sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Heo mập cận thị và quần chíp rùa - Chương 08 - Phần 2

Vì xấu hổ nên cô cứ thể chạy ra mà không chú ý trước mặt mình là sào quần áo, cô va vào sau đó ngã sấp xuống đau điếng. Mấy cô nhân viên dường như đi tiếp khách khác, chẳng ai chú ý đến việc Như Nguyệt bị té mà đỡ cô dậy. Như Nguyệt bị đau cắn răng chịu đựng, nghĩ đến cả một ngày bị hành hạ, giờ còn bị xui xẻo như thế, tự nhiên thấy uất ức mếu máo khóc.

Một chiếc khăn giấy chìa đến trước mặt Như Nguyệt, giọng nói nhẹ nhàng hỏi:

- Cô bé không sao chứ?

Như Nguyệt ngẩng đầu lên, đập vào mặt cô là gương mặt rất xinh đẹp.

Suy nghĩ đầu tiên của Như Nguyệt chính là hai từ: “Mỹ nhân” - Là người mẫu diễn viên hay hoa hậu.

- Té đau quá à?

Vì mình không phản ứng gì nên thấy vẻ mặt lo lắng của chị gái xinh đẹp kia, Như Nguyệt liền cười cười lắc đầu đứng dậy nói:

- Em không sao.

- Mai mốt đi nhớ nhìn cẩn thận. Lỡ va vào mặt là hết xinh đó. - Chị gái xinh đẹp dùng khăn lau giúp cô lau mấy giọt nước mắt trên mặt, giọng dịu dàng nghe rất êm tai.

Trong lúc đang uất ức, bỗng dưng gặp người tốt, mà lại là người xinh đẹp nữa chứ, Như Nguyệt bỗng như rất có thiện cảm với người trước mặt, cô buộc miệng nói:

- Chị ơi, sao chị xinh đẹp quá vậy?

Chị gái xinh đẹp nghe Như Nguyệt nói thì bật cười thu lại chiếc khăn trong tay mình, rồi khẽ bảo:

- Đã chọn được bộ đồ nào chưa?

Như Nguyệt vốn định bảo là mình không đến mua quần áo. Nhưng đến tiệm quần áo mà không mau quần áo thì đúng là mất mặt lắm, cho nên cô đành chỉ chỉ tay vào bộ quần áo mà lúc nãy mình đã nghía qua và khá ưng ý. Thấy chị gái xinh đẹp nhìn theo hướng chỉ tay của mình, Như Nguyệt ngẫm nghĩ cách ăn bận sang trọng toát lên vẻ đẹp đầy thu hút thế này, chắc chắn chị gái xinh đẹp rất có mắt thời trang, cô nhân tiện nhờ chị tư vấn cho mình luôn. Như Nguyệt hào hứng đi đến mân mê chiếc váy trong tay mình cười hỏi:

- Chị thấy bộ váy này có đẹp không? Em định mua nó.

Mấy cô nhân viên nghe cô nói vậy thì đưa mắt nhìn nhau, sau đó một cô tiến lên cười rất nhẹ nhàng nói với Như Nguyệt:

- Em thật là có mắt nhìn, đây là bột váy mới nhập của cửa hàng chị, nhưng rất tiếc nó là bộ duy nhất. Và chị đây đã chọn mua trước em rồi.

Như Nguyệt nhìn theo hướng tay chỉ của nhân viên, mới biết hóa ra chị gái xinh đẹp này đã chọn trước cô rồi. Xem như cô cũng có mắt nhìn đồ lắm chứ.

- Nếu em thích thì cứ lấy đi. - Chị gái xinh đẹp lên tiếng cắt ngang lời của cô nhân viên, khiến cô ta há miệng tròn mắt nhìn rồi lên tiếng.

- Nhưng bộ váy này rất…

- Cám ơn chị đã nhường cho em, chị thật là tốt bụng. - Như Nguyệt không buồn để ý đến lời cô nhân viên đó nói, rõ ràng trong lời cô ta nói có ý khinh khi cô không mua nổi bộ váy này mà.

Thật đúng là khinh người quá đáng mà, ba cô dù gì cũng là một ông chủ chứ đâu ít gì. Chẳng qua mẹ cô thích sống ở nông thôn hơn, ba vì thương mẹ mới cùng mẹ ở đó, mỗi ngày lặn lội một tiếng đến công ty rồi lại một tiếng về nhà. Cô cũng không thích ăn diện theo mốt, chứ không đến mức không có tiền mua hàng hiệu mặc. Vài triệu bạc đối với cô chẳng thành vấn đề.

Như Nguyệt tươi cười nói với chị gái xinh đẹp, nhưng ánh mắt hơi liếc xéo cô nhân viên một cái.

- Em thích là được rồi. - Chị gái xinh đẹp nhìn Như Nguyệt cười nhã nhặn nói.

Như Nguyệt gật gật đầu, cô vuốt vuốt bộ váy một cách thích thú nhưng vô tình nhìn thấy giá tiền của chiếc váy, ngoài sáu con số 0 ra hình như còn có thêm hai con số đằng trước nữa. Như Nguyệt bỗng thấy nước mắt chảy ngược vào trong, vì sao là hai con số đằng trước mà không phải là một con số. Không mua thì đúng là quá chừng mất mặt, nhưng mua rồi thì đau lòng không kể xiết.

- Này Heo Mập Cận Thị, bạn ở đâu rồi?

Trong lúc Như Nguyệt đang tuyệt vọng thì giọng nói chói tai vang lên khiến Như Nguyệt chợt mừng rỡ, cô thầm nghĩ có thể lợi dụng tên khốn này để khỏi mua bộ váy này. Chỉ cần giả vờ giận dữ với tên này rồi bỏ đi là xong chuyện, những chiếc khác tính sau, cho nên cô trầm mặt cáu tiết quát lên.

- Đang ở đây nè.

Cô thầm mong Viễn Hinh tới mau mau để cô mau chóng có cớ rút lui, mới thoát khỏi viễn cảnh này. Nhưng quay sang bắt gặp ánh mắt của chị gái xinh đẹp, cô đành cố nặn nụ cười trừ.

Viễn Hinh nghe cái giọng chua lè của Như Nguyệt, cậu liền đi đến, đang định lên tiếng mắng cô cái tội đi lung tung khi chưa cho phép, thì thấy Như Nguyệt đang đứng cùng một bóng hình quen thuộc, cậu kinh ngạc kêu lên:

- Mẹ…

Chị gái xinh đẹp nghe tiếng gọi thì quay đầu lại nhìn Viễn Hinh, có chút ngạc nhiên rồi lên tiếng hỏi:

- Con cũng đến đây à. Hôm nay có hứng đi mua đồ vậy sao?

Như Nguyệt cảm thấy sét đánh giữa trời quang. Cô há hốc miệng hết nhìn Viễn Hinh rồi nhìn chị gái xinh đẹp kia. Cô đưa tay chỉ chỉ vào chị gái xinh đẹp, miệng lấp bấp không thành lời:

- Mẹ… mẹ…

Viễn Hinh lại gần, đập tay lên cánh tay đang chỉ vào mặt mẹ mình của Như Nguyệt, rồi kéo nó xuống mà nói:

- Dùng tay chỉ thẳng vào mặt người ta là hành động rất bất lịch sự, bạn không biết sao hả?

- Bạn của con à? - Như Nguyệt nghe chị gái xinh đẹp hỏi Viễn Hinh, cô hóa đá tại chỗ.

- Dạ. - Viễn Hinh ở trước mặt mẹ lúc nào cũng là một anh chàng ngoan hiền, khiến Như Nguyệt có chút bất ngờ, cô chớp chớp mắt nhìn lại. Thật ra mà nói, cô gặp khá nhiều anh chàng dạng công tử, ỷ nhà có chút tiền thì kiêu căng phách lối, mà những anh chàng đó thường được mẹ cưng chiều, không dám lớn tiếng, có người thậm chí còn chẳng xem mẹ mình ra gì, quát tháo lại cả mẹ mình. Còn Viễn Hinh thì lại cực kỳ ngoan trước mặt mẹ của cậu ta. Xem ra lời Thiên Phong nói là chính xác, mẹ Viễn Hinh rất nghiêm với cậu, nếu cậu ta không ngoan thì sẽ tống ngay đi nước ngoài. Trong đầu Như Nguyệt vụt qua ý nghĩ cứ mách tội cho mẹ cậu ta biết, vậy là có thể chấm dứt nỗi khổ của cô tại đây rồi.

Như Nguyệt liền quay lại nhìn chị gái xinh đẹp, mà không phải, là bà mẹ xinh đẹp tốt bụng và nghiêm khắc của Viễn Hinh định lên tiếng nói, nhưng thấy ánh mắt của bà mẹ xinh đẹp kia đang chiếu vào cánh tay của hai người, lúc này Như Nguyệt mới phát hiện ra tay Viễn Hinh đang nắm tay mình nãy giờ. Cô vội vàng muốn rút tay ra nhưng tay cô bị tay Viễn Hinh nắm rất chặt. Như Nguyệt có chút xấu hổ nhìn mẹ Viễn Hinh, dù muốn kể tội Viễn Hinh nhưng ở trước mặt mẹ người ta cô không thể tỏ ra quá dữ dằn, cần phải tỏ ra mình yếu đuối và luôn bị ức hiếp.

- Cháu tên gì?

- Dạ, Như Nguyệt.

- Là Như Nguyệt!

Viễn Hinh thấy mẹ quay lại nheo mắt nhìn mình cười cười đọc ra cái tên “Như Nguyệt” đầy ẩn ý, cậu ho nhẹ một cái xấu hổ quay đi.

- Hai đứa cùng đi mua quần áo à? - Hiểu Đồng thấy vẻ xấu hổ của cả hai thì không nhìn nữa mà lên tiếng hỏi. Sau đó nói với cô nhân viên – Bộ váy này cứ tính tiền cho tôi.

Nói như vậy tức là có nhã ý muốn tặng bộ váy này cho cô, nhưng bộ váy này mắc như thế, không biết bà mẹ xinh đẹp kia có nhìn giá chưa nữa. Lỡ như mà biết bộ váy mắc như thế thì có hối hận hay không?

- Không cần đâu ạ. - Như Nguyệt lắp bắp từ chối.

Cô nhân viên nhanh chóng đem bộ váy đi tính tiền mất rồi, Như Nguyệt nhìn theo mà khóc ròng trong lòng.

- Mẹ thấy bộ này đẹp hay không?

- Chủ yếu là bạn gái con thích hay không thôi. - Hiểu Đồng khẽ cười nhìn Như Nguyệt nói.

Như Nguyệt nghe hai từ bạn gái thì ho sặc sụa, cô muốn phủ nhận, nhưng bị cơn ho ngăn không thể nói. Trong lúc Như Nguyệt đang dẹp được cơn ho thì cô nhân viên đã đem cái váy cho vào túi và tình tiền đem đến trước mặt cả ba.

- Tặng cho cháu.

- Dạ, cháu không…

- Cứ nhận đi. - Viễn Hinh thấy Như Nguyệt định từ chối thì thản nhiên nói.

Như Nguyệt lườm Viễn Hinh một cái, nhận chiếc váy mấy chục triệu mà hắn ta làm như nhận một món đồ bỏ đi vậy đó. Đang lựa lời từ chối thì nghe hai cô nhân viên thì thầm với nhau:

- Trời, đẹp trai thật… Trên đời này còn có người đẹp trai phong độ như vậy nữa sao.

Như Nguyệt mắng thầm trong lòng, mấy cô nhân viên này đúng là quá xạo, lúc này tên khốn Viễn Hinh đến lựa quần áo cũng khen nức nở, giờ lại thấy một người đi vào cũng khen nức nở. Nghĩ thì nghĩ vậy, Như Nguyệt cũng tò mò quay đầu nhìn theo.

Lần này cô công nhận mấy cô nhân viên khen rất đúng. Cái anh đang đi vào trong đúng là rất phong độ đẹp trai, nhìn một lần là chảy nước miếng. Nhìn phong cách ăn mặc chững chạc, tay xách cặp táp là cũng biết anh ấy đã đi làm rồi. So với tên Viễn Hinh này đúng là một trời một vực, coi cái tính khí bất đồng lúc nắng lúc mưa của hắn ta thật thua xa.

- Mình… - Hiểu Đồng quay người lại gọi, miệng cười ngọt ngào khi nhìn thấy Vĩnh Phong.

- Mua đồ xong chưa? Anh qua đón em, mình cùng về. - Vĩnh Phong dịu dàng bước đến nắm tay vợ hỏi.

Như Nguyệt lần nữa cảm thấy sét đánh giữa trời quang. Cô há hốc miệng tròn mắt lần nữa nhìn anh chàng đang đi vào. Trẻ quá trẻ quá, đúng là so với Viễn Hinh thì chững chạc hơn, nhưng Như Nguyệt nghĩ cùng lắm là ngoài ba mươi, nhưng giờ thì đã xác định là hàng “U” rồi. Nghĩ kỹ cũng đúng mà, mẹ Viễn Hinh nhìn như chị gái thế kia thì ba của hắn ta cũng phải là giống anh trai thế mới xứng chứ.

Như Nguyệt nhìn anh trai và chị gái, à không, nhìn ba mẹ Viễn Hinh thấy hai người thật xứng đôi, đúng thật là một cặp trời sinh. Ngắm cảnh hai người âu yếm quan tâm nhau thật khiến người ta ghen tỵ.

Mà khoan đã, Như Nguyệt cảm thấy cô đã quên mất một sự kiện gì đó liên quan đến hai người này thì phải. Nhưng cái đó là cái gì?

- Ba! - Viễn Hinh nắm chặt tay Như Nguyệt kéo tới bên cạnh ba mẹ mình. Như Nguyệt không tình nguyện nhưng vẫn phải đi theo, bởi tay cô bị tên khốn này nắm.

Vĩnh Phong nhìn thấy con trai đi tới thì cười hỏi:

- Hai mẹ con hẹn nhau à?

Nhưng nhìn thấy Như Nguyệt bên cạnh, Vĩnh Phong ngờ vực hỏi:

- Đây là…

- Là Như Nguyệt đó anh. - Hiểu Đồng quay sang nhìn Như Nguyệt giới thiệu.

- Như Nguyệt? - Vĩnh Phong chau mày ngẫm nghĩ, nhìn Như Nguyệt đăm đăm khiến Như Nguyệt đỏ mặt cúi đầu, bất giác nép người sau lưng Viễn Hinh.

Hiểu Đồng cười cười kề tai chồng nói nhỏ, Vĩnh Phong hiểu ra gật gật đầu nhìn Như Nguyệt khẽ bảo:

- Lớn lên đúng là xinh đẹp ra nhiều. Hèn chi…

- Con trai đúng là giống cha thật. - Hiểu Đồng cười cười vỗ vai Vĩnh Phong nói - Nhưng không biết có giống ba nó ngày xưa không nữa.

- Giống anh có gì không tốt. Chẳng phải em có một người chồng tốt nhất còn gì. - Vĩnh Phong cười cười đáp lời vợ, ánh mắt vừa đùa nghịch vừa tình cảm yêu thương cứ như mật ngọt rót vào lòng.

Như Nguyệt nhìn mà không khỏi ngưỡng mộ, có một người đàn ông yêu mình như vậy thì còn gì bằng. Cơ mà giống thì… Như Nguyệt liếc nhìn Viễn Hinh, đúng là có thừa hưởng nét đẹp của ba hắn ta, nhưng mà nhìn xem tính tình của chú đẹp trai này tốt thế còn gì, còn tên này… Nhớ ra tay mình còn nằm trong tay Viễn Hinh, cô giật mạnh tay khỏi tay Viễn Hinh.

Viễn Hinh trừng mắt nhìn cô một cái, Như Nguyệt cũng chẳng sợ trừng mắt nhìn lại cậu. Có ba mẹ cậu ở đây, Như Nguyệt biết Viễn Hinh sẽ không dám làm bậy. Như Nguyệt quyết định nhân tiện lúc này kể cho ba mẹ Viễn Hinh nghe tội trạng của hắn ta để họ quản lý con cái lại, tránh làm khổ sở cô sau này. Đang định hé miệng nói thì…

- Hai đứa đã mua được đồ chưa? - Vĩnh Phong quay sang nhìn Viễn Hinh và Như Nguyệt ân cần hỏi han.

Như Nguyệt ngậm miệng lại, lắc đầu. Cô đâu có điên mà mua quần áo ở chỗ này chứ. Nhìn cái giá tiền là biết không hợp với cô rồi.

- Em đã tặng cô bé một bộ rồi, đến lượt anh đó.

- Cũng đúng, vô tình gặp nhau cũng xem là có duyên. Chú cũng muốn tặng quà cho cháu một chút. Cháu thích bộ nào cứ lấy. - Vĩnh Phong gật đầu tán thành ý kiến của vợ.

- Không cần đâu ạ. Cô chú tặng cháu bộ này là đủ rồi ạ. - Như Nguyệt xua tay lắc đầu rối rít từ chối.

Tuy được mặc quần áo đẹp mà không tốn tiền ai mà không thích, nhưng mấy cái loại quần áo mắc tiền như thế này thì cô không có hứng mặc, lỡ mặc vào có gì xảy ra, cô chắc sẽ rầu đến chết mất. Từ chối đi cho lành.

Mấy cô nhân viên đang hào hứng vì chuẩn bị bán thêm được hàng, thì lại bị sự từ chối của Như Nguyệt làm thất vọng.

Như Nguyệt thấy Viễn Hinh thờ ơ, giống như không phản đối lời đề nghị của ba mẹ cậu, liền dùng tay lay lay Viễn Hinh. Viễn Hinh thấy vẻ mặt cầu xin của cô bèn nói:

- Ba mẹ cứ về đi, để con mua cho bạn ấy là được rồi. Dù sao người ta cũng ngại mà.

- Xem kìa, chưa gì đã bảo vệ bạn gái rồi kìa. Vậy ba mẹ về trước đây, con với Như Nguyệt cứ mua sắm tự nhiên đi nhé! - Hiểu Đồng gật đầu rồi nắm tay chồng cùng rời đi.

- Như Nguyệt, lúc trước Viễn Hinh còn trẻ con nên hơi ấu trĩ, cháu bỏ qua cho nó nhé. Thằng nhóc này xem vậy chứ còn khờ lắm, có gì cháu bảo ban cho nó nhiều nha. - Vĩnh Phong trước khi đi còn nhìn Như Nguyệt dặn thêm một câu khiến cô đờ cả người ra. Xem ra hai người bọn họ thật sự xem cô là bạn gái của con trai họ rồi.

Như Nguyệt nhìn hai người rời đi, cảm thấy đau đầu quá. Cha mẹ người ta đã lên tiếng mong cô bỏ qua lỗi của con trai rồi, cô còn kể tội gì nữa.

Như Nguyệt còn đang thẫn thờ thì Viễn Hinh đã đứng chắn trước mặt cô cười khoái chí nói:

- Cô nhìn đủ chưa. Cô mà còn nhìn nữa, ba mẹ tôi sẽ bị mòn hết đó.

Giọng nói rõ ràng hoàn toàn khác với giọng nói lúc ba mẹ Viễn Hinh ở đây, thật chói tai đến khó nghe. Như Nguyệt bực tức nhếch môi cười giễu lại, đồng thời cũng lên giọng đe dọa:

- Thật là muốn biết phản ứng của ba mẹ bạn khi biết con trai mình là loại người hai mặt như thế này.

- Sao hả, định tố cáo với ba mẹ mình à? - Viễn Hinh khoanh tay, mày nhướn lên đầy thách thức nói với Như Nguyệt.

- Phải đó. Nhìn cái mặt ai đó đáng ghét nên muốn đi tố cáo đó, sao hả sợ hả? - Như Nguyệt hất mặt kênh kiệu không thua kém gì nói.

- Hờ, có người nhận quà của người ta rồi lại đi nói xấu con người ta. - Viễn Hinh tỏ vẻ thở dài than một câu.

Một câu này khiến Như Nguyệt sặc chính nước bọt của mình mà ho sặc sụa. Nhìn cái vẻ đắc ý của Viễn Hinh, giờ thì cô đã hiểu rõ rồi, lí do vì sao mà hắn ta nắm tay cô tỏ vẻ thân mật, khi ba mẹ hắn nghĩ cô là bạn gái hắn cũng không phủ nhận. Hóa ra hóa ra… Như Nguyệt nuốt nước mắt vào lòng căm hận khi mình bị lừa trắng trợn như thế. Viễn Hinh rõ ràng sợ cô tố cáo tội trạng trước ba mẹ cậu ta, cho nên mới làm ba mẹ hiểu lầm cô là bạn gái của mình. Nhìn cách ăn mặc và tính tình thì Như Nguyệt hiểu ba mẹ Viễn Hinh là người phóng khoáng, họ nhất định sẽ tặng cô một chiếc váy. Và hắn chỉ việc lại bắt cô nhận lấy món quà đó, đã nhận quà hối lộ tức là đồng nghĩ hạ thấp danh dự của mình. Nếu bây giờ cô đi tố cáo thì đúng là không ra gì.

Cô bèn nhét chiếc túi trong tay mình cho Viễn Hinh:

- Trả cho cậu đó. Ai thèm nhận quà hối lộ của mấy người chứ.

Nào ngờ Viễn Hinh không thèm liếc mắt một cái đã thả rơi tự do chiếc túi xuống:

- Ba mẹ mình tặng bạn, lấy hay không thì tùy bạn.

Như Nguyệt chết đứng tại chỗ sau câu nói của Viễn Hinh, cô khóc ròng ra nước mắt. Cô hiện giờ đang ở trong tình trạng tiến thoái lưỡng nan, nhận thì mang tiếng, mà không nhận thì chẳng lẽ quăng bỏ nó ở đây. Chiếc túi này bên trong có chiếc váy mắc đến cắt cổ người, sao cô dám bỏ cơ chứ.

Như Nguyệt căm hận hít sâu một hơi: “Được rồi. Đã lỡ rồi thì chơi cho tới bến luôn. Hắn ta đòi trả tiền mà, cô phải để hắn trả chết luôn”.

Như Nguyệt cúi xuống nhặt chiếc túi lên sau đó hét lên với nhanh viên:

- Chị à, em muốn mua đồ ạ.

Hai cô nhanh viên liền ngẩng đầu nhìn cô. Như Nguyệt liền chỉ tay vào Viễn Hinh và nói:

- Tên khốn này sẽ trả tiền.

Vì lúc nãy Viễn hinh đã bảo sẽ tự mình trả tiền cho Như Nguyệt, nhân chứng có đầy đủ, hắn ta sẽ không thể chối cãi được, nếu Viễn Hinh mà chối thì hắn ta sẽ rất mất mặt.

Hai cô nhân viên đưa mắt nhìn Viễn Hinh, chỉ thấy cậu nhếch môi tạo ra nụ cười nửa miệng cực kỳ thu hút nhã ra từng tiếng một:

- Được thôi.

Như Nguyệt nghe hai từ “được thôi” mà lùng bùng cả lỗ tai. Tên khốn này bộ không ý thức được quần áo ở đây mắc cỡ nào sao. Nếu đã vậy thì cô sẽ cho hắn ta biết thế nào bão lũ quét về.

- Không hối hận?

- Tuyệt đối không hối hận.

- Bao nhiêu cũng được?

- Tùy thích.

Hỏi ngắn, trả lời ngắn, khiến nhiệt huyết trong máu Như Nguyệt dâng cao. Cô hôm nay đại khai sát giới mua sắm một phen cho thỏa thích mới được. Khẽ liếc nhìn vẽ mặt bình thản của Viễn Hinh chẳng thấy có chút nào lo lắng, cô mắng thầm trong lòng: “Đồ phá gia chi tử”.

Cô nhanh chóng đi dạo hết một vòng cửa tiệm. Cứ ưng mắt bộ nào là mua bộ đó.

Viễn Hinh đi sau lưng cô, nhàn nhã nhìn mấy bộ đồ cô chọn khẽ cau mày nhưng chẳng nói gì. Như Nguyệt thấy vậy thì cười thầm trong bụng. Lúc chọn đồ, cô cũng có nghía giá cả của bộ đồ đó rồi. Tuy phải nói là nó thua xa bộ váy mà cô được tặng, nhưng mà phải nói là số tiền không nhỏ đâu. Cô lựa nãy giờ cũng chục bộ rồi, con số tính lại cũng đủ khiến người ta ngất xỉu, có người cả đời làm lụng cũng chẳng có được nữa là.

Đi mỏi cả chân, Như Nguyệt cuối cùng cũng chán trò mua quần áo rồi, quần áo cô mua được hai nhân viên treo lên thành một hàng. Trong khi đó Viễn Hinh an nhàn ngồi trên sofa chơi trò chơi trên điện thoại, một chút lo lắng cũng không. Cô mỏi mỏi chân ngồi xuống bộ ghế sofa dành cho khách, Viễn Hinh đứng lên nhìn một lúc toàn bộ quần áo trên giá mà cô chọn rồi nhăn mặt nói:

- Mình thật nghi ngờ trình độ thời trang của bạn, nói không chừng còn thua xa cả học sinh tiểu học.

Ý tứ chê quần áo cô chọn một cách rõ ràng, nhưng cũng khiến mấy cô nhân viên trong tiệm xanh mặt. Quần áo của họ toàn hàng hiệu sành điệu hợp thời vậy mà còn bị chê như thế. Trong khi đó, Như Nguyệt mắng thầm trong lòng: “Dám chê trình độ thời trang của chị đây sao. Em có biết người con gái em thích rất ngưỡng mộ trình độ thời trang của chị hay không hả?”.

- Tính tiền đi. Nói nhiều quá. - Như Nguyệt mở miệng hằn học nói kèm theo ánh mắt chờ xem kịch vui.

- Thử đồ đi. - Viễn Hinh chẳng buồn chú ý đến lời của Như Nguyệt mà quăng một bộ cho cô ra lệnh.

- Không thích thử. Vừa rồi.

- Vậy thì bạn trả tiền cho số đồ này à?

- Haha, lộ rồi sao. Rõ ràng ai đó vừa nói không hối hận mà, chưa gì đã hối hận rồi sao? - Như Nguyệt châm chọc nói.

- Toàn bộ số đó mình sẽ mua. Viễn Hinh bèn nói - Nhưng mua đồ cũng nên thử hàng chứ, ai lại nhắm mắt mà mua như bạn.

Viễn Hinh nói khiến Như Nguyệt khẽ ho một tiếng, đúng là cô có thói quen nhắm mắt mua đồ. Như chiếc váy lúc nãy còn chưa thử cô đã hăng hái muốn mua rồi. Giờ nghĩ lại, chiếc váy đẹp như vậy, giá đắt như vậy mà nếu cô mặc không vừa thì đúng là quá uổng phí.

- Tôi thử bộ này trước.

Nói xong, Như Nguyệt cầm túi chạy vào trong phòng thay đồ. Khi cô bước ra với chiếc váy vừa văn thân thể, tôn lên vóc dáng khiến mấy nhân viên khen nức nở. Như Nguyệt cũng bị lời khen làm nở mũi ra.

- Đẹp lắm! - Viễn Hinh khẽ đằng hắng một cái rồi khen.

Nghe Viễn Hinh khen, Như Nguyêt hĩnh mũi bĩu môi ngắm mình trong gương thích chí.

Sau đó cô lần lượt thử đồ tiếp, cứ tháo ra mặc vào mãi, Như Nguyệt mệt hết cả hơi. Thật sự là mấy bộ cô chọn lại không đẹp như bộ được tặng. Nếu cô không mặc bộ kia trước thì sẽ thấy mấy bộ này rất đẹp, nhưng thật đáng tiếc hiện giờ cô lại chẳng thấy bộ nào đẹp bằng nó. Cuối cùng chịu chẳng nổi, cô không đùa cùng Viễn Hinh nữa.

- Em chỉ mua mấy bộ em thử rồi thôi. Những bộ khác để lần sau vậy.

Mấy cô nhân viên đang hí hửng giúp cô thay đồ nghe vậy thì buồn thiu. Nhưng họ cũng nhanh chóng đem mấy bộ cô thử ra quầy tính tiền. Như Nguyệt quay sang nhìn nét mặt của Viễn Hinh, cô xòe bàn tay ra nắm lại thể hiện động tác cấp số nhân và nói:

- Xin lỗi nha. Mua sắm lên đến con số này rồi.

Viễn Hinh lấy bóp tiền moi ra một cái thẻ đưa cho cô nhân viên gần đó, rồi dửng dưng nói:

- Quẹt thẻ giúp tôi.

Cơ mặt Như Nguyệt giật giật, không biết nói gì hơn. Cô cảm thấy mình quá ngu ngốc, loại người như tên này đương nhiên là dùng thẻ chứ không dùng tiền mặt. Mà thẻ này từ đâu ra, từ ba mẹ hắn ra. Nếu ba mẹ hắn phải chi số tiền này và hỏi hắn nguyên nhân thì liệu người bạn gái giả mạo là cô nên che mặt mũi ở đâu.

Cho nên Như Nguyệt cố sống cố chết bật dậy nếu chạy với mấy cô nhân viên nói không mua mấy bộ váy nữa, khiến họ vừa vất vả giúp cô đi lựa quần áo thay đồ, giờ ngất xỉu tại chỗ.

Như Nguyệt ủ ê xuống xe Viễn Hinh, xách cái túi áo được tặng đi vào nhà.

- Thật là ngoan. Biết tiết kiệm quá! - Viễn Hinh xoa xoa đầu cô cười cười nói.

Cô rất hận, thật không còn mặt mũi nhìn đời nữa. Nhớ đến ánh mắt oán than không nói thành lời của mấy chị nhân viên, Như Nguyệt thật muốn chết đi cho rồi.

- Dù sao bộ váy này cũng rất đẹp, rất thích hợp. Nhớ mặc nó đi dự tiệc.

- Dự tiệc gì? - Như Nguyệt khó hiểu nhìn Viễn Hinh, nhưng cậu đã lên xe đi mất rồi.

Như Nguyệt vào nhà, việc đầu tiên là gọi điện cho ba mình là Thiên Phong hỏi:

- Ba à, ba có nhiều tiền không ạ?

- Con hỏi để làm gì? - Thiên Phong dịu dàng trả lời con gái.

- Liệu ba có thể để con mua sắm một lần cả trăm triệu hay không ạ?

- Vấn đề này phải tham khảo ý kiến của mẹ con.

Một câu nói diệt gọn tiềm thức của Như Nguyệt, hỏi mẹ thì mẹ sẽ cạo đầu cô mất. Cô vội cười ha ha bảo mình đùa rồi định cúp máy:

- Khi nào con rảnh thì về nhà chơi. Dạo này công ty bận, ba chẳng thể ghé qua xem con thế nào cả. Mẹ con cứ nhằn mãi.

- Vâng, khoảng hai tuần nữa con được nghỉ mấy ngày, con sẽ về nhà.

Nói thêm vài câu cô cúp máy, Như Ngọc giúp cô lấy một ly nước lọc mát lạnh tình nguyện làm bia cho cô than thở. Như Ngọc nghe cô kể đến ba mẹ Viễn Hinh bèn đứng bật dậy:

- Trời ơi, hóa ra cậu đã gặp được tình yêu bất duyệt trong truyền thuyết rồi sao.

Như Nguyệt ngớ người, hèn chi lúc cô gặp hai người đó, cứ nghĩ mình quên mất điều gì đó. Cô ôm đầu gào lên:

- Ôi trời ơi, sao mình ngu quá vầy nè.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx