sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

05. Truyền thuyết hoa hồng xanh - Phần 3

6

Tôi đưa tay che ngang miệng, đông cứng, tê dại, nhưng cũng dường như ngay lập tức, tôi sợ mình sẽ không thể kiềm lại được mà vỡ òa trong thứ cảm xúc đang tràn đầy, mãnh liệt ấy. Tiếng bước chân lặng lẽ của Ken đưa anh đối diện với tôi, anh từ từ đưa tay xuống kéo tôi dậy, nhưng tôi hất phăng bàn tay của anh ra, tự mình đứng lên. Ken thở dài, cúi nghiêng mặt, không dám nhìn thẳng vào tôi.

Hành động ấy của anh khiến tôi thương anh cũng không được, mà trách anh cũng chẳng xong. Tôi chua xót. Nước mắt bắt đầu trào ra, rưng rức. Ken ôm tôi. Tôi vỡ òa, khóc nấc lên, lấy tay đấm nhẹ vào ngực anh, liên tiếp. Ken cứ đứng yên như thế, chịu đựng thứ hình phạt tôi dành cho anh, không hé răng nửa lời.

- Đồ ngốc! Anh là tên ngốc! – Tôi hét lên – Anh có bao giờ nghĩ cho cảm nhận của em không? Anh đã từng hỏi ý kiến em chưa? Anh có quyền gì lấy đi kí ức của em? Anh có biết trong hai năm đó, em đã sống như thế nào không?

Những câu hỏi dồn dập của tôi không hề được đáp lại, Ken chỉ đứng đó cam chịu sự oán trách tôi dành cho anh.

- Hai năm liền em sống trong mơ hồ, không mục đích, không niềm tin, không ước mơ, không hi vọng, không một chút niềm vui, không khóc, không cười. Mọi thứ đều nhạt nhòa, trống rỗng. Anh có hiểu điều đó không?

Ken ôm chặt tôi hơn, thủ thỉ vào tai tôi rất khẽ: “Đừng tha thứ cho anh...”. Mắt anh nhắm nghiền, tay anh run nhẹ. Tôi nép vào người anh, tìm kiếm hơi ấm, những gì tôi đã để vuột mất trong suốt hai năm qua. Hóa ra nó vẫn ở đây, ấm áp hơn cả trước kia tôi từng cảm nhận được. Kí ức của tôi, cuối cùng đã có thể tìm lại...

Thời gian và không gian, như đông cứng lại trong khoảnh khắc này.

Nhưng rồi những cơn gió cuốn màn đêm đầy bão bên ngoài vào trong căn phòng đưa chúng tôi trở lại thực tại. Có tiếng vọng rền vang trên bầu trời xa xăm, một dải sáng vừa hiện ra đã lại vụt tắt trong đêm, Ken nhìn ra ngoài, lo lắng. “Không ổn rồi” – anh nói. Khi chúng tôi chạy ra ngoài, người đứng trước mắt chúng tôi khiến Ken tái mặt.

- Ken, ngươi quên những lời ta nói hai năm trước rồi sao? – Vị thần tiên ấy nói.

- Anh...

Nhưng tôi chưa kịp nói hết câu, Ken đã chặn đứng câu nói của tôi.

- Lam, em vào trong đi, chuyện này để mặc anh giải quyết!

- KHÔNG! Anh nghe em! – Tôi nói cương quyết.

Ken nhìn tôi ngạc nhiên. Tôi bước lên đối diện với vị thần tiên đó. Người ấy nhìn tôi với ánh mắt chất chứa cả những đau thương, lo sợ. Tôi cắn răng, giơ tay lên, tát mạnh vào má anh ta.

Đôi mắt người ấy trở nên vô hồn, bờ má in hằn những ngón tay của tôi, bất động hồi lâu, nhưng rồi người ấy mỉm cười chua chát.

- Em... nhớ tất cả rồi sao? Tôi đã đến quá muộn sao?

- Tôi đã luôn tin tưởng anh. Anh đâu phải người như vậy?! – Tôi hét lên – Tại sao hả Dan?

Tôi quay lưng lại với Dan. Ngày hôm nay đối với tôi đã quá đủ. Những hình ảnh vị thần tiên tôi thấy khi nãy trong cánh đồng hoa hồng xanh vẫn in hằn rõ rệt trong trí óc tôi, giờ đây vỡ òa cùng bao nhiêu giận hờn, oán trách.

- Vì anh vẫn còn yêu em – Dan lặng lẽ nói.

Tôi bật cười, có lẽ cái cười còn chua xót hơn cả của Dan khi nãy. Một tình yêu lầm đường lạc lối, một tình yêu đẩy cả ba vào những đau thương không đáng. Tôi còn biết nói gì đây? Lí do thực sự khiến Dan ngăn cản tình yêu của tôi và Ken, chỉ là vì anh vẫn còn yêu tôi. Mọi biện minh khác đều là sai lầm. Làm gì có ai không đáng được hưởng hạnh phúc chứ. Nếu Dan không ích kỉ như thế, nếu Ken dũng cảm chịu đối mặt với tôi vào hai năm về trước, nghe tôi phân tích tất cả, có lẽ giờ này mọi chuyện đã khác. Tôi lẳng lặng bước đi, rời xa khỏi Dan và bước qua cái nhìn của Ken, hai người con trai từng yêu tôi, cả hai đã cùng lấy mất hết kí ức màu xanh và đẩy tôi vào quãng đời bàng bạc nhạt nhòa, trống rỗng.

- Hai người làm hòa đi. Tôi muốn tự quyết chuyện của tôi. Và lần này, xin đừng ai lấy đi kí ức của tôi nữa!

Gió đêm thật lạnh, tát vào mặt tôi những hồi không dứt, nhưng tôi không quay đầu lại. Tôi đi qua cánh đồng hoa, bước tới bãi đá bên bờ biển. Sóng xô mạnh vỡ tan bờ cát. Giá như gió có thể cuốn trôi hết những suy nghĩ đang dày vò tôi thì tốt biết mấy. Tôi đi men theo bờ biển, hát vu vơ một câu, nhưng rồi dừng lại. Chẳng có chút tâm trạng nào, mọi thứ đều sáo rỗng. Nhưng chẳng nên quay trở về lúc này, Dan và Ken cần thời gian để nói chuyện. Có tôi, họ sẽ khó mở lời hơn, tôi không cần có ở đó, tôi biết họ sẽ hiểu lòng tôi, những điều tôi mong muốn thôi. Ở đây thêm một chút nữa vậy.

Nhưng gió đang mạnh bạo hơn, sóng đang dữ dội hơn, đập vào chân tôi tê tái. Bầu trời còn tối hơn so với lúc nãy, mịt mùng, không một ánh sao trên bầu trời. Biển động. Ngọn hải đăng lập lòe ẩn hiện. Tôi nheo mắt nhìn ra xa, lờ mờ nhận ra có cái gì đó đang di chuyển, rất nhanh, rất nhanh.

Là một cơn lốc!

Đầu tôi bịt bùng. Không gian xung quanh như một thước phim quay chậm, nhưng không đủ sức kéo tôi vùng chạy. Con lốc xoáy đã ở ngay trước mắt, bất thình lình, cuốn tôi vào bên trong. Tôi hét lên thất thanh. Mọi thứ xoay tròn xung quanh, dữ dằn, tàn bạo, ép căng nhãn cầu nhức nhối. Tôi đau đớn, gào thét, tiếng thét xé lòng bị nuốt chửng trong tiếng gầm dữ dội không điểm dừng. Cả thế gian xoay nhanh, tan biến...

7

Có lẽ một khoảng thời gian rất dài đã trôi qua. Đầu tôi đau quá, kí ức chậm chạp tái hiện lại khung cảnh trước khi tôi mất đi ý thức. Tay chân tôi nhức nhối, tê mỏi, đau đớn. Tôi đang bị trói rất chặt vào một cái cột sần sùi, thô ráp. Tôi mở mắt, nhận ra mình đang ở trong một hang động trong lòng nước. Không khí bị ép ngược từ dưới vào hang động, không có đường thoát, nên hang động trở nên khô ráo. Có những tên lính mặt mày ghê rợn như quỷ đang canh giữ tôi, những hình ảnh mà tôi tưởng chỉ có trong thần thoại. Nhưng tất cả đều rất thật, kể cả cơn đau thể xác mà tôi đang phải chịu đựng. Một trong những tên lính ban nãy đi qua, liếc nhìn tôi, nhếch mép cười mỉa mai, khoái trá.

Tôi biết người bắt mình là ai. Thần biển Penta. Ông ta muốn trả thù Ken, quả nhiên, bắt tôi là sự trả thù thâm độc nhất. Liệu thần biển sẽ bắt Ken làm những gì để trả lại tự do cho tôi? Tôi sợ. Bất cứ điều gì cũng khiến tôi sợ. Tôi sợ Ken không đủ sức chống lại thần biển, giống như lúc sáng. Số thuốc trong lọ cũng không còn nhiều nữa. Tôi sợ Ken sẽ dùng hết sức lực cuối cùng để tìm cách cứu tôi. Tôi sợ Ken sẽ đổi mạng sống của mình lấy mạng sống của tôi. Không! Tôi phải làm gì đó, bất cứ điều gì.

- Này! – Tôi gọi to – Tôi muốn gặp chủ nhân của các anh. Cho tôi gặp thần biển Penta!

Tên lính ban nãy tiến về phía tôi. Hắn nhìn tôi chòng chọc, bật cười man rợ. Đưa bàn tay bẩn thỉu cầm lấy khuôn cằm tôi, hắn dí sát đầu, nói chậm rãi:

- Đồ nhãi! Mi là ai mà dám nói lên cái tên đó? Mi là ai mà đòi quyền la lối ở đây?

Nói rồi, hắn tung roi da, quất mạnh lên mình tôi. Đau đớn, bỏng rát, tê liệt, tôi muốn khuỵu xuống, nhưng không thể, bàn tay tôi bị trói chặt trên cột, không cách nào nhúc nhích. Tên lính giơ roi da lên, chuẩn bị đánh thêm một lần nữa. Tôi cắn chặt môi, chờ đợi.

- Thôi đi!

Một tên lính khác có ánh mắt khắc nghiệt nhưng đen trầm hơn tiến đến, thu lại cái roi da từ tay tên kia.

- Chưa có lệnh của thần biển, không được động tay! Còn cô – Hắn quay sang nhìn tôi – Im miệng đi! Đây không phải là nơi cô có thể nói.

Những tên lính đi khuất, chỉ còn mình tôi đối diện với bóng tối, với cô độc, với đầy những suy tư, lo lắng. Tôi phải làm thế nào để giúp Ken đây? Thế giới này tôi hiểu quá ít, cũng không có gì đáng giá để trao đổi với thần biển. Giả có gặp được ông ta, tôi cũng không biết sẽ phải nói những gì, cầu xin kiểu gì để ông ta tha cho Ken. Những người đi biển có số chết là vì thần biển đã ghi tên người đó vào sổ chết, ai cứu họ, cái tên trong sổ chết sẽ chuyển qua người đó. Quan niệm này đã tồn tại qua hàng thế kỉ trong suy nghĩ những người đi biển, nên chẳng mấy khi họ dám liều mình cứu ai. Vậy mà trên biển khơi xa, Ken đã cướp đi bao nhiêu cái tên từ tay thần chết, mối thù này, thần biển sẽ dễ dàng bỏ qua sao?

Không. Ông ta nhất định sẽ giữ tôi làm mồi nhử, giăng lên một cái bẫy, một cái bẫy hoàn hảo dành cho kẻ đi biển liều mạng như Ken. Tôi không có cách nào thương lượng với ông ta, cách duy nhất tôi có thể giúp Ken, là phá hủy cái mồi nhử đó. Tôi phải chết!

Tôi hoảng sợ với suy nghĩ đó. Tôi đã từng nghe rất nhiều những câu chuyện, xem rất nhiều những cuốn phim, đọc rất nhiều những quyển sách, đôi khi người ta cứ nhắc đến cái chết với một giọng điệu bình thản, dễ dàng, nhưng khi thực sự đối diện với nó, mới thấy nó khó khăn chừng nào. Kết liễu mạng sống khi còn quá nhiều thứ chưa muốn buông, nhiều mơ ước, dự tính, còn cả một tình yêu đang mãnh liệt trong tim thực sự quá khó. Nhưng còn cách nào khác hơn chăng?

Tôi nhớ lại những hình ảnh của Ken, tình yêu của anh sẽ cho tôi động lực. Những đêm anh canh giữ cho giấc ngủ của tôi, bàn tay ấm áp của anh, những lời anh từng nói với tôi, những hạnh phúc anh đem đến cho tôi, tất cả, tất cả, đều tiếp thêm sức mạnh cho tôi.

Nhưng rồi tôi nhớ lại ánh mắt cô độc của Ken vào đêm hôm đó, nhớ lại kí ức lạnh lẽo anh từng trải qua trong căn phòng hoa hồng xanh. Anh đã bỏ tất cả để chạy tới che chở cho tôi khi con thuyền bị hất tung vào lốc xoáy, nắm chặt tay tôi không rời ngay cả khi chúng tôi vào được bờ biển bình an. Nếu tôi chết, Ken sẽ lại cô đơn một lần nữa. Nếu tôi chết, người gây ra nỗi đau lớn nhất trong cuộc đời anh sẽ là tôi.

Không. Tôi không thể làm vậy. Tôi không thể chết. Tôi phải sống, tôi sẽ tin tưởng Ken, sẽ chờ đợi Ken. Anh nhất định sẽ tìm cách cứu tôi.

Và tôi chờ đợi. Tôi kìm nén tất cả nỗi đau để chờ đợi, nuôi hi vọng trong từng ý nghĩ. Tưởng như hàng vạn năm đã trôi qua dưới hang động ngầm trong lòng nước, tôi kiên trì đếm từng phút giây, chờ đợi, chờ đợi, chờ đợi...

Hình như có loạn, những tên lính canh giữ tôi bắt đầu đổ xô ra ngoài. Tôi nhoài người ra, nghe ngóng. Tiếng đánh nhau, tiếng va chạm, tiếng đất đá rung chuyển, tiếng thét chí tử, tất cả hòa vào nhau hỗn tạp. Rồi rất nhanh, có tiếng bước chân bước về phía trong, và Dan bất ngờ hiện ra ở khúc ngoặt.

- Nhanh lên! – Anh cởi trói cho tôi – Hắn không biết anh sẽ tìm ra chỗ này, nên không đề phòng nhiều người canh gác. Nhưng nếu phát hiện ra em đã bỏ trốn, mọi chuyện sẽ không đơn giản như thế.

Tôi vội vàng chạy theo bước chân của Dan.

- Ken đâu anh? – Tôi hỏi.

- Cậu ấy đánh lạc hướng thần biển – Dan nói.

Khi bước ra khỏi chỗ ngoặt, một bóng người đang đứng chặn sẵn ở đó. Là tên lính có đôi mắt trầm ban nãy. Dan vội đứng che chắn trước tôi và dang tay ra làm phép. Tên lính ban nãy cất tiếng:

- Khoan đã! Tôi chính là người đã báo cho Ken biết nơi này.

Dan thu vội quyền phép trong tay, nhưng vẫn ở thế thủ sẵn. Anh nhíu mày nhìn tên lính.

- Vì sao ngươi phản bội thần biển, báo tin tức cho bọn ta? Ngươi... khoan đã...

- Đúng vậy! – Tên lính gật đầu – Chắc anh nhận ra tôi rồi. Tôi là một người khác của tộc quỷ dữ còn sót lại. Dù tôi đi theo thần biển nhưng tôi vẫn nhớ chủ nhân trước kia của mình là ai. Ken là giọt máu cuối cùng của thủ lĩnh, tôi đánh liều phản bội thần biển để giúp anh ấy, đây là lần đầu tiên cũng sẽ là duy nhất. Đi đi, lần này tôi sẽ không cản bước.

Dan gật đầu. Tôi nhìn thẳng vào mắt anh ta, nói rõ hai tiếng cảm ơn. Khi ra đến ngoài, Dan ôm chặt lấy tôi, bảo tôi nhắm mắt. Tôi làm theo lời anh, chuẩn bị để bơi xuyên qua làn nước, trồi lên mặt biển. Nhưng tôi đang di chuyển, không hề có cảm giác ướt hay cảm nhận được lực ép của nước, mà giống như đang bay thì đúng hơn. Khi chân chạm đất, tôi từ từ mở mắt, nhận ra mình đã đang đứng trên đỉnh ngọn hải đăng. Từ đây nhìn xuống, có thể thấy bao quát cả hòn đảo. Biển vẫn trong cơn bão mịt mù. Ngoài khơi xa, hàng chục cơn lốc cuốn dữ dội đang hiện hữu, tung hoành, mạnh mẽ.

- Ken bảo đây là nơi an toàn nhất đảo. Cậu ấy cũng nhắn anh đưa em thứ này – Dan nói và lấy ra một bông hoa hồng xanh.

Cầm lấy bông hồng, tôi vội nói, nhanh tới nỗi lưỡi ríu lại, nhưng tôi không có thời gian để quan tâm điều đó. Mặc dù biết mình chẳng có quyền gì để yêu cầu Dan, nhưng tôi không còn cách nào khác.

- Dan, hãy giúp anh ấy! Em sợ Ken không đủ sức… – Giọng tôi lạc đi, thổn thức.

Dan đưa hai tay nắm chặt bờ vai tôi, lay mạnh. Anh nhìn thẳng vào mắt tôi và nói:

- Được, anh sẽ đi! Nhưng em hãy bình tĩnh lại. Cho em biết điều này: Dòng máu của Ken chứa đựng rất nhiều quyền năng. Nếu thực sự phải đánh nhau, anh không phải là đối thủ của cậu ấy. Nhiều năm nay, Ken kiềm chế sức mạnh quỷ dữ của chính mình. Sáng nay, vì phải mang theo em, cậu ấy không giữ được bình tĩnh, không làm chủ được bản thân. Nhưng đêm nay thì khác, cậu ấy nhất định sẽ chiến thắng. Em phải tin vào điều đó!

Tôi gật đầu. Lời Dan nói là thật sao? Trong tôi đang dần nhóm lên hi vọng. Dan quay lưng cất bước. Nhưng tôi đã đưa tay ra, túm nhẹ vào áo anh.

- Cái tát... em xin lỗi... anh còn đau không?

Dan không trả lời. Anh chỉ quay đầu nhìn tôi, mỉm cười thật khẽ, sau đó, anh lao mình vào màn đêm, vào cơn gió, vào trận chiến trên biển mà Ken đang phải đối đầu. Anh lao mình đấu tranh cho hạnh phúc của tôi, không một lời thở than, oán trách.8

Một khoảng thời gian quá dài dành cho sự cô độc và nỗi lo lắng của tôi trên ngọn hải đăng. Tôi nhìn ra phía xa, quan sát trận chiến, nhưng chẳng thể thấy rõ được điều gì. Trời đất vẫn mịt mù tối đen, sóng ầm dữ dội, sấm chớp rền vang, lốc xoáy liên tục xuất hiện và biến mất, sóng thần đôi lúc đánh mạnh vào hòn đảo. Nhưng dù sóng có cao bao nhiêu, đổ bao nhiêu nước vào, phá tan bao nhiêu cánh đồng hoa, thì vẫn không thể chạm tới đỉnh ngọn hải đăng mà tôi đang đứng. Gió rất mạnh. Bông hoa hồng xanh tôi cầm trong tay tỏa ra một làn hơi xanh ấm áp, thay Ken sưởi ấm cho tôi. Ken là vậy, luôn tỉ mỉ chu đáo, luôn lường trước hết mọi thứ. Những chuyện xảy ra ban nãy, đánh lạc hướng thần biển để Dan cứu tôi có lẽ cũng là chủ ý của anh. Tôi tin lời Dan nói, rồi Ken sẽ chiến thắng thôi. Đằng sau anh còn có sự chờ đợi của tôi, Ken nhất định sẽ chiến thắng.

Phía xa, một cơn lốc xoáy khổng lồ đang hình thành, lớn nhất trong những cơn lốc xoáy tôi từng chứng kiến. Tôi mở to mắt theo dõi. Cơn lốc đang lao đi với vận tốc khủng khiếp, đâm sầm vào một luồng sáng trắng ở phía đối diện. Tất cả mọi thứ vỡ òa, tung tóe, tạo thành một làn sóng khổng lồ tỏa lan ra mọi phía. Cơn sóng lao nhanh về phía tôi. Tôi vội ôm chặt lấy một cây cột sắt, chờ đợi. Bông hoa hồng bén rễ, bám sâu vào lòng ngọn hải đăng, những tua khác vươn ra cuốn lấy tôi, thắt chặt.

Cột sóng khổng lồ đổ ầm vào ngọn hải đăng, cuốn phăng hết thảy mọi thứ. Lực ép quá lớn, tôi cảm nhận rõ rệt, mọi thớ cơ căng ra, gồng mình giữ chặt, chịu đựng. Nhưng dòng nước quá mạnh, tay tôi trượt dần khỏi chiếc cột, những tua cuốn hoa hồng kéo căng, đứt gãy. Bằng một động tác gãy gọn, dòng nước cuốn xiết lấy tôi, đem tôi đi thật nhanh. Tôi cắn môi, nhắm tịt mắt lại. Mọi ý nghĩ mơ hồ, trống rỗng.

Có cái gì đó bỗng nhiên quàng qua eo tôi, thắt chặt. Một vòng tay vững chãi. Người đó chống lại lực đẩy của nước một cách dữ dội, đẩy mạnh làn nước từ từ đưa tôi ngoi lên trên.

- Anh giữ được em rồi!

Giọng nói của Ken hòa lẫn vào hơi thở hổn hển đứt quãng. Tôi vội vàng mở mắt. Người con trai trước mắt tôi tả tơi vì cuộc chiến, tóc bù xù, khuôn mặt bợt bạt, những vết xước chạy dài trên gò má, nhưng anh đang mỉm cười rất khẽ với tôi. Trong phút giây, tôi ôm choàng lấy cổ Ken, vỡ òa trong hạnh phúc. Nước bắt đầu rút trở lại biển, trả lại mọi thứ cho thần Penta y nguyên như lúc đầu.

Khi hòn đảo một lần nữa trồi lên trong làn nước, Ken đưa tôi trở lại bãi cát dài. Bình minh đang dần ló rạng, đánh dấu hoàn toàn sự thua cuộc của thần biển, trả lại cho bầu trời ánh sáng huy hoàng của buổi sớm ban mai. Dan hiện ra từ bãi đá, đi gần lại phía chúng tôi. Ánh mắt anh thản nhiên đến lạ, dù khuôn mặt anh cũng bợt bạt, tiêu điều.

- Sẽ phải một thời gian dài nữa thần biển mới có thể phục hồi sức lực – Anh nói – It nhất trong khoảng thời gian đó, hai người có thể sống trong yên bình. Rồi sẽ lại có lúc một trận chiến nữa xảy ra, nhưng cuộc sống lúc nào chẳng hiểm nguy. Miễn là tận dụng từng phút giây để sống hạnh phúc, là được.

- Cảm ơn anh! – Ken nói – Cảm ơn đã giúp đỡ chúng tôi.

- Cái đó là trả nợ cho những gì tôi đã gây ra cho hai người.

Dan nói, rồi anh nhìn thẳng vào mắt tôi, cười buồn:

- Lam, em nhất định phải hạnh phúc. Anh lấy hết may mắn của anh, cầu chúc cho em hạnh phúc.

Dan nhìn sâu vào mắt tôi một hồi nữa, anh bắt tay Ken, lần đầu tiên, sau đó quay lưng bước đi về phía biển cả. Tôi vội rời tay Ken, chạy theo gọi:

- Khoan đã... Dan...

Dan không quay lại. Anh chỉ cất giọng thật to:

- Đừng lo. Anh sẽ ổn thôi. Anh sẽ trở về đất liền và tìm một cô nàng khác, thật xinh và hợp với anh hơn em.

Câu nói đùa của Dan khiến tôi bật cười, cùng lúc với một giọt nước rất nhỏ tràn ra nơi khóe mắt. Vẫn không nhìn lại, Dan giơ tay lên hàm ý lời từ biệt. Tôi nhìn theo dáng anh khuất dần theo hơi sương buổi sớm.“Tạm biệt, Dan”.

Một bàn tay nắm chặt lấy tay tôi. Ken đã đứng song song, cùng tôi nhìn về hướng Dan cho tới khi bóng Dan tan biến hẳn, chúng tôi mới quay lưng trở về.

Chim hải âu đang chao lượn trên ngọn hải đăng cao vợi. Trời quang đãng, anh sáng mặt trời chiếu xuống huy hoàng nơi mặt đất, nhưng cả hòn đảo trước mắt tiêu điều, xác xơ. Rừng hoa đã bị phá hủy hoàn toàn. Tòa lâu đài đứng bên ngọn hải đăng, trơ trọi.

- Đừng buồn – Ken nói, như thể đọc được suy nghĩ của tôi. Anh đưa tay ra ôm ngang vai tôi, khẽ nói – Em có biết vì sao nơi này lại nhiều hoa đến thế không?

- Vì sao vậy? – tôi hỏi.

Ken cười, đẩy tôi bước tiếp.

- Đây là hòn đảo của vạn hoa, khắp nơi đều là những hạt giống hoa, những hạt giống hoa của muôn loài. Tùy cảm xúc của chủ nhân thế nào mà loài hoa đó sẽ nảy chồi. Trước đây, anh quá lẻ loi, cô độc, trong tim đầy những ý nghĩ bi quan, nên chỉ mọc lên được những loài hoa mang ý nghĩa không tốt. Nhưng từ giờ trở đi sẽ khác. Nhờ có em, hòn đảo này sẽ thay đổi.

Tôi mỉm cười nhìn Ken. Chúng tôi cứ dìu nhau đi như thế, trên bờ biển. Sóng rì rào thầm hát, nắng vàng nhạt đẹp quá, phản chiếu lại trong đôi mắt Ken. Đó là lần đầu tiên tôi nhận ra, mắt anh đã không còn bị ám ảnh bởi nỗi cô đơn nữa. Giờ đây, tất cả đều ngập tràn màu xanh hạnh phúc.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx