sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Chương 3

Oi! Ngày sinh nhật của tôi.

Đầu tiên là bộ đồ chơi hóa học. Rồi một buổi tối ở rạp ô pê ra, cuộc biểu diễn với tôi như thể kéo dài vô cùng tận.

Thậm chí ngay cả khi tên côn đồ cắm ngập gươm vào người anh hùng thì anh ta vẫn cứ hát và hát mãi…

Còn hôm nay – một ngày sau lễ sinh nhật – tình thế xem chừng cũng chẳng tốt lành gì hơn.

Hôm nay là ngày chủ nhật. Với tôi, điều này có nghĩa là tôi nên ra bên ngoài để nô đùa. Còn với ba mẹ, thì hôm nay có nghĩa là ngày tranh thủ học. Thế có nghĩa là tôi phải học thuộc lòng các chi tiết của cuốn Trò chơi khoa học để chuẩn bị cho cuộc thi đấu khoa học tới.

Trường Trung học Shadyside đã ba năm liền đạt danh hiệu trường vô địch của bang. Có chị Michelle trong đội tuyển thì làm sao mà trường thua được cơ chứ.

Nhưng cuối năm nay, chị Michelle sẽ chuyển lên học lớp mười của trường High Shadyside nên bây giờ mọi người hy vọng rằng tôi sẽ thay chỗ chị, dẫn đội tuyển giành chức vô địch, giữ vững truyền thống của trường. Đấy là lý do để tôi phải ngồi lỳ suốt ngày trong phòng, chúi mũi học hành.

Tôi đọc câu hỏi đầu tiên – Cái gì là sản phẩm cuối cùng của phép quang hợp?

Nhưng trước lúc có thể nghĩ ra câu trả lời thì tôi không thể tin được vì ngửi thấy một mùi hôi lan tỏa khắp phòng. Tôi sẽ phải điều tra xem là cái gì. Người ta chắc đã chết vì cái mùi ấy!

Tôi kiểm tra khắp phòng ngủ rồi ra cả hành lang. Chẳng hề có gì cả.

Ngay khi phát hiện thấy bóng chị Michelle lẩn nhanh vào bếp, tôi biết mình đã tìm ra được thủ phạm.

— Chị lại nướng bánh hạt nhân chứ gì? – Tôi hỏi. – Nhận đi, Michelle ạ!

— Đừng, đừng đụng vào! – Chị nhắc và bước ra đứng chắn phía trước, che khuất mọi thứ. – Đừng nhìn!

— Quá muộn! – Tôi bảo chị. – Em đã thấy rồi. Cháy hết cả còn gì.

— Đâu, chỉ hơi cháy xung quanh rìa thôi. – Chị nói. – Bọn bạn ở câu lạc bộ cờ vua của chị sẽ khoái lắm.

— Chị sắp sửa đầu độc các bạn của mình hay sao đấy? – Tôi hỏi. – Thậm chí kể cả chính bản thân chị nữa sao?

Có ai đó gõ cửa, Michelle ra mở. Nhưng tôi chạy nhanh hơn. Đấy là Colin. Đứa bạn thân nhất của tôi đang bước vào.

— Ô, lại là cậu à? – Michelle thốt lên.

— Thì đã sao? – Colin nói. – Là em thì đã sao hả chị?

— Câu lạc bộ cờ vua của chị ấy sắp họp ở đây. – Tôi giải thích. – Chắc chị ấy hy vọng người đến là Jonathan Muller. Anh ấy là chủ tịch câu lạc bộ, chị tớ tôn sùng anh ấy mà.

— Đâu nào! – Michelle quát nhưng khuôn mặt đã đỏ bừng.

— Ồ, đúng rồi. – Tôi nói tiếp. – Cậu nên đến xem cuốn lịch bàn của chị ấy. – Tôi nhăn nhở cười với Colin. – Trang nào chị ấy cũng viết đây dòng chữ “Michelle theo – Muller”. Có nghĩa, chị ấy muốn cưới anh ta hay là gì… gì… đấy.

Colin cười ngặt nghẽo. Michelle quẳng cái cán bột vào tôi.

— Em làm trò gì đây, ngó vào cuốn sổ của chị làm gì? – Chị hét lên. – Đấy là chuyện riêng của chị, biết chưa?

Tôi ném lại cái cán bột trả chị.

— Mẹ bảo là em có thể. – Tôi nói. – Bởi vì em đã chạy vắt chân lên cổ ra khỏi cuốn sổ của chị. Hí hí.

Michelle trừng mắt nhìn tôi:

— Nếu mày kể cho bất kỳ ai thì tao sẽ giết chết mày đấy. – Chị quay sang Colin. – Cả cậu nữa, liệu cái thần hồn đó. – Chị dọa.

— Bánh nguội rồi đấy. – Colin nói. – Em có thể ăn một chiếc chứ?

Trước lúc tôi kịp ngăn lại thì Colin đã đút một cái bánh giết người vào miệng.

— Tha lỗi cho tớ bởi tớ đang bận suy nghĩ nên… – Tôi nói.

— Chà, thật tuyệt vời! – Colin thốt lên.

— Vậy sao? – Michelle tự hào hỏi.

— Chúng ngon đến mức không thể nào tả nổi. – Colin nuốt bánh xuống. – Làm sao mà chị làm cho nó có được mùi khói than vậy?

Tôi cho Colin mười điểm.

— Thắng rồi! – Nó hét. – 2-0!

— Cút khỏi đây ngay, mấy thằng ngốc! – Michelle hét toáng lên.

— Đi thôi, Colin! – Tôi bảo. – Ta hãy xuống tầng trệt. Tớ sẽ cho cậu xem quà sinh nhật của tớ.

— Ôi! Thật tuyệt vời. – Colin thốt lên. – Tớ rất háo hức muốn xem bộ đồ trượt tuyết của cậu.

Tôi lắc đâu.

— Không phải bộ đồ ấy đâu.

— Không phải ư? – Colin thốt lên. – Nhưng ba mẹ cậu sẽ tặng cho cậu chứ?

— Ừ. – Tôi còn biết nói gì nữa.

Tôi dẫn Colin xuống cầu thang. Chester, con mèo thông minh của Michelle bám theo bọn tôi. Nó cuộn tròn trong góc nhà, nhìn chúng tôi mở bộ đồ chơi hóa học. Cái nhìn của nó như thể muốn nói: “Tôi sẽ mách Michelle. Tôi sẽ mách Michelle. Các cậu không nên mở hộp nếu không có Michelle.”

Cũng còn may mà chị tôi chưa dạy cho con mèo nói, tôi nghĩ.

Colin nhặt lên một ống nghiệm chứa đầy tinh thể màu đỏ tía.

— Cậu dự định sẽ làm gì với tất cả những thứ này?

— Tớ chưa biết. Có lẽ tớ sẽ không sử dụng chúng cho đến khi chị Michelle làm mẫu cho tớ xem. – Tôi đáp.

Tôi nghe tiếng chuông cửa reo. Các anh chị trong câu lạc bộ cờ của chị Michelle đã đến.

— Bọn mình không phải đợi chị ấy. – Colin cười. – Bọn ta sẽ thử chơi với mấy thứ này một tí xem sao. – Nó lấy một cái ống đựng dung dịch màu đỏ rồi đổ vào trong bình thí nghiệm.

— Không hay đâu. – Tôi cảnh cáo nó. – Cậu sẽ gặp rắc rối kinh khủng đây nếu như cậu chưa biết làm cái gì.

— Tớ vẫn chưa định chế tạo cái gì đâu. – Colin nói. – Có thể tớ sẽ làm một quả bom thối bé xíu.

— Tớ không biết đâu! – Tôi nói. – Ba mẹ bảo tớ đừng nghịch…

— Bọn ta sẽ cho nó nổ ở tầng trên. – Colin ngắt lời tôi. – Cậu không muốn xem cô chị mình ho sặc sụa ngay trước mặt gã trai mà chị ấy mê à?

Chuyện này chắc là vui lắm. Chí ít thì cuộc vui ấy cũng kéo dài cho đến lúc ba mẹ biết được.

— Cuốn chỉ dẫn ở đâu? – Colin hỏi lúc đang đưa tay lục tìm trong thùng.

— Tớ nghĩ cậu đã biết cách chơi rồi chứ! – Tôi đáp.

— Không, không, tớ không biết. – Colin thú nhận. – Nhưng cuốn chỉ dẫn thì phải luôn có sẵn trong thùng hàng.

— Ồ, đúng đây. – Tôi hồ hởi nói. – Chỉ cần tra vần T để tìm chữ thối.

Colin tìm thấy cuốn chỉ dẫn, lật ra rồi lắc đầu.

— Chẳng có trong này đâu. – Nó càu nhàu.

— Đi thôi. – Tôi nói. – Ta hãy ra ngoài tìm ai đó để hỏi.

— Khoan, hãy cứ ở lại đây cái đã. Chúng ta không cần ai bày đâu. Chế ra một cái mùi thối như thế thì chẳng khó. – Colin tuyên bố. – Chị cậu làm nó dễ ợt mà.

Tôi cười. Colin thường xuyên có thể khiến tôi cười. Đấy là một trong những lý do để chúng tôi chơi thân với nhau.

Colin nặn cái ống đựng tinh thể màu đỏ tía vào dung dịch đỏ.

— Colin. Đừng làm như thế. – Tôi nhắc nhở.

Nó phớt lờ tôi.

Nó bóp cái ống thêm tí nữa.

— Colin! Cậu chưa hiểu mình đang làm gì cơ mà? – Tôi hét.

Tinh thể màu tía bắt đầu tan ra.

Tôi nhìn vào bình thí nghiệm.

— Không còn màu đỏ hay màu tía nữa rồi, Colin! Hai màu ấy bắt đầu biến mất! – Tôi hét lên. – Cậu sắp làm nổ tung ngôi nhà!


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx