sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Chương 12

Royce đã rời khỏi phòng ngủ khi Nicholaa tỉnh giấc. Ánh nắng ùa vào qua cánh cửa sổ mở. Khi cô nhận ra là đã quá trưa, cô lấy làm ngạc nhiên. Cô chưa bao giờ ngủ ngon, hoặc trễ như thế này. Cô nghĩ mình thật hư hỏng với tiếng thở dài hạnh phúc.

Cô cảm thấy tuyệt vời cho đến khi cô rời khỏi giường. Cô nhận thấy cái nhói đau giữa hai đùi cô. Hai chân cô tê cứng. Mặc dù vậy sự khó chịu không làm cho những ký ức đêm qua trở nên xấu đi. Không gì có thể làm hỏng vẻ đẹp của việc làm tình của họ.

Bây giờ cô chính thức là vợ của anh, cô nhận ra điều đó với một nụ cười. Cô đã làm tốt nhiệm vụ của cô và cũng đã làm cho anh hài lòng.

Họ có thể có một cuộc sống tốt đẹp cùng nhau. Royce là một người đàn ông tốt. Dĩ nhiên anh là một người Norman, nhưng anh cũng rất tử tế, ân cần, và hiểu biết.

Nicholaa chần chừ trong phòng ngủ cho đến khi cô nhận biết là sự ngượng ngùng đáng khiến cho cô ẩn mình ở đây. Cô không chắc cô nên cư xử như thế nào khi cô gặp lại Royce. Anh có muốn cô chào anh bằng một cái hôn không? Cô lắc đầu với ý nghĩ kỳ lạ đó. Người đàn ông này là một chiến binh. Tất nhiên anh sẽ không muốn cô hôn anh vào ban ngày. Có lẽ là anh không muốn cô thể hiện tình cảm ở trước mặt binh sĩ của anh. Tuy thế, nếu họ tình cờ gặp nhau trong hành lang, thì...

Cô thở dài ầm ĩ. Cô thật là ngớ ngẩn. Cô có cả ngôi nhà để điều hành, và có nhiều nhiệm vụ gấp gáp khác cần được cô thực hiện ngay. Cô không nên mất thời gian lo lắng đến những gì chồng cô muốn và sự bối rối của riêng cô.

Nicholaa mặc chiếc áo dài màu xanh nhạt với áo trong màu kem, sau đó vội vã đi xuống dưới lầu. Kỳ lạ, nhưng cô không đụng phải người hầu nào trên đường đi xuống cả.

Có một nhóm hiệp sĩ đông đảo đang tụ tập ở đại sảnh. Họ đứng tụm lại quanh chiếc bàn dài. Chỉ có ba người đàn ông là đang ngồi. Cô nhìn thấy Royce ngay đầu bàn. Anh một nửa quay lưng lại với cô, thấp giọng trao đổi với binh sĩ của anh. Lawrence ngồi bên phải Royce, và chàng trai trẻ có mái tóc vàng hoe tên Ingelram ngồi bên trái anh.

Mọi người có vẻ căng thẳng. Nicholaa cho là đang diễn ra một cuộc họp kín quan trọng, và cô không biết liệu cô có nên cắt ngang. Rồi Lawrence đột ngột nhìn lên. Anh nhìn thấy cô, mỉm cười, và thúc nhẹ Royce.

Chồng cô từ từ quay đầu anh lại. Anh không cười. Anh chỉ nhìn cô một hồi lâu, sau đó vẫy tay ra hiệu cho cô tiến về phía trước.

Kỳ quặc, nhưng cô nghĩ cô nhìn thấy sự nhẹ nhõm trên vẻ mặt của anh, nhưng thật chẳng hiểu sao nữa. Tại sao anh lại cảm thấy nhẹ nhõm khi gặp cô?

Cô đẩy ý nghĩ đó sang một bên trong khi cô cố giấu đi sự bực bội của cô. Chúa ơi, sao mà cô ghét khi anh vẫy tay ra hiệu cho cô đến thế. Người đàn ông này không thể thốt ra một lời chào đàng hoàng sao? Và tại sao thỉnh thoảng anh lại không thể đến bên cô chứ? Nicholaa quyết định đặt các câu hỏi đó với anh ngay khi họ được ở một mình.

Mọi người nhìn cô khi cô băng qua phòng. Cô cảm thấy mình vụng về và thiếu tự tin, một cảm giác lạ lẫm với cô và cô không thích chút nào.

Cô hít thật sâu. "Xin thứ lỗi cho em vì đã cắt ngang cuộc họp của anh, phu quân," cô thốt ra. "Em - "

Cô đột ngột dừng lại, sau đó thở gấp vì bất ngờ.

Cậu nhóc Ulric đã về nhà. Đứa bé đang ngủ say, co người trong cánh tay Royce. Nó được quấn trong một chiếc mền trắng, và cô chỉ có thể nhìn rõ khuôn mặt của nó.

Nicholaa nhìn chằm chằm vào đứa cháu trai xinh đẹp của cô trong khi cố gắng kìm lại những giọt nước mắt đã dâng lên trong mắt cô.

Thậm chí cô không nhận ra là cô đã vội vã đến bên Royce. Anh chộp quanh thắt lưng cô để giữ cô đứng vững. Cuối cùng thì cô cũng nhìn lên anh, hơi thở của anh nghẹn lại trong cổ họng. Sự vui mừng trong ánh mắt cô sưởi ấm trái tim anh.

Royce không thể tưởng tượng được tại sao niềm vui của cô lại có nhiều ý nghĩa đối với anh, nhưng anh chấp nhận sự thật là niềm vui của cô đã trở thành niềm vui của anh.

Nicholaa cảm thấy một giọt nước mắt chảy dài xuống má cô. Cô lau sạch nó đi."Cảm ơn anh."

Anh gật đầu.

"Em có nên bế Ulric lên lầu để cho anh có thể tiếp tục cuộc họp của anh không?" cô hỏi.

"Những người hầu đang lau dọn phòng của nó," Royce trả lời. Anh siết chặt cánh tay anh quanh thắt lưng cô khi cô cố di chuyển. "Tụi anh không có họp," anh nói thêm gần như là một lời giải thích muộn màng.

"Nhưng anh đang thì thầm" cô đột ngột hiểu ra lý do. "Anh hạ thấp giọng để không đánh thức đứa bé."

Anh lại gật đầu. Anh thả cô ra, sau đó đứng lên và đặt Ulric trong cánh tay cô. Sau khi ra dấu cho người của anh rời khỏi phòng khách, Royce bắt đầu hướng về ngưỡng cửa. Sau đó anh đột ngột quay lại và đi về phía cô. Anh nắm chặt cằm cô, cúi xuống, và hôn cô say đắm.

Cô chộp lấy áo chẽn của anh bằng một tay và ôm choàng đứa bé đang ngủ bằng tay kia thì anh lùi lại. "Hôm nay em cảm thấy tốt chứ?" anh hỏi, giọng của anh thì thầm khô khốc.

Phải mất cả phút cô mới tập trung được vào những gì anh đang hỏi cô. Sau đó cô gật đầu. "Anh vừa mới mang cháu trai em về cho em," cô trả lời. "Sao em có thể không cảm thấy tốt chứ?"

Anh lắc đầu. "Đó không phải ý anh," anh nói. "Tối qua anh đã làm em đau. Đó là chuyện không tránh khỏi, Nicholaa, nhưng bây giờ anh lo ngại rằng anh có thể đã rất thô bạo với em."

Cô ngay lập tức nhìn vào ngực anh. Cô có thể cảm thấy má cô đỏ bừng. "Anh đã rất thận trọng," cô thì thầm. "Và em chỉ hơi bị đau thôi."

Anh bắt đầu xoay người lại, rõ ràng là hài lòng với lời giải thích của cô. Cô siết chặt bàn tay đang bám vào áo chẽn của anh và buột miệng hỏi. "Royce? Anh có muốn em hôn anh mỗi buổi sáng không?"

Anh nhún vai. "Em có muốn không?"

"Không phải là em muốn hay không," cô trả lời. "Đó là chuyện mà chúng ta nên làm - vì Ulric."

Anh nhướn cao chân mày. Hai má cô đỏ bừng. Anh cảm thấy buồn cười. Thật là thú vị khi thấy cô bị bối rối. "Chúng ta nên hôn Ulric à?" anh hỏi, biết rõ đó không phải là ý của cô. Anh chỉ là không muốn cuộc trò chuyện thú vị này chấm dứt.

"Đúng, dĩ nhiên chúng ta nên hôn Ulric. Đưa bé cần được âu yếm, Royce. Nhưng chúng ta cũng nên hôn nhau trước mặt Ulric. Sau đó nó sẽ cảm thấy thích điều đó. "

Cô nghĩ là cô đang làm cho mọi thứ trở nên lộn xộn. "Đứa bé nên được bao bọc bởi một gia đình hạnh phúc," cô tiếp tục. " nếu nó nhìn thấy chúng ta hôn nhau, nó sẽ nghĩ là chúng ta hạnh phúc. Bây giờ anh hiểu rồi chứ?"

Anh toét miệng cười với cô. Anh cúi xuống cho đến khi môi anh chỉ còn cách miệng cô vài centimet. "Anh hiểu là em muốn anh hôn em mỗi buổi sáng."

Anh không cho cô thời gian để tranh cãi. Anh hôn cô chỉ để cho cô quên đi vấn đề đó, rồi lại định rời khỏi phòng khách.

Cô vội vã theo sau anh. "Royce, thế còn Justin thì sao?"

"Cậu ấy thì thế nào?" anh hỏi qua vai anh.

"Anh cũng mang cậu ấy về nhà luôn phải không?"

"Ừ."

Cô không hiểu thái độ đột nhiên trở nên cộc lốc của anh. "Em muốn chào mừng em trai của em đã trở về nhà," cô nói. "Anh có thể vui lòng yêu cầu cậu ấy vào trong được không?"

Royce dừng lại. Anh quay lại và nhìn chằm chằm vào cô một hồi lâu. Cô nhận thấy vẻ mặt không thể tin nổi của anh. Cô đã nói gì để gây ra phản ứng đó nhỉ? Cô muốn biết.

"Yêu cầu cậu ấy à?" Giọng của anh đã chuyển sang cộc cằn.

Cô gật đầu. "Đúng, làm ơn đi."

Anh thở dài. "Nicholaa, em hiểu vị trí của Justin bây giờ chứ?"

Cô không biết anh đang nói về cái gì. "Em hiểu là bây giờ cậu ấy đang có mặt ở nhà, " cô trả lời.

"Nơi này không còn nhà của cậu ấy nữa, vợ yêu. Nó thuộc về anh. Em trai của em bây giờ là lính trong hàng ngũ của anh. Anh không yêu cầu bất cứ thứ gì từ người của anh. Anh đưa ra mệnh lệnh, chứ không yêu cầu."

Từ vẻ mặt của cô anh cho là cô vẫn không hiểu.

"Được rồi, vậy thì," cô nói. "Vui lòng ra lệnh cho em trai của em vào trong."

"Không."

"Không à?"

Cô phải đuổi theo anh đến cửa trước thì cô mới có thể chặn anh lại. "Em không hiểu tại sao anh lại quá khó khăn, " cô nói. "Justin được sinh ra và lớn lên ở đây. Đây là nhà của cậu ấy. Nếu anh không muốn cậu ấy vào trong, thì em sẽ ra ngoài. "

Anh chận ở ngưỡng cửa. "Em sẽ ở lại bên trong và chăm sóc cho Ulric, Nicholaa. Em có thể gặp Justin sau khi cậu ấy đã ổn định."

Cô cau mày trong sự lúng túng, nhưng quyết định không tranh cãi. "Em sẽ vui vẻ chờ cho đến khi cậu ấy ổn định. Anh nghĩ nó cần một hay hai giờ để ổn định?"

"Không, vợ yêu, anh nghĩ ít nhất cũng là cả tháng, có thể hơn. Cho đến lúc đó em sẽ tránh xa cậu ấy. Em hiểu không?"

Royce đóng cánh cửa sau lưng anh lại trước khi cô có thể phản đối lời tuyên bố kinh khủng đó. Nicholaa không thể tin nổi là anh thực sự định nói vậy. Anh không thể mong cô lờ đi em trai của cô.

Cô ngẫm nghĩ về điều đó cho đến khi Ulric bắt đầu vặn người trong cánh tay cô. Cô nhìn xuống và thấy cậu nhóc đang mỉm cười với cô. Ngay lập tức cô cảm thấy khá hơn. Cô mang đứa bé lên lầu và đặt nó trong căn phòng mới của nó.

Thời gian còn lại trong ngày Nicholaa chơi với cháu trai của cô. Cô nghĩ Ulric thật thông minh. Cậu nhóc có thể đi từ góc phòng bên này đến góc phòng bên kia với một tốc độ và sự linh hoạt làm cô sửng sốt. Nếu bây giờ cậu nhóc đã nhanh nhẹn như thế này, thì khi nó đi được nó sẽ đi nhanh cỡ nào?

"Chúng ta sẽ phải đóng đinh mọi vật dụng xuống sàn nhà một khi nó bắt đầu chạy qua chạy lại," Clarise bình luận. "Cô có thể bế nó một lát không, nữ chủ nhân? Tướng quân muốn chúng tôi chuyển cái tủ này đến phòng ngài ấy."

Nicholaa hủy bỏ mệnh lệnh đó. "Để nó ở đây, Clarise. Chúng ta có thể dùng nó để đựng những món đồ của Ulric."

Trước bữa ăn tối đêm đó, Nicholaa đã huỷ bỏ ít nhất là sáu mệnh lệnh nữa của Royce. Anh bảo Cook chuẩn bị món chim cút cho bữa tối. Cô thay đổi mệnh lệnh thành gà lôi.

Sau khi Ulric đã được đặt vào giường ngủ, và Alice làm bà vú cho nó cho đến khi cô có thể sắp xếp một người thích hợp, Nicholaa quay lại đại sảnh. Chiếc bàn dài đã được di chuyển đến giữa phòng, gần lò sưởi. Cô sai người chuyển nó trở lại chỗ cũ. Những người hầu làm theo yêu cầu của cô, vì họ rất trung thành với cô.

Thậm chí Nicholaa còn không nghĩ đến việc Royce sẽ nhận thấy mệnh lệnh của anh đã không được thực hiện. Anh chẳng nói một lời nào về vị trí của chiếc bàn. Anh cũng ăn nhiều gà lôi. Bữa ăn tối thật sự rất vui vẻ. Lawrence và Ingelram ngồi cùng bàn với họ, và cuộc đàm thoại hầu hết chỉ tập trung vào kế hoạch mở rộng pháo đài. Tuy nhiên Royce không nói chi tiết về kế hoạch của anh.

"Anh có ý định xây dựng một bức tường mới hay củng cố lại bức tường vững chắc hiện nay?" Nicholaa hỏi.

"Không, nữ chủ nhân, bức tường đó không vững chắc đâu" Ingelram nói.

Nicholaa nhìn người thuộc cấp. "Không à?"

Như thể Ingelram bị nữ chủ nhân xinh đẹp của anh bỏ bùa đến nỗi anh không thể nhớ là họ đang nói về chuyện gì. Đôi mắt xanh đẹp tuyệt của cô lấy đi lý trí của anh. Nụ cười của cô cướp mất trái tim anh. Anh gần như không thể thở được.

Cái khuỷu tay bên hông giúp anh lấy lại sự tự chủ của mình. Anh xoay lại và bắt gặp cái nhìn giận dữ của tướng quân. "Cậu có thể ra ngoài, Ingelram."

Gã thuộc cấp nhảy dựng lên làm theo lời của thủ lĩnh, làm ngã cái ghế khi anh vội vàng đứng lên. Anh ta vội vã dựng lại cái ghế, cúi đầu chào Royce, rồi chạy ra khỏi phòng.

"Anh ta làm sao thế?"Nicholaa hỏi.

"Là cô," Lawrence nói.

Vai của Nicholaa thẳng lên. "Anh nói vậy là có ý gì, Lawrence? Tôi chỉ mới nói có một câu với Ingelram thôi. Tôi không thể làm cho anh ta khó chịu được. Tuy nhiên suốt bữa ăn tối hành vi của anh ta đặc biệt khác thường, phải không, Royce?"

Cô chờ cái gật đầu của chồng cô, sau đó quay lại phía Lawrence. "Anh thấy không? Royce cũng nhận thấy điều đó. Tại sao à, Ingelram ăn không bao nhiêu." Cô chỉ tay về phía cái đĩa gỗ còn đầy thức ăn. "Chắc là anh ta cảm thấy không khỏe."

Lawrence mỉm cười. Ingelram không bị bệnh. Chàng trai trẻ không ăn vì cậu ta nhìn nữ chủ nhân xinh đẹp của cậu ta quá chăm chú. Người thuộc cấp thừa nhận cô đúng là một người phụ nữ quyến rũ. Và khi đôi mắt xanh đó nhìn thẳng vào một người đàn ông, nó có thể khiến cho người đàn ông quên hết mọi ý nghĩ của anh ta.

Nicholaa phân vân về nụ cười đột ngột của Lawrence. Cô nghĩ đó là một phản ứng kỳ quặc với lời suy đoán của cô về chuyện Ingelram có thể bị ốm. Cô đặt vấn đề đó qua một bên và nhìn Royce. Anh cũng đang mỉm cười. Cô không hiểu tại sao chồng cô lại vui vẻ, nhưng quyết định chớp lấy cơ hội này. "Justin có cảm thấy khỏe không?"

Royce nhún vai. Sau đó anh thay đổi đề tài. "Lawrence, ngay khi cậu ăn xong, gọi hết người hầu đến đây."

"Tại sao anh lại muốn gọi hết người hầu đến đây?" Nicholaa hỏi.

"Anh muốn nói chuyện với họ."

Cô lờ đi cái cau mày của anh. "Hầu hết người hầu đã ngủ rồi, chồng yêu. Họ phải thức dậy trước bình minh mỗi ngày. "

Royce lờ cô. "Lawrence?"

"Vâng, tướng quân," người thuộc cấp nói. "Tôi sẽ thực hiện ngay lập tức."

Nicholaa lại bắt đầu phản đối. Royce đặt bàn tay anh trên tay cô và bóp nhẹ. Ngay khi Lawrence rời khỏi phòng ăn, Royce quay về phía cô. "Không được chất vấn mệnh lệnh của anh nữa, Nicholaa. "

"Em không chất vấn," cô tranh cãi. Cô cố rút tay cô ra. Anh không để cho cô làm vậy. "Em chỉ là tò mò. Xin vui lòng nói cho em biết tại sao anh lại muốn nói chuyện với những người hầu vào giờ giấc muộn màng như thế này."

"Rất tốt," anh nói. "Anh đã đưa ra những chỉ thị cụ thể sáng nay, và họ không làm theo mệnh lệnh của anh. Những người chống đối anh sẽ bị đuổi cổ ra khỏi nhà."

Cô hoảng hồn. "Đuổi cổ à? Nhưng họ sẽ đi đâu chứ? Họ thuộc về nơi này. Chắc chắn anh không hề có ý định ép họ phải ra khỏi nhà."

"Anh không quan tâm đến cái chỗ chết tiệt nào mà họ sẽ đi," anh đốp lại bằng một giọng cứng rắn.

"Những... chỉ thị đó rất quan trọng hả?"

"Không."

"Vậy thì - "

"Mỗi một mệnh lệnh phải được làm theo," anh nói. "bất kể là những binh sĩ hay những người hầu."

Nicholaa tức điên lên bởi sự cứng nhắc của anh đến nỗi cô muốn hét lên. Tuy nhiên cô lo lắng cho những người làm của cô, và cô biết việc quát tháo người chồng kiêu ngạo của cô sẽ không giúp gì được họ. "Anh sẽ không cho họ thêm cơ hội thứ hai à? Bị một tội và họ bị kết án à?"cô hỏi.

"Tại chiến trường một hiệp sĩ được không bao giờ có được cơ hội thứ hai."

"Đây không phải là chiến trường."

Không, anh tự nhủ nó là một trận chiến. Và Nicholaa là đối thủ của anh. Anh biết chính cô là người đã thay đổi mệnh lệnh của anh. Bây giờ anh muốn cô thừa nhận điều đó. Sau đó anh sẽ bình tĩnh giải thích tầm quan trọng của việc tổ chức, sự cần thiết của phân cấp, và chỗ đứng của cô trong nhà anh.

Anh suýt mỉm cười. Vợ anh giận dữ đến nỗi cô gần như ngồi không yên. Sự huấn luyện đang bắt đầu.

Giọng nói của anh nhẹ nhàng khi anh nói, "Đừng lớn tiếng với anh, vợ yêu."

Nicholaa nhìn chằm chằm vào chồng cô một lúc lâu. Cuối cùng cô kết luận là anh không hề hù dọa. Cô hít một hơi thật sâu. Cô không định để cho người hầu của cô nhận trách nhiệm cho những quyết định sai lầm của cô. "Em có một yêu cầu, chồng yêu."

"Đó là gì?"

"Em mong muốn được nói chuyện với những người hầu trước, nếu anh cho phép sự can thiệp của em."

Cô lấy làm mừng khi anh chỉ gật đầu, tia sáng ấm áp lóe lên trong mắt anh, nhưng cô không hiểu tại sao anh lại có phản ứng đó.

Những người hầu vội vã đi vào đại sảnh, một số vẫn mặc quần áo ngủ. Nicholaa đứng lên và đi vòng qua bàn, tay của cô khoanh trước ngực, vẻ mặt cô hoàn toàn trầm tĩnh.

Alice là người có mặt sau cùng. Nicholaa gật đầu với bà. "Chồng tôi đã tử tế cho phép tôi nói chuyện với các người trước," cô bắt đầu. Cô hài lòng là giọng nói của cô không run rẩy; trái tim cô thì sắp sửa vỡ tung. "Hôm nay chủ nhân của các người đã đưa ra cho các người một số mệnh lệnh cụ thể."

Vài người hầu gật đầu. Nicholaa mỉm cười. "Tôi đã thay đổi những mệnh lệnh đó. Đó là sai lầm của tôi," cô thêm. "Và tôi xin lỗi chồng tôi và các người vì đã tạo ra sự nhầm lẫn."

Khi cô nói đến khúc khó khăn, cô lại hít một hơi thở sâu khác. "Trong tương lai, khi chồng tôi ra lệnh, các người sẽ phải tuân theo nó. Nếu tôi vô tình phủ nhận mệnh lệnh đó, vui lòng nhắc nhở với tôi rằng các người phải làm theo mệnh lệnh của chủ nhân các người. Bây giờ anh ấy là lãnh chúa của pháo đài này, và các người phải trung thành đối với anh ấy, trên tất cả những người khác."

Clarise bước tới một bước. "Thậm chí trên cả cô hả, nữ chủ nhân?" cô hỏi với cái cau mày.

Nicholaa gật đầu. "Đúng, thậm chí trên cả tôi. Còn câu hỏi nào khác không?"

"Chuyện gì sẽ xảy ra nếu cô là người ra lệnh trước và tướng quân thay đổi nó?" Alice nói với ra.

"Bà sẽ làm theo mệnh lệnh của chồng tôi, Alice. "

Người hầu gật đầu. Nicholaa giữ nụ cười của cô. "Bây giờ chồng tôi muốn được nói chuyện với các người."

Cô không đi về phía Royce mà từ từ rời khỏi phòng ăn, hy vọng là anh sẽ không gọi cô lại. Cô biết cô không thể giữ được nụ cười của cô khi mà cô đang điên tiết.

Nicholaa lẩm bẩm một mình suốt đường lên cầu thang. Chồng cô là một tên vô lại. Đầu tiên anh đánh chiếm pháo đài của cô, và bây giờ anh cũng quyết tâm lấy đi lòng trung thành của những người hầu của cô. Nó thật là rất bất công và cũng không công bằng. Tại sao cô luôn là người phải nhượng bộ? Cô cho rằng đó là vì người Norman đã thắng cuộc chiến. Tuy thế, bây giờ cô là vợ của Royce, và anh nên cân nhắc đến những ý kiến của cô.

Cô đi qua phòng ngủ trước đây của cô và quyết định ghé thăm Ulric. Chắc chắn là hình ảnh đứa trẻ đáng yêu sẽ nhắc nhở cô tại sao cô đang cố hoà hợp với người chồng ngoan cố của cô.

Cô cố càng nhẹ nhàng càng tốt khi cô đi vào bên trong để không làm đứa bé tỉnh giấc. Nicholaa đang định đóng cánh cửa phía sau cô lại thì cô nghĩ là cô nhìn thấy một bóng người di chuyển trong bóng tối trên trái cô. Cô quay lại theo bản năng. Sau đó cô cố la hét. Một bàn tay bịt cứng miệng cô để chặn âm thanh đó lại. Nicholaa cảm thấy như thể cô bị lôi sát vào một bức tường đá.

Cô chiến đấu như một người phụ nữ hoang dã. Cô cắn tay kẻ bắt giữ cô trong khi cô cào vào cánh tay hắn với móng tay của cô.

"Quỉ tha ma bắt, Nicholaa. Ngưng lại mau. Là anh, Thurston đây."

Cô buông mình ngã vào người anh. Anh trai của cô bỏ tay anh ra và từ từ xoay cô lại đối mặt với anh.

Cô không thể tin nổi là anh trai cô đang đứng đó, trước mặt cô. Cảm xúc tràn ngập trong cô. Và kinh hoàng. "Anh điên rồi hả, Thurston?" cô thì thầm. "Tại sao lại liều lĩnh như vậy? Sao anh lại vào được bên trong? Chúa lòng lành, nếu họ tìm được anh ở đây..."

Thurston ôm choàng lấy cô và ôm chặt cô. "Anh vào phòng từ một trong những đường hầm bí mật. Anh phải gặp em, Nicholaa. Anh cần chắc chắn là em không bị sao. Chúa ơi, anh gần như đã giết chết em, phải không? Khi anh nhìn thấy mái tóc vàng, anh biết mũi tên của anh đã bắn trúng em."

Sự đau khổ trong giọng nói của anh xé nát tim cô. "Nó chỉ là vết thương ngoài da," cô nói dối.

"Anh nhắm vào người Norman, nhưng vào giây cuối cùng em lại ném mình ra phía trước hắn ta. Tại sao vậy? Em đang định bảo vệ hắn ta à? Lúc đó anh đã nghĩ vậy, nhưng lời giải thích bây giờ không còn quan trọng nữa. Em có biết là anh ở đó không?"

"Em đã nhìn thấy anh, Thurston. Em đã đoán Royce là mục tiêu của anh."

"Royce ư? Đó có phải là tên của gã bắt giữ em không?"

"Anh ấy không phải là người bắt giữ em," cô thì thầm. "Anh ấy là chồng em."

Thurston không đón nhận tin đó với vẻ hài lòng. Anh bóp chặt cánh tay cô thật mạnh mà cô biết là cô sẽ bị thâm tím, và ánh mắt trong đôi mắt xanh của anh cho cô biết anh đang giận dữ. Nicholaa gỡ tay anh ra trong khi cô cố nghĩ ra cách giải thích cho anh hiểu. "Có rất nhiều chuyện cần nói," cô buột miệng nói. "Đừng đánh giá em cho đến khi anh biết tất cả mọi việc"

Cô nắm lấy tay anh trai cô và đưa anh băng qua phòng và rời xa đứa bé đang ngủ.

Ánh trăng luồn qua cửa sổ. Nicholaa thắp nến và nhìn lên anh trai cô.

Thurston cũng cao lớn như Royce. Anh trai của cô có mái tóc vàng và khuôn mặt không hề có sẹo. Anh là một người đẹp trai, thậm chí cả khi anh đang cau có, nhưng anh trông có vẻ mệt mỏi.

"Anh không thể trở lại ở đây," Nicholaa nói. "Royce đã tìm ra hầu hết các đường hầm. Trước sau gì thì anh ấy cũng khám phá ra con đường dẫn đến căn phòng này. Em không muốn bất cứ chuyện gì sẽ xảy đến với anh. "

"Nicholaa, em đã bị ép phải kết hôn với gã Norman này à?"

Không có thời gian để giải thích chuyện gì đã xảy ra. Dù sao thì Thurston sẽ không bao giờ hiểu. Cô hít thật sâu. "Không phải."

Anh không muốn tin cô. "Em không bị ép buộc ư?"

"Không," cô lại nói. " Em đã chọn anh ấy. Nếu bất kỳ ai bị ép buộc vào cuộc hôn nhân này, đó là Royce, không phải em."

Thurston tựa người vào khung cửa sổ. Một tiếng sấm sét nổ vang ở đằng xa. Nicholaa giật nẩy mình.

Anh trai của cô khoanh tay trước ngực và nhìn chằm chằm vào cô. "Tại sao em lại làm một chuyện như thế này?"

Cô biết sự thật sẽ chỉ làm cho anh giận dữ hơn. "Nếu trong một hoàn cảnh khác, và nếu anh có thể gặp chồng em, anh sẽ biết tại sao em lại chọn anh ấy. Royce là một người tốt, Thurston. Anh ấy đã chăm sóc em rất chu đáo."

"Hắn ta là người Norman."

Anh phun câu nhắc nhở đó ra như một lời báng bổ. Sự cuồng nộ trong giọng nói của anh làm dạ dày cô quặn lên. Nó cũng làm cho cô nổi giận. "Chiến tranh đã kết thúc, Thurston. Nếu anh không quỳ trước William và thề trung thành, anh sẽ bị mất mạng. Em cầu xin anh, hãy chấp nhận chuyện này. Em không muốn anh chết."

Anh lắc đầu. "Chiến tranh chưa kết thúc," anh nói. "Từng ngày trôi qua, phong trào kháng chiến càng phát triển mạnh mẽ hơn. Trước sau gì thì bọn anh cũng hạ bệ gã con hoang vua Norman."

"Anh không thể tin chuyện ngu ngốc này," cô khóc thét lên. Thurston thở dài mệt mỏi. "Em bị cô lập ở đây, Nicholaa. Em không thể hiểu. Chúng ta phải rời khỏi đây ngay bây giờ. Người của anh đang chờ bên ngoài trường thành. Quấn Ulric vào trong một tấm mền. Nhanh lên, trước khi cơn bão đến."

Nicholaa quá choáng váng đến nỗi lúc đầu cô không thể phản ứng. Thurston đứng án trước mặt cô. Cô lùi lại một bước, sau đó lắc đầu. "Em không thể đi với anh. Bây giờ Royce là chồng em. Em phải ở lại đây."

"Em không thể có ý định ở lại với hắn ta." Sự kinh tởm trong giọng nói anh trai cô làm cô dạ dày cô đau buốt. Cô cúi đầu. "Em muốn ở lại đây." Im lặng kéo dài một lúc lâu. Giọng của Thurston run rẩy khi anh lại nói. "Chúa thương xót cho linh hồn em, Nicholaa. Em đã yêu hắn ta, phải không?" Không hề nhận ra cho đến khoảnh khắc đó, khi cô phải đối mặt với sự thật, rằng cô đã có câu trả lời trong tâm trí cô. "Vâng, em yêu anh ấy."

Cảm thấy kinh tởm bởi lời thú tội của cô, anh tát mạnh vào má cô. Cái tát gần như làm cô ngã. Nicholaa loạng choạng, sau đó nhanh chóng đứng vững lại. Khuôn mặt cô rát bỏng, nhưng cô không khóc. Cô chỉ nhìn lên anh trai cô và chờ xem anh sẽ làm gì tiếp theo.

Từ trước tới nay anh chưa bao giờ giơ tay lên với cô. Thurston luôn nóng nảy kinh khủng, nhưng anh cũng biết lý lẽ. Là chiến tranh, cô tự nhủ, đã biến anh thành một người xa lạ.

"Em đã trở thành kẻ phản bội," anh nói.

Những lời đó còn đau hơn cái tát. Mắt Nicholaa đầy nước. Cô tuyệt vọng cố nghĩ cách giả thích cho anh hiểu. "Em thương anh, Thurston, " cô nói. "Và em lo lắng cho anh. Hận thù đã ăn sâu vào trái tim anh. Hãy nghĩ cho con trai anh. Ulric cần có anh. Hãy quên sự tự cao tội lỗi này và nghĩ cho tương lai của nó."

Anh lắc đầu. "Con trai của anh không có tương lai với người Norman," anh thì thầm. "Justin đâu rồi? Nó vẫn còn ở tu viện hả?"

Việc thay đổi đề tài làm cô tức điên lên. Phải chăng con trai anh có rất ít ý nghĩa đối với anh đến nỗi anh có thể quá dễ dàng từ bỏ trách nhiệm đối với Ulric của anh?

"Trả lời anh, Nicholaa," anh ra lệnh. "Justin đâu rồi?"

"Nó đang ở đây."

Nicholaa vươn ra phía trước để chạm vào cánh tay Thurston. Anh đẩy tay cô ra. "Xin đừng làm thế," cô thì thầm. "Justin muốn chết, Thurston, nhưng Royce sẽ không để cho nó chết."

Anh trai của cô không biểu lộ phản ứng gì với những lời khẩn nài của cô. "Chính xác thì nó đang ở đâu?"

"Nó ở chung với những người lính khác."

"Chúa ơi, chắc chắn là nó ghét sự nhục nhã đó."

"Royce đã hứa là sẽ giúp nó."

Thurston lắc đầu. "Đưa cho Justin một thông điệp giùm anh. Nói với nó là anh không hề quên nó. Anh sẽ quay lại... mau thôi."

"Không!"

Cô không nhận ra là cô đã hét to phản đối. Âm thanh vọng lên những bức tường. Ulric co người và bắt đầu rên rỉ. Nicholaa vội vã đi đến chiếc nôi và nhẹ nhàng vỗ nhẹ sau lưng đứa bé. Ulric bỏ ngón tay cái của nó vào trong miệng và nhắm mắt lại.

"Tránh xa nó ra," Thurston ra lệnh. "Anh không muốn em chạm vào con trai anh."

Sự kinh tởm trong giọng nói anh làm cô cảm thấy mình như một người bị bịnh phong. Cô đứng thẳng lên từ chiếc nôi và xoay qua nhìn anh trai cô.

Ulric có thể ngủ lại nếu Royce không xô mạnh cánh cửa. Bản lề giữ nó lại, cho dù chỉ là gần như, và cánh cửa nảy vô tường hai lần trước khi dừng lại.

Nicholaa nhảy dựng lên. Ulric rống lên.

Royce đứng ở ngưỡng cửa. Đôi chân của anh dang ra và hai tay anh nắm chặt ở hai bên hông anh. Đó là một tư thế chiến đấu, cũng rất đáng sợ, nhưng ánh mắt trong đôi mắt anh làm cô kinh hoàng.

Nicholaa an toàn. Royce vừa mới bắt đầu đi lên cầu thang thì anh nghe được tiếng thét của cô. Lúc đó anh bắt đầu chạy rồi. Anh cảm thấy như thể tim anh ngừng đập. Anh tưởng tượng ra mọi khả năng xấu nhất trong tâm trí anh, và đến lúc anh đi đến phòng Ulric thì sự sợ hãi đã phá hủy anh.

Cô không sao. Anh nhìn chằm chằm vào vợ anh cho đến khi anh chắc chắn thực tế đó là thật.

Nicholaa cố tình giấu má trái khỏi chồng cô. Từ cái nhìn lạnh lẽo trong mắt anh cô biết là anh rất giận dữ. Nếu anh biết anh trai cô đã đánh cô, anh có thể quên mất anh là một người đàn ông nhẫn nại và sẽ trở thành một người vô lý như Thurston.

Cô quyết tâm ngăn chặn một thảm hoạ, nhưng cô không biết nên làm nguôi giận người nào trước. Đứa bé vẫn còn khó chịu, mặc dù sự im lặng nặng nề đã phủ lên căn phòng. Tuy nhiên Ulric không gặp nguy hiểm. Nó rất an toàn. Royce thì có lẽ là không. Thurston đột ngột tiến thêm một bước.

Cô đứng ngay trung tâm phòng giữa hai kẻ thù. Thurston và Royce bây giờ đều nhìn chằm chằm vào cô. Cô hướng mắt nhìn người này, sau đó đến người kia.

Rồi sau đó cô chạy ngang qua phòng - đến với chồng cô.

Cô ném mình vào vòng tay anh. "Xin hãy kiên nhẫn," cô thì thầm. "Xin anh."

Sự đau khổ trong giọng nói cô làm cho sự giận dữ của anh biến mất. Anh ôm nhẹ cô, sau đó đẩy cô ra sau lưng anh và tập trung chú ý vào kẻ thù của anh.

Anh trai của Nicholaa bước thêm một bước khác lại gần anh.

Royce tựa vào khung cửa. Anh khoanh tay trước ngực và nhìn chằm chằm vào gã Saxon. Thái độ hờ hững của anh làm Thurston bối rối.

"Tôi đã mong anh đến sớm hơn, Thurston."

Royce nói lời nhận xét đó bằng một giọng điệu nhẹ nhàng làm cho anh trai Nicholaa hơi bị bất ngờ. Anh nhanh chóng trấn tĩnh. "Nicholaa đã nói cho anh nghe về lối đi bí mật à?"

Royce lắc đầu. Anh có thể cảm thấy vợ anh bóp chặt phía sau áo chẽn anh. Anh biết cô vô cùng khiếp sợ, và ngay lúc đó anh quyết định không kéo dài nỗi đau của cô. "Quyết định đi, Thurston" anh ra lệnh. Giọng của anh trở nên cứng rắn.

Nicholaa cố di chuyển đến bên hông chồng cô. Anh đẩy lưng cô ra đằng sau anh. Ánh mắt anh không hề rời khỏi khuôn mặt Thurston. "Sự lựa chọn là của anh," anh nói. "Hoặc nộp gươm của anh và thề trung thành, nếu không... "

"Nếu không thì sao?" Thurston yêu cầu. "Nếu không thì chết, hả tên Norman? Tôi sẽ giết anh trước."

"Không!" Nicholaa la to. Cô cảm thấy tay ai đó đặt trên vai cô, cô quay lại, và nhìn thấy Lawrence đang đứng ngay sau lưng cô.

"Tướng quân?" Lawrence nói.

Royce không hề rời mắt khỏi Thurston. "Đưa vợ tôi về phòng, Lawrence. Ở lại đó với cô ấy."

Người thuộc cấp phải kéo tay Nicholaa ra khỏi lưng áo chẽn của Royce. "Không!" cô lại khóc thét lên. "Royce, đứa bé... làm ơn để cho em đưa Ulric đi."

Bây giờ thì đến phiên Thurston la to phản đối. "Em sẽ để con trai của anh tại đó, Nicholaa. Em đã chọn con đường của em."

Cô thả tay ra khỏi áo Royce. Vai cô cứng đờ khi cô đi ra khỏi phòng.

Royce tiến thêm một bước. Lawrence nắm lấy cánh tay Nicholaa và đóng cửa phòng lại.

Thurston bước thêm một bước về phía Royce. "Mày nên cho phép lính của mày vào trong phòng."

"Tại sao?"

Thurston mỉm cười. "Để bảo vệ mày. Bây giờ thì chỉ còn tao với mày, đồ khốn. Tao sẽ giết mày."

Royce lắc đầu. "Không, anh sẽ không giết tôi, Thurston. Thề có Chúa, tôi muốn anh thử." anh ngừng lại để thở dài. "Lúc đó tôi có thể giết anh. Tôi sẽ rất hài lòng với chuyện đó, nhưng vợ tôi sẽ đau khổ."

"Nó đã phản bội chính gia đình nó."

Royce nhướn cao chân mày. Mỗi phút trôi qua cố gắng kềm chế cơn giận dữ của anh càng trở nên khó khăn hơn. "Nicholaa trở thành kẻ phản bội khi nào vậy?" anh hỏi với giọng êm ái, tự chủ. "Là trước hay sau khi anh bỏ rơi cô ấy?"

"Bỏ rơi nó à? Mày không biết là mày đang nói gì."

"Tôi không biết à? Anh đã để mặc cho cô ấy tự xoay sở," Royce phản kích. "Sau đó anh gởi con trai anh đến để tăng thêm gánh nặng cho cô ấy. Cô ấy đã đi một đoạn đường dài để giữ cho Ulric được an toàn, nhưng anh không quan tâm đến bất cứ sự hy sinh nào của cô ấy, phải không? Đúng, anh đã bỏ mặc cô ấy."

"Miền Bắc cần tôi," Thurston lẩm bẩm.

"À, đúng, miền Bắc," Royce kéo dài giọng. "Có phải đó là nơi anh đã để mặc cho em trai của anh chết dần chết mòn?"

Khuôn mặt của Thurston trở nên đỏ rực. Sự hận thù đối với người Norman thiêu rụi anh. Trong lý trí của anh không còn chỗ cho lý lẽ. "Tôi được báo là Justin đã chết."

Cái gì đó trong giọng của anh ta nói với Royce rằng anh ta không nói thật."Không," anh nói. "Anh đã được báo là cậu ấy bị thương. Khi anh nghe vết thương là gì, anh đã để mặc cho cậu ấy chết dần. Đó là điều thực sự đã xảy ra phải không, Thurston? Justin trở thành vô dụng đối anh khi chỉ còn một cánh tay để bảo vệ lý tưởng của anh."

Thurston bị dao động bởi những lý lẽ mà Royce đã vạch trần. Gã Norman đang cố làm cho anh cảm thấy anh phải chịu trách nhiệm cho hoàn cảnh khốn cùng của em trai anh. "Tôi tiếp tục chiến đấu vì tôi muốn trả thù cho em trai tôi."

Royce cảm thấy kinh tởm. Anh chỉ có một vài mảnh ghép của bức tranh. Anh chỉ suy đoán về chuyện Justin đã bị bỏ lại chờ chết. Bây giờ sự biện hộ của Thurston về hành động đê tiện của anh ta chứng tỏ là anh đã đoán đúng. Gã con hoang thật sự đã để mặc cho em trai của anh ta chết.

"Justin biết, phải không?" Royce hỏi.

Thurston nhún vai. "Nó hiểu. Em trai tôi cũng trở thành kẻ phản bội rồi à?" anh hỏi. "Nó nói với anh chuyện gì đã xảy ra? Hay là Nicholaa đã dụ nó nói ra? Trong tình trạng thảm hại của nó, Nicholaa đã thuyết phục được nó rằng tốt nhất là nó nên đi với người Normans chăng?"

Royce không trả lời. "Nói cho tôi biết điều này," anh ra lệnh. "Anh kết tội Nicholaa vì cô ấy lấy tôi hay vì cô ấy vẫn còn sống?"

"Lời thú nhận chết tiệt của nó."

"Lời thú nhận gì?"

"Nó bảo tao là nó đã chọn mày," Thurston lẩm bẩm. "Nó không hề bị ép buộc. Nó để cho mày chạm vào nó, phải không? Chúa ơi, em ruột của tao trên giường của một gã Norman. Ngay lúc này tao ước gì mũi tên của tao đã đâm xuyên tim nó."

Sự kềm chế của Royce vỡ tung. Thurston không có thời gian để chuẩn bị. Royce di chuyển quá nhanh. Nắm tay của anh đấm vào mặt gã Saxon trước khi Thurston có thể phòng thủ. Cú đánh làm anh ta ngã vào thành lò sưởi. Mặt lò sưởi tách ra khỏi mặt đá và rơi xuống sàn khi Thurston cố gắng đứng lên.

Royce đã đánh vỡ mũi anh ta. Anh ước gì nó là cái cổ của anh ta. Tiếng thét chói tai của đứa bé giúp Royce kiềm chế cơn giận dữ. Anh nhìn chiếc nôi để chắc chắn là Ulric vẫn còn an toàn, sau đó đá miếng ván vào trong bức tường gỗ.

"Tôi đã cho phép anh vào đây, Thurston, vì tôi muốn nói chuyện với anh. Tôi muốn tên người đàn ông đã đe doạ vợ tôi khi cô ấy ở Luân Đôn. Anh sẽ nói với tôi kẻ đó là ai trước khi anh rời khỏi đây."

Thurston lắc đầu. "Tao không biết mày đang nói về cái quái quỷ gì," anh càu nhàu. Anh lau sạch máu khỏi miệng bằng lưng bàn tay "Tụi tao không có bất kỳ người nào ở Luân đôn cả... còn chưa.," anh nói thêm."Tuy nhiên đó chỉ là chuyện sớm hay muộn thôi, tụi tao sẽ lấy lại những gì thuộc về tụi tao. Sẽ không có kẻ Norman nào còn sót lại - "

"Tha cho tôi bài diễn văn chính trị của anh đi," Royce xen ngang. "Tôi muốn sự thật. Nói cho tôi tên của gã Saxon, Thurston, không thôi tôi sẽ đánh anh cho đến khi nào anh nói ra thì thôi."

Cuối cùng Thurston cũng nghe được tiếng thét của Ulric dù cho anh đang tức giận. Anh đi đến chiếc nôi và bế con trai anh lên, nhẹ nhàng vỗ lưng Ulric để làm cho nó dịu đi.

"Tao sẽ mang con trai của tao theo."

"Không, anh không được," Royce trả lời. " Có lẽ là anh không quan tấm đến sức khỏe của đứa bé, nhưng Nicholaa và tôi thì có đấy. Bên ngoài rất lạnh và đang mưa. Anh không được mang Ulric ra ngoài dưới thời tiết như thế. Tôi sẽ thoả hiệp với anh," anh nói thêm trước khi Thurston có thể phản đối. "Khi anh tìm được một nơi an toàn cho con trai anh, anh có thể cử người đến mang nó đi."

"Mày sẽ để nó đi à?"

Royce gật đầu. "Tôi hứa với anh," anh nói. "Và bây giờ tôi muốn anh thề là anh không biết người nào đã đe doạ vợ tôi."

"Kể cho tao biết chuyện gì đã xảy ra đi," Thurston yêu cầu.

Royce giải thích về chuyện người phụ nữ đã đưa cho Nicholaa con dao găm với chỉ thị giết anh. Từ vẻ mặt của Thurston anh chắc chắn là anh ta thật sự không biết gì về chuyện đó.

"Không thể tin tưởng những tướng quân Saxon đã đầu hàng William," Thurston nói. "Bọn tao sẽ không bao giờ để cho một tướng quân Saxon nào đã thề trung thành với William thực hiện một nhiệm vụ như vậy. Tìm kiếm trong đám người của mày đi," anh nói thêm. "Người Saxons không cử phụ nữ đi thực hiện nhiệm vụ của họ."

Royce tin anh ta. Anh quan sát Thurston đặt Ulric trở lại nôi. Gã Saxon là kẻ thù của anh, nhưng anh ta cũng là anh trai của Nicholaa. Royce kiên nhẫn trong khi người cha nói lời tạm biệt cậu con trai.

Thurston hít thật sâu. Lý trí dày vò bắt anh phải thừa nhận rằng gã Norman nói đúng. Nhưng anh cảm thấy khó chịu khi để lại con trai anh trong sào huyệt của kẻ thù. Anh sẽ phải tin rằng gã Norman sẽ giữ lời. Chuyện đó thậm chí còn làm cho anh khó chịu hơn.

"Ulric sẽ ở chung với gia đình của vợ tao. Khi họ đến, mày sẽ phải giao Ulric cho họ."

Đó là một mệnh lệnh, không phải là một yêu cầu. Royce gật đầu. Sau đó anh nói rõ hơn. "Gia đình vợ của anh có thể đến. Nếu tôi tin là Ulric sẽ được an toàn với họ, tôi sẽ để cho nó đi. Rời khỏi đây ngay, Thurston. Anh đã sử dụng hết khoảng thời gian mà tôi cho anh."

Thurston nhìn xuống con trai anh, sau đó đi đến đường hầm phía sau cầu thang.

"Hãy xóa bỏ lòng hận thù, Thurston. Vẫn còn thời gian. Nếu không nó sẽ hủy hoại anh."

Cho dù anh trai của Nicholaa có nghe thấy lời cảnh báo, anh ta cũng không thừa nhận. Anh ta đi xuống đường hầm mà không liếc nhìn lại phía sau.

Royce đóng cánh cửa đường hầm lại, sau đó quay sang cái nôi. Một lần nữa Ulric lại la lên. Royce bế đứa bé lên và đặt nó dựa vào vai anh như cách anh đã nhìn thấy Nicholaa làm. Anh dỗ đứa trẻ bằng những lời thì thầm vô nghĩa mà anh đã nghe vợ anh thì thầm, và chẳng bao lâu sau anh đã dỗ được đứa bé.

Ingelram đang đợi trong hành lang. Royce ra lệnh cho cậu ta phong kín cả lối vào bên trên và bên dưới.

Anh nhận thấy Alice đang đứng ở cầu thang và ra dấu cho bà ta tiến về phía trước. "Đứa bé không sao," anh nói khi anh nhìn thấy cái cau mày của bà. "Nó an toàn rồi."

Bây giờ Ulric đã tỉnh ngủ. Nó ngả người ra khỏi vai Royce và nhìn quanh quất. Alice đón lấy đứa bé. "Ngài đã dỗ được đứa nhỏ vô tội này, " bà nói. "Bây giờ ngài nên đi dỗ người kia." Alice đỏ mặt sau khi gợi ý. "Xin chủ nhân thứ lỗi cho sự cả gan của tôi khi tôi nói thẳng ra như thế, nhưng tôi lo lắng cho Nicholaa của tôi. Chắc chắn là cô ấy rất lo lắng."

Royce gật đầu. "Được rồi, Alice, chắc chắn là cô ấy lo lắng," anh đồng ý. Anh xoa nhẹ đầu Ulric, sau đó quay lại và đi xuống hành lang. Thề có Chúa, anh sợ nhiệm vụ trước mắt anh, vì anh chưa được chuẩn bị. Anh chưa nghĩ ra được cách nào để xoa dịu Nicholaa.

Cô đang đứng ở cửa sổ, nhìn ra ngoài màn đêm khi Royce đi vào phòng. Cô quay lại ngay khi cánh cửa được mở ra kêu kẽo kẹt. Nét mặt của cô làm cho anh đau lòng. Cô vô cùng khiếp sợ. Royce thở dài mệt mỏi. Anh cho là cô đã nghĩ anh sẽ giết chết anh trai cô và đang đợi anh xác nhận điều đó.

Lawrence đứng gần lò sưởi. Anh trông có vẻ nhẹ nhõm khi nhìn thấy vị thủ lĩnh. "Công nương Nicholaa rất lo lắng," anh nói điều mà anh nhìn thấy hết sức rõ ràng.

Royce không rời mắt khỏi vợ anh. "Cô ấy không cần phải lo lắng. Anh trai của cô ấy vẫn còn sống."

Lawrence cười tươi. Anh đi ngang qua Royce lúc anh đi ra khỏi phòng. "Không phải là công nương lo lắng cho Thurston, tướng quân. Công nương lo cho ngài."

Gã thuộc cấp kéo cánh cửa đóng lại sau khi tuyên bố điều đó.

"Em không có lo lắng cho anh," Nicholaa nói.

"Lawrence vừa mới nói vậy mà."

"Anh ta nói dối đấy."

"Anh ta chưa bao giờ nói dối."

Nước mắt làm mắt cô mờ đi. "Em nên ghét anh, Royce. Đúng, em nên làm vậy. Từ khi khi chúng ta gặp nhau, thì những chuyện tồi tệ nhất cứ xảy ra với em. Nhìn em này." cô giơ tay lên. "Cả hai tay em đều có sẹo và một cái xấu xí khác trên vai em. Là do lỗi của anh cả."

Nicholaa tháo thắt lưng của cô và ném nó trên sàn. Rồi cô đá giày ra. "Đó là vì anh là người Norman. Đó là lý do mà mọi chuyện đều là lỗi của anh."

Cô kéo chiếc áo dài qua khỏi đầu, hắt nó ra, sau đó nắm chặt cái váy trong và kéo tuột nó ra. "Sao?" cô hỏi. "Anh không nói gì để biện hộ cho anh à?"

Cô không cho anh thời gian để trả lời. "Em sẽ không bị đầy sẹo nếu không vì anh."

"Anh chỉ nghĩ là em rất có duyên với tai nạn thôi."

Anh không nghĩ là cô nghe lời nhận xét đó. Cô quá chú tâm với việc kể lể hàng loạt thiếu sót của anh. Anh không cười, ngay cả khi cô đổ lỗi cơn mưa bão có sấm sét ở ngoài trời là do anh. Royce để cho cô huênh hoang và nói say sưa vì anh hiểu nhu cầu trút ra ngoài cơn giận và nỗi sợ hãi mạnh mẽ của cô. Đúng, cô sợ hỏi anh về Thurston và Ulric.

Nicholaa đã tự làm cho mình kiệt sức khi cô cởi đến chiếc áo lót. Cô đứng đối mặt với anh, đầu cúi xuống và ngón chân cuộn lại. Cô trông quá yếu đuối.

"Em sẵn sàng để nghe anh nói chưa?"

Cô không trả lời. "Nicholaa, đến đây."

"Không." cô đi ngang qua phòng để đứng trước mặt anh. "Em sẽ không bao giờ tuân theo bất cứ mệnh lệnh nào của anh nữa, Royce."

Anh không nghĩ bây giờ là dịp tốt để chỉ cho cô thấy là cô vừa mới làm điều đó. Anh ôm choàng lấy cô và cố kéo cô sát vào người anh.

Cô gạt tay anh đi. "Em cũng sẽ không bao giờ để cho anh chạm vào em nữa."

Royce không chịu thua. Anh ép buộc cô phải chấp nhận vòng tay của anh và ôm chặt cô. Cô đã sẵn sàng để đón nhận sự an ủi. Cô đổ sập tựa vào người anh, vòng tay ôm thắt lưng anh, và khóc nức nở. Cô khóc ầm ĩ, vô kỷ luật như cậu nhóc Ulric. Royce không dỗ cho cô nín. Anh tựa cằm trên đỉnh đầu cô và chờ cô khóc xong.

Phía trước áo chẽn của anh ướt nhẹp lúc cô khóc xong. Nicholaa tiếp tục nấc cụt khi tựa trên ngực anh thêm vài phút nữa. Cô kinh hoàng với sự tự chủ của cô, nhưng cô không thể ngăn được mình. Sự nhẹ nhõm áp đảo cô khi Royce đi vào phòng và cô biết chắc chắn là anh không sao đến nỗi cô đã không thể kiềm chế được cảm xúc của cô.

Bây giờ cô đang run rẩy vì kiệt sức và lạnh. Royce cảm thấy cô run rẩy và siết chặt vòng tay của anh. "Em nên vào nằm trong chăn trước khi em bị đóng băng," anh bảo cô trong tiếng thì thầm khô khốc.

Cô lờ đi lời đề nghị. Nicholaa không hiểu tại sao, nhưng cô cần anh ôm cô thêm một lúc nữa. "Có lẽ anh nghĩ em là một đứa trẻ," cô nói. "Em đang cư xử như Ulric."

"Có lẽ là em cư xử giống nó, nhưng mùi thơm của em tuyệt hơn nhiều."

Nicholaa nghe thấy sự thích thú trong giọng nói của anh và nhận ra anh đang trêu cô. Đó là một phản ứng kỳ quặc trong tình huống này. "Royce à?"

"Gì?"

Một phút dài trôi qua trước khi cô có thể nói ra câu hỏi của cô. "Em có phải là một tên phản bội không?"

"Không."

Lời phủ nhận gay gắt của anh làm cho cô nhảy dựng lên. "Đừng giận em. Đêm nay đã có quá nhiều cơn thịnh nộ rồi."

Anh giữ cằm cô và buộc của cô phải nhìn vào anh. "Anh không tức giận với em. Câu hỏi đó làm anh giận, chỉ vậy thôi. Thurston gọi em là tên phản bội, phải không?"

Nước mắt lại dâng đầy trong mắt cô. Anh hết sức ngạc nhiên là cô còn nước mắt. "Chúa ơi, Nicholaa, đừng bắt đầu khóc nữa. Mọi chuyện bây giờ đã kết thúc. Thurston an toàn mà."

"Em biết anh ấy sẽ an toàn," cô khóc thét lên. "Em đã lo lắng cho anh."

Sự dữ dội của cô làm cho anh ngạc nhiên. Anh không biết liệu có phải là anh đang bị xúc phạm hay không. "Em không hề tin vào khả năng của anh ư?"

Ngón tay cô chọc mạnh vào ngực anh. "Khả năng của anh chẳng hề liên quan gì đến chuyện này."

"Không à?"

Anh trông hết sức bối rối.

"Không, dĩ nhiên là không."

"Nicholaa, giải thích cho anh đi."

"Thurston là anh trai của em."

"Anh biết điều đó."

"Em biết anh ấy rõ hơn anh."

"Đúng."

"Anh ấy có nhiều phẩm chất tốt."

"Đừng có biện hộ giùm anh ta."

Cô cố quay lưng lại với anh. Royce không để cho cô làm vậy. Anh buộc cô phải nhìn lại anh, sau đó vuốt những ngón tay xuống má cô. "Anh ta đã làm chuyện này, phải không?" anh hỏi với cái cau mày dữ dội với chỗ sưng trên má cô. "Nếu em nói với anh là anh ấy không cố tình đánh em, anh sẽ hoàn toàn đánh mất sự kiên nhẫn của anh."

"Sao anh lại biết Thurston đánh em? Anh ấy nói cho anh biết à?"

"Có dấu cỡ nắm tay của một người đàn ông trên má em, vợ ạ. Vì thế mà anh biết."

Sự giận dữ trong giọng nói của anh làm cô rùng mình. "Anh sẽ không đánh mất tự chủ của anh," cô nói. "Và đó là điều mà em đang cố giải thích với anh. Thurston nóng tính kinh khủng. Từ khi anh ấy còn là một cậu bé, anh ấy sẽ phản ứng trước khi anh ấy suy nghĩ. Bố em hay thất vọng với anh ấy. Dường như ông ấy không thể dạy cho Thurston biết cách kềm chế. Anh trai của em không hành động vì danh dự, Royce. Anh thì có."

Nụ cười của anh hết sức dịu dàng. "Và sao em lại biết anh hành động như thế nào?"

"Em chỉ biết, " cô trả lời. "Anh có những nguyên tắc cứng rắn. Anh đã học kềm chế tính nóng nảy của anh. Anh cũng cực kỳ nhẫn nại. Trong hành trình đến Luân Đôn, khi em cứ cố bỏ trốn và anh cứ bắt lại em, chưa lần nào anh đánh mất lý trí."

Nicholaa đột ngột cảm thấy mệt mỏi. Cô lại tựa vào Royce. "Chiến tranh đã thay đổi Thurston. Bây giờ anh ấy đầy hận thù. Anh ấy sẽ không đấu tranh vì sự công bằng."

"Và em tin anh sẽ công bằng à?"

"Dĩ nhiên."

Anh hôn đỉnh đầu cô, sau đó bế cô trong cánh tay anh và mang cô đến giường. Anh đang mỉm cười trong lòng. Anh không nghĩ cô biết là cô mới vừa khen anh. Vợ anh không hiểu điều gì là công bằng và điều gì không. Rõ ràng là cô nghĩ rằng có những quy tắc xử sự cụ thể trong chiến trận.

Đúng, cô đã sai, nhưng anh sẽ không giải thích rằng trong trận chiến không có bất cứ luật lệ nào. Anh quá hài lòng là cô đã quan tâm đến anh.

Anh đặt cô đứng ngay cạnh giường, sau đó với lấy sợi dây ru - băng buộc áo lót của cô. "Anh đang làm gì?" cô hỏi.

"Cởi cái này ra," anh trả lời.

Cô cố đẩy tay anh ra. Sợi dây của chiếc áo lót tuột xuống cánh tay cô. "Em muốn mặc nó."

"Anh không muốn."

Chiếc áo lót rơi xuống sàn. Nicholaa quá mắc cỡ bởi sự trần trụi của cô để tranh cãi. Cô giật tấm chăn lên và leo lên giường. Royce chỉ thấy bộ mặt đỏ lựng của cô trước khi cô chui xuống dưới chăn.

Sự e thẹn của cô làm anh thích thú. Royce cởi bỏ quần áo của anh, tắt nến, và lên giường. Anh hài lòng là anh không cần phải ép cô vào vòng tay anh. Hơi lạnh đã làm việc đó giúp anh. Nicholaa cuộn người lại sát vào anh để mượn một ít hơi nóng của anh. Anh xoay lại nằm nghiêng, vòng tay ôm cô, kẹp hai chân cô giữa chân anh, và nhét đầu cô dưới cằm anh. Trong nháy mắt cái rùng mình của cô biến mất.

Anh thích giữ cô trong vòng tay anh. Mùi hương của cô nhẹ nhàng và hấp dẫn khiến cho một người đàn ông phát điên. Anh muốn cô. Anh thở dài lớn hơn anh nghĩ. Còn quá sớm đối với cô. Tối qua anh đã làm cô đau, và cô cần có thời gian để cho đau đớn dịu lại. Đêm nay cũng là một đêm kinh hoàng với cô, và cô cũng cần có thời gian để trở lại bình thường. Không, anh không nên chạm vào cô.

Cơ thể của anh không tuân theo quyết định của lý trí. Anh đã căng cứng, nhức nhối với nhu cầu được nằm sâu bên trong cô.

Quỷ quái, kỷ luật của anh không nhiều hơn một con dê khi anh ở bên cạnh cô. Royce không hiểu sự thiếu kiểm soát của anh. Cô chỉ là vợ của anh. Không gì hơn. Anh thật sự hơi ngạc nhiên khi nhận ra cô có ảnh hưởng mạnh mẽ như thế này đối với anh.

"Anh sẽ làm gì với Thurston?" Nicholaa thì thầm trong bóng tối. Toàn thân cô căng thẳng chuẩn bị nghe câu trả lời của anh.

"Anh sẽ không làm gì với anh ấy cả."

Cô không hiểu. "Anh đã nhốt anh ấy lại à? Anh sẽ đưa anh ấy đến Luân Đôn, phải không?"

Cô lại sắp sửa bị xúc động mạnh. Royce bóp nhẹ cô. "Anh đã để cho anh ấy rời khỏi, Nicholaa."

Cô choáng váng bởi tin đó. Cô không nói câu gì trong một lúc lâu. Sau đó cô hỏi, "Anh có gặp rắc rối vì anh đã để anh ấy đi không?"

Câu hỏi của cô quá ngớ ngẩn đến nỗi anh mỉm cười. "Không," anh trả lời bằng giọng khô khốc.

"Em đã nghe thấy tiếng đỗ vỡ," cô nói. "Nghe như thể bức tường đã bị sụp."

Nicholaa đặt tay cô trên ngực anh trong khi cô chờ anh giải thích. Làn da của cô quá ấm áp. Ngón tay của cô lơ đãng vuốt ve anh. Anh chặn cô lại bằng cách đặt tay anh trên tay cô. Thêm một phút trôi qua trước khi cô nhận ra là anh sẽ không nói bất cứ chuyện gì khác. Cô đoán là cô sẽ phải cạy miệng anh. "Có đánh nhau không?"

"Không."

"Vậy tiếng ồn em đã nghe là gì?"

Anh thở dài. Cô sẽ không bỏ qua. "Mặt lò sưởi bị rơi xuống sàn." Anh có vẻ buồn ngủ.

Cô ngước lên nhìn anh và thấy mắt anh đã nhắm lại. "Nó chỉ rơi xuống thôi à?"

"Đi ngủ đi, Nicholaa. Khuya quá rồi."

"Sao anh lại để cho Thurston rời khỏi?"

"Em biết tại sao mà."

"Anh đã để cho anh ấy rời khỏi là vì em, phải không?"

Anh không trả lời.

Cô hôn cằm anh. "Cảm ơn anh."

Anh mở mắt và cau mày khó chịu với cô. "Không việc gì em phải cám ơn anh cả," anh nói bằng giọng cứng rắn, không hài lòng. "Anh muốn nói chuyện với Thurston, và đó là điều mà anh đã làm. Anh cho anh ta cơ hội đầu hàng. Anh ta đã từ chối cơ hội đó. Em có hiểu điều đó có nghĩa là gì không?"

Nicholaa hiểu anh muốn ám chỉ gì, nhưng cô không muốn nói về nó. Cô bắt đầu xoay đi chỗ khác, nhưng Royce chộp lấy gáy cô. "Anh sẽ không cho phép em tự lừa dối mình. Thurston sẽ kháng cự lại cho đến khi anh ấy chết. Nếu anh ấy trở lại đây, anh sẽ phải giết anh ấy."

"Nhưng thế còn Ulric thì sao?" cô khóc thét lên. "Thurston sẽ phải về gặp con trai của anh ấy. Anh không thể có ý định - "

Royce buộc đầu cô hạ thấp bằng cách tăng áp lực nơi gáy cô. Cùng một lúc, anh cắt ngang lời phản đối của cô bằng một nụ hôn dài. Anh chỉ có ý định làm cho cô lơ đãng, nhưng khi môi cô mềm ra, dâng hiến cho anh và mùi vị của cô quá tuyệt vời đến nỗi dường như anh không thể dừng lại. Miệng của anh nóng bỏng, mở rộng, đòi hỏi. Lưỡi của anh xâm nhập vào sâu bên trong. Cô rất thích. Tiếng rên rỉ gợi tình khe khẽ của cô cho anh biết điều đó. Chúa ơi, anh muốn cô. Lưỡi của anh trượt ra trượt vào hết lần này đến lần khác với nhục cảm làm anh càng khao khát hơn. Anh cảm thấy mình còn chưa đủ gần với cô. Một tay anh giữ lấy gáy cô trong khi tay kia của anh ôm chặt mông cô, và ép vật kích động của anh sát vào nơi đang nóng lên của cô.

Cuối cùng khi anh thả cô ra, cô không thở nổi. Dường như anh cũng không thể thở được. Anh nhìn chằm chằm vào miệng cô. Đôi môi đỏ ửng, mọng lên, cám dỗ. Anh miết ngón tay cái của anh trên môi dưới của cô. Anh có thể cảm thấy trái tim anh đập điên cuồng trong lồng ngực anh. Anh hít thở sâu vài lần để làm dịu đi những ý nghĩ trong đầu.

"Bây giờ em nghe này," anh dặn với giọng khàn đục. "Thurston sẽ không trở lại. Anh trai của em sẽ gửi ai đó từ gia đình vợ của anh ấy đến đón Ulric. Nếu anh cảm thấy có thể tin tưởng người giám hộ này, anh sẽ giao đứa bé."

"Không." cô cố gắng tránh khỏi anh.

"Có." anh ném một chân qua hai chân cô, kẹp cô lại. "Thurston là cha của Ulric. Bởi vì anh ấy là người nhà của em, anh đã đồng ý. Em sẽ không tranh cãi với anh, Nicholaa."

"Giống như chuyện em không thể tranh cãi với anh về Justin chứ gì? Anh sẽ không để cho em gặp em trai của em, thậm chí anh cũng không đưa ra cho em một lý do chính đáng tại sao em không thể. Anh đòi hỏi quá nhiều từ em đấy, Royce."

"Anh chỉ đòi hỏi những gì anh biết là em có thể làm," anh phản kích lại. Anh hôn trán cô. "Quyết định của anh liên quan đến Justin không có nghĩa là sẽ làm cho em đau khổ."

"Dù vậy anh đang làm cho em đau khổ. "

"Anh thấy rồi. Và em tin rằng anh đã cố tình không cho em gặp Justin chỉ để làm cho em đau khổ à?"

"Không," cô thú nhận với tiếng thở dài. "Anh sẽ không nhỏ mọn như vậy."

"Em có bao giờ nghĩ rằng có khả năng là quyết định của anh chẳng hề liên quan gì đến em chút nào không? Có lẽ anh đang nghĩ đến lợi ích của Justin khi anh quyết định ngăn không cho em lại gần cậu ấy."

"Justin yêu em. Cậu ấy cần em lúc này."

"Em là người cuối cùng mà cậu ấy cần lúc này, vợ ạ."

Sự giận dữ trong giọng nói của anh làm cho cô bối rối. "Em sẽ không bao giờ làm tổn thương Justin."

"Có, em sẽ," anh trả lời. Anh lắc đầu trong bực dọc. "Anh nhớ rõ đã giải thích rằng anh sẽ nhận trách nhiệm về Justin khi anh đến tu viện đón em, Nicholaa. Em không hề nghe một chữ nào anh đã nói sao?" anh hỏi cô.

"Em không nhớ," cô thì thầm. "Lúc đó, em rất bực bội. Em không thể tin là anh nghĩ em cố tình làm tổn thương đứa em ruột của em. Em luôn trông chừng Justin. Xét cho cùng, cậu ấy là con út, và bây giờ em - "

"Nicholaa, ngừng bài diễn văn này ngay. Justin sẽ nhầm lẫn sự quan tâm của em là thương hại. Lòng trắc ẩn của em sẽ làm nhục cậu ấy. Bây giờ cậu ấy có đủ chuyện để lo lắng rồi. Anh không thể để em làm cho gánh nặng của cậu ấy nặng thêm. "

"Cậu lo lắng về chuyện gì chứ?"

"Anh."

Kỳ quặc, nhưng lời tuyên bố kiêu ngạo đó làm cô dịu xuống. Từ tận đáy lòng, cô biết Royce cũng nói đúng về em trai của cô. Justin là người kiêu hãnh. Cậu ấy sẽ cảm thấy nhục nhã khi biết cô đang nhìn cậu ấy cố gắng. Cô cũng sẽ không thể giấu được sự lo lắng của cô. Cậu ấy sẽ nhận thấy sự quan tâm của cô và nhầm lẫn là thương hại. Chồng của cô cũng đang nói đúng về Thurston. Bằng cách hứa sẽ cho phép Ulric rời khỏi nhà này, anh đã lấy mất đi lý do chính đáng để cho anh trai của cô có thể trở về. Cô cầu nguyện rằng Thurston sẽ nhận ra vận may của anh ấy. Cô biết Royce sẽ không cho anh ấy thêm một cơ hội thứ hai.

Nicholaa đặt đầu cô trên vai Royce và nhắm mắt lại. Lúc này cô cảm thấy bất an. Cô không phải là người chỉ biết than thân trách phận, nhưng mọi việc đã bị lật ngược kể từ khi người Normans bắt đầu chỉ huy mọi chuyện.

Royce đẩy nhẹ cô lên đối mặt với anh và hôn trán cô, sau đó hôn lên sóng mũi cô. "Anh muốn em, Nicholaa," anh thì thầm với tiếng thở dài mệt mỏi. Anh đột ngột lăn qua, kéo theo cô trong cánh tay anh. Bây giờ cô nằm ngửa với chồng cô phủ lên cô từ đầu đến chân. "Đi ngủ đi trước khi anh quên những ý định tốt đẹp của anh." Cô không muốn ngủ. Cô muốn, không, cô cần anh chạm vào cô. Và trong khi anh đang làm tình với cô, cô sẽ giả vờ là anh thực sự rất yêu cô. Thậm chí cô còn không quan tâm đến chuyện cô sẽ tự lừa dối bản thân mình. Cuộc gặp gỡ với Thurston quá bất ngờ, quá đau đớn. Royce có thể làm cho cô quên đi sự đau khổ của cô, dù chỉ trong một lát.

"Anh đã nói là anh muốn em," cô thì thầm với giọng nói ngượng nghịu. "Đừng đổi ý, Royce. Em cũng muốn anh."

Anh chống mình dậy bằng khuỷu tay và mỉm cười với cô. Trái tim cô chú ý đến nụ cười quỉ quái của anh và bắt đầu đập điên cuồng. "Sao lúc này em lại có thể cư xử quá nhút nhát, khi mà em đã phủ kín anh cả nửa giờ qua mà không - "

"Cuộc thảo luận của chúng ta làm em quên rằng em - em không mặc gì cả," cô nói lắp. "Bây giờ thì em đã nhớ lại. Hôn em, đi anh. Anh sẽ làm cho em quên đi sự e thẹn. Anh đã làm vậy tối qua"

Anh lắc đầu. Ký ức về cuộc làm tình đêm qua của họ làm cho anh nhức nhối muốn có cô nữa. "Anh sẽ làm em đau."

"Chỉ với một nụ hôn à? Chắc chắn sẽ không làm em đau."

"Anh sẽ không dừng lại, Nicholaa. Sự kiềm chế của anh sẽ biến mất."

Nụ cười của cô mê hoặc anh. "Em rất thích khi sự kiềm chế của anh biến mất. "

Cô ôm khuôn mặt anh trong tay cô và kéo anh xuống với cô. Cô hôn anh, nụ hôn dài và sâu. Anh không hề hôn lại cô, dù vậy, và sau cùng cô phải cắn môi dưới của anh để bắt anh phải đáp lại. Chỉ là một cái cắn nhẹ, nhưng nó rất công hiệu. Royce khẽ gầm gừ trong họng trước khi miệng anh chiếm lấy miệng cô một cách sở hữu. Nụ hôn nhanh chóng làm lu mờ những ý nghĩ khác. Rõ ràng đó chỉ là dục vọng. Cô quá say mê. Đó là một cảm giác tuyệt vời. Royce làm cho cô càng lúc càng khao khát hơn với những cái vuốt ve của anh. Cô ép sát vào anh và để cho tình yêu và đam mê với người đàn ông này của cô chiếm lĩnh tâm trí và tâm hồn cô.

Phản ứng của cô phá hủy sự kềm chế của anh. Anh cố chậm lại, để cho cô có thời gian muốn anh nhiều như anh muốn cô, nhưng khao khát của anh đã bị kiềm giữ quá lâu đến nỗi chuyện đó là không thể.

Anh dứt miệng anh khỏi miệng cô, di chuyển thấp xuống để hôn vào chỗ trũng giữa hai vú cô. Anh hôn cái bụng phẳng lì của cô, sau đó di chuyển xuống thấp hơn. Cô không có thời gian để phản đối cho đến khi anh hôn vào điểm nóng của cô. Hơi thở hổn hển kinh ngạc của cô trở thành tiếng rên rỉ thích thú.

Đó là suy đồi, sự thân mật mà anh đang làm với cô. Và tuyệt vời. Cô rên rỉ nhiều hơn.

Đối với anh mùi vị của cô quá tuyệt. Lưỡi của anh vuốt ve điểm nhạy cảm ẩn trong nếp gấp của cô, sau đó xâm nhập vào trong cô. Cô có cảm giác như thể cô bị thiêu cháy. Cô uốn cong người lên gần anh hơn, đòi hỏi sự tra tấn ngọt ngào này hơn nữa. "Royce, làm ơn," cô rên rỉ, cầu xin anh đem đến cho cô cảm giác sung sướng mà cô biết là ở đó, chỉ là ở một nơi nào đó mà cô đang tìm đến.

Anh không thể đợi hơn nữa. Anh quỳ giữa đùi cô, nâng hông cô lên, và thúc sâu vào người cô. Anh dừng lại khi anh đã ở sâu trong cô. Giọng nói của anh đầy nhục cảm. "Anh có làm cho em đau không? Nói cho anh biết nếu anh làm cho em đau. "

Cô không thể nói gì. Thay vào đó cô uốn cong lên áp sát vào anh, bấm móng tay của cô vào vai anh. Cảm xúc đang dâng lên bên trong cô quá dữ dội.

Bàn tay anh di chuyển xuống giữa thân thể đang dính sát vào nhau của họ. Anh ve vuốt cô với ngón tay của anh cho đến khi ngọn lửa cháy bùng bên trong cô hoàn toàn không còn kiểm soát được. Tiếng rên rỉ sung sướng của cô nói với anh là cô thích như thế. Miệng anh lại chiếm hữu miệng cô. Và sau đó anh bắt đầu di chuyển. Anh không nhẹ nhàng chút nào. Anh rút ra rồi lại thúc mạnh vào cô nữa. Cô quá nóng bỏng, quá ẩm ướt, quá chặt. Cái thúc của anh trở nên mạnh hơn, kéo dài hơn. Và cuối cùng khi anh cảm thấy cô siết chặt quanh anh và anh biết là cô sắp sửa đến được đỉnh điểm của cô, anh phun hạt giống của anh vào trong cô với tiếng rên rỉ đầu hàng.

Ngay khoảnh khắc đó cô tìm được đỉnh điểm của cô. Sự đê mê lấn át cô. Cô ôm chặt chồng cô và để cho những cơn sóng khoái cảm trào dâng bên trong cô. Cô không sợ, thậm chí cô có cảm giác như thể lý trí của cô tách rời với cơ thể cô. Cô chào đón cảm giác tuyệt vời này, vì cô biết Royce sẽ bảo vệ cô an toàn.

Cuối cùng khi sự run rẩy đã qua, cô rơi xuống lại tấm chăn. Cô nghĩ cô sẽ chết.

Anh nghĩ anh đã giết cô. Anh đổ sập bên trên cô với sự thoả mãn đủ đầy. Cô vợ ngọt ngào của anh đã hút hết sinh lực của anh. Cô cũng đã lấy đi sức mạnh của anh, vì anh dường như không thể rời khỏi cô.

Phải mất vài phút anh mới trở lại bình thường. Sau đó anh bắt đầu lo lắng. "Nicholaa, em ổn chứ?"

Sự quan tâm trong giọng nói của anh sưởi ấm trái tim cô. "Vâng."

Anh có thể nghe thấy sự e thẹn trong giọng nói của cô. Cầu Chúa phù hộ cho anh, anh bắt đầu cười. Người phụ nữ này vừa mới điên cuồng đáp lại anh chỉ vài phút trước đây, nhưng bây giờ rõ ràng lại bối rối.

"Tại sao anh lại cười?" cô rụt rè hỏi. "Anh đang cười em à?"

"Em làm cho anh hài lòng," anh nói với cô. "Đó là lý do tại sao anh đang cười."

"Royce?"

"Gì?"

"Nó không ổn lắm, đúng không?"

Nỗi sợ hãi trong giọng nói của cô làm cho anh trở nên nghiêm trang. "Anh sẽ chăm sóc em, Nicholaa," anh nói, né tránh câu trả lời.

"Ulric phải rời khỏi."

"Đúng. "

"Anh tin là Thurston sẽ không trở lại một khi con trai của anh ấy đã ra đi à?"

"Anh hy vọng vậy, " anh thừa nhận.

"Anh ấy sẽ đến vì Justin. "

Anh thở dài. Anh đã hy vọng cô sẽ không suy luận được điều đó sớm như vậy. "Justin sẽ không rời khỏi đây với Thurston. Đi ngủ đi, Nicholaa. Trách nhiệm của anh là bảo vệ gia đình này. "

Đúng, đó là trách nhiệm của anh, và anh sẽ không quay lưng lại với những gì anh cảm thấy là đúng đắn. Nhưng nhiệm vụ đã khoác lên vai anh khi cô chọn anh làm chồng.

Cô thành tâm mong muốn trách nhiệm đó không đè nặng lên anh. Nicholaa nhắm mắt lại và cố không khóc. Đúng, cô có được sự che chở của Royce.

Nhưng cô muốn tình yêu của anh.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx