sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Chương 17: Cuộc Quyết Chiến Với Quân Mông Cổ

Sáng ngày hôm sau, mặt trời tháng bảy từ sáng đã chiếu le lói. Những bầy quạ đen bay đến trên nóc thành lầu, kêu "quạ… quạ…" inh ỏi. Phía trong thành, người già, phụ nữ và trẻ em đều đã đi sơ tán. Chỉ còn lại những thanh niên trai tráng và quân sĩ đang chấp hành nghiêm chỉnh nhiệm vụ được giao, nên quang cảnh rất vằng vẻ. Nếu không phải là vị tướng có tài thao lược, trí tuệ hơn người thì không thể đề ra được kế sách như vậy.

Các vị danh tướng đã tạo nên tư thế sẵn sàng chiến đấu cao độ. Quân sĩ tràn đầy niềm tin bất kỳ lúc nào cũng có thể giáp chiến với kẻ thù, cơ mưu linh hoạt đánh trả lại quân địch.

Người dân trong nội thành nhìn đãn quạ bay trên nóc thành lầu, ai nấy đều lẩm bẩm phỏng đoán theo cách của mình.

"Bọn giặc Mông Cổ sắp kéo đến rồi!"

Buổi sáng sớm ngày hôm đó, theo tin của lính thám báo cho hay, bọn giặc Mông Cổ đóng cách ngoài thành ba mươi dặm đang sắp sửa tấn công vào huyện thành ủng Tân ngay trong ngày.

Trên lầu cửa đông, ba tướng soái là Hoàng thúc, Lý công tử và Tiêu Vĩnh Vạn đang bàn luận công việc với nhau.

Tiêu Vĩnh Vạn trải tấm bản đồ tác chiến ra nói:

- Thưa Hoàng thúc, dù sao thành trì của chúng ra hãy còn yếu so với thế lực của quân giặc. Mặt khác, xét về địa lý, vị trí của huyện thành cũng không phải là vị trí tốt. Trước hết về mặt thế trận của cũng ta, tuy có thể bẻ gãy tinh thần chiến đấu của quân địch, song dù vậy có chỗ vẫn chưa được chuẩn bị đầy đủ. Cho nên hôm nay tôi xin được làm người tiên phong xung trận.

Hoàng thúc tỏ vẻ không tán đồng:

- Không. Tiêu đại nhân sao lại định thế? Bọn giặc có kỵ binh thiện chiến, chúng ta lại sử dụng thương kiếm thành thào. Như vậy, hà tất Tiêu đại nhân lại chiu vào hang cọp?

- Dù có thể không bắt được cọp, ta cũng phải mang lửa vào trong hang cọp. Bọn giặc dù tàn ác tôi cho rằng cũng không dám xông tới.

Nhưng Hoàng thúc và Lý công tử vẫn lo ngại cho Tiêu đại nhân làm tiên phong ra ngoài thành chiến đấu, nhỡ chẳng may, có thể nguy hiểm đến tính mạng.

Tiêu Vĩnh Vạn kề vào tai Hoàng thúc trình bày một chập về mưu kế của mình. Đến lúc đó mới phần náo thuyết phục được Hoàng thúc.

- Nếu vậy hãy làm theo mưu kế của Tiêu đại nhân xem sao. Thế nhưng phải hết sức thận trọng đấy.

- Tôi đã rõ. Trong chiến tranh kẻ trượng phu phải biết quý mạng mình.

Vào lúc ấy bỗng có một lính truyền lệnh hối hả chạy về phía ngoài thành hướng đông. Chắc là lính hỏa tốc chạy về cấp báo cho quân giặc đang đánh vào nơi đây.

Thấy vậy, Lý công tử liền chạy xuống chân thành. Tiêu Vĩnh Vạn và Hoàng thúc cũng xuống theo sau, hoảng hốt định quay lại, suýt đâm bổ vào nhau.

Hoàng thúc không hài lòng trước vẻ hoảng hốt của Lý công tử, nói như quở trách:

- Bình tĩnh đã nào!

