sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Hẹn hò với châu Âu - Chương 07 - 08

Chương 7: Hà Lan - Lời hẹn tháng Tư

Tháng Tư là mùa hoa tulip và chắc chắn đó là mùa của Hà Lan. Khi cánh đồng hoa tulip nở tung tạo thành những dòng kẻ đầy sắc màu cũng là lúc vườn hoa Keukenhof bắt đầu mở cửa và vụ pho mát mới đã vào mùa ở Alkmaar.

Thực ra thì mùa nào Hà Lan cũng có vẻ đẹp riêng nhưng có lẽ tháng Tư là mùa hợp với Hà Lan nhất. Vào mùa ấy gió và nắng bắt đầu tràn về quấn quít bên những cối xay lừng lững, hội chợ pho mát ở thành phố Alkmaar cũng bắt đầu rộn ràng và triệu triệu bông hoa tulip đua nhau khoe sắc trên những cánh đồng thẳng tắp nơi chân trời.

Tôi chỉ có năm ngày ở Hà Lan trong khi tháng Tư Hà Lan có quá nhiều sự kiện như vậy nên những ngày ở Hà Lan là những ngày tôi cuống quýt với mùa xuân.

“Pho mát”, cười lên nào!

Tôi lục tung cả đống bản đồ và sách du lịch để tính toán hành trình sao cho hợp lý nhất. Cuối cùng tôi chọn làng Alkmaar cách Amsterdam hơn một giờ tàu là điểm đến đầu tiên. Lý do cho sự lựa chọn này là lời giới thiệu thật hấp dẫn của anh chàng lễ tân đẹp trai người làng Alkmaar ở khách sạn mà tôi ở. Đặc biệt hơn, thứ sáu đầu tiên của tháng Tư cũng chính là lễ hội pho mát đầu tiên của năm, mở màn cho hai mươi hai thứ sáu trong năm. Thời điểm này đã nườm nượp các chàng trai cô gái gánh gồng pho mát về dự lễ hội nên không khí đông vui nhộn nhịp vô cùng.

Đúng như lời chàng lễ tân nói, tuy còn sớm mà dòng người khắp nơi đã tấp nập đổ về Alkmaar. Vui nhất là khi hỏi thăm đường tới quảng trường Waagplein nơi diễn ra lễ hội, tôi luôn nhận được câu trả lời: “Just follow that stream of people” (cứ đi theo dòng người đằng kia). Vậy là tôi nhập bọn, chẳng cần biết đi đâu cứ hòa vào dòng người đang nói cười lao xao khắp con đường dẫn ra quảng trường trung tâm. Trong dòng người đổ về, tôi ngỡ ngàng bắt gặp nhưng cô gái Hà Lan trong bộ trang phục váy diềm đăng ten điệu đà và mũ trắng, chân đi đôi giày gỗ xinh xinh. Những người đàn ông về dự lễ hội thường mặc cả bộ quần áo trắng, đội mũ trắng, điểm khác biệt duy nhất là dải ruy băng thắt trên mũ màu xanh, đỏ hoặc vàng. Sau này tôi mới biết, màu sắc dải mũ tượng trưng cho các đội từ các làng khác nhau về thi pho mát. Có một điều đặc biệt là ai cũng khá gầy và rất cao khiến những cô gái châu Á như tôi cứ phải ngước mắt lên nhìn. Không chỉ nheo ánh mắt tinh nghịch trêu đùa cùng các thiếu nữ và khách du lịch, họ còn hát dân ca rồi nhảy rất tự nhiên trong khi tay vẫn cầm chai bia Heiniken và miệng thì ngậm tẩu xì gà. Một không khí lễ hội tràn ngập khắp thành phố xinh xắn Alkmaar.

Đúng mười giờ sáng, lễ hội bắt đầu. Sau tiếng vỗ tay hiệu lệnh của người điều khiển, người mua và người bán sẽ cân những bánh pho mát tròn vàng, mịn màng trên những chiếc đòn bằng gỗ và gánh ra quảng trường, xếp lại ngay ngắn. Tất cả đều diễn ra rất nhanh, nhịp nhàng và chuẩn xác. Tôi đoán những bánh pho mát đó khá nặng vì dường như người đàn ông nào cũng phải gồng mình để gánh chúng. Những bước chân của họ thật điệu nghệ và uyển chuyển cuốn theo hàng tràng vỗ tay háo hức của người xem và khách du lịch. Người thủ lĩnh của nhóm gánh pho mát được gọi là “cheese father”, cũng là người quyết định đưa ra hiệu lệnh và tiếng hô để hai hoặc cả nhóm người phối hợp cân rồi đưa những bánh pho mát ra sân một cách nhanh nhất. Thỉnh thoảng, họ còn tiện thể gánh hai ba đứa trẻ con tóc vàng hoe nở nụ cười ngộ nghĩnh, ngây thơ. Các cô gái Hà Lan trong bộ váy truyền thống sẽ đi một vòng quanh sân, mời bạn nếm thử những miếng pho mát địa phương thơm ngon. Tiếng loa bán đấu giá vang lên lanh lảnh khắp quảng trường. Không khí thật sôi nổi, hồi hộp, vui tươi kéo dài từ mười giờ sáng đến mười hai giờ ba mươi vẫn chưa dứt, dù đó là thời điểm kết thúc của phiên đấu giá. Nắng lên vàng ươm và trên quảng trường cũng đầy những bánh pho mát vàng ươm xếp chồng lên nhau.

Như tất cả những người dân tham gia lễ hội, tôi cũng nếm pho mát và tò mò hỏi thăm giá cả. Sau một vòng tham khảo thì vị giác của tôi bão hòa đến nỗi không thể phân biệt được loại pho mát nào nữa. Đó cũng là điều dễ hiểu vì pho mát ở đây không phải là những loại trứ danh của Hà Lan như Edam hoặc Gouda mà hoàn toàn là sản phẩm địa phương. Bạn cũng đừng mong có thể mua pho mát tại sân đấu giá này vì cả phiên chợ tấp nập đang diễn ra trước mắt bạn chỉ để cho bạn biết rằng: người Hà Lan mấy trăm năm trước đã bán mua pho mát như thế nào. Chợ pho mát Alkmaar có từ năm 1593 đến nay đã trải qua biết bao đổi thay, thăng trầm, nhưng cái cách người Hà Lan bảo tồn khu chợ đã khiến du khách đến đây ai cũng yêu mến thành phố Alkmaar. Trên đường phố Alkmaar ai cũng biết cách chào nhau bằng câu nói “say cheese” (hãy nói “pho mát” nào, vì khi phát âm chữ “cheese”, bạn sẽ đương nhiên nở nụ cười thật tươi).

Cối xay gió ven bờ sông Zaan

Ai chẳng biết Hà Lan có nhiều cối xay gió, ai chẳng biết ở đây gió thoải mái tung tăng trên vùng đồng bằng trải tít tắp đến chân trời, nhưng khi tận mắt chứng kiến những chiếc cối xay gió bên bờ sông Zaan, tôi mới thật sự choáng ngợp.

Không chỉ có những chiếc cối xay gió đồ sộ vẫn kẽo kẹt khi gió ùa đến, khung cảnh chung của ngôi làng Zaanse Schans đều thật lãng mạn và nên thơ. Hai bên bờ sông lồng lộng gió, những căn nhà thấp bằng gỗ sơn xanh, cửa sổ trắng xinh xắn nằm trong những khu vườn nho nhỏ được bài trí thật hợp lý. Hoa thủy tiên nở vàng soi bóng bên dòng kênh, hoa đầu xuân rực rỡ xung quanh khuôn viên một căn nhà nhỏ, hoa tulip đu đưa trước gió và lũ vịt đủng đỉnh bơi giữa đám lau cứ như thể tôi đang sống ở nước Hà Lan trong những câu chuyện cổ tích xưa kia vậy. Bác đưa thư vẫn cần mẫn bên chiếc xe đạp sơn đen với hai thùng thư bằng sắt đằng sau. Và khi ai đó gõ cửa bất cứ căn nhà nào trong làng thì một chú cún con lăng xăng chạy ra sủa trước, át cả tiếng đàn gà xáo xác. Nếu muốn mua giày gỗ, bạn cứ đi loanh quanh trong làng, thế nào cũng thấy một bác thợ mộc (lạ là cũng khá gầy và rất cao) đang cần mẫn bên những súc gỗ, loáng một cái là đã làm ra đôi giày gỗ trắng, sơn vẽ thế nào thì tùy ý người mua. Những đôi giày này thường được làm bằng gỗ liễu, gỗ dương hay gỗ sồi. Ngày nay không ai dùng giày gỗ hàng ngày nữa nhưng cảm giác xỏ chân vào đôi giày gỗ man mát thật thú vị. Một số chiếc giày treo bên cửa, giờ đã biến thành bình cắm hoa tulip hay hoa đầu xuân.

Gió vẫn đùa nghịch trên khắp ngõ ngách trong làng và những cánh quạt cối xay đồ sộ vẫn quay đều. Thỉnh thoảng khi gió chao nhanh, đám trẻ con cười khanh khách hòa nhịp cùng tạo nên những âm điệu đồng quê ngập tràn hạnh phúc. Một số cậu bé giả làm Don Quijote vung tay thách đấu với cối xay. Một số nhà cối xay vẫn xay lúa mạch, bụi bay mù một góc. Tuy vậy, đa số khách đến làng chẳng màng đến chuyện xay lúa mà chỉ tìm cách leo lên tầng hai của nhà cối xay để rướn tay chạm vào những cánh quạt lừng lững, tưởng như muốn theo đó đu lên không trung.

Tôi thả bộ bên bờ sông Zaan vi vút gió, mỏi chân thì ngồi vắt vẻo bên những lan can gỗ nhô ra sông, đạp chân vào đám lau sậy đang vẫy cờ phần phật. Bình yên biết bao, ngày thứ hai ở Hà Lan.

Triệu triệu bông tulip

Trên những chuyến tàu ngang dọc Hà Lan tháng Tư, tôi bắt gặp những cánh đồng đẹp như tranh vẽ bởi sự hòa sắc của muôn ngàn luống hoa thẳng tắp, màu đỏ gối màu vàng, màu hồng kết hợp với nền trời mùa xuân xanh lơ. Nhưng phải đến tận vườn hoa Keukeuhof của thành phố Lisse, tôi mới biết thế nào là hoa tulip ở Hà Lan. Vườn châu Âu này vốn là triển lãm ngoài trời cho những người trồng hoa mỗi dịp xuân về nên xuất hiện những bông tulip thật lạ. Có những bông màu đỏ huyết dụ, màu đen và cả những bông có cánh diềm lua tua. Không chỉ tulip, những bông dạ lan hương xanh tím, bông thủy tiên vàng cũng chen nhau khoe sắc. Mấy cây hoa anh đào ở góc vườn cũng lặng lẽ thả muôn vàn những cánh hồng phớt mong manh lên vạt cỏ và dòng suối nhỏ trong veo. Tôi thích hoa diên vỹ cũng chỉ vì mê bức tranh Hoa diên vỹ của Vincent Van Gogh nên tôi cứ lang thang khắp vườn để tìm hoa, dù biết rằng hoa diên vỹ phải đến hè mới nở.

Trong khu vườn, hoa tulip vẫn là nhiều nhất, bạt ngàn cả công viên, quay tứ phía cũng chỉ bắt gặp hoa tulip mà thôi. Riêng tôi vẫn thích nhất vạt hoa tulip đỏ, màu đỏ thật mê hoặc. Tôi cảm tưởng như mình mê đi giữa màu đỏ rực rỡ mà đằm thắm, dữ dội mà bí ẩn từ hàng vạn bông tulip đu đưa trước gió như muôn ngàn những cây đèn lồng nhỏ.

Tôi không ngạc nhiên khi biết, có đến hơn bốn triệu bông hoa tulip khoe sắc ở vườn này mỗi độ xuân về. Tuy nhiên, con số đó khiến tôi liên tưởng tới bài hát Triệu bông hồng mà tôi hằng yêu thích. Không biết có anh họa sỹ nào đang vẽ tranh trong vườn hay không, nhưng có lẽ cô gái nào cũng sẽ vô cùng cảm động nếu được cùng chàng trai mình yêu nắm tay nhau đi dạo trong vườn mà như đi giữa cả đại dương hoa tulip đỏ này.

Hẹn hò với Hà Lan

Sáng sớm tháng Tư nắng trong veo, đường phố Amsterdam vốn nhộn nhịp về đêm bỗng trong trẻo lạ thường. Hôm nay tôi lên chuyến tàu sớm để tạm biệt Hà Lan, và tôi quyết định thả bộ ra ga. Sáng sớm mà ai đó đã dựng vội chiếc xe đạp cũ bên bờ cây cầu xinh xinh, giỏ xe rực rỡ bó hoa tulip màu cam gói trong giấy báo còn đẫm ánh sương đêm. Tôi tưởng mình ngái ngủ vì đâu đâu cũng thấy những căn nhà gạch nâu đen cứ xô ngả nghiêng trái phải. Thấy tôi và các bạn cứ nheo mắt bàn tán, chàng trai Hà Lan đi ngang giải thích rằng điều đó là sự thực vì với đặc thù đất lấn biển, nền đất ở đây tương đối mềm khiến các căn nhà cứ phải nghiêng nghiêng dựa vào nhau mà sống. Rồi thật bất ngờ chàng đố tôi vì sao trên mái mỗi căn nhà đều có móc như để treo ròng rọc, đố tôi cảng biển Rotterdam lớn thứ mấy thế giới, giày “klompe” là giày gì… Hỏi và trả lời, tôi chợt phát hiện ra còn biết bao điều tôi chưa biết về Hà Lan. Tôi ước gì kỳ nghỉ Phục Sinh của tôi kéo dài thêm mấy ngày nữa để tôi có thể lang thang khám phá thêm mảnh đất kiên cường miệt mài lấn biển mà vẫn không quên giữ những nét văn hóa thật đặc sắc.

Tàu đã đến rồi và đã đến lúc tôi phải nói lời tạm biệt.

Thôi thì Hà Lan ơi, mình hẹn lần sau nhé, khi tháng Tư lại về!

Chương 8: Trắng đêm Phần Lan

Phần Lan là một trong những địa danh hiếm hoi mà tôi đi vào giữa hè, chỉ vì cái ham mê được ngắm nhìn và đi chơi trong đêm trắng.

Tôi vẫn còn nhớ cảm giác ngỡ ngàng, sửng sốt khi đặt khách sạn online, bởi tôi bắt đầu đặt từ tháng Tư, vậy mà tất cả các khách sạn ba sao ở Helsinki đến cuối tháng Sáu đều “fully book” (không còn chỗ). Cuối cùng, tôi đành phải bấm bụng qua trang web Otel để đặt khách sạn Scandic Helsinki, khách sạn bốn sao duy nhất mà tôi ở trong suốt quãng thời gian dài rong ruổi khắp châu Âu. Cuối cùng thời gian tôi ở trong phòng khách sạn rất ít, bởi nếu không ra ngoài tận hưởng mùa đẹp nhất của Bắc Âu thì phí lắm.

Khi đến đây, tôi mới biết mùa hè rất ngắn và người Phần Lan dành gần như cả mùa đó để nghỉ ngơi sau quanh năm giá lạnh, còn dân tứ phương cũng đổ về Phần Lan dịp này để chiêm ngưỡng cảnh quan kỳ thú mà ai cũng muốn có dịp thưởng thức: đêm trắng.

Từ trên máy bay, đất nước Phần Lan hiện ra trước mắt tôi với vô số các hòn đảo lớn nhỏ, hòn đảo nào cũng tròn tròn, xinh xinh và rợp bóng cây. Cảm giác đầu tiên của tôi về nơi đây là một chút chông chênh về không gian. Ở Bắc Âu bạn hình như sẽ có cảm giác bầu trời rất gần mặt đất, tưởng như chỉ một cơn mưa cũng khiến chúng nối vào nhau. Khách sạn tôi ở ngay gần một công viên xanh và chiếc hồ phẳng lặng, nơi lý tưởng để tôi ngắm hoàng hôn lúc… chín giờ tối và đi dạo mỗi sớm bình minh.

Điểm hẹn mùa hè

Mùa hè của người ta thôi còn tôi thì vẫn quàng khăn len, mặc áo khoác và đội mũ như thường. Thời tiết mùa hè ở Phần Lan lạnh còn hơn mùa thu Hà Nội, là cái lạnh êm ái dễ chịu. Hình như mùa này, dân Phần Lan đều đổ ra đường. Đang ngày thường mà trung tâm Helsinki đông nghịt. Người ta đi mua sắm, uống cà phê, chơi nhạc, đi dạo, hay chỉ đơn giản là nằm lười tận hưởng ánh nắng mùa hè.

Đất nước Bắc Âu này rất hiếu khách, không theo kiểu vồn vã mà rất tinh tế. Trên đường lang thang tôi gặp rất nhiều những chàng Scandinavians cao to lừng lững, đội mũ kẻ, quần soóc kẻ, hút thuốc nhiều và ăn mặc bụi bụi kiểu rock fans, bước đi như những chàng lãng tử không màng sự đời, nhưng chỉ cần ngơ ngác đôi phút với tấm bản đồ trên tay, sẽ lập tức có người chỉ đường cho tôi với khả năng tiếng Anh đáng nể. Những cô gái Bắc Âu thì mang một vẻ đẹp đặc trưng: tóc thẳng vàng ươm, mắt xanh biếc, cao lớn và duyên dáng, chỉ có điều họ cũng hút thuốc rất nhiều với cách bật lửa nghiêng đầu tạo dáng rất điệu đà.

Điều làm tôi thích ở Helsinki không phải là kiến trúc đồ sộ, văn hóa phô bày mà cuộc sống luôn diễn ra trước mặt khách lạ (là tôi chẳng hạn) như nó vốn thế. Những cung điện, ngôi nhà dáng chóp “củ hành” nhìn bên ngoài khá lộng lẫy nhưng bên trong lại giản dị, chỉ có đủ những thứ cần thiết mà không màu mè gì hơn. Nhà gạch xám, đỏ kiên cố như thể thách thức mùa đông giá lạnh. Có lẽ do khí hậu lạnh khắc nghiệt mà những sinh hoạt cộng đồng của người Phần Lan thường chỉ tập trung trên đường phố vào mùa hè, còn mùa đông người ta gặp nhau ở sauna, ở những nhà hàng cổ phục vụ các món cá nướng, âm nhạc thì chỉ cần một người đàn ông chơi accordion cũng đủ để cả đám đông rộn ràng vì những điệu nhảy đôi truyền thống.

Bạn tôi nói dân Bắc Âu mê rock kinh khủng và tôi tin điều đó khi đến đây. Chỉ đi dạo một ngày quanh thành phố mà tôi gặp ba đại hội nhạc rock. Người ta tập trung ở các quảng trường lớn, sân vận động, cánh đồng để biểu diễn, ca hát, nhảy múa, như xả đi hết năng lượng tích tụ cả mùa đông dài. Vốn không phải là fan của heavy metal rock nên tôi không thạo lắm những ca khúc được trình diễn, vậy mà khi tôi loi ngoi trong rừng người cao lớn để ngó lên sân khấu thì một chàng Bắc Âu lừng lững nhấc bổng tôi lên giúp tôi chụp ảnh. Tôi cũng thoáng hoảng sợ, nhưng nụ cười hiền của họ và cách họ kể với tôi về buổi trình diễn không những trấn an tôi lại còn khiến tôi cảm thấy thật vui và ấm áp.

Tôi nhanh chóng rời đại hội nhạc rock để về với nơi yên tĩnh của tôi: khoảng hồ bình yên gần khách sạn. Tám giờ tối mà hoàng hôn còn vàng ươm, phủ lên đám lau lách và những cây bạch dương một màu êm dịu đến nao lòng. Những đôi tình nhân, những đứa trẻ con đi dạo quanh hồ khiến Helsinki lúc này trở nên yên bình hơn bao giờ hết.

Trắng đêm với đêm trắng

Tôi và bạn tôi, hai đứa con gái vô cùng lưỡng lự khi quyết định đi ngủ sớm để mười giờ đêm bắt đầu đi chơi, tận hưởng đêm trắng. Chúng tôi cũng phải tính toán giờ buýt và metro để có thể dùng hết sáu euro vé ngày và không bị phạt giữa đêm. Hơi lo lắng về sự an toàn nên tôi chuẩn bị rất kỹ càng. Dự tính cẩn thận là thế mà lại thừa thãi vì những đêm trắng vẫn rất đông người ra đường. Trời không sáng trưng như tôi tưởng tượng nhưng cũng không tối om, mà là một thứ ánh sáng trắng nhờ nhờ, đủ nhìn rõ mặt người từ khá xa, cộng thêm ánh trăng non khiến không khí có nét gì đó mờ ảo liêu trai.

Tôi ghé thăm nhà thờ trắng Helsinki Cathedral, một công trình kiến trúc nổi tiếng của thành phố vào giữa đêm. Màu trắng toát tinh khôi của nhà thờ nổi bật giữa đêm trắng khiến cho khung cảnh tựa như một giấc mơ. Đàn bồ câu, hải âu ngái ngủ bay lờ đờ trước khoảng không gian bao la phía trước nhà thờ.

Những đài phun nước cũng trở nên vô cùng huyền ảo trong đêm trắng, và mái tóc vàng của các cô gái sáng lên như những nàng tiên. Mười hai giờ đêm, tôi tưởng như bắt gặp rất nhiều nàng Cinderella vội vã trở về nhà sau dạ tiệc cùng hoàng tử.

Khó khăn lắm tôi mới chọn được một quán cà phê ở khu vực Uudenmaankatu and Eerikinkatu để ngồi ngắm trời đất và người qua lại. Quán cà phê ở đây rất hiếm nhưng quán bar thì có thể nhìn thấy ở bất cứ đâu. Giá cà phê không rẻ chút nào, nhưng để ngắm nhìn thành phố trắng đêm thì cái giá nào cũng là quá rẻ. Các quán bar luôn đông nghịt người nhưng không vì thế mà làm cuộc sống trên đường phố bớt đi sự phong phú. Những đám thanh niên ngồi hút thuốc tán gẫu, nhóm các cụ trung niên thì chơi accordeon, vài cậu thanh niên khác còn mải nhảy hiphop giữa đêm, cảnh tượng không phải nơi nào cũng có. Giọng tiếng Anh các kiểu lao xao khiến tôi hiểu nhiều người có mặt ngoài đường là du khách phương xa tới thưởng thức đêm trắng giống như tôi. Dân bản xứ chắc chắn không lạ lẫm gì với cảnh tượng này nữa rồi.

Đêm hè mà tôi và bạn mình đều khoác những chiếc áo khá dày. Nếu là mùa đông chắc tôi phải quấn chăn ra đường mất. Lúc này tôi chợt nghĩ chỉ cần một người tay trong tay đi cùng thì đêm trắng cũng sẽ thành trắng đêm.

Hơn hai giờ sáng, cơn buồn ngủ níu chân tôi về lại khách sạn. Bốn giờ sáng trời đã sáng bừng trở lại và bình minh ghé khung cửa từ lúc nào.

Chuyện tình của biển

Lâu lắm rồi tôi mới được thưởng thức và ngắm nhìn “đặc sản” của biển Bắc Âu, đó là cá hồi, chim hải âu và những hòn đảo thiên thần.

Đứng trước biển, tôi luôn cảm thấy mình nhỏ bé nhưng đứng trước cảng Helsinki vào sáng sớm, tôi có cảm giác như mình là công chúa bé nhỏ sống một mình trên một hành tinh xa xôi, vì trời và đất gần nhau quá nên muốn giang tay ôm lấy tất cả.

Nắng lên một chút là chợ hải sản lao xao tiếng cười nói của khách tứ phương. Lâu lắm rồi kể từ khi bước chân sang châu Âu du học, tôi mới lại có được cảm giác khoan khoái như vậy khi ngồi trong một quán ăn bên cảng biển, gọi những món ăn chợ trời rẻ mà rất ngon. Những quán ăn với thực đơn chỉ có cá hồi, cá hồi và cá hồi nhưng mùi thơm lựng một góc phố, vừa ăn vừa phải canh chừng vì chỉ cần mất cảnh giác một chút, lũ chim biển có thể sà xuống thưởng thức hộ món ăn ngay trước mặt du khách. Tôi chưa thấy ở đâu mà lũ hải âu lại bạo dạn đến thế, đĩa thức ăn vừa mang ra là chúng sà xuống, nhón trúng miếng cá hồi rồi bay vút lên, để lại thực khách ngẩn ngơ. Không chỉ thế, nếu chưa kịp định thần lại ngay thì một con chim khác cũng sẽ tha nốt lon Coke uống dở. Người bạn Phần Lan giới thiệu với tôi rất nhiều món ăn nhưng có lẽ tôi chỉ nhớ nổi cá hồi, vì đi đâu cũng được ăn những khoanh cá ngọt lừ, vàng ươm, chế biến các kiểu khác nhau.

Gian hàng bán đồ lưu niệm bên bờ cảng khá phong phú. Đồ mùa đông với mũ len, áo lông làm từ lông hải ly xuất hiện ở rất nhiều nơi. Tất cả ướp đượm mùi của biển. Tôi thích không khí ở chợ cảng, gần gũi mà rất đặc trưng văn hóa. Những người đàn ông râu xồm, cao lớn, một tay cầm chai vodca, tay kia nhón những miếng cá rán, ngồi gật gù bên cảng. Những cô gái chàng trai đi lại tấp nập, túi quần túi áo có một chai rượu mạnh con con, thỉnh thoảng lại lôi ra nhấp một ngụm. Có lẽ cảnh thú vị này chỉ có thể thấy ở Bắc Âu.

Tôi đón chuyến tàu Viking Line ra đảo Suomenlinna (Castle of Finland), cụm đảo xinh đẹp nên thơ, là di sản văn hóa thế giới với một pháo đài nổi tiếng. Đây là lần đầu tiên tôi chứng kiến cảnh những chú chim hải âu dập dềnh cánh sóng. Hàng trăm con chim hải âu bay đuổi theo thuyền, bồng bềnh, chấp chới, tao tác xung quanh, cảnh tượng thật đẹp mắt và thi vị. Chúng chỉ chịu rời đi khi thuyền đã rất xa bờ và gió biển đã quật lên boong tàu. Pháo đài được xây dựng trên cụm sáu hòn đảo có tên Kustaanmiekka, Susisaari, Iso-Mustasaari, Pikku-Mustasaari, Länsi-Mustasaari và Långören. Nơi đây đã chứng kiến nhiều cuộc chiến tranh với người Nga, người Thụy Điển, những cuộc nội chiến giành đất. Còn bây giờ, Suomenlinna chỉ đơn giản là một cụm đảo thần tiên. Cụm đảo xanh biếc, nước trong văn vắt, hoa nở tưng bừng và pháo đài xây uốn cong bên những cây cầu gỗ đã lên rêu xanh. Tôi gặp trên đảo những đứa trẻ con tóc bạnh kim cười như nắc nẻ dưới nắng, những cô dâu mặc váy trắng, đội vành hoa trắng tinh khôi, còn cả những chàng thủy thủ đẹp trai nheo mắt cười hằn dấu chân chim. Hoa dại mọc đầy đảo um tùm, nắng bạc lấp lánh, gió ào vào từng vách đá khiến tôi như Alice lạc vào xứ sở thần tiên, tận hưởng cảm giác tự do, khoan khoái và thư giãn tuyệt vời. Tôi gom những cành hoa dại và những viên đã cuội trên đảo mang về như một kỷ niệm của biển Bắc, của Suomenlinna.

Những ngày ngắn ngủi ở Phần Lan, tôi đã được thưởng thức mùa hè Bắc Âu với đêm trắng, được ăn cá hồi với rượu vodka Koskenkorva và cocktail Salmiakkikossu, được dạo chơi ở những hòn đảo thần tiên, tham gia vào những đêm nhảy truyền thống với người Phần Lan. Chỉ duy nhất có một thứ nổi tiếng tôi chưa thử. Đó là sauna. Các bạn rủ tôi đi nhưng nghe cảnh vào sauna phòng gỗ hơi nóng ngùn ngụt, phải nude 100%, tắm xong lấy lá bạch dương quất người và đặc biệt cuối cùng phải nhảy ùm xuống hồ băng giữa mùa đông hoặc bể nước lạnh toát giữa mùa hè. Một đứa sợ nước, không biết bơi như tôi rất ngại ngần. Rồi thời gian cuốn đi khiến tôi chưa kịp thử.

Lúc này, tôi chợt ước ao sẽ có dịp quay lại Helsinki vào mùa đông, ngắm cảnh trời đất trắng tuyết và đi sauna một lần cho biết, để rồi sẽ lại kể câu chuyện mới mang tên: “Phần Lan - những ngày mùa đông không thể nào quên”.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx