sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Chương 9: Lưu Lại Ủng Tân

Sau khi tạm biệt quan huyện Ủng Tân, Hoàng thúc bước ra sau huyện đường. Một người lính hầu đã vén sẵn bức rèm trúc của chiếc kiệu bốn người khiêng, chờ Hoàng thúc bước lên. Ánh mặt trời vẫn trút sức nóng xuống chói chang, Hoàng thúc định bước lên kiệu, song nghĩ thế nào lại quay lại; quan huyện vẫn đứng ở dưới bậc tam cấp của huyện đường tiễn đưa Hoàng thúc. Với tấm lòng biết ơn, Hoàng thúc cúi người chào tạm biệt. Quan huyện cũng cúi người đáp lại, và vẫn đứng dưới trời nắng tiễn đưa Hoàng thúc.

Hoàng thúc vừa bước vào ngồi trong kiệu, viên sai nha đứng trước kiệu lần cất tiếng hô dõng dạc: "Đức Hoàng thúc nước Đại Việt dời bước!"

Những người lính khiêng kiệu cũng hô rập theo như đã thuộc lòng, và họ nhấc đòn khiêng lên vai, bắt đầu rảo bước. Các quan chức cao thấp đứng xung quanh, đều cúi rạp người chào Hoàng thúc.

Hoàng thúc hết sức cảm kích. "Người ta nói nước Cao Ly ở phương đông là một nước rất trọng lễ nghi. Điều đó quả đúng như trong sách đã viết, thật là danh bất hư truyền. Kỷ cương nghiêm túc, trên dưới phân minh, sang hèn cách biệt chẳng đã rất rõ ràng đó sao". Suy nghĩ như vậy, Hoàng thúc ngồi trong chiếc kiệu đung đưa, qua các khe hở của mành trúc, ngắm nhìn khung cảnh bên ngoài. Dù tầm mắt hẹp, vẫn nhìn thấy những túp nhà, những con đường được bố trí theo một trật tự ngay ngắn. Người qua lại trên đường đều mặc áo trắng sạch sẽ, diện mạo đoan trang. Mỗi lần chiếc kiệu đi qua trước mặt họ, tất cả đều cúi rạp người cúi chào. Cảnh tượng đó đã tạo nên một ảo giác, cứ ngỡ như một Hoàng thúc triều đình nhà Lý đang trên đường về quê hương của mình.

Đang giữa lúc miên man trong ảo giác như vậy, thì chiếc kiệu đã về đến trước nhà khách.

Tại nhà khách, đã có mấy chục quan viên ăn mặc chỉnh tề, căng lều che nắng, đứng đợi sẵn trước cửa nhà khách để đón Hoàng thúc nước Đại Việt.

Khi chiếc kiệu vừa đặt xuống trước lều che nắng, người sai nha liền gân cổ dõng dạc hô lớn: "Đức Hoàng thúc của hoàng quốc Đại Việt đã đến".

Tiếng hô to đến buồn cười của người sai nha gần như trở thành một quân lệnh, tất cả mọi người đều nghe theo, cúi rạp mình kính lễ. Trong số nhiều người đó có những cô quan kỹ 1 trang điểm trông giống như những cô dâu. Họ mặc những chiếc váy dài màu hồng đến tận ngực, bên trên mặc chiếc áo dài tay ngắn thân màu xanh lục với vòng cổ hình trái tim màu trắng, kèm theo dải núi dài duyên dáng đính trước ngực phía phải. Họ dắt một bên vạt váy dài vào dưới nách trái, chân đi giày vải đính hạt cườm, lặng lẽ, lặng lẽ bước đi những bước chầm chậm đến trước mặt Hoàng thúc, nhẹ nhàng ngồi xuống, cúi đầu vái chào. Hình ảnh đó làm cho Hoàng thúc không khỏi hoa mắt.

- Quan kỹ Kim Minh Nguyệt xin kính chào đức Hoàng thúc nước Đại Việt. Theo lời truyền của quan huyện, các tiểu nữ thị tòng xin đợi lệnh Hoàng thúc.

Hoàng thúc từ trên kiệu bước xuống, nhìn quang cảnh đó, trong lòng rất đỗi cảm kích.

- Một tấm thân phiêu bạt cô đơn, khi phải rời bỏ đất nước ra đi lưu vong chỉ chia tay được với một Ngô Anh Cơ, giờ đây đến nước Cao Ly nơi tha hương muôn dặm lại được tiếp đón ân cần nồng hậu như thế này, làm sao không khỏi xúc động.

Song đối với Hoàng thúc, những nét phong lưu và mọi sự hào hoa đó là điều đã được từng trải trong cuộc sống ngày xưa, nên không có gì mới lạ.

Hoàng thúc đưa mắt nhìn Minh Nguyệt, cô quan kỹ có khuôn mặt trắng như ngọc, đôi môi long lanh như ngôi sao mai, hai cánh tay khép lại duyên dáng như không còn nhìn thấy đôi vai, có lẽ đến Dương Quý Phi cũng cảm thấy mình còn thua kém. Hoàng thúc mỉm cười, gật gật đầu.

- Thế tên nàng là Minh Nguyệt?

- Thưa vâng ạ.

Minh Nguyệt lặng lẽ đứng dậy, dáng chừng muốn làm người dẫn đường cho Hoàng thúc, bèn tựa người nhẹ vào bên trái Hoàng thúc, dìu lấy cánh tay Người.

Hoàng thúc hầu như tỳ hết cả tấm thân mệt nhọc của mình vào Minh Nguyệt, đi theo nàng bước vào phòng khách.

Hoàng thúc nhìn đôi vai Minh Nguyệt không khỏi thán phục.

- Người đời có thơ rằng "Mỹ nhân vô kiên", có nghĩa là "Người đẹp không vai". Minh Nguyệt quả thực là người đẹp. Làm sao mà nàng có được thân hình đẹp làm vậy!

- Đức Hoàng thúc nếu quá khen tiện nữ, chẳng khác gì như chế giễu tiện nữ, tiện nữ chẳng thích đâu.

- Ồ, không phải thế đâu.

Phòng khách là một gian phòng nền lát giấy quang dầu bóng, rộng rãi, bốn bề cửa mở toang. Trên chiếc đệm ngồi cao còn bọc thêm một lớp vải sợi gai. Hoàng thúc ngồi vào chỗ theo sự hướng dẫn của Minh Nguyệt.

Minh Nguyệt cởi mũ áo của Hoàng thúc đưa cho tiểu đồng đem đi cất và dùng hai bàn tay xinh đẹp của mình cầm lấy quạt phe phẩy cho Hoàng thúc.

- Hoàng thúc chắc nóng lắm phải không ạ?

- À không, làm sao nóng hơn so với nước chúng tôi.

Lúc này, tiểu đồng đã mang nước mật ong mát ra. Minh Nguyệt rút từ trong vạt áo ngực của mình ra chiếc khăn tay, lấy tay trái thấm những giọt mồ hôi cho Hoàng thúc xong bèn nói với người:

- Xin mời Hoàng thúc uống một ngụm nước mật ong.

Hoàng thúc kề miệng vào chiếc bát nước mật ong do Minh Nguyệt cầm hai tay đưa lên uống một ngụm, và nói:

- Chà, mát quá. Nào, Minh Nguyệt cùng uống một ngụm đi cho mát.

- Xin cảm ơn Hoàng thúc. Nhưng hương vị nước mật ong so với nước dừa thế nào ạ?

- Hương vị nước dừa cũng thơm ngon. Còn nước mật ong và nước dừa, mỗi thứ có hương vị riêng của nó.

- Vậy xin Hoàng thúc cho tiện nữ được thưởng thức một chút hương vị của nước dừa với.

Minh Nguyệt mỉm cười nũng nịu. Hoàng thúc thở ra một hơi dài.