Lúc ấy Tiêu Vĩnh Vạn đứng bên cạnh, đăm chiêu nhìn gương mặt của Hoàng thúc nói với vẻ trầm tĩnh:

- Như đã thưa với Hoàng thúc, tôi xin xuất chiến. Mọi việc còn lại nhờ cậy Hoàng thúc.

- Tiêu đại nhân vất vả.

Bốn mắt của hai người nhìn nhau chớp chớp, như đang nói lên một sự hứa hẹn thần bí nào đó.

Tiêu Vĩnh Vạn mặc chiếc áo giáp, cưỡi ngưạ chiến của địch, trên lưng khoác cây cung dài, hai bên người giắt hai ống tên, một tay cầm cây thương dài. Tiêu đại nhân siết dây cương, con ngựa chồm lên hai chân trước hí vang, chạy lao về phía trước. Theo sau Tiêu đại nhân là đoàn kỵ binh hơn một trăm thớt ngựa. Cách đó năm dặm gò đồi, phục binh và tau bắn cung thiện xạ của quân Cao Ly đã được bố trí sẵn sàng.

Đoàn kỵ binh của Tiêu Vĩnh Vạn tiến được năm dặm bỗng trông thấy ven đường cái lớn trước mặt, bụi bốc lên mù mịt. Đúng là đoàn kỵ binh của quân Mông Cổ đang xông tới.

Từ trên thành lầu cao. Hoàng thúc đưa mắt nhìn ra xa, thấy trên cánh đồng cách huyện chưa đầy năm dặm, có vẻ như quân ta và quân địch đang bày thế trận đối mặt nhau. Hoàng thúc không khỏi lo lắng, bèn giao cho Lý công tử hơn năm mươi thớt kỵ binh và ra lệnh khi có nguy cấp phải xông ra ứng cứu.

Tiêu Vĩnh Vạn dần hơn một trăm thớt kỵ binh tiến ra dàn trận tại phía đông khu gò đồi.

Tường tiên phong của địch dẫn hơn năm trăm thớt kỵ binh xốc tới và chạm trán ngay với quân Cao Ly. Tướng tiên phong của giặc đi hàng đầu đoàn quân, đưa mắt đảo nhanh, thấy quân Cao Ly dựa lưng vào ngọn đồi đã bày xong thế trận sẵn sàng nghênh chiến. Lúc này vào đầu hạ tuần tháng bảy, cỏ lên xanh, đồng lúa tốt tươi, có phần nào che chắn cho quân Cao Ly, song nhìn qua vẫn có thế đoán biết được.

Tướng giặc là nguyên soái Đường Cô đang đi giữa đoàn quân để đốc chiến, thấy quân đi tiên phong đúng lại, bèn thúc người tiến lên phía trước:

- Tại sao chúng mày không tiến lên?

Hắn nói xong bèn nhìn ra phía trước quay lại hỏi tên lính hộ vệ đi bên cạnh:

- Thành trước mặt kia là thành gì?

- Thưa đó là Ủng Tân.

Tướng giặc Đường Cô nhìn thế trận của quân Cao Ly xong bèn quay về phía sau nói:

- Ta cũng không tiến lên nữa, hãy dừng lại để bố trí trận địa.

- Tuân lệnh.

Như vậy là quân Mông Cổ dừng lại cuộc hành quân của chúng để dàn thế trận. Nguyên soái Đường Cô gọi tên tướng tiên phong đến ra lệnh:

- Nhà ngươi hãy tiến về phía chúng, bảo chúng hàng phục nhanh lên.

Tướng tiên phong của địch cưỡi một con ngựa ô, hai bên tả hữu kèm theo hai lính hộ vệ. Hắn thúc ngựa xông lên. Không bao lâu tướng tiên phong của giặc Mông Cổ đã tiến đến trước cửa trận địa quân Cao Ly thét lớn:

- Chủ thành Ủng Tân biết điều hãy mau mau ra hàng phục nghênh đón đại quân Mông Cổ chúng ta!

Lúc này Tiêu Vĩnh Vạn cũng đã biết ý đồ của tướng tiên phong phía địch bèn thúc người chạy ra của trận địa.

Nghe tiếng quát của giặc. Tiêu đại nhân cười ha hả, mắng rằng:

- Thằng kia mày còn chưa bằng loài cầm thú. Bọn man di phương bắc chúng mày, lại dám cả gan xâm lược nước chúng tao, giết hại bao người dân vô tội, cướp bóc bao nhiêu của cải. Chúng mày đã gây bao tội ác trời không dung đất không tha. Như thế vẫn còn chưa đủ, chúng mày lại còn xâm phạm vào huyện Ủng Tân nhỏ bé này nữa.

Tướng tiên phong có vẻ hơi bị bất ngờ, cười hô hố nói rằng:

- Thằng chuột nhắt kia, mày không biết trời cao đất dày, còn dám mở mồm như thế?

Với tiếng Mông Cổ lưu loát, Tiêu Vĩnh Vạn mắng chửi như tát nước vào mặt bọn giặc.

Tướng tiên phong của địch giương cờ phát hiệu. Trận địa đại địch nhìn qua đó biết rằng quân Cao Ly sẵn sàng quyết chiến chứ không chịu hàng. Nguyên soái Đường Cô bèn xông ra, hai bên tả hữu của y, hơn ba trăm thớt kỵ binh giương cờ xốc tới.

Tướng giặc Đường Cô lại gầm lên:

- Này thằng mọi rợ kia, mày không biết ta là ai à? Ta chính là tướng quân Đường Cô, nguyên soái của nước đại Mông Cổ. Này, ta bảo cho nhà người đừng có liều như chó con không biết sợ cọp, phải mau mau xuống ngựa quy hành!

Tiêu Vĩnh Vạn đã nhiều lần sang nước Mông Cổ và cả nước Kim, nước Tống không có nơi nào là chưa đi. Anh biết rất rõ tình hình trong thiên hạ. Anh còn lạ gì tên nguyên soái Đường Cô kia và cả nhân cách của y nữa.

- Ta thừa biết tướng Đường Cô đang lớn tiếng tự xưng là một nguyên soái của quân Mông Cổ kia. Nhưng tổ tiên của nhà ngươi chẳng nhẽ không cảm thấy xấu hổ có một thần dân của nhà Đường đã phản bội lại đất nước, ôm chân quân Mông Cổ để trở thành một gian tướng hay sao? Nếu nhà người còn có chút lương tâm hãy mau mau hạ mũ quy hàng, trở về với tổ quốc của nhà ngươi.

Tiếng nói oang oang của Tiêu Vĩnh Vạn đã chẳng khác nào như một mũi dao đâm vào tim nguyên soái Đường Cô. Tên tường giặc uất ức đến tận cổ bèn ra lệnh cho tướng tiên phong của hắn:

- Hãy mau chặt đầu thằng kia mang về đây cho ta!

Tên tướng tiên phong của Đường Cô được lệnh liền hươ cây thương dài chạy tới.

Tiêu Vĩnh Vạn cũng lăm lăm cây thương dài xông ra.

Hai tường bắt đầu giao phong quyết chiến với nhau. Trận địa của hay quân vang lên tiếng hò reo dậy đất. Tiếng hai thương va vào nhau chan chát, tiếng ngựa hí, tiếng quân reo hò làm cho cả một vùng phía đông Ủng Tân bốc lửa.

Đánh được hai mươi hiệp, rồi ba mươi hiệp vẫn chưa phân thắng bại, hai tướng chưa có gì lộ vẻ mệt nhọc. Nhưng đánh được hơn sau mươi hiệp, thì ngọn thương của tướng tiên phong của giặc bị cụt đi còn ngọn thương của Tiêu Vĩnh Vạn vẫn không hề suy suyển, con chiến mã của Tiêu Vĩnh Vạn xông tới. Tên tướng giặc đã thấm mệt liệu bề không địch nổi, bèn quay đầu ngựa định tháo chạy thì bất thần ngọn thương của Tiêu Vĩnh Vạn đã đâm phập vào cánh tay phải của hắn, làm hắn ngã nhào xuống ngựa. Nguyên soái Đường Cô trông thấy thế vội vã xông ra định cứu tên tướng tiên phong. Lúc này Tiêu Vĩnh Vạn xông thẳng vào trận địa địch tả xung hữu đột, khiến quân Mông Cổ bắt đầu dao động.

Thừa cơ, hơn năm mươi thớt ngựa kỵ binh do Lý công tử dẫn đầu, hơn một trăm kỵ binh của nghĩa quân đột tiến thẳng vào trận địa của địch ra sức tung hoành. Tiếng quân Cao Ly reo hò vang trời dậy đất.

Phía quân Mông Cổ núng thế không còn cách nào khác bèn ra lệnh rút lui.

Hoàng thúc đứng trên thành lầu nhìn thấy quang cảnh đó, khắp người nổi gai ốc, bản thân cũng muốn nhảy ngựa ra với Tiêu Vĩnh Vạn. Lúc đó cũng là lúc quân Mông Cổ tháo chạy. Tiêu Vĩnh Vạn không đuổi theo truy kích theo quân giặc mà ra lệnh toàn quân rút về.

Giữa lúc Hoàng thúc đang bôn tẩu đó đây tìm Tiêu Vĩnh Vạn thì phía sau lưng có người cũng đã tìm ai đó, lên tiếng gọi:

- Hoàng thúc ơi!

Hoàng thúc quay lại nhìn thì đó là Tiêu Vĩnh Vạn. Hoàng thúc không giấu nổi niềm vui sướng:

- Tôi đang tìm Tiêu đại nhân, Tiêu đại nhân vẫn bình an chứ?

Tiêu Vĩnh Vạn cười sảng khoái đáp lại:

- Không sao đâu ạ, để Hoàng thúc là chủ tướng mà cũng xông ra giữa trận tiền như thế này thật không phải. Tôi vẫn bình an thưa Hoàng thúc.

Lúc này Lý công tử cũng chạy tới:

- Kìa, Hoàng thúc cũng đến đây? Tiêu đại nhân có bị thương chỗ nào không?

- Hà hà, tôi vẫn nguyên vẹn, chẳng có thương tích gì. Nào chúng ta vào trong đại bản doanh đi.

Tiêu Vĩnh Vạn cùng Hoàng thúc và Lỹ công tử bước vào trong lều đại bản doanh. Lúc đánh nhau quên hết nóng. Nay bước nào trong lều, mồ hôi vã ra như tắm. Hoàng thúc đã cho chở nước lạnh vào tự lúc nào để chỉ huy và chiến sĩ cùng uống. Hoàng thúc mời Tiêu Vĩnh Vạn uống trước. Lúc này cả tướng tá và binh lính đề đã có được niềm tự tin - thì ra quân Mông Cổ không mạnh như người ta đồn.

Hoàng thúc xoa lên lưng Tiêu Vĩnh Vạn, hết lời khen ngợi là võ nghệ của anh:

- Tôi đã biết tài võ nghệ của Tiêu đại nhân, nhưng không ngờ điêu luyện đến mức như vậy.

- Thưa đâu dám, tôi chỉ biết võ vẽ vài miếng. Hoàng thúc quá khen, làm tôi rất đỗi khó nghĩ.

Lý công tử ngồi bên cạnh lấy khăn tay lau mồ hôi chảy trên cổ Tiêu Vĩnh Vạn và nói:

- Tài võ nghệ của Tiêu đại nhân ngày trước tôi đã được trông thấy ở Thanh Châu nhưng không ngờ lại cao cường đến mức như đã thấy hôm nay.

- Ối chao, Lý công tử cũng nói đùa như vậy sao?

Cả ba đều cười ồ lên. Trong lúc họ đang chuyện trò với nhau như vậy thì quân giặc đã lùi ra bên ngoài khoảng mười dặm và xây dựng trận địa ở đó.

Lúc này Hoàng thúc nhìn xa xa về phía trận địa quân địch một chốc, có vẻ như nghĩ ngợi điều gì rồi quay nói với Tiêu Vĩnh Vạn:

- Tiêu đại nhân này, tối hôm nay quân giặc thế nào sẽ tập kịch vào trận địa của ta. Do vậy, chúng ta cần có đối sách phòng bị.

- Hoàng thúc nói đúng đấy. Nay là cuối tháng bảy. Bọn giặc chắc chắn sẽ lợi dụng đêm không trăng để tập kích ban đêm. Lực lượng quân sự lợi dụng đêm không trăng để tập kích ban đêm. Lực lượng quân sự của chúng ta còn yếu, do vậy có lẽ chúng ta phỉa rút vào trong thành thôi.

Lý công tử ngồi bên cạnh nói với giọng nghiêm trang:

- Thưa Hoàng thúc, tối nay tôi xin ở lại để giữ trận địa. Như vậy có lẽ tốt hơn.

Hoàng thúc nghe thế chỉ cười, không trả lời. Tiêu Vĩnh Vạn tuy cũng cảm phục trước nghĩa cử đó của Lý công tử, nhưng đã không ngần ngại can ngăn:

- Không được đâu. Lý công tử muốn làm tù binh sao? Đại binh đoàn của giặc ban đêm tập kích vào đây, liệu có cách gì ngăn nổi?

Đến đây, Lý công tử đã hiểu ra mưu kế của ta.

Đêm hôm ấy, lợi dụng lúc trời tối, tất cả quân sĩ đều được lệnh rút hết vào trong thành, và đóng chặt cửa thành lại.

Màn đêm buông xuống từ lúc nào. Phía bên này không đèn đuốc. Còn phía quân giặc, có lẽ chúng cũng sợ nên chỉ đốt leo lét bốn bề yên tĩnh.

Gần đến canh ba quân Mông Cổ bỗng hò reo ào tới bao vây, khu gò đồi mà quân Cao Ly đang chốt. Tướng giặc Đường Cô dốc hết sức lực bao vây trận địa quân Cao Ly. Nhưng rốt cuộc chỉ thấy những con bù nhìn được cắm khắp đó đây, tuyệt nhiên không thấy bóng dáng một quân sĩ nào. Y kéo cả đám binh lính đã mệt mỏi vì cả đêm không được ngủ vào đến chân thành quân Cao Ly thì thấy của thành đóng chặt. Nhìn lên thành lầu, chỉ thấy hai lính đang ngồi ngủ gật.

Nguyên soái Đường Cô biết mình đã bị mắc lừa quân Cao Ly, bèn gầm lên:

- Quân bay đâu, phá cửa thành này cho ta!

Đám quân lính quá mệt mỏi, đành miễn cưỡng kéo nhau tới định phá cửa thành.

Bỗng đột nhiên từ trên thành lầu vang lên tiếng quân reo hò rung trời chuyển đất, cùng lúc những mũi tên lửa bắn xuống tới tấp, đá tảng lớn từ trên cao ném xuống. Quân Mông Cổ đứa trúng tên ngã gục, đứa trúng đá toác đầu lăn ra chết, đứa bị vó ngựa của chính quân lính chúng dẫm xéo lên chết gục, con số nhiều vô kể không sao đếm được. Lúc ấy, cửa thành bỗng mở loang ra, kỵ binh của quân Cao Ly xông ra chém giết quân giặc. Quân Mông Cổ hồn phi phách tán, đạp lên xác chết của đồng ngũ chạy tháo thân.

Nguyên soái Đường Cô khó nhọc lắm mới thoát chết trở về doanh trại. Trong trận chiến này quân giặc đã mất hơn một nghìn binh sĩ. Ngoài ra, quân Cao Ly còn thu được mấy trăm thớt ngựa chiến và nhiều binh khí!

Tướng giặc Đường Cô sau khi về đến doanh trại, bắt đầu suy nhận ra: quả là chủ thành này là một doanh tướng đấy. Bây giờ nếu vội vã muốn thắng ngay, chỉ tổ tổn thất binh mã mà thôi. Vì vậy phải có được sự hậu viện của thủy quân quan Mông Cổ đã được tiến vào vùng biển tây, từ mặt biển đánh vào mới dễ công phá được thành này.

Nghĩ vậy, nên y cho quân sĩ bám lấy trận địa, tiếp tục tại đó để chờ thủy quân đến.

Mặt khác, lúc bấy giờ thủy quân Mông Cổ đã vượt sông áp Lục tiến vào định chiếm cả một vùng Ngĩa Châu – Long Nham phố, nhưng đã bị thủy quân Cao Ly tiêu diệt, nên chúng phải vòng ra biển tây, định đổ bộ lên Nam Hải phố nhưng cũng thất bại. Quân Mông Cổ vốn dĩ yếu về thủy chiến nên chỗ nào cũng bị ăn đòn. Nhưng đến đầu tháng tám năm đó, quân địch sau khi đã chiếm được sơn thành An Lăng đã đưa chiến thuyền đến vùng duyên hải, nhằm theo hướng Ủng Tân.

Quân Mông Cổ xâm nhập vào vùng biển trước cửa ngõ Ủng Tân đã chiếm được Đại Thanh.

Vào lúc chập tối, Hoa sơn quân triệu tập các chư tướng như Lý Công tử, Tiêu Vĩnh Vạn, Tướng Trương Hanh Ích để bàn kế hoạch đối phó.

Bỗng có một người tên là Lý Thành Thất, một á tướng thủy quân trước đây được cử ra đồn trú tại đảo Đại Thanh vội vã đi tới và bước thẳng vào đại bản doanh. Mọi người đang ngồi họp nhìn thấy á tướng thủy quân Lý Thành Thất mặt mày ủ rũ bước vào đều đoán biết được tình hình hải chiến ở đảo Đại Thanh.

Á tướng Lý Thành Thất vốn xuất thân thủy quân ở Việt Nam quốc, cũng là một danh tướng đã từng có nhiều chiến tính về mặt hải chiến.

Lý công tử biến sắc mặt hỏi:

- Sao lại chạy về như thế này?

Lý Thành Thất cúi gặp đầu, nói với dọng thống thiết:

- Tôi thật có tội. Đảo Đại Thanh đã bị địch chiếm mất rồi.

Lý công tử cúi nhìn xuống đất, không nói câu nào.

Một bầu không khí trầm uất bao trùm lấy đại bản doanh. Nhưng Hoàng thúc không một chút dao động. Người lên tiếng:

- Thất bại một lần là chuyện thường tình của các binh gia. Cái Đảo Đại Thanh bé nhỏ ấy dù có bị giặc cướp đi cũng đừng nên chán nản. Vậy trong cuộc sống chiến đấu trên đảo Đại Thanh, phía quân ta có bị tổn thất nhiều không?

Hoàng thúc muốn biết trước hết về tình hình cuộc chiến đấy ở đó. Lý Thành Thất hiểu được suy nghĩ của Hoàng thúc nên đã trình bày cặn kẻ mọi việc vừa xảy ra.

Vốn dĩ lực lượng thủy binh của Ủng Tân mỏng, không đủ sức trải rộng ra để giữ một đảo nhỏ như đảo Đại Thanh, nên chỉ cắt cử hơn một trăm lính cùng với năm chiến thuyền ra đó để theo dõi và báo cáo tình hình vùng biển gần. Lý Thành Thất được cử ra để chỉ huy số binh sĩ này. Một hôm vào buổi tối quân Mông Cổ huy động hơn hai mươi thuyền, đốt đuốc sáng rực trời, hò reo xông tới bao vây đảo Đại Thanh.

Lý Thành Thất theo dõi kỹ lực lượng địch, thấy trên mỗi thuyền chiến thuyền lớn có hơn một trăm quân thủy quân, mỗi chiến thuyền lại còn dắt theo một đoàn thuyền nhỏ có đến mấy chục chiếc, ngoài ra chúng còn chở rất nhiều ngựa đi theo. Như vậy là địch có kế hoạch đánh điểm Ủng Tân. Lý Thành Thất nghĩ vậy và ra lệnh cho lực lượng thủy quân dưới quyền mình lợi dụng sương mù rút lui về đảo Kỳ Lân. Cũng may không bị thiệt hại về sinh lực.

Hoàng thúc ngồi bên cạnh, nghe trình bày xong bèn nhìn lên gương mặt Tiêu Vĩnh Vạn, như có ý muốn hỏi Tiêu đại nhân có kế sách gì hay không.

Tiêu đại nhân mỉm cười, nhìn Lý Thành Thất nói:

- Lý á tướng vất vả nhiều. Kế hoạch tác chiến đã diễn ra đúng như dự định. Đây không phỉa là thất bại, mà ngược lại là một thành công.

Mọi người trong cuộc họp đều nhìn Tiêu Vĩnh Vạn với vẻ ngạc nhiên. Song Tiêu Vĩnh Vạn không nói gì. Hoàng thúc có phần sốt ruột, hỏi:

- Vậy Tiêu đại nhân có kế sách gì hay?

- Vâng xin Hoàng thúc đừng bận tâm. Hiện nay tướng đich là nguyên soái Đường Cô đang trù quân tại phá của đông thành Ủng Tân đang muốn phá vỡ thành này nhưng đã liên tiếp bị thất bại. Không còn cách nào khác, nay chúng dự định huy động cả hải quân đánh chiếm thành Ủng Tân từ mặt biển. Hiện nay có vẻ như Đường Cô đang liên hệ với lực lượng địch đã đổ bộ lên đảo Đại Thanh, ý đồ của chúng là lực lượng thủy quân này sẽ hợp đồng với cuộc đại tấn công của lục quân, thừa cơ đánh chiếm Ủng Tân. Bởi thế việc Lý á tường rút đảo Đại Thanh cho địch một cách dẽ dàng như vậy sẽ làm cho địch yên tâm phối hợp với lục quân. Nếu chúng ta đập tan được lực lượng thủy quân này trong khi chúng đang yên tâm ngồi đợi mệnh lệnh tác chiến trên bộ thì là xong mọi việc.

Đến lúc bấy giờ. Hoàng thúc mới lấy hai tay vỗ vào đầu gối mà nói rằng:

- Tiêu đại nhân quả thực có trí tuệ thần kỳ.

- Thưa không dám.

Tiêu Vĩnh Vạn trả lời xong bèn đứng dậy nói với Hoàng thúc:

- Thời gian gấp lắm rồi, vậy tôi sẽ cùng Lý công tử đi xem sao.

- Tôi cũng cùng đi.

Hoàng thúc cũng đứng dậy. Nhưng Tiêu Vĩnh Vạn thấy trong thành không còn ai trông coi, nên muốn xin Hoàng thúc ở lại. Nhưng Hoàng thúc coi đây là điều đạo lý phải làm nên quyết định đi cùng Tiêu Vĩnh Vạn không còn cách nào khác đành nói:

- Nếu Hoàng thúc đã quyết như vậy thì chỉ một mình Lý công tử ở lại, còn tôi và Hoàng thúc sẽ đi. Dù sao thì quân địch cũng chưa thể mở cuộc tấn công trong ngày một ngày hai được.

Như vậy là Lý công tử ở lại trong thành còn Hoàng thúc và Tiêu Vĩnh Vạn thì đi ra đảo Xương Lân.

Sau khi đến đảo Xương Lân, hai người thấy việc bố trí thủy quân ở đây rất đúng với kế hoạch, tinh thần quân sĩ rất cao.

Tiêu Vĩnh Vạn đi thuyền kiểm tra một vòng quanh đảo xong bèn cùng với Hoàng thúc thầm thì bàn bạc với nhau điều gì. Sau đó, Tiêu Vĩnh Vạn lên thuyền đi về nơi nào không ai biết.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx