Thiên Phong đáp rồi bỏ đi, chỉ để Như Nguyệt dõi mắt nhìn theo miệng khẽ thốt ra cái tên đó: “Thiên Phong”.
Như Ngọc đẩy tô mì cô nấu cho bữa trưa sau khi hai người về nhà đến trước mặt của Như Nguyệt, tô mì thơm phức có cả thịt rau và trứng, đảm bảo đầy đủ chất dinh dưỡng. Vì cô đứng đợi để mượn sách nên mất nhiều thời gian, đi chợ về nấu thì cũng đói lả ra cho nên đề nghị ăn mì. Sợ Như nguyệt cằn nhằn, nào ngờ vừa đề nghị thì như Nguyệt gật đầu đồng ý mà không nói tiếng nào.
- Ăn đi.
Như Ngọc vừa nói xong thì Như Nguyệt cầm đũa lên gắp ngay vào miệng. Như Ngọc há hốc miệng muốn ngăn cản nhưng không kịp. Quả nhiên vừa đưa vào miệng Như Nguyệt đã hét lên:
- Trời ơi, nóng quá.
- Mì mới nấu đương nhiên là nóng rồi. - Như Ngọc hừ mũi đáp, cô cũng ngồi xuống ghế bên cạnh gắp một đũa mì lên thổi thổi vài cái rồi cho vào miệng nhai ngon lành. Nhưng sau đó cô dừng đũa lén đưa mắt nhìn Như Nguyệt đang gấp mì cho vào miệng nhai và nuốt ngon lành. Hôm nay cô nấu mì cho muối hơi quá tay nên hơi mặn. Như Nguyệt ghét ăn mặn, nấu dở một chút cũng không sao, lạt, chưa ngọt gì cũng được, nhưng không được nấu mặn. Như Ngọc cứ chờ tiếng hét chói tai của Như Nguyệt, mà vẫn thấy Như Nguyệt nhai mì ngon lành.
Đến khi Như Nguyệt ăn sạch tô mì của mình, ngẩng đầu nhìn lên thấy Như Ngọc vẫn chưa ăn được bao nhiêu lại ngồi nhìn mình trân trân. Bèn tròn mắt hỏi:
- Bà sao vậy hả? Không đói à? Mì nở hết rồi kìa.
- Bà không thấy gì sao? - Như Ngọc không tin lắm vào mắt mình hỏi.
- Thấy gì? - Như Nguyệt chớp chớp mắt nhìn xung quanh nhưng đâu thấy gì khác lạ, cô đột nhiên thấy sợ sợ, cúi người về trước hỏi nhỏ Như Ngọc - Có cái gì dơ bẩn à?
- Tui đang nói mì kìa. - Như Ngọc dùng đũa gõ gõ vào tô mì trống trơn không còn giọt nước của Như Nguyệt.
- Làm hết hồn. - Như Nguyệt rùng mình một cái thở phào nhẹ nhỏm rồi nói - Mì hôm nay ngon ghê á.
- Ngon? - Như Ngọc há miệng kêu lên đầy kinh ngạc.
- Ừ! Ngon! - Như Nguyệt gật đầu rồi đứng dậy xoa xoa bụng một cách thoải mái, sau đó nhìn Như Ngọc hối - Này, bà ăn đại đi để tui rửa chén.
- Ờ, ờ… - Như Ngọc vội vàng ăn mì xong rồi nhìn Như Nguyệt đứng rửa không một tiếng phàn nàn.
Lát sau khi hai người cùng lên giường nằm chuẩn bị đánh một giấc thoải mái, Như Ngọc dùng tay sờ sờ trán của Như Nguyệt xem có bị sốt hay không? Như Nguyệt gạt tay Như Ngọc ra, vừa ngáp vừa bảo:
- Không lo ngủ đi, còn giỡn nữa.
- Đang xem bà có bệnh hay không?
- Đang yên đang lành, tự nhiên trù ẻo tui là sao bà.
- Tui sợ hôm qua bà ngâm nước nên hôm nay bị bệnh chứ sao. Bị bệnh nên vị giác của bà bị hỏng, mì nấu hơi mặn mà bà ăn hết sạch sành sanh, chứ bình thường là bà đã la chí chóe lên rồi. Hôm nay bà lạ lắm đó nha. Nếu không bị bệnh thì chắc chắn có chuyện gì xảy ra khi tui đi thư viện rồi đúng không? - Như Ngọc quyết định lên tiếng nói ra nghi ngờ của mình.
Như Nguyệt nghe Như Ngọc nói thì hơi đỏ mặt, cô với Như Ngọc thân như hai chị em, không có gì giấu giếm, cô ngồi dậy ôm chặt gối cười khúc khích nói:
- Chắc là mình tìm được tình duyên rồi. Đúng là đã gặp rồi mà mình không biết.
- Đồ quỷ, vậy mà không nói sớm. - Như Ngọc hào hứng ngồi bật dậy dùng gối đập vào Như Nguyệt trách móc, rồi cũng bắt chước Như Nguyệt ôm gối hỏi nhỏ - Ai thế. Quần Chíp Rùa à?
- Mất hứng! - Như Nguyệt đang vui vẻ thì nghe đến tên Viễn Hinh.
- Không phải anh chàng đó vậy thì là ai? Bà có để mắt đến anh chàng nào nữa đâu? - Như Ngọc cười hòa, ánh mắt nhìn Như Nguyệt tò mò nói - Là ai?
- Cái ông thầy sao chổi đó.
- Oh my god![1] - Như Ngọc há hốc miệng kêu lên - Bà ấm đầu rồi, là thầy đó.
- Thầy cũng là đàn ông mà, lại là đàn ông còn trẻ nữa.
- Hô hô… Thầy đã làm gì mà khiến trái tim của bạn mình chao đảo thế hả? - Như Ngọc cười thích chí nháy mắt hỏi.
- Đầu tiên, thầy rất tốt bụng giúp mình đối phó với cái tên Quần Chíp Rùa kia.
- Tui cũng giúp bà đối phó với tên kia mà, sao không thấy bà yêu tui đi?
Như Nguyệt lườm Như Ngọc một cái rồi không thèm trách mà hắng giọng nói tiếp, cô ra vẻ trịnh trọng vô cùng:
- Thầy tên là Thiên Phong.
- Woa, lẽ nào là nhân duyên thật.
“Thiên Phong có nghĩa là gió trời, chỉ có nơi đồng ruộng trải dài thế này, mới thấy được và cảm nhận được từng luồn gió mát mẻ trong lành mà thôi. Nơi đây là dành cho anh, trừ khi gió mãi không thổi trên cánh đồng nữa thì anh mới quên nơi đây.”[2]
[1] Ôi chúa ơi.
[2] Trích từ truyện “Hương vị đồng xanh” (Born).
Lúc nghe mấy cô chú kể lại mối tình lãng mạn và chân thật của ba mẹ từ lúc nhỏ, Như Nguyệt đã rất thích. Ba cô chính là một người đàn ông tuyệt với nhất trên đời này, dịu dàng và biết quan tâm… Sau này, cô cũng chỉ muốn tìm cho mình một người đàn ông chung thủy như thế.
Cho nên lúc nhỏ cô từng tuyên bố: Con sẽ lấy người giống như ba.
Thiên Phong vừa dịu dàng, vừa đẹp trai, anh lại trùng tên với ba cô. Có lẽ đó là ý trời cho cô gặp nhân duyên mà mình mong muốn từ lúc nhỏ.
Chiếc xe hơi bóng loáng màu xám bạc vọt thật nhanh rồi đậu trước cửa căn biệt thự, còi vừa vang lên lập tức cánh cửa cổng to lớn mở rộng ra, để chiếc xe ngông nghênh chạy vào bên trong, rồi dừng bánh ngay giữa lối đi như chẳng coi ai ra gì cả.
Viễn Hinh bước xuống xe thật chậm, khác hẳn với tốc độ của chiếc xe vừa lướt qua. Cảnh cửa xe bị cậu đóng sầm lại, vẻ mặt lạnh hướng về nơi có ánh đèn sáng bừng không phải ở căn biệt thự mà ở một góc vườn, nơi đó thấp thoáng mấy bóng hình với tiếng nhạc du dương. Viễn Hinh thẳng lưng bước chân về phía đó một cách quen thuộc.
Mọi người nhìn thấy cậu bước tới thì vui mừng giơ tay lên cao, Viễn Hinh khẽ cười đập mạnh tay chào tất cả. Sau đó cậu ngồi vào chiếc ghế trống ở bên cạnh Đăng Khôi, Đăng Khôi cầm lon bia chỉ vào Viễn Hinh khẽ cười nói:
- You late.[3]
[3] Cậu tới muộn.
- Nhóc con nhà mình đòi đi ăn kem. - Viễn Hinh cầm lấy lon bia vừa được đặt trên bàn dành cho cậu, cụng vào lon bia của Đăng Khôi đáp.
- Ông anh hai tốt. - Đăng Khôi cười phá lên, chìa ngón tay cái lên trước mặt Viễn Hinh với ý trêu chọc.
Viễn Hinh chẳng thèm chấp lời trêu chọc của Đăng Khôi, cậu đưa miệng lon bia lên, sau đó uống một ngụm lớn. Đảo mắt nhìn quanh hỏi:
- Anh Thiên Phong và Diệp Hân chưa đến à?
- Anh Thiên Phong đến rước Diệp Hân rồi, cậu biết mà, con gái rườm rà lắm. Huống hồ người đón Diệp Hân lại là anh ấy. Diệp Hân chỉ hận là mình chẳng thể xinh đẹp hơn chút nữa mà thôi. - Đăng Khôi cười.
- Này, hai người đừng có mà chỉ lo tâm tình đi. Viễn Hinh cậu đến trễ, tụi mình phạt cậu uống hết lon bia này đó! - Một người bạn lên tiếng cắt ngang câu chuyện của Đăng Khôi và Viễn Hinh.
- Một lon thì ít quá. Ít nhất phải ba lon mới được.
- Phải đó! - Mọi người cùng đồng thanh gật đầu.
Một người bạn khác nhanh nhảu khui ba lon bia rồi đẩy đến trước mặt Viễn Hinh.
- Được thôi! - Viễn Hinh tự tin đứng lên tu một hơi cạn cả lon bia trên tay mình sau đó đặt mạnh xuống bàn cái cạch trong tiếng vỗ tay vang dội của đám bạn . Nhưng khi cậu cầm lon bia thứ hai lên thì một giọng nói vang lên:
- Viễn Hinh, nếu lát nữa em về nhà để mẹ gửi được mùi bia nồng nặc trên người em thì em chết chắc đó.
Tất cả mọi người đều đồng loạt quay đầu nhìn Thiên Phong và Diệp Hân đang cùng nhau đi vào. Tất cả đều vui vẻ lên tiếng chào:
- Anh đến rồi.
- Diệp Hân…
- Mấy đứa này, chưa đến 20 tuổi thì đừng có mà tập tành rượu bia. Uống vui vẻ với nhau một chút là được rồi. - Thiên Phong cười nhẹ nhàng lên tiếng nhắc nhở mấy đứa em.
- Tụi em biết mà, anh đừng lo. Chỉ vài lon vui vẻ thôi. Anh xem, tụi em chỉ chuẩn bị một thùng bia. - Đăng Khôi cười cười gãi đầu chấp nhận lời giáo huấn của Thiên Phong. Từ trước đến nay, Thiên Phong luôn là anh cả trong nhóm, lời anh nói mọi người đều nể trọng.
- Không chuẩn bị nước ngọt à? - Thiên Phong cùng Diệp Hân ngồi xuống bàn, anh bèn lên tiếng hỏi.
- Tất nhiên là có rồi, anh xem, cả một thùng luôn. - Một người vỗ vỗ vào thùng nước ngọt đặt sau lưng mình lên tiếng đồng thời đánh mắt nhìn Diệp Hân - Đương nhiên là phải chăm sóc người đẹp duy nhất của chúng ta chứ.
- Dẻo miệng quá đi. Còn không mau đưa ly cho mình. - Diệp Hân cười chào mọi người, cô đã quá quen thuộc với họ rồi cho nên chẳng rụt rè.
- Đây, người đẹp! - Anh chàng đó nhanh tay gắp vào ly một viên đá, rót nước ngọt vào ly và bỏ thêm ống hút cho Diệp Hân đầy ga lăng.
- Anh, hai người đã ăn gì chưa? - Viễn Hinh nhìn Thiên Phong và Diệp Hân lên tiếng hỏi.
- Các cậu có gì ăn thế? Anh còn chưa ăn gì, cả buổi bận soạn mấy đề tài.
- Thật không hiểu nổi anh, tự nhiên lại chạy đi làm thầy giáo, vất vả chết đi được.
- Có vất vả gì đâu. So với việc vào công ty làm việc, ngày ngày đối mặt với mấy con số đáng chán còn vất vả hơn. Anh còn muốn rong ruổi bên ngoài ít lâu sau đó mới về công ty. - Thiên Phong lắc đầu cười.
- Cháo bát bảo, anh ăn không? - Đăng Khôi bèn lên tiếng hỏi. Cậu là chủ căn biệt thự này, đương nhiên có nhiệm vụ tiếp đãi khách chu đáo.
- Ok.
Cả nhóm đáng vui vẻ nói chuyện thì người gác cổng nhà Đăng Khôi đi đến kề bên tai cậu nói nhỏ vài câu, Đăng Khôi nhíu mày bèn gật đầu. Người giúp việc nhanh nhẹn lùi bước. Đợi người giúp việc đi rồi, Đăng Khôi mới dùng tay hất tay Viễn Hinh mà nói:
- Đến rồi.
Âm thanh không lớn nhưng đủ cho những người trong bàn nhìn về phía họ hóng chuyện. Nhưng ánh mắt của Viễn Hinh và Đăng Khôi nhìn ra phía đường đi, hai đôi mắt lạnh băng đầy khó chịu, mọi người lập tức nhìn theo.
Một bóng người đang dẫn một chiếc mô tô khệnh khạng tiến về hướng của họ. Chiếc xe được dẫn vào trong rồi dựng đoàng hoàng cẩn thận trước mặt bọn họ. Một thanh niên e dè, mặt màu xanh xao, rụt rè đi đến bên Viễn Hinh nói:
- Viễn Hinh, thằng em trai của tôi nó còn nhỏ dại chưa hiểu chuyện, tôi đã thay mặt cậu dạy dỗ nó rồi. Chiếc xe của cậu tôi đã phun sơn lại hết rồi ạ, màu sơn và chất sơn y chang không sai lệch một li nào hết. Cậu cứ xem xét kỹ đi. Nếu như cậu không hài lòng, tôi sẽ đi làm lại màu sơn cho cậu. Mong cậu đừng tức giận. Cậu bỏ qua cho thằng em của tôi.
Viễn Hinh mặt lạnh không lên tiếng, sắc mặt của mấy người trong bàn cũng chẳng có vẻ gì vui cả, chỉ có Diệp Hân là tròn mắt nhìn người thanh niên kia đầy tò mò. Cô thấy mặt anh ta tái nhợt, rõ ràng trời đang thoáng mát mà mồ hôi đổ trên trán nhiều như thế, Diệp Hân thấy bất nhẫn bèn nhìn Viễn Hinh gọi khẽ.
- Viễn Hinh.
- Bỏ chìa khóa xuống đi. - Viễn Hinh lạnh lùng ra lệnh.
Chàng thanh niên kia vui mừng khôn xiết, vội vàng đặt nhẹ chùm chìa khóa trên tay xuống, sau đó khúm núm nói:
- Nếu cậu cần gì cứ gọi cho tôi. Tôi xin phép được ra về.
- Biến nhanh đi. - Đăng Khôi thấy Viễn Hinh bỏ qua, đành hậm hực đuổi gã thanh niên kia đi.
Gã thanh niên vội vàng rời đi mà không cần phải lên tiếng thứ hai, được thoát khỏi nơi này là sự may mắn của hắn ta.
- Này cậu bỏ qua dễ vậy sao? - Khánh lên tiếng hỏi - Chẳng phải cậu thích chiếc xe lắm à, để thằng khốn đó gạch trầy hết sơn mà cho qua thế sao?
- Chẳng phải cậu bảo cậu cũng thích chiếc xe đó hay sao? Nếu không chê nó thì cứ lấy mà dùng, mai mình sẽ gửi giấy tờ xe cho cậu. - Nào ngờ Viễn Hinh lại thảy chùm chìa khóa cho Khánh và nói nhẹ như không khiến Khánh bất ngờ vô cùng. Cậu chàng há hốc miệng nhìn Viễn Hinh.
- Cậu đang đùa đấy à?
- Viễn Hinh nói thật đó, cậu đâu phải không lạ gì cái tính của Viễn Hinh, đồ của cậu ấy bị người khác chạm vào đương nhiên cậu ấy chẳng muốn chạm vào nữa. Sở dĩ cậu ấy bỏ qua dễ dàng là vì cậu ấy tìm được người chịu trận thay rồi. Là cái con nhỏ Cận Thị nướng thịt cho chúng ta hôm bữa đó. - Đăng Khôi cười vỗ vai Khánh giải thích, trong đám bạn, cậu là người hiểu Viễn Hinh nhất.
- Em làm như thế mà xem được à. Rõ ràng là người khác làm mà em lại bắt cô bé kia chịu tội, xém chút còn xảy ra chuyện nữa? - Thiên Phong nghe xong có chút tức giận, bất bình thay cho Như Nguyệt, tuy vậy, giọng của anh vẫn rất ôn tồn.
- Là do nhỏ Cận Thị đó gây sự với em trước thôi mà, em chỉ là ăn miếng trả miếng, chuyện xảy ra rất trùng hợp, cứ xem như là ý trời. - Dù biết mình sai, nhưng nghĩ tới chuyện con nhỏ Cận Thị kia gây ra cho mình, Viễn Hinh không thể nào thôi tức giận.
- Em… - Thiên Phong có tức giận, nhưng đúng là chính mắt anh nhìn thấy Viễn Hinh thê thảm trước mắt trò của Như Nguyệt. Với tính cách của Viễn Hinh, trả thù như thế xem như là nhẹ nhàng cho Như nguyệt lắm rồi.
Thế nhưng Diệp Hân lại bất bình cho Như Nguyệt, cô không biết chuyện Như Nguyệt chơi khăm Viễn Hinh, chỉ biết khi Viễn Hinh đi vào lớp cô, đặt một tờ giấy ghi địa chỉ xuống bàn trước mặt Như Nguyệt, còn gọi cô là Cận Thị, cô có thể khẳng định cô bạn Cận Thị trong câu chuyện kia là Như Nguyệt, cho nên cô rất bất bình thay cho Như Nguyệt mà đứng dậy nhìn Viễn Hinh nói:
- Viễn Hinh, cậu thật quá đáng. Nguyệt Nguyệt đã làm gì cậu chứ hả. Lúc học tiểu học, luôn bị cậu ức hiếp đã đành đi. Tại sao bây giờ cậu vẫn luôn ăn hiếp bạn ấy như vậy chứ? Hèn chi Nguyệt Nguyệt lại bắt mình không được nhắc tên bạn ấy trước mặt cậu.
Diêp Hân tức giận nói một hồi nhưng sau đó cô vội vàng đưa tay che miệng, cô đã lỡ nói ra bí mật rồi
“Nguyệt Nguyệt” - “ Bánh bao tròn” - “Heo mập” - Cuối cùng thì Viễn Hinh đã tìm ra được lý do vì sao mình lại thấy đôi mắt kia quen như thế. Hóa ra là đã từng gặp nhau, hóa ra là oan gia của nhau cho nên cậu mới bị chơi khâm như thế.
Khóe miệng của Viễn Hinh bất giác cong lên thành một nụ cười rất gian tà.
Một khi bạn đã thiện cảm với người nào, cho dù người đó làm bất cứ hành động gì thì trong mắt bạn đều là những hành động tuyệt vời, rất đẹp, rất cuốn hút cả. Ví dụ như Thiên Phong đứng trên cái thang treo tấm băng rôn ngay đầu bậc thềm ra vào ở dãy lớp của cô như bây giờ, người anh đổ mồ hôi vì đứng lâu giữa trời nắng, lưng áo ướt nhẹp, mồ hôi chảy trên trán, trên mặt cũng có vài vệt bẩn, ấy vậy mà khi Như Nguyệt vừa bước ra khỏi lớp bắt gặp cảnh này, cô vẫn thấy anh rất đẹp trai. Từng ngón tay thon dài của anh đưa lên lau đi mồ hôi trên trán cũng thật hấp dẫn.
Như Nguyệt bất giác ngắm anh không chớp mắt, cô cứ thấy hình ảnh của anh giống ba mình khi ngồi đóng giúp mẹ cái kệ gỗ để đựng sách, vóc dáng đàn ông khi chăm chú làm một việc gì đó hết sức thu hút. Như Nguyệt còn mò tay vào túi xách tìm khăn giấy, lập tức hận là cô vốn không đem theo khăn giấy, thường thì đi đâu Như Ngọc mới là người chuẩn bị mấy thứ này. Như Ngọc đã cầm khăn giấy đi vào toilet rửa mặt mất rồi. Như Nguyệt có chút thở dài luyến tiếc vì để mất dịp ghi điểm trong mắt Thiên Phong.
Cô liếc mắt nhìn quanh, cảm thấy có mấy bạn sinh viên nữ tay cầm khăn giấy trên tay, dường như cũng có ý định giống như cô.
- Này, nhìn cái gì vậy? - Diệp Hân bước ra sau thấy Như Nguyệt ngồi trên bậc thềm gần đó bất động thì bước đến hơ hơ tay trước mặt Như Nguyệt khó hiểu hỏi. Cô có quay lại nhìn theo ánh nhìn của Như Nguyệt, nhưng lại chỉ thấy tấm băng rôn phủ xuống mà thôi.
Má Như Nguyệt có chút ửng hồng, cô vội vàng xua đầu mà nói:
- Đâu có, mình đang chờ Như Ngọc thôi.
- Lát nữa đi đâu chơi không? Buồn quá đi mất. Nha nha! - Diệp Hân tay ôm lấy mấy cuốn sách, tay vuốt ngược mái tóc dài của mình ra sau, dáng bộ dịu dàng đầy nữ tính, nụ cười rất duyên nhìn Như Nguyệt mong đợi.
- Cũng được. Đợi Như Ngọc ra rồi tụi mình cùng bàn nhau đi đâu. - Như Nguyệt rất thích dáng vẻ dịu dàng xinh đẹp đầy lung linh của Diệp Hân, nhưng cái cô thích nhất là tính tình cởi mở, không chảnh chọe, không màu mè của cô bạn này.
Diệp Hân liền ngồi xuống bên cạnh Như Nguyệt, cùng cô chờ Như Ngọc đi ra. Như Nguyệt quay đầu nhìn về phía toilet xem Như Ngọc đã ra chưa thì nghe Diệp Hân kêu lên đầy vui vẻ:
- Anh.
Diệp Hân nhanh chóng chạy đến bên Thiên Phong đang từ từ bước xuống thang gỗ sau khi treo xong tấm băng rôn. Như Nguyệt ngoảnh đầu nhìn lại, cô thấy Thiên Phong nhìn Diệp Hân cười tươi, Diệp Hân rút khăn giấy ra tự tay chấm mồ hôi trên trán cho Thiên Phong đầy thân mật, trong ánh mắt ghen tị chết người của mấy nữ sinh viên xung quanh.
- Lát nữa em có đi mua quà không? Anh đưa em đi mua. - Thiên Phong nở nụ cười thật tươi đưa tay khẽ xoa đầu Diệp Hân rồi lên tiếng hỏi.
- Có. May quá, em đang lười chạy xe đi đây. Trời nắng quá hà. - Diệp Hân hớn hở trước lời đề nghị của Thiên Phong, cũng không quên nhõng nhẽo với anh.
- Được rồi, anh vô rửa mặt rồi chở em đi.
Thiên Phong nói rồi cùng một đồng nghiệp thu dọn đồ đạc và rời đi. Diệp Hân hí hửng chạy lại nhìn Như Nguyệt nói với giọng áy náy:
- Xin lỗi nha Nguyệt Nguyệt, ngày mai là sinh nhật của mẹ mình, nên mình với anh Thiên Phong định cùng nhau đi mua quà, không thể đi cùng bạn với Ngọc được rồi.
- Không sao. - Như Nguyệt cố nở một nụ cười đầy thắc mắc - Bạn quen với thầy Phong à?
- Ừ, anh ý với mình và Viễn Hinh chơi thân với nhau từ bé đó. Anh Phong giỏi lắm, lúc nào cũng bảo vệ mình với Viễn Hinh, nên tụi mình rất quý anh ý. - Khi nói tới Thiên Phong, hai mắt Diệp Hân sáng rực lên.
“Cái tên Quần Chíp Rùa đó không đi bắt nạt người ta thì thôi, ở đó mà cần được bảo vệ, đồ đáng ghét” Nghe Diệp Hân nói, Như Nguyệt không khỏi khinh bỉ Viễn Hinh, từ nhỏ đến lớn, toàn thấy hắn ta đi ăn hiếp người ta, chứ có thấy ai ăn hiếp hắn ta đâu cơ chứ. Nhưng nghe Diệp Hân giải thích về quan hệ giữa bọn họ, Như Nguyệt thấy cũng đúng, Diệp Hân và Viễn Hinh thân nhau như vậy, Thiên Phong còn được Viễn Hinh gọi là anh thì đương nhiên Diệp Hân với Thiên Phong có mối quan hệ thân thiết rồi. Nghĩ thế, Như Nguyệt thấy vui vẻ lạ thường.
Như Nguyệt nghĩ rằng với mối quan hệ như vậy, cô có thể nhờ Diệp Hân làm mai cho cô được rồi.
- Khoan đã, thầy Phong có phải là anh mà bạn đã nhắc đến lúc sáng hay không? - Như Nguyệt chợt nhớ ra chuyện Diệp Hân đã kể cho cô nghe việc Diệp Hân đã lỡ miệng tiết lộ cô là bé Nguyệt Nguyệt năm xưa cho Viễn Hinh biết. Đồng thời Diệp Hân cũng trấn an cô rằng: “Bạn yên tâm đi, anh mình đã cảnh cáo Viễn Hinh là không được ức hiếp bạn nữa rồi. Xưa nay Viễn Hinh rất nghe lời anh mình”.
- Đúng là anh Phong đó! - Diệp Hân gật đầu xác nhận.
Hai chữ “anh mình” của Diệp Hân thật khiến Như Nguyệt vững lòng biết bao nhiêu. Cô biết người tốt như Thiên Phong nhất định sẽ đứng ra giúp cô.
- Hân, đi thôi. Trưa rồi. - Thiên Phong chạy một chiếc mô tô đến cắt ngang cuộc nói chuyện của Diệp Hân và Như Nguyệt, đồng thời ánh mắt cũng quét qua Như Nguyệt mỉm cười chào cô.
- Mình đi nha. - Diệp Hân vội vàng vẫy tay chào Như Nguyệt, rồi chạy đến đón chiếc mũ bảo hiểm trên tay của Thiên Phong, lên xe anh rồi cả hai nhanh chóng biến mất sau cổng trường.
Như Nguyệt nhìn theo với ánh mắt luyến tiếc, cô bị nụ cười của Thiên Phong làm đỏ cả mặt, mắc cỡ không dám nhìn anh, đến khi muốn cười đáp lại thì anh đã đi mất tiêu rồi.
Như Ngọc cũng từ toilet đi ra, khều cô bảo:
- Đi thôi. Tolet giờ ra về tự dưng đông thấy sợ, muốn rửa mặt cũng phải xếp hàng. Đúng là bó tay.
Cả hai đi ra nhà để xe, vừa đi vừa hào hứng bàn tán xem ngày mai không có tiết học sẽ đi đâu chơi, thì phía sau họ có giọng lanh lảnh gọi tới:
- Này Cận Thị… À, mà không phải, nên gọi là Heo Mập mới đúng chứ nhỉ? Hay là gọi ghép luôn đi Heo Mập Cận Thị.
@by txiuqw4