sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

06. Không chỉ là cổ tích - Phần 1

6. Không chỉ là cổ tích

Trong các bạn ngồi đây, đã ai từng tin vào những câu chuyện cổ tích mà bà bạn vẫn kể hàng đêm chưa? Tớ thì luôn tin là những câu chuyện trẻ con ấy tồn tại, và sự thực là như vậy. Thậm chí chúng còn xảy ra ngay giữa thế giới này – thế giới hiện đại. Bạn cười? Tùy bạn thôi. Nhưng nếu bạn dành chút thời gian theo dõi câu chuyện của tớ, thì tớ nghĩ rằng sau khi đọc xong câu chuyện dưới đây, có thể sẽ có một điều gì đó thay đổi trong con người bạn đấy. Nào, hãy nắm tay tớ! Ta cùng nhau bước vào THẾ GIỚI CỔ TÍCH.

*

1. Thế giới hiện đại

Câu chuyện kể rằng ở một thành phố xinh đẹp nọ, có một cô bé như tớ vẫn ngày ngày cắp sách tới trường. Cô bé ấy có một người bạn rất thân tên là Mũi Đỏ, và cuộc sống của hai người trôi qua bình thường như cuộc sống của bao cô bé mười lăm tuổi khác. Cả hai người đều rất yêu những câu chuyện cổ tích và yêu cái khoảnh khắc được cùng nhau ngồi trên bãi đá bên bờ biển trong một đêm chi chít sao trên bầu trời, nói với nhau đủ thứ chuyện linh tinh.

- Tóc Xoăn à, cậu có nghĩ cái kết của câu chuyện “Nàng tiên cá” nên thay đổi không? – Mũi Đỏ vân vê cuốn truyện cổ tích mới mua trong tay.

- Tất nhiên! Cậu nhìn kìa – Tớ đưa tay chỉ lên bầu trời, mắt ngước nhìn những vì sao lấp lánh – Trên đó không có vì sao nào mang tên nàng tiên cá cả. Tớ không nghĩ là cô ấy đã tan biến đâu.

- Ừ! – Mũi Đỏ cười tít mắt, đôi má hồng rạng rỡ - Tớ tin vào điều kì diệu.

Đó là cái cách mà hai cô bé mộng mơ ở tuổi mới lớn là tớ và Mũi Đỏ chơi với nhau. Hai đứa tớ hợp nhau đến nỗi gần như đi đâu cũng phải có nhau, dường như không tách rời. Mũi Đỏ có một sở thích rất thú vị là thắp nến, “bởi như vậy thật ấm áp” – cô bé nói. Mũi Đỏ ghét mùa đông, ghét cái lạnh, không biết ngoài lí do là mũi cô bé hay đỏ lên mỗi khi lạnh, còn có lí do nào khác nữa hay không?

- Ôi, sao băng kìa! Mình cùng ước cho nàng tiên cá nào!

Tớ chắp hai tay, nhắm mắt vào cầu nguyện, ước sao nàng tiên cá không bị tan thành bọt biển, và nàng sẽ tìm được tình yêu của mình, mãi mãi.

- Tớ phải về rồi – Mũi Đỏ nói – Chào nhé. Đêm nay tớ phải thức để đọc hết cuốn truyện mới mua, rồi thế nào cũng cho cậu mượn.

*

Nhưng đó chỉ là câu chuyện một năm về trước mà thôi. Sau cái đêm ấy – cái đêm mà Mũi Đỏ nói sẽ đọc hết cuốn truyện – có điều gì đó đã xảy ra với cô bé. Và Mũi Đỏ của tớ không bao giờ còn hồn nhiên vui vẻ như trước nữa. Những đêm cùng nhau tán gẫu, chơi đùa dưới bầu trời đầy sao trên bờ biển; những đêm cùng nhau thắp nến xua đi cái lạnh mùa đông… đã lùi xa về quá khứ rồi. Mũi Đỏ bây giờ trở nên bí ẩn và lạnh lùng quá. Tớ không biết tại sao Mũi Đỏ lại thay đổi như vậy, và đã cố gắng tìm hiểu, song chẳng ích gì cả, Mũi Đỏ không hề giải thích gì với tớ hết.

Buổi chiều mùa đông năm ấy, có một cậu bạn chuyển đến lớp tớ, cậu ấy tên là Kiếm Đen. Đó là một cậu bạn rất đẹp trai và dễ mến. Ngay lập tức, cậu ấy nhận được sự chú ý của các bạn nữ trong lớp. Nhưng điều kì lạ nhất là ngay khi cậu bước vào lớp, Mũi Đỏ đã vô cùng hoảng hốt. Cậu ấy vội vàng quay sang tớ căn dặn: “Hãy cẩn thận, tránh xa Kiếm Đen ra, cậu ta là phù thủy”.

- Cậu sao vậy? Chẳng giống cậu trước đây gì cả - Mặc dù tớ đã gặng hỏi rất nhiều lần nhưng Mũi Đỏ chẳng bao giờ trả lời cả, mà chỉ liên tục lẩm bẩm: “Tránh xa Kiếm Đen”.

Thú thực là tớ chẳng hiểu những gì Mũi Đỏ nói, cũng chẳng thấy Kiếm Đen có gì không tốt. Kiếm Đen có vẻ là một cậu bạn rất thân thiện và học rất giỏi, nên ngay từ khi bước vào lớp đã được bầu làm lớp trưởng. Chỉ có điều, tớ cảm thấy hình như Kiếm Đen rất hay nhìn tớ. Và mỗi lần bắt gặp ánh mắt của cậu ấy, trong tớ dường như lại trào lên một cảm xúc khó tả, và tớ nhận ra một hình ảnh rất đỗi quen thuộc từ xa xưa, xa lắm, nhưng tớ chẳng thể nào nhớ được gì. Nhưng những lời Mũi Đỏ - cô bạn thân nhất – luôn vang lên trong đầu tớ, khiến tớ hình như đã tự tạo ra một khoảng cách với Kiếm Đen. Còn về Mũi Đỏ, dù trong thâm tâm tớ vẫn coi đó là người bạn thân thiết nhất, song càng ngày tớ càng cảm thấy hai đứa đang dần xa cách nhau.

*

- Tóc Xoăn… Tóc Xoăn…

Tớ từ từ mở mắt, nhận ra rất nhiều người đang quỳ xung quanh mình.

- Có chuyện gì vậy? Tại sao… - Tớ thấy đầu đau như búa bổ.

- Cậu suýt chết đuối – Mũi Đỏ nói, và dìu tớ đứng dậy – Không thể tin được.

Tớ há hốc miệng, từ từ đứng dậy. Mọi người đang dần tản ra nhường đường cho tớ, nhưng những tiếng rì rầm vẫn chưa dứt hẳn. Có một cô bé bạn học vỗ vai tớ cười khúc khích:

- May mà có Kiếm Đen cứu bạn đó, Tóc Xoăn. Hay là bạn giả vờ bị chết đuối để được cứu đó?

Mũi Đỏ quắc mắt nhìn cô bé kia làm cô bé sợ quá, im lặng không dám nói gì nữa. Tớ vội đưa mắt nhìn Kiếm Đen, cậu ấy cũng đang nhìn tớ, một cái nhìn rất lạ. Nhưng không để tớ phải suy nghĩ linh tinh, Mũi Đỏ đã kịp kéo tớ ra khỏi khu vực bể bơi của trường mất rồi.

- Kiếm Đen cứu tớ thật à?

- Chính tên đó hại cậu, tớ trông thấy mà. Cậu ta ghét cậu, và cậu ta có phép thuật – Mũi Đỏ nói – Cứu cậu chẳng qua là vì kế hoạch hại cậu bị lộ thôi, nên cậu ta chẳng còn cách nào khác, lớp trưởng mà.

Tớ không nói gì. Mũi Đỏ luôn nói Kiếm Đen có phép thuật và muốn làm hại tớ. Nghĩ lại, đúng là từ khi Kiếm Đen chuyển đến, tớ rất hay gặp chuyện xui xẻo. Có lần không hiểu sao tớ lại bị nhốt trong nhà kho của trường và suýt bị thiêu cháy. Lần khác thì tớ bị một con ngựa hất văng xuống đất… Ban đầu tớ cũng hơi tin lời Mũi Đỏ nói, nhưng sau tớ cũng chẳng bận tâm nữa vì hình như cũng chỉ tại tớ bất cẩn mà thôi, bởi Kiếm Đen đâu có vẻ gì là muốn làm hại tớ. Và câu chuyện có phù thủy, có phép thuật giữa thời hiện đại thì đúng là khó xảy ra thật, dù rằng tớ luôn tin tưởng vào chuyện cổ tích, theo một nghĩa khác. Nhưng lần này thì đúng là không thể hiểu nổi: Tớ? Tóc Xoăn? Lại suýt chết đuối? Đúng là không thể tin được!

Tớ lặng lẽ đi vào phòng thay đồ. Cô bé vừa nãy trêu tớ cũng đúng thôi. Tớ biết bơi từ khi còn học mẫu giáo, thậm chí biết bơi trước khi biết đọc chữ cái nữa kia. Ai cũng nhận thấy tớ có năng khiếu đặc biệt trong môn này, bởi chưa bao giờ tớ - Tóc Xoăn – để chức quán quân cuộc thi bơi lội lọt vào tay người khác cả. Vậy mà hôm nay tớ lại suýt chết đuối trong bể bơi của nhà trường, thì đúng là những ai biết tớ mà nhìn thấy tận mắt cũng không dám tin. Tớ có nhớ mang máng rằng hình như lúc đang ở dưới nước, có cái gì đó khiến chân tớ cứng đờ, không thể cử động nổi. Sau đó, tớ không nhớ gì nữa. Và người cứu tớ, lại không ai khác ngoài Kiếm Đen, người mà Mũi Đỏ - bạn thân tớ - luôn dặn tớ phải tránh xa. Thật khó hiểu!

- Chúng ta sẽ tìm hiểu câu chuyện cổ tích nào? Cho cậu chọn đấy – Tớ chạy đuổi theo Mũi Đỏ.

Tiết học văn chuyên đề truyện cổ tích của bọn tớ có một bài tập rất hay là phân thành các nhóm để nghiên cứu thuyết trình riêng một câu chuyện cổ tích nào đó – vốn vẫn là sở thích của tớ, và đã từng là sở thích của Mũi Đỏ. Tớ muốn Mũi Đỏ chọn truyện vì nghĩ rằng cậu ấy sẽ tìm lại được niềm vui trong những truyện cổ tích mà cậu ấy dường như đã quên mất. Và bởi vì dù Mũi Đỏ luôn nói chuyện công chúa - hoàng tử là nhảm nhí, xong một năm nay, Mũi Đỏ vẫn mang bên mình cuốn truyện cổ tích mà một năm về trước cậu ấy đã mua.

Mũi Đỏ trả lời ngay lập tức, trong khi vẫn tiếp tục bước đi:

- “Nàng tiên cá”.

Tớ mừng quýnh:

- Vậy mình phải đi đăng kí với lớp trưởng – Nói xong rồi thấy Mũi Đỏ khựng lại, tớ mới sực nhớ ra.

- À mà thôi… tớ đi một mình cũng được.

- Không – Mũi Đỏ quay phắt lại – Tớ nói rồi, phải cẩn thận. Tớ sẽ đi cùng cậu – Cô bé quả quyết – Đi!

Kiếm Đen đang ngồi trong lớp, khi thấy hai đứa tớ tới gần, cậu mỉm cười:

- Vậy hai cậu quyết định chọn truyện nào?

Không để tớ có cơ hội, Mũi Đỏ đã vội nói:

- “Nàng tiên cá”. Cậu ghi vào đi.

Kiếm Đen vừa ghi vừa nói một câu rất mơ hồ:

- Cậu hợp với “Cô bé bán diêm” hơn.

Trong phút giây, tớ cảm thấy Mũi Đỏ giật mình và ánh mắt cậu ấy thoáng chút sợ sệt, sau đó cậu ấy nói, giọng hơi run: “Đừng dọa tôi”, rồi kéo tớ bước thẳng ra ngoài.

- Sao vậy? Tớ dường như không hiểu nổi những gì cậu và Kiếm Đen nói với nhau – Tớ hỏi.

- Cậu không cần hiểu, chỉ cần tránh xa cậu ta thôi – Mũi Đỏ nói xong, đi thẳng.

Tan học, tớ ra bãi biển một mình, bởi Mũi Đỏ đã về mất rồi. Trước kia hai đứa tớ luôn đi cùng nhau, vậy mà bây giờ… Tớ ngồi trên một tảng đá to, ngước nhìn bầu trời đỏ ối trong ánh hoàng hôn và thở dài. Sóng biển vỗ rì rào. Tớ thấy thật cô đơn và bé nhỏ giữa không gian ấy. Tớ nhặt một hòn sỏi rồi liệng nó ra ngoài biển khơi xa xăm.

- Cậu ở đây sao?

Tớ giật mình quay lại, là Kiếm Đen.

Tớ hơi lùi lại một chút, vì đã quen với việc giữ khoảng cách với Kiếm Đen mất rồi. Kiếm Đen có vẻ bối rối, nhưng rồi cũng ngồi xuống tảng đá bên cạnh.

- Cậu sợ tớ à? – Kiếm Đen nói, vẻ buồn rầu.

- À… không… Tớ chỉ… - Tớ nhún vai, chẳng biết nên nói gì.

- Tớ hiểu… tớ chỉ muốn nói… hãy cẩn thận.

Rồi Kiếm Đen đứng dậy, quay lưng định bước đi, nhưng không hiểu sao cậu ấy lại quay lại, ngập ngừng:

- Ariel, em vẫn vậy.

Cậu ấy nhìn thẳng vào mắt tớ. Trong một giây, tớ cảm thấy có cái gì đó đau nhói trong tim. Đầu tớ quay cuồng, đảo lộn, rồi xuất hiện một hình ảnh xa xưa, đã lâu lắm rồi, hình ảnh của một người vô cùng quen thuộc… Tớ đưa tay ôm đầu, nước mắt giàn giụa, nhạt nhòa…

Kiếm Đen vội chạy đến, lo lắng: “Tóc Xoăn, cậu…”, rồi cậu ấy khựng lại khi tớ thốt lên một tiếng gọi từ sâu thẳm trái tim:

- Hoàng tử?

Một giây im lặng trôi qua, cả hai nhìn nhau mà không nói gì, chỉ nghe âm thanh những cơn gió biển thổi dài, nhưng rồi có một tiếng gọi từ xa:

- Tóc Xoăn, tránh xa cậu ta ra!

Mũi Đỏ chạy đến bên tớ, thở hổn hển, trong tay vẫn ôm quyển truyện cổ tích. Mũi Đỏ ném một cái nhìn tức giận về phía Kiếm Đen:

- Sao cậu cứ ám tôi mãi thế? Từ bỏ đi!

Nói xong, Mũi Đỏ kéo tay tớ đi rất nhanh. Tớ hấp tấp chạy theo sau trong khi vẫn cố ngoái cổ lại.

- Tớ đã nói rồi, không được chơi với cậu ta mà.

- Nhưng tớ có chơi đâu? Chỉ là… nói chuyện thôi.

- Thôi được rồi. Cậu hãy đọc cuốn truyện này đi, trang một ngàn lẻ một ấy, đọc ngay! Rồi cậu sẽ hiểu tất cả - Mũi Đỏ giơ quyển truyện mà cậu ấy đã mang theo trong suốt một năm trời ra trước mắt tớ - Nhớ nhé, trang một ngàn lẻ một, và phải đọc ngay!

Nói rồi Mũi Đỏ đi mất. Tớ ngắm nghía quyển truyện. Tớ đã năn nỉ Mũi Đỏ cho tớ mượn cuốn truyện cả năm nay mà cậu ấy không chịu, thế mà bây giờ Mũi Đỏ lại chủ động cho tớ mượn. Tớ về nhà, lên phòng, đặt cuốn sách trên bàn rồi ngồi xuống. Đó là một cuốn truyện rất cổ có bìa da nâu, trên đó có ghi: “Truyện cổ Andecxen”. Tớ không biết nếu tớ không đọc thì sẽ có chuyện gì xảy ra, nhưng lúc đó tớ chỉ nghĩ được một điều: Nên làm theo lời Mũi Đỏ. Đây là chiếc chìa khóa bí mật của cậu ấy. Tớ sắp hiểu nguyên nhân tại sao Mũi Đỏ trở nên như vậy rồi. Tớ lần tìm trang thứ một ngàn lẻ một. Đó là truyện “Nàng tiên cá”.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx