Ánh trăng rằm tháng sáu tối hôm nay tỏa vầng sáng khác thường lên mặt biển tây.
Thuyền bọn cướp cách đảo Xương Lân không còn xa nữa. Bọn chúng đứng trên thuyền, trọng tâm nhìn của chúng đã phát hiện ra có một chiếc thuyền cũng tiến dần về phía đảo này. Đó là một chiếc thuyền cực lớn có giương buồm. Một tên trong bọn chúng kêu to lên:
- A… Đằng kia có cái thuyền to đang tới!
Nghe thấy thế, ánh mắt của bọn chúng đều đổ dồn về phía đó. Trong đêm trăng, chiếc thuyền tuy nhìn không được rõ, nhưng hình dáng của nó là một chiếc thuyền lớn, có cột cờ cao to, có vẻ thuyền buôn của nước ngoài hoặc thuyền của các quan chức đi tuần tra. Bọn cướp nghĩ vậy, thấy lo lắng. Tên cầm đầu ra lệnh:
- Lấy tấm chiếu che trước kiệu lại!
Bọn lâu la mang cái chiếu trải trong khoang thuyền ra phủ lên cái kiệu.
Thuyền đằng kia đi tới, phát hiện ra thuyền bên này, bèn quay mũi thuyền lao tới như một mũi tên.
Thuyền lớn càng đến gần, các đợt sóng càng mạnh, xô vào chiếc thuyền bên này khá dữ.
Có hai ba người đứng trên mũi của thuyền lớn, nhìn về phía bên này, đưa tay lên vẫy vẫy và gọi to:
- Này, xin cho hỏi, đảo này là đảo gì vậy?
- Đây là đảo Xương Lân, nằm ở vùng trước mặt huyện ủng Tân nước Cao Ly.
Nghe từ phía thuyền của bọn cướp trả lời như vậy, một người trên thuyền lớn bước vào khoang, chỉ còn lại hai người đứng nhìn về phía bên này.
Lúc này, từ phía thuyền của bọn cướp có tiếng hỏi lại:
- Thuyền của các ông từ đâu đến đấy?
- Thuyền của chúng tôi từ nước Tống tới đây.
Nghe nói thuyền từ nước Tống đến, tên cầm đầu bọn gian tặc vội nở mày nở mặt. Hắn cởi bỏ mặt nạ. Thì ra tên này không phải là ai khác mà chính là Chu Nhật Thường. Hắn lớn tiếng hỏi:
- Này, thuyền đằng ấy đi về đâu đấy?
- Đi về ủng Tân.
Giữa lúc câu chuyện đang trao đổi qua lại như vậy thì hai thuyền đều bỏ neo xuống đảo Xương Lân.
Hai thuyền đồng loạt thả neo, giống như đã hẹn nhau trước, nhưng đều không có ý định lên bờ. Bên này cũng lo cảnh giác phía bên này và định sẽ chờ trời sáng để vào trấn ủng Tân. Một chốc sau, ba người trên thuyền lớn bước xuống một chiếc xuồng nhỏ và chèo vào bờ. Họ ghé nhìn vào thuyền bên này. Tên cầm đầu bọn cướp nhìn thấy lá cờ đúng là cờ nước Tống. Hắn cảm thấy có phần khác ý, bèn hỏi:
- Các ông sống ở nơi nào trên nước Tống, sao không đến đảo Giang Hoa mà lại đến đây?
- Vâng, chúng tôi ra đi từ Nam Kinh nước Tống. Nhưng thật ra chúng tôi là người của Đại Việt nam quốc, muốn đến xứ này để sinh sống.
Tên cầm đầu bọn ác ôn nghe biết giọng nối này là giọng nói của nước Cao Ly, âm điệu mạnh mẽ, nói năng trôi chảy, không phải giọng nói của người nước Tống hay nước Kim. Nếu họ không phải là người của nước mình là nước Tống, thì dù là nước Đại Việt, nước Cao Ly hay nước Kim, tất thảy đều phải giết sạch, cướp lấy thuyền và của cải. Trong bụng nghĩ vậy, nên hắn vờ thân mật đáp:
- Thế vậy à? Tôi là người sống trên đảo này. Nếu các ông muốn vào ủng Tân, thì tối hôm nay các ông cũng nên nghỉ tạm một đêm ở đây; sáng mai các ông liên hệ với chính quyền rồi xin vào.
Nói xong hắn cúi rạp người chào khách. Nhưng thuyền bên kia không biết bên này là thuyền cướp biển, nên không ngần ngại trả lời với vẻ mừng rỡ:
- Mới lần đầu gặp gỡ, có điều thất lễ. Tôi tên là Tiêu Vĩnh Vạn.
- Không dám. Vậy những người đi trên thuyền quý ông chắc là những người nước khác. Tôi tên là Chu Nhật Thường.
Tiêu Vĩnh Vạn được đoàn lữ hành của Hoàng thúc cứu sống trong lúc nguy cấp ở Thanh Châu, nay dẫn đầu đưa đoàn đến đây. Chu Nhật Thường lộ vẻ gian ác. Trước hết hắn tìm hiểu số thuyền viên đi trên thuyền lớn, bởi nếu thuyền viễn đông, việc thực hiện mưu gian của chúng sẽ gặp khó khăn. Hắn buột miệng hỏi:
- Các vị đi trên thuyền của quý ông có bao nhiêu?
Tiêu Vĩnh Vạn cảm thấy hơi khác ý trước câu hỏi đột ngột về số thuyền viên. Tên Chu Nhật Thường này nói tiếng Cao Ly nhưng cái lưỡi của hắn không uốn cong lên được nên không giống tiếng nói của người vùng này. Dù không biết được y làm nghề gì trên đảo này, song nhìn qua nét mặt, cặp mắt của y cũng như các hiện tượng khác, dễ chừng đây là một lũ cướp biển cũng nên. Nghĩ vậy nên Tiêu Vĩnh Vạn chỉ trả lời:
- Vâng khoảng độ năm sáu người.
- Một chiếc thuyền to như thế này mà chỉ có sáu thuyền viên!" Chu Nhật Thường nghĩ vậy, bèn mỉm cười nói:
- Nếu vậy, các vị hẵng vào nghỉ tạm trong nhà tôi cũng được.
Tiêu Vĩnh Vạn về ngay khoang thuyền của mình.
- Thưa Hoàng thúc, những người này trông có vẻ lạ lắm. Do vậy chỉ cần năm người của ta đi theo họ. Số còn lại sẽ ở lại trong thuyền để theo dõi động tĩnh.
Hoàng thúc cũng cho rằng những suy nghĩ của Tiêu Vĩnh Vạn là đúng.
- Phải rồi, nếu họ biết thuyền của chúng ta có hai mươi người, họ sẽ tìm cách đối phó khác.
- Dù sao thì giọng nói của Chu Nhật Thường vẫn là giọng của người nước Tống. Ngoài ra còn có một điều khả nghi nữa là hắn lại hỏi nhân viên trên thuyền có bao nhiêu. Biết vậy nên tôi chỉ đáp lại độ khoảng năm sáu người thì hắn lộ rõ vẻ hí hửng ngay. Hắn không mời chúng ta nghỉ tại đây mà lại bảo về nhà hắn ở. Rõ ràng bọn chúng giống như một bọn cướp.
Nói đoạn Tiêu Vĩnh Vạn lại nhìn Lý công tử:
- Vậy xin Hoàng thúc và Lý công tử ở lại đây, để một mình tôi đi, xong tôi lại về.
Lý công tử tỏ vẻ lo ngại, nói:
- Không. Việc này tôi cũng phải cùng đi mới được.
Tiêu Vĩnh Vạn mỉm cười, quay về phía Hoàng thúc nói thêm:
- Không sao đâu. Lý công tử hãy ở lại trên thuyền cùng với Hoàng thúc nghỉ ngơi cho đỡ mệt. Tôi đi xem sự thể ra sao rồi sẽ về thôi mà.
Hoàng thúc chau mày, tỏ vẻ lo lắng:
- Một nơi nguy hiểm như vậy, làm sao tôi có thể để Tiêu đại nhân đi một mình được.
- Không hề gì đâu ạ. Tôi là người đã từng sống suốt ngày đêm trong hang hổ ấy mà.
Nhìn thấy vẻ mặt đầy tự tin của Tiêu Vĩnh Vạn, Hoàng thúc và Lý công tử có phần vững dạ. Hoàng thúc lại nói:
- Nếu vậy cả ba người chúng ta cùng đi xem tình hình ra sao rồi còn uống với nhau chén rượu chứ.
Lý công tử cũng tỏ ra tự tin, bèn gọi đội trưởng Hồ đến, chỉ thị chỉ để một người ngồi trên mũi thuyền theo dõi động tĩnh xung quanh, sau đó dắt theo hai tráng dinh nữa, vị chi năm người, bước xuống thuyền con để vào bờ.
Về phía Chu Nhật Thường, hắn nghĩ mọi việc đều theo mưu kế sắp sẵn của hắn nên càng nở ruột nở gan. Hắn quay lại nhìn bọn lâu la trên thuyền ra lệnh:
- Chúng mày đâu, mau khiêng kiệu ra đây.
Một tên lâu la đứn cạnh rỉ tai Chu Nhật Thường:
- Thưa Chu đầu lĩnh, nếu bọn kia đoán biết được, e sẽ xảy ra việc lớn.
- Mày bảo việc lớn gì? Những thứ kia chỉ trong nội đêm nay, tao sẽ cho xuống biển tất…
Tên lâu la rụt vai lại.
- Ái chà, thế là làm ăn có lãi rồi.
Lúc này, Hoàng thúc và cả đoàn sau khi lên bờ, đi bộ đến trước mặt Chu Nhật Thường. Tiêu Vĩnh Vạn nhỏ nhẹ bắt chuyện:
- Thưa chủ nhân, xin được nhờ chủ nhân một tối hôm nay.
- À, có đáng gì đâu.
Chu Nhật Thường liếc mắt nhìn đoàn người do chính hắn đi đầu. Tiếp theo sau là đoàn người của Hoàng thúc.
Cách quãng một đoạn về phía sau có bốn tên lâu la khiêng một cái kiệu, ngoài ra còn có hai tên lâu la nữa đi theo sau. Lúc bấy giờ vào khoảng trung tuần tháng sáu, ánh trăng sang vằng vặc chiếu xuống mặt biển khơi quanh đảo Xương Lân.
Con đường trên đảo lởm chởm những đá nhỏ to, nếu không phải đêm trăng, người đi bộ sẽ cực than không biết đến mức nào. Đi được một chốc, Tiêu Vĩnh Vạn vấp phải một viên đá đâm nhọn, dây buộc giày tung ra.
- Ái dà, chiếc giày chết tiệt.
Nói đoạn, Tiêu Vĩnh Vạn cúi xuống nhặt vứt viên đá và buộc lại chiếc giày. Mấy tên khiêng kiệu đi sau thấy Tiêu Vĩnh Vạn cúi xuống lom khom, bỗng giật mình kêu lên:
- Ai đấy?
- Xin lỗi, chiếc giầy bị bung ra, tôi đang buộc lại.
Nhung chúng không định vượt lên trên mà cứ đứng tần ngần ra đóm trông vẻ khác thường.
Tiêu Vĩnh Vạn cố ý dềnh dàng để xem sao. Lúc ấy trong kiệu có tiếng rên yếu ớt của một người con gái vọng ra:
- Trời ơi, bố ơi…!
" Không biết chừng bọn cướp bắt cóc đàn bà con gái nhà ai đây cũng nên". Tiêu Vĩnh Vạn nghĩ vậy, bèn quay lại nhìn chiếc kiệu, thấy bốn tên khiêng kiệu ra dáng mệt nhọc, nên đoán trong kiệu ít nhất có trên hai người. Tiêu Vĩnh Vạn giả vờ không biết, nói ướm thử:
- Các chú có vất vả không? Đưa đây tôi đỡ cho một chốc.
Một tên trong bọn họ hoảng quá:
- À, không, không sao.
Lúc ấy, Chu Nhật Thường đang đi phía trước quay lại nhìn, có vẻ hoảng hốt:
- Nào, xin mời quý khách đi nhanh cho.
- Xin lỗi.
Tuy nói vậy, nhưng Tiêu Vĩnh Vạn vẫn cố ý lần khần, kéo rê bước chân đi chậm lại. Chu Nhật Thường dụ khéo:
- Xin quý khách đi nhanh cho, các vị đã quá bữa. Nào chúng ta đi nhanh lên còn…còn về ăn cơm chứ.
Lý công tử đứng bên cạnh Chu Nhật Thường mắt nhìn kỹ bộ dạng y, miệng nói:
- À không. Chúng tôi đã ăn cơm trên thuyền rồi.
- Nếu vậy, chúng ta cũng phải uống với nhau chén rượu chứ.
- À, gì chứ rượu thì chúng tôi có thể uống được.
Đến lúc này, Tiêu Vĩnh Vạn mới tới nơi.
- Xin lỗi các vị, chân tôi đau quá không đi nhanh được.
Chu Nhật Thường có vẻ hơi bực nói:
- Vị này đi nhanh lên chứ, sao cứ lừng khừng thế này.
Tiêu Vĩnh Vạn không trả lời thẳng mà kêu lên:
- Ái chà, cái chân tôi…
Nói đoạn bèn cúi lưng xuống, lấy tay đập đập vào chân.
Hoàng thúc và Lý công tử biết Tiêu Vĩnh Vạn đã nhận ra được điều gì đó nên cố ý giả vờ chân đau. Hai người từ hai phía đưa hai tay ra nâng đỡ giúp Tiêu Vĩnh Vạn.
Chu Nhật Thường nghĩ thầm trong bụng: "Tốt rồi, thằng cha này ốm thế thì càng được việc cho ta." Trong đầu hắn đang loay hoay tìm cách khử cả năm người này. Hắn bước đi, mắt nhìn xuống đất. Hắn đang nghĩ phen này mà thành công thì hắn sẽ vơ gọn tất cả tài sản đưa lên tàu lớn chở về nước mẹ của hắn và hắn sẽ sung sướng một đời. Nghĩ vậy, trong long hắn càng thêm phởn chí. Một lúc sau, mọi người đã đến nhà Chu Nhật Thường.
@by txiuqw4