Lúc bấy giờ ở Trung Quốc, nhà Đường đã suy vong. Lên thay nhà Đường là nhà Tống. Nước Cao Cù Ly (Kokuryo) bị diệt vong bởỉ mắc mưu nhà Đường. Dân du mục nước này lúc bấy giờ tản mác khắp nơi. Họ đã bền bỉ tiến hành cuộc đấu tranh vì độc lập, nhằm giành lại đất Cao Cù Ly, và đã lập nên nước Bột Hải ở Mãn Châu Trung Quốc ngày nay, để chống lại các thế lực xâm lược từ phía đại lục Trung Nguyên. Sau đó nước Bột Hải cũng suy vong và nước Kim ra đời. Lúc bấy giờ, nước Cao Ly do họ Vương trị vì, nhưng thế lực còn yếu, không có nổi ý định giành lại quốc thổ của Cao Cù Ly. Nước Kim nhiều lần cử sứ thần sang bàn với Cao Ly hợp sức đánh Tống để giành lại đất Cao Cù Ly, từ là nước Phù Dư ngày xưa 1. Nhưng sau nhà Đường, ý thức thống trị của Trung Nguyên đã thâm nhập vào đất Cao Ly, khiến cho nước này tiêm nhiễm phải tư tưởng thần phục nước lớn. Do vậy, đối với nước Kim, tuy cùng một dân tộc nhưng Cao Ly đã đối xử lạnh nhạt với họ, gọi họ là dân man di. Tuy vậy, nước Kim đã tránh cuộc chiến tranh huynh đệ tương tàn với Cao Ly và quay mũi giáo về phía nước Tống. Sự hình thành nước Bột Hải và nước Kim thực chất là những cuộc đấu tranh đẫm máu, không mệt mỏi vì độc lập của dân tộc này. Nhà Tống bị mất phần đất phía bắc sông Hoàng Hà về tay nước Kim. Từ đời Tống Cao Tông trở đi, họ bắt đầu nam tiến, lấy Nam Kinh làm thủ đô và ổn định sự nghiệp tại nơi đây. Đó tức là thời đại Nam Tống.
Nước Tống bị tổn thất rất nhiều về nạn binh đao, đã thế lại còn phải chỉnh tu lại bộ mặt thủ đô mới là Nam Kinh nên bị hao tài tốn của rất nhiều.
Xung quanh Nam Kinh rộng đến mười lăm dặm. Phía đông có hai cửa lớn, phía nam có Liên Hoa đài, phía bắc có Tao Nhân các, phía tây có ba cửa. Phía nam xây thành đồ sộ gọi là Tuần thành. Xung quanh cung điện còn xây một bức tường thành hùng vĩ bao bọc dài hai dặm ba trăm sáu mươi bộ.
Ngoài các lâu đài cung điện như Tử Thìn điện, Tập Anh điện, Thăng Bình lâu, Cảnh Phúc điện, Sùng Chính điện, Diên Thọ các, Phúc Minh điện, Thọ Minh điện... còn có Diên Nghị các, Lý Dịch các, Giang Du các, Tử Thọ điện, Ngọc Hoa điện cũng đã được xây cất để hoàn chỉnh bộ mặt của kinh đô phía nam.
Dưới thời vua Lý Tông, nước Tống cử sứ giả cầu hoà sang nước Kim. Nước Kim cũng cử sứ thần là Ôn An sang nước Tống. Hai bên tỏ tình hoà hiếu, đi lại giao hảo với nhau. Bên trong cửa phía đông, tức cửa Thừa Khánh môn, có một quán nhỏ.
Quán này có tên là Tĩnh Hải quán. Đây chính là nơi có nhiều sĩ phu ra vào. Một hôm có một sĩ phu tìm đến trước cửa Tĩnh Hải quán.
Vị sĩ phu này vừa bước vào cửa, người hầu đã vội ra đon đả nghênh tiếp.
- Xin mời quý ông vào, trong này có phòng sang trọng.
Người sĩ phu có vẻ khó chịu trước vẻ xun xoe của người hầu, bèn hắng giọng:
- Không, ta đến để tìm gặp một người khách ở đây.
Nghe thấy vậy, người hầu lễ phép hỏi lại:
- Dạ thưa... quý ông định tìm vị khách nào ạ?
- Có một ông tên là Lý Quân Tất có lưu lại tại quán này không?
- Dạ, dạ... ý quý ông muốn nói đến Lý công tử phải không ạ?
Người sĩ phu tỏ nét mặt mừng rỡ, tiến thêm một bước:
- Các vị ấy đến đây từ bao giờ, nhà ngươi có biết không?
Liếc qua diện mạo và thái độ của vị sĩ phu này cứ nhìn chằm chằm vào mình, người hầu biết ông ta không phải tay vừa, bèn chắp hai tay cung kính đáp:
- Dạ thưa, các vị ấy đến đây đã ba ngày rồi ạ.
Nghe đến đây, người sĩ phu có vẻ như không muốn nghe tiếp những lời nói của người hầu nữa, bèn cởi giày bước lên bậc thềm.
- Phòng nào vậy, nhà ngươi đưa ta đến thăm.
Người hầu nghe ông khách nói vậy, thì nghĩ rằng ông này có tính sốt ruột chứ không phải kiêu ngạo, bèn lướt nhìn ông một lượt từ đầu đến chân rồi nói:
- Có cần phải thưa với đại nhân là vị nào, từ đâu đến không ạ?
Nhưng vị sĩ phu tỏ vẻ khẩn cấp, nên đòi phải đưa đi gặp ngay.
- Cái gì? Mấy ông khách đó là chỗ quen thân với ta. Nhà ngươi cứ đưa ta đến, không sao cả.
Người hầu dáng chừng phật ý, nhưng không dám nói ra, bèn đi trước dẫn đường. Một chốc sau, hai người bước vào một cái sân ngoằn nghèo, nơi đây có nhiều phòng sang trọng.
Người hầu dừng lại trước phòng có đề hai chữ ''hạng nhất'', và rón rén gọi hỏi nhỏ:
- Thưa, Lý công tử có trong phòng không ạ? Có vị khách muốn đến thăm Lý công tử.
Lý công tử đang ngồi trong cửa, nghe nói có khách đến, vội mở cửa ra nhìn, trông thấy một người có tên là Hàn Phương Nguyên đang đứng phía sau người hầu.
- A, đại huynh đã đến, xin mời vào.
Lý công tử bước ra nghênh tiếp, nắm lấy tay vị sĩ phu, tỏ vẻ vô cùng mừng rỡ.
Người hầu nhìn thấy, có phần hơi ngượng bèn quay gót lui ra.
Lý công tử đưa khách có tên là Hàn Phương Nguyên đến gặp Hoàng thúc.
- Đây là Hoàng thúc của chúng tôi. Hàn huynh hãy chào người đi!
Hàn Phương Nguyên vội cúi gập người thi lễ.
-Xin kính chào đức Hoàng thúc. Kẻ hậu sinh tên là Hàn Phương Nguyên.
Hoàng thúc mỉm cười, cúi người chào đáp lại.
-Tôi là Lý Long Tường. Mong được các vị chỉ giáo.
Lý công tử đỡ lời, giới thiệu lai lịch của Hàn Phương Nguyên.
- Hàn huynh này là người gần gũi của Lâm đại giám trong Khu mặt viện của Tống triều, vốn là bạn học cũ của hạ thần. Tiên phụ của Hàn huynh đã từng là sứ thần sang nước Đại Việt của chúng ta. Lúc ấy, Hàn huynh cũng đã đi cùng với thân phụ sang ở nước ta. Kẻ hạ thần đã cùng với Hàn huynh kết nghĩa tâm giao từ thuở ấy.
Hàn Phương Nguyên cung kính cúi chào Hoàng thúc lần nữa, dáng chừng như muốn nói điều gì đó, nhưng không biết nghĩ thế nào lại chuyển sang ý khác.
- Dạ... thế quý ngài đến đây từ khi nào. Quý ngài đi đương sá xa xôi chắc là vất vả lắm.
Lý công tử như đã đọc được ý của Hàn Phương Nguyên qua ánh mắt của ông ta, bèn thay lời Hoàng thúc đáp lại:
- Hôm nay đã là trung tuần tháng chín. Hai tháng trước, chúng tôi đi thuyền, vượt biển Giao Châu, sau đó qua các miền Quảng Đông, Thượng Hải. Ba ngày trước, chúng tôi đã tới được quán này. Vì vậy đến tối hôm qua mới liên lạc được với Hoàng huynh.
Nói đoạn, Lý công tử đứng dậy ra mở cửa và gọi người hầu. Biết Hàn Phương Nguyên thích rượu, nên Lý công tử định mời rượu họ Hàn.
Người hầu vội bước tới chờ lệnh.
- Thưa quý ông cho gọi con.
- Nhà ngươi hãy dọn rượu ngon và thức nhắm tốt đến đây cho ta!
- Dạ vâng.
Người hầu lui ra, nhưng nét mặt Hàn Phương Nguyên vẫn rắn căng, ngồi im lặng, ra dáng trầm tư.
Hoàng thúc đã hiểu được thái độ của họ Hàn, bèn đứng dậy.
- Quý công tử ở lại chơi với Lý công tử chúng tôi đã rồi hãy về. Tôi có việc cần đi ra đây một chút.
Lý công tử dáng chừng cũng hiểu được bầu không khí trong phòng, nhân thể bèn đứng dậy đưa Hoàng thúc sang phòng khác, xong quay trở lại, mời Hàn Phương Nguyên chuyển sang chỗ ngồi mới.
- Nào, mời Hàn huynh sang đây. Chúng mình xa nhau thấm thoắt đã sáu năm rồi đấy nhỉ.
Đến lúc này, nét mặt của Hàn Phương Nguyên mới dịu đi đôi chút. Y nói không úp mở.
- Lý huynh phò Hoàng thúc lưu vong sang đây đấy à?
-........
Họ Hàn nắm lấy tay Lý công tử đang cúi nhìn xuống đất, lặng thinh không trả lời. Hàn nói tiếp:
- Thật chẳng may. Tôi không biết vương triều Lý của nước An Nam đã chuyển sang tay họ Trần một cách đơn giản như vậy.
Lúc này cửa đã mở ra, mấy người hầu mang mâm rượu vào.
Mâm rượu đặt ở giữa. Hai người ngồi đối diện, nâng chén mời nhau. Vừa uống gần hết một tuần rượu. Lý công tử mới mở miệng nói với giọng cứng cỏi:
- Hàn huynh... nước Tống nghĩ như thế nào về tình hình trong nước chúng tôi?
Lúc này Hàn Phương Nguyên đã có phần chếnh choáng hơi men, bèn nói toạc ra theo cảm nghĩ của mình.
- Lúc này, Hoàng thúc có mặt ở đây, tôi cũng định nói, nhưng lại thôi. Sự thật, nếu Hoàng thúc mang dòng máu của triều Lý mà đứng lên tiếp nối sự nghiệp thì chắc là Trần Nhật Chiếu sẽ phải ở vào thế khó khăn. Nhưng việc đó đã qua rồi. Giờ đây, tất cả đều đã kết thúc xong xuôi.
- Tất nhiên mọi việc thì đã xong rồi. Nhưng chả lẽ cả triều đình và thần dân nước Tống lại không biết dòng dõi huyết tộc của vương triều Lý vẫn còn đường đường tồn tại một Lý Long Tường mà lại đi can thiệp vào việc kẻ thừa ngôi vua của một nước láng giềng, rồi lại cử sứ giả sang cầu thân, tự ý làm những điều chẳng còn ra thể thống gì.
Hai người trẻ tuổi khác quốc tịch dù đã chếnh choàng hơi men, rõ ràng vẫn còn đủ minh mẫn để phân biệt phải trái, bàn bạc với nhau một cách chân thành về công việc quốc sự. Có lẽ vì thế, nên nghe những lời nói đó của Lý công tử, Hàn Phương Nguyên đã trả lời một cách bộc trực, giọng có phần sôi nổi:
- Lý huynh nói đúng thôi. Tôi cũng đồng tình. Trước đây được nghe tiên phụ kể lại. Nước Tống vừa bị rợ Hồ quấy phá, lại thêm chiến tranh Tống - Kim, nhiều người phải lánh nạn sang quý quốc, có ai là không gây phiền nhiễu cho vương triều Lý. Thế mà những người biết rõ điều đó, bây giờ lại xử xự sai với quý quốc như vậy thật là một điều đáng tiếc. Còn tình hình nước Tống hiện nay thật là khó xử.
Lý công tử nghe lời nói của Hàn Phương Nguyên, nghĩ rằng thời điểm chính là hiện này, bèn nói:
- Cảm ơn những ý nghĩ và lời nói của đại huynh. Đành rằng đó là việc đã qua, nhưng Trần Vũ sang đây để làm những trò gì. Hàn huynh có thể nói cho tôi biết một chút được không.
Hàn Phương Nguyên trả lời không chút do dự, giọng hùng hồn:
- À, đến mức ấy thì chưa biết được. Nhưng hiện nay sứ thần của Trần Nhật Chiêu và họ hàng thân thích của ông ấy sang ở lại tại đất kinh thành này khá nhiều, nên Lý huynh nhớ cẩn thận. Có lẽ thời gian ngắn trước mắt còn gặp khó khăn. Lâm đại quan của chúng tôi đang đi kinh lý ở phủ Tế Nam đất Mãn Châu khoảng hơn một tháng nữa mới về. Lúc ấy sẽ tìm hiểu xem, ở đây có Triệu đại giám giữ chức Khu mật sứ. Vị đại quan này là chỗ quen thân với Trần Nhật Chiêu. Nên cẩn thận kẻo xảy ra chuyện chẳng lành đấy. Hiện này Thái đại giám đã mất rồi, nếu ngài còn sống chắc đã không để xảy ra sự việc như thế này.
Lý công tử tỏ vẻ lễ phép, lựa lời đưa đẩy câu chuyện để họ Hàn vừa lòng.
- Dù sao thì ngoài Hàn huynh ra, chúng tôi chẳng còn quen biết ai. Tình hình này tuy khó khăn, rất mong ở sự chăm sóc của Hàn huynh.
Hàn Phương Nguyên như sực nhớ ra điều gì, bèn dè dặt hỏi nhỏ:
- À này, ở quán trọ này có ai biết việc Lý công tử từ An Nam quốc sang đây không?
Lý công tử hiểu ý câu hỏi, bèn trả lời:
- Không, ở đây họ chỉ biết chúng tôi là những người lái buôn từ Thanh Châu tới.
Hàn Phương Nguyên thở phào nhẹ nhõm:
- Thế là tốt. Đừng để vạn nhất xảy ra chuyện gì không hay đến tính mạng Hoàng thúc.
Dù sao Lý công tử cũng phải cảm ơn sự quan tâm của Hàn Phương Nguyên.
- Cảm ơn Hàn huynh. Người thực sự quan tâm đến chúng tôi nơi tha phương khách địa này giờ đây chỉ còn mỗi một mình Hàn huynh.
Hàn Phương Nguyên đứng dậy.
- Tôi có việc phải về. Sau này sẽ đến thăm lại. Xin thứ lỗi, tôi ra về mà không kịp chào Hoàng thúc.
Lý công tử cố giữ lại, nhưng Hàn Phương Nguyên vẫn cáo từ xin về. Để tỏ lòng tri ngộ, Lý công tử vào chỗ xếp hành lý kín đáo trong quán trọ, lấy ra một gói được bọc kỹ trao cho Hàn Phương Nguyên.
- Có chút quà mọn xin biếu Hàn huynh. Hàn huynh ra về, xin cầm về họ cho. Nhờ như thế này thật thất lễ với Hàn huynh, nhưng Hàn huynh cầm về thì tiện hơn chúng tôi trực tiếp đưa tới.
Hàn Phương Nguyên tuy biết nhận quà tặng của khách tha phương lưu vong đến đây là điều không hợp lệ, nhưng nghĩ rằng sau này có nhiều việc tìm hiểu phải cần đến tiền, nên đành nhận vậy.
- Thế này thì thật không phải. Đáng lẽ tôi phải tạo thuận lợi cho Lý huynh mới phải, đằng này lại còn đi nhận quà tặng như thế này.
- Giữa chúng mình với nhau có điều gì là phải với không phải. Hàn huynh về nhà xin đừng trách quở chúng tôi nhé.
- Vậy thì tôi đành chịu xấu hổ mà nhận vậy.
Lý công tử tiễn Hàn Phương Nguyên ra đến ngoài cổng thành xong, quay vào phòng Hoàng thúc, và trình lại Hoàng thúc mọi điều cặn kẽ đã trao đổi với Hàn Phương Nguyên.
Nghe xong, Hoàng thúc nói:
- Đúng như điều chúng ta đã nghĩ không sai, phò mã Trần Nhật Chiếu đã lập ra gian kế để cướp trọn vương triều Lý của chúng ta. Nhưng mà thôi, tất cả đều đã qua rồi...
Lý công tử cũng thở dài.
- Thưa Hoàng thúc, dù sao thì Hàn Phương Nguyên cũng đã nói như vậy. Hay là ta thử lưu lại đây ít lâu, theo dõi động tĩnh xem sao...
Hoàng thúc uể oải nhìn Lý công tử, nghe vậy bèn quay ra ngoài cửa sổ, đáp:
- Bây giờ chúng ta còn biết đi đâu nữa. Đành tạm sống cho qua mùa đông ở đây, không còn cách nào khác.
Từ sau đó, Hoàng thúc ở biệt trong quán trọ cửa đóng then cài. Chỉ có Lý công tử và đám tráng đinh mới thỉnh thoảng ra ngoài mà thôi. Họ phải sống những tháng ngày tẻ ngắt như vậy.
Lại nói về Hàn Phương Nguyên. Sau khi về nhà, ông ta giở xem chiếc bọc do Lý Quân Tất trao cho, thấy có trân châu, bảo vật và nhiều bạc nén. Lúc đầu ông định thăm dò và báo cho Lý Quân Tất biết nội dung đó. Nhưng sau khi Lâm đại giám trở về, vì không biết chuyện Hoàng thúc Việt Nam đã sang nước Tống, nên sau khi hỏi thăm tình hình liền ra lệnh nghiêm cấm hoàn toàn không được dính líu vào việc này. Nội dung đó là Trần Nhật Chiếu đã thông qua Trần Vũ tiến nạp cho nước Tống một nghìn con ngựa và các lễ vật khác nhiều chưa từng thấy. Nếu bây giờ mà ngăn cản họ Trần và dựng triều Lý thì nơi biên ải sẽ xảy ra biến loạn. Thực ra lúc bấy giờ nước Tống đang bù đầu vào những cuộc tranh chấp liên miên với nước Kim và Mông Cổ.
Vào dịp lễ lên ngôi vua Trần đầu năm tới, tiên tử nhà Tống quyết định sẽ cử sứ thần sang chúc mừng. Xét theo lương tri cá nhân và ý kiến của bản thân, thì những điều bí mật quốc gia đó đã như đinh đóng cột nếu tiết lộ chắc chắn sẽ gây tổn lại lớn cho đất nước, nên không biết làm thế nào. Do vậy mà Hàn Phương Nguyên không muốn gặp lại Lý công tử. Đợi mãi không thấy, Lý công tử đành phải dựa vào sức lực bản thân đi thăm dò chỗ này chỗ nọ và cũng biết được đại khái câu chuyện sau khi sứ thần nhà Tống đã lên đường sang Đại Nam quốc.
Dù sao thì một mùa đông vô vị tẻ ngắt cũng đã qua đi. Tháng năm năm sau đã tới. Cả đoàn lữ khách bị chôn chặt trong quán trọ suốt thời gian dài nay đã đến được Thanh Châu, lãnh địa của nước Kim để chuẩn bị đi tiếp sang nước Cao Ly.
Gọi là lãnh địa của nước Kim, vì đất đó của nước Tống nhưng nước Kim cướp được nên vẫn còn nhiều người nước Tống sống ở đó. Hai nước Kim - Tống có phong tục và ngôn ngữ gần giống nhau. Đoàn lữ hành đến Thanh Châu, để sửa chữa lại thuyền. Tiết trời tháng năm nơi đây đã là mùa hè, cây cỏ một màu xanh tốt.
Tuy không nóng bức như ở nước Đại Việt, nhưng mùa hè ở đây vẫn dài lê thê.
Đoàn lữ hành đậu thuyền ở trấn Thanh Châu. Họ vào nghỉ ở một quán trọ có tên là Đông Hải ở bên ngoài thành và làm các công việc chuẩn bị chờ ngày xuất phát sau khi đã ngớt sóng to gió lớn.
Nhưng trong quán trọ chỉ có Lý công tử cùng ở với Hoàng thúc, còn tất cả các tráng đinh đều tự nấu cơm ăn dưới thuyền.
Quán nằm ở vị trí tương đối cao. Những cảnh tượng diễn ra trên con đường phía trước mặt đều lọt vào tầm mắt của người ngồi trong quán.
Một hôm, Hoàng thúc và Lý công tử đang ngồi trong phòng trọ đưa mắt nhìn ra ngoài. Họ bỗng thấy một người đàn ông đeo mặt nạ cầm giáo chạy về phía lữ quán. Phía sau là một toán du côn khoảng hơn ba mươi tên vác giáo mác mã tấu đuổi theo định đâm chết người đàn ông này.
Những người đàn ông nhanh như chớp đã vung giáo chống lại, một số tên gã gục, số còn lại bỏ chạy toán loạn. Mới buổi sáng tinh mơ, khách đi đường chưa có ai qua lại. Giữa cảnh vật yên tĩnh, chỉ còn nghe thấy tiếp vó ngựa rộn rịp chạy trên đường. Lý công tử vội chạy khỏi phòng trọ ra ngoài xem sự thể ra sao. Vừa mới tháo được chốt cửa lớn, cửa vừa mở bỗng có một người từ ngoài nhảy bổ vào bên trong cửa. Tuy ít nhiều cũng đã đề phòng bất trắc, nhưng sự việc diễn ra qú bất ngờ, làm cho Lý công tử không khỏi hoảng hốt lùi về phía sau một bước.
Nhưng người đàn ông bước vào trong cửa với thái độ trầm tĩnh, điềm nhiên đến đóng cửa cài then rồi quay lại phía Lý công tử. Đây chính là người đàn ông đã cầm giáo đeo mặt nạ, vừa mới đánh nhau chống lại toán ác tặc hơn ba mươi tên khi nãy. Lý công tử quay nhìn khắp bốn phía, thấy người trong quán trọ vẫn còn chìm trong giấc ngủ im lìm của buổi sớm mai. Người đàn ông bèn bước đến trước mặt Lý công tử van nài với giọng thì thào yếu ớt...
- Thưa ông, mong ông cứu tôi với. Tôi là người vô tội, đang bị bọn gian tặc đuổi theo...
Lý công tử lấy tay phải che miệng, vừa ra dấu làm ám hiệu, vừa bước ra sân. Như đoán hiểu được điều đó, người đàn ông lặng lẽ bước theo sau. Họ trèo qua bức tường sau, tụt xuống con đường hẻm giữa buổi sớm mai yên tĩnh. Lý công tử đi trước, người đàn ông lẽo đẽo bước theo sau... Đi qua hết con hẻm ngoằn nghèo, một lúc sau họ đã ra đến bến thuyền.
Trời vẫn còn quá sớm, dọc bờ biển không một bóng người qua lại. Trên bến, một chiếc thuyền được kéo lên bờ để sửa chữa, nằm phơi tấm thân đen sì. Lý công tử lấy tay chỉ về phía đó:
- Ông hãy tạm lánh vào sau chiếc thuyền chờ một chốc nhé.
Nói xong bèn đi thẳng ra bờ biển.
Người đàn ông quay nhìn phía sau, trông chừng xem có ai theo dõi mình không, nhưng vẫn bốn bề tĩnh mịch. Chỉ có những cột khói lam nấu cơm buổi sáng trong các làng mạc theo bốc lên trời.
Anh ta đi đến bên cạnh thuyền, quay mặt về phía bờ biển, ngồi phịch xuống đất, hai chân duỗi thẳng. Một chốc sau, Lý công tử mở dây neo của một chiếc xuồng con, bước lên và đưa tay làm hiệu.
Khó nhọc lắm, người đàn ông mới nhấc nổi tấm thân, bật ra một tiếng rên nhẹ "úi chao".
Tay anh ta cầm chiếc giáo chống xuống đất, lấy thế đứng lên, bước đi lảo đảo về phía chiếc xuồng con có Lý công tử đang đứng bên trong. Leo lên thuyền xong, anh ta cứ thế ngồi phịch xuống. Lý công tử lấy một chiếc sào dài có sẵn trong thuyền chống xuống đất đẩy thuyền ra. Theo đó, thuyền rời khỏi mặt đất, và bị đẩy ra biển. Được một quãng, Lý công tử bỏ sào xuống, bắt đầu khua mái chèo. Theo tiếng nước khua bì bõm, chiếc xuồng dần dần tiến ra biển nước sâu.
Một lúc sau, thuyền con đã cập được vào mạn thuyền mẹ. Lý công tử buộc dây chuyền con vào thuyền mẹ và bước lên, vừa đưa tay ra dìu người đàn ông cũng bước lên theo.
Biết Lý công tử đã lên thuyền, những người tráng đinh từ trong khoang bước ra cúi chào. Lý công tử im lặng bước vào khoang. Người đàn ông theo sau, vừa bước vào khoang đã quỵ xuống.
Lý công tử và cả đám tráng đinh đều chạy tới liếc nhìn thân hình người đàn ông, thấy máu chảy ở đầu và chân. Lý công tử thấy vậy, bèn quay sang bảo những người tráng đinh:
- Các người cởi áo của người này ra và xem lại vết thương.
Những người tráng đinh không hiểu đầu đuôi thế nào, cứ theo sự sai bảo của Lý công tử cởi áo người này ra.
Một người tráng đinh chau mày nói:
- Lưng và chân phải có nhiều vết thương. Xương đầu phía sau gáy bị vỡ…
Một người tráng đinh lấy thuốc dự phòng có sẵn trong khoang ra và nói:
- Thưa Lý công tử, dùng thuốc này chữa được chứ ạ?
- Phải rồi, lấy thuốc này chữa cho chóng khỏi.
Một tráng đinh lấy một loại thảo dược ra đắp lên vết thương, xong lấy một miếng vải màu xanh buộc lại. Các tráng đinh muốn hỏi xem tại sao người này lại bị thương thế này, nhưng Lý công tử đang đứng đấy không tiện hỏi, nên cứ thắc mắc trong lòng.
- Chắc đau lắm phải không. Sao lại bị thương nhiều thế này?
Nhưng cả Lý công tử và người đàn ông đều không ai trả lời. Người đàn ông vẫn nhăn mặt kêu rên.
Lý công tử đứng nhìn với vẻ thương xót:
- Hãy mang lại một bộ quần áo mặc cho người này đi!
Các tráng đinh vội mang lại một bộ quần áo. Hai người phải khó nhọc lắm mới mặc được cho người đàn ông.
- Ông này trông thế mà người rắn như cục sắt ấy. Hai người chúng em không nhấc nổi một cái chân của ông ấy…
Lý công tử chỉ vào đồ đạc của người đàn ông, ra lệnh cho các tráng đinh:
- Này, các người hãy giặt sạch bộ quần áo thay ra này đi, còn các thứ đồ vật thì mang đi cất giữ ở chỗ kia.
Một người tráng đinh mang bộ quần áo dính đầy vết máu ra ngoài, còn một người nữa mang các đồ vật ra bên cạnh. Lý công tử chăm chú nhìn người đàn ông.
- Có lẽ ông đau lắm phải không. Ông hãy chịu khó nằm ở đây chữa chạy.
Người đàn ông chỉ nói được một câu rồi lại chau mày rên rỉ.
- Khi nào vết thương của người này đỡ đau, các ngươi phải cho người ta ăn uống tử tế, chăm sóc chu đáo cho người ta nhé.
Lý công tử lại gọi các tráng đinh tới, dặn không được tiết lộ việc này xong mới trở về quán trọ.
Hoàng thúc thấy Lý công tử đi ra ngoài lâu không có tin tức nay đã trở về nên rất vui.
Phía trước quán trọ có năm tên du côn chết, bốn tên khác bị thương. Tất cả bọn đều sục tìm ở các vùng phụ cận, nhưng không phát hiện được gì, hai người đoán chúng đã bỏ cuộc vào hết trong thành.
Tối hôm đó, Lý công tử lại ra ngoài thuyền lớn. Người đàn ông nhìn thấy Lý công tử cứ ngỡ người chủ thuyền. Dáng chừng nỗi đau cũng đã dịu bớt đôi chút, người đàn ông cất tiếng nói:
- Xin cảm ơn ông chủ, ông đã cứu mạng cho.
Lý công tử mỉm cười:
- Sá gì chút việc nhỏ. Có điều ông chưa thể cử động được.
Nói đoạn bèn thở dài, và như để an ủi người đàn ông, Lý công tử lại nói tiếp:
- Muốn cử động được ít nhất cũng phải trên mười ngày chữa chạy. Mong ông cứ yên lòng.
Thực ra Lý công tử phải nói vậy là vì không thể bảo người đàn ông nằm im không được động đậy cho đến khi các vết thương được chữa lành hoàn toàn.
Hết sức cảm kích trước tấm lòng nhân hậu của Lý công tử, người đàn ông cúi người xuống thưa:
- Nếu được ông chủ cho phép như vậy, tôi xin kết cỏ ngậm vành báo đáp ơn sâu này.
Đôi mắt người đàn ông sáng lên long lanh.
Lý công tử không định hỏi về lai lịch và tên họ của người này, chỉ biết ông ta bị bọn ác ôn đuổi theo và đã dùng giáo chống lại, nên qua đó có thể đoán anh ta chắc không phải là kẻ cướp, mặt khác bản thân cũng không muốn dính líu vào những việc không cần thiết trên đất nước Kim vốn là nơi đất khách xa lạ.
Người đàn ông mới nói được một câu đã phải nhăn mặt, gương mặt màu da đồng, cố nén nỗi đau nơi vết thương. Anh ta mở mắt nhìn về phía Lý công tử và định ngồi dậy nhưng lại ngã vật xuống.
Lý công tử đứng bên cạnh bèn ngồi xuống và nói:
- Sao lại định ngồi dậy. Cứ phải nằm yên chạy chữa thì vết thương mới mau lành miệng.
- Thưa ông chủ, không sao đâu ạ. Xin lỗi, tôi có câu chuyện muốn xin thưa với ông.
Lý công tử lại ép ông ta nằm xuống:
- Vết thương khá nặng, sao lại ngồi dậy. Cứ nằm thế nói chuyện.
- Nhưng chủ nhân là người nước nào, xin muốn được biết một chút.
Lý công tử thở dài, nói với giọng nhỏ nhẹ trầm trầm:
- Tại sao ông hỏi thế? Người trên đất nước Kim thì tất thảy đều là người nước Kim chứ còn của nước nào khác?
Nhưng người đàn ông vẫn tỏ vẻ quyết không tin:
- Xin lỗi ông vậy. Nhưng giọng nói của ông chủ không giống người nước Kim cũng không giống người nước Tống.
Đến lúc này, Lý công tử mới tỏ vẻ tươi cười, gật đầu.
- Vậy ra tôi giống người nước nào?
Nghe nói thế, mắt người đàn ông sáng lên, nỗi đau nơi vết thương dường như cũng quên mất.
- Ngài chủ nhân có lẽ là người của một nước nào đó ở phương nam. Có phải thế không ạ?
Nghe câu hỏi, Lý công tử thấy không còn cách nào khác, đành nói thật:
- Chúng tôi là người của nước Đại Việt. Ông đoán khá đấy.
Nghe thấy thế, người đàn ông tỏ vẻ tươi tỉnh hẳn lên.
- Ngài từ nơi xa xôi tới đây, vất vả quá. Thực ra tôi không phải là người nước Kim, cũng không phải là người nước Tống.
Nghe nói thế, Lý công tử càng ngạc nhiên hơn:
- Thế vậy, ông là người nước nào?
- Ngài chủ nhân là ân nhân của tôi, tôi xin nói thật. Tôi vốn là người nước Cao Cù Ly.
Lý công tử nghe nói là người Cao Cù Ly lại càng ngạc nhiên hơn, bèn ngồi xịch lại phía trước mặt người đàn ông.
- Nước Cao Cù Ly ư? Thế có phải là nước Cao Ly không?
Người đàn ông thở hắt ra một hơi dài. Lý công tử bây giờ mới nhìn kỹ thấy anh ta khoảng trên dưới bốn mươi, thân hình chắc khỏe, lông mày dài, đen sẫm, tướng mạo khôi ngô. Trên nét mặt của anh t có vẻ như đang mơ ước một điều gì đó.
- Vâng, đúng thế. Nước Cao Ly là mẫu quốc, nhưng mà…
Nói đến đây, anh ta ngập ngừng rồi im lặng. Lý công tử xúc động khi nghe mấy tiếng nước Cao Ly. Giữa lúc Hoàng thúc và bản thân cũng hơn hai mươi tráng đinh khác đang định gửi gắm số phận mình cho – nước Cao Ly – thì lại gặp được người của nước đó, trong lòng thật vô cùng cảm kích. Người ta thường hay nói rằng đời người có bốn niềm vui lớn, "đại tứ hỷ", trong đó có niềm vui "vạn lý tha hương ngộ cố tri". Người đàn ông kia lần đầu gặp gỡ, cũng không phải người cùng một nước, lạ mặt chưa quen, nhưng không hiểu sao mới nghe nói đất nước của người đó là nước Cao Ly, tự dưng trong lòng cảm thấy còn vui hơn so với gặp người tri kỷ cùng quê lâu ngày. Như để chắc dạ hơn, Lý công tử hỏi:
- Mẫu quốc của hiển huynh là nước Cao Ly. Có đúng vậy không?
- Đúng vậy ạ. Ngài chủ nhân đã có lần nào sang nước Cao Ly chưa?
Người đàn ông đoán đây là người chủ thuyền nên đã đi lại nhiều nước buôn bán. Lý công tử không trả lời thẳng vào câu hỏi mà muốn tìm hiểu tình hình của nước Cao Ly.
- Tôi chưa đến nước Cao Ly. Mới chỉ nghe nói nước Cao Ly là một nước nằm ở biển Đông, rất trọng lễ nghi, có nhiều thần tiên đang sống. Có đúng là như vậy không?
- ………
Người đàn ông im lặng, mắt nhìn xuống không trả lời. Lý công tử cảm thấy hơi lạ, bèn hỏi lại:
- Tại sao hiển huynh không trả lời. Chắc tôi đã nói điều gì xúc phạm đến hiển huynh?
Người đàn ông thở dài:
- Không phải thế đâu. Chủ nhân có nói gì xúc phạm tôi đâu. Chủ nhân là ân nhân của tôi. Nói như vậy thì làm sao tôi có thể nghĩ chủ nhân xúc phạm đến tôi. Chỉ có điều lòng tôi mỗi khi nghĩ đến tổ quốc, chẳng khác nào như nôn ra máu.
Lý công tử lòng rưng rưng cảm thấy cảnh ngộ của mình cũng giống như số phận của người đàn ông này nên chạnh lòng nghĩ về cố quốc. Công tử rộn lên niềm cảm xúc muốn thổ lộ hết với người đàn ông này bao nỗi tâm tư chứa chất bấy lâu nay trong lòng.
- Chúng tôi nay muốn sang sinh sống ở nước Cao Ly. Rất mong được hiển huynh giúp đỡ.
- Vâng thưa đại nhân, đại nhân đang trên đường đi sang nước Cao Ly sinh sống ư?? Thế mà tiện nhân cứ tưởng đại nhân là người đi thuyền làm nghề lái buôn…
Lúc này người đàn ông đã bỏ cách xưng hô chủ thuyền mà thay bằng cách xưng hô "đại nhân".
- Người nước Cao Ly hiền lành như những con cừu. Họ rất quý điều nhân nghĩa, rất trọng lễ nghi. Lại thêm đất nước có bốn mùa xuân, hạ, thu, đông rõ rệt, kỷ cương nghiêm minh, cuộc sống yên lành.
Lý công tử nghe nói, cảm thấy vui vui, bèn ngồi gần lại, nói:
- Hiển huynh và chúng tôi hãy cùng làm quen với nhau đi. Dù sao đây cũng là duyên số trời cho. Tôi là Lý Quân Tất, hoàng tộc của nước Đại Việt. Nước chúng tôi vừa xảy ra cuộc chính biến. Triều đại họ Lý suy vong, không còn cách nào, tôi đành phò Hoàng thúc lánh nạn sang nước Cao Ly.
Nghe những lời đau xót đó của Lý công tử, người đàn ông bất giác ngồi dậy.
- Thế này thì thật thất lễ với đại nhân nhiều quá. Tiện nhân tên là Tiêu Vĩnh Vạn. Công ơn như trời biển của đại nhân sau này dù chỉ còn lại nắm xương tàn cũng khó quên. Nay còn một việc nữa, muốn được xin đại nhân giúp cho, chẳng hay đại nhân có rủ lòng thương?
Người đàn ông chẳng kịp đợi nghe Lý công tử trả lời, bèn vội vã tỏ ý muốn gác các việc khác lại và dốc tâm nhờ Lý công tử. Lý công tử hiểu được nỗi lòng của anh ta qua ánh mắt:
- Đâu dám. Bất kể việc gì mà sức tôi kham nổi, thì tôi sẵn sàng giúp ngay. Xin nói cho tôi được nghe xem.
Người đàn ông cúi gập lưng tỏ ý vui mừng.
- Xin đa tạ đại nhân. Chả giấu gì, trong tay nải kia có một ít tiền bạc và một bức thư khẩn rất quan trọng. Những thứ này cần phải chuyển đi ngay. Thế mà giờ đây, thân tôi như thế này không thể làm gì được mà thời gian thì quá gấp. Vì vậy, kính mong đại nhân chuyển giúp cho.
Lý công tử gật đầu.
- Ồ, việc này có sá chi. Vậy đi đâu và chuyển cho ai, cứ nói cho tôi biết, tôi sẽ trực tiếp chuyển hộ cho.
Người đàn ông nhìn đăm đăm vào Lý công tử. Trên nét mặt của Lý công tử tuy có ít nhiều đượm nỗi buồn nhưng bao giờ cũng tỏ ra một phong độ cao thượng và đáng tin cậy.
- Từ trấn này đi ra phía cửa bắc, chỉ có một con đường cái lớn. Cứ men theo con đường này đi lên phía bắc khoảng hai trăm dặm sẽ đến một thung lũng gọi là thung lũng Đông Hải. Đi vào thung lũng Đông Hải, sẽ thấy có ngọn núi tên là Thiên Nhân sơn, không có ai là không biết tên ngọn núi này. Về phía tây nam của ngọn núi có ba gian nhà tranh. Muốn tìm đến người chủ nhân của ba gian nhà tranh này, sẽ gặp trước hết một ông cụ già họ Ly. Đại nhân trao bức thư này cho ông cụ già thì sẽ gặp được người tôi cần gặp. Vì muốn nhờ đại nhân giúp cho một việc khó khăn như vậy, nên chưa kịp nghe những lời nói tốt đẹp của đại nhân mà đã vội hấp tấp đưa ra lời thỉnh cầu như vậy thật là có lỗi.
Đến lúc này, Lý công tử mới hiểu được nỗi lòng người đàn ông vì sao đã giữa chừng cắt ngang câu chuyện mình đang nói.
- Tôi hiểu rồi. tôi sẽ chuyển bức thư này rồi quay trở lại. Nhưng bây giờ tôi phải quay trở về quán trọ thưa lại với Hoàng thúc. Sáng ngày mai tôi sẽ lên đường.
- Công việc nguy hiểm lắm. Tôi đã không biết xấu hổ đi nhờ đại nhân giúp cho một việc khó khăn như thế này…
- Xin đừng bận tâm. Bây giờ tôi đến gặp Hoàng thúc, một chốc sẽ quay lại. Hiển huynh cứ nằm yên điều dưỡng cho chóng lành.
Lý công tử tạm biệt Tiêu Vĩnh Vạn, hối hả trở về quán trọ.
@by txiuqw4