sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Chương 14

Công nương Millicent và chồng cô, lãnh chúa Duncan, của biên giới Duncans, đến đón Ulric vào sáu ngày sau. Nicholaa không được thông báo là những người khách đã đến. Hoàn toàn tình cờ, cô đi vào đại sảnh, cái tạp - dề của cô đầy hoa xuân, và cô gặp họ ở đó. Cô làm rớt những cánh hoa xuống sàn nhà.

Dì của Ulric đang bế và thủ thỉ với nó, như một người mẹ sẽ làm với chính con trai mình. Duncan đứng cạnh vợ anh, tay anh đặt trên vai cô. Anh đang cúi xuống đứa bé và cười toe toét như một người bố tự hào.

Nicholaa dường như không thể nhớ đến phép lịch sự của cô. Cô đứng ở đó nhìn một lúc lâu, cố gắng lấy lại sự bình tĩnh của cô.

May mắn là chỉ có Royce nhận thấy sự đau khổ của cô. Anh đi đến gần cô, khi cô đang quỳ xuống để nhặt lại hoa. "Để đó đi," anh thì thầm khi anh nhẹ nhàng đỡ lưng cô đứng lên.

Alice đứng một bên ngay lối vào đang lau mắt của bà bằng tay áo. Royce ra dấu cho bà đến nhặt hoa, sau đó nắm lấy tay Nicholaa và lôi cô đến phía trước.

"Em đã bao giờ gặp lãnh chúa Duncan và Công nương Millicent chưa?" anh hỏi cô.

Nicholaa gật đầu. "Tại đám cưới của Thurston. Họ có vẻ dễ chịu."

"Em có biết là họ đã kết hôn được mười hai năm không?"

Cô không biết, và cô đặc biệt không quan tâm. Cô chỉ muốn giật Ulric ra khỏi tay dì của nó và bế nó trên lầu.

Nhưng cô không thể làm vậy. "Họ có đứa con nào không?"

"Không," Royce trả lời. "Cười đi nào, Nicholaa," anh ra lệnh.

Cô mỉm cười. Lãnh chúa Duncan đang chăm chú nhìn cô. Anh ta là một người đàn ông thấp với hàm râu màu đỏ cam. Cô nhớ anh ta đã rất tử tế đối với cô khi cô và gia đình cô đi đến pháo đài của anh ta để tham dự đám cưới của Thurston.

Cô rời khỏi Royce và khẽ nhún gối chào. Vẻ mặt của cô lúc này rất trầm tĩnh. Cô muốn khóc với Alice, nhưng cô biết cô phải cư xử cho đàng hoàng. Lợi ích của Ulric quan trọng hơn cảm xúc của cô. Cô cố ghi nhớ điều đó.

Giọng của cô chỉ hơi run rẩy khi cô nói. "Thật mừng khi được gặp lại hai vị."

Ulric vươn ra phía trước đòi cô. Nicholaa định bế nó từ Millicent, sau đó đổi ý. Cô lùi lại. "Nó là một đứa trẻ rất tình cảm," cô nói, "và không sợ người lạ. Đa số những đứa trẻ khác thì sợ, hai vị biết đó," cô nói dông dài, ước gì Royce sẽ chặn cô lại. "Ulric là một đứa bé đặc biệt."

Lãnh chúa Duncan gật đầu. "Đúng, cậu nhóc thật đặc biệt," anh đồng ý. "Chúng tôi biết chuyện này khó khăn cho cô đến dường nào, Nicholaa. Chồng cô đã kể cho chúng tôi nghe sự gắn bó giữa cô và đứa bé."

Millicent trao Ulric cho chồng cô rồi vội vã đi đến nắm lấy tay Nicholaa. Dì của Ulric, chị của mẹ cậu nhóc, là một người phụ nữ có thân hình mập mạp với đôi vai rộng và bắp đùi to. Bề ngoài của cô không hấp dẫn lắm cho đến khi bạn nhìn vào mắt của cô. Sau đó bạn quên hết vóc người của cô, vì Công nương Millicent có đôi mắt nâu đẹp lấp lánh sự ấm áp. "Chúng tôi sẽ chăm sóc Ulric chu đáo," cô hứa.

"Cô sẽ thương nó chứ?" Nicholaa hỏi. "Đứa bé cần tình thương. Anh trai của tôi có giải thích tại sao anh ấy muốn cô đón Ulric không?"

Millicent hướng về chồng cô, và Duncan đi đến đứng ngay trước mặt Nicholaa. Ulric, cô nhận thấy, rõ ràng là thích thú với bộ râu của Duncan. Nó đang kéo mạnh hàm râu trong khi bo bô tập nói.

"Có," Duncan trả lời. "Anh ấy đã giải thích, nhưng lúc này Thurston không tỉnh táo, Nicholaa. "

"Anh không cần phải bào chữa cho tư cách của anh trai tôi," Nicholaa cắt ngang. Cô hít thật sâu, sau đó nói, "Mời hai vị ngồi. Tôi sẽ cho người chuẩn bị phòng cho các vị. Chúng ta sẽ có một bữa ăn tối vui vẻ... "

Cô dừng lại khi Duncan lắc đầu. Vẻ mặt buồn rầu của anh cũng đủ làm cho Nicholaa cảnh giác. "Chúng tôi không thể ở lại, " anh nói, "vì lời hứa kinh khủng khác mà anh trai của cô buộc chúng tôi phải hứa."

"Sự thật là chúng tôi sẽ hứa với anh ấy bất cứ thứ gì để giữ cho Ulric được an toàn," Millicent xen vào. "Nếu chúng tôi không chấp thuận điều kiện của anh ấy, anh ấy nói là anh ấy sẽ mang Ulric lên đồi."

Nicholaa nhích sát vào Royce. Chỉ chạm vào anh ít nhiều giúp cho cô bình tĩnh. Chỉ cần sự hiện diện của anh cũng đủ an ủi cô. "Còn chuyện gì khác mà hai vị đã hứa?" cô hỏi. "Anh đã nói, 'lời hứa kinh khủng khác,' " cô nhắc nhở Duncan.

"Thurston buộc chúng tôi hứa rằng cô sẽ không còn liên quan gì đến Ulric." anh lắc đầu. "Anh ấy đã có một kế hoạch khi anh ấy đến đây," anh nói. "Anh ấy đã nghĩ là cô và Ulric sẽ rời khỏi với anh ấy."

"Ngay lúc đó và ngay tại đó, ngay giữa đêm khuya," Millicent xen vào.

Nicholaa không muốn nói về sự mong đợi của Thurston. "Vấn đề quan trọng nhất bây giờ là lợi ích của đứa bé," cô kết luận.

Cô quay lại để chắc chắn rằng Alice vẫn còn nấn ná trong phòng khách. "Bà có thể khóc sau, Alice. Đi thu xếp đồ đạc của Ulric ngay bây giờ." cô làm dịu lại lại mệnh lệnh của cô bằng cách thêm vào, "làm ơn đi, Alice?"

Nicholaa quay lại để đối mặt với đôi vợ chồng. Cô nhích người khỏi Royce, khoanh tay trước ngực, và rồi nói, "bây giờ tôi muốn có hai lời hứa từ các vị trước khi tôi để cho Ulric rời khỏi."

Royce nhướn cao chân mày với sự thay đổi của vợ anh. Bây giờ cô nghe giống như một người chỉ huy.

Duncan trông có vẻ dè dặt. "Những lời hứa này là gì?"

"Thứ nhất, các vị phải hứa sẽ đối xử Ulric như thể nó chính là con trai của hai vị."

Trước khi cô có thể trình bày lý do vì sao cô yêu cầu lời hứa đó, cả Millicent lẫn Duncan đồng ý.

"Thứ hai, các vị phải hứa với tôi rằng Ulric sẽ ở với hai người. Nếu Thurston trở lại và muốn mang con trai của anh ấy đến cho người nào khác, vì bất cứ lý do nào, các vị sẽ không để cho anh ấy làm vậy. Các vị sẽ đối xử với Ulric như chính con trai của các vị, và nó sẽ bắt đầu cảm thấy... an toàn. Kể từ bây giờ Ulric sẽ ở với hai vị. Tôi sẽ không để cho nó lại phải rời khỏi những người thân yêu lần nữa. Tôi..."

Cô không thể tiếp tục. Royce ôm choàng lấy cô và kéo cô sát vào anh. "Họ đã hứa với anh điều đó rồi, Nicholaa," anh nói.

Millicent và Duncan ngay lập tức gật đầu.

Nicholaa rũ người xuống tựa vào Royce.

"Thurston sẽ không được phép buộc con trai của anh ấy rời khỏi mái nhà của nó nữa," Royce đảm bảo với cô.

"Cảm ơn anh."cô sững sờ khi biết Royce đã giải quyết xong mối lo âu đó, và cô hài lòng là anh rất lo lắng về cuộc sống của Ulric.

Một tiếng đồng hồ sau Millicent và Duncan mang Ulric đi. Royce ra lệnh cho cả một tiểu đoàn hộ tống phía sau.

Nicholaa không nói một lời với bất kỳ ai trong phần còn lại của ngày dài. Cô luôn bận rộn với việc điên cuồng dọn dẹp. Royce không biết cách an ủi vợ anh. Khi cô không xuống đại sảnh dùng bữa tối, anh đi lên phòng của họ. Anh tìm thấy Nicholaa ngồi trong ghế gần lò sưởi. Không nói một lời nào, anh kéo cô lên, ngồi xuống, rồi đặt cô trên đùi anh. Anh vòng tay quanh người cô và ôm chặt cô.

Không ai nói một lời nào trong một lúc lâu. Sau đó Royce phá tan sự im lặng. "Ngày hôm nay thật khó khăn với em."

Cô không nhận xét về sự thật đó.

"Họ không biết là khó khăn như thế nào," anh nói. "anh tự hào về em, Nicholaa."

Cô nhắm mắt lại và tựa đầu cô lên vai anh.

"Em có nhớ quy tắc anh đề ra cho em không?" anh hỏi.

"Cái nào?" cô hỏi. " vì có quá nhiều."

Anh lờ đi lời chế nhạo mỉa mai của cô. "cái không được khóc ấy," anh nhắc nhở cô.

Cô mỉm cười mặc dù cô rất đau khổ. "À, đúng, quy tắc số ba," cô thì thầm. "Anh đã bảo em không được khóc."

Anh hôn lên đỉnh đầu cô. "Anh đã thay đổi ý kiến," anh công bố với giọng khô khốc. "Em có thể khóc nếu em muốn."

Thật sự là ngớ ngẩn là anh đã nghĩ rằng chỉ một thay đổi đơn giản trong quy tắc có thể dẫn đến nước mắt của cô. Chắc chắn là cô không khóc chỉ vì anh nói với cô bây giờ cô được phép khóc. Hơn nữa, cô không thấy thích khóc.

Cô làm ướt đẫm áo chẽn của anh trước khi cô ngừng khóc. Sau đó cô bắt đầu nấc cục. Anh không cản cô. Anh chỉ tiếp tục ôm chặt lấy cô cho đến khi cô yên lặng.

"Họ là người tốt, Nicholaa."

"Vâng."

"Họ sẽ đối xử với Ulric như con của họ," Royce nhận xét.

Cô gật đầu. Chúa ơi, anh ghét khi thấy cô không vui. "Nicholaa, em có hiểu tại sao anh lại để cho Ulric rời khỏi không?"

Sự quan tâm trong giọng nói của anh an ủi cô nhiều hơn là vòng tay của anh. Anh quan tâm đến tình cảm của cô, chỉ một ít, nếu không thì anh sẽ không thiết tha đến việc làm cho cô hoàn toàn hiểu rõ động cơ của anh.

"Anh không muốn làm tổn thương Thurston vì anh ấy là anh trai em, nhưng anh biết là anh ấy sẽ quay trở lại đây nếu Ulric tiếp tục ở đây. Em hiểu."

Royce bất ngờ là anh cảm thấy nhẹ nhõm. "Anh không phải là một người đàn ông khó hoà hợp," anh nói với cô.

Anh trông đợi sự đồng ý của cô. Anh không có được nó. "Có, anh rất khó hòa hợp," cô cãi lại. "Anh sẽ gửi Justin đi đâu?"

"Anh sẽ không gửi Justin đi đến nơi nào cả."

"Vậy thì Thurston sẽ vẫn trở lại đây. Anh ấy sẽ đến vì Justin."

"Đúng." anh không giải thích chi tiết câu trả lời đó.

Nicholaa lách người xa anh. "Ulric đã có thể ở lại... " cô dừng lại khi anh lắc đầu. "Em không hiểu," cô nói.

"Justin là một người đàn ông, Nicholaa. Cậu ấy có thể tự lựa chọn. Ulric thì không thể. Anh không thể cho phép nó bị mắc kẹt trong cuộc thi kéo co này."

"Nhưng Justin cũng giống như một đứa trẻ," Nicholaa tranh cãi.

"Cậu ta không phải vậy," anh phản công. "Bây giờ cậu ta còn yếu, nhưng mỗi ngày cậu ta sẽ khá hơn, cả tinh thần lẫn thể xác."

"Và nếu Thurston đến vì cậu ấy trước khi có tiến bộ thì sao?"

"Justin sẽ không rời khỏi với anh ấy."

Royce không nói thêm rằng việc Justin muốn đi hay ở không phải là vấn đề. Anh sẽ không để cho em trai cô rời khỏi cho đến khi cậy ấy đủ mạnh để tự sinh tồn.

"Cậu ấy có tiến bộ hơn kể từ ngày đầu tiên không?"cô hỏi, cố nghe có vẻ chỉ hơi quan tâm.

"Có."

"Vậy là mọi thứ theo đúng kế hoạch của anh chứ?"

"Ừ."

Cô thở dài ầm ĩ. "Vậy thì anh không cần phải đá Justin nữa chứ?"

Royce mỉm cười. Vợ anh cuối cùng cũng nói tới đề tài mà anh biết cô muốn thảo luận.

"Trả lời em đi, làm ơn," cô nói. "Anh vẫn đá Justin chứ?"

Dễ dàng nhận thấy có sự chua cay trong giọng nói của cô ngay lúc này. Royce lờ đi. "Chỉ khi nào anh muốn," cuối cùng thì anh cũng trả lời.

Cô cố rời khỏi đùi anh. Anh ôm chặt cô. "Lẽ ra em không nên xem, em biết đó."

"Lawrence đã nói cho anh biết, phải không?" cô có vẻ bực bội.

"Thuộc cấp của anh không hề phản bội em, Nicholaa. Bổn phận của anh ta là nói cho anh biết. Hơn nữa, dù sao thì vẻ mặt của em sẽ nói cho anh biết."

"Em có quyền xem," cô khẳng định. "Cậu ấy là em trai của em."

"Chuyện đó không quan trọng như quan hệ giữa cậu ấy và anh."

"Cậu ấy chỉ là em rể của anh thôi," cô nói một cách hoài nghi.

"Cậu ấy cũng là thuộc cấp của anh," anh kiên nhẫn giải thích. "Quan hệ đó còn quan trọng hơn. Chắc chắn là em biết mà."

Cô không hiểu bất cứ thứ gì nữa. Mọi thứ đã bị đảo ngược từ khi người Norman bắt đầu kiểm soát mọi thứ. Vua William đã xác lập một hệ thống quyền lực vững chắc trong đó mọi người trong vương quốc của ông đều có một chỗ đứng nhất định, một nhiệm vụ nhất định. Đúng, từ người nông dân thấp hèn nhất đến quý tộc cao nhất, mọi người đều có chỗ đứng. Mọi người, trừ Nicholaa... hay đó chỉ là những gì cô cảm thấy. Cô không thể thích ứng với hệ thống mới này. Đột nhiên cô khiếp sợ đến nỗi cô thực sự bắt đầu run rẩy. Trong một thời gian dài cô có nhiều trách nhiệm, nhưng bây giờ Royce đang cẩn thận lấy đi các nhiệm vụ đó khỏi cô. Cô đã thề là bảo vệ gia đình cô bằng bất cứ cách nào cô có thể làm được. Cô đã từng tin rằng Ulric và Justin cần cô bảo vệ họ an toàn. Bây giờ Ulric đã ra đi. Chẳng bao lâu Justin cũng sẽ rời khỏi. Khi em trai của cô hoàn thành đợt huấn luyện của cậu ấy, cậu ấy sẽ rời khỏi để tìm chỗ của mình trong thế giới này. Thậm chí bây giờ Justin cũng không cần cô, cô nhận thức được điều đó. Không, cậu ấy cần Royce dạy cho cậu ấy cách lại trở nên mạnh mẽ.

Không ai cần cô. Pháo đài thuộc về Royce, và cả người hầu cũng vậy. Họ đã đưa cho chồng cô tất cả lòng trung thành của họ rồi. Đúng thôi, cô tự nói với mình, vì bây giờ anh là chủ nhân của lâu đài này... nhưng nơi nào là của cô?

Nicholaa không thể tống khứ được sự thân thân trách phận mà dường như cô đang tự đưa mình vào đó. Cô thở dài, đẩy mình ra khỏi đùi chồng cô, và chuẩn bị đi ngủ. Cô không nhận thấy Royce cũng đang cởi quần áo.

Chết tiệt, cô ghét cảm giác tội nghiệp bản thân mình, nhưng cô dường như không thể dừng lại. Bên trong cô cảm thấy trống rỗng - cũng có lỗi nữa. Cô đã cố tình bẫy Royce vào cuộc hôn nhân này. Anh chỉ là đang làm điều tốt nhất có thể trong hoàn cảnh của anh.

Nicholaa đang đứng gần giường, chỉ mặc chiếc áo lót trắng, tâm trí của cô đang hỗn loạn, khi Royce ôm eo cô và kéo lưng cô tựa vào anh. Anh cúi xuống hôn vào cổ cô.

"Royce, anh không cần bất kỳ ai, phải không?"

Vì họ đã bàn đến em trai của cô chỉ vài phút trước đây, anh hiểu lầm câu hỏi của cô. "Anh là một người huấn luyện," anh trả lời. "Anh cho là anh không nên cần bất kỳ ai."

Cô xoay lại trong cánh tay anh, xoè tay trên bộ ngực trần của anh. "Em buộc phải thú nhận với anh," cô nói. "Anh sẽ nghe em nói chứ?"

Những ngón tay của cô đang khoanh tròn quanh núm vú anh. Anh đặt tay anh lên trên tay cô. "Nếu em muốn anh lắng nghe em, em sẽ phải dừng lại."

"Đây là lời thú nhận nghiêm túc," cô cảnh báo anh.

Anh không cười nữa. "Được rồi. Anh đang nghe."

Cô nhìn cằm anh. Cô không muốn bị phân tâm. "Khi em chọn anh làm chồng, em chỉ nghĩ cho chính bản thân em. Em đã rất ích kỷ. Bây giờ em nhận ra điều đó. Em đã không quan tâm đến chuyện em có phá hỏng cuộc sống của anh hay không."

"Anh sẽ không bao giờ cho phép bất kỳ ai phá hỏng đời anh," anh phản đối.

"Nhưng anh sẽ không bao giờ chọn em," cô vội vã thốt ra. Cô đưa tay cô lên che miệng anh để ngăn anh ngắt lời cô nữa. "Có lẽ là anh nghĩ em trả thù anh vì đã bắt em đến Luân Đôn, và phần nào, có lẽ điều đó là đúng. Nhưng em có nhiều lý do hơn đấy, Royce. Anh đã rất dịu dàng với Ulric. Em biết anh sẽ là một ông bố tốt khi em nhìn thấy cách anh bế nó và chắc chắn là nó được bảo vệ. Anh cũng dịu dàng với em, " cô vội vã nói thêm. "Em đã biết anh khá rõ vào lúc chúng ta đến Luân Đôn. Anh là một kẻ kiêu hãnh và ngạo mạn, nhưng cũng mạnh mẽ và nhẫn nại."

Cô ngừng lại nhằm thu hết can đảm để thú nhận nốt phần còn lại của lời thú tội. Royce kéo tay cô ra khỏi miệng anh và hôn lòng bàn tay cô. "Em nói xong chưa? Anh có chuyện muốn nói với em khi em nói xong."

Cô lắc đầu. "Em phải nói tất cả những chuyện này, Royce, trước khi em đánh mất can đảm của em."

Nụ cười của anh hết sức dịu dàng. "Em có đủ can đảm mà. Em có thể đánh mất một ít mà, " anh nói với cô.

Anh đã sai, nhưng cô sẽ không nói cho anh biết ngay lúc này.

"Anh đã hứa với em là anh sẽ chăm sóc Justin," cô nói, "nhưng điều đó không đủ đối với em. Không, sau đó em ép anh kết hôn với em và thêm Ulric và chính em vào gánh nặng của anh." cô thở dài. "Em không thể thay đổi những gì em đã làm đối với anh, nhưng em muốn anh biết là em cảm thấy có lỗi vì em đã không nghĩ đến cảm giác của anh. Em biết em đã không làm cho anh dễ dàng thích ứng. Em đã chiến đấu chống lại anh trên từng bước đường. Nhưng chuyện đó sẽ chấm dứt ngay lúc này. Em sẽ trở thành kiểu vợ mà anh muốn, Royce. Em hứa với anh. Chúng ta sẽ sống yên ổn và hòa thuận với nhau, theo cách anh muốn."

Anh nhẹ nhàng vuốt tóc ra khỏi mặt cô. Sự dịu dàng trong vẻ mặt của anh làm cô khóc. Cô nhức nhối với nhu cầu muốn nói với anh là cô yêu anh. Tuy nhiên cô sẽ không lời thú nhận điều đó, dù cho cô có muốn cỡ nào, vì lời thú nhận của cô sẽ chỉ là một gánh nặng nữa cho anh. Cô biết anh không yêu cô, và vì anh là người đàn ông ân cần, chu đáo, chắc chắn anh sẽ cảm thấy mình có lỗi với chuyện đó.

"Nicholaa, em có hối hận đã lấy anh không?"

"Ồ, không, em không hối hận, " cô trả lời. "Anh đã không nghe lời nào em đã nói phải không? Chính anh là người hối hận."

"Anh hả?"

Nụ cười đột ngột của anh làm cô sao lãng. Cô gật đầu, nhưng không thể nhớ là tại sao. Chắc là cô quá căng thẳng, cô nghĩ vậy. Cô ôm lấy cổ chồng cô, khiến cho anh phải hoàn toàn chú ý đến cô, sau đó giật mạnh tóc anh để kéo đầu anh xuống với cô. Khi anh làm theo mệnh lệnh đó, cô hôn anh với tất cả tình yêu và đam mê của cô.

Royce đã định là sẽ ngồi xuống với cô và làm rõ tất cả những kết luận méo mó của cô, nhưng ngay khi miệng cô chạm vào miệng anh, anh quyết định đặt cuộc thảo luận đó qua một bên, giải quyết sau. Anh chỉ muốn nghĩ về chuyện hôn trả lại cô.

Anh bắt đầu trở nên cuồng nhiệt khi lưỡi cô vuốt ve lưỡi anh. Anh khẽ gầm gừ trong họng anh cho đến khi cô biết anh thích sự táo bạo đó đến dường nào. Bàn tay của anh run rẩy khi anh tháo sợi dây ru - băng cột áo lót cô. Anh lùi lại chỉ đủ lâu để cho chiếc áo rơi xuống sàn, sau đó dữ dội kéo cô lên tựa sát vào anh, anh nghiến răng khi anh cảm thấy cặp vú đầy đặn mềm mại của cô tì sát vào ngực anh.

Nicholaa dứt khỏi miệng anh và hôn một đường ẩm ướt xuống cổ anh. Cô đẩy tay anh ra khỏi thắt lưng cô khi cô di chuyển thấp hơn. Lưỡi cô miết quanh núm vú đầu tiên rồi đến đầu vú khác giấu bên dưới đám lông quăn tít trên ngực anh. Sau đó cô di chuyển thấp xuống cho đến khi cô hôn đến cái bụng cứng cáp, phẳng lì của anh. Da anh nóng hổi, quá lôi cuốn cô. Lưỡi cô miết nhẹ rốn anh. Anh thở gấp, cho cô biết không bằng lời rằng anh thích cái vuốt ve đó.

Phản ứng của anh khiến cô muốn làm cho anh hài lòng hơn.

Đầu gối Royce gần như quỵ xuống khi Nicholaa quỳ trước anh. Bàn tay anh bóp chặt ở hai bên hông. Anh biết cô sẽ làm gì, nhưng sự nhức nhối chờ đợi cô chạm vào anh, để cảm thấy mình bên trong cái miệng mềm mại, ẩm ướt của cô gần như không thể chịu đựng nổi.

Rồi sự chờ đợi kết thúc. Bàn tay cô vuốt ve anh cho đến khi anh cuồng dại, rồi miệng của cô đóng quanh đỉnh đầu căng cứng của anh. Royce quên cả thở. Tiếng gầm gừ sâu trong họng anh trở thành tiếng rên nhỏ đầu hàng. Anh ép sát vào cô. Một lần. Hai lần. Anh phải chặn cô lại. Lưỡi của cô đang làm anh cho anh điên cuồng, và anh biết nếu anh không ngăn cô lại ngay lúc này, nó sẽ quá muộn. "Đủ rồi," anh ra lệnh, giọng anh khàn với ham muốn.

Cô không muốn dừng lại. Anh ép buộc cô đứng lên, sau đó vòng tay ôm lấy thắt lưng cô và nâng cô lên khỏi sàn nhà. Bây giờ anh không thể kiểm soát được nữa, muốn được thỏa mãn một cách tuyệt vọng, nhưng anh muốn Nicholaa đầu hàng anh.

Không biết làm cách nào họ lên được chiếc giường. Miệng của anh áp trên miệng cô ngay cả khi anh đè lên cơ thể cô bằng cơ thể anh. Anh đẩy ngọn lửa đam mê vào trong cô bằng lưỡi và tay anh. Ngón tay anh đẩy sâu vào trong cô và khi anh cảm nhận được sự ẩm ướt nóng bỏng ở đó, sự kiểm soát của anh hoàn toàn sụp đổ.

Cô uốn cong người lên áp sát vào anh. "Royce, đến với em ngay bây giờ. Em không muốn đợi hơn nữa."

Anh sẽ cười vì sự đòi hỏi trong giọng nói của cô nếu anh có đủ sức làm. Nicholaa bây giờ hoang dại, mất tự chủ như anh. Cô cào xước vai anh bằng móng tay cô và liên tục di chuyển áp sát vào anh.

Royce lăn tròn lên lưng, kéo cô theo cùng anh, sau đó buộc hai chân cô dang ra. Cô mở hai chân quấn quanh đùi anh, nhưng vẫn không hiểu anh muốn làm gì. Cô cố làm cho anh lăn trở lại.

"Royce!" lần này cô la to đòi hỏi của cô.

Anh kéo đầu cô xuống bằng cách kéo tóc cô và lấp kín lời phản đối của cô bằng nụ hôn dài nóng bỏng. Đùi của anh nâng lên và đỉnh đầu căng cứng của anh áp vào cô. Rồi cô hiểu. Cô ngả đầu ra và nhìn vào mắt chồng cô. Sự đam mê mà cô nhìn thấy ở đó làm cho ham muốn bên trong cô bùng cháy.

"Chúng ta có thể làm tình cách này ư?" cô hỏi với giọng rời rạc.

Anh không trả lời cô. Thay vào đó anh cho cô thấy. Anh từ từ đi vào cô. Chúa ơi, cô quá chặt, quá nóng. Cô cảm thấy thật tuyệt. Royce nhắm mắt lại trong cảm giác cực kỳ sung sướng. Anh không muốn cảm giác đó chấm dứt.

Anh không để cho cô làm với tốc độ nhanh hơn. Anh kẹp chặt hông cô khi anh từ từ xâm nhập vào cô. Đầu của Nicholaa gục xuống, và cô rên rỉ sung sướng. Tay cô kẹp chặt vào bắp tay Royce.

"Ngả người ra, Nicholaa."

Cô làm theo lời anh, sau đó thét lên. Cô lấy tất cả anh vào bên trong. Vùng lưng dưới của cô bây giờ tựa vào đùi anh. Sức nóng bao bọc lấy cô, xâm nhập vào trong cô.

"Anh đang làm em đau hả? Anh không muốn làm em đau."

Cô xoa dịu nỗi lo của anh bằng cách làm anh sao lãng. Cô di chuyển, chỉ một chút và như thể cảm giác quá tuyệt đến nỗi cô lại di chuyển.

Anh làu bàu tiếng rên thích thú. Anh mở mắt và thấy cô nhìn xuống anh. Mắt anh có rực lửa đam mê như cô không nhỉ? Anh biết chúng chắc là phải vậy. Dường như là một phép màu khi anh có một người phụ nữ xinh đẹp như thế này muốn anh nhiều như anh muốn cô.

Cô yêu anh. Ý nghĩ đó đâm xuyên qua đam mê và dục vọng của anh. Đúng, cô yêu anh.

Nicholaa không còn có thể lờ đi cảm xúc đang dâng lên bên trong cô. Cô có cảm giác như thể cô có thể bùng nổ với nhu cầu cần được phóng thích khỏi sự tra tấn ngọt ngào này. Cô muốn tất cả ngay lúc này. Cô sẽ không để cho Royce kiểm soát tốc độ, không thể ngăn mình không di chuyển, lúc đầu chậm chạp, rồi mạnh mẽ hơn cho đến khi cô không quan tâm đến mọi thứ ngoài việc đi tìm sự giải thoát.

Anh giúp cô tìm thấy sự thỏa mãn. Anh biết điểm nào cần được chạm vào, cần được vuốt ve, để đưa cô lên đến đỉnh.

Ngón tay anh diệu kỳ như cả cơ thể anh. Toàn thân cô đột nhiên siết chặt quanh anh. Royce không thể kềm hãm lâu hơn nữa. Anh phun hạt giống của anh vào cô với tiếng thét đầu hàng. Đỉnh điểm của Nicholaa cũng đến ngay lúc đó, cũng đê mê. Cô không thét lên; cô khóc.

Cô đổ sập người tựa vào chồng cô và ôm chặt anh. Cô không bao giờ muốn rời anh. Mất một lúc lâu Royce mới hồi phục. Anh nhẹ nhàng vuốt vai Nicholaa, lưng cô, cánh tay cô. Anh không thể ngưng không chạm vào cô. Cô cảm thấy thật tuyệt khi ép sát vào người anh. Mỗi lần anh làm tình với cô, anh lại cảm thấy choáng váng bởi những phản ứng tuyệt vời của cô với anh. Cô dâng hiến hết cho anh. Royce chưa bao giờ trải nghiệm hạnh phúc nào như thế hoặc cảm thấy mãn nguyện như thế.

Đó là một phép màu, một món quà. Vợ anh có thể làm cho anh cùng lúc cảm thấy yếu đuối và mạnh mẽ. Anh biết rằng đó là sự trái ngược không thể hiểu nổi, cũng như việc anh cưới được một người phụ dịu dàng, xinh đẹp.

Anh không thể tin nổi cô có thể yêu anh. Anh chưa bao giờ mong đợi một chuyện như vậy có thể xảy đến với anh. Vào cái ngày mặt anh bị sẹo - Chúa ơi, lúc đó anh chỉ mới mười lăm tuổi?- anh đã chấp nhận số mệnh của anh. Vẻ mặt khiếp sợ của những người phụ nữ khi họ công khai nhìn chằm chằm vào anh... đúng, anh đã học cách chấp nhận chuyện đó.

Nhưng Nicholaa yêu anh.

"Royce?"

"Vâng?"

"Nó... ổn chứ?" Giọng của cô do dự, đầy lúng túng. "Những gì em đã làm?"

Dĩ nhiên là anh biết cô muốn nói gì. "Ồ, có, tất cả đều ổ cả, anh trả lời. "Điều gì làm cho em..."

"Em muốn làm điều đó, " cô ngắt lời.

Một lúc lâu Royce mới lại nói. "Nicholaa, em đã làm tình theo cách đó vì em đang cố trở thành kiểu vợ mà em nghĩ anh muốn, hay em yêu anh bằng miệng em vì em muốn?"

Cô mừng vì anh không thể thấy mặt cô. Cô đang bị thiêu cháy bởi sự bối rối. "Em đã nói với anh là em muốn, " cô thì thầm trong bóng tối. "Và anh đã nói là anh thích nó. Trời ơi, em mệt quá rồi. Em tin là em sẽ ngủ ngay."

Anh vòng tay ôm cô để giữ ấm cho cô. Dĩ nhiên là anh hiểu Nicholaa không muốn thảo luận việc gần gũi..

Cô ngủ thiếp đi vài phút sau. Royce thức lâu hơn. Vợ anh đúng là một cô vợ ngây thơ dễ thương. Anh ngẫm đi ngẫm lại lời thú nhận của cô trong tâm trí anh. Cô thực sự tin là cô đã ép buộc anh phải kết hôn với cô.

Còn có chuyện gì khác đang làm cho cô lo lắng. Có cái gì đó trong cách cô nói với anh là cô đang giấu anh vài mối lo âu. Nicholaa trông quá yếu đuối, anh nhớ lại, và có vẻ tuyệt vọng trong giọng nói của cô.

Quỷ quái, anh hy vọng cô không có thêm vài người anh em nữa mà cô còn chưa đề cập với anh.

Khả năng đó làm anh mỉm cười. Anh muốn biết anh sẽ mất bao lâu để có thể thực sự hiểu vợ anh. Royce quyết định anh sẽ ngồi xuống với cô và thảo luận những lo âu này. Anh không muốn cô lo lắng về bất cứ chuyện gì. Cô sẽ được hạnh phúc, anh hứa, và anh sẽ không ngưng thúc cô cho đến khi cô thật sự nói hết với anh những lo lắng của cô.

Royce thức dậy lúc nửa đêm khi Nicholaa lăn xa khỏi anh trong giấc ngủ của cô. Anh dịch chuyển đến chỗ cô. Anh sẽ ngủ trở lại nếu lưng cô không ép sát vào háng anh. Qúa cám dỗ đến mức không thể lờ đi. Ngay lúc đó anh phải chạm. Một cái vuốt ve dẫn đến một cái vuốt ve khác và một cái khác, và trước khi anh hoàn toàn tỉnh táo, anh đang chậm rãi làm tình, đắm đuối với cô.

Miệng của họ tan chảy vào nhau trong một nu hôn dài, lười biếng, và cuộc ái ân của họ hết sức dịu dàng. Và khi cả hai đều đã thỏa mãn, họ thiếp đi trong vòng tay nhau.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx