thay đổi chủ đề. "Không, anh đã không ân ái với em tối qua."

Cô tập trung vào việc cởi áo choàng của cô ra. "Em biết là anh đã không làm," cô thì thầm. "Nhưng, em vẫn cần phải hỏi."

Cô gấp chiếc áo choàng lại, sau đó đặt nó ngay chân giường.

"Anh có muốn em chui xuống chăn bây giờ không?"

"Em có muốn không?"

Cô nhìn xuống giường, sau đó nhìn Royce, sau đó lại trở về giường. Trán cô cau lại. Royce nghĩ cô làm như thể anh vừa yêu cầu cô giải quyết tất cả mọi vấn đề của thế giới.

"Em không tin là em muốn lên giường ngay," cuối cùng thì cô cũng trả lời.

"Vậy thì đừng."

Cô hướng cái cau mày khó chịu với anh. "Tại sao anh lại dễ thương quá vậy?"

Anh cười toe toét. "Anh đã được bảo là anh có thể bắt được nhiều bọn vô lại với sự ngọt ngào hơn là chua cay."

"Ai đã nói những lời buồn cười như thế nhỉ?"

"Em đã nói," anh trả lời. "Tối qua."

Anh có một nụ cười rất đáng yêu làm cho nỗi sợ hãi mơ hồ của cô tan biến. "Em đã say," cô trả lời. Cô lùa ngón tay cô trong tóc và cố gắng tập trung vào cuộc đàm thoại. "Em rất xấu hổ với cách cư xử của em. Em hứa với anh là nó sẽ không xảy ra nữa. Anh có nhận thấy là em chỉ uống nước trong bữa ăn tối lúc nãy không?"

Anh cười. "Anh đang nhận thấy là giọng nói của em nghe không có chút ân hận nào cả," anh kéo dài giọng. "Đó là điều mà anh nhận thấy."

Cô mỉm cười. Cô đang bắt đầu thoải mái, vì Royce dường như không vội vã đưa cô lên giường. Có lẽ anh biết cô hơi căng thẳng và đang cố tình cho cô thêm thời gian để thoát khỏi nỗi sợ hãi của cô.

Khả năng đó làm cho sự sợ hãi còn sót lại của cô biến mất. Cô đi đến trước mặt anh. Việc anh cao lớn hơn cô dường như bây giờ không làm cho cô bận tâm nữa. Tuy vậy, cô lại quan tâm đến bộ ngực trần của anh. Chúa ơi, anh là một gã quỷ đẹp trai. Ruột gan cô thắt lại. Da của anh ánh màu đồng, và anh có một thân hình lực lưỡng. Cơ bắp cuồn cuộn trên cánh tay anh, và bộ ngực của anh thật rộng lớn. Lông màu đen xoăn lại rải khắp ngực anh, sau đó hẹp dần thành một đường nhỏ biến mất bên dưới dải thắt lưng quần. Cô có cảm giác nín thở khi nhìn anh. Đó là một phản ứng ngớ ngẩn, cô tự nói với mình, vì cô đã từng nhìn thấy anh không mặc áo vài lần rồi.

Nhưng, lúc đó anh chưa nghĩ đến chuyện đưa cô lên giường. Bây giờ thì vậy.

Nicholaa nhận thấy một vết sẹo dài, mỏng chạy xuống giữa ngực anh. Cô chạm vào phía trên vết sẹo, sau đó lần theo nó với đầu ngón tay của cô. Cơ bắp ngay bụng anh rút lại khi ngón tay cô chạm vào chỗ đó.

"Cú đánh này lẽ ra đã giết chết anh," cô thì thầm. "Anh thật là may mắn đấy, Royce, khi bị nhiều vết thương như thế này mà vẫn sống sót."

Anh không thể tập trung vào những gì cô đang nói với anh. Ngón tay của cô đang cọ xát thành những vòng tròn trên bụng anh. Cái vuốt ve nhẹ nhàng làm nhịp tim của anh đập nhanh hơn.

Cô thích chạm vào anh. Sức nóng từ làn da anh làm cô ngạc nhiên. Cả người anh căng cứng, cũng ấm áp nữa. Cô cho là cơ thể anh phản ánh tâm hồn anh. Royce tàn bạo trong chiến trận, nhưng anh đang dịu dàng với cô. Đúng, cơ thể của chiến binh bảo vệ một trái tim ân cần.

Cô vòng tay qua thắt lưng anh và ôm anh.

Anh choàng cánh tay quanh người cô và kéo cô lại gần hơn, má cô tì vào ngực anh. "Royce à? Anh sẽ giải thích những gì sắp xảy ra cho em chứ?"

Sự e thẹn trong giọng nói của cô làm anh mỉm cười. Anh hôn đỉnh đầu cô. Anh muốn môi cô. "Không."

Cô ngả người ra để cô có thể nhìn vào mắt anh. "Anh sẽ không nói cho em biết à?"

Anh đặt bàn tay anh dưới cằm cô để cô không thể giấu đi khuôn mặt cô, sau đó anh từ từ cúi xuống. Khi anh chỉ còn cách miệng cô một hơi thở anh nói, "thay vào đó anh sẽ chỉ cho em, Nicholaa."

Cô không có thời gian để tự hỏi liệu đó có phải là một ý tưởng hay. Royce tước đi mọi ý nghĩ của cô khi miệng anh dừng trên miệng cô. Nụ hôn không dịu dàng chút nào. Không, nó nóng bỏng, ướt át, và chiếm hữu. Anh dùng ngón tay cái của anh để buộc miệng cô mở rộng hơn cho anh, rồi lưỡi của anh quét vào bên trong.

Chúa ơi, mùi vị của cô thật tuyệt. Anh không thể có đủ cô. Bàn tay anh vuốt ve lưng cô, sau đó di chuyển xuống thấp hơn cho đến khi anh ôm mông cô. Anh nâng cô lên và kéo cô sát vào nơi đang bị khuấy động của anh.

Nicholaa cố né ra khi cô cảm nhận được vật căng cứng của anh ép sát cô, nhưng Royce không để cho cô làm vậy. Anh xiết chặt vòng tay anh. Miệng của anh nghiêng trên miệng cô hết lần này đến lần khác, cho đến khi sự chống đối của cô bị quên lãng và cô đang say đắm hôn trả lại anh.

Tiếng thở của họ - tiếng khàn khàn của anh, tiếng hổn hển của cô - hòa cùng với nhịp đập của trái tim họ.

Anh tiếp tục dịu dàng tấn công cô một lúc lâu. Anh nhất quyết từ từ thưởng thức mỗi cái vuốt ve. Khi Nicholaa đã sẵn sàng cho sự gần gũi thân mật hơn, cô sẽ cho anh biết.

Hai chân của Royce dang ra, và anh tiếp tục dựa lưng vào mặt lò sưởi khi anh chậm rãi thưởng thức cái miệng ngọt ngào của vợ anh. Chẳng bao lâu sự e thẹn của cô đã không còn. Cô bắt đầu vuốt ve cánh tay anh, vai anh, lưng anh. Sau đó cô di chuyển người lên tựa vào anh. Cô ôm chặt vật căng cứng của anh giữa hông cô và ép sát vào người anh. Khi cô bắt đầu di chuyển qua lại, cố tình chà sát vào người anh, sự bình tĩnh của anh biến mất. Anh ôm lấy mông cô và buộc cô dừng cực hình này lại. Quá sớm để cho anh mất kiểm soát, anh tự nhắc nhở mình, nhưng nếu cô vợ ngây thơ của anh không dừng việc tra tấn ngọt ngào này lại, anh có thể quên mất lời hứa bắt đầu từ từ của anh.

Bàn tay của anh ve vuốt vai cô, sau đó vuốt ve bên trên ngực cô. Cô rùng mình thích thú và với đến để choàng tay quanh cổ anh. Không lâu sau người cô dính chặt vào anh. Cuối cùng thì anh cũng kéo miệng của anh ra khỏi miệng cô, sau đó bắt đầu cắn nhẹ trên cổ cô. Đầu cô nghiêng qua một bên để cho miệng anh dễ di chuyển. Răng anh day day dái tai cô. Cô rên rỉ đứt quãng.

Chúa ơi, cô làm cho anh hài lòng đến thế nào. Trước đây anh chưa bao giờ bỏ nhiều thời gian như thế này để quyến rũ một người phụ nữ, nhưng rồi, anh cũng chưa bao giờ lên giường với một trinh nữ. Nicholaa là vợ anh, và anh quyết tâm làm cho sự hòa hợp đầu tiên giữa họ phải thật hoàn hảo. Sự hưởng ứng của cô với sự ve vuốt của anh làm cho anh cảm thấy như thể đây cũng lần lần đầu tiên của anh. Bàn tay của anh run rẩy, và vật đàn ông của anh trở nên nhức nhối.

"Nicholaa, cởi áo ngủ của em ra."

Anh phải kéo cánh tay ở cổ anh của cô ra trước khi cô có thể làm theo lời anh. Cô cúi đầu, xoay lại, và từ từ đi đến cạnh giường. Cô lấy làm ngạc nhiên là đôi chân cô còn chống đỡ được cho cơ thể cô. Nụ hôn của anh làm cho cô cảm thấy yếu ớt, hơi choáng váng. Tim cô nện thình thịch như tiếng sấm khi cô kéo chiếc áo qua khỏi đầu. Cô vội vàng hắt chiếc áo xuống chân giường, kéo tấm chăn lên, chui xuống dưới tấm chăn.

Royce cởi quần áo còn lại trên người anh, ánh mắt của anh luôn chiếu trên người Nicholaa trong khi làm chuyện đó. Cô vẫn còn căng thẳng. Mắt của cô nhắm chặt, và cô không chịu nhìn anh. Rõ ràng là thân thể trần truồng của anh làm cô mắc cỡ. Anh cười với sự ngây thơ của vợ anh trong khi anh thổi tắt ngọn nến. Ánh sáng dìu dịu từ lò sưởi tỏa một màu vàng trên khuôn mặt Nicholaa. Anh không thể nhìn thấy chỗ nào khác, vì cô đã kéo tấm chăn lên đến tận cằm.

Anh đi đến cạnh cô bên giường và kéo tấm chăn qua một bên. Anh không để cho cô có thời gian che lại hay tránh khỏi anh. Anh chồm xuống bên trên cô, chống hai tay hai bên vai cô để trọng lượng của anh không đè lên người cô.

Sự đụng chạm của cơ thể anh với người cô hầu như làm vỡ tan sự kiểm soát của anh. Đó là một cảm giác tuyệt vời nhất mà anh từng trải nghiệm. Cả người cô thật mềm mại. Anh đột ngột muốn chạm vào mọi ngóc ngách trên cơ thể cô. Tim anh bắt đầu nện thình thịch bên trong lồng ngực, và anh phải hít thở sâu để cố lấy lại sự tự chủ.

Sự đụng chạm ban đầu của cơ thể anh trên cơ thể cô thật qúa sức chịu đựng của cô. Anh quá cứng cáp, rất nóng bỏng, rất to lớn. Dường như anh sắp sửa nuốt chửng cô. Khi anh buộc đùi cô tách ra với đầu gối anh và giữ yên giữa hai chân cô, vật căng cứng của anh ép vào hông cô, người cô trở nên cứng đờ.

Cô biết giây phút cô chờ đợi cuối cùng đã đến. Cô chuẩn bị tinh thần cho sự đau đớn mà cô đã nghe rất nhiều. Cô hít một hơi thở đứt quãng và chuẩn bị tinh thần cho sự xâm nhập của anh.

Royce hôn trán cô, sau đó nhìn xuống cô. Anh chờ cô mở mắt ra. Sau đó anh toét miệng cười với cô. "Cảm thấy rất tuyệt, phải không?"

Chúa ơi, anh có vẻ hài lòng với chính mình. Anh cũng trông có vẻ hạnh phúc. Royce cũng hành động không giống một người đàn ông khát tình chút nào. Khi lý trí cô nhận ra điều đó, cô bắt đầu thả lỏng. "Đối với em nó thật lạ lẫm," cô thừa nhận.

Cô cọ xát những ngón chân cô trên đôi chân anh. Những sợi lông quăn tít của anh làm cô nhột. Sự khác biệt giữa cơ thể họ làm cho cô kinh ngạc. Sức nóng từ ngực của anh áp vào vú cô làm cô núm vú của cô nhức nhối dữ dội một cách lạ kỳ. Sự kích động của anh, nằm sát một cách thân mật giữa đùi cô, làm cảm giác nhức nhối, ấm áp đó tràn ngập bụng và hông cô. Cô cảm thấy rất tuyệt, cùng lúc đó cô cảm thấy nhức nhối. Cô cảm nhận được cảm giác bối rối đó ngay khi cô đột ngột nhận ra là Royce dường như không hề bị tác động bởi sự gần gũi giữa họ.

Nỗi sợ hãi rời khỏi mắt cô. Bây giờ vợ của anh trông có vẻ bực bội. Anh muốn biết ngay lúc này cô đang nghĩ gì trong đầu.

"Anh có muốn em không, Royce?"

Anh gần như cười. Cô nghe có vẻ lo lắng. Anh tự nhủ là nỗ lực khi hành động như thể anh có tất cả thời gian trên thế giới để ân ái với cô là một cực hình đau đớn rất đáng giá. Nếu Nicholaa biết được chút nào về trận chiến mà anh đang trải qua để giữ cho cô được bình tĩnh, nếu cô có thể đoán được những gì anh muốn làm cho cô, có lẽ cô sẽ bị ngất đi.

"Có, anh muốn em. Em không thể cảm thấy anh đang ép vào em sao? Anh nhức nhối với nhu cầu cần có em, Nicholaa. "

Mắt của cô ấy mở to. "Anh bị nhức nhối à?"

Anh gật đầu. Anh nắm tay cô và di chuyển trọng lượng của anh để cô có thể chạm vào vật căng cứng của anh. Nhưng ngay khi ngón tay cô chạm vào anh, trán của anh gục trên trán cô và anh rên lên.

Cô vừa lấy làm kỳ lạ vừa kinh hoàng. Khi anh rên rỉ, cô kéo tay của cô lại. Anh đặt nó trở lại. Lúc đó thì cô biết là anh thích cô chạm vào anh.

"Royce?"

Anh nghiến răng chống lại nỗi sợ hãi mà anh nghe thấy trong giọng nói của cô, sau đó thở dài. "Sao, Nicholaa?"

"Chúng ta sẽ không vừa với nhau."

Anh ngẩng lên nhìn vào mắt cô. Cô không hề trêu chọc anh. Nỗi lo lắng hiện rõ trong ánh mắt cô. Nụ cười của anh hết sức dịu dàng. "Được mà, chúng ta sẽ vừa vặn với nhau," anh hứa với cô trong tiếng thì thầm khàn đục.

Những ngón tay của cô đóng quanh vật căng cứng của anh. Anh nhắm mắt lại đầu hàng một cách hạnh phúc. Sự đê mê mà những cái ve vuốt của cô mang đến cho anh làm cho cô kinh ngạc. Nó cũng làm cho cô cảm thấy mạnh dạn hơn. Cô siết lấy anh. Anh gầm gừ, sau đó kéo tay cô ra và đặt nó quanh cổ anh.

Anh đang hít thở sâu trên cổ cô. Hơi thở ấm áp của anh gửi cái rùng mình xuống tận hai chân cô. "Em rất vui là anh muốn em," cô thì thầm. "Em có nên làm gì để giúp anh không?"

Anh hôn gò má đỏ lựng của cô, sau đó hôn sống mũi cô. "Chỉ cần nói cho anh biết những gì em thích, Nicholaa. Anh muốn làm cho em hài lòng."

Cô dịu dàng vuốt khuôn mặt anh. "Em cũng muốn làm cho anh vui lòng, chồng yêu."

Miệng của anh lấp đầy miệng cô. Nụ hôn nóng bỏng, ướt át, khêu gợi. Anh đưa lưỡi anh cho cô; răng cô bắt lấy nó chỉ để trêu chọc anh. Tiếng gầm gừ của anh nói với cô là anh thích thế. Sau đó anh lại cắn nhẹ trên cổ cô. Cảm giác những sợi lông của ngực anh trên vú cô thật tuyệt, và cô đột ngột muốn được hơn thế nữa. Cô cố tình cọ xát vào người anh. Điểm ấm áp trong người cô bắt đầu lan tỏa.

Royce thích sự chuyển động không ngừng của cô nhiều như cô thích. Dường như anh không thể có đủ cô. Anh hôn vai cô trong khi tay anh vuốt ve vú cô. Khi ngón tay cái của anh chạm trên núm vú cô, cô uốn cong người lên chống vào anh để cho anh biết là cô thích đến dường nào.

Hành động của anh bây giờ không phải là cố tình, vì sự kiểm soát của anh đang nhanh chóng biến mất. Anh di chuyển xuống cơ thể cô cho đến khi anh có thể hôn ngực cô. Anh giữ vú bên trái của cô trong tay anh, sau đó ngậm đầu vú vào miệng. Cô rên rỉ khi anh bắt đầu mút. Cô bám vào vai anh và lại uốn cong người lên tựa vào anh.

Anh hôn chỗ hõm giữa hai vú cô. Bàn tay của anh di chuyển xuống giữa đùi cô. Ngón tay của anh khẽ chạm vào sức nóng ở đó. Đám lông hơi xoăn bảo vệ sự trong trắng của cô đã ướt đẫm bởi khao khát. Nicholaa cố đẩy tay anh ra, nhưng anh không thoái lui. "Em sẽ thích như thế này," anh hứa trước khi miệng anh áp vào miệng cô trong một nụ hôn dài, cuồng nhiệt.

Ngón tay cái của anh miết vào chỗ nhạy cảm nhất trên người cô. Cô uốn cong người lên tựa sát vào anh và rên rỉ trong miệng anh. Ham muốn cháy bỏng xâm chiếm cô. Cô hôn anh say đắm làm cho anh run rẩy. Royce từ từ đưa ngón tay của anh vào bên trong chỗ trơn trượt, chặt khít của cô. Ham muốn của riêng anh lúc này gần như hoàn toàn không kiểm soát được. Mồ hôi đọng trên trán anh. Nicholaa cảm thấy cháy bỏng, ướt đẫm, tuyệt vời. Miệng anh giữ chặt lấy cô, lưỡi anh trượt ra trượt vào trong miệng cô cùng lúc những ngón tay anh cũng làm vậy tại nơi nhạy cảm nhất của cô cho đến khi cô oằn người áp chặt vào tay anh và rên rỉ thích thú.

Anh không thể đợi lâu hơn nữa. Anh di chuyển giữa hai chân cô, tách đùi cô rộng ra, và bắt đầu từ từ xâm nhập vào bên trong cô. Móng tay của cô ấn sâu vào bả vai anh. Cô quằn quại, cố tránh khỏi anh, và vô tình lại làm cho anh đẩy sâu hơn vào bên trong người cô. Anh dừng lại khi anh cảm nhận được màng trinh của cô chặn anh lại. Anh cố nhẹ nhàng khi anh thúc qua rào chắn. Cô không chịu để cho anh làm. Cô siết chặt chống lại anh và cố gắng đẩy anh ra.

Anh xoa dịu cô với những lời ngọt ngào trong khi anh ve vuốt lưng cô. Cô không hiểu ý anh khi anh nâng đùi cô cao lên bên hông anh.

"Đừng chống lại anh, Nicholaa," anh thì thầm.

Cô không hiểu hết những gì anh đang nói với cô. Tâm trí của cô đang rối loạn với những cảm xúc. Cô đang run lên vì ham muốn, nhưng sự đau đớn mà anh đang gây ra làm cho khao khát và nỗi đau hoà lẫn vào nhau thành những cảm giác khó hiểu. Cô không muốn anh làm cô đau, nhưng cô cũng không muốn anh dừng lại.

Anh không cảnh báo với cô lời nào. Với một cái thúc mạnh mẽ, anh vượt qua màng chắn bảo vệ và hoàn toàn ấn sâu vào trong cô.

Nicholaa thét lên trong sự đau đớn. Cô bám vào chồng cô, vùi khuôn mặt cô trên cổ anh, và yêu cầu anh tránh xa cô ra.

Anh không chịu làm theo ý cô.

"Royce, anh đang làm em đau."

Dồn hết trọng lượng trên hai khuỷu tay, anh hôn cô cuồng nhiệt. Bàn tay anh giữ lấy khuôn mặt cô. Nicholaa lại cố tránh khỏi người anh, nhưng trọng lượng của anh làm cho chuyện đó là bất khả. Nước mắt chảy dài trên mặt cô. Cô đang đau nhói, mặc dù thực ra cảm giác đó đã dịu đi rất nhiều.

Vẻ mặt Royce thật dữ dội, quyết tâm, nhưng hết sức dịu dàng. "không lâu nữa em sẽ dễ chịu hơn," anh thì thầm. Anh hít một hơi thở sâu, hổn hển. "Cho anh chỉ một phút thôi, em yêu. Rồi anh sẽ giúp em thích nó."

Cô không muốn anh giúp cô. Cô muốn anh tránh khỏi người cô. Anh lại cố hôn cô. Cô quay mặt tránh anh. Royce di chuyển theo. Anh mút nhẹ môi dưới của cô với răng anh cho đến khi cô mở miệng ra cho anh; sau đó anh hôn cô cô một nụ hôn dài và say đắm.

Royce không biết anh có thể kiểm soát được bao lâu nữa. Sự tra tấn ngọt ngào khi giữ yên bên trong cô làm anh đau nhức nhối. Anh muốn đâm vào nơi chặt khít của cô hết lần này đến lần khác cho đến khi anh phun hạt giống của anh vào người cô.

Anh muốn cô khao khát chuyện đó nhiều như anh vậy. Sự thỏa mãn của cô quan trọng hơn sự thỏa mãn của riêng anh.

Anh hôn cô càng lâu thì cô càng thoải mái. Royce cố tình cho cơ thể cô có thời gian để điều chỉnh với anh, và cuối cùng thì cô cũng bắt đầu vuốt ve vai anh, anh nghĩ cơn đau ban đầu có thể đã dịu xuống.

Bàn tay của anh di chuyển xuống giữa thân thể đang dính chặt vào nhau của họ. Nicholaa chụp cổ tay của anh và chặn anh lại. "Thả ra, Nicholaa," anh ra lệnh, giọng của anh thì thầm đứt quãng. "Em sẽ thích mà."

Cô không thể ngăn anh lại. Anh nói đúng, cô nhận biết với tiếng thở dài. Cô thật sự thích cách anh đang chạm vào cô. Những ngón tay của anh biết nơi nào nên chạm vào. Khi ngón tay cái của anh miết nhẹ trên cái núm nhỏ nhạy cảm giấu giữa nếp gấp mềm mại của cô, cô suýt rơi xuống giường. Khoái cảm thật dữ dội, mãnh liệt.

Anh tiếp tục cực hình ngọt ngào này cho đến khi cô cảm thấy như cơ thể cô tan chảy trong vòng tay anh. Theo bản năng toàn thân cô siết chặt quanh người anh. Anh rên rỉ. Anh rút ra một chút, sau đó đâm sâu lại vào trong người cô.

Sự kềm chế của cô không còn nữa. Dường như cô không thể nghĩ được điều gì. Sức ép đang dâng cao bên trong cơ thể cô đến mức không thể chịu nổi. Cô muốn Royce dừng lại, vì đột nhiên cô kinh hoàng với những cảm xúc quá dữ dội của cô, nhưng cô lại không muốn anh dừng lại, và điều đó thậm chí còn làm cho cô hoảng sợ hơn.

"Royce, em không thể - "

Anh cướp lấy lời nói của cô bằng một nụ hôn say đắm. "Không sao đâu, em yêu. Đừng sợ. Anh sẽ bảo vệ em an toàn."

Những lời nói xoa dịu của anh đẩy nỗi sợ hãi và sự kềm chế của cô đi. Anh sẽ bảo vệ cô an toàn. Trái tim Nicholaa chấp nhận những gì mà lý trí cô không thể sắp xếp. Cô để cho cảm xúc dẫn dắt mình. Cô kéo đầu gối lên để anh có thể tiến sâu hơn vào bên trong cơ thể cô, rồi liều lĩnh uốn cong người áp sát vào anh.

Sự kềm chế của anh nổ tung. Anh thúc mạnh vào cô hết lần này đến lần khác, lúc này lý trí của anh không thể suy nghĩ được gì ngoài việc đem khoái cảm đến cho cô và bản thân anh. Nghi lễ giao phối cứ tiếp diễn. Chiếc giường rung chuyển với những cái đẩy mạnh mẽ của anh. Và của cô.

Cô biết cô sẽ tan chảy trong cánh tay anh. Cô không quan tâm. Cô gọi tên anh khi hết đợt sóng khoái cảm này đến đợt sóng khoái cảm khác bùng nổ trong cơ thể cô. Đỉnh điểm của cô quá mãnh liệt đến nỗi cô bắt đầu khóc.

Khi anh cảm thấy cô siết chặt lấy anh và hét to tên anh, anh cũng tìm được đỉnh điểm của mình. Anh phun hạt giống của anh vào trong cô với tiếng rên rỉ đầu hàng.

Cô nghĩ có thể là cô đã chết. Nhưng trái tim cô đang đập điên cuồng cho cô biết là cô vẫn còn sống. Khi Royce khẽ rên rỉ và đổ sập trên người cô, cô nghĩ có thể anh cũng có cảm giác giống như cô.

Cô mệt lử trong hạnh phúc và rất kinh ngạc về những gì vừa mới xảy đến với cô. Cô nhắm mắt lại và cố hiểu hành động tuyệt vời đó.

Phải mất một lúc lâu Royce mới tỉnh lại. Anh không muốn di chuyển. Mùi hương ái ân của họ vẫn còn lảng vảng trong không khí xung quanh. Anh thích mùi hương đó. Anh cũng thích mùi đàn ông của anh trên cơ thể cô.

Chúa ơi, anh thật mãn nguyện. Dường như việc ôm Nicholaa trong cánh tay anh thật thích hợp. Như thể cô luôn thuộc về anh.

"Royce?"

Anh làu bàu thay cho trả lời.

"Anh đang nghiền nát em."

Anh miễn cưỡng nằm ngửa ra. Cô rúc vào bên cạnh anh và dùng vai anh làm gối.

Những ngón tay của cô vuốt ve ngực anh. "Em có làm cho anh hài lòng không, chồng yêu?"

Bàn tay của anh phủ lấy bàn tay cô. "Có, em đã làm cho anh hài lòng."

Cô đợi dài phút để nghe thêm một lời khen khác nữa, sau đó thì thầm, "Và?"

Anh vừa ngáp vừa hỏi. "Và cái gì?"

Cô lại đợi anh nói thêm những lời khen ngợi cô. Anh chờ cô giải thích cô muốn gì từ anh.

Không ai nói lời nào. Không lâu sau Nicholaa bắt đầu cảm thấy bị tổn thương. Cô rùng mình và lăn xa khỏi Royce. Cô đang bắt đầu cảm thấy xấu hổ với cách cư xử phóng đãng của cô. Sự im lặng của anh đang làm xấu đi sự kết hợp tuyệt vời của họ.

Nicholaa kéo chăn lên và quay lưng lại với anh. Nước mắt dâng đầy trong mắt cô. Cô không hiểu tại sao cô lại có cảm giác như muốn khóc, nhưng cô cảm thấy vậy. Cô hy vọng rằng Royce sẽ không biết cô đang cư xử một cách ngốc nghếch. Anh sẽ yêu cầu lời giải thích, và vì cô không hiểu tại sao cô đang cảm thấy rất buồn, cô chắc chắn là cô không thể giải thích với anh.

"Nicholaa?"

Giọng của anh khô khốc một cách trìu mến khi anh thì thầm tên cô. "Trở lại đây."

"Tại sao?"

"Đó là nơi nơi em thuộc về."

Đó không phải là một lời khen, nhưng cảm giác vui mừng của cô thì cảm thấy đó giống như một lời khen. Cô lăn qua sát vào anh. Royce ôm choàng lấy cô và kéo cô sát vào anh.

Không còn lời khen nào nữa, cũng không lời tỏ tình nồng nhiệt nào khác. Tuy thế, anh hôn lên đỉnh đầu cô.

Chỉ là một nụ hôn nhẹ nhàng đơn giản.

Nhưng nó cũng quá đủ.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx