sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Chương 19: Những Chiếc Hòm Châu Báu Có Ma

Bọn lính suốt ngày uống rượu say túy lúy.

Đêm về khuya, sóng biển càng mạnh, các chiến thuyền rung rinh chao đảo. Bọn lính say rượu cảm thấy như đất trời đang quay cuồng, các chiến thuyền chỉ còn là những chiếc xuồng con, quay cuồng cùng trời đất. Hơn nữa sương mù dày đặc, hai thuyền ở cạnh nhau mà không trông thấy nhau.

Giữa lúc ấy, từ trong một một chiếc thuyền nào đó bỗng "đoành" một tiếng nổ lớn của một khối diêm tiêu vang lên, và một cột lửa bốc lên cao.

Tướng Ô – Khan say rượu, nhìn thấy kinh hoàng. Ngọn lửa bốc lên trời cao, trong nháy mắt cháy lan vào lòng thuyền. Bọn lính trên thuyền kêu la inh ỏi.

Nhưng đâu phải chỉ có một chiến thuyền đó. Hết chiếc này đến chiếc khác đều bùng cháy dữ dội, ngọn lửa bốc ngút trời. Đến bước này, dù tướng Ô – Khan có khờ dại đến đâu cũng không thể không nhận ra là đã bị mắc lừa quân đội nước Cao Ly. Bọn lính Mông Cổ lớp nhảy xuống biển chết đuối, lớp bị cháy thiêu chết trong thuyền, số lượng nhiều vô kể. Cùng lúc đó, bốn bề tiếng quân reo hò vang động cả mặt biển. Tướng Ô – Khan thét lên: "Ta bị mắc lừa quân địch rồi!"

Nhưng đã muộn.

Thật là họa vô đơn chí! Cùng với lửa cháy, quân Cao Ly tràn lên các chiến thuyền, tay cầm giáo mác, mã tấu xông vào đâm chém bọn giặc Mông Cổ.

Tướng Ô – Khan khó nhọc lắm mới dập tắt được ngọn lửa trên chiến thuyền của y và tìm cách chạy thoát thân. Hắn chạy về phía cửa lạch Nguyệt Xuyên, định tìm đường chạy về trận địa của nguyên soái Đường Cô tại mặt trận phía đông, nhưng đã bị quân Cao Ly chặn đầu phía trước.

Tướng Ô – Khan không còn cách nào đành hốt hoảng quay mũi thuyền chạy vào biển tây. Thế là hơn ba mươi chiến thuyền và hơn ba nghìn binh lính Mông Cổ đã chìm sâu xuống đáy biển. Ô – Khan chạy thoát chết nhưng lòng hắn ngổn ngang bao nỗi đắng cay.

Hiển nhiên trận chiến này được thực hiện theo mưu kế ban đầu của Tiêu Vĩnh Vạn được Hoa Sơn quân bổ sung và thẩm duyệt.

Đã nhiều lần sang Mông Cổ, hiểu biết thông thạo tiếng nói và chữ viết của nước này, khi nghe tin quân địch chiếm đảo Đại Thanh, anh biết rằng thế nào thủy quân địch cũng sẽ tìm cách liên lạc với tướng Đường Cô. Do đó đã cử người ra phục ở vùng bờ biển gần với cửa lạch Nguyệt Xuyên và cho dựng quán rượu bên cạnh đường mà bọn lính liên lạc sẽ đi qua, đồng thời cho chở đến chất đầy các hòm rượu trước quán rượu.

Dân trong vùng ai nấy đều đã đi lánh nạn hết, nên việc chọn địa điểm không có gì khó khăn.

Sau khi trù liệu công việc xong xuôi, anh đưa cô quan kỹ Thu Nguyệt tới. Bản thân anh đóng vai ông già nấu bếp, còn Thu Nguyệt đóng vai cô chủ quán.

Khi cho bọn lính uống rượu, anh đã cho một thứ thuốc bột gọi là "mộng hồn dược" vào trong rượu để cho chúng uống. Chúng uống xong thì hồn vía bay lên mây không còn biết gì. Thừa lúc đó anh móc túi lấy bức mật thư tác chiến của tướng Ô – Khan gửi tướng Đường Cô ra xem và nhanh chóng chữa lại rất khéo ngày giờ cuộc tổng tấn công.

Sau đó anh thay bình đựng rượu có "mộng hồn dược" bằng bình đựng rượu không pha "mộng hồn dược" nhưng cũng y hệt như bình kia. Tất cả các thứ nguyên vị như cũ, cho nên sau khi tỉnh rượu rồi, bọn lính không hề có cảm giác gì khác lạ.

"Mộng hồn dược" vốn là một thứ thuốc uống vào phải sau một thời gian dài mới tỉnh. Nhưng do Tiêu Vĩnh Vạn phải đi lại nhiều vùng nguy hiểm thuộc nhiều nơi nên vị đạo sĩ Đông Hải ở Thanh Châu đã đặc biệt làm ra một thứ thuốc bằng phương pháp bí truyền để tặng anh. Thuốc này uống xong sau một giờ sẽ tỉnh táo trở lại bình thường nhưng không hề biết mình đã bị mê. Trong thư của Ô – Khan Ka – Ta gửi cho Đường Cô có đề nghị tiến hành cuộc tổng tấn công vào đêm ấy, đề cập đến việc phối hợp của lục quân. Cả điều này cũng đã được thay đổi chuyển sang đêm ngày hôm sau. Kế hoạch tác chiến của quân Cao Ly đề ra là cho bọn lính Mông Cổ đang thèm khát rượu uống thật say, nên đã cho chở thật nhiều rượu đến xếp đầy trước quán rượu và đưa cả Thu Nguyệt đến quán rượu để lôi kéo bọn lính. Các yếu tố đó cuối cùng đã giúp cho thủy quân Ủng Tân của Hoa Sơn quân tiêu diệt được quân giặc mà không phải tốn bao nhiêu công sức.

Tướng thủy quân Mông Cổ Ô – Khan Ka – Ta bị quân Cao Ly tập kích bất ngờ ban đêm, đã bỏ chạy tháo thân, chỉ mang theo được hơn một trăm quân. Tiếp đó, các tướng sĩ dưới quyền chỉ huy của Hoa Sơn quân thành Ủng Tân với khí thế ngút trời đã xông vào chém giết số thủy quân Mông Cổ còn sót lại. Trận thắng lợi giòn giã của quân Cao Ly kết thúc, trời đã rạng sáng. Từ phía đông, mặt trời nhô lên chiếu nắng xuống mặt biển. Xác thuyền bị cháy dập dềnh theo sóng biển lúc bị đẩy lại chỗ này, lúc giạt sang chỗ kia. Xác chết quân Mông Cổ ngã gục trên thuyền la liệt khắp nơi.

Hoa Sơn quân động viên khen ngợi tất cả binh sĩ, thưởng công cho họ tùy theo công lao của từng người.

Nhưng ở phía đông, đại quân Mông Cổ vẫn còn đấy.

Ngày hôm ấy, sau khi trở về thành Ủng Tân, Hoàng thúc, Tiêu Vĩnh Vạn và Lý công tử lên thành lầu cửa đông nhìn về mặt trận phía đông, và đề ra kế hoạch tác chiến mới.

Tiêu Vĩnh Vạn trải tấm bản đồ tác chiến ra và trình bày với Lý công tử:

- Tướng địch Đường Cô vào đầu giờ tối hôm nay sẽ tấn công vào đây. Do vậy phải cho quân sĩ của chúng ta đi ngủ trước cho đầy đủ.

Nói xong Tiêu Vĩnh Vạn còn ghé vào tai Lý công tử thì thầm điều gì đó một chập nữa.

Hoàng thúc đối với kế hoạch tác chiến mới cảm thấy vững tâm.

Sau khi khen ngợi công lao của Tiêu Vĩnh Vạn, Hoàng thúc bảo:

- Chúng ta cũng phải về bản doanh ngủ một giấc cho lại sức.

Nghe nói vậy, Tiêu Vĩnh Vạn đến lúc này mới thấy thấm mệt. Anh nhìn lên gương mặt Hoàng thúc cũng lộ vẻ mệt nhọc, bèn mỉm cười nói:

- Vâng, xin lĩnh ý. Đã hai hôm nay, Hoàng thúc cũng bị mất ngủ, chắc là mệt lắm.

Lý công tử bước xuống thành lầu, đôn đốc việc chuẩn bị sẵn sàng chiến đấu trên tất cả mọi mặt đêm hôm đó. Còn Hoàng thúc và Tiêu Vĩnh Vạn đi về bản doanh nằm ngủ thiếp.

Đến đêm hôm đó, quân Mông Cổ mở cuộc tấn công định đập nát thành Ủng Tân. Trước hết, ngay từ buổi tối, chúng bắt đầu mở những cuộc tấn công lẻ tẻ có tính chất thăm dò. Nhưng quân Cao Ly vẫn đóng chặt cửa thành, không chống cự, mặc cho bọn lính Mông Cổ đến tận chân thành chế nhạo, chửi bới.

Tướng giặc nhìn quanh cảnh đó, tỏ vẻ đắc chí cười và quát:

- Quân bay, trong đêm nay chúng mày phải cướp lấy thành này cho ta.

Hắn nói như vậy, nhưng trong lòng vẫn thấp thỏm chưa yên.

Đêm mỗi lúc một khuya dần, thời gian từng khắc từng khắc trôi qua, thành Ủng Tân vẫn chìm trong yên lặng, không thấy nổi lửa.

Vì đã có hẹn một khi thủy quân vào chiếm thành nhất định sẽ đốt lửa lên nên chúng chỉ chờ có thế.

Giữa lúc nguyên soái Đường Cô ngồi trong bản doanh thấp thỏm lo âu thì bất ngờ từ chân núi Tú Đài nằm về mạn đông nam trận địa quân Mông Cổ vang lên tiếng hò reo dậy đất, lửa bốc ngụt trời. Quân Mông Cổ đã chiếm được Tú Đài sơn nhưng do không cần thiết về mặt tác chiến quân sự nên chúng chỉ để hai trăm quân ở lại canh giữ. Nhưng nếu Tú Đài sơn bị quân Cao Ly chiếm thì trận địa của quân Mông Cổ không những mất đi giá trị về mặt tác chiến mà nếu quân Cao Ly chiếm lĩnh Tú Đài sơn cùng với quân Cao Ly trong thành Ủng Tân phối hợp tiến công cả mặt trước lẫn mặt sau quân Mông Cổ thì quân Mông Cổ sẽ lâm vào tình trạng nguy khốn.

Tướng Đường Cô hoảng hốt vội vã gửi điện viện quân ra Tú Đài sơn, đồng thời lùi khoảng mười dặm về phía tây bắc, cắm chốt trận địa tại đó.

Nhưng viện binh quân Mông Cổ ra Tú Đài sơn nửa đường bị phục binh của quân Cao Ly diệt sạch. Tại Tú Đài sơn, quân Mông Cổ cũng đã bị tiêu diệt bởi quân triều đình được tăng viện từ Đô hộ phủ theo lời thỉnh cầu của Hoàng thúc, ở đời, khi thời vận đã hết thì những việc chẳng may cứ liên tục xảy ra hết việc nọ đến việc kia. Đến sáng ngày hôm sau, tướng Đường Cô mới biết tin thủy quân bị thảm hại.

Rốt cuộc, chờ mãi chẳng thấy lửa bốc lên ở thành Ủng Tân là nơi tiền phương của chúng, ngược lại chỉ thấy lửa bốc lên phía sau hậu phương của chúng. Đến bước này, ngay cả nguyên soái Đường Cô, một danh tướng của Mông Cổ cũng đành chịu bó tay.

Trái ngược hẳn với cảnh tượng của quân Mông Cổ, lúc này ở trong thành Ủng Tân, Hoàng thúc, Tiêu Vĩnh Vạn và Lý công tử đang nâng chén chúc mừng thắng lợi.

Lúc này tổng chỉ huy quân Mông Cổ là San-lì-tai đang cho quân tràn qua các địa phương ở tây bắc và đóng quân gần Khai Kinh là kinh thành Cao Ly. Bởi vậy, bản thân Đường Cô không thể tự ý rút lui, và y bị buộc phải chuẩn bị cho một cuộc chiến đấu lâu dài.

Mặt khác y cũng nghĩ rằng dù người chủ soái của thành Ủng Tân có tài giỏi đến đâu, quân sĩ Cao Ly có thiện chiến đến đâu thì lực lượng phòng thủ đó cũng chỉ là một lực lượng với quân số nhỏ của một sơn thành heo hút không thể nào tiêu diệt nổi đại quân Mông Cổ đông đến trên mười vạn. Cho nên lực lượng này chỉ chú tâm vào việc bảo vệ thành Ủng Tân mà thôi.

Nghĩ như vậy, nên tướng giặc Mông Cổ bèn chuyển sang dùng mẹo để chiếm lấy thành Ủng Tân.

Vào một ngày cuối tháng chín, có một tướng Mông Cổ cưỡi ngựa tiến đến dưới chân thành Ủng Tân.

Đúng vào lúc đó, Hoàng thúc và Tiêu Vĩnh Vạn đứng trên thành lầu nhìn kỹ xuống bên dưới thấy người cưỡi ngựa đến một mình rõ ràng ăn mặc quần áo cấp tướng. Tướng địch đến bên ngoài thành giương một lá cờ đỏ lên làm tín hiệu.

"Tên tướng địch này không phải định đánh nhau mà là có điều gì đó muốn thương nghị, nên xin chúng ta cho hắn vào trong thành." Hoàng thúc nghĩ vậy và nói:

- Bọn này chắc đang bày ra mưu kế gì đây. Thế nhưng thấy một tên tướng giặc tìm đến mà lại sợ không dám tiếp nó thì còn làm được việc gì lớn…

- Vâng, đúng thế ạ. Dù sao ta cũng nên gặp tên này để xem chúng định giở trò gì…

Tiêu Vĩnh Vạn ra lệnh cho một người lính chạy xuống chân thành mở cửa thành ra.

Cửa thành đóng chặt. Khi mở ra kêu ken két. Tướng Mông Cổ bước vào trong thành.

Cửa thành đóng chặt lại cũng kêu ken két.

Tướng địch trao cho Tiêu Vĩnh Vạn bức thư của tướng Đường Cô do y mang đến.

Tiêu Vĩnh Vạn sai một binh sĩ đưa viên tướng Mông Cổ vào ngồi chờ ở chỗ có lính gác, xong cùng với Hoàng thúc mở xem bức thư. Nội dung bức thư viết đại để hai bên đừng đánh nhau nữa; nếu tướng lĩnh của hai bên gặp nhau bàn bạc, đi đến hòa thân với nhau thì quân Mông Cổ sẽ tự rút lui. Ngoài ra trong thư còn nói sẽ biếu Hoa Sơn quân nhiều vàng bạc châu báu.

Hoàng thúc, Tiêu Vĩnh Vạn và Lý công tử bàn bạc với nhau, cuối cùng thống nhất ý kiến cho rằng trước hết cần đàm phán với địch để biết mưu đồ của chúng. Ngày hôm sau, phía quân Cao Ly quyết định đàm phán với sứ giả của địch và để cho tên tướng địch ra về.

Hoàng thúc cho rằng nội dung bức thư của quân địch là một mưu kế nên chỉ thị cho Lý công tử:

- Binh pháp có dạy rằng người cầm quân nếu tối mắt trước vàng bạc châu báu thì không thể dũng mãnh được. Bọn giặc kia không hề có lý gì mang vàng bạc châu báu cho không chúng ta. Cho nên chúng nói như vậy là một thủ đoạn để ướm thử lòng chúng ta. Việc chúng nói gặp tôi cũng là điều không hợp với lẽ thường. Còn một điều chúng ta cần nghĩ sâu là, theo binh pháp thì Chính và Kỳ hợp lại với nhau thì chính là cái gì đó, còn chiến thuật kỳ diệu là chiến thuật như thế nào, đó là những điều không thể biết được. Điều đó cũng giống như một chiếc nhẫn vàng, có hình tròn nhưng không biết đâu là chỗ bắt đầu và đâu là chỗ kết thúc. Bởi vậy, dù biết là mưu gian của giặc, nhưng nếu chúng muốn đàm phán với ta ắt là có điều quanh co là gì đây nên chúng mới làm thế. Do vậy, Lý công tử phải cùng với Tiêu đại nhân ở trên thành lầu theo dõi chặt động thái của bọn chúng để xử lý cho tốt. Còn tôi sẽ ở trong bản doanh này. Biết vậy để hết sức đề phòng.

Sau khi để cho tên tướng giặc đến liên lạc về rồi, bộ chỉ huy quân Cao Ly liền bắt tay vào chuẩn bị cuộc gặp gỡ và đàm phán với sứ thần của địch.

Nhận lệnh của Hoàng thúc xong, Lý công tử và Tiêu Vĩnh Vạn cùng trở về thành cửa đông.

Khí thế của các binh sĩ trong thành hôm nay càng đặc biệt lên cao; cờ xí rợp trời, trông uy nghiêm lẫm liệt… ánh mặt trời hắt những tia nắng vàng rộm lên đầu hồi phía Đông của thành lầu.

Lý công tử và Tiêu Vĩnh Vạn lấy tay che ánh nắng chiếu vào mặt, đưa mắt dõi nhìn về phía xa xa, dáng như đang chờ sứ thần của phía trận địa địch tiến đến.

Tiêu Vĩnh Vạn chớp chớp cặp mắt đen nhìn ra xa, bỗng chau nói:

- Lý công tử này, bọn kỵ binh đang chạy đến kia có lẽ sẽ tiến đến thành chúng ta đấy. Hôm nay chắc thế nào cũng có chuyện gì xảy ra.

Lý công tử lúc này mới nhìn ra xa, lấy tay làm hiệu và nói:

- A không, bọn sứ thần đấy. Sứ thần gì mà đông quá. Có lẽ đến hơn nghìn tên.

Trong khi hai người đang nói chuyện với nhau thì quân Mông Cổ đã đến dưới thành lầu.

Quân địch đã đến bên ngoài cửa quân môn dưới chân thành, có tất cả hơn một nghìn kỵ binh. Chúng chở trên các cỗ xe ngựa những chiếc hòm to bọc lụa. Đằng sau mỗi chiếc xe ngựa có hơn mười binh sĩ cầm vũ khí hộ tống. Có đến năm chiếc hòm to như vậy. Cái gọi là đoàn sứ giả quân Mông Cổ đến ngoài quân môn thì dừng lại. Sứ thần dẫn dầu đoàn liên hệ với người canh cửa.

Lý công tử và Tiêu Vĩnh Vạn đứng trên thành lầu nhìn xuống thấy quang cảnh như vậy bèn bước xuống.

Tiêu Vĩnh Vạn nói thạo tiếng Mông Cổ, có vẻ như đã có mưu kế gì trong đầu.

- Các vị từ xa đến đây vất vả quá. Tôi được Hoa sơn quân cử ra đây để đón quý vị, và đang chờ quý vị ở đây.

Tiêu Vĩnh Vạn nói chuyện bằng tiếng Mông Cổ, khiến sứ thần của quân Mông Cổ có vẻ lúng túng khó mở miệng. Sứ thần nhìn vào bên trong cửa thành một chốc rồi nói lớn.

- Cảm ơn. Tất cả chúng tôi là những sứ thần được nguyên soái Đường Cô cử đến đây. Xin ông cho vào thành để được gặp ngay Hoa sơn quân.

Nhìn tướng mạo của hắn, Tiêu Vĩnh Vạn có vẻ sửng sốt, hỏi lại:

- Sứ thần sao lại nhiều thế.

Sứ giả Mông Cổ có lẽ chưa tìm được câu trả lời thỏa đáng. Hắn ngập ngừng một chút rồi nói:

- Ông hãy nhìn lại cả đoàn chúng tôi. Người đến đông như thế này là có lý do của nó.

Nói đoạn, hắn lấy tay chỉ về phía những chiếc hòm lớn ở đằng sau, rồi tiếp tục giãi bày thêm:

- Vì mang những chiếc hòm lớn đựng vàng bạc châu báu quý giá nên cần có nhiều người đi theo, mặt khác còn sợ bị cướp, nên trên đường đi cũng phải nghiêm mặt.

Tiêu Vĩnh Vạn nhìn kỹ thấy hơn một nghìn quân Mông Cổ đều mang theo gươm giáo, trong tư thế sẵn sàng chiến đấu, sát khí đằng đằng. Người nóng ran lên, anh nói:

- Chúng tôi hiểu ý các ông. Nhưng chúng tôi không thể để nhiều kỵ binh như thế này vào trong thành. Trước hết các ông hãy cho lui đoàn kỵ binh và những chiếc hòm đựng châu báu kia ra xa một nghìn bước, và sau đó chỉ một mình ông vào gặp đại giám Hoa sơn quân chúng tôi.

- Sao ông lại ăn nói vô lễ như vậy. Làm gì lại có kiểu lễ nghi bắt những người đến với tư cách sứ thần phải đứng bên ngoài cổng thành không được vào! Nếu vậy thì Hoa sơn quân phải ra ngoài cổng thành đón tiếp chúng tôi mới là hợp đạo lý thông thường trong thiên hạ.

Nghe những lời thô lỗ của tên sứ thần phía địch, Tiêu Vĩnh Vạn uất quá bàn to tiếng mắng lại hắn:

- Nếu ông đến với tư cách sứ thần, thì ông phải có lời lẽ và hành động thận trọng để xin gặp Hoa sơn quân thực hiện sứ mạng của ông. Nếu các ông biết trọng phép lớn trong thiên hạ thì các ông đừng có xâm phạm nước chúng tôi trái với lẽ trời, phi đạo lý như thế. Trước hết các ông phải rút về nước và cử sứ giả sang đây, đến lúc ấy chúng tôi sẽ tiếp đãi sứ thần các ông theo phép tắc lễ nghi trong thiên hạ.

Trước thái độ cứng rắn đó của Tiêu Vĩnh Vạn, sứ thần của quân địch buộc phải thay đổi thái đọ và nói tương đối dịu giọng:

- À, tôi biết nước các ông nổi tiếng trong thiên hạ là một nước coi trọng lễ nghi. Khi trao đổi sứ thần với nước Tống chẳng phải các ông đã cử những một nghìn tùy tùng đi theo là gì. Nước Đại Mông Cổ chúng tôi còn mạnh hơn cả nước Tống, thế thì chúng tôi mang theo hơn một nghìn tùy tùng có gì là nhiều. Nếu quý ông cứ một mực khăng khăng không chịu thì đoàn tùy tùng kỵ binh không vào cũng được, nhưng vì đây là những lễ vật mang đến để biếu Hoa sơn quân cho nên năm chiếc hòm và số người mang vác cần thiết, quý ông nên để cho họ vào thành.

Trước lời thỉnh cầu của sứ thần bên địch, Tiêu Vĩnh Vạn trả lời không chần chừ:

- Được.

Sứ thần bèn cho đoàn kỵ binh lùi về phía sau hơn một nghìn bước, chỉ để lại năm chiếc hòm to.

Mỗi chiếc hòm chở trên một chiếc xe ngựa lớn đầy khít nên phải dùng năm cỗ xe để chở năm chiếc hòm. Trên mỗi hòm đều phủ lụa đỏ trông rất sang trọng hào nhoáng. Sau khi buộc đoàn kỵ binh hơn một nghìn tên của quân Mông Cổ lùi xa, phía quân Cao Ly đã mở cửa thành đón sứ thần quân Mông Cổ vào.

Sứ thần Mông Cổ liếc nhìn, thấy các cột gỗ làm hàng rào chắn trước cổng thành rất kiên cố, thành đắp bằng đất rất vững chắc, ý chừng bản thân y cũng đã thấy không một đội quân nào có thể phá vỡ nổi.

Nhưng đâu phải chỉ có thế. Bước chân vào bên trong thành, hắn còn thấy quân sĩ Cao Ly sắp thành hàng trật tự trang nghiêm, binh lính người nào người lấy trông rất hiên ngang hùng dũng.

Tướng giặc thấy thế không khỏi không cảm phục.

- Thành trì kiên cố lại thêm quân đội dũng mãnh vô song như thế kia, thì việc đại quân Mông Cổ ta công phá mấy tháng nay mà vẫn không hạ nổi là chuyện không có gì lạ.

Y thở dài và theo sự hướng dẫn của Tiêu Vĩnh Vạn đi đến ngoài cửa thổ thành Việt Nam.

Sau khi bảo sứ thần chờ trước hàng rào gỗ chắn ở quân môn, Tiêu Vĩnh Vạn bước vào bản doanh cùng bàn bạc với Hoàng thúc. Hai người cho rằng trong năm chiếc hòm kếch xù nói là đựng vàng bạc châu báu kia chắc chắn là có chất chứa những gì gian ác, nên hãy đưa chúng vào để riêng trong hang, mà chỉ gặp riêng sứ thần; đồng thời bảo chúng trao tín thư ở trước rào gỗ chắn.

Nhưng sứ thần của địch chẳng có tín thư gì cả. Hắn chỉ xưng tên họ của hắn là A-tan Ma- li.

Thay vì tín thư, hắn chỉ khăng khăng đòi đàm phán trực tiếp với Hoa sơn quân, và mang các hòm bảo vật mà hắn nói là đựng vàng bạc trong đó trực tiếp trao cho Hoa sơn quân.

Nghe vậy, Hoa sơn quân càng thấy khó hiểu, bèn chỉ thị cho Tiêu Vĩnh Vạn và Lý công tử:

- Tướng giặc A-tan Ma-li cứ cố chấp đòi gặp tôi để tiến dâng những chiếc hòm nói là có đựng vàng, bạc. Như vậy, không chừng trong đó, có người hoặc có những con vật hung dữ gì đó cũng nên. Tôi cho rằng: nếu trong những hòm kia có đựng những con vật hung dữ như cọp hoặc rắn độc, thì khi mở hòm hắn sẽ không đứng chỗ đó mà sẽ tránh đi. Còn nếu trong hòm đó có những tên thích khách mai phục thì tướng giặc sẽ yên tâm đứng đó, không tránh đi nơi khác. Vì vậy cần hết sức chú ý điều đó để xử trí cho tốt.

Tiêu Vĩnh Vạn nghe Hoàng thúc phán đoán như vậy, bèn nghĩ ra một kế:

- Thưa Hoàng thúc, tôi nghĩ rằng sự phán đoán của Hoàng thúc là đúng. Vậy trước hết, Hoàng thúc hãy trực tiếp đàm phán với tướng địch và nói với hắn rằng sau đó sẽ mở các nắp hòm mà hắn mang đến tiến lễ. Trong khi đó, ta đưa các hòm vào trong hầm. Sau khi tìm hiểu được những thứ chứa trong đó, Hoàng thúc mới ra cùng với tướng địch chứng kiến việc mở nắp.

Hoàng thúc đồng ý với ý kiến đó của Tiêu Vĩnh Vạn. Anh bước ra gặp A-tan Ma-li đang chờ trước cửa thổ thành.

- Theo ý kiến của ông, tôi đã thưa lại với Hoàng thúc, chúng tôi đồng ý sẽ làm theo như vậy. Xin mời ông vào trong thành.

Nghe nói vậy tướng địch A-tan Ma-li thay đổi nét mặt, gật đầu tỏ vẻ hài lòng:

- Hoa sơn quân là người nhân từ, rất tốt. Nếu được như thế, hai nước Mông Cổ và Cao Ly chúng ta có thể hòa thân với nhau.

Một lát sau, theo sự hướng dẫn của Tiêu Vĩnh Vạn, cửa thành được mở ra, A-tan Ma-li bước vào thành cùng với năm chiếc hòm châu báu.

Tướng giặc A-tan Ma-li nhìn một lượt trong thành, tặc lưỡi:

- Thành Ủng Tân quả là thành bất khả xâm phạm. Tôi đã đi khắp thiên hạ, nhưng không đâu thấy trong thành rồi lại còn có thành, xây cất công phu như thế này.

Trong lúc hắn lẩm bẩm một mình như vậy thì cả đoàn của hắn đã đến bên ngoài đại bản doanh. Tiêu Vĩnh Vạn quay về phía A-tan Ma-li nói một cách trịnh trọng:

- Tướng quân đi đường xa đến đây, người chắc là mệt nhọc. Vậy xin ông hãy chờ cho một lát trong đại bản doanh. Còn các hòm này thì sẽ đưa vào để tạm trong hầm chứa bảo vật kia, đợi để Hoa sơn quân ra mở nắp.

Nghe nói vậy, A-tan Ma-li không nghi ngờ gì. Y bước vào bên trong đại bản doanh theo sự hướng dẫn của Tiêu Vĩnh Vạn.

Lý công tử nhân lúc này đem rượu và thức nhắm ra cho bọn lính Mông Cổ đi theo áp tải năm chiếc hòm ăn uống, một mặt sai lính của mình ra đưa năm chiếc hòm vào để trong kho bên cạnh. Kho này vốn là một cái hầm, được sửa sang lại sạch sẽ giống như một kho chứa những đồ bảo vật châu báu.

Sau khi đưa các hòm chất vào trong kho, Lý công tử bèn lấy một chiếc dùi thật sắc chọc thủng lớp gỗ, tạo nên một cái lỗ và và ghé mắt nhìn vào bên trong thấy có năm tên lính cầm dao tuốt trần đang ém mình trong đó. Có tất cả năm hòm lớn như vậy, vị chi có hai mươi lăm tên thích khách đang núp sẵn ở trong.

Lý công tử cứ cách một đoạn lại khoét một lỗ và đổ nước sôi vào các lỗ đó.

Thế là những tên thích khách ở bên trong hòm đều chết sạch không kêu nổi một tiếng.

A-tan Ma-li không hay biết gì chuyện này, nên đã đồng ý theo sự sắp xếp của Tiêu Vĩnh Vạn là sau khi đàm phán với Hoa sơn quân ở trước nhà kho nơi để các hòm lớn mà chúng nói là đựng vàng trong đó, mọi người sẽ ra mở hòm.

Hoa sơn quân chờ sẵn ở đại bản doanh trước nhà kho, được sự giới thiệu của Tiêu Vĩnh Vạn đã gặp A-tan Ma-li, sứ thần của quân Mông Cổ.

- Tôi là Hoa sơn quân Lý Long Tường.

Hoàng thúc mỉm cười, ngỏ lời chào sứ thần quân địch. A-tan Ma-li cũng cúi người chào lại.

- Xin chào ngài. Tôi là A-tan Ma-li của quân Mông Cổ. Danh tính cao cả của quý ngài chúng tôi đã được nghe và biết rõ.

Hai ánh mắt của Hoàng thúc và A-tan Ma-li bắt gặp nhau. Trong ánh mắt của Hoàng thúc đượm nụ cười nhân hậu, như gặp lại nơi đất khách một người bạn chứ không phải đang đối diện với một tướng giặc… Nhưng trong hai con mắt của A-tan Ma-li thì sát khí như bốc lửa.

Có lẽ vẻ sát khí của tướng giặc đã bị bẻ gãy trước thái độ nhân từ của Hoàng thúc, nên y cứ cúi đầu, hai mắt nhìn dán xuống đất.

Hoàng thúc nhìn bộ dạng của y bèn nói:

- Tướng Đường Cô của quý quốc cử tướng A-tan đến xin hòa thân, chúng tôi cảm ơn; lại còn gửi biếu năm hòm lớn vàng bạc châu báu, chúng tôi cảm ơn.

Lời nói của Hoàng thúc vô tình như có xương đâm vào ngực tên tướng giặc. Nhưng tướng địch vẫn im lặng.

Hoàng thúc đưa mắt nhìn vào kho châu báu nói tiếp.

- Tướng quân A-tan đã có công khó nhọc mang đến những hòm vàng như thế này. Nào chúng ta hãy vào kho để nhận lĩnh trước sự chứng kiến của tướng quân.

Lúc này A-tan mỉm cười, đã nhanh nhảu đến ngay trước từng hòm. Y dùng con dao cài trong thắt lưng gõ gõ vào hòm mấy tiếng. Đó là tín hiệu báo cho bọn bên trong biết sắp mở hòm, hãy chuẩn bị nhảy ra hành thích. Lúc ấy Hoàng thúc đứng sau lưng tướng địch, nói lời xã giao:

- Tướng Đường Cô đã mấy tháng nay một mực đòi chúng tôi phải trao nộp thành nhỏ này, chúng tôi chưa kịp mở cửa thành để đón tiếp thì nay lại gửi cho nhiều vàng bạc châu báu; chúng tôi nhận thế này thật cảm thấy áy náy quá.

- Dạ… không có gì.

Tướng địch có vẻ bối rối…

Tiêu Vĩnh Vạn cầm cây thương dài đứng giữa Hoàng thúc và tên tướng địch, theo dõi động thái của y. Lý công tử với thái độ thận trọng bước đến trước hòm lễ vật và mở nắp.

- Trời đất… không phải vàng mà là xác chết!

Hoàng thúc và Tiêu Vĩnh Vạn cùng mọi người đi theo nhìn thẳng vào mặt A-tan Ma-li

- Cái gì? Xác chết à?

Tướng địch bối rối đưa mắt nhìn vào trong hòm, thấy tất cả năm tên lính được chọn làm thích khách nằm ém mình trong đó đều chết sạch, mặt bợt ra, quần áo ướt sũng. Một cảnh tượng khiến cho quỷ khốc thần sầu! Đã phải chọn những tên lính giỏi môn kiếm thuật để có thể làm nên trò trống, nào ngờ đâu đến nông nỗi này!

Tên tướng địch biến sắc mặt, chạy đến hòm tiếp theo mở nắp ra xem. Nhưng lại cũng giống như hòm trước. Y mở đến hòm cuối cùng. Trong hòm này bốn tên đã chết, chỉ còn một tên còn sống nhưng bị thương đang ngắc ngoải. Tuy vậy, sau khi nhận ra cấp trên của mình, hắn van xin với giọng rên rỉ.

- Thưa tướng quân, mong tướng quân tha chết cho con một lần này. Nước sôi dội vào chết hết cả, chỉ một mình con còn thoi thóp thế này…

Tiếng kêu ai oán của người lính trong hòm bay đến tai những người đang chứng kiến mọi sự việc diễn ra. Tướng địch tái mặt. Hắn muốn giết chết người lính để bịt mồm, bèn rút chiếc dao găm chạy tới.

- Thằng khốn kiếp, đứa nào đã bày ra cái trò vô lễ này?

Trong nháy mắt, khi lưỡi dao sắc nhọn của dao găm trong tay A-tan Ma-li sắp sửa cắm vào cổ người lính thì Tiêu Vĩnh Vạn nhanh như cắt dùng bàn tay hộ pháp của mình nắm chặt lấy tay của A-tan Ma-li lại.

- Này, người lính kia có tội tình gì. Lâm vào cảnh như thế này mà còn sống sót được là người có thiên mệnh đấy.

Cánh tay của viên tướng địch không còn sức nữa, chiếc dao găm bị buông ra rơi xuống đất kêu đánh "keng" một tiếng khô khốc.

Hoàng thúc đứng phía sau nhìn thấy cảnh tượng đó, bèn đến cạnh tướng địch nhẹ nhàng nói:

- Mong tướng quân đừng quá buồn. Người ta hay nói thất bại là chuyện thường tình đối với người cầm quân. Việc đã như thế này rồi coi như chuyện đã qua, mong rằng hai nước sẽ hòa thân với nhau.

Tướng địch A-tan Ma-li tưởng mạng sống của mình chỉ còn trong khoảnh khắc, giờ đây nghe những lời nói nhân từ đó của Hoàng thúc, lòng không khỏi cảm thấy ngỡ ngàng. Y ngước đầu lên nói:

- Xin cảm ơn quý ngài đã tha cho tội chết. Nếu được quý ngài thả cho về, tôi sẽ thưa lên tướng Đường Cô xin rút quân ngay.

Trước mặt tên tướng địch đang van xin tha cho mạng sống, Hoàng thúc nói như an ủi:

- Là quân Mông Cổ, các ngài định tìm cách hại tôi cũng là lẽ đương nhiên. Tôi tha cho tướng quân, cũng không có gì phải cảm ơn. Nếu tướng quân trở về, thuyết phục được việc rút quân như tướng quân đã nói, ấy là việc đáng khen… Còn người lính kia, có lẽ vết thương không quá nặng, hãy cho chữa lành vết thương rồi dẫn anh ta về.

Nhưng viên tướng địch vẫn cúi gầm mặt xuống đất, im lặng không nói một lời.

Hoàng thúc quay sang nói với Lý công tử:

- Lý Công tử hãy chữa chạy nhanh vết thương cho người lính này chuẩn bị để trả anh ta trở về phía bên kia.

Chỉ thị xong, Hoàng thúc bàn lấy tay vỗ lên lưng tướng địch và nói nhỏ:

- Tướng quân hãy yên tâm mà về. Nếu có duyên nợ với nhau, biết đâu ngày sau chẳng gặp lại.

Tướng địch Atan cảm kích trước thái độ rộng lượng đến như vậy của Hoàng thúc, bèn cúi đầu đáp lại:

- Tôi là người đáng tội chết mà Hoa sơn quân quý ngài còn xử sự khoan hồng tha cho về như thế này, tôi thật đội ơn muôn vàn.

Nói xong, y leo lên mình ngựa. Còn người lính cũng được cấp cứu nhanh và cho lên cáng thương chở về.

Hoàng thúc cưỡi ngựa trắng ra tận ngoài cổng thành đông môn tiễn viên tướng địch.

Trên bục lễ tiễn khách ngoài cổng thành, Hoàng thúc còn gửi tặng tướng địch Đường Cô đỗ sứ, một đặc sản của Cao Ly và nhiều vật phẩm quý hiếm khác, nhờ A-tan Ma-li mang về và nói những lời tốt đẹp khuyên giải.

Lại nói về phía bên kia, sau khi nhốt các thích khách vào trong những chiếc hòm lớn rồi gửi đi trong đó, tướng địch Đường Cô cứ phấp phỏng đứng ngồi không yên. Giữa lúc y đang sốt ruột chờ đợi, thì được tin đoàn sứ giả đã trở về, y vui mừng ra đón…

Sau khi nghe hết đầu đuôi câu chuyện, y thấy kế hoạch của y không ngờ bị thảm bại, chỉ còn có phó tướng A-tan Ma-li và một người lính may mắn sống sót mang tử thương trở về. Đã thế chủ tướng thành Ứng Tân là Hoa sơn quân lại còn thản nhiên như không, gửi sang cho nhiều đồ lễ vật quý hiếm.

Dù là một viên tướng giặc, có lòng dại như cầm thú chăng nữa, y vẫn còn có chút lương tâm. Y lắc đầu nói với A-tan:

- Chủ tướng thành Ứng Tân là con người siêu việt; một danh tướng thần kỳ!

Atan đang cúi đầu. Dù đầu óc đang u mê, y vẫn đáp lại bằng một giọng trầm tĩnh.

- Khen tướng địch trước mặt tướng quân là điều thất lễ, song cũng phải thừa nhận rằng, tướng địch đã thấu hiểu mưu mô của ta, cho nên kết cục, âm mưu mới bị tan tành như vậy. Xem ra, Hoa sơn quân là một con người cao cả, đã không đối xử với tôi bằng thái độ hằn thù. Ông ta mong tôi hãy về nói với tướng quân nên rút quân.

Tướng Đường Cô nghe rồi hỏi lại với nỗi đau đớn hiện lên trong ánh mắt.

- Tình hình phòng thủ trong thành như thế nào?

- Thưa tướng quân, thành có hai lớp thành ngoài và thành trong rất kiên cố. Thành Việt Nam là thành đất được đắp cao, lại còn dựng thêm rào gỗ chắn nữa, cực kỳ vững chắc. Không những thế, tinh thần quân sĩ lại rất cao. Muốn phá thành này, có lẽ phải có thêm viện binh và phải mở cuộc đại tấn công mới được.

Nghe vậy, tướng Đường Cô chau mày nói:

- Ta cũng còn thể diện của ta nữa chứ. Với lực lượng đại quân trong tay, một cái thành bé tí teo thế kia không phá nổi, còn mặt mũi nào xin thêm viện binh. Hãy báo cáo lên nguyên soái Saili Fai nói rõ tình hình xin cho rút quân.

Nói như vậy có nghĩa là tướng Đường Cô đã từ bỏ ý định mở cuộc tấn công vào thành Ứng Tân. Tướng A-tan hiểu được ý định của chủ tướng bèn nói:

- Nếu ý định của chủ tướng như vậy, tôi xin sẵn sàng đi gặp nguyên soái Sali Fai hiện đang đóng quân trước thành Khai Kinh. Xin chủ tướng ra lệnh.

Tướng Đường Cô cảm nhận tấm lòng chung thủy và sự trung thành của viên phó tướng của mình, bèn nói:

- Chả nhẽ bây giờ tôi lại cử đi một lần nữa một vị tướng mới từ cõi chết trở về, người vẫn còn chưa hoàn hồn.

A-tan rất hiểu tấm lòng đó của tướng Đường Cô. Nhưng nếu bây giờ mà cử một người khác đi, đến ăn nói không ra đầu ra đũa, nguyên soái Sali Fai nghe không lọt tai, lại ra lệnh tổng công kích thành Ứng Tân trở lại thì chỉ tổ đẩy binh sĩ vào chỗ chết vô ích. Không những thế, lại còn mang tiếng là một kẻ trượng phu mà bội ước với Hoa sơn quân. Nghĩ thế nên tướng Atan cho rằng mọi việc phải do tự bản thân mình tháo gỡ mới là thượng sách. Sau khi được chủ tướng Đường Cô cho phép, tướng Alan bèn lên đường ngay để đi gặp nguyên soái Sali Fai đang đóng quân ở ngòai thành Khai Kinh.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx