CHƯƠNG 10: ĐIỀU BẤT NGỜ
Ngày được nghỉ, ba Phong lái xe đến đón cô và Như Ngọc về quê, Hoàng Tuấn cũng xin về theo. Như Nguyệt ngồi im lặng trên xe, ba Phong hỏi thì cô mới lên tiếng trả lời, vẻ mặt buồn thiu khiến Như Ngọc và Hoàng Tuấn chỉ biết đưa mắt nhìn nhau rồi thì thầm to nhỏ.
Kết quả tỏ tình của Diệp Hân với Thiên Phong thế nào, Như Nguyệt cũng không biết. Bởi vì cô giả bệnh đón xe taxi về sớm, bỏ Như Ngọc và Hoàng Tuấn ở lại buổi tiệc. Như Nguyệt về cuộn người thật chặt ở trong chăn mặc cho Như Ngọc và Hoàng Tuấn hỏi xảy ra chuyện gì, cô đều chọn im lặng.
- Hôm nay con sao vậy, chẳng thấy con vui vẻ gì khi được về nhà hết. - Ba Phong thấy con gái ngồi im nên quay sang hỏi.
- Bả đến ngày rồi đó dượng. - Như Nguyệt chưa kịp trả lời thì Hoàng Tuấn đã nhanh nhảu lên tiếng đáp thay cho Như Nguyệt.
Nếu như bình thường, Như Nguyệt nhất định nhào qua đánh cho Hoàng Tuấn một trận nên thân, nhưng nghĩ lại dù sao cái miệng lẻo mép của Hoàng Tuấn cũng giúp cô qua mắt ba Phong, nên Như Nguyệt tạm tha, nhưng cô cũng phải trừng trị cái miệng đó một chút bèn giở thói lưu manh nói:
- Có tin chị dùng băng vệ sinh trám miệng mày hay không?
Hoàng Tuấn muốn giúp người, không ngờ bị nói thế thì trợn mắt tức giận định lên tiếng mắng, thì Như Ngọc vội vàng bịt miệng cậu lại, sau đó nói khẽ:
- Bình tĩnh, bình tĩnh. Thông cảm đi, thông cảm đi…
Hoàng Tuấn nghe vậy thì đành im lặng, ba Phong nhìn bọn trẻ chỉ lắc đầu không hỏi gì thêm. Như Nguyệt nhìn ra bên ngoài, đã về gần tới nhà rồi, tâm trạng cũng tốt lên. Cô ngồi thẳng, thở hắt ra một hơi cố xua đi hết cái buồn, dù sao đó chỉ là một chút vu vơ mà thôi, không đáng để nghĩ tới mãi.
Về đến nhà đúng là không còn gì bằng, chăn đệm êm ấm quen thuộc, được mẹ nấu toàn món yêu thích, hơn nữa dưới quê yên tĩnh hơn so với thành phố ầm ĩ, khí hậu trong lành khiến tinh thần sảng khoái. Cô không cần ngày ngày uể oải thức dậy đi học, điều đặc biệt hơn nữa là không phải nhìn thấy cái bản mặt đáng ghét của tên Quần Chíp Rùa nữa.
Mấy đứa bạn cũng hẹn trước nên đồng lọat về nhà, cả nhóm tụ tập lại nói chuyện rất vui vẻ, kể lại chuyện học ở trường mới cho nhau nghe, từ chuyện vui đến chuyện buồn, rồi cùng nhau mắng mấy kẻ khốn khiếp khiến bạn bè buồn… khiến nỗi buồn của Như Nguyệt thoáng chốc bay biến. Cô nhanh chóng đá quăng Thiên Phong và Viễn Hinh ra khỏi đầu, tận hưởng mấy ngày nghỉ vui vẻ.
Đáng tiếc, quen thức dậy sớm, nên dù mẹ cho phép cô ngủ thêm thì Như Nguyệt cũng không ngủ được nữa. Cô quyết định thức dậy sớm đi đón ánh bình minh lâu rồi không được ngắm.
Sáng sớm ở dưới nông thôn quả là khác xa một trời một vực với thành phố, yên tĩnh và mát mẻ, đời sống chậm chạp chứ không ồn ào hối hả như trên thành phố.
Nhìn mấy con vịt sáng sớm đã tung tăng bơi lội dưới bờ hồ, Như Nguyệt thấy khoan khoái trong lòng, cô vươn vai hít thở thật sâu:
- Đúng là trong lành quá đi mất. Mình yêu cảm giác này nhất.
Như Nguyệt vung tay, không ngờ chiếc vòng tay bằng đá Diệp Hân tặng cô bị vuột khỏi tay rồi rơi xuống mặt hồ, vướng vào một cánh bèo lớn bên dưới. Như Nguyệt thấy vậy bèn cởi áo khoác, bỏ đôi dép ở chân ra, quyết định xuống hồ vớt chiếc vòng lên. Sáng sớm, giữa hồ lạnh, Như Nguyệt có chút rùng mình lưỡng lự vì sợ bị cảm, nhưng nghĩ đây là quà tặng của Diệp Hân nên cô đành quyết tâm vớt cho được chiếc vòng.
- Này, đồ ngốc…
Như Nguyệt tưởng mình bị ám nên mới nghe thấy giọng nói của Viễn Hinh, cô chắc mẩm vì gió lạnh khiến tai ù đi nên tiếp tục khom người định trườn xuống bên dưới.
- Này Heo Mập Cận Thị.
Lần này giọng hét lớn hơn, gần hơn và có chút hoảng hốt hơn. Như Nguyệt giật mình đứng thẳng lưng quay người lại nhìn kẻ đang chạy đến trước mặt. Lần này cô xác định tai nghe không lầm, trước mặt cô rõ ràng là tên Quần Chíp Rùa chẳng sai một li nào, đang kinh ngạc không hiểu vì sao tên này lại xuất hiện ở đây thì bất ngờ cô bị trượt chân, sau đó chới với ngã tõm xuống hồ.
Sau đó là một tiếng bùm tiếp theo vang bên tai của cô. Tiếp đó cô cảm thấy một bàn tay chạm vào ngực, trong đầu cô chỉ có duy nhất một suy nghĩ cô bị tên khốn này sàm sỡ, cho nên ra sức đập tay thật mạnh vào Viễn Hinh. Cô càng vùng vẫy dưới nước, thì tay Viễn Hinh càng cố giữ chặt cô hơn, động chạm càng nhiều, khiến Như Nguyệt tức giận, dù trong nước vẫn cố đạp thật mạnh vào bụng Viễn Hinh. Cuối cùng cô đã có thể thoát khỏi Viễn Hinh rồi nhanh chóng lao lên bờ.
Cô lên bờ ho khan mấy cái, quay lại định mắng cái tên khốn biến thái thì thấy vẻ mặt nhăn nhó của Viễn Hinh có chút khác lạ. Sau đó thấy Viễn Hinh từ từ chìm xuống mặt hồ. Linh tính mách bảo cú đạp dưới nước của cô lúc nãy không hề nhẹ, Như Nguyệt vội vàng lao xuống hồ vớt Viễn Hinh lên.
Viễn Hinh nặng biết bao nhiêu, Như Nguyệt phải gồng hết sức mới lôi được Viễn Hinh lên. Cô thở dốc nhìn Viễn Hinh nằm dài trên bờ, nhưng không quên mắng:
- Dám gọi mình là Heo Mập. Nhìn xem, ai mới là heo mập, năng chết đi được.
Thấy Viễn Hinh nằm im bất động, Như Nguyệt bèn dùng tay tát lên má Viễn Hinh lay gọi.
- Này.
Cô tát vậy mà Viễn Hinh vẫn nằm yên bất động khiến Như Nguyệt hoảng sợ vô cùng. Cô hốt hoảng lay người cậu, miệng khẽ gọi:
- Này, này tỉnh lại đi.
Hai tay đặt lên ngực ấn mạnh vài cái nhưng vẫn nằm im bất động.
- Không xong rồi, phải hô hấp nhân tạo thôi.
Nói xong, Như Nguyệt hít một hơi thật sâu, tay giữ chặt mũi viễn Hinh, rồi cúi người xuống định làm hô hấp cho cậu, nào ngờ cô vừa cúi xuống thì Viễn Hinh đã nhổm đầu lên và hôn thật nhanh lên môi cô. Như Nguyệt bất ngờ nên hóa đá tại chỗ, Viễn Hinh ngồi bật dậy phá ra cười nắc nẻ.
Nghe tiếng cười, Như Nguyệt tỉnh trí, cô tức giận đến đỏ cả mặt, cô chỉ tay vào Viễn Hinh run rẩy nói không nên lời:
- Đồ… đồ… khốn…
Viễn Hinh đứng bật dậy vẫn cười nắc nẻ:
- Cái đó gọi là trả thù trí thức đó. Ai bảo dám đá mình.
“Trả thù trí thức” cái gì chứ. Như Nguyệt tức giận đứng bật dậy muốn đuổi theo đánh Viễn Hinh. Cậu vừa bỏ chạy vừa trêu cô:
- Nè, không phải hôn mình bị nghiện nên đuổi theo hôn tiếp phải không?
- Hôn tiếp cái đầu bạn, mau đứng lại cho mình, đừng để mình bắt được nếu không đừng trách. - Bình thường cô có thể sợ Viễn Hinh, nhưng có câu hổ xuống đồng bằng chẳng khác mèo. Đây là lãnh địa của cô, cho nên Như Nguyệt chẳng cảm thấy sợ Viễn Hinh, chỉ một lòng muốn xé xác cậu ra để bù đắp nụ hôn vừa rồi.
Như Nguyệt đuổi một đoạn thì thấy Viễn Hinh dừng lại, cô bắt được cậu vui mừng reo lên:
- Bạn chết chắc rồi.
Nào ngờ lại nghe Viễn Hinh hắt xì thật mạnh, còn hắt xì liên tục. Viễn Hinh nhăn nhó nhìn Như Nguyệt trách móc:
- Xem đi, có lòng tốt nhảy xuống sông cứu bạn, chẳng những bị bạn vừa đánh vừa đạp khiến mình bị cảm lạnh rồi, giờ còn bị bạn đuổi nữa. Bạn đúng là người vô lương tâm.
Như Nguyệt nghe lời Viễn Hinh nói bất giác rùng mình. Nhưng nhanh chóng hùng hổ nói:
- Tại bạn hại mình rơi xuống sông chứ ai.
- Ờ, tại mình nghĩ bạn định nhảy xuống đó. - Viễn Hinh gải đầu gãi tai bối rối nói - Lần trước thấy bạn xém chết đuối nên đâu nghỉ là bạn biết bơi.
- Mình định vớt chiếc vòng đánh rơi bên dưới thôi. - Như Nguyệt liếc nhìn chiếc vòng bị chìm từ bao giờ mà nổi cáu - Giờ thì hay rồi, nhờ ơn bạn mà cái vòng mất tiêu.
- Mình tưởng bạn vì thất tình nên muốn tự tử chứ bộ… - Viễn Hinh trong lúc bị mắng muốn biện minh mà lỡ lời, nói xong thì mặt tái mét quay đi không nhìn Như Nguyệt.
Như Nguyệt nghe bên tai mình sấm sét đánh ầm ầm, cô cảm thấy trong người có một luồng khí xông lên muốn nghẹn. Chuyện cô thích Thiên Phong chỉ có mình Như Ngọc và Hoàng Tuấn biết mà thôi, Như Ngọc chắc chắn không nói, vậy chỉ có Hoàng Tuấn. Cô nghiến răng nghiến lợi thề là về nhà phải làm thịt Hoàng Tuấn, sau đó chỉ vào mặt Viễn Hinh mắng xối xả:
- Thất tình cái đầu bạn. Có bạn điên mới tự tử. Dòng họ bạn đều thất tình, cả họ bạn đều tự tử thì có.
- Nè, bạn đừng quá đáng nha, người ta nghĩ bạn thấy Diệp Hân tỏ tình với anh Phong thì buồn nên mới cố tình lặn lội chạy xuống đây muốn an ủi bạn thôi.
Nghe Viễn Hinh nói, Như Nguyệt bèn bĩu môi:
- Xì, mình thất tình mà lại đổ tội danh này cho người khác. Thế nào? Cái cảm giác người con gái mình thích lại thích người anh em của mình ra sao?
- Bạn đang nói Diệp Hân hay là nói về bạn thế? - Viễn Hinh đờ người nhìn Như Nguyệt hỏi lại.
- Điên à, đương nhiên là mình nói Diệp Hân rồi. Chẳng phải bạn vẫn thích Diệp Hân hay sao, từ nhỏ cho đến bây giờ. Còn mình với bạn liên quan gì đến nhau? - Như Nguyệt trợn mắt sừng sộ đáp.
- Bạn vẫn nghĩ mình thích Diệp Hân à? - Viễn Hinh bối rối nhìn Như Nguyệt hỏi, sau đó lúng túng nói - Đó chỉ là chuyện lúc bé, sau khi, sau khi… - Viễn Hinh nói nửa chừng thì đỏ mặt bỏ dở câu nói.
- Sau đó cái gì? - Như Nguyệt thấy Viễn Hinh tự nhiên đỏ mặt thì lấy làm lạ bèn nghiêng đầu nhìn cậu hỏi.
- Hắt xì…
Như Nguyệt vội né trách, sau đó cô phất tay nói:
- Thôi bỏ đi, đến từ đâu thì về lại nơi đó đi. Đừng cản trở mình tĩnh dưỡng.
Nói rồi cô nhặt áo xỏ dép quay đầu đi về nhà, dù cả người cũng ướt và lạnh nhưng cô đã quen rồi nên không dễ bị bệnh như cái tên yếu đuối kia.
- Mình vì bạn mà bị cảm. Bạn có thể quay lưng bỏ đi như vậy thì mình biết làm sao?
- Xe đâu? Lên xe về nhà là được rồi?
- Mình đi taxi đến đây. Giờ tìm đâu ra taxi chứ? Cũng không có đem theo hành lí. - Viễn Hinh ảo não lên tiếng, sau đó hắt xì thêm mấy cái.
- Sao tự nhiên xuống đây? - Như Nguyệt mủi lòng khi thấy người trước mặt ướt hơn chuột lột - Đi theo mình.
Như Nguyệt định dẫn Viễn Hinh về nhà nội, vì căn nhà đã ở ngay trước mặt, nhưng suy nghĩ lại thì thấy quần áo ở nhà nội có lẽ hơi nhỏ, cho nên quay đầu đưa Viễn Hinh về nhà mình để cậu ta thay quần áo của ba cô hay của Hoàng Tuấn thì hơn.
Quần áo của Hoàng Tuấn, Viễn Hinh miễn cưỡng mặc được, nhưng điều đáng nói ở đây chính là… quần lót. Viễn Hinh dứt khoát không chịu mặc chung quần lót với Hoàng Tuấn và vì vậy Hoàng Tuấn bị ép buộc đi ra shop quần áo trên thị trấn mua. Như Nguyệt đột nhiên tốt bụng đột xuất đề nghị đi mua giúp Hoàng Tuấn:
- Thôi được rồi, dù sao cũng không biết chỗ, để chị đi mua cho.
Hoàng Tuấn mừng hơn bắt được vàng, chĩa ngón cái khen ngợi Như Nguyệt. Như Nguyệt cười cười nhưng trong lòng thì nói: “Chờ đi, chị sẽ xử tử mày sau”. Hoàng Tuấn nhìn bà chị mỉm cười gian tà thì nuốt nước bọt sợ hãi, cậu thầm than số mình quá khổ. Khi thấy Viễn Hinh xuất hiện ở đây là Hoàng Tuần đã thấy đau khổ rồi, trước sự uy hiếp của Viễn Hinh, Hoàng Tuấn đã khia tất tần tật mọi chuyện. Một bên là Viễn Hinh, một bên là Như Nguyệt, một bên đánh không lại, một bên không thể đánh, thật quá thê thảm mà.
Như Nguyệt vừa mua một lố quần lót nam đúng size của Viễn Hinh, vừa lầm bầm chửi rủa vì tên này đòi phải mua quần đúng hiệu và mắc tiền đến mức Như Nguyệt xót của giùm hắn ta. Mua xong, cô phi tới nhà thằng bạn thân ngay lập tức. Lát sau ra về với vẻ mặt sảng khoái không ngừng, đưa quần lót cho Viễn Hinh đi thay. Viễn Hinh có chút xấu hổ, nhận lấy đồ lót lên lầu mở ra thì mới giật mình muốn khóc, toàn bộ lô quần lót đều có in hình con rùa.
Ký ức xấu hổ năm nào ùa về.
Lúc nhỏ, Viễn Hinh cho rằng thế giới xoay quanh mình. Thế nhưng từ khi con nhỏ Heo Mập xuất hiện, Viễn Hinh mới thấy thế giới không còn xoay quanh mình nhiều nữa. Ví dụ như viên bi của nhỏ đặc biệt hơn viên bi của cậu, dù sau này cậu có thể tìm được một viên bi như thế, thậm chí đẹp hơn thế, nhưng vẫn mang tiếng là có sau. Lúc đó, Viễn Hinh cũng chẳng muốn bắt nạt Như Nguyệt, chỉ là cô giáo lúc nào cũng khen cậu đáng yêu dễ thương, không ngờ nhỏ Heo Mập vừa đến thì cô giáo lại thích nhỏ hơn, cô thường bẹo hai gò má tròn trịa mềm mại của nhỏ mà khen dễ thương, đáng yêu khiến Viễn Hinh thấy tò mò vô cùng. Còn nhớ có lần Viễn Hinh muốn hiểu xem hai cái má bầu bĩnh ấy có gì mà khiến mọi người thích thế, cậu nhóc đã dùng tay bẹo đôi má Heo Mập. Cảm giác lúc đó là mềm mềm êm êm, hơn nữa trên người Heo Mập lại có mùi sữa non rất thơm, khiến Viễn Hinh rất thích. Từ đó rất hay bẹo má Như Nguyệt, nhưng con nít như cậu không phân biệt được lực tay, cho nên làm đau Như Nguyệt, khiến Như Nguyệt luôn khóc, thành ra mang tiếng ăn hiếp. Cứ mỗi lần Như Nguyệt khóc, đôi mắt lại tròn xoe long lanh nước, nhìn rất đáng thương.
@by txiuqw4