sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Chương 15

Cách cư xử của Nicholaa thay đổi hoàn toàn. Tất cả bắt đầu ngay sáng hôm sau khi cô đã hứa là sẽ trở thành kiểu vợ mà Royce muốn.

Cô thức dậy khi bình minh ló dạng, nhẹ nhàng mặc quần áo, và đi xuống đại sảnh. Cô đang chỉ thị những công việc trong ngày cho người hầu thậm chí còn trước cả khi chồng cô mở mắt.

Nicholaa nhớ Ulric quá nhiều đến nỗi cô lòng cô cảm thấy đau đớn. Cô quyết tâm luôn bận rộn để không có thời gian than vãn. Cô sẽ làm việc cho đến khi cô ngã quỵ vì kiệt sức.

Cô cũng sẽ mang đến cho chồng cô sự yên ổn. Dĩ nhiên vấn đề là nghĩ ra cách để hoàn thành mục tiêu đó. Cô sẽ phải kiểm soát thói nóng nảy của cô, giữ kín ý kiến của cô, và luôn đồng ý với chồng cô.

Cô tự nhủ có lẽ cô chết đi có khi còn tốt hơn. Những thay đổi đó chắc chắn sẽ giết cô. Tuy thế, cô đã hứa với Royce, và cô sẽ giữ lời. Cô cũng nợ anh lòng biết ơn vì mọi điều anh đã làm cho gia đình cô. Mặc dù là, cô đã ép buộc anh nhận các trách nhiệm đó, và trong lúc đó cô đã phá hỏng cuộc sống của anh. Ít nhất cô có thể đền bù chuyện đó bằng cách đưa cho người đàn ông những gì anh muốn.

Ở một nơi nào đó trong tâm trí cô, cô hy vọng, dù chỉ là hy vọng mong manh là một khi cô đã thay đổi, Royce có thể bắt đầu yêu cô. Cô không chỉ muốn một chỗ trong cuộc đời anh. Cô cũng muốn trái tim anh nữa.

Nicholaa đang cắm hoa trong tô đất sét nâu trên bàn lúc Clarise và Alice vội vã đi vào phòng khách.

Hai người phụ nữ lần lượt an ủi lẫn nhau vì sự mất mát "quân trang nhỏ đáng yêu," của họ, một cách gọi Ulric âu yếm của họ.

Họ càng nói về cậu bé Nicholaa càng thấy buồn khổ hơn. Cô lắc đầu và thuyết phục mình rằng Ulric sẽ được thương yêu.

"Tôi có một danh sách công việc cho mọi người hôm nay," cô nói. "Mỗi sáng tôi sẽ phân chia công việc cho mỗi người và chúng ta sẽ hoàn thành chúng trước khi màn đêm buông xuống. Chúng ta sẽ làm việc có quy củ, các vị."

"Tại sao?" Clarise hỏi. "Trước đây chúng tôi vẫn làm xong mọi việc mà không cần quy củ."

"Chồng tôi không thích sự lộn xộn," Nicholaa giải thích. "Và tôi đã hứa với anh ấy là tôi sẽ trở thành kiểu vợ mà anh ấy muốn. Do đó - "

Alice ngắt lời cô. "Nhưng ngài ấy thích cô chính là cô."

Clarise đồng ý. "Cô phải tin điều đó, nữ chủ nhân. Tại sao à, tướng quấn rất tử tế và nhẫn nại - "

"Anh ấy tử tế và nhẫn nại với tất cả mọi người," Nicholaa xen vào.

"Được, vậy thì," Claise hỏi, "tại sao lại cần phải thay đổi?"

"Tôi muốn có được hơn thế nữa," Nicholaa thú nhận trong tiếng thì thầm, "Tôi muốn Royce..." Cô không thể thốt ra lời.

Clarise thương cảm cho cô. "Cô muốn tình cảm tướng quân dành cho cô giống như tình cảm mà cha cô dành cho mẹ cô à? Đó có phải là những gì cô muốn nói?"

Nicholaa gật đầu.

Clarise khịt mũi, rồi quay qua Alice. "Cô ấy nghĩ tướng quân không yêu cô ấy."

"Ồ, ngài yêu cô ấy," Alice trả lời, "Dĩ nhiên là vậy."

Nicholaa thở dài. "Hai người đều yêu thương tôi," cô kết luận, "như tôi thương hai người, và vì lý do đó hai người không thể tưởng tượng được là có người không thương tôi."

Clarise nhăn mặt. Nicholaa giơ tay lên để người hầu không ngắt lời cô, sau đó bình tĩnh tóm tắt những thay đổi mà cô định làm. Hai người phụ nữ nhìn cô một cách hoài nghi.

"Cô sẽ không bao giờ lớn tiếng à?" Alice hỏi, không tin sự thay đổi cuối cùng mà Nicholla vừa trình bày.

Clarise lắc đầu. "Cô đang đùa" cô nói. "Nếu người đàn ông không thể yêu cô vì những gì là - "

"Tôi nói là tướng quân rất yêu cô ấy," Alice thì thầm. "Nữ chủ nhân, cô chỉ cần hỏi ngài ấy."

Vai của Nicholaa rũ xuống. Cô không thích thừa nhận rằng cô sợ hỏi anh. Nếu anh trả lời không, thì cô sẽ làm gì đây? "Anh ấy có yêu tôi hay không thì không quan trọng," cô nói. "Tôi nợ anh ấy lòng biết ơn của tôi. Tôi sẽ mang lại cho anh ấy hạnh phúc và sự yên ổn mà anh ấy xứng đáng được nhận. Ít nhất đó là những gì mà tôi có thể làm."

"Tôi chưa từng thấy cô thiếu tự tin về mình như vậy," Clarise thì thầm. "Tôi cũng không thích nó. Tôi thích cô nắm con chó bằng đuôi của nó và trừng phạt nó nghiêm khắc hơn. Đúng, trước đây cô luôn có kế hoạch khi cô muốn đạt được cái gì đó. "

Nicholaa mỉm cười. "Bây giờ tôi đang có một kế hoạch," cô tranh cãi. "Tôi sẽ cho Royce những gì anh ấy muốn, và sau đó anh ấy sẽ nhận ra anh ấy yêu tôi. Xem nó đơn giản đến mức nào chứ?"

Royce đi vào phòng khách, làm gián đoạn cuộc thảo luận. Nicholaa vội vã đến chào anh ở lối ra vào. Cô cũng hôn anh nữa.

Clarise và Alice vội vã đi vào bếp để chuẩn bị bữa sáng. Nicholaa đi với Royce đến bàn.

Cô đang mỉm cười. Royce hài lòng bởi điều đó. Vì vợ anh có tâm trạng vui vẻ, anh quyết định là anh sẽ đợi trước khi ngồi xuống để thảo luận những nỗi lo lắng của cô.

Có lẽ anh đã quá lo lắng tối qua. Có lẽ Nicholaa chỉ căng thẳng vì Ulric đã rời khỏi. Anh biết cô sẽ nhớ cậu bé, và tâm trạng của cô đêm qua có lẽ chỉ là biểu hiện của cảm giác trống vắng.

Thomas và Lawrence đi vào phòng khách và ngồi xuống bàn.

Ngay khi Royce ngồi xuống, Nicholaa siết chặt tay sau lưng cô và trình bày những công việc mà cô định làm trong ngày hôm nay.

Anh không thể hài lòng hơn với cô. Anh định nói với cô điều đó thì Thomas cắt ngang.

"Ngài đã nói đến chuyện ván gỗ chưa, tướng quân?"

Royce lắc đầu. Anh vòng tay ra sau Nicholaa và nắm lấy một tay của cô. Bởi vì cô đang có tâm trạng vui vẻ như vậy, lúc này là dịp tốt để thảo luận về căn nhà của cô.

"Nicholaa, em chưa bao giờ hỏi anh tại sao anh lại di chuyển cái bàn này đến giữa phòng," anh bắt đầu.

"Em không có quyền chất vấn mệnh lệnh của anh, chồng yêu," cô trả lời, lặp lại chính những lời của anh.

Anh mỉm cười.

Cô quyết định là lúc đó anh cảm thấy vui vì cô nhớ bài giảng đó.

"Anh phải di chuyển cái bàn vì sàn nhà quanh chỗ đó gần như bị mục nát hết rồi. Đáng lý ra cái bàn đã bị rơi xuống tầng dưới lâu rồi."

Nicholaa không hề nhận ra sàn nhà đã hư hỏng đến như vậy. Cô buộc mình mỉm cười khi cô chờ Royce tiếp tục.

"Là một phép màu khi toàn bộ sàn nhà đã không đổ sập," Thomas xen vào.

Royce gật đầu. "Tầng hai cũng hư hỏng nữa. Thomas không tin là có thể sửa lại nó."

Thomas tình nguyện bổ sung thêm. Nicholaa nhận thấy Royce đẩy nhẹ gã thuộc cấp trước. "Nên phá bỏ toàn bộ lâu đài và một xây một cái mới," Thomas buột miệng nói.

"Chi phí sẽ gấp bốn lần nếu tướng quân cố sữa chữa cái này," Lawrence thêm vào.

Nicholaa không phản ứng với tin này. Cô biết Royce chỉ đang nói sự thật với cô. Mẹ cô đã nhận xét không biết bao nhiêu lần là tòa lâu đài đang sụp đổ quanh họ chứ? Nicholaa nhớ lại cuộc tranh luận sôi nổi giữa cha mẹ cô. Bố đã muốn để mọi thứ y như vậy. Ông ghét sự thay đổi. Mẹ thì thiết thực hơn. Nicholaa nhận biết cô giống cha cô; cô cũng ghét sự thay đổi. Sau đó cô nhận thấy vẻ mặt lo lắng của ba người đàn ông khi họ nhìn chằm chằm vào cô. Họ liên kết với nhau, nhẹ nhàng thuyết phục cô đồng ý.

Rõ ràng chồng cô quan tâm đến cảm giác của cô. "Anh còn chưa quyết định dứt khoát," Royce công bố bằng giọng cộc lốc, thẳng thắn.

Anh không nói sự thật với cô. Đúng, anh đã quyết định, nhưng anh muốn cho cô thời gian để quen với ý tưởng đó trước đã.

Cô cười với chồng cô và quay lại công việc sắp xếp những bông hoa. Cả ba chiến binh tiếp tục nhìn cô. Cô nhìn thấy cái nhún vai của Royce qua cái liếc mắt kín đáo. "Anh biết căn nhà này có ý nghĩa rất nhiều đối với em, vợ ạ. Nếu có thể, anh sẽ - "

Cô kết thúc câu nói hộ anh. "Cố giữ lại nó?"

Anh gật đầu. Cô lắc đầu. "Anh không nên xem trọng cảm giác của em. Bây giờ lâu đài là của anh, chứ không phải của em. Hãy làm điều mà anh cảm thấy là tốt nhất. Bất kể anh quyết định như thế nào thì em cũng không phản đối."

Thomas và Lawrence thở dài. Royce cau mày. Sự chấp nhận dễ dàng của vợ anh làm anh lo lắng.

"Chúng ta sẽ thảo luận chuyện này sau," anh nói.

"Nếu nó làm cho anh vui, " cô trả lời.

Cô đang quá hợp tác. Anh nghi ngờ ngay lập tức. Anh quyết định đặt hành vi lạ thường của vợ anh ra khỏi tâm trí cho đến cuối ngày và tập trung sự chú ý vào việc huấn luyện binh lính của anh.

Nicholaa tiếp tục sắp xếp hoa để cho cô có thể nghe được kế hoạch trong ngày của chồng cô. Cô đang hy vọng sẽ nghe được vài lời về em trai cô.

Sự kiên nhẫn của cô cuối cùng cũng được đền đáp. Justin, Lawrence báo cáo với Royce, đang bắt đầu làm việc trong đơn vị. Lawrence nghĩ đó là một khởi đầu tốt.

Royce đồng ý. Anh nhận thấy vợ anh đang kéo và giật mạnh những bông hoa và tội nghiệp cô. "Nicholaa, hôm nay em có muốn nói gì với em trai em không?"

Cô suýt hất ngã bình hoa. "Ồ, có, em muốn," cô vội vã trả lời. "Em không thể không nghe những lời nhận xét của anh về chuyện Justin đang hợp tác với mọi người, Lawrence. Em trai của tôi cũng cảm thấy khá hơn rồi chứ?"

Người thuộc cấp mỉm cười. "Vâng, nữ chủ nhân, mặc dù thực ra tôi không hề hỏi cậu ta," anh thừa nhận.

Nicholaa đi đến đứng bên cạnh chồng cô. Cô đang nhìn Lawrence. "Vậy anh là người đang huấn luyện Justin hả?"

Royce cho phép thuộc cấp của anh giải thích. "Tôi luôn là chỉ huy trưởng của đám tân binh," Lawrence nói. "Tôi chỉ huấn luyện họ những cách sử dụng vũ khí và cách thức tấn công căn bản thôi. Nhiệm vụ của tôi là tăng cường thể lực cho họ. Khi tôi cảm thấy họ đủ khỏe mạnh, sau đó họ sẽ được chuyển lên hàng ngũ của Royce."

"Cho nên đó là lý do tại sao họ lại đang vác những tảng đá nặng từ đống này sang đống khác à? Rốt cuộc đó không phải là một hình phạt ư?"

"Nicholaa, đám lính không phải là kẻ thù của anh," Royce xen vào, rõ ràng là bực tức. "Có hai mục đích trong công việc đó. Những người đàn ông đó sẽ xây một bức tường mới, rộng hơn nhiều và cao hơn cái cũ, vì anh muốn có một khu vực huấn luyện rộng hơn," anh giải thích. "Và công việc đó sẽ tăng cường thể lực cho họ." Cô gật đầu, cho anh biết là cô đã hiểu.

"Khi nào thì em có thể gặp Justin? Em có nên đi xuống nơi đóng quân của binh sĩ không? Đúng, em nên làm vậy," cô vội vã trả lời. "Em muốn chắc chắn rằng Justin có đủ chăn cho những đêm lạnh."

Royce cố không cười. Anh chỉ có thể tưởng tượng ra sự bối rối mà Justin sẽ cảm thấy nếu cô cố gắng chăm sóc cậu ta. "Em có thể gặp cậu ấy lát nữa. Anh sẽ bảo cậu ta đến sân trong."

Dĩ nhiên là Royce giữ lời. Nicholaa đi tới lui qua lại dọc hàng rào sân trong dường như cả mấy tiếng đồng hồ trước khi cô phát hiện ra em trai cô đang bước lên cái dốc đi về phía cô. Cô bắt đầu chạy đến gặp cậu. Nước mắt của cô dâng đầy trong mắt, nhưng cô buộc chính mình phải dừng việc ngớ ngẩn đó lại.

Nicholaa ném mình vào cánh tay Justin và ôm cậu thật chặt. Anh trông khỏe khoắn quá! Màu sắc đã trở lại trên khuôn mặt cậu, và cuối cùng khi cô dịch người ra và ngước nhìn vào mắt cậu, cô chắc chắn là cậu sẽ ổn thôi.

Cô không thể nói được lời nào. Cô hôn vào cằm cậu và cuối cùng thả cậu ra.

"Chị trông có vẻ hạnh phúc," Justin kết luận, giọng của cậu cộc cằn.

"Chị rất vui," cô trả lời. "Rất vui được gặp em."