- Nếu tôi được trở lại đất nước quê hương, tôi sẽ đưa Minh Nguyệt đi theo, và mời Minh Nguyệt uống nước dừa ngon nhất thiên hạ.

Nói đến đây, nét mặt Hoàng thúc đượm vẻ buồn. Người đưa mắt nhìn về ngọn núi xa xa.

Minh Nguyệt là cô gái nổi tiếng có đôi mắt nhạy cảm, đoán biết được Hoàng thúc đang buồn nhớ quê hương, bèn gọi tiểu đồng lại bảo:

- Nước tắm cho Hoàng thúc đã sắp đặt xong chưa em?

- Vâng, thưa cô đã sắp đặt xong rồi ạ.

Minh Nguyệt mỉm cười:

- Thưa Hoàng thúc, trời nóng quá. Xin mời Hoàng thúc tắm nước lạnh. Nước của nhà khách này là nước thuốc đấy ạ. Người mà tắm nước này thì bách bệnh đều khỏi.

- Thế à.

Hoàng thúc đứng dậy theo tiểu đồng đi ra cửa sau.

Mặt trời đã lặn, chỉ còn để lại vầng ráng chiều vàng thẫm nơi chân trời phía tây. Cái nóng giữa mùa hè dài lê thê vẫn còn hầm hập. Nhà tắm là nơi có con suối từ lòng đất phun lên ở sân sau. Một bức tường màu trắng sạch sẽ đã được xây vây quanh nơi dòng suối trong mát chảy ra để làm nhà tắm. Ngâm mình trong bể nước một chốc đã thấy lạnh không chịu nổi. Lúc Hoàng thúc từ trong bể nước bước ra đã có tiểu đồng đứng đợi sẵn để lau khô cho người. Thời gian trôi qua lúc nào không hay, Hoàng thúc đã mặc xong áo và bước vào phòng khách. Lý công tử và Tiêu Vĩnh Vạn cũng đã về đến nơi. Không ngăn nổi niềm vui dào dạt trong lòng, Hoàng thúc ân cần thăm hỏi:

- Chà, các vị về khi nào vậy? Tôi cứ lo mãi. Sốt ruột, tôi đành đi tắm một mình. Hai vị cũng đi tắm đi. Đúng nước tắm là nước thuốc thật đấy, chữa khỏi được bách bệnh.

Lúc này, Minh Nguyệt mang bộ quần áo Cao Ly dệt bằng sợi gai đến đặt trước mặt Hoàng thúc:

- Thưa Hoàng thúc, đây là bộ quần áo mùa hè của nước chúng tôi do ngài quan huyện gửi đến. Xin mời Hoàng thúc thay áo.

- Làm phiền quan huyện thế này, tôi thật khó nghĩ quá!

- Hoàng thúc cứ bận tâm nhiều quá. Người ta thường nói "mọi việc theo ý chủ nhân". Đây là áo do quan huyện là chủ nhân của xứ này gửi đến, xin mời Hoàng thúc mặc vào ạ.

Mọi người ngồi nghe lời nói nũng nịu của Minh Nguyệt đều phá lên cười.

Thấy tiểu đồng bước vào, Minh Nguyệt liền bảo:

- Này tiểu đồng, nhà ngươi đưa hai vị ra nhà tắm nghe!

- Vâng ạ.

Minh Nguyệt mỉm cười, nhìn Tiêu Vĩnh Vạn và Lý công tử:

- Xin mời hai vị đi tắm. Trời nóng nực thế này, phải tắm sạch mồ hôi rồi mới ăn cơm. Có lẽ một chốc nữa, quan huyện cũng sẽ đến.

Hai người ngồi vã cả mồ hôi, nghe lời khuyên của Minh Nguyệt, bèn nói:

- Vâng, chúng tôi đi ngay đây!

Tiêu Vĩnh Vạn vừa đứng dậy, Lý công tử cũng đứng dậy theo.

Họ đi về phía nhà tắm.

Minh Nguyệt thấy Hoàng thúc tuy mặc quần áo Cao Ly, nhưng lại mặc cuộn cao quần lên và mặc áo lộn ngược, đã không nhịn được, phá lên cười rũ rượi.

- Ui chao, Hoàng thúc mặc áo trái rồi. Tiện nữ xin bày cách. Xin mời Hoàng thúc đứng dậy.

Hoàng thúc lại phía sau bình phong, mặc lại quần xong mới ra. Minh Nguyệt đến kéo quần lên, xong lấy dải thắt lưng buộc lại và buộc một chiếc túi màu dưa hấu vào dây thắt lưng. Sau đó lấy tay vuốt phía trước phía sau một chốc để tạo cho Hoàng thúc dáng vẻ của một vị thân sĩ ăn mặc chỉnh tề. Minh Nguyệt vốn nhanh mắt khéo tay, lại lấy hai tay buộc chiếc dải áo vào bên dưới ve cổ áo hình trái tim và buộc thêm một chiếc dây túi nữa.

- Xong rồi ạ, xin mời Hoàng thúc soi gương xem thử.

Hoàng thúc cầm lấy chiếc gương để bên cạnh lên soi. Một bộ quần áo vải gai trắng muốt, mịn màng, thấp thoáng chiếc túi đeo bên sườn, trông ra dáng một nam phi phong nhã hào hoa. À không, không chỉ phong nhã hào hoa mà còn giống như một vị thần tiên hoặc một sứ nhà trời.

- Quả thực y phục nước này thật cao sang. Sao mà nhẹ nhàng, thanh thoát và sạch sẽ đến vậy!

Lúc này Tiêu Vĩnh Vạn, Lý công tử tắm xong đã trở về, trông thấy Hoàng thúc đang ngắm soi bộ quần áo trước gương liền thốt lên:

- Chao, Hoàng thúc mặc bộ quần áo này trông rất hợp. Trông có dáng quá.

Minh Nguyệt nhìn thấy Lý công tử có vẻ ước ao, bèn nói:

- Quần áo biếu các vị khách, quan huyện đã gửi đến rồi, xin đừng lo. Xin mời các vị thay quần áo mới đi.

Minh Nguyệt lấy trong bọc ra hai bộ quần áo đưa cho hai người.

Hoàng thúc nhìn Minh Nguyệt nói:

- Minh Nguyệt cũng nên bày cho các vị này cách mặc quần áo đi. Có thế trông mới đẹp.

- Hoàng thúc cứ khen như vậy, các cô gái nhà này sẽ phổng mũi hết mất!

Tất cả mọi người đang ngồi nghe Minh Nguyệt nói như vậy đều bật cười ồ lên. Lý công tử và Tiêu Vĩnh Vạn tự thay quần áo xong, từ phía sau bức bình phong bước ra. Nhờ có sự khéo tay của Tiêu Vĩnh Vạn nên Lý công tử mặc khá đẹp, trông rất có dáng. Minh Nguyệt nhìn thấy rất đỗi ngạc nhiên:

- Chao ôi, hai vị cũng đã mặc xong rồi này…

Tiêu Vĩnh Vạn vờ không biết, bèn hấp háy đôi mắt nói:

- Chúng tôi chưa trông thấy Hoàng thúc mặc thế nào, nhưng chẳng nhẽ tất cả mọi người chúng tôi đều không biết mặc quần áo!

Hoàng thúc ngồi bên cạnh cười khì. Thì ra Tiêu Vĩnh Vạn đã cải trang làm người nước Đại Việt để dẫn đường sang nước Cao Ly. Hoàng thúc chợt nhớ ra điều gì, bèn nhìn Tiêu Vĩnh Vạn hỏi:

- Tiêu đại nhân, mọi việc hôm nay chu tất cả rồi chứ?

- Thưa vâng.

Minh Nguyệt hiểu ý bèn đứng dậy cúi chào và bước ra ngoài.

(1)Kỹ nữ nơi quan đường, biết múa hát và tiếp khách


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx