sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

06. Không chỉ là cổ tích - Phần 2

2. Trang sách phù thủy

Mắt tớ nặng dần, nặng dần, mí mắt trĩu xuống. Tớ nghe thấy một tiếng nói rất xa xôi, mơ hồ: “Lại đây… lại đây…” và toàn thân tớ nhẹ bỗng, lơ lửng… Tớ cảm thấy như đang được bay mà không biết đang bay đi đâu. Đầu óc tớ trống rỗng, chỉ biết làm theo tiếng gọi đó. Rồi tớ cảm giác tớ đang đứng trên mặt đất. Tớ từ từ mở mắt.

Đó không còn là căn phòng của tớ nữa. Tớ dường như không thể tin là mình lại lạc đến một thế giới khác. Tớ dụi mắt nhìn lại nhưng cảnh vật không hề thay đổi. Tớ bị bao quanh bởi một bầu trời vô cùng âm u, ảm đạm và lạnh lẽo. Xung quanh lác đác mấy cái cây chỉ còn cành khẳng khiu, trơ trụi, bên những tảng đá góc cạnh. Một tiếng gió xào xạc đến rợn người làm tớ sởn gai ốc. Nằm trơ giữa không gian rộng lớn và hoang tàn ấy, trước mắt tớ, là một ngôi nhà xiêu vẹo. Thu hết lòng can đảm, tớ mạnh dạn bước vào nhà.

Căn nhà bên trong còn tồi tàn hơn cả bên ngoài. Nó tối om và lạnh ngắt. May sao nó còn một vài kẽ hở để chút ánh sáng yếu ớt bên ngoài len lỏi vào được. Giữa nhà có một chiếc ghế tựa khá lớn. Và khi chiếc ghế quay lại đối diện với tớ, tớ giật mình nhận ra người ngồi bên trong: là Mũi Đỏ.

- Chào Tóc Xoăn.

Tớ thở phào nhẹ nhõm:

- Mũi Đỏ, cậu làm tớ sợ đấy. Nơi này thật là lạ lùng. Dù chúng ta đang ở đâu thì tớ nghĩ cũng phải ra khỏi đây thôi!

Tớ nhìn quanh, suy nghĩ xem có cách gì ra khỏi nơi quỷ quái này. Mũi Đỏ vẫn ngồi im trên ghế.

- Mũi Đỏ giúp tớ nào. Cậu có biết cách về nhà không?

- Không có cách gì ra khỏi đây được đâu.

Tớ vội quay lại nhìn Mũi Đỏ:

- Đã có lối vào thì phải có lối ra chứ? Chúng ta phải về nhà.

- Chúng ta sẽ không đi đâu hết – Mũi Đỏ mỉm cười nhìn tớ, một cái nhìn sắc lạnh.

- Cậu không thích về sao? Ở đây chẳng có gì cả. Mình phải về thôi Mũi Đỏ – Tớ rối rít.

- Ariel, ta đã tốn bao công sức mới đưa ngươi tới được đây. Ngươi tưởng ta cho ngươi về dễ dàng vậy sao – Mũi Đỏ dằn từng tiếng một.

Tớ hoảng hốt:

- Cậu nói với ai vậy, Mũi Đỏ, tớ chẳng hiểu gì cả.

- Vậy ra cô bé đáng thương của chúng ta không biết gì hết nhỉ. Thật đáng tiếc! – Mũi Đỏ cười thích chí – Nàng tiên cá nổi tiếng đã quá sung sướng với thế giới hiện đại mà quên đi thế giới cổ tích mất rồi.

- Nghe này, tớ chẳng hiểu cậu nói gì cả. Tớ là Tóc Xoăn đây, và chúng ta phải ra khỏi đây ngay – Tớ nài nỉ, cố gắng không nghe những gì Mũi Đỏ nói, và kéo tay cậu ấy đứng lên.

Mũi Đỏ gạt phắt tay tớ:

- Ở đây, không có Tóc Xoăn hay Mũi Đỏ gì cả, mà chỉ có hai người: ngươi – tiên cá Ariel và ta – phù thủy, vậy thôi. Ngươi nên quen dần đi, bởi vì ngươi chính là tiên cá trong truyện cổ tích, Ariel ạ.

Tớ lặng đi một lúc, không nói được gì. Tất cả những gì xảy ra trước mắt tớ rất thật. Tớ không muốn tin vào những gì Mũi Đỏ nói, nhưng trong hoàn cảnh này chẳng có gì có thể khiến tớ không tin cả. Người bạn thân thiết nhất của tớ lại là một mụ phù thủy sao? Tớ cầu mong là tớ chỉ đang mơ một giấc mơ.

- Thôi được – Tớ hạ giọng – Cứ cho là tớ tin cậu, thì sao? Giữa chúng ta đã xảy ra chuyện gì?

- Chuyện gì à? – Mũi Đỏ nghiến răng – Ngươi đã thua, nhưng ngươi lại không chết hoàn toàn, mà được đầu thai kiếp khác, trong khi ta, người thắng cuộc lại bị mất giọng hát đã đổi được của ngươi. Chuyện gì à? Ngươi đã ăn gian! – Mũi Đỏ gầm lên.

- Thôi nào – Tớ hoảng sợ thật sự - Chuyện này thật nực cười. Tớ rất quý cậu và từ khi chơi với cậu đến giờ, tớ đâu có ăn gian cái gì đâu. Nhớ lại đi Mũi Đỏ à.

- Ta đã nói rồi, ở đây chỉ có ta và ngươi. Dẹp Mũi Đỏ đi – Mũi Đỏ tức tối, ánh mắt đỏ ngầu giận giữ nhìn tớ.

Giờ thì tớ tin hoàn toàn, rằng người trước mắt tớ đây, không phải bạn thân tớ, Mũi Đỏ nữa, mà là một phù thủy – một sự thật mà có mơ tớ cũng không nghĩ đến.

- Vậy nên ta phải đi tìm ngươi, Ariel ạ. Ta phải lấy giọng hát của ngươi, thứ được coi là giá trị nhất trong giới phù thủy. Giọng hát mê hoặc của một tiên cá sẽ giúp ta làm bá chủ giới phù thủy này.

Ngưng một lát, phù thủy lại tiếp tục:

- Ta đã tiếp cận ngươi, dễ thôi, chỉ cần nhập vào con bé ngu ngốc Mũi Đỏ này là xong. Phải! Một năm trước, khi con bé đọc đến trang sách của ta, ta đã nhập vào nó.

Thì ra là vậy. Lí do tại sao một năm nay Mũi Đỏ lại trở nên xa cách, lạnh lùng đến như vậy, bởi đó không phải Mũi Đỏ, mà là phù thủy. Vậy Mũi Đỏ thực sự giờ ra sao rồi?

- Ngươi hãy thả bạn ta ra – Tớ nói rành rọt từng tiếng một.

- Ngươi đùa hả? – Mụ cười khỉnh – Ta thấy ở thân xác này thật thoải mái, ta có thể gieo tai họa cho ngươi mà không sợ bị lộ tẩy.

Tớ nhớ lại những tai nạn mà tớ đã gặp phải, kể cả việc suýt chết đuối nữa.

- Và ngươi đã làm gì với đôi chân của ta?

- À phải – Mụ ta nhún vai – Đôi chân đó do ta đổi cho ngươi và ta vẫn còn một chút quyền năng với chúng. Chỉ cần làm cho ngươi không bơi được dưới nước nữa là xong, đó là lí do ngươi suýt chết đuối. Nhưng… - Mụ gằn giọng – Hoàng tử liên tục ngăn chặn âm mưu của ta. Điều đó không thể tha thứ được.

Tớ chợt nhớ tới Kiếm Đen, nhớ lại lúc cậu ấy cứu tớ khỏi chết đuối, và có lẽ là những lần tai nạn khác nữa, nhớ lại cảnh ở bãi biển lúc trước, câu nói của cậu ấy, nhớ lại hình ảnh cậu ấy đã lo lắng như thế nào khi bỗng nhiên tớ ôm đầu mà nước mắt giàn giụa. Cậu ấy là hoàng tử sao? Nếu thật như vậy và nếu đúng tớ là tiên cá thì đó chính là lí do tại sao mỗi lần nhìn Kiếm Đen tớ lại cảm thấy cậu ấy quen thuộc đến thế. Nhưng chuyện này thật khó tin, vì tớ không hề nhớ bất cứ hình ảnh nào trong quá khứ cả.

Tớ cố giữ giọng bình tĩnh:

- Ra là vậy.

- Hahaha… ngươi thông minh ra rồi đấy. Cuối cùng ta hiểu rằng, nếu ngươi đến thế giới của ta, ta sẽ dễ dàng hành động hơn, và ta đã dụ ngươi đến đây. Bây giờ chỉ còn ta và ngươi, không còn ai ngáng chân nữa. Ariel, hãy dâng giọng hát của ngươi cho ta!

Mụ ta tiến sát đến gần tớ, và tớ nhận ra trông mụ ta đáng sợ biết bao, dù có trong hình hài Mũi Đỏ đi nữa. Tớ hoảng sợ lùi lại… lùi lại… cho tới khi chạm vào chân tường… rồi tớ nhắm tịt mắt lại…

*

- Ngươi vẫn luôn nhầm lẫn như vậy sao, phủ thủy?

Tớ mở to mắt nhìn ra ngoài cửa. Một niềm hạnh phúc khó tả ùa vào tâm trí, bởi ở đó là cậu ấy, là Kiếm Đen.

Mụ phù thủy đứng khựng lại, hoảng sợ vài giây, rồi lắp bắp:

- Ngươi… hoàng tử…

Bỗng mụ ta chồm tới giữ chặt tớ, đưa bàn tay lên chẹn ngang cổ tớ làm tớ đột ngột khó thở. Những móng tay sắc nhọn bắt đầu vươn dài ra từ đầu ngón tay mụ. Tớ cố gắng vùng ra nhưng tớ quá yếu, không thể làm được gì cả.

- Đứng yên, không thì ta sẽ giết nó. Sao ngươi đến được đây? Ta đã khóa trang sách này lại rồi cơ mà?

- Tất nhiên ông có cách mở nó. Ông là người đã sinh ra trang sách của ngươi, đừng quên điều đó.

- Ra vậy – Mụ phù thủy gầm lên – Lại là lão, lão già Andecxen! Ta đã quên mất lão. Nhưng không sao, ta đang giữ trong tay nàng tiên cá và tốt hơn hết là ngươi nên làm theo lời ta.

- Thật ư? Thế nếu ta giữ giọng hát của Ariel thì sao? – Hoàng tử mỉm cười, tay giơ lên trái cầu pha lê lấp lánh. Từ trái cầu bắt đầu phát ra một tiếng hát nho nhỏ, ngọt ngào và trong trẻo đến say lòng.

Mắt mụ phù thủy căng ra, nhìn như hút hồn vào trái cầu, rồi mụ nói, vẫn không nhìn ra chỗ khác: “Hãy trao đổi!”.

- Được thôi – Kiếm Đen nhún vai, rồi ném quả cầu ra phía xa. Mụ phù thủy ngay lập tức thả tớ ra rồi lao về phía trái cầu. Chỉ đợi có vậy Kiếm Đen lao ra đón đầu mụ và nói to:

- Ariel, bắt lấy trái cầu!

Tớ làm theo mệnh lệnh tức thì. Trái cầu tinh nghịch như có cánh, cứ nhảy múa hết bên này sang bên kia. Tớ gọi to: “Lại đây!”. Hình như là có tác dụng, nhưng tớ không thực sự chắc việc tớ là chủ nhân của nó, vì tớ không nhớ gì kí ức quá khứ cả. Trái cầu bay lại gần rồi nằm gọn trong bàn tay tớ. Và sau đó vài giây, nó tan biến.

Tớ nhận ra tớ không còn ở nhà của mụ phù thủy nữa. Tớ đang ngồi ở tảng đá trên mặt biển ngắm cảnh đêm. Đôi chân tớ không còn, thay vào đó là vây cá. Tớ để ý đến một con tàu rất đẹp mang dấu hiệu của hoàng cung, bèn tò mò bơi theo. Rồi tớ thấy hoàng tử - chính là Kiếm Đen – đang đứng trên tàu. Bão tố nổi lên và tớ cứu hoàng tử… Mọi chuyện xảy ra y như câu chuyện cổ tích mà tớ đã đọc hàng trăm lần rồi. Nhưng đây không chỉ là một câu chuyện cổ tích, mà là kí ức tớ, kí ức kiếp trước của tớ. Trái cầu pha lê tan biến vào trong tớ đã chỉ cho tớ biết kí ức của mình. Thế rồi tớ thấy nhói đau, hình như tớ đang tan dần… tan dần… thành bọt biển. Nhưng không, khi mở mắt, tớ đã thấy mình trở lại thế giới của phù thủy. Hoàng tử và phù thủy vẫn đang đánh nhau.

Hoàng tử rút gươm, thanh gươm ban đầu lóe sáng, rồi đỏ rực màu đỏ của lửa. Kiếm Đen đâm thanh gươm trúng tim mụ phù thủy. Mụ thét lên một tiếng kinh rợn, và sau đó, một cái bóng đen thoát ra khỏi thân hình Mũi Đỏ. Mụ phù thủy đã hiện nguyên hình là một mụ già xấu xí:

- Ngươi… làm sao ngươi có thể tách ta ra khỏi con bé đó được? Ta đã làm phép nhập vĩnh cửu rồi mà?

- Dễ thôi – Kiếm Đen mỉm cười – Một ngọn lửa chạm vào tim sẽ khiến cô bé bán diêm ấm áp hơn, nhưng lại là đòn đau với một phù thủy vốn đã quen với lạnh giá như ngươi. Đó là minh chứng cho sự ngu ngốc của ngươi khi quyết định nhập vào cô bé bán diêm, phù thủy ạ!

Giờ thì chắc các bạn cũng giống tớ, đã hiểu tại sao Mũi Đỏ thích đốt nến đến thế, bởi cũng giống như tớ, bạn ấy là một nhân vật cổ tích: cô bé bán diêm.

Tớ vội đến bên Mũi Đỏ, cô bé vẫn đang bất tỉnh trên sàn. Tớ nâng lên và dìu cậu ấy về phía Kiếm Đen. Tớ biết rằng chúng tớ sẽ được an toàn khi ở bên cậu ấy, đơn giản thôi, bởi cậu ấy, chính là hoàng tử của tớ.

- Vậy tại sao ta lại không thể giữ được giọng hát của Ariel? Tại sao Ariel lại không tan thành bọt biển? – Mụ phù thủy tức giận hỏi.

- Ta nghĩ ngươi phải biết chứ? Sự thật là ngươi đã thua cuộc.

- Thua? Ta ư? – Mụ phù thủy như không tin nổi, mụ gằn giọng – Rõ ràng Ariel đã không thể chiếm được tình cảm của ngươi trong vài ngày ngắn ngủi…

Tớ cảm thấy mặt tớ đang đỏ bừng, nhưng Kiếm Đen đã vội nói:

- Không! Ta yêu Ariel, nhưng ta phát hiện ra điều đó quá muộn, bởi cô ấy đã đi mất rồi. Ariel không thua cuộc nhưng không thể sống lại được nữa. Bởi vậy nên cô ấy đến sống ở kiếp này, ở thế giới thực – Rồi Kiếm Đen cúi xuống, nhìn thẳng vào mắt tớ, và nói – Em hiểu chứ Ariel? Ta yêu em, và ta đã theo em đến tận thế giới hiện đại này.

Niềm hạnh phúc trào dâng trong lòng tớ như muốn vỡ òa. Trong một giây, không hề suy nghĩ, tớ choàng tay ôm cổ Kiếm Đen. Đó có lẽ là câu nói mà bấy lâu nay tớ chờ đợi. Và khi tớ buông tay ra, cậu ấy mỉm cười nhìn tớ trìu mến.

- Ra vậy. Ta đã mất giọng hát mà phải tốn bao công sức mới có được.

- Đúng – Hoàng tử nói – Đó là lí do tại sao trái cầu pha lê đó quay về với ông, và đợi đến một lúc nào đó trở về với chủ nhân đích thực của mình.

- Lại là Andecxen! Lại là lão! Quỷ tha ma bắt! – Mụ phù thủy lại gầm lên, nhưng rồi mụ hạ giọng, ánh mắt trở nên nham hiểm:

- Dù sao đi nữa, các ngươi cũng không thể thoát khỏi đây đâu. Bởi đây là TRANG SÁCH CỦA TA.

- Ngươi lại nhầm một lần nữa rồi, phù thủy ạ. Nếu trang sách này bị phá hủy…

- Ngươi… - Mụ phù thủy thót tim, mặt tái nhợt.

- Phải! Vì sao trong một năm qua ngươi luôn mang theo quyển truyện bên mình? Câu trả lời là ngươi không thể xa rời trang sách của mình được, ngươi cần nó để tồn tại, bởi ngươi chỉ là một nhân vật cổ tích. Còn ta, Ariel và Mũi Đỏ thì khác. Chúng ta có một cuộc sống khác trong thế giới hiện đại. Đúng là nếu không có sự cho phép của ngươi thì chúng ta không thể ra khỏi trang sách này, nhưng nếu nó bị phá hủy thì cả thế giới của ngươi và ngươi sẽ không tồn tại được nữa. Ra khỏi đây là chuyện dễ dàng, mụ phù thủy độc ác ạ.

Nói rồi, hoàng tử rút thanh kiếm lúc nãy ra, đầu thanh kiếm đã biến thành ngọn lửa sáng chói. Chàng đặt thanh kiếm xuống đất và lửa bắt đầu lan ra.

- Không! Làm vậy ta sẽ chết. Ngươi không thể… - Mụ phù thủy vừa kêu gào vừa cuống cuồng cố gắng trong vô vọng để dập lửa.

- Vậy thì đó là kết cục dành cho ngươi. Tạm biệt phù thủy – Hoàng tử quay sang tớ - Chúng ta ra khỏi đây thôi, Ariel.

- Bằng cách nào bây giờ? – Tớ tròn mắt nhìn Kiếm Đen.

- Em quên đây là thế giới nhiệm màu rồi ư? Cùng ước nào!

Tớ làm theo lời hoàng tử, và khi ước xong, mở mắt ra, tớ thấy trước mắt là một con ngựa bạch có cánh xinh đẹp. Hoàng tử đặt Mũi Đỏ lên lưng ngựa, chàng lên ngựa rồi kéo tớ lên ngồi sau lưng chàng. “Em bám chắc vào nhé” – chàng nói, và con ngựa từ từ bay lên.

Phía dưới, lửa đã lan khắp nơi. Trước khi ra khỏi trang sách này, tớ còn nghe được tiếng thét kinh hoàng của mụ phù thủy. Thấy tớ còn lo lắng nhìn xuống, Kiếm Đen nói:

- Đừng lo, mụ sẽ không chết. Không gì có thể giết được một nhân vật trong truyện cổ tích, dù đó là kẻ xấu xa thế nào đi chăng nữa. Nhưng mụ sẽ bị giam cầm trong trang sách của mụ, gần như là mãi mãi. Thực ra, sống trong sự ghét bỏ của người đời, đó là hình phạt lớn nhất dành cho những người xấu xa như mụ rồi.

3. Trang sách của Andecxen

Con ngựa cứ bay mãi, bay mãi, qua bao nhiêu trang sách, bao nhiêu câu chuyện cổ tích, bao nhiêu rừng thằm, núi đồi, thung lũng, sông suối và biển cả. Và khi nó hạ cánh, mặt trời đang ló rạng ở phía chân trời xa xăm. Bình minh lên.

- Đây là đâu vậy? – Tớ hỏi.

- Trang sách của ông, trang sách của Andecxen!

Đó là một thung lũng xanh mượt màu cỏ cây, đâu đó có tiếng chim hót râm ran trong lùm cây và thoảng trong gió hương cỏ thơm mát. Hoàng tử cõng Mũi Đỏ và tớ theo chàng bước vào căn nhà nhỏ ấm cúng giữa thung lũng xanh. Andecxen đã đợi sẵn chúng tớ. Ông lão râu tóc bạc phơ nở một nụ cười hiền từ ấm áp, nhìn bọn tớ trìu mến:

- Chào mừng cháu đã trở về!

Ông đặt Mũi Đỏ nằm trên một chiếc giường nhỏ, rồi quay sang nói với tớ:

- Cháu không sao chứ, Ariel?

- Dạ, cháu không sao. Và cháu đã nhớ tất cả rồi.

Hoàng tử quay sang nhìn tớ làm tớ ngượng ngùng cúi mặt xuống. Cậu ấy bối rối:

- Vậy… em có trách ta không?

- Dĩ nhiên là không, vì đây là kết thúc em chờ đợi – Tớ nói, đôi má ửng hồng.

Và chàng đặt một nụ hôn nhẹ trên trán tớ.

- Ông mừng vì kết thúc này. Chính các cháu đã tự viết nên câu chuyện của mình, chứ không phải ông. Nhưng bây giờ các cháu phải trở về thế giới thực ngay đi – Ông nói.

Tớ ngạc nhiên:

- Tại sao? Và còn Mũi Đỏ nữa ạ?

- Bởi các cháu đã là người của thế giới thực, Ariel ạ. Cũng giống như mụ phù thủy vậy, mụ không thể rời khỏi trang sách của mình vì mụ chỉ là một nhân vật cổ tích. Còn Mũi Đỏ sẽ ở lại đây. Trước kia ta giao cho cô bé nhiệm vụ đi cùng cháu và bầu bạn cùng cháu, bây giờ cô bé đã hoàn thành nhiệm vụ rồi – Ông mỉm cười.

- Còn Kiếm Đen, hãy bảo vệ Ariel nhé, chàng hoàng tử dũng cảm của ta. Tất cả các cháu đều là niềm tự hào của ta.

- Cháu có còn gặp lại ông nữa không? – Tớ ngập ngừng.

- Nếu cháu còn tin vào truyện cổ tích, thì ta vẫn sẽ luôn ở bên cháu.

Tớ nắm tay Kiếm Đen, cả hai tạm biệt ông lần cuối, rồi bước ra ngoài. Ngoài trời, những tia nắng vàng trong trẻo và rực rỡ vẫn đang soi rọi.

4. Thế giới hiện đại

- Thế con học được gì từ câu chuyện này? – Người mẹ trẻ đặt cuốn truyện xuống, ân cần hỏi cô bé gái xinh đẹp có những búp tóc quăn đang ngồi nũng nịu trong lòng mình.

Đứa bé chăm chú nhìn mẹ mình hồi lâu, rồi bật lên một phát kiến vĩ đại:

- Tóc của mẹ rất xoăn!

Người mẹ thở dài nhìn đứa con nghịch ngợm của mình, nhưng cha em thì bật cười ha hả, nhấc bổng cô bé lên xoay vài vòng, anh nói nhỏ vào tai con:

- Mẹ bơi cũng rất cừ nữa chứ!

Cô bé cười khanh khách. Người mẹ thấy vậy liền hỏi:

- Hai cha con lại bàn tính chuyện gì vậy?

- Không có gì! – Anh mỉm cười với vợ, nhưng khi quay về đối diện với đứa con, anh lại nháy mắt:

- Đây là bí mật giữa hai cha con mình nhé!

- Dĩ nhiên rồi.

- Vậy ngoặc tay nào!

Đứa bé ngoan ngoãn làm theo lời cha.

*

Vậy đấy, chỉ cần bạn tin tưởng, thì những nhân vật cổ tích bạn thích từ hồi bé xíu sẽ cùng lớn lên với bạn, cùng bạn bước đi trên con đường đời phía trước. Thế giới cổ tích không mất đi, mà đan xen với cuộc sống của bạn. Để rồi một ngày nào đó, bạn thức dậy bên những tia nắng ban mai, bạn chợt mỉm cười vì một chút trẻ thơ trong tâm hồn bạn. Đó là khi bạn hạnh phúc. Chỉ cần một chút tin tưởng vào truyện cổ tích mà thôi, bạn sẽ hiểu.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx