CHƯƠNG 9: NÓI LÀM SAO
Thiên Di mặc một chiếc váy bằng lụa mềm mại chuẩn bị đi ngủ, tóc cột hai bên thật cao để lộ ra gương mặt trẻ con đang yêu, chạy ào xuống dưới nhà ôm chầm lấy ba Vĩnh Phong mếu máo mách tội ông anh hai Viễn Hinh:
- Ba, anh hai đánh con?
Vĩnh Phong nhíu mày nhìn gương mặt con gái cưng đang mếu máo hỏi:
- Anh hai đánh ở đâu?
Thiên Di phụng phịu chỉ tay vào mông mình, ý bảo Viễn Hinh đã đánh vào mông cô bé.
- Mấy cái?
- Một cái. - Thiên Di ấm ức nói - Rồi còn đuổi con đi ra nữa.
Vĩnh Phong phì cười bẹo yêu đôi má hồng hồng của con gái mà nói:
- Có phải con lại phá cái gì đó của anh hai hay không?
- Con chỉ xem cuốn album anh hai đem từ nhà nội về thôi mà. Còn chưa kịp xem, huhu…
- Vậy giờ con muốn ba phạt anh hai ra sao? - Vĩnh Phong nhìn đôi mắt nhuốm đỏ ấm ức của con gái cưng thì mềm lòng.
- Ba phạt anh hai đi ba. - Thiên Di hí hửng biết rằng ba cưng chiều mình, liền lập tức đưa ra đề nghị trả thù cho cái phát mông của anh hai - Phạt anh không được dự sinh nhật ở nhà dì Đình Ân đi ba. Nha ba, nha…
- Phạt con cái tội tối rồi còn không chịu đi ngủ thì có đó. - Hiểu Đồng từ nhà bếp đi lên nghe vậy liền lên tiếng.
- Ba… - Thiên Di nghe mẹ nói thì trưng ra đôi mắt đầy tội nghiệp nhìn ba Vĩnh Phong.
- Con không sợ chị Diệp Hân giận con à? - Mẹ Hiểu Đồng đi tới ngồi xuống bên cạnh ba Vĩnh Phong nghiêm khắc nhắc nhở con gái trước yêu cầu vô lý - Nếu anh hai không đi dự sinh nhật, chị Diệp Hân sẽ buồn, con muốn chị Diệp Hân buồn đúng không? Nếu vậy thì để phạt anh hai cho con.
Thiên Di nghe xong thì rối rít lắc đầu.
- Không phạt nữa. Không phạt nữa. Con không muốn chị Hân buồn mà giận con.
- Vậy thì con mau đi ngủ đi. Nếu không mẹ sẽ phạt anh hai. - Mẹ Hiểu Đồng thấy con gái đã biết sợ không còn mè nheo nữa liền nhân cơ hội đe dọa.
- Con đi ngủ liền. - Thiên Di vội vàng nhảy khỏi ghế chạy đi, được vài bước cô bé quay lại nhìn ba mẹ nói – Chúc ba mẹ ngủ ngon.
Nhìn con gái nhỏ nhắn chạy lên lầu, Vĩnh Phong cảm thấy lòng tràn ngập hạnh phúc, anh choàng tay ôm lấy vợ, nắm chặt tay khẽ nói:
- Cám ơn em đã sinh cho anh hai đứa con ngoan.
- Sến quá đi. Có mỗi câu mà ngày nào anh cũng nói. - Hiểu Đồng tựa vào vai chồng.
- Biết làm sao được, ngày nào anh cũng thấy hạnh phúc mà. - Vĩnh Phong đáp lời vợ, rồi chợt nhớ đến cuốn album mà Thiên Di nhắc - Cuốn album vừa lấy bên mẹ về là cuốn album nào mà Viễn Hinh không cho Thiên Di đụng vào?
Hiểu Đồng nghe nhắc đến cuốn album thì cười lớn:
- Thì cuốn album lớp sáu của Viễn Hinh đó. Vết nhơ trong cuộc đời của con trai anh đó.
- Là cuốn album mẹ chụp được ngày lể tổng kết đó hả? - Vĩnh Phong chợt nhớ ra cũng không khỏi buồn cười.
- Chính cuốn đó.
- Haha, quần lót rùa. Mà con bé trong cửa hàng đúng là con bé đó sao?
- Chắc chắn là con bé ấy. Tự nhiên thấy Viễn Hinh đi hỏi cuốn album đó là em thấy lạ lắm rồi. Con trai anh hễ nhắc đến chữ Nguyệt là đã giận tím người, đến mặt trăng còn không thèm nhìn mà. Làm sao chịu để ý đến cô gái nào tên Nguyệt nữa chứ. Đương nhiên chỉ có thể là cô bé đó thôi. Mà hình như cô bé là sinh viên trường mình.
- Vậy à. Vậy thì đúng là có duyên thật, trái đất tròn. Em nghĩ con trai mình sẽ làm gì cô bé đó? - Vĩnh Phong ngẫm nghĩ hỏi.
- Con trai anh giống anh mà. Anh nghĩ con trai anh sẽ làm gì? - Hiểu Đồng mím môi cười, hỏi lại chồng.
- Không biết con trai mình có biết cách theo đuổi con gái người ta hay không?
- Chồng à. Anh có biết con trai giống anh nhất điểm nào hay không?
- Điểm nào?
- Mặt dày.
***
Như Ngọc nhìn đồng hồ trên tường, rồi quay lại nhìn Như Nguyệt càu nhàu:
- Chọn đại một bộ đi. Nếu không thì trễ giờ mất bây giờ.
- Mau nhìn phụ mình xem, mặc cái nào thì đẹp hơn? - Như Nguyệt nhìn đống quần áo bày trên giường mà chống cằm suy nghĩ.
- Đã bảo với bà là mặc đầm sẽ đẹp hơn mà không chịu. Toàn áo thun quần jean thì chọn cái nào mà không được chứ, suy nghĩ lắm quá để làm gì? - Như Ngọc sầm mặt muốn nổi cáu với Như Nguyệt, cô đã mặc đồ xong lâu rồi mà Như Nguyệt vẫn chưa chọn được cái nào. Cô vẫn muốn Như Nguyệt mặc bộ váy được tặng, vì Như Nguyệt mặc lên rất đẹp.
- Mặc đầm rườm rà lắm. Chỉ là tiệc sinh nhật thôi mà, có phải đám cưới đám hỏi gì đâu mà mặc đầm. - Như Nguyệt lắc đầu từ chối.
- Tui thấy áo này mặc với quần này là đẹp rồi, đừng nghĩ nữa, mau đi thay đi, kẻo thầy Phong đến mà bắt thầy chờ thì ngại lắm. - Như Ngọc túm lấy một bộ đồ rồi nhét vào tay Như Nguyệt bắt cô đi thay đồ.
Như Nguyệt nghe đến chuyện Thiên Phong sắp đến, cô không dám chần chừ nữa bèn ôm bộ đồ Như Ngọc đưa cho rồi nhanh chóng thay. Vốn dĩ cô không thích mặc cầu kỳ, nhưng vì sáng nay, xe của cô bỗng dưng bị hỏng. Đang nghĩ đến việc đón taxi đến dự sinh nhật của Diệp Hân, thì Thiên Phong xuất hiện và đề nghị sẽ đưa hai người đi dự tiệc và đưa hai người về nhà an toàn bằng xe riêng. Như Nguyệt rất vui vì thế càng muốn đẹp hơn một chút.
Như Nguyệt vừa được Như Ngọc giúp tết mái tóc dài thật đẹp, thật gọn gàng phù hợp với bộ đồ cô đang mặc thì Hoàng Tuấn đẩy cửa phòng đi vào hỏi:
- Này, hai người sửa soạn xong chưa. Đến rồi đó.
- Xong rồi, xuống liền đây. - Như Nguyệt vừa đáp vừa đứng dậy tung tăng chuẩn bị ra xe của Thiên Phong mà không chú ý đến sắc mặt hơi nhăn nhó của Hoàng Tuấn.
Nhưng Như Ngọc đi sau thấy rõ ràng nên huých tay Hoàng Tuấn hỏi nhỏ:
- Có chuyện gì vậy?
- Xuống đi rồi biết. - Hoàng Tuấn ảo não đáp lời. Do Hoàng Tuấn cũng chơi chung nên Diệp Hân mời luôn cả cậu tham gia. Có dịp vui chơi nên Hoàng Tuấn hăng hái lắm, nhưng khi nhìn thấy cảnh tượng trước nhà Như Nguyệt, nói thật cậu hết thấy vui.
Vừa bước ra khỏi cửa nhà đã nhìn thấy Thiên Phong đứng mỉm cười với cô, nụ cười đẹp ấy khiến tim Như Nguyệt đập thình thịch. Cô khựng lại, mặt đỏ ửng, quay đầu nói với Như Ngọc đang đi sau lưng:
- Mình thích thầy thật rồi, làm sao đây.
Đến khi Như Nguyệt ra khỏi cửa mới giật mình thấy Viễn Hinh cũng có mặt ở trước cửa nhà cô. Không phải là đi chung với Thiên Phong, mà là đi một chiếc xe hơi sang trọng riêng. Hai người đứng trước mặt cô rạng ngời đến mức chói mắt. Hai người đàn ông dáng dấp cao ráo, lại ăn bận rất đẹp, khiến Như Nguyệt có chút choáng ngợp.
Vừa thấy cô ra, Viễn Hinh nhíu mày quan sát từ trên xuống dưới rồi lên tiếng cằn nhằn ngay lập tức:
- Sao lại mặc như thế này?
- Không mặc thế này chứ mặc thế nào? - Như Nguyệt nói năng cộc lốc.
- Như vậy đẹp mà. Rất thoải mái. - Thiên Phong vỗ vai Viễn Hinh, nhìn Như Nguyệt tán thưởng.
Được khen, Như Nguyệt rất vui, cô nhìn Thiên Phong mà nói:
- Tụi em xong rồi thầy, chúng ta đi thôi.
- Vậy giờ đi xe thầy hay xe cậu ấy? - Thiên Phong cười cười hất đầu ra hiệu về phía Viễn Hinh hỏi.
- Không phải hai người đến cùng nhau à? - Như Nguyệt tròn mắt nhìn Viễn Hinh tò mò lên tiếng.
Viễn Hinh trước ánh mắt của cô ho nhẹ một cái, mặt hơi đỏ lên tiếng nói:
- Tình cờ em đi ngang qua đây, thấy anh nên mới ghé qua mà thôi.
- Ồ, ra là vậy. - Thiên Phong có chút nhạc nhiên, lúc anh đến rõ ràng là đã nhìn thấy xe Viễn Hinh đang đỗ đằng xa, nhưng anh cũng không muốn bắt bẻ gì em mình, nên chỉ gật đầu rồi bảo - Vậy giờ đi xe thế nào?
- Đương nhiên tụi em đi xe của thầy rồi ạ! - Như Nguyệt nhanh nhảu đáp liền, cô đâu ngu dại gì chui đầu vào xe của tên khốn đó để bị hành hạ chứ. Đi theo Thiên Phong là an toàn nhất, nói xong cô vội vàng mở cửa chui vào xe.
Viễn Hinh nghe cô nói vậy thì sầm mặt tức tối nói:
- Ai bảo là sẽ cho bạn đi cùng chứ. Mất công bẩn xe.
Nói xong, Viễn Hinh mở cửa lên xe, phóng đi thật nhanh, để lại mọi người không kịp nhìn theo. Thiên Phong lắc đầu cười nhẹ rồi nhanh chóng lái xe đưa mọi người đi.
- Woa, toàn trai đẹp không? - Như Ngọc há hốc miệng nhìn ngắm mấy anh chàng có mặt trong buổi tiệc, ai cũng ăn mặc thật đẹp.
- Sang trọng quá! - Như Nguyệt thầm than khóc trong lòng, cô không nghĩ một bữa tiệc sinh nhật lại sang trọng như thế này. Nhìn ai cũng áo lụa quần là còn cô chỉ áo thun quần jean hết sức bình thường. Hèn chi tên Viễn Hinh lại trợn mắt nhìn cô đầy kinh ngạc như thế, thật sự là cô cũng cảm thấy bản thân mất mặt lắm - Biết thế mặc bộ váy được tặng cho rồi.
- Giờ bà hối hận cũng muộn rồi, bảo mà không chịu nghe. Thôi đi, cứ xem như là cá tính và tự tin nhìn lên vậy. - Như Ngọc nghe cô than thở thì chép miệng an ủi.
Như Nguyệt cảm thấy ánh mắt khinh bỉ của vài người nhìn mình, cô chỉ biết gượng cười thôi. Bạn trong lớp đại học, Diệp Hân chẳng mời ai ngoài cô và Như Ngọc. Người quen ngoài Hoàng Tuấn ra chỉ có Viễn Hinh, và Đăng Khôi mà thôi, nhưng hai người đó đang bị một đám con gái quay quanh, hơn nữa cô tránh Viễn Hinh còn hơn tránh hủi, đến gần hắn ta làm chi. Thiên Phong thì chưa thấy vào. Như Nguyệt cũng chẳng có thời gian than thở nhiều vì Diệp Hân đã bước ra nhìn thấy cô rồi. Diệp Hân hôm nay diện váy hồng cúp ngực rất đẹp, tôn lên làn da trắng mịn đến con gái như cô còn thích nữa là.
Như Nguyệt và Như Ngọc nhanh chóng hòa mình vào buổi tiệc, sau khi tặng quà cho Diệp Hân xong, hai cô nàng ham ăn nhìn thấy tiệc buffet đương nhiên không thể bỏ qua, chẳng thèm nghĩ ngợi gì đến cách ăn mặc không phù hợp với quần chúng xung quanh. Hai người đang đang mắt tròn mắt dẹt với món ăn đẹp mắt, thì Như Ngọc khẽ huých tay Như Nguyệt bảo:
- Ê nhìn kìa. Anh chị kia đẹp đôi ghê chưa.
Như Nguyệt nhìn theo hướng chỉ của Như Ngọc thì hóa đá mất mấy giây. Sau đó cô lập cập nói với Như Ngọc:
- Là họ đó.
- Ai cơ? - Như Ngọc quay đầu nhìn Như Nguyệt hỏi, rồi nhìn hai người đó lần nữa. Hai người đi vào được chào hỏi quá chừng.
- Cặp đôi truyền thuyết.
Như Ngọc lập tức quăng đĩa thức ăn xuống bàn, rồi lục lọi trong túi xách ra cuốn sổ tay nhỏ cùng một cây bút hồng có lông gắn trên đầu, định hùng dũng lao đi thì bị Như Nguyệt giữ lại:
- Bà định làm gì?
- Xin chữ ký chứ làm gì. - như Ngọc trả lời thản nhiên như việc xin chữ ký hai người đó là điều tất nhiên cần làm.
- Cho tui xin đi bà. Tui mất mặt chưa đủ à, bà cũng định mất mặt theo à?
Như Ngọc nghe Như Nguyệt nói thì luyến tiếc bỏ sổ tay và bút vào, nhưng mắt vẫn ngóng về phía hai người kia. Ngẫm nghĩ một lúc rồi bảo:
- Càng nhìn càng thấy hai người họ quen nha... Đúng rồi, trên tạp chí doanh nhân. Còn nhớ một lần chú Phong được lên báo, mình cũng mua về xem, có thấy hai người họ, họ được khen rất nhiều.
- Nếu họ không giàu thì đã bị thằng con phá của kia làm cho ra đường ở rồi. - Như nguyệt khinh thường liếc Viễn Hinh đang nói chuyện với bạn trong góc, cô vẫn nhớ Viễn Hinh thoải mái vung tiền mua sắm quần áo cả trăm triệu không chút chớp mắt. Cô cảm thấy buồn thay cho ba mẹ Viễn Hinh, nên đưa mắt nhìn họ, nào ngờ lại bị mẹ của Viễn Hinh bắt gặp.
Thấy bác gái cười với mình, Như Nguyệt bèn cười đáp lại nhưng trong bụng khóc ròng rã. Theo phép lịch sự, cô phải đến chào hỏi và cám ơn, nên Như Nguyệt đành truyền cái đĩa trên tay mình sang cho Như Ngọc, sau đó bước về phía ba mẹ Viễn Hinh.
- Con chào cô chú. - Như Nguyệt tỏ ra lễ phép gật đầu nhìn hai người có sức hút trước mặt mình - Cô chú cũng dự tiệc ạ.
- Ừ, cô chú là bạn thân của ba mẹ Diệp Hân nên xem Diệp Hân như con gái từ nhỏ. Sinh nhật của Diệp Hân tất nhiên phải đến rồi. - Hiểu Đồng nhẹ nhàng cười đáp lại cô.
- Ba mẹ đến rồi sao? Cô chú và mọi người đang chờ ba mẹ ở nhà trên. Ba mẹ lên trên đi, ở dưới này ồn lắm. - Viễn Hinh từ đâu xuất hiện cắt ngang cuộc trò chuyện của bọn họ. Nhưng lần này, Như Nguyệt lại chẳng ghét mà còn mừng thầm như vừa được giải thoát khỏi tù đày.
- Vậy ba mẹ lên trên gặp cô chú, tụi con cứ ở dưới này chơi vui vẻ đi. - Vĩnh phong gật đầu rồi nắm tay cùng vợ định bước lên tầng trên, thì Hiểu Đồng quay đầu nói:
- Cô cứ tưởng hôm nay cháu sẽ mặc váy cơ đấy.
Một câu khiến Như Nguyệt chết sững, cô chỉ biết cười trừ nhìn ba mẹ Viễn Hinh rồi đi. Hối hận lần thứ hai vì đã không mặc bộ váy kia.
Viễn Hinh đợi ba mẹ đi xa rồi mới liếc nhìn Như Nguyệt, để đỡ quê, Như Nguyệt đành cười ngốc với Viễn Hinh. Cô giả lả tìm chủ đề khác để nói:
- Này, bạn tặng quà gì cho Diệp Hân vậy? Theo mình thấy thì nên nhân cơ hội này mà tỏ tình với bạn ấy đi, kẻo có kẻ khác cướp tay trên đó. Nhìn xem, xung quanh bạn ấy có biết bao anh chàng.
Sau đó, cô cười hì hì, đưa ra lời đề nghị:
- Thật ra mình có thể giúp đỡ bạn tỏ tình với Diệp Hân.
Trước lời nhiệt tình giúp đỡ của Như Nguyệt, Viễn Hinh chỉ khinh bỉ nhìn rồi bĩu môi chế diễu:
- Xấu xí còn quê mùa một cục.
Trước khi rời đi còn phán lại một câu:
- Ngu ngốc.
Nói xong thì bỏ đi khiến Như Nguyệt muốn nổi cáu cũng không được. Bộ đồ này cô thấy đẹp lắm mà, chỉ tại mấy người kia còn mặc đẹp hơn nhiều mà thôi. Còn nữa nha, chưa biết ai thông minh hơn ai à.
Như Nguyệt nhiệt tình ngồi một chỗ ăn uống, trong khi Như Ngọc và Hoàng Tuấn đã đi tìm đối tượng cho mình. Cô vừa ăn vừa đưa ánh mắt căm hờn nhìn Viễn Hinh, hận không nhai tên này ra làm trăm mảnh. Xem Viễn Hinh cả buổi cứ đi theo Diệp Hân mà tội, cô cảm thấy tên này ích ỷ nhỏ nhen mà còn nhát nữa chứ. Yêu mà chẳng dám tỏ tình với người ta.
Như Nguyệt nhìn mãi, chẳng thấy Thiên Phong ở đâu, cô hơi buồn chán. Thấy mọi người bắt đầu ra sàn nhảy với nhau, cô thấy mình như lạc loài. Đang định bỏ ra ngoài thì một bàn tay xòe ra trước mặt cô hỏi:
- Có muốn khiêu vũ cùng thầy không?
Trái tim Như Nguyệt đập mạnh, cô gật đầu cái rụp, đứng dậy nắm tay Thiên Phong đi vào sàn đầy hứng khởi mà quên mất một điều là mình chẳng biết khiêu vũ.
- Xin lỗi, xin lỗi thầy. - Cô liên tục mở miệng với vẻ mặt ăn năn khi liên tục đạp lên chân của Thiên Phong. Đây là lần đầu tiên cô nhảy, hơn nữa lại ở gần Thiên Phong như thế khiến cô hồi hộp vô cùng. Còn nữa, cô chỉ mang đôi giày búp bê thấp, nên khi nhảy càng không được đẹp.
- Không sao. Mới lần đầu ai cũng vậy. - Thiên Phong cười hiền nói.
- Diệp Hân lần đầu nhảy là biết nhảy luôn, có đạp chân anh bao giờ đâu. - Viễn Hinh từ đâu xuất hiện bên cạnh cười chế giễu.
Như Nguyệt thầm nguyền rủa, dù thấy Viễn Hinh cùng Diệp Hân đang cùng nhay nhảy rất vui vẻ rất bài bản mà cô chạnh lòng. Trong lúc lơ đễnh cô lại giẫm phải chân Thiên Phong. Cô đưa tay lên miệng cắn, ánh mắt như cún con tội nghiệp nhìn anh.
- Chúng ta đổi bạn nhảy đi, nếu không lát nữa chân anh phải bó bột cả tháng mất. - Viễn Hinh buông Diệp Hân ra rồi kéo tay Như Nguyệt về phía mình giễu cợt, sau đó trừng mắt nhìn cô nạt nộ - Thử giẫm chân tôi một cái xem.
Như Nguyệt đưa ánh mắt cầu cứu, nhưng Thiên phong và Diệp Hân đã nắm tay nhau khiêu vũ rồi. Viễn Hinh ôm chặt lấy eo không cho cô chạy thoát. Dưới sự dìu dắt của Viễn Hinh, Như Nguyệt ít giẫm lên chân cậu hơn, bởi vì cô phải nhón ngót mà nhảy, lưng cũng vì vậy mà thằng đờ. Chân mỏi, lưng nhức đúng là một sự hành hạ chết người.
Trời ơi, giờ cô đã biết trong đời cô ghét nhất là tên Viễn Hinh - Quần Chíp Rùa, ghét thứ hai là khiêu vũ.
Sau khi được thả ra, Như Nguyệt bải hoải ngồi dựa vào ghế sofa, cô ước gì mọi người biến mất hết để cô có thể thoải mái nằm dài trên ghế. Nhớ lại cực hình nhiều năm trước của Viễn Hinh với cô mà ghiến răng ghiến lợi, đúng là cô bị trả thù mà.
Giận nhất là Như Ngọc và Hoàng Tuấn dám bỏ mặc cô, kẻ mê trai, kẻ hám gái, về sẽ biết tay.
- Mệt lắm hả? - Diệp Hân đi vào, trên tay là một ly nước ép thơm ngon đưa cho cô.
Như Nguyệt cảm động muốn khóc, thế gian này chỉ có Diệp Hân là tốt với cô nhất.
Diệp Hân ngồi xuống bên cạnh Như Nguyệt, cô liếm môi cân nhắc xong rồi mới nói:
- Như Nguyệt nè, liệu mình có nên tỏ tình trong ngày sinh nhật hay không?
Như Nguyệt hai mắt sáng rực khi nghe Diệp Hân nói, cô nghĩ đến tên Viễn Hinh, xem như lần này có lợi cho hắn ta lắm rồi, nên cô lập tức gật đầu tán thành nói:
- Tỏ tình trong ngày sinh nhật rất có lợi. Nếu người kia chưa có bạn gái, nhất định sẽ suy nghĩ lời tỏ tỉnh này vì không muốn Hân buồn trong ngày sinh nhật.
Nói chung là cô vô cùng ủng hộ Diệp Hân với tên Quần Chíp Rùa Viễn Hinh kia. Thứ nhất, cô thấy tên này thích Diệp Hân từ lúc nhỏ, cho nên muốn tác thành cho hắn ta. Thứ hai, sau này hắn có thể biết ơn cô đã giúp hắn kết đôi với Diệp Hân mà không gây khó dễ cho cô nữa. Một tên trúng hai đích.
Ai ngờ, Diệp Hân gật gù đứng lên nói:
- Được rồi. Vậy hôm nay mình quyết định sẽ tỏ tình với anh Thiên Phong.
@by txiuqw4