sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Hủ nữ Gaga – Chương 14 - 15

Chương 14

Tôi ngồi xế một bên giường, ôm Ultreman, cả người cả chó run bần bật.

Bởi vì người ngồi trên sô-pha thảnh thơi lật xem mấy cuốn phim động vật, coi bộ rất oai hùng, nên tôi và Ultreman tự dưng cứ thấy khiếp nhược.

- Không ngờ cô cũng thích xem phim động vật - hồi lâu sau, Nhậm Hàn mới duỗi chân, cười vẻ bí mật.

- A, sếp Nhậm cũng thích ạ? - Trong tích tắc, tôi cảm giác Nhậm Hàn cũng không đến nỗi quá tệ, ít nhất chúng tôi cũng có chung sở thích, biết đâu có thể thông qua sở thích chung là họa báo động vật để bô lô ba la với anh ta, rồi thừa thế mà giác ngộ người thanh niên có vẻ ngoài rất bắt mắt này.

Tôi mắt sáng rực, đuôi vẫy loạn (nếu có), đang định nói: Nếu anh thích, dưới gầm giường tôi còn rất nhiều phim, từ năm 2007 đến nay chỉ thiếu một số…

Tiếc thay, lời chưa kịp ra khỏi miệng thì đối phương đã buông lời:

- Vớ vẩn!

Tôi nấc một cái, nhất thời không biết nói gì nữa.

- Nhưng cũng đúng thôi - Nhậm Hàn tay chống cằm, có vẻ suy nghĩ, nở một nụ cười ma quái với tôi - Người vớ vẩn thì xem phim vớ vẩn, cũng như là ngưu tầm ngưu í mà.

Tôi nấc tiếp cái nữa, Nhậm Đại Phó Tổng, Nhậm Hàn ơi, anh đúng là không hổ danh vây cánh của sếp lớn, cũng có bản lĩnh khiến người ta không biết hỏi ông trời câu gì nữa.

Mắt nhắm mắt mở, ruốt cuộc tôi cũng tìm được chủ đề để nói:

- Sếp phòng em và các chị em không tới ạ?

Nhậm Hàn lườm một cái:

- Cô thất vọng vì tôi tới hả?

Tôi cười gượng:

- Dạ, không phải em có ý đó… chỉ là….

Chỉ là có chút ngạc nhiên, anh là người nhỏ nhen, sao lại tốt đến mức có lòng tới thăm hỏi tôi nữa?

- Còn nữa ạ, trước khi anh đến, sếp phòng em hoặc Lưu Tổng Biên tập… có dặn gì anh không ạ?

Kỳ thực, tôi muốn nói là tiền bảo hiểm, tiền thuốc men có mang tới không? Nhưng mà lời này không thể tuồn tuột mà nói ra được, cho nên tôi mới ý nhị hỏi vòng vo thế thôi.

- A, có cái này.

Mới nghe vậy, trong đầu tôi đã căng lên, không kìm được vươn tay ra đón lấy cái phong bì, lâu lâu sau mới nghe tiếng Nhậm Hàn thủ thỉ:

- Sếp của phòng cô và các chị em của cô nhắn cô trước mắt đừng lo lắng về việc ảnh và tin của bữa tiệc, chúng tôi sẽ đi gặp khách hàng để bổ sung.

- Còn gì nữa không ạ?

- Còn gì nữa? - Nhậm Hàn chau mày, ra vẻ không hiểu, chăm chú ngắm tôi tới nửa ngày, rồi đột ngột giơ tay ra - À, chú chó nhỏ này rất dễ thương đấy.

Tôi nhìn Ultreman trong vòng tay vuốt ve của Nhậm Hàn, nó ngơ ngác quẫy đuôi, chăm chú quan sát, tôi nói:

- Nó là chó Quý Tân đấy, tên tây gì thì cũng chỉ là cách gọi cho sang thêm loài chó này thôi. Chó tây hạng sang bây giờ phần lớn đều là giống Quý Tân này, bị người ta trang điểm biến tướng đi, khiến khách hàng nhận lầm đó.

Tôi thao thao bất tuyệt về sự khác nhau giữa giống chó Quý Tân và chó tây. Trong khi đó, Ultreman đã luồn khỏi lòng tôi, trèo lên đùi Nhậm Hàn. Điều khó chịu là Nhậm Hàn chẳng hề sợ hãi, lại còn vuốt ve lông nó mà thầm thì:

- Ngoan quá ngoan quá. Tên là gì? Ultreman phải không?

Tôi gật đầu:

- Vâng ạ, hồi nó mới đến đây đã thích xem họa báo có hình Ultreman, một chú chó rất thích nghịch ngợm trong phòng, vì thế gọi luôn nó là Ultreman.

Ultreman nghe thấy tôi gọi tên nó thì hếch hếch tai, hoan hỉ kêu ẳng ẳng hai tiếng rồi nằm phủ phục lên mình Nhậm Hàn. Nhìn ghét thế chứ.

Gọi liền hai tiếng, nó cũng chẳng thèm nhúc nhích. Tức thế chứ. Đến súc sinh như mày mà cũng thích anh ta à? Chả lẽ trên người anh ta có mùi mày thích?

Tôi và Nhậm Hàn cứ câu được câu chăng với nhau về Ultreman, chừng nửa giờ sau, Nhậm Hàn bế Ultreman khỏi mình, hỏi tôi:

- À, vết thương trên người cô có đỡ không?

Tôi đáp:

- Không sao ạ, cũng như bị ngã thôi, nghỉ ngơi hai ngày là được ạ. Sếp Nhậm, em xin nghỉ ốm hai ngày, công ty sẽ không trừ lương của em chứ ạ?

- Không đâu. Dù cô không bị làm sao, tôi cũng về công ty nói với sếp Lưu một tiếng, cô cứ nghỉ ngơi cho tốt.

Nói rồi, Nhậm Hàn quay mông bước đi. Ultreman tiếc rẻ còn chạy theo vương vấn nữa.

Ngoài ban công, nhìn bóng một người một chó xa dần, cuối cùng tôi cũng nghĩ đến việc quan trọng nhất: mải buôn với Nhậm Hàn về Ultreman, thế còn tiền bảo hiểm, tiền bồi dưỡng cho tôi thì sao?

Lại có chuyện xảy ra vào hôm sau.

Hôm sau, tôi và Ultreman vừa ăn sáng xong, có ai đó lại gõ cửa. Lần này, Ultreman hí hửng là Nhậm Hàn đáng mến của mình đến nên đích thân nhảy phốc ra cửa, có vẻ như định sủa câu bố ơi con yêu bố lắm.

Mà đúng thật. Lý do để Ultreman hí hửng như vậy là Nhậm Hàn xách trong tay một túi quà rõ to. Tôi nhìn Ultreman há mồm lè lưỡi, đồ từ trong túi lần lượt được lấy ra: xà bông tắm dành cho chó, bánh quy của chó, quả bóng cho chó chơi, cục xương cho chó gặm… tất cả các loại đồ chơi cho chó đều có đủ, mà chẳng có chút gì dành cho tôi.

Nhậm Hàn này, đúng là kẻ lập dị số một. Đến nhà người ta thăm bệnh nhân mà toàn mua quà cho Ultreman, đúng là không uổng công tối qua Ultreman đi bộ ba dãy phố tiễn chân với nước mắt lăn dài.

Tôi ngầm đá cho Ultreman một cái khi nó đang hào hứng định xông vào đống đồ chơi giỡn đùa, và cười:

- Sếp Nhậm, sếp quả là khách khí quá. Đến thì đến được rồi, không cứ phải mua cho Ultreman nhiều quà thế đâu ạ.

Mẹ kiếp, ít ra cũng nên mua cho tôi hai quả chuối chứ, hóa ra người không bằng chó à.

Ultreman cảm thấy bị oan khi ở gần tôi, nó sủa ăng ẳng, ngước đôi mắt long lanh trườn vào lòng Nhậm Hàn. Nhậm Hàn vừa vuốt ve dịu dàng Ultreman, vừa quay nhìn chỗ khác:

- Không sao, tối qua phát hiện lông Ultreman không được mượt, có lẽ liên quan đến xà bông tắm cho nó, nên tiện đường thì mua thôi.

Tôi dẩu mỏ, hận không được thuận tay tóm con chó đang nằm trong tay anh ta mà vứt đi. Cứ nghe anh ta nói những lời vừa rồi thì ai dám nghĩ đó chính là kẻ đã ép tôi vào cảnh sơn cùng thủy tận, lại còn đặt mua phần mềm chính hãng, còn tháng tháng trừ lương của tôi, hại tôi đến mức tôi và con chó yêu hết sạch thức ăn. Quả là không còn cách nào nữa, nên phải cho Ultreman ăn đồ ăn thấp kém đấy chứ.

Nhậm Hàn nhẹ nhàng duỗi chân, cất tiếng:

- Lại nói chuyện này, đây đều được mua từ tiền bảo hiểm của công ty dành cho cô đấy, cho nên không cần cảm ơn tôi đâu.

Lời vừa dứt, mắt tôi trợn tròn nhìn vào cái kẻ hạ tiện đang có bộ mặt thản nhiên ngồi trên ghế sô-pha, âm thầm nghiến răng.

- Anh -nói-cái-gì?

Nếu tôi không nghe lầm, trong cái câu anh ta vừa nói có ba chữ rất là rất là quan trọng: tiền bảo hiểm?!

A, a, anh ta tự tiện đem tiền bảo hiểm của tôi đi mua đồ cho Ultreman?!

Một hồi lâu, ngay cả với Ultreman, tôi cũng nhìn với ánh mắt hằn học. Các người đúng là một đôi chó trai! A dua với nhau lừa tiền thuốc men của tôi? Lại nhìn đống đồ dành cho chó, tính ra phải tới năm, sáu trăm tệ! Có ông trời biết, năm trăm tệ đối với tôi hiện nay là đáng giá biết bao mà!

Nhậm Hàn nhướn mắt:

- Tôi nói gì cô không nghe được à? Ultreman là chó thuần chủng, một chú khuyển dễ thương thế này mà cô lại ngược đãi chỉ cho ăn bánh quy thường, cô không sợ Hiệp hội Bảo vệ động vật tới bắt cô hay sao?

Tôi nghẹn ứ cổ họng, Nhậm Hàn kia đè nén tôi quá, cũng không sợ Hội Phụ nữ đến gông cổ anh ta đi hay sao chứ?

Nhậm Hàn nói tiếp:

- Tôi nghe bà cụ tầng dưới nói, cái hôm gặp kẻ cướp, đều nhờ có Ultreman mà cô được cứu, nên tôi mua một chút quà đền ơn anh hùng mà cũng không đáng hay sao!

Nước mắt cứ lã chã, đền ơn thì cũng không đến nỗi tiêu hết cả tiền sống cả tháng của tôi chứ!

Tôi chưa kịp phản bác gì, Nhậm Hàn đã đứng lên, vỗ vỗ vào thân mình đang nằm dài của Ultreman:

- Được rồi, cô cho Ultreman một cục xương để gặm, chúng ta đi!

Tôi cứng lưỡi: - Đi đâu?

Nhậm Hàn cười khẩy:

- Cô làm mất máy ảnh của công ty, không phải đền sao? Bây giờ tôi dẫn cô đi mua, tiền đây, không phải lo, tôi cho cô vay trước.

Tôi tự nhiên lùi lại hai bước, định lấy cái máy không hề xây xước đang cất trong ngăn kéo. Cái tên Nhậm Hàn này, có phải là nhiệt tình quá mức cần thiết không?

- Không cần đâu ạ, hai ngày nữa tôi tự đi mua được.

- Tôi có người bạn làm đại lý của hãng máy ảnh ấy, nên có thể giảm giá một chút, đi nào!

Sếp Nhậm đúng là quảng giao toàn bạn tốt, cái gì bạn cũng giảm giá được nhỉ!

- Không cần, quả thật không cần đâu ạ. - Cái gì gọi là tay chót nhúng chàm, đến giờ sao mà vận vào đúng thế chứ. Vào lúc này đây, cả công ty ai cũng thông cảm với việc tôi làm mất máy ảnh, nếu tôi nói đã tìm thấy, nhất định sẽ bị coi khinh. Mà nếu không nói ra thì cứ giương mắt nhìn Nhậm Hàn bắt nạt à.

- Cô không phải lăn tăn đâu.

- Sếp Nhậm ơi, anh không cần tới thăm tôi đâu, như vậy không hay đâu, anh hãy quay lại làm việc đi!

Rất nhanh, Nhậm Hàn bỗng nở nụ cười khó coi:

- Bạch Ngưng, bị ngã ảnh hưởng đến não rồi hả? Hôm nay là thứ bảy.

Thứ bảy?

Thứ bảy cũng có nghĩa là hai ngày tôi xin nghỉ đều vào cuối tuần? Tức là cả tuần tới tôi vẫn phải vất vả đi làm? Vậy nên có thể nói rằng, tính gì thì tính cũng chẳng bằng ông chủ tính.

Cái tòa soạn này sao mà ác mó thế chứ!

Chương 15

Plaza, tầng bốn

Một cô gái kéo tay chàng trai, nức nở: - Không cần anh cứu, không cần thật mà.

Chàng trai cười nhạt, gạt cô gái ra, nói vẻ kẻ cả: - Em bảo không cần là không cần được sao?

Vừa làm việc vừa quan sát cảnh đó, bà chị đứng quầy hưng phấn tặc lưỡi:

- Lâu lắm chưa thấy đôi nào cãi nhau, trông thế kia thì có lẽ anh chàng không thèm vợ nữa rồi. Chị vợ cố chết kéo lại, chỉ khổ thân thôi!

Cô em đồng nghiệp bên cạnh gật đầu tán đồng:

- Cũng tại chị này cố chấp quá cơ, cứ kéo tay chồng thế mà không chịu buông ra.

Trong khi đó, đôi vợ chồng kia cứ tiếp tục tranh cãi. Cái người phụ nữ mà hai người bán hàng bình phẩm ấy là ai chứ? Còn cái người đàn ông vô tình kia, chính là Nhậm Hàn, Nhậm Đại Phó Tổng Biên tập.

Níu vào tay Nhậm Hàn, thấy anh ta ngày càng tiến đến gần quầy bán máy ảnh, tiếng kêu khóc của tôi cũng ngày càng to lên.

- Không cần, không cần, quả thật không cần, sếp Nhậm, anh tha cho tôi đi, quả thật tôi không cần anh cho vay tiền. Tôi hứa với anh, hai ngày nữa nhất định đem máy ảnh đến đền.

Nghe vậy, Nhậm Hàn hơi dừng lại, quay nhìn tôi, vẻ như cưng nựng con chó yêu:

- Không phải khách sáo với tôi, mấy chục ngàn tôi còn có được nữa là. Chúng ta đều liên quan cả, còn khách sáo làm gì chứ!

Tôi im bặt, nước mắt tuôn như suối.

Đều có liên quan cả!

Đằng sau cái câu nói ám muội này, có ai ngờ được, sự thực là quan hệ giữa chúng tôi là quan hệ giữa chủ nợ và nông nô, giữa kẻ áp bức và người bị áp bức. Ý tứ của câu nói đó là: đã vay mười ngàn thì không phải lăn tăn, cứ vay thêm ít nữa, cô cũng thừa nước đục thả câu mà.

Tôi nghiến răng, dốc toàn lực, nhảy phốc lên người Nhậm Hàn, sống chết cũng không buông tay, giằng co một hồi, tôi nghĩ ra được một câu nói hoàn mỹ:

- Sếp Nhậm à, xin anh nể mặt Ultreman, tha cho tôi lần này đi!

Nhậm Hàn bật cười sằng sặc:

- Thì cũng là vì Ultreman, tôi mới nhất định phải giúp cô chứ. Cô có khỏe lên, tiếp tục làm việc thì Ultreman mới sống tốt được chứ.

Cô em đứng quầy nghe được câu này, kinh ngạc thốt lên:

- Nói đi nói lại, hóa ra cô gái này ngoại tình, tình nhân của cô ta là Ultreman chăng?

Bà chị bán hàng ngơ ngác:

- Ultreman là ai? Có phải rất nổi tiếng không?

Cô em tức mình đáp:

- Ultreman mà cũng không biết à? Chị bị lẫn rồi hay sao? Ông ấy là em trai của Obama chứ gì!

Tôi như bị sét đánh ngang tai, hận không thể cầm đầu Nhậm Hàn đập vào quầy cho chết đi. Đang lúc tôi với Nhậm Hàn giằng co chưa đâu vào đâu, thì bên cạnh đột nhiên có giọng phụ nữ vang lên lạ lẫm:

- Nhậm Hàn!

Tôi và Nhậm Hàn cùng quay lại, cùng lúc chạm vào ánh mắt của người đẹp, tôi bất giác buông tay Nhậm Hàn ra. Cô gái khoảng hai tám, hai chín tuổi, tuy cười cười chăm chú nhìn chúng tôi, nhưng ánh mắt thì nhọn hoắt.

- Lâu rồi không gặp nhỉ - cô gái khoanh tay, vẻ mặt mỉa mai.

Nhậm Hàn sững lại một lúc:

- Đúng là lâu lắm không gặp. Hôm nay tới đây tìm Tiểu Tế để xem cái máy ảnh, không ngờ lại gặp em.

Cô gái cười khẩy, nhìn như dán vào tôi, nói:

- Nhậm tiên sinh không giới thiệu đi!

Tôi chưa kịp mở mồm, Nhậm Hàn đã vỗ vỗ đầu tôi, khom người kéo sát tôi lại, nói:

- A, Bạch Ngưng, giới thiệu với em, đây là Lý Tử Sương, bạn đại học của anh, bọn anh và Tiếu Tế học cùng khoa. Tử Sương này, em cũng tới tìm Tiểu Tế mua máy ảnh à?

Tôi ngẩng đầu, có chút ngơ ngác, nhận ra lúc nãy, tôi với Nhậm Hàn đang mặt đối mặt, anh ta đang phô bày vẻ mặt tươi tắn thư thái với nụ cười ngập tràn hạnh phúc, cứ như là… Tư thế này trông rất là đáng ngờ.

- Tôi… - chữ tôi tôi còn chưa kịp phát ra, Nhậm Hàn đã ôm siết lấy tôi, chặt đến nỗi tôi nói không nên lời được.

- Cô bé này chụp ảnh hay lắm, mấy hôm trước còn đưa tiền giục anh đi mua máy ảnh làm quà sinh nhật, hôm nay anh bảo sẽ đi mua máy ảnh cho cô ấy, thì cô ấy lại nhất quyết không chịu. Tử Sương, gặp em đến đúng lúc, em mau giúp anh khuyên cô ấy đi.

Nói rồi, Nhậm Hàn đẩy tôi một cái, khiến tôi suýt nữa bổ nhào vào lòng người đẹp. Ngắm người đẹp, rồi lại lén nhìn Nhậm Hàn thâm độc khó lường, tôi nghĩ đến cảnh ngộ của mình, bĩu môi:

- Không cần máy ảnh đâu.

Vào giây phút ấy, người đẹp Lý Tử Sương cũng ngắm nhìn tôi, gương mặt thanh tú hoàn mỹ không tỳ vết, mịn màng trong veo, chau mày cũng đẹp. Tôi suy nghĩ, chắc nên nói câu gì để an ủi người đẹp chứ. Thế là nói luôn:

- Dì ơi, đừng nên cáu giận. Một khi cáu giận là phấn xoa mặt sẽ trôi đi hết đấy.

Trong nháy mắt, vẻ mặt người đẹp càng khó coi hơn.

- Nhậm Hàn, Nhậm đại công tử, rất hay, quả là rất hay. Rất sáng kiến đấy, người ta tặng nhẫn, anh tặng lại máy ảnh.

- Tâm đầu ý hợp mà, phải không, Bạch Ngưng thân yêu?

Tôi bị hai chữ cuối cùng làm cho phát run lên, xem ra hai người này có vẻ là tình xưa gặp lại đây. Thế là tôi tương kế tựu kế, kéo Nhậm Hàn ra vẻ nũng nịu:

- Em cảm thấy dì này nói rất hay, máy ảnh có vẻ thực dụng quá, hay là mình đi mua nhẫn đi anh!

Nghe vậy, Nhậm Hàn liếc mắt:

- Ngưng Ngưng của anh, em thật đáng yêu. Còn nói chuyện mua nhẫn, vậy cặp nhẫn cưới chúng ta đã đặt từ hai ngày trước phải làm sao?

Tôi im bặt, đang không biết đối đáp sao, thì mỹ nữ kia lại cười:

- Trước kia thường nghe Nhậm Hàn nói muốn tránh lấy vợ, không ngờ lại có hôm nay.

- Quá khen rồi - Nhậm Hàn đang nói dở, bỗng ôm chặt lấy tôi - kỳ thực, chúng tôi đã đăng ký rồi, chỉ đợi tổ chức hôn lễ nữa mà thôi.

Nghe câu ấy, người đẹp Lý Tử Sương có lẽ bị hai chữ hôn lễ khiến cho đau đớn lắm, mãi sau mới gượng gạo cười nhạt:

- Thật à? Vậy thì phải chúc mừng rồi. Thôi như vậy nhé, cái máy ảnh này em mua, coi như quà cưới tặng hai người.

Ba giây sau, tôi hoàn hồn.

- Thật chứ ạ? Nếu như vậy thì cô bán hàng ơi, phiền cô lấy cho cái máy EOS 5D Mark II. Người đẹp bán hàng ơi, đừng ngây ra như thế, mau gói bọc đi nào!

- Nhậm Hàn, vị hôn thê của anh thật là…. rất dễ thương!

Lần này, phong thủy thay đổi rồi, Nhậm Hàn - Nhậm Đại Phó tổng ngây cả người.

Phụ nữ, là con quỷ cảm xúc, là yêu quái đố kỵ, là thần tiên trí trá.

Cửa Plaza, tôi mãn nguyện ôm cái máy ảnh, chết cũng không rời.

Tiền của phụ nữ, thực là dễ lừa. Cái cô gì Sương kia, xem ra đích thị là bồ cũ của Nhậm Hàn. Giương mắt người mới cười, biết là người cũ khóc, trong phút phẫn nộ, lại nói tặng tôi quà cưới. Ha ha ha, chị muốn tặng tôi sao lại không được? Đưa trả máy ảnh cũ cho công ty, đem cái máy mới này bán đi lấy tiền, không được mười ngàn thì chí ít cũng phải tám ngàn.

Cuộc làm ăn này sao tôi không ok chứ? Có kẻ ngốc mới từ chối, kẻ đần mới thoái thác. Lại là bạn học của Nhậm Đại Phó tổng, chuyện tình cảm sau này để anh ta đền đáp chứ. Vậy là suy nghĩ như chớp, tôi không chút do dự gật đầu đón nhận món quà cưới trước khi người đẹp kia kịp hối hận.

Đúng là chập chùng non nước ngờ không lối, liễu rủ hoa tươi thấy có làng. Ngó thấy Nhậm Hàn vẻ mặt vẫn tái xanh, tôi thấy tâm tư sảng khoái quá chừng! Cậu chàng, muốn chơi lão bà ta hả? Cái cô gì Sương kia mới thật là kẻ ngốc, không phải tôi đâu.

Khéo làm sao, anh ta đang kéo tôi đi mua máy ảnh thì tình cũ của anh ta cũng tới mua. Mà quầy này là do bạn học của hai người bọn họ làm chủ chứ! Cho nên, chân tướng chỉ có một: Nhậm Hàn gian trá thông đồng với chủ quầy hàng, rủ người đẹp tên Sương tới đây, sau đó kéo diễn viên tạm thời là tôi vào để diễn màn kịch tình cũ không rủ cũng tới.

Mục đích, thì chắc có hai loại: một là để cô Sương hết đường hy vọng, không tới làm phiền nữa; hai là để cô ta lại một phen nổi ghen, sau đó phải theo ý của Nhậm Hàn. Dù không phải như thế đi nữa, Nhậm Hàn đã quỷ quyệt lợi dụng tôi diễn màn kịch theo ý anh ta, tất nhiên diễn kịch thì phải có thù lao chứ!

Đang nghĩ đến đó, tôi ôm chặt lấy máy ảnh, giả bộ ngốc hỏi:

- Sếp Nhậm, bạn học của anh thật là tốt quá!

Đối phương cười nhạt: - Thật không?

- Dạ, lần sau gặp chị ấy, anh nhớ cảm ơn hộ em nhé, tiện thì giải thích cho chị ấy khỏi hiểu nhầm ạ.

- Thật không?

Tôi gật đầu, đang định ba hoa thêm nữa thì nghe tiếng Nhậm Hàn lạnh như băng vang từ trên đỉnh đầu vọng xuống:

- Đã là quà cưới, thì tôi phải có một nửa chứ?

Tôi kinh ngạc, cảm thấy phải ôm chặt hơn cái máy ảnh, hỏi đầy vẻ cảnh giác:

- Anh muốn thế nào ạ?

Nhậm Hàn nhướn mày:

- Đói rồi.

- Sao ạ?

- Tôi nói tôi đói rồi, nghe không hiểu hả?

Tôi nín lặng, tưởng anh ta muốn tôi mời đi ăn. Cúi đầu liếc nhìn bảo bối trong tay, tôi cười rổn rảng:

- Sếp Nhậm à, anh muốn ăn gì? Bữa tối nay em mời.

Mời anh ăn bữa cơm, đổi lấy cái máy ảnh mười ngàn tệ, cuộc mua bán này cũng hời đấy chứ!

Nhậm Hàn chống tay vào cằm, trầm ngâm, lâu sau mới nói:

- Sớm thế này mà ăn tối à?

Nói rồi, tự nhiên đưa mắt nhìn vào rạp chiếu phim đối diện. Tôi nuốt nước miếng, cái đồ thối này, còn muốn xem phim nữa à! Nhưng cũng tốt, phim 3D Avatar đã hết hot, coi như là niềm an ủi cho cái hầu bao đáng thương của tôi.

- Sếp Nhậm à, trước khi ăn tối, em muốn mời anh đi xem phim, được chứ ạ?

Lần này, Nhậm Hàn rốt cuộc cũng hoan hỷ trong lòng, cắn cắn môi:

- Tranh thủ rảnh rỗi, thôi thì cũng cố vậy. Ok!

Nói xong, Nhậm Hàn sải bước vào rạp, để cho tôi uất hận theo sau.

Giời ơi là giời, đạo lý gì thế này, lại có kiểu phụ nữ mời đàn ông đi xem phim à? Đợi đã, đi dạo, xem phim, ăn tối… cuộc ra ngoài hôm nay, càng nghĩ càng giống như cuộc hẹn của tình nhân vậy hả?!


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx