Hoàng đế và Giai nhân - Part 05
Viện binh từ Hy Lạp đã đến. Tướng lĩnh của ta rèn luyện họ cùng quân sĩ Ba Tư. Tìm hiểu xong những thông tin về các xứ sở phương Đông, ta cho vẽ lại bản đồ. Dẫn đầu đoàn quân mới tuân thủ sự nghiêm khắc của người Macédonie và được tăng cường những đạo binh cưỡi lạc đà và voi của Darius bỏ lại, ta tiến về phía đông Ba Tư. Suse chưa đánh đã hàng. Nhưng một cuộc nổi loạn vừa nổ ra trong thành. Thủ lĩnh của cuộc nổi loạn, một nô lệ bị các hoạn quan đuổi khỏi lâu dài sau khi Darius thất bại, tự xưng là con trai thần có cánh, đã kích động người nghèo nổi dậy. Cuộc bạo loạn nhanh chóng bị dập tắt. Bagoas bị xích và lôi đến dưới chân ta. Y là một thanh niên Ba Tư mảnh khảnh tóc đen. Mắt y xanh. Sự thù hằn, xấc xược và cuồng tín nơi y làm ta rung động. Ngay từ cái nhìn đầu tiên, ta đã quên đi ý định xử trảm và bêu xác y trước toàn dân chúng. Quỳ dưới bục, y chẳng có vẻ gì sợ hãi. Y nhìn ta trừng trừng và làm ta khó chịu. Ta, Alexandre, bá chủ thế giới, ta đỏ mặt rồi ra lệnh giam y vào một nhà tù dưới đất. Nhưng khuôn mặt đó đeo bám lấy ta. Ta không ngủ được. Đêm đó, ta muốn siết chặt y trong tay, làm y đau đớn còn ta thì hoan lạc sướng vui. Ta gọi Hephaestion đến ngay sáng hôm sau. Ta nói với Hephaestion rất nhiều nỗi lo lắng trước khi đả động chuyện chính. Ta báo với Hephaestion rằng ta sẽ ân xã cho Bagoas tuấn tú, thủ lĩnh của những kẻ nổi dậy, nhưng y sẽ bị phạt hoạn và trở thành đầy tớ của ta. Hephaestion mỉm cười cay đắng. Hephaestion đã hiểu điều ta muốn nói. Hephaestion không thể bảo vệ ta chống lại chính ta. Hephaestion, kẻ bầy tôi luôn đặt niềm vui của ta lên trên hạnh phúc của mình, phải một lần nữa biến những khổ tâm của mình thành tấm thân cho sự thỏa mãn của ta. Hephaestion cho hoạn Bagoas trẻ trung. Hephaestion chăm sóc y nhẹ nhàng và kiên nhẫn. Hephaestion chia sẻ những vết thương của y và thông cảm với những ý đồ tự sát của y. Một đêm, trên đường đến Persépolis, Hephaestion dẫn y đến lều của ta, trên người mặc áo của quan thái giám. Ta xẽ toạc quần áo của Bagoas. Trần truồng và đứng sát góc lều, kẻ tù nhân của ta chỉ còn đôi mắt để tự bảo vệ mình. Đôi mắt y xanh biếc nhìn ta trừng trừng, mạnh tới mức làm ta quên hết những ham muốn. Thay vì cưỡng hiếp y, ta nắm lấy tay y và vuốt ve khôn mặt căng cứng vì thù hằn và đau đớn. Bagoas yêu ta! Đó là lý do vì sao y giữ vẻ ngoài lạnh lùng và nổi loạn trong khi da y nóng bừng và run rẩy ngay dưới từng ngón tay ta. Muốn chính y phải thổ lộ tình yêu với ta, ta mặc độ lại cho y rồi đuổi y ra ngoài. Ta chờ một khoảng thời gian dài để Bagoas đầu hàng. Thêm một khoảng thời gian dài nữa để y thổ lộ rằng y thèm thuồng ta từ lần đầu tiên. Ta kiên nhẫn biến y thành kẻ tù nhân tự nguyện của ta. Kiêu hãnh và nhạy cảm, y làm những đam mê xác thịt giày vò ta. Bagoas là một cánh chim hoang dã mà ta nhốt vào một chiếc lồng vàng. Khi y cảm nhận tình yêu, y hát vang vui thú. Khi sự thù hằn thức tỉnh, y bực tức vì mất đi sự nam tính của mình. Y có muôn ngàn cách để giày vò ta. Y kể Darius đã để y trườn trên người, và gọi y là nàng ong nhỏ. Y hót líu lo như một con chim sẻ nhưng không chịu nó về gia đình và nguồn cội. Lúc thì y quỳ dưới chân ta, cầu xin được vuốt ve, lúc thì y biến mất nhiều ngày trời trong đau khổ và khóc than vì sức mạnh của y đã biến mất. Ta phải chịu đựng tính khí thất thường của y và quyết tâm tự sát của y mà không thể nào áp đặt ý muốn của mình. Những giày vò thường trực của y làm ta đánh mất lý trí, nhưng rồi khi y rời bỏ ta, giọng nói trẻ con, làn da bánh mật, quầng mắt xanh và những dòng nước mắt trên má y làm ta nhung nhớ. Alexandre Đại Đế đã đầu hàng. Bagoas đã chiếm một chỗ trong cuộc sống của ta: y chăm lo quần áo và các bữa ăn của ta. Ghen tị với tất cả những người ở gần ta, y hay phàn nàn sự hung hãn của người Macédoine và sự thô bỉ của người Hy Lạp. Y giải thoát mình khỏi những phiền não ấy bằng cách làm ta quen với sự mềm mại của phương Đông. Chúng ta tiến về phía đông, rồi về phía tây, rồi về phía bắc, rồi lại về phía đông. Dọc theo những con đường cụt mà Darius chạy trốn, ta chiếm các thành đô đang khởi nghĩa. Với những thành trì nào đầu hàng vô điều kiện, ta để họ được tự trị và để lại một đội quân đồn trú. Vừa đến ta đã vội ra đi, khiên trên tay và mũi lao ở phía trước. Ta không ngơi nghỉ nữa. Ta không có thời gian. Phố thị, làng mạc, thành trì liên tiếp nhau. Ta lẫn lộn hết tên của chúng. Để dễ dàng hơn, ta gọi tất cả là Alexandrie. Tất cả những thành đô ta chiếm đoạt được đều biến thành vợ ta. Vừa cưới xong, tất cả đều sẽ bị bỏ rơi. Đường rẽ thành hai hướng trong các hẻm núi. Ta luôn đi về bên trái. Bị thúc giục bởi ước muốn tiến lên ngày càng nhanh, đôi khi, ta cưỡi ngựa nhiều ngày liên tiếp. Đôi khi, ngắm những thung lũng sâu và những dòng sông cuồn cuộn chảy dưới chân mình, ta chợt nghĩ tới người con gái vận đồ đỏ đang chờ đợi ta trên mỏm núi cao. Nàng ở đâu? Có thể nào ta đã mất nàng khi rẽ trái ở một hẻm núi? Ta bật cười cay đắng khi nghĩ nàng đang ở trên một con đường ta đã qua, một mảnh đát đã quy hàng. Chuỗi ngày nhiệt huyết xen với những ngày mệt mỏi và buồn bã. Ta khép mình trong lều, cấm bất kỳ ai tới gần. Ta viết hết thuư này đến thư khác cho mẹ Olympias, khi thì trách móc bà không yêu thương ta, khi thì ngợi ca bà như ngọn lửa trong cuộc đời ta. Mẹ ta là sợi dây duy nhất còn nối liền ta với Macédonie,mảnh đất càng ngày càng mờ nhạt trong tâm trí ta. Trong những ngày hẻm núi, mùa đông chưa qua và tuyết vẫn rơi đầy. Chỉ những bộ lông thú quý hiếm mới che chở được cái lạnh chết người và các tướng lĩnh của ta phải làm quen, thích nghi dần với giá buốt thấu xương. Đêm đến, những ngọn lửa lớn cháy lên bên lều. Những lễ hội đặc trưng của các bộ tộc nối tiếp nhau kéo theo những bữa tiệc say khướt, những điệu nhảy cuồng nhiệt, những lễ hiến sinh và những nghi thức phù thủy. Một buổi sáng, Bessos, một tướng quân Ba Tư mang về cho ta xác Darius. Vụ việc này làm đám binh lính nhốn nháo xôn xao, còn ta, ta thấy lạnh nơi sống lưng. Một chiến thắng chung cuộc mà không có chiến đấu, đối với Alexandre, đó chỉ là thất bại. cúi nhìn xác chết đã bị biến dạng của kẻ thù, ta không tin hắn đã chết. Đêm khuya, khi quân lính đang say giấc, ta và Bagoas bí mật trở lại. Người tình cũ của Darius đã khẳng định nghi ngờ của ta là đúng: đây chỉ là xác thế mạng. Tên Darius hèn hạ đã buông ngai vàng bằng cách gửi cho ta xác chết của hắn, nhưng thật ra hắn chỉ muốn bảo toàn mạng sống và tránh phải đối mặt, chiến đấu với ta. “Chết”, hắn mong xoa dịu ta bằng những thành thị và người tình của mình. “Sống”, hắn sẽ còn là một hiểm họa rình rập chực chờ. Hắn lúc nào cũng có thể tái sinh, báo thù, lấy lại những gì đã từng thuộc về hắn và cũng là những gì hắn đã nhanh chóng mất đi. Ta vờ sa bẫy hắn, cho chôn cái xác thế mạng theo đúng nghi thức hoàng gia. Nhờ cái chết đó, ta nhận một danh hiệu hoa mỹ: vua của toàn cõi Á châu. Rồi viện cớ tất cả các tỉnh thành Ba Tư đã hàng phục Alexandre, ta phi ngựa qua cac lối đi hiểm trở núi non để tìm bằng được Darius thật sự. Truy đuổi một kẻ còn sống nhưng không tồn tại, ta dấn sâu vào những vùng đất tăm tối của phương Đông. Ta leo lên nhưng ngọn núi cao. Những cánh đại bàng dẫn đường cho ta và đồng hành cùng ta. Chúng không sợ lạnh, không sợ cô đơn. Chúng bay phía trên cuộc đời. Trên những đỉnh núi cao ta ngắm nhìn thế giới, ta bất chợt mỉm cười khi nghĩ đến cái chết có thể đang chờ mình nơi cuộc đối đầu sắp sửa. Còn Darius sẽ sống sót. Hắn sẽ chiến thắng trong cuộc chiến mà hắn đã từng bại trận. Bessos, kẻ tiếp tay Darius, đã bị lột da sống. Kể từ nay, ngoại trừ Bagoas, không ai biết kẻ thù của ta còn sống. Thế giới bị hủy diệt rồi thế giới lại hồi sinh. Ở nơi xưa kia chỉ có con đường mòn, giờ đã xuất hiện một con đường rộng rãi mà quân lính của ta canh gác ngày đêm. Trên những lối quân ta đã đi qua, những nhà trọ mọc lên san sát, những đoàn xe buôn nườm nượp bán hàng hóa của phương Tây và mua về hàng hóa phương Đông. Những đội quân của ta xếp thành những hàng dài có thể co dãn, xoay xở được ngay trong lúc đang lao nhanh xuống nhứng sườn đồi hay rình rập trong hẻm núi. Những cuộc hành quân tiếp tục. Những lời đồn đại về ta đi trước vó ngựa của ta và những bộ tộc thường muốn quy hàng không kháng cự. Quân đội của ta đã đông lên. Đội liên minh Corinthe đã thu nạp thêm những tân binh Ba Tư và những chiến binh các bộ tộc chư hầu dâng đến. Ta ra lệnh cho họ lấy những cô gái địa phương làm vợ và gieo vào lòng họ mầm giống cho những chiến binh tương lai của vương quốc ta. Ta cho gọi những nhà hiền triết Hy Lạp và Babylone đi cùng ta suốt những cuộc viễn chinh. Họ phải minh họa, nghiên cứu, ghi chú lại những miền đât, những hệ động vật và những nhóm người lúc bấy giờ còn chưa được biết đến. Thợ rèn và thợ làm vũ khí lao động không ngơi nghỉ ngày đêm. Những thương nhân buôn vũ khĩ tiếp quản kho vũ khí của kẻ thù sau mỗi cuộc chiến và phải cung cấơ chén đĩa, vải vóc và lông thú khi chúng ta cần. Thợ may quân phục. Thợ giày Macédoine, có nô lệ phương Đông phụ tá, may cho chúng ta hàng chục nghìn đôi giày dép mà để chúng ta đi mòn dần qua những cuộc viễn chinh vô tận. Ta đã giao ước với bọn đào mộ để chúng mang cho ta một nửa số chiến lợi phẩm và lo việc chuyển châu báu tới Ecbatane, nơi Parménion cai quản hàng tiếp tế. Dù mang danh nghĩa vua toàn cõi Á châu, ta chỉ ăn ngày hai bữa giống như binh lính của mình. Giống như họ, ta ngủ trên thảm, cũng lót ngay trên nền đất. Sáng sớm thì ăn bánh mì, mật ong và quả khô, cuối buổi chiều, khi mặt trời lướt qua những ngọn cây, thì ăn rau nấu chín, xúp và thịt. Ta chỉ cho phép mình ăn thịnh soạn và uống thỏa thích vào dịp lễ hội, khi tất cả những kẻ đi theo ta, binh lính đủ mọi nguồn gốc được mời tới cùng ăn uống với ta. Chiến thắng dễ dàng làm những bước hành quân trở nên nặng nhọc. Những binh lính kỳ cựu đã theo ta ngót tám năm trời bắt đầu mỏi mệt. Sự bất mãn của họ lan đến tận hàng ngũ thống soái. Không dám tranh cãi với ta ở chốn đông người, họ xúi Hephaestion đến chất vấn ta: Khi nào chúng ta sẽ trở về tổ ấm của mình? Điều khiến một đội quân quá lớn làm vai ta trĩu nặng. Để cai quản đôi quân này cần quá nhiều thời gian thỏa luận. Những mưu mô lại xuất hiện khi chiến tranh vừa dứt. Ngày xưa ra đi để chinh phục, giờ đã thành một ông vua gánh vác đầy trách nhiệm, ta tự biến mình thành nô lệ của chính mình. Những phiền muộn tích tụ lâu ngày đã làm ta mất đi nhuệ khí trong cuộc chinh chiến vô tiền khoáng hậu này. Lo lắng bao trùm lấy ta. Bị Hephaestion hỏi dồn, ta đành phải nghĩ ra một câu trả lời để tự vệ: - Darius đã chết nhưng những kẻ thân cận của hắn vẫn tiếp tục tấn công chúng ta như thể hắn đang còn sống. Chừng nào ta còn chưa mang lại bình an cho toàn cõi Ba Tư, chừng ấy những cuộc bạo loạn sẽ còn, những thành trì đã hàng phục còn có thể trở mặt, những quan lại Lưỡng Hà còn làm phản. Chúng ta phải truy đuổi những kẻ bất tuân và tiêu diệ chúng đến kẻ cuối cùng. Ta không thể chia sẻ với Hephaestion rằng ta đã không còn hiếu chiến từ lâu, hai mươi tám tuổi, ta đã là một gã đàn ông sẹo ngang sẹo dọc đôi lúc khao khát một phút nghỉ ngơi cùng chút hơi ấm gia đình. Nhưng việc Darius còn sống giống như một lọ thuốc độc đang ngấm từng giọt một vào đầu óc ta. Với những người anh em tin chắc rằng ta đã chiến thắng, ta không thể tiết lộ một sự thật: ta đang truy đuổi một kẻ thù lấy mưu mẹo để đánh lại một cuộc đọ sức bền bỉ và kiên nhẫn. Darius bỏ trốn làm ta phải đuổi theo. - Bàn cãi vô ích. Chúng ta sẽ tiến lên! – Ta nói với Hephaestion. Hephaestion buồn bã lui ra. Từ lâu, Hephaestion đã mất vị trí của mình vào tay Bagoas, kẻ thù địch và Luôn tìm cách chia rẽ Hephaestion và ta. Viên thái giám trẻ đã lớn lên, như một con mèo Ba Tư béo mập khi được chăm chút. Ít ai biết được niềm đam mê của ta đối với hắn đã nguội lạnh từ lâu. Những kẻ khác, trẻ hơn, đẹp hơn, đã chiếm chỗ của hắn trên giường của ta. Những cơ thể mảnh khảnh hay bờ vai rộng, to lớn hay nhỏ nhắn, được rèn trong những bài tập luyện vũ khí, những đôi mắt màu lục, màu đen, xanh lam hay vàng óng, đầy đam mê và thông thái, cũng nhiều như những phong cảnh lạ thường mà ta thèm được ngắm nhìn để xoa dịu lòng mình. Nhưng Bagoas tiếp tục được ta yêu chiều vì trong tim ta không có ai chính thức thay thế được hắn. Từ khi người ta gọi ta là Alexandre Đại Đế, ta bị bao quanh bởi những tên nịnh thần, những hoạn quan, những vệ sĩ, ta đã không còn ham muốn yêu đương nữa. Người phụ nữ duy nhất không đối trong lòng ta là mẹ Olympias, bà là nguồn ánh sáng lan tỏa rạng ngời và luôn lắng nghe những gì ta muốn nói. Ta đã trở nên thiếu kiên nhẫn và nóng nảy. Trên lưng con ngựa Bucéphale, ta thấy quá khứ của mình nối tiếp nhau lùi về phía sau. Từ một cô gái ta đã thành một người đàn ông trưởng thành. Từ yếu đuối, ta đã tìm kiếm được sức mạnh vô địch. Nỗi sợ hãi Philippe và những con đau đớn vì bị xâm hại cơ thể đã cho ta sống bằng những cuộc trả thù. Hành động tiên phong lao lên tấn công các thành trì đã cho ta được làm vua của các vị vua, điều khiển những người lính mạnh hơn mình nhiều lần, giỏi xoay xở hơn mình nhiều lần, vạm vỡ hơn mình nhiều lần. Ta đã sống quyết liệt. Ta đã không bỏ phí những bài học từ Aristote. Ta đã không làm các vị thần bảo hộ mình thất vọng. Lòng can đảm của ta đã đi vào huyền thoại. Sức mạnh của ta đã được tán dương. Tính quyết đoán của ta đưa ta lên những đỉnh cao mà những đứa con của loài người không thể vươn tới. Tât cả những phần thưởng này vẫn không thể lấp đầy lòng ta. Ta vẫn không hạnh phúc. Làm sao quên được rằng Hephaestion, Bagoas, tất cả bạn bè và những người tình đã dựng lên bức tường vô hình giam cầm ta triên miên trong cô đơn cằn cỗi? Làm sao quên được rằng vinh quang chỉ là phù du, rằng cái chết có thể sẽ mang anh đi trần trụi, không vương miện, không đất đai, chỉ với độc một niềm nuối tiếc? Đời thật nhẫn tâm khi chưa cho ta một người vợ, người đồng hành trên mọi ngả đường và trong suốt cuộc đời. Ta còn chưa có một đứa con để truyền lại cho nó chiếc nhẫn chỉ huy. Thiếu vắng một gia đình làm ta yếu ớt và dễ vỡ. Quanh ta, những cuộc mưu phản ngày càng nhiều. Tất cả chỉ nhằm ám sát ta. Những chàng trai trẻ không ngớt đến quyến rũ ta. Ta chỉ thấy nơi chúng một thủ đoạn lừa dối nhằm ngăn cách ta với mọi phụ nữ. Ta làm cơ thể chúng ruỗng mòn. Rồi vứt bỏ. Ta tin chắc chúng đến để thăm dò ta, theo dõi ta, choán lấy những thì giờ ta rảnh rỗi. Một kẻ khác, sau lưng chúng, đang lăm lăm chiếm đoạt quân đội của ta, vương quốc của ta. Đơn độc trên ngai vàng, ta im lặng. *** Bắt đầu có những tin đồn vu oan giá họa. Rồi tai tiếng lớn dần lên trong gió, tràn ngập khắp nơi như phấ nhoa tán vào không khí. Người ta thì thầm rằng ta đã bị tha hóa khi mặc áo quần Ba Tư và gắn bó với một kẻ như Bagoas. Người ta nói rằng ta đắm chìm trong nhục dục và tiệc tùng hằng đêm bên những con đàn bà của Darius. Nói rằng ta khoái trá trên ngôi Đại Đế, bắt tất cả cố vấn và vệ sĩ phải cúi rạp dưới chân mình. Không chỉ tuyên truyền trong những người Macédoine rằng ta bênh vực người phương Đông, chúng còn làm quân lính ngoại lai tin rằng Alexadre đã bán linh hồn cho bọn di nhân khi đi ngang qua vùng Drangiane. Ta cố gắng trừng trị những kẻ miệng lưỡi xấu xa cách mấy để ngăn chặn nguồn tin vu khống thì tin đồn vẫn bay xa. Những tin đồn làm tổ nơi những chiến binh mệt mỏi vì hành quân liên tục. Những tin đồn vụt bay đi khi người ta chạm vào nó. Không có một bằng chứng cụ thể nào, không có một dấu hiệu nào chỉ rõ kẻ thù nấp trong bóng tối là ai, ta đành phải kiên nhẫn. Cuối cùng một âm mưu to lớn cũng lộ ra, hết sức ngẫu nhiên. Dymnos, một viên quan, phải lòng tên điếm Nicomaque. Dymnos đã tiết lộ cho y kế hoạch ám sát ta và dụ y tham gia vào hội những tên mưu phản. Nicomaque liền kể với anh trai là Kébalinos, người này, đến lượt mình, lại nói hết với Philotas, kẻ được phép vào lều của ta. Philotas, con trai Parménion, Tổng tư lệnh mà ta giao quyền chỉ huy Médie và cai quản hàng tiếp tế, lại im lặng như tờ, không hề báo cho ta hay về mối nguy hiểm này. Kébalinos cuối cùng đã đến gặp ta và khai hết những kẻ âm mưu giết vua. Nhưng sự im lặng của Philotas đối với ta còn nguy hiểm hơn cả những tên lính đánh thuê mơ mộng giết ông hoàng. Hắn im lặng chứng tỏ hắn cũng đang chời ngày ta bị giết. Tất cả với ta như vậy đã rõ. Parménion, cha Philotas, chính là kẻ nấp trong bóng tối đã chỉ chờ thời gian để điều khiển quân đội quay mũi giáo về phía ta! Ta giao cho Crateros tra tấn Philotas. Tiếng thét của kẻ bị hành hình vang xa làm lòng ta ngập đầy oán hận chính mình. Ta nhìn lại hắn đang tàn tạ và ta thật không chịu nổi ý nghĩ hắn đã yêu thương ta chỉ để phản bội ta. Parménion, cha hắn, bảy mươi tuổi, đã từng được Philippe tin cẩn và là chỗ thân thiết của mẹ Olympias. Sau cái chết của Philippe, hắn vừa đánh đập vừa lôi kẻ thù Attale vào lều của ta. Hắn đã dùng miệng lưỡi khôn khéo của mình để liên minh với người Hy Lạp. Những chiến thuật của hắn đã giúp ta giành nhiều chiến thắng. Hai con trai của hắn đã tử trận. Hắn đã dâng cho ta người em út trẻ trung và vạm vỡ. Mờ mắt vì những bằng chứng trung thành, ta đã lầm tính nước đôi của hắn với sự khéo léo, luận điệu của hắn với sự thẳng thắn, tính cơ hội của hắn với lòng trung thành. Kẻ già nua này lại là một con quỷ dữ, tại sao lâu nay ta không hề nhận ra? Hắn dự mọi buổi tiệc, ra vào những cao lâu, kết thân cùng tất cả quan lại để dệt nê mạng lưới của hắn. Hắn lợi dụng lúc ta đi xa khỏi thành thị để phát tán những tin đồn làm lính tráng phật lòng. Hắn dàn dựng để hàng tiếp tế đến chậm hay bị cướp dọc đường. Cái đói và cái lạnh làm những tướng lĩnh bực tức và thậm chí bắt đầu phản đối ta. Một vài trong số đó toan ám sát ta. Parménion, nhà chiến thuật tài bà, chút nữa đã có thể loại bỏ ta mà không cần đụng đến một gang vũ khí. Là toàn quyền tỉnh Médie, hắn chút nữa đã cướp được vương quốc của ta mà không cần nhúng tay vào một vụ mưu phản nào. m mưu này chút nữa đã thành một tội ác hoàn hảo. Nhưng các vị thần đã quyết định khác đi. Ngay khi có được lời thú tội từ Philotas, ta đã gửi một kẻ thật khéo léo mang đến cho Parménion bức thư quyết định cho hắn được thăng tiến. Kẻ mơ ước được làm vua toàn cõi Á châu khoái trá nhận thông điệp của ta. Hắn bị đâm ngay tại chỗ. Nhà chiến lược thua vì chính chiến thuật của mình. *** Những ngọn núi sừng sững cạnh nhau bào mòn lẫn nhau, những ngọn đồi liên tiếp trở thành đồng cỏ phẳng bằng. Mặc cho những lời cảnh báo của cái thống soái Ba Tư, những người còn khắc sâu trong trí nhớ chiến bại dưới tay những tên du mục, mặc cho những người lính Macédoine đang nóng lòng trở về quê nhà, ta bắn một mũi tên thẳng hướng mặt trời và quân đội của ta đã đi vào vương quốc người Scythe. Mỗi xứ một bầu trời. Những thảo nguyên chính là Địa Trung Hải của những người phương Bắc. Tiếng lá cây xào xạc thay thế tiếng rì rào của biển cả. Cũng giống như lũ mòng biển, khắc tinh của những chiến hạm, loài chim hét bay lượn ở đây và cất tiếng ngợi ca những anh hùng đã hy sinh vì vinh quang và tình yêu. Những bộ tộc Scythe, nổi tiếng dã man và xấc láo, thoắt ẩn thoắt hiện. Kỵ binh của chúng và những hung thủ thành thạo bất thần tấn công quân ta rồi biến mất. Chúng nhảy ra từ đường chân trời như lũ sói đói ăn, cướp lương thực của quân ta, bắt mất một số phụ nữ và trẻ con, rồi giống như những đám mây đen bỏ trốn khi chợt thấy bầu trời trong xanh, chúng mau chóng tan biến. - Những thảo nguyên bị ám và những bộ tộc có quyền năng phù thủy, - người Ba Tư thì thầm vào tai ta hòng lung lạc ta. - Giữa những lễ hội, những gã đàn ông khoác da thú màu hung, làm từ lông chim, răng thú và gương. Chúng đánh trống, nhảy múa hát rú lên cho đến tận khi ngã lăn trên đất, mắt trợn ngược và miệng sùi bọt mép. Đó là lúc mặt đất dậy sóng nuốt chửng những binh đoàn xa lạ và linh hồn lính tráng tử trận về lại dương gian. Ta biết được Darius đã đi phía trước ta. Không có gì có thể ngăn ta tiếp tục cuộc truy đuổi. Nếu kẻ thù chui nhủi giữa thảo nguyên, ta, Alexandre, tại sao ta không dám đối đầu với cõi mênh mông bất định và những kỵ binh bất trị này? Gió thì thào bên tai, gió gào rít bên tai. Không một chướng ngại. Bầu trời thật thấp. Lính tráng choáng ngợp trong mênh mông vô tận, nổi cơn điên loạn. Họ cởi bỏ áo quần, vừa chạy vừa cười la. Người Ba Tư giải thích rằng những linh hồn không nhà cửa lang thang không ngơi nghỉ trên mặt đất ngày và đêm. Khi chúng bắt gặp một khách lạ nào không được bùa chú yểm trợ, chúng sẽ bắt linh hồn kẻ đó. Ta cười nhạo cái trò mê muội này những vẫn tăng cường lính gác quanh khu vực đóng lều. Vì, hằng đêm, những kẻ du mục có thể cải trang kết ma dệt quỷ đe dọa quân lính. Ta nghe nói hằng năm bên bờ sông Iaxarte đều có một buổi hợp chợ quy tụ mọi bộ tộc và năm vừa rồi người ta đã thấy Darius. Tên múa lửa và đám đông cổ vũ cho hắn mà không biết hắn là vua của các vị vua. Khi ta đến, những kẻ du muc đã rút lều và đi mất. Trên mặt đất chỉ còn lại những hố sâu chúng đã đóng cọc và vết xe thồ gần như bị mưa xóa hết. Dòng sông phản chiếu bầu trời xanh biếc. Vốn quen chinh phục các đô thị và tấn công các thành lũy trên những ngọn núi hiểm trở, thoạt đầu ta bỡ ngỡ, xa lạ với cuộc sống trong thảo nguyên. Ta chẳng thấy đâu bóng dáng làng mạc, chẳng thấy đâu dấu tích con người. Trên bản đồ chẳng có đô thị, cũng chẳng có đường đi. Nơi nào ta tới cũng chỉ có bốn bề bát ngát, mênh mông còn con người thì vắng bặt. Chỉ có cây cỏ thầm thì như muốn truyền lại những tiếng cười vui và những cuộc trò chuyện nhộn nhịp của con người. Các bộ tộc ở đâu? Kẻ thù ở đâu? Những tộc người đã quy hàng và tôn ta làm vua đâu? Chẳng lẽ Darius biết tàng hình? Chẳng lẽ hắn đã giẫm chân khắp vùng thảo nguyên để tìm ra loại ma thuật biến người thành những cơn gió thoảng? Không thể chịu được việc đội quân di chuyển ì ạch, nặng nề, ta làm im bặt những lời than thở và nỗi nhớ nhà bằng cách lệnh cho binh lính cắm trại nghỉ ngơi. Ta tách ra và tiến về phương Bắc. Ta thở phào nhẹ nhõm, rời khỏi những toán quân đang chán nản của mình. Ta phi nước đại về phía bầu trời như cánh chim rừng vừa thoát khỏi bẫy của người thợ săn. *** Đường chân trời ngày càng gần lại. Cỏ dại như những đợt sóng khổng lồ, nổi lên từng hồi, cuốn vào nhau rồi rạp xuống. Cứ mỗi ngọn sóng ngã xuống lại có một ngọn sóng theo sau dữ dội hơn. Ta bị cuốn đi trong một đại dương đen ngòm, quên những cơn buồn ngủ, quên cả đói và khát. Ta quên hết những kẻ phản bội, những lời oán thán, những thèm thuồng chiến lợi phẩm và những mánh mung danh vọng của chúng. Ta hét lên, ra lệnh cho Hephaestion tiến nhanh hơn nữa. Ta chinh phục cái mênh mông bằng tốc độ. Ta khiến cái vỏ vô tận quy hàng bằng sức mạnh và biến chúng thành hãn hữu. Mặt trời lặn. Mặt trăng lại lên. Những vì sao luân chuyển, bình minh trở về. Dưới bầu trời hừng đỏ, bóng tối là đoàn quân vừa đánh vừa lui. Trong lúc phi nước đại, ta nghe những tiếng cười, ta nghe những tiếng thì thào. Những linh hồn đang ở bên ta, chế nhạo ta. Những lời ca! Những bài thần chú của những bộ tộc vô hình muốn làm chậm bước chân ta, muốn làm Bucéphale sợ hãi. Hãy cút đi, đám cô hồn ma quỷ! Hephaestion kiệt sức. Hephaestion ngã bệnh. Ta phải dừng lại. Hephaestion dông dài suốt đêm. Giống như một người vợ quyết đem bằng được chiến binh của mình về với tổ ấm. Hephaestion tìm mọi cách đưa ta trở về, nhưng vô ích. Ta giải thích: - Alexandre được mọi đỉnh cao tán tụng sẽ không chịu khuất phục trong những thảo nguyên. Sáng hôm sau, ta không đánh thức Hephaestion dậy mà để lại cho chàng một nửa toán quân, rồi tiếp tục lên đường về phương Bắc. Một ngày nọ, lúc hoàng hôn, những kẻ du mục hiếm hoi đang chăn một đàn gia súc xuất hiện. Họ chào ta bằng thứ tiếng của mình, đón ta về lều, mời ta ăn uống, và mời ta qua đêm với đàn bà và con gái của họ. Họ không biết ta là ai. Họ không lo ngại việc không nói chuyện được với ta. Ta đã học cách nói chuyện bằng cử chỉ. Tất cả những ai nhận được câu hỏi đâu là biên giới của thảo nguyên đều lắc đầu và trả lời: trên các vì sao. Chúng ta đi ngựa cùng nhau. Ta gặp những bộ tộc khác, đôi khi chỉ gồm chục người. Họ ở trong những căn lều nhẹ, có thể gấp gọn và biến mất không lường trước được, để chúng ta ở lại với những cánh đồng xanh. Phù thủy của họ, mặc áo dài may bằng da và lông ác thú sẽ nhảy múa, niệm chú, nhập đồng cho đến khi biến thành sói, gấu hay đại bàng để phán quyết lại những lời tiên tri. Họ không biết viết. Họ chữa bệnh bằng những phương thuốc và những thứ nước ma thuật. Họ hay mỉm cười. Họ thu nạp ta và binh lính để thành một bộ tộc chiến đấu. Ta đã quên Pella, mẹ Olympias cùng những điện đài cẩm thạch của bà. Ta đã quên Athènes và những đền thờ đổ nát. Ta đã quên Babylone, quên những lầu son gác tía, quên những căn phòng sâu hút ngập đầy mùi trầm hương của nó. Ta đã quên những đô thành cháy rụi, những đô thị quy hàng, quên cuộc tranh cãi giữa ta với Cleitos mà thân thể đã bị mũi giáo ta đâm thủng. Ta đã bỏ lại tất cả để đến với những ngọn gió, những linh hồn và những làn sóng cỏ xanh rờn. Ta lại tiến về phía Bắc. Ta không còn là Alexandre nữa, ta là thủ lĩnh của một bộ tộc du mục. Trăng sáng khác thường. Trăng nhìn ta và mỉm cười với ta. Đêm đó trăng nói: - Alexandre, hãy sẵn sàng! Núi lửa sắp phun trào một cơn bão sao băng, mặt trời sẽ gặp mặt trăng! Hãy xếp lều lại và đóng hành lý lên lưng ngựa. Nàng sẽ đến, nàng sẽ nhấc bổng ngươi lên. Nàng sẽ mang ngươi đi! Ngày hôm sau, từ đường chân trời bỗng xuất hiện một toán quân. *** Thoạt tiên đó là một vệt đen dài, rồi hiện lên những dáng dấp thấp bé trên lưng những con ngựa khỏe mạnh mông to tròn. Rồi những hình dáng đó hiện rõ là những chiến binh nhỏ nhắn, mang vũ khí nhiều màu và đội mũ đính lông chim. Một cơn mưa tên bay về phía chúng ta. Một mũi bắn trúng vai ta và một mũi khác vào ngay cổ ngựa. Đã từ lâu ta không chiến đấu. Cơn đau đánh thức Alexandre đang ngủ. Thân thể ta bùng nổ và Bucéphale, bị mùi máu kích thích, lồng lên hí vang. Đánh bạt cung tên bằng khiên, ta thét lên một tiếng dài, lao thẳng vào kẻ thù. Một trong số chúng bổ nhào đến ta. Đỡ ngọn lao của ta bằng một cây chùy cán dài tua tủa đinh, tay trái hắn cầm một lưỡi liềm chém vào tấm khiên đồng bọc bảy lớp da của ta. Ta phóng tấm khiên vào hắn, hắn đánh bay ra bằng một cú chùy. Tay trái ta rút kiếm khỏi bao, ta lao tới, tấn công vào đầu hắn. Một lần nữa ngọn lao của ta đụng phải chùy của hắn. Thanh kiếm đồng của ta, thừ kế từ Philippe và được những cư dân núi lửa ban phúc, bắt tréo lưỡi liềm của hắn. Một tiếng inh tai. Những tia lử tóe. Hăn vừa làm mẻ thanh kiếm vô địch của Alexandre! Tên chiến binh man rợ này mang trước ngực, bên ngoài chiếc áo vá màu đỏ, một tấm áo giáp lạ lùng ánh lên một màu đen. Một khuôn mặt dữ tợn vẽ ở đó và khi cơ thể di chuyển nó biến thành một con chim lớn răng nhọn hoắt và có móng vuốt ở đầu cánh. Hắn đội mũ có gắn đầu chim đại bàng và đính lông vũ trắng. Hăn ngồi ngay trên lưng một con ngựa cái không yên màu hung, nhỏ xíu so với Bucéphale và vờn quanh con ngựa chiến của ta như một con ong. Nó né tránh những đòn tấn công, rồi quay ngược lại, vượt qua Bucéphale, chích Bucéphale một phát rồi bỏ trốn. Những vũ khí sắc lẻm của tên chiến binh vùn vụt quanh ta và tạo thành những vệt sáng lóe lên. Khi chúng đụng vào thanh kiếm của ta, tiếng rền chói tai phát ra như tiếng gầm của loài ác thú trong cơn đói cồn cào. Khuôn mặt vẽ trên huy hiệu đen cười ma quái, tìm cách làm ta run sợ. Mũ đầu đại bàng của hắn che kín trán và hai mắt hắn, hai tia lửa đen đung đưa nhảy múa mơn trớn giống như đang dành tình cảm trìu mến cho ta. Trong những cuộc đấu ta đã kinh qua, khi ta nhìn thẳng vào mắt đối thủ, ta chỉ thấy cái chết chứ không phải tình yêu. Có phải kẻ lạ mặt này đang bỏ bùa mê ta? Thình lình quả chùy của hắn làm gãy ngọn giáo của ta, làm ta nổi cơn thịnh nộ. Ta vứt bỏ hết sự động lòng thương hại xen lẫn khâm phục dành cho kẻ man rợ trẻ tuổi thiện chiến và táo bạo. Những đường kiếm của ta rít lên trong không khí. Không thể chịu nổi những cú chém mạnh mẽ của ta, hắn lùi lại. Trong khi Bucéphale đuổi theo con ngựa cái, vũ khí của ta đánh trúng áo giáp che trước ngực hắn. Những ngọn lửa tóe ra. Một âm thanh ghê rợn, giống tiếng rống của một con cọp tử thương, làm ta gần như điếc đặc. Sau cơn choáng váng, tên lạ mắt giật dây cương bỏ trốn. Nhờ vào trang phục và những vũ khí siêu hạng của hắn, ta đã biết hắn là thủ lĩnh của bộ tộc hiếu chiến này. Tất cả những ai chống lại Alexandre đều phải lựa chọn đầu hàng hay là chết. Ta lao tới, đuổi theo. Dù nhỏ, nhưng con ngựa cái màu hung băng qua thảo nguyên nhưng một ngôi sao. Bucéphale, bị đám bờm dãi phần phật của nó kích động, phi nước đại đuổi theo sau. Lúc đầu, những mũi tên vẫn còn gào rít. Đó là lính của ta và những chiến binh lạ mặt vừa đuổi theo chúng ta vừa giao chiến. Ssau đó chỉ còn yên lặng. Rồi chỉ còn tiếng vùn vụt. Rồi những cơn gió mang ta đi. Ta chỉ còn nghe tiếng rít của gió. *** Mặt trời đã lặn. Ngừng chiến. Chiến binh nọ cắm trại cách ta khoảng trăm bước chân. Hắn nhóm lửa và ăn uống. Ta gặm bánh mì mang theo trong giỏ và ngủ ngay trên cỏ, tay nắm chặt thanh kiếm. Ta nhắm mắt nhưng tai chăm chú nghe ngóng từng động tĩnh của kẻ thù. Trước lúc bình minh, hắn đã phi nước đại ra đi. Ta huýt sáo gọi Bucéphale và lại cuồng nhiệt lên đường. Mặt trời đã lên và tỏa xuống các thảo nguyên những tia nắng đỏ hồng. Hàng triệu giọt sương lăn tròn trên lá cùng nhau lấp lánh. Vó ngựa làm những con chim vỗ cánh vụt bay, để lại sau lưng những tiếng kêu, tiếng gù, tiếng xào xạc. Ngày thứ ba, chiến binh nọ thôi bỏ trốn và chúng ta giao chiến suốt ngày đêm. Ta chẳng hiểu từ đâu mà hắn có một sức mạnh không biết mệt mỏi. Nhưng những đòn tấn công của hắn bớt hung hãn hơn. Đòn đánh của ta cũng nhẹ nhàng hơn với hắn, khéo léo tránh làm hắn bị thương. Đêm xuống, mặt trăng lưỡi liềm đang lên. Gác tay sau đầu, ta nhìn ngắm trời sao. Lần cuối ta chú tâm nhìn ngắm chúng là cách đây mười lăm năm. Lúc đó ta hãy còn là một thằng bé mơ mộng, còn chưa biết những cuộc chiến khốc liệt triền miên và những cuộc xâm lăng chinh phục ầm ĩ vốn đã là định mệnh của mình. Lúc đó ta còn chìm đắm trong cô đơn, ta chưa kinh qua những cuộc mưu phản của cách tướng lĩnh, chưa nghe những lời từ miệng lưỡi của loài hoạn qua, chưa nghe những tiếng cười của lũ nịnh thần. Mắt ta còn chưa bị những thị thành, những con đường, những xác chết, những thân thể lõa lồ của các tình nhân chiếm đoạt, tai ta còn chưa nhơ nhuốc vì tin đồn, vì những lời kết tội, vì những cuộc luận thuyết và những tiếng la hét bất bình. Vì vậy ta nhìn thấy những vì sao và hiểu được những gì chúng nói. Ta dần bị đẩy xa khỏi bầu trời và chìm đắm trong thế giới loài người. Giờ, nhờ có kẻ chiến binh lạ mặt mà ta đã bỏ lại binh lính, những kẻ cuối cùng còn gắn kết ta với cuộc đời làm vua biến động ồn ào. Trên trời, những đôi mắt đen nhấp nháy giữa các vì sao. Chúng kể với ta về tình yêu chứ không phải về tử thần. Ngày thứ tư, một nhóm kỵ binh du mục xuất hiện giống như những sinh vật vừa trồi lên từ đáy đại dương. Chúng lướt về phía chúng ta bên trên những ngọn cỏ nhấp nhô gió thổi. Không nói lời nào, chúng bổ nhào về phía chúng ta, tay lăm lăm vũ khí. Chiến binh lạ mặt xông thẳng vào những gã cường tráng hơn hẳn mình như một con sói non dũng cảm lao vào bầy linh cẩu khát máu. Ta theo sát chân hắn. Chúng ta cùng nhau mở một lối thoát. Tiếng la hét của những tên du mục hung dữ yếu dần rồi tắt hẳn. Tên chiến binh nọ tiếp tục phi nước đại trước ta. Ta chẳng còn muốn hắn đầu hàng hay phải chết nữa. Ta đuổi theo hắn chỉ vì muốn thi thố tài năng. Ta tò mò muốn biết giữa ta và hắn, ai mạnh hơn và ai bền bỉ hơn. Đêm thứ năm, gió nổi lên. Mặt trăng bị che lấp. Ta giật nảy mình tỉnh giấc. Trước mắt ta là một cặp mắt lấp lánh tò mò. Chiến binh trẻ đứng giữa đám cỏ và chúng ta đấu tay không, giao chiến cùng nhau. Trong cuộc chiến này ta đã đánh rơi được chiếc mũ của hắn và túm được mái tóc dày của hắn. Ta vận hết sức kéo mạnh, hắn hung dữ lao bật tới và hoang dại cắn vào cổ ta. Hai chúng ta tách ra khi đã mệt lả và mạnh ai nấy ngủ. Sáng hôm sau, hắn phi nước đại lên đường. Ta đuổi theo hắn không lý do. Hai con ngựa lao đi trên các thảo nguyên, theo sau là những bầy chim tung cánh bay khỏi những lùm cây. Ta cầm trên tay nắm tóc dài và mềm mại. Tóc tung bay trong gió. Ta sẽ đi đến tận cùng thế gian, nơi kẻ lạ mặt không thể lẩn trốn được nữa. Hắn sẽ buông hết vũ khí cho ta, cho Alexandre, kẻ giờ đây chỉ còn dành cho hắn tình yêu chứ không phải lòng hận thù. Nhưng tình yêu làm ta yếu đuối và suốt ngày hôm đó, nỗi buồn và niềm thất vọng vây kín lấy ta. Philippe lại hiện ra trong đầu ta, bằng xương bằng thịt, cầm tay đưa ta vào dương vật của lão. Mẹ Olympias, đứng bên ban công nơi những cây cam đang trổ hoa, nhìn chăm chắm đường chân trời chia cách ta và bà mãi mãi. Ta lại thấy Hephaestion thời trai trẻ muốn rời bỏ Macédoine theo một tay chuyên chữa trị vết thương để quên đi trái tim ta phản bội. Ta đã níu giữ chàng lại bằng nước mắt. Ta đã lạm dụng bản tính hiền hòa của chàng mà không bao giờ hứa hẹn điều gì. Những kẻ khác, những cuộc tình vụng trộm trong cao lâu hay những người tình một đêm sau chiến trận hiện lên nối tiếp nhau. Theo sau họ là những nô lệ Ba Tư, những kẻ đã dâng hiến thân thể cho ta, và Bagoas nữa, kẻ đã bị ta cắt đi nguồn vui sống. Ta đã chinh phục tất cả, chiếm đoạt và cưỡng hiếp tất cả. Ta đã bắt tất cả đàn ông và đàn bà phải quy phục dưới ngọn giáo của mình. Mỗi thành đô mang tên ta và mỗi người lính đã chết vì danh dự của ta lại thổi bùng trong ta ngọn lửa thịnh nộ, căm hờn hơn, tàn ác hơn, bạo ngược hơn. Alexandre, vua của toàn cõi Á châu, tìm diệt một Alexandre khác, kẻ biết nói chuyện với các vì sao, kẻ biết yêu thương một triết gia sở hữu một thân thể mềm mại và những ngôn từ công chính, tâm hồn thanh thản trong thế giới hòa bình không biết đến chiến tranh. Đêm đó, mắt nhìn chăm chăm các vì sao, ta ngâm nga một khúc ca Macédoine ta đã quên suốt nhiều năm chinh chiến. Giọng ta trôi đi trong cái im lặng thẳm sâu, hòa vào tiếng rì rào của những ngọn cỏ cao và trở lại, mang thoe một giọng hát thanh thoát hơn. Từ xa, kẻ xa lạ hát bằng ngôn ngữ của mình một khúc ca buồn. Giọng hát hai ta đuổi theo nhau, vượt lên rồi lùi lại, hòa vào nhau và bay lên tới tận trăng sao. Khi ta mở mắt, trời đã sáng. Ta nhìn thấy một khuôn mặt thật to của một thanh niên cúi xuống nhìn ta. Đầu quấn hai bím tóc đen dài, hắn có đôi gò má cao của cư dân vùng thảo nguyên, hai hốc mắt sâu tới tận thái dương cùng một vết sẹo trên cằm. Ta thét lên: - Ngươi là một hồn ma! Hai mắt hắn dò hỏi ý nghĩa những gì ta vừa nói. Ta cố dùng những từ đã học được từ đám dân du mục: - Ngươi là một Ceugoul! Hắn mỉm cười. Hắn dùng đầu lưỡi liềm của mình ấn lên ngực ta. Ta run rẩy. Đó không phải một giấc mơ! Ta nhận ra bộ váy tía của hắn, nhận ra đôi mắt đen và con ngựa cái đang gặm cỏ ngoài xa cùng Bucéphale. Người ta đờ ra bất động. Tay ta lén tìm thanh kiếm nhưng chạm phải lưỡi liềm sắc lẻm của hắn. Ta cố hết sức mới nói được một câu: - Ngươi tên gì? Hắn ra hiệu không hiểu tiếng nói bộ tộc của ta. Hắn nhấc vũ khí lên và kề vào cổ ta. Cái chết không làm ta sợ hãi. Ta đã quen với những thanh sắt lạnh toát. Nhìn chằm chằm tên đao phủ, ta thách thức hắn. Bất thình lình hắn áp sát và hôn ta. Bản năng dạn dày chinh chiến làm cơ bắp ta căng cứng, ta chống cự, đẩy hắn ra. Hắn đứng lên. Rồi hắn đưa tay lên miệng huýt sáo gọi con ngựa của hắn đến, Bucéphale liền theo sau. Chúng ta lên ngựa rồi rong ruổi bên nhau trên những thảo nguyên hầu như vô tận. *** Mây lướt nhanh. Những đám mây đủ màu, vàng xanh cam hồng. Rồi những đám mây cháy sáng. Chim muông, như những mũi tên thần tốc, ồn ào tranh nhau hướng về phía vầng thái dương đang trôi về cuối chân trời. Theo sau chúng, hai chúng ta đi vào tâm điểm của vầng dương. Những ngọn lửa tóe ra và ánh sáng tan chảy. Những ngọn đồi đỏ nhấp nhô rồi trở thành sông suối, núi đồi, những cây đại thụ vươn nhánh về phía bầu trời đỏ chói. Tâm mặt trời là một chiếc hồ sôi sùng sục những hồn ma đỏ sẫm. Rồi những người áo trắng xuất hiện. Họ cởi bỏ quá khứ của ta như cởi bỏ một bộ đồ rồi biến đi trong làn hơi nóng đỏ sáng lòa. Đêm xuống, chúng ta nhóm lửa lên. Qua những ánh lửa bập bùng, cặp mắt chàng trai trẻ nhìn ta. Ta lặp lại câu hỏi: - Tên ngươi là gì? - Ta là Alestria. Còn ngươi? Ta do dự. Chàng tiếp tục hỏi: - Ngươi là đàn bà hay đàn ông? - Ta là đàn ông, còn ngươi? - Ngươi là đàn ông? Ta không tin. Bất ngờ vì câu đáp của chàng, ta lặp lại để chắc chắn không bị hiểu sau: - Ta là đàn ông, đàn ông! Chàng nhảy qua ngọn lửa. Chàng đẩy ta xuống đất và đưa tay vào giữa hai chân ta. - Zougoul! - Chàng hét lên hốt hoảng. Rồi chàng bỏ ta lại và chạy về phía con ngựa của chàng. Chẳng biết làm sao ta đành bất lực nhìn chàng rời xa trong bóng tối. Đêm dày đặc và những con cào cào rên rỉ. Chỉ còn bóng đêm tràn ngập khắp thảo nguyên, vì người chiến binh trẻ đã mang theo niềm vui sướng của ta đi mất. Ta nhảy lên lưng Bucéphale đi tìm chàng. Ta lang thang trên thảo nguyên, gọi lớn tên Alestria. Chỉ có loài sói đáp lại ta và tiếng tru của chúng xé nát trái tim ta. Tại sao lại trốn tránh ta, Alestria? Phải chăng chàng lầm vì những lọn tóc quăn của ta, hay vì khuôn mặt thanh tú của ta mà những nhà điêu khắc khắp các nước lấy làm chuẩn mực? Ngươi có tìm một người vợ không, Alestria? Ta cũng dịu dàng như một người vợ vậy mà, ta, Alexandre, chẳng phải đã từng là con gái của mẹ Olympias và người đàn bà của Philippe đó sao! Hãy trở lại, Alestria! *** Một bóng đen cắt vào một dải băng dát bạc. Alestria dừng lại bên một bờ sông chắn ngang đường. Chàng không thể trốn ta. Đó là ý muốn của thần linh và các Cheugoul. Ta đến gần và kéo chàng vào lòng. Chúng ta vứt hết vũ khí và lăn trên mặt đất. Chúng ta cuộn tròn trong cỏ, môi kề môi, ngực kề ngực. Chân chúng ta quấn lấy nhau. Nhưng Alestria là phụ nữ! Một phụ nữ biết chiến đấu! Một phụ nữ cướp Alexandre khỏi những người lính của chính Alexandre! Một phụ nữ đã trốn tránh ta và ý muốn của các vị thần đã đem nàng về lại bên ta! Ta bật khóc mà không hiểu vì sao. Nhưng cơ thể ta nhanh chóng trả lời. Nó đã tìm được một nửa của mình thất lạc trong lúc xuống trần gian. Tay ta, chân ta, hông, bụng, xương lõm trên đầu gối, đầu ngón chân hòa hợp với những đường cong đang đợi chờ hợp nhất. Chúng ôm khít lấy nhau, kết lại với nhau, và trở thành một cây đại thụ mà rễ lan rộng khắp các thảo nguyên, cắm sâu xuống các dòng sông và leo đến tận bầu trời. *** Sáng ra, ta tỉnh dậy nhờ tiếng hót líu lo của lũ chim rừng. Ta thấy mình trần truồng giữa hàng trăm bông hoa dại. Ở đường chân trời, vầng dương ló dạng, trải khắp các thảo nguyên ánh sáng đỏ hồng. Mắt ta tìm Alestria. Nàng đã đi mất! Ta nhìn ngang nhìn ngửa, ta nhảy phốc lên. Bên bờ sông, ta thấy một chấm đen dưới nước. Ta gọi tên nàng. Nàng quay lại và vẫy vẫy tay. Nàng lặn mất rồi lại xuất hiện, giũ giũ đầu tóc và rải quanh nàng một cơn mưa lấp lánh. Nàng kêu lên: - Talas! Ta không biết bơi. Ta không biết làm sao nói được điều đó. - Talas! Đến đây! Nàng lên bờ và đi về phía ta. Cơ thể nàng là cơ thể của một nữ chiến binh thực thụ. Hai bím tóc nàng đung đưa lấp lánh đến tận rốn. Ngực nàng, eo nàng, đùi nàng sáng rực, làm lộ những vết sẹo dài và những vết thương.sâu hoắm, như là những chiến lợi phẩm của nàng. Khuôn mặt nàng mềm dịu trẻ con, đôi môi căng mọng, hai má xám lại vì ánh mặt trời. Nàng nhảy lên ôm cổ ta và siết chặt lấy ta. Ta run lập cập khi tiếp xúc với làn da lạnh như băng của nàng. - Talas! - Nàng gọi trong lúc chạy xuống sông. Ta không thể không theo nàng. Ta chạy xuống sông và bị ngạt nước. Những đợt sóng vây lấy ta. Alestria đã làm dòng sông trổ hoa! Mộc lan, thược dược, cẩm chướng, hoa hồng, hoa tím bừng nở khi ta nhìn vào chúng. Ta bước tới, đưa tay hái. Cơ thể ta bay bổng, ta nhấc chân khỏi mặt đất và bay về phía bầu trời. Ta vừa bay vừa vẫy vẫy tay như đang vỗ cánh. Ta lướt qua những bầy cá dát vàng và len qua những đám rong rêu. Ở cuối đường, mặt trời không còn là một quả cầu lửa sáng rực mà chỉ là một khuôn mặt bay qua một mái vòm nhòe nhòe sáng tối. Thình lình nó nhăn nhó và sắc mặt thay đổi. Ta thấy Alestria bay qua bay lại. Nàng tìm ta! Ta muốn bơi cùng nàng. Nhưng một dòng nước ngăn ta chạm tới nàng và đẩy ta ra xa nàng, mặc cho ta vùng vẫy. Ta muốn gọi tên nàng, nhưng nước tràn vào miệng ta. Ta mất bóng nàng. Mặt trời biến mất. Mắt ta ngập đầy những tia sáng vàng, cam, hồng, tím, đỏ, rồi tất cả biến thành một chiếc cầu vồng. *** Ta mở mắt ra, thấy cằm và nửa thân trên của Alestria. Hai tay ôm đầu ta trong lòng, nàng nhìn chăm chú đường chân trời. Khuôn mặt nàng trĩu buồn. Dù khỏa thân nhưng nàng dường như được một tấm mạng rực rỡ bao bọc, không phải vải cũng chẳng phải lông thú, mà là cả một khoảng trời rạng ngời ánh sáng. Nàng cúi xuống nhìn ta thật gần. Ánh mắt đen thẳm của nàng như muốn hỏi ta: “Ngươi có dám buông hết vũ khí và yêu một cô gái hoang dã không? Ngươi có dám mang một cô gái lang thang trên lưng Bucéphale không? Ngươi, Alexandre, con trai của vua Philippe, vua của các vị vua, người chinh phục cách thành bang Hy Lạp, và của Olympias, con gái Achille và Zeus, ngươi có dám lấy một đứa con bị bỏ rơi của đàn ông và các vị thần làm hoàng hậu?” Ta không nói gì. Ta nhìn thẳng vào ánh mắt ấy. Không, ta sẽ không ngại ngần gì cả. Vua của các chiến binh không biết sợ một nữ chiến binh. Ông vua đó nhận ra ở nàng dáng dấp một người con gái lưu lạc của những vương quốc mười nghìn điện vàng, trăm nghìn gối nệm, nàng là người anh trai trong một hình hài khác, một người tri kỷ sinh ra từ cũng một khối kim cương. Không, ta sẽ không ngại ngần gì cả. Lòng kiêu hãnh của ta sẽ buông vũ khí. Chiến binh bất khả chiến bại sẽ chiến bại. Hãy khoan! Hãy để ta lấy lại sức mạnh của mình, đủ đầy trong im lặng để đón nhận tình yêu sẽ làm cuộc đời ta chếnh choáng. Nàng, chính nàng là hoàng hậu của ta! Không còn nghi ngờ gì nữa. Bản tính trầm lặng u buồn của nàng, niềm vui bột khởi của nàng, đôi mắt đen thẳm của nàng phản chiếu cả Á châu huyền ảo, còn sang trọng hơn nhiều những cô công chúa đỏng đảnh chưa bao giờ bước ra dưới bầu trời. Mắt ta nhìn dọc xuống cổ nàng và lướt qua bờ ngực trần. Ta chợt phát hiện nơi ngực trái nàng là một vết sẹo lớn, một biểu tượng ghê rợn. Ta không biết vùng da thịt đó đã trúng một vết đâm sâu hay bị một thanh sắt nóng đỏ đóng vào. Vùng da đỏ thẫm phủ lên vết sẹo đã chai lại và mang nhiều vết lằn. Ta hình dung đó là nơi nàng tựa dây cung cong từ trong ra ngoài. Ta đặt tay mình lên vết sẹo của nàng. Nàng bật ra và định chạy khỏi ta. Ta đè lên người nàng và ghì chặt nàng dưới sức nặng cơ thể mình. Ta áp khuôn mặt lên bên ngực bị thường của nàng và nghe tim nàng đập. Alestria, nguồn gốc của nàng không quan trọng, dù nàng là chiến binh tự do hay nô lệ lính chiến, ta cũng sẽ cướp nàng khỏi bộ tộc của nàng, ta sẽ giải phóng nàng khỏi mọi lệ thuộc. Alestria, đứa con của các thảo nguyên, nàng đã chinh phục được Alexandre vô địch! Có nàng rồi ta sẽ thôi cày nát biết bao mảnh đất quy hàng để tìm một phụ nữ cao quý xứng đáng làm hoàng hậu của mình. Alestria, nàng còn chưa biết tên ta, ta còn chưa biết tên cha mẹ nàng, nhưng chúng ta sẽ dựng nên triều đại của chúng ta. Alexandre và Alestria, hai cái tên quấn quýt bên nhau sẽ mở ra dòng sông chảy mãi đến ngày cuối cùng của loài người. Nàng không có trang phục, châu báu, vương quốc, chẳng hề gì! Tất cả những gì thuộc về Alexandre cũng thuộc về nàng. Ta sẽ cho nàng quân đội của ta, những thành trì của ta, vương quốc của ta! Nàng sẽ không còn cần vũ khí nữa, Alexandre sẽ chiến đấu vì nàng. Nàng sẽ đồng hành cùng ta trên mọi ngả đường và trong suốt cuộc đời. Cùng nhau, chúng ta sẽ rong ruổi đến tận cùng thế giới. Tất cả những nỗi đau khổ của ta sẽ chỉ còn là quá khứ. Tất cả những đau khổ của nàng sẽ bị xóa sạch. Alestria, ta yêu nàng! Ta dâng hiến cho nàng một Alexandre mà vẻ đẹp của chàng chẳng thể so bì với tình yêu mãnh liệt của chàng. Ta sẽ dâng hiến cho nàng đầy kim cương, lam ngọc, hồng ngọc và gấm vóc lụa là để nàng trở thành hoàng hậu trẻ đẹp và lộng lẫy nhất thế gian. Định mệnh đã mang nàng đến cho riêng ta, Alestria! Thánh thần đã dành nàng cho riêng ta, cho kẻ mạnh nhất trần gian, để ta mang nàng ra khỏi bóng đêm và làm nàng tỏa rạng trên những đỉnh cao! Alestria, hãy mang cho ta những vết thương và vũ khí của nàng. Tất cả những ai sở hữu nàng, tất cả những gì nàng yêu quý phải bị lưu đày biệt xứ! Ta phải có được nàng, ta sẽ mang nàng đi! Hãy đến đây, Alestria, người yêu dấu! Ta đã xuống trần gain này để tìm nàng. Cùng nhau, chúng ta sẽ trở lại bầu trời. Đừng khước từ ta! Một nghìn năm, mười nghìn năm sau nữa, những cánh chim trên khắp thảo nguyên sẽ còn hát mãi buổi chúng ta gặp gỡ: giữa một đêm đen kịt, hai vì sao đã lao thẳng vào nhau. Bầu trời cháy đỏ bắn tung bão lửa và ánh sáng. Những huyền thoại đã viết ra bị thiêu rụi. Để rồi từ đống tro tàn khai sinh một thời đại mới!<
@by txiuqw4