"Tướng quân đối xử tốt với chị chứ?"

Cậu bắt đầu cau mày khi cô trả lời. "Ồ, có, rất tốt," cô nói. "Anh ấy rất tử tế và kiên nhẫn với chị."

Cái cau mày của cậu giãn ra. Cậu thật sự cười khi cô nói thêm rằng cô cũng tử tế và nhẫn nại với anh ấy.

"Em ăn uống đầy đủ chứ, Justin? Em có đủ mền vào ban đêm không? Em có cần bất cứ thứ gì không?"

Cậu quay lại và nhìn thấy Ingelram và Bryan đang quan sát họ. Giọng của Justin cộc hơn khi cậu nói, "em không phải là một cậu bé, Nicholaa. Đừng đối xử với em như vậy."

Cô không biết là họ có khán giả, cô cũng không nhìn thấy Royce đang đi lên dốc về phía họ. Ánh mắt của cô tập trung trên khuôn mặt em trai cô. Ánh mặt trời đã làm da cậu sẫm lại và mái tóc vàng nhạt màu đi. Cô không nhận ra Justin đã trở thành một người đàn ông đẹp trai.

"Em có biết là Ulric đã rời khỏi không?" cô hỏi.

Justin gật đầu. "Tướng quân có nói cho em biết. "

Nicholaa nhận thấy giọng của em trai cô có vẻ cứng cáp. "Em không lo lắng về Ulric chứ? Nó sẽ được Duncan và Millicent chăm sóc chu đáo," cô nói.

"Không, em không lo lắng đến chuyện đó, " Justin trả lời. "Uric sẽ được hạnh phúc khi sống với họ."

"Vậy thì tại sao em lại cau mày?" cô hỏi.

"Tướng quân nói cho em biết là Thurston đã đến đây. Anh ấy không nên đến. "

Giọng của Justin đều đều, thiếu cảm xúc. Nicholaa không biết phải nghĩ sao về phản ứng đó.

Rồi thì Royce cắt ngang họ. "Justin, mỗi tuần cậu có một buổi chiều tự do. Đây không phải là lúc. Nói tạm biệt với chị cậu đi. Ingelram và Bryan đang chờ kìa."

Justin ngay lập tức tách khỏi chị cậu và xoay qua chào tướng quân. Nicholaa không muốn cậu rời khỏi lúc này. Cô vươn tới phía trước để giữ cậu lại và nhận thấy toàn bộ cánh tay trái của cậu đã được phủ da đen. Hai chiếc vòng rộng từ khuỷu tay đến vai để giữ lớp phủ bên ngoài lại.

Royce cũng nhìn thấy dụng cụ lạ kỳ này. "Cái này là gì thế?" anh hỏi. Justin quay về phía tướng quân cùng lúc Bryan và Ingelram đi đến phía trước. "Bryan đã làm cái này cho tôi," Justin càu nhàu với cái nhún vai, ánh mắt của cậu dán chặt trên mặt đất. Royce nắm lấy một trong hai cái vòng. "Khi cậu bắt đầu đợt huấn luyện với Hawks, tôi khuyên cậu không nên đeo cái này," anh nói.

"Họ sẽ chế nhạo cậu ấy hả, tướng quân?" Ingelram hỏi, nhăn mày với khả năng đó.

Royce cười. Chúa ơi, họ đúng là ngốc... và non nớt. Anh xoắn cái vòng cho đến khi nó kẹp giữa những ngón tay anh. Anh ghim chặt ánh mắt anh vào Justin trong khi làm chuyện đó. Mặt chàng trai trẻ trở nên đỏ lựng. "Họ sẽ không chế nhạo cậu ta," anh nói với Ingelram. "Nhưng chắc như bắp là họ sẽ lợi dụng nó."

Royce siết chặt cho đến khi Justin không thể cử động. "Sau đó họ sẽ từ từ tận hưởng khoảnh khắc ngọt ngào khi họ đập Justin vài cái để cho cậu ta khôn ngoan hơn khi đeo một dụng cụ thế này."

Nicholaa hoảng sợ khi chồng cô cười nhạo Justin. Dù vậy, cô không can thiệp vào, và khi Royce đã giải thích cụ thể, thậm chí cô còn nhận ra rằng lớp da bọc bên ngoài không phải là để bảo vệ mà là một món vũ khí có thể được dùng để làm hại em trai của cô.

Justin cũng hiểu. Ngay khi Royce thả ra, em trai cô tháo lớp bọc xuống.

"Các người được phép lui," Royce bảo ba chàng lính.

Họ cùng chào tướng quân và quay lưng đi. Justin đi giữa Bryan và Ingelram. Nicholaa đứng kế bên Royce khi cô nhìn em trai cô đi xuống cái dốc đầu tiên.

Cô không nhận biết là cô đã nắm tay chồng cô. Anh có thể cảm nhận được sự run rẩy của cô. Anh bóp tay cô. "Em cảm thấy tốt hơn vì em đã nói chuyện với Justin chứ?"

Cô dán chặt ánh mắt cô ngay sau lưng em trai cô. "Vâng. "

Sau đó giọng của Ingelram vang lên đến tai cô. Chàng lính trẻ rõ ràng nghĩ là anh ta đã đi đủ xa để không bị nghe lỏm. "Em ăn uống đầy đủ không?" anh ta nói lè nhè bắt chước giọng cao của phụ nữ.

Bryan ngay lập tức tham gia. "Cậu có muốn cái mền của tôi tối nay không, Justin?"

Em trai của Nicholaa trả đũa bằng cách đẩy Ingelram bằng vai trái của anh và cố hất ngã Bryan bằng chân phải của anh.

Cả Ingelram lẫn Bryan đều cười, và - điều kỳ diệu của phép màu - Justin cùng cười với họ.

Royce buộc mình không cười. Anh không muốn làm Nicholaa bị tổn thương. Anh quay lại nhìn xuống cô và thấy cô đang mỉm cười.

"Em đang chăm sóc cậu ấy như một người mẹ," cô thừa nhận. "Cậy ấy đã cười, Royce, phải không? Lâu lắm rồi em không nghe được tiếng cười của cậu ấy đến nỗi em đã quên. Cám ơn anh, chồng yêu."

Anh không rõ tại sao cô lại cảm ơn anh, nhưng cô đột ngột ném mình vào vòng tay anh và hôn anh; nụ cười của vợ anh hơi nhạt đi khi anh tuyên bố cô không thể nói chuyện với Justin nữa cho đến khi giai đoạn đầu của đợt huấn luyện của cậu ta đã hoàn tất, chỉ trong vòng 60 ngày. Cô không tranh cãi với anh. Royce nghĩ đó là một sự thay đổi thú vị.

Anh không gặp lại vợ anh cho đến bữa tối. Cô ngồi cạnh anh ở bàn, nhưng ngay khi bữa ăn kết thúc, lúc anh và Lawrence bắt đầu thảo luận kế hoạch cho ngày hôm sau của họ, Nicholaa cáo lỗi rời khỏi bàn với lời đề nghị anh cho phép cô đi lên phòng.

Công việc diễn ra hàng ngày đó trở thành tiêu chuẩn. Hai tháng trôi qua trong cách cư xử hoà bình, có tổ chức. Không có cơn giận dữ nào, không có điều bất ngờ nào để làm cho anh ngạc nhiên, hay một cuộc cãi cọ. Đáng lý ra Royce nên hài lòng với sự thay đổi đáng chú ý này. Nhưng không. Hầu như Nicholaa không hề nổi nóng trong 60 ngày đó. Nếu cô yên lặng hơn, anh nghĩ anh phải bắt đầu kiểm tra để chắc chắn rằng người phụ nữ đó vẫn còn thở.

Thái độ của cô làm anh điên lên. Cô đồng ý với mọi yêu cầu của anh. Thậm chí trước khi anh nhận ra anh muốn cái gì, cô ở đó để đưa nó cho anh.

Bản chất sôi nổi của cô chỉ thể hiện khi họ lên giường với nhau và khi anh chạm vào cô. Lúc đó cô không thể hành động trầm tĩnh. Royce lấy làm mừng vì điều đó, nhưng anh muốn hơn. Thề có Chúa, anh muốn có lại cô vợ không thể chịu nổi của anh.

Anh nhớ những cái nhìn trừng trừng khi cô không được theo ý cô. Anh cũng nhớ những cuộc cãi cọ của họ, nhất là những lúc anh không thể thắng vì cô quá ương ngạnh không lý lẽ. Nhưng anh nhớ việc thuyết giảng cô hơn cả.

Nicholaa nở nụ cười ngay lúc cô leo xuống giường vào buổi sáng cho đến khi cô nhắm mắt lại trong đêm. Dường như nó là trạng thái thường trực, và nó đang làm cho anh điên lên. Cô không thể nào là đang vui. Không ai có thể được vui như thế. Mắt cô cũng thiếu ánh sáng lấp lánh. Cô cũng không cười.

Nhưng rối, tiếng cười là tự phát, không phải vậy sao? Và Nicholaa không làm việc gì tự phát nữa.

Cầu Chúa phù hộ cho anh, anh đã làm điều này với cô. Anh chịu trách nhiệm về sự thay đổi của cô. Anh đang có được đúng những gì anh muốn. Vấn đề là tìm được cách sữa chữa sai lầm. Anh cân nhắc hết kế hoạch này đến kế hoạch khác, nhưng không cái nào có vẻ chấp nhận được. Sau đó Justin giải quyết vấn đề giùm anh - cũng khá tốt. Đó là vào giữa tháng sáu. Royce đang ở trong sân trong giám sát việc huấn luyện binh sĩ có kinh nghiệm. Lawrence, người chỉ huy đội Doves, hiếm khi yêu cầu sự trợ giúp của Royce.

Tuy nhiên hôm nay là một ngoại lệ. Lawrence gọi Royce xuống dưới đồi, và khi tướng quân đến bên anh, người thuộc cấp ra dấu cho Ingelram và Bryan bắt đầu đấu với nhau.

Justin đứng một bên, đợi đến lượt mình.

"Ba người họ đã trở thành bạn bè rất nhanh," Lawrence nhận xét. "Nói chung tôi hài lòng về sự tiến bộ của Justin. Ngài có thể nhìn thấy cậu ta lấy lại được cân nặng trước đây, cộng thêm một chút cơ bắp nữa. Việc vung gươm và khiêng đá đã tăng cường thể lực của cậu ta. Đúng, cậu đang tiến bộ rất nhiều."

Ingelram đánh ngã Bryan ra đất, hét to chiến thắng, sau đó hướng về Justin. Bryan lăn tránh xa khi Justin bước tới phía trước. Ingelram và Justin biểu diễn một màn khá đẹp cho tướng quân của họ. Vài binh lính khác ghép thành một vòng tròn rộng để xem.

Royce càng quan sát lâu hơn, anh càng cau mày hơn. "Nói cho tôi biết chuyện này, Lawrence," anh hỏi. "Ingelram đang đấu với Justin hay đang khiêu vũ với cậu ta vậy?"

"Chính xác," Lawrence càu nhàu. "Đó là lý do tại sao tôi muốn ngài xem, tướng quân. Dù cho tôi có ghép cặp người nào với Justin, kết quả luôn giống nhau. Tôi không nghĩ là họ cố tình, nhưng họ không tấn công hết mình khi tôi bảo họ đấu với cậu bé."

Royce gật đầu. Anh huýt lớn, kéo sự chú ý của mọi người. Justin vẫn còn hơi dè dặt với tướng quân của anh. Anh đã cười toe toét khi anh đấu với bạn anh, nhưng vẻ mặt của anh dằn lại khi anh hướng về Royce.

"Tôi có tâm trạng muốn đánh ngã vài người," Royce công bố. "Ai muốn đặc quyền này?"

Đó là một vinh dự hiếm hoi mà tướng quân của họ ban tặng cho đám lính trẻ, và ai cũng sốt sắng là người đầu tiên chấp nhận thử thách.

Tuy nhiên trong khi các binh sĩ vội vã chạy đến, Royce nhận thấy họ cũng cố giữ Justin ở phía sau. Thậm chí ngay bây giờ họ cũng đang cố bảo vệ cậu ta. Tình bằng hữu của họ đối với em trai của Nicholaa có thể làm cho cậu ta bị giết.

Mặc dù vậy Justin không muốn bị bỏ qua. Anh hất vai đi về phía trước nhóm.

"Có bao nhiêu người sẽ có được cơ hội này, tướng quân?" Justin gọi ra.

Những người khác xếp hàng sau lưng anh, với Ingelram và Bryan kẹp giữa anh. Justin đang làm phát ngôn viên cho họ, và Royce rất hài lòng với điều này đến nỗi anh gần như phì cười. Dĩ nhiên là Lawrence đã thông báo cho Royce về sự tiến bộ của Justin, nhưng nhìn thấy cậu bé bây giờ cao lớn đứng đó và tự hào vẫn làm cho anh sửng sốt. Nó cũng làm trái tim anh ấm áp.

"Tôi chỉ có đủ thời gian để đấu với bốn người thôi," Royce kéo dài giọng. "Vì cậu đã tự lên tiếng cho đơn vị, cậu sẽ là một trong số bốn người đó. Chọn ra ba người khác đi, Justin, rồi đứng cuối hàng, như là một thủ lĩnh."

Justin gật đầu. Anh bắt đầu hướng về bạn anh, sau đó dừng lại. "Và nếu một người trong số chúng tôi đánh ngã ngài thì sao, tướng quân?"

Lúc đó Royce cười. "Anh ta sẽ được khen thưởng thích đáng. "

Justin mỉm cười. Một cuộc hội ý nhanh chóng diễn ra. Royce và Lawrence đứng yên trong khi đám lính quyết định với nhau sẽ cử ra ba người nào.

"Anh đã làm rất tốt," Royce thì thầm với Lawrence. "Bây giờ thể lực của cậu ta rất tốt. "

"Cậu ta sẵn sàng được huấn luyện," Lawrence trả lời. "Những người khác cũng vậy, Royce.

Đội Doves đã thống nhất. Một anh lính tóc đỏ tên Merrill vênh váo đi về phía trước. Anh ta cúi đầu chào Royce trước, sau đó đến Lawrence.

Royce tiến thêm một bước. "Chúng ta sẽ không sử dụng vũ khí," anh ra lệnh.

Merrill ngay lập tức tháo thanh gươm khỏi hông, trao gươm và vỏ kiếm cho Justin. Sau đó anh quay về phía tướng quân. "Tôi đã sẵn sàng, Thủ lĩnh. "

Royce lại cười. "Không, cậu còn chưa sẵn sàng," anh nói. "Có lẽ sau ba tháng được tôi huấn luyện, cậu sẽ sẵn sàng, nhưng không phải là hôm nay, Merrill. "

Anh vẫy một tay ra hiệu cho Merrill tấn công. Người lính từ từ di chuyển xung quanh tướng quân của anh. Royce không hề nhúc nhích, thậm chí khi Merrill đi vòng sau lưng anh.

Merrill đứng im sau lưng tướng quân và cuối cùng tấn công, dự định chộp lấy cổ thủ lĩnh và vật ngã Royce xuống đất.

Royce đợi cho đến khi anh cảm nhận được cú chạm của Merrill, sau đó uốn người, bằng một tay, nâng anh lính lên khỏi mặt đất, vứt cậu ta lên vai anh, và thả cậu ta trên mặt đất. Merrill hạ đất chổng mông với một tiếng làu bàu.

"Cậu cho tôi quá nhiều thời gian để nghĩ về những gì cậu sắp làm, Merrill," Royce hướng dẫn. "Nếu cậu muốn gây bất ngờ với kẻ thù của cậu bằng cách lén lút đánh sau lưng hắn ta, thì làm như thế với tốc độ. Cậu hiểu không?" Merrill gật đầu. Royce cúi xuống, đưa tay cho chàng lính. Merrill chộp lấy và được kéo đứng lên. "Người tiếp theo, " Royce ra lệnh. Bryan tiến lên. Anh đã tháo gươm của anh. Anh đánh tướng quân bằng nắm tay trái của anh. Nếu cú đánh trúng đích, nó sẽ đánh gục một người đàn ông bình thường. Tuy nhiên, Royce không phải là một người bình thường, nhưng Bryan không nhớ việc đó sớm hơn. Tướng quân bắt lấy nắm tay của chàng lính bằng một tay và giữ chặt.

"Bây giờ thì sao, Bryan?" anh hỏi.

Tay Bryan đau nhức nhối. Anh cảm thấy như thể anh vừa mới nện nó vào một bức tường đá. Anh nhăn nhó vì cơn đau, sau đó cố đánh Royce bằng nắm tay khác của anh. Royce tránh cú đánh và hất Bryan bay xuống đất.

"Một lần nữa cậu lại để cho tôi có lợi thế," anh giải thích cho cả nhóm. "Sử dụng phương pháp nào có hiệu quả. Bryan, cậu có chân. Sử dụng chúng."

"Vâng, thưa tướng quân. "

Chàng lính thứ ba vội vã bước vào giữa vòng tròn. Tên của anh ta là Howard, và anh ta chứng minh là khôn ngoan hơn hai người đầu tiên. Royce phải húc ngã anh ta hai lần thì anh ta mới hạ đất chổng mông.

Rồi đến lượt Justin. Royce nhìn chằm chằm vào cậu ta một hồi lâu trước khi ra lệnh bắt đầu.

"Cậu học được gì từ ba người thách đấu đầu tiên?"

"Tôi đã học nên sử dụng chân và nắm tay của tôi," Justin trả lời. "Và dùng mọi biện pháp, công bằng hay gian lận, để làm cho ngài phải đo đất, thưa tướng quân. "

Royce gật đầu. "Vậy thì thời gian của tôi đã không bị hoang phí," anh công bố. Ánh mắt chăm chú của anh lướt qua toàn bộ nhóm người. "Lawrence đã giao cho các người những công việc để tăng cường thể lực của các người, nhưng bây giờ đã đến lúc học cách sử dụng đầu của các người. Tại chiến trận, sức mạnh mà không có trí khôn thì chẳng là gì cả. Ngày mai các người sẽ bắt đầu tập luyện với các hiệp sĩ có kinh nghiệm."

Tiếng vỗ tay to vang dậy. Các binh sĩ đã chính thức hoàn thành giai đoạn đầu của đợt huấn luyện của họ. Đã đến lúc ăn mừng.

Royce mỉm cười. Các binh sĩ sẽ không reo hò vào tối mai. Không, đến lúc đó mọi centimet trên cơ thể của họ sẽ la hét vì đau đớn, vì nguyên ngày đầu tập luyện với các chiến binh dày dạn sẽ là một ngày khó khăn nhất trong cuộc đời họ.

Nicholaa đang đi xuống cái dốc đầu tiên thì cô nghe thấy tiếng hét. Tò mò, cô đi nhanh hơn cho đến khi cô đi đến dưới dốc. Lúc đó cô nhìn thấy đám đông vây quanh Justin và chồng cô.

Cô cố không lo sợ. Rồi thì Justin lao vào Royce, và cô gần như khóc thét lên. Em trai cô chỉ giả vờ tấn công; cậu ta uốn người lại ngay phút cuối cùng và cố đá ngay sau chân Royce.

Royce tránh được cú đánh và đánh vào giữa bả vai Justin bằng lưng bàn tay anh. Em trai của Nicholaa lảo đảo ngã về phía trước, nhanh chóng đứng vững lại, rồi lại tấn công thêm một lần nữa.

Hoàn toàn là tình cờ, Justin đánh trúng một đấm. Nắm tay của anh đánh trúng hàm của Royce khoảng năm giây ngay khi Royce nhận thấy Nicholaa đang quan sát toàn bộ cảnh tượng.

Theo bản năng Royce trả đũa, đánh Justin ngã lăn ra đất. Anh tiến tới, đặt chân lên ngực Justin giữ cậu ta ngay đó, sau đó Royce đưa ra một mệnh lệnh kỳ quái.

"Cười đi, Justin."

"Cái gì?" Justin hổn hển, cố lấy lại hơi thở của anh.

"Tôi bảo cậu cười," Royce nói với anh trong tiếng thì thầm giận dữ. "Ngay bây giờ, mẹ kiếp."

Justin mỉm cười.

Nicholaa cố không can thiệp một cách tuyệt vọng. Nhưng cảnh tượng em trai cô nằm ườn ra mặt đất, thêm vào việc tất cả những binh lính khác đang cười toe toét, làm cho cô quên mất lời thề của cô.

Khuôn mặt của Justin đã quay sang hướng khác. Vì lý do đó, cô không nhìn thấy nụ cười của cậu.

"Royce, em trai của em chỉ có duy nhất một tay thôi."

Cầu Chúa phù hộ cho cô, cô không có ý định la to điều đó.

"Nhưng anh có hai," Royce gọi ra.

Nicholaa vội vã chạy đến, nhưng cô đột ngột dừng lại khi Royce la to lời nhận xét độc ác đó.

Cô nhìn chằm chằm vào Royce. Anh nháy mắt với cô. Rồi Justin quay qua cô. Cậu bắt đầu cười. Cô lùi một bước, dừng lại, lắc đầu, và cuối cùng quay lại và đi trở lại lên đồi.

Royce thở dài. Anh biết cô không hiểu. Anh nhấc chân khỏi người Justin và đưa tay của anh ra. Justin chộp lấy và được kéo đứng dậy.

"Cậu đã làm rất tốt " anh nói với Justin. "Để thưởng cho cú đánh trúng tôi, cậu và ba người kia sẽ ăn tối cùng tôi."

Justin cười toe toét. Má của anh đỏ lựng khi anh đi trở lại đứng với các binh lính khác. Royce không biết liệu màu sắc đó là do cậu ta đã cố hết sức hay là do lời khen của anh.

Royce siết chặt tay sau lưng và nhìn chằm chằm vào đám lính. "Điều cuối cùng tôi muốn nói với các người. Các người đều trở thành bạn bè, và đó là điều nên xảy ra, nhưng khi các người đấu với nhau, các người sẽ phải hoàn toàn tập trung. Các người không được chiếu cố bất kỳ ai, vì một lý do gì đi chăng nữa. Những gì mà các người cho là sự tử tế hay bảo vệ có thể sẽ làm cho bạn của các người bị giết trong một trận đánh thật sự."

Tất cả bọn họ đều biết anh đang nói về chuyện gì, Royce chắc chắn vậy. Anh nhắm những nhận xét kế tiếp của anh vào Justin. "Trong trận chiến sẽ không có sự chiếu cố vì cậu chỉ có một tay. Vì lý do đó, cậu không thể chỉ giỏi như những người khác. Cậu cần phải giỏi hơn."

Justin gật đầu. "Tướng quân, khi nào thì tôi sẽ biết là tôi đã sẵn sàng?"

Royce mỉm cười. "Cậu sẽ biết, Justin. Sẽ không có ai phải nói cho cậu biết. "

Lawrence bước tới. "Để ăn mừng cho việc đã hoàn thành đợt huấn luyện đầu tiên với Hawks, có lẽ tướng quân của chúng ta sẽ để cho các người xem trận đấu kickball."

Royce gật đầu. Vua William phản đối trò chơi này, vì ông cảm thấy nó làm cho các hiệp sĩ lơ là trách nhiệm huấn luyện cho quân đội của ông. Royce đôi khi làm điều ngoại lệ chỉ vì anh thích chơi trò chơi tàn bạo này. Mục tiêu là di chuyển quả bóng da từ đầu sân đến cuối sân. Chỉ có một luật lệ: các hiệp sĩ không thể sử dụng tay. Trò chơi luôn trở thành bạo lực, dĩ nhiên, đó lại thêm một lý do nữa làm cho mọi người thích nó.

"Anh sẽ lãnh đạo một đội, Lawrence, và tôi sẽ lãnh đạo đội kia," Royce công bố. "Chúng ta sẽ bắt đầu ngay sau khi tôi nói chuyện xong với Nicholaa."

Anh và Lawrence quay lưng bỏ đi. Ingelram đẩy nhẹ Justin, rồi hai người vội vã tiến về phía trước để chặn đường tướng quân.

"Tướng quân, tại sao chúng tôi phải xem?" Ingelram buột miệng hỏi.

Royce nhướn cao lông mày với câu hỏi đó. Sau đó anh nhún vai. "Các người không cần phải xem nếu các người không muốn, " anh trả lời. "Chiều nay các người được tự do làm bất cứ chuyện gì các người muốn."

"Ý Ingelram định nói là, thưa tướng quân," Justin giải thích, "Là chúng tôi không muốn xem; chúng tôi muốn chơi. Chúng tôi có đủ người để lập thành một đội, và chúng tôi sẽ vui mừng có dịp đánh bại đội Hawks."

"Họ sẽ bị sỉ nhục nếu chúng ta buộc họ chơi với đội Doves," Lawrence xen vào.

Justin cười toe toét. "Không nếu ngài và tướng quân tham gia vào đội của chúng tôi."

Royce cười. "Điều đó tùy vào chỉ huy của các người," anh nói với cái gật đầu về hướng Lawrence.

Thuộc cấp của anh đang ở trong tâm trạng dễ dãi. Anh ta cho phép đơn vị được làm vậy. Đám lính ngay lập tức vội vã đi về khu vực mà họ sẽ chơi. Họ đang thảo luận chiến lược của họ.

"Ngài có nhận thấy không?"Lawrence hỏi Royce khi họ còn lại một mình.

"Nhận thấy chuyện gì?"

"Justin không chỉ trở thành phát ngôn viên của họ," anh giải thích. "Bây giờ cậu ta cũng tự cho mình là một người trong bọn họ. Ngài không nhớ cậu ta như thế nào khi cậu ta mới bắt đầu ư? Mọi thứ là của họ, không phải là của cậu ta. Một sự thay đổi thái độ rất tốt, ngài có nghĩ vậy không?"

Đó là một tuyên bố đơn giản, nhưng Royce phản ứng như thể anh vừa mới bị đánh trúng. Quỷ quái, anh tự nghĩ, anh đã hành động như Justin. Ngay từ đầu lâu đài là của anh, không phải của Nicholaa; những người hầu thuộc về anh, không phải của cô... và sau một thời gian cuối cùng cô cũng chịu nhượng bộ.

Anh vỗ vai Lawrence. "Anh đã làm tôi nhận ra một sai lầm," anh nói với thuộc cấp của anh. "Cảm ơn anh."

Royce không giải thích thêm với thuộc cấp. Anh đi lên lâu đài để chắc chắn là Nicholaa không quá khó chịu với những gì cô đã xem, nhưng sau bữa tối anh sẽ ngồi xuống với cô và giải thích những thay đổi mà anh muốn. Anh sẽ không thuyết giảng cô. Không, không, anh không bao giờ thuyết giảng. Anh sẽ không ngừng nói, dù vậy, cho đến khi anh tin chắc là cô hiểu.

Vợ của anh đã hoàn toàn trấn tĩnh từ phản ứng ban đầu của cô lúc xem Justin đấu với Royce. Nụ cười tuyệt vời của em trai cô vẫn còn đọng lại trong tâm trí cô. Cô đã vội vã đi vào bên trong lâu đài và đi nhanh lên những bậc thang. Cô muốn đến phòng ngủ trước khi cô cố tình và hiển nhiên phá vỡ quy tắc số ba.

Đúng, cô sẽ khóc. Chúng là nước mắt sung sướng, nhưng Royce sẽ không hiểu nếu anh tình cờ bắt gặp.

"Cô đi đâu vậy, nữ chủ nhân?" Clarise hét toáng lên. "Tôi muốn hỏi cô về bữa ăn tối."

"Không phải bây giờ, làm ơn," Nicholaa nói với lại. "Tôi sẽ trở xuống trong vài phút. Cô có thể hỏi tôi lúc đó." Clarise không muốn đợi. Đầu bếp đã thật sự cáu kỉnh, và Clarise không muốn làm cho tâm trạng của bà đầu bếp cáu kỉnh hơn. Nếu điều đó xảy ra, mọi người sẽ chịu thiệt hại vì bữa ăn tối sẽ bị phá hỏng.

Người hầu vội vã chạy lên cầu thang và chặn Nicholaa lại đúng lúc Nicholaa bước hết bậc thang. "Cô chỉ mất một phút thôi," cô gọi ra. "Đầu bếp hỏi xem bà ta có nên chuẩn bị bánh nhân berry ngọt hay là táo rắc đường. Cô sẽ không có được cái nào trừ phi cô nói cho bà ta biết ngay," cô cảnh báo.

Nicholaa dựa một hông vào lan can trong khi cô cân nhắc sự lựa chọn của cô. "Tôi tin tối nay chúng ta sẽ ăn mừng. Bảo đầu bếp chuẩn bị cả hai. "

Nicholaa quay lại để đi xuống hành lang, vừa lúc ván gỗ và lan can bị sụp đổ.

Clarise hét lên. Nicholaa không có thời gian để làm điều gì ngoài việc há hốc mồm vì bất ngờ. Cô chộp lấy gờ tường khi cô bắt đầu rơi và giữ chặt nó vì sợ hãi.

Lan can bị rơi xuống sàn nhà bên dưới vỡ tan tành. Gỗ văng tứ tung. Clarise nhảy thụt lại để tránh ra. Tuy nhiên cuối cùng thì cô cũng ngừng la hét, và đi đến để giúp chủ nhân của cô. "Cầu Chúa, giữ chặt nhé. Tôi đang đến tới giúp cô. Đừng nhìn xuống, nữ chủ nhân. Cô sẽ chỉ hoảng sợ nếu cô làm vậy."

"Không, đừng đi lên đây," Nicholaa la to. "Cô sẽ bị rớt xuống. Đi tìm chồng tôi. Lẹ lên, làm ơn. Tôi không thể chờ đợi thêm được nữa."

Người hầu ngay lập tức thay đổi hướng đi. Cô vừa mới đi đến cánh cửa đôi thì chúng mở tung ra và Royce bước vào trong.

Clarise không cần phải giải thích. Royce nhận ra ngay lập tức, gỗ vụn rải rác trên sàn nhà trước mặt anh, một cặp chân lủng lẳng ở bên trên. Tim anh gần như ngừng đập. Anh vội vã chạy đến đứng bên dưới Nicholaa.

"Chúa ơi, em đang làm gì vậy?"

Tiếng gầm của anh thật sự làm cô bình tĩnh lại. Sau đó câu hỏi kinh khủng của anh thấm vào tâm trí cô. Thề có Chúa, cô gần như cười. "Anh nghĩ em đang làm gì?" cô nói. "Em đang treo trên bờ tường, người đàn ông ngớ ạ."

Royce nghe có sự thích thú trong giọng nói của cô, sau đó quyết định là không thể nào. Vợ anh phải là vô cùng khiếp sợ.

"Thả tay ra đi, Nicholaa, và gập đầu gối của em lại. Anh sẽ chụp em," anh nói với giọng bình tĩnh, vừa phải.

"Vâng, Royce. "

"Thả ra ngay đi, em yêu."

Nicholaa bất ngờ bởi sự âu yếm đó làm cô quên đi sự lo lắng. Cô thả tay ra và chờ chồng cô chụp lấy cô.

Anh chỉ hơi gập gối dưới trọng lượng của cô khi anh chụp được cô trong cánh tay và ôm chặt lấy cô. Sau đó anh lùi lại vài bước để đề phòng gỗ rơi xuống bên trên hai người.

Anh run rẩy lúc anh bế vợ anh vào phòng khách. Thảm hoạ gần kề của cô đã làm cho anh choáng váng. Có thể cô đã bị gãy cổ.

"Em sẽ không được trở lên trên lầu nữa, Nicholaa. Em nghe chưa?"

Anh đang bóp chặt tay cô đến bầm tím khi anh ra mệnh lệnh đó. Cô sẽ phải đồng ý với anh ngay lập tức, nhưng sau đó anh làm cô phân tâm cô khi anh đá một cái ghế ra khỏi đường đi của anh. Anh ngồi xuống cái ghế lưng cao gần lò sưởi và hít vài hơi thở sâu. Nicholaa biết chồng cô đang bực bội đến mức nào. Vì anh đã không lớn tiếng, anh chỉ thể hiện cho cô thấy anh hơi bực bội một chút. "Anh lo cho em à?" cô hỏi.

Anh gầm gừ để cho cô biết anh nghĩ câu hỏi đó ngu ngốc đến mức nào. "Mọi thứ sẽ chuyển hết xuống dưới đây vào cuối ngày. Em không được tranh cãi với anh, Nicholaa. Anh đã quyết định rồi. Em sẽ không được đi lên lầu nữa."

Cô gật đầu. "Anh đã lo lắng."

"Đúng."

Một chữ, nói bằng một giọng khô khốc, nhanh hoàn toàn làm cho cô xúc động mạnh. Anh đã quan tâm đến cô. Cô nghe rõ mồn một tim anh đang nện thình thịch trong lồng ngực, thêm một dấu hiệu khác, khi anh áp mạnh đầu cô tì vào ngực anh.

Cô cho là người đàn ông này thật sự cần phải dịu xuống. Bây giờ không còn nguy hiểm nữa. Nicholaa quyết định lôi kéo sự chú ý của anh, dù chỉ một ít.

"Royce, anh thật sự nên đập bỏ lâu đài của anh và xây một cái khác. Em muốn biết tại sao anh lại do dự."

Anh đột ngột muốn bóp nghẹt cô. "Đó không phải là lâu đài của anh, và nó không phải là của em," anh công bố, cẩn thận nói rõ từng từ.

"Vậy nó là của ai?" cô hỏi, hết sức bối rối.

Anh nhấc cô khỏi đùi anh và đứng lên. "Của chúng ta," anh cáu kỉnh. "Mọi thứ là của chúng ta, vợ ạ - không phải của anh, không phải của em, mà là của chúng ta. Rõ rồi chứ?"

Cô gật đầu. Chết tiệt, anh không bao giờ muốn lại sợ hãi như thế này nữa trong suốt quãng đời còn lại của anh. Anh chộp mạnh vai cô và hôn cô. Sau đó anh quay lưng và rời khỏi phòng khách.

Nhu cầu cần được đấm hai nắm tay anh vào cái gì đó gần như áp đảo anh. Chơi bóng là điều anh cần ngay lúc này. Một khi anh đánh ngã vài người lính của anh ra mặt đất, có lẽ anh sẽ cảm thấy tốt hơn. Sau khi đi qua các mảnh lan can anh biết là đánh một vài người sẽ không đủ. Anh sẽ phải đánh cả quân đoàn.

Nicholaa không rõ chuyện gì vừa mới xảy ra. Cô nghĩ có thể là sự thay đổi trong thái độ của chồng cô về quyền sở hữu là quan trọng, nhưng anh đã hành động quá giận dữ đến nỗi anh chỉ càng làm cho cô bối rối hơn.

Không đầy mười phút sau một nhóm binh sĩ đi vào trong. Trong vòng một giờ đồng hồ họ dọn sạch đồ trên lầu. Họ đặt giường của Royce trong góc đại sảnh, tuy nhiên chỉ sau khi Thomas kiểm tra để chắc chắn rằng sàn nhà sẽ chống đỡ được trọng lượng đó. Họ đặt tủ áo của Nicholaa bên cạnh tấm ván đầu giường. Những người đàn ông này để số đồ gỗ còn lại ở bên ngoài. Thomas đứng bên cạnh Nicholaa, quan sát. Anh giải thích rằng mọi thứ sẽ được cất trong những ngôi nhà gỗ của binh lính cho đến khi tướng quân đưa ra quyết định khác.

Nicholaa thấy chán nản vì việc thiếu sự riêng tư.

Cô hỏi Thomas liệu có thể tạo ra một tấm màn quanh giường, và anh hứa hoàn thành công việc đó trước cuối ngày.

Người lính cũng giữ lời. Những tấm màn chắc chắn, được làm bằng những tấm gỗ nâu phẳng, được bố trí xung quanh góc giường.

Nicholaa không gặp lại Royce cho đến bữa ăn tối. Cô hoàn toàn bất ngờ khi Justin và ba người lính trẻ khác đi vào phòng khách sau lưng chồng cô. Cô đã rất hài lòng được gặp lại em trai cô đến nỗi cô gần như tạo ra cảnh tượng rất buồn cười. Cô chạy đến ôm em cô, nhưng Royce cản cô lại. Anh giữ chặt cô bên cạnh anh bằng cách đặt cánh tay quanh vai cô.

Khi cô nhìn em trai cô, cô hoảng hồn vì tình trạng của cậu. Khuôn mặt của Justin phủ đầy những vết cắt và vết thâm tím. Sau đó cô nhận thấy rằng các binh lính khác cũng như vậy.

Royce và Lawrence cũng có vài vết cắt và vết bầm. Phải mất mười phút sau cô mới có được câu trả lời thẳng thắn lý giải cho việc những người đàn ông bị thương. Thậm chí còn mất nhiều thời gian hơn cô mới chấp nhận lời giải thích rằng đó chỉ là một trò chơi.

Cô cố không tỏ ra quá quan tâm đến Justin trong bữa ăn tối. Cô biết là anh sẽ thấy xấu hổ. Cô cũng cố giả vờ là cô lắng nghe những câu chuyện về trò chơi tàn bạo mà họ đã chơi.

Bốn chàng lính trẻ, bao gồm Justin, ăn như những người đàn ông chết đói, và khi họ không ngấu nghiến thức ăn, họ đẩy nhẹ nhau và khoác lác với nhau.

Họ cũng cười vui vẻ. Justin cũng vậy. Những tiếng cười thật sự. Cô nhìn bốn người đàn ông. Tất cả hoàn toàn giống nhau, và Justin chỉ là một người trong số họ bây giờ. Anh thích ứng với họ. Đúng, anh đã được chấp nhận.

Ồ, Chúa ơi, cô sẽ phá vỡ quy tắc thứ ba chết tiệt đó nếu cô không kềm chế được mình.

Các binh sĩ sẽ không bao giờ hiểu nếu cô đột ngột òa khóc. Royce cũng sẽ không hiểu.

Cô cần thoát khỏi phòng khách trước khi cô làm điều hổ thẹn đó. May mắn là những người đàn ông quá say mê thuật lại chi tiết khoảnh khắc chiến thắng đến nỗi họ không nhận thấy khi cô rời khỏi bàn và đi ra ngoài. Cô đi vòng qua sân, sau đó đi xuống sân trong bên dưới.

Có rất nhiều chuyện để cảm tạ. Chúa đã rất quan tâm đến cô khi ngài gởi Royce đến với cô.

Bây giờ Justin có một tương lai. Royce đã mang lại tương lai cho cậu ấy. Đúng, có nhiều chuyện để cảm tạ. Cô mỉm cười. Nếu cách đây một năm ai đó dám nói với cô là một ngày nào đó cô sẽ phải lòng một người Norman một cách vô vọng, cô sẽ thấy bị sỉ nhục. Bây giờ cô cảm thấy được ban phúc.

Royce cũng quan tâm đến cô. Và như thế cũng đủ đối với cô. Cô sẽ tiếp tục làm kiểu vợ mà anh muốn. Ít ra khi làm vậy cô có cơ hội để đền đáp cho lòng tốt và sự kiên nhẫn của anh.

Nicholaa khóc xong và đi trở lại lên đồi. Cô phát hiện ra chồng cô khi cô đi đến đỉnh sân trên. Royce đang đứng trên nấc thang trên cùng nhìn cô.

Dưới ánh trăng trông anh giống một bức tượng khổng lồ. Cô dừng lại ngay giữa sân. "Lẽ ra em phải đứng đây với con của chúng ta," cô nói, "và chờ anh trở về. "

"Em hả?"

"Mẹ em luôn làm vậy."cô bước tới một bước gần hơn.

"Đó là một hành động đặc biệt à?"

"Chỉ là thói quen," cô trả lời. "Một thói quen mà cha em thích. "

"Có những thói quen khác mà họ từng làm không?"

Cô bước thêm một bước về phía anh. "Sau mỗi bữa tối họ sẽ chơi cờ."

"Vậy thì chúng ta cũng sẽ làm như vậy," anh khẳng định.

"Nhưng sau bữa tối anh luôn thảo luận kế hoạch cho ngày hôm sau với binh lính của anh," cô nhắc nhở anh.

"Anh sẽ làm trước bữa ăn tối," anh trả lời. "Em và anh sẽ chơi cờ với nhau sau đó."

"Tại sao anh lại muốn có thói quen này?"

"Truyền thống nên được tiếp tục, hay đại khái là vợ anh đã nói như vậy với anh vào đêm tân hôn của anh khi cô ấy đang cố làm cho anh hôn cô ấy."

Cô lại mỉm cười. "Bây giờ vợ anh thừa nhận đó là động cơ thực sự của cô ấy."

Anh gật đầu. Vẻ mặt của anh trở lại nghiêm túc. "Anh muốn em phải thừa nhận một chuyện khác nữa," anh nói, giọng của anh khô khốc. "Thừa nhận là em yêu anh, Nicholaa. Anh muốn nghe em nói những lời đó."

Mắt của cô ngay lập tức đầy nước mắt. Cô cúi đầu để anh không nhìn thấy cô đau khổ đến mức nào. "Em không muốn trở thành gánh nặng cho anh."

Royce bước đến gần vợ anh. Anh kéo cô vào trong vòng tay của anh và ôm chặt cô. "Nói với anh là em yêu anh sẽ làm cho em trở thành gánh nặng cho anh ư?" anh hỏi, chắc chắn là anh đã nghe nhầm.

"Vâng."

Anh cười, tiếng cười sảng khoái, vui vẻ bao trùm không gian xung quanh họ. "Em sẽ không bao giờ nói những gì có lý lẽ với anh, đúng không?"

"Em rất yêu anh."

Anh đã không nhận ra cho đến khi cô nói những lời đó là anh thật sự cần được nghe chúng đến cỡ nào. Đó là một phép màu, món quà quý giá này. Anh thật không xứng đáng với nó. Một phần trong anh, lý trí, không thể hiểu làm sao cô có thể yêu anh.

Cô là phép màu của anh. Khuôn mặt của anh đã bị biến dạng bởi những vết sẹo, nhưng cô chỉ nhận thấy những ánh bạc trong đôi mắt mà cô đã gọi là đôi mắt đẹp của anh. Anh đã luôn nghĩ mình là một người to lớn, vụng về, nhưng cô khen ngợi anh vì anh quá cực kỳ cao lớn và mạnh mẽ. Dường như Nicholaa mù quáng trước sự thật đó, và anh cảm ơn Chúa với khiếm khuyết đó trong suốt quãng đời còn lại của anh.

Anh không nói một lời nào với cô. Cô chờ đợi, hy vọng, cầu nguyện, nhưng anh không nói với cô lời nói mà cô rất muốn nghe.

"Em yêu, hãy nói cho anh biết tại sao em nghĩ em là một gánh nặng?"

Cô òa khóc. "Bởi vì anh không được lựa chọn trong việc kết hôn với em. "

Anh không thể ngưng cười. Anh nhét đầu cô dưới cằm anh để cô không nhìn thấy vẻ mặt của anh. Anh không muốn cô nghĩ anh đang cười nhạo cô. Anh cũng không muốn cô nhìn thấy mắt anh mờ nước. Nhưng chết tiệt, niềm vui trong anh đột ngột trở nên quá lớn.

"À, sự lựa chọn," anh thì thầm. "Em đã và đang lo lắng trong một thời gian dài, phải không?"

Cô va vào cằm anh khi cô gật đầu.

"Nicholaa, em chưa bao giờ nghĩ là anh đã có thể rời khỏi chính điện trước khi em quyết định à?"

"Không, anh không thể rời khỏi," cô thì thầm. "Chỉ những hiệp sĩ đã lập gia đình mới có thể rời khỏi. Anh không nằm trong trường hợp đó. "

Anh thử phương pháp khác. "Anh có thể từ chối em. "

"Không, anh không thể làm," cô tranh cãi. "Anh là một người chính trực. Anh cảm thấy có trách nhiệm đối với em. "

"Em đã nghĩ ra tất cả những chuyện đó, phải không nào? Không có gì anh nói có thể thay đổi suy nghĩ của em?"

"Như là?"

"Anh đã quyết định sẽ thách đấu để có được em? Anh sẽ không bao giờ cho phép bất cứ một người nào khác có em, Nicholaa. "

"Anh chỉ là tử tế với em, Royce. Anh luôn tử tế và kiên nhẫn với mọi người."

Anh hôn đỉnh đầu cô. Anh không biết cách thuyết phục cô là anh sẽ chọn cô. Anh đã quyết định thách đấu để có thể dẫn cô đến bàn thờ Chúa vì đơn giản là anh không thể chịu nổi khi nghĩ một người nào khác có thể chạm vào cô.

Cô thuộc về anh. Anh đã quen thuộc với cô ngay lúc họ đến Luân Đôn. Anh vốn là một người có bản tính sở hữu. Chắc chắn đó là lý do mà anh không muốn để cô đi.

Tuy nhiên chuyện yêu đương này quá rắc rối với anh. Thậm chí Royce cũng không biết là anh có thể yêu cô như một người chồng nên yêu vợ không. Anh cảm thấy mình hoàn toàn không đủ khả năng, chưa sẵn sàng.

Cho dù anh có nói với cô là anh cảm thấy hài lòng khi cô ở bên cạnh anh thì cũng vẫn không đủ. Không, không gì anh nói có thể thuyết phục được cô rằng anh rất quan tâm đến cô, theo cách của riêng anh.

Anh quyết định anh sẽ không nói gì. Thay vào đó anh sẽ tìm cách để chứng minh cho cô thấy.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx