sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Hủ nữ Gaga – Chương 24 - 25

Chương 24

Công chúa ngoại truyện:

Sẽ có một ngày, chàng bạch mã hoàng tử của tôi cưỡi ngựa trắng, tay cầm đóa hoa bách hợp tinh khiết nở rộ đến đón tôi….

Phật dạy: cưỡi ngựa trắng không cứ là vương tử, cũng có thể là Đường tăng.

So sánh như vậy, người đánh xe tiếp theo đến đón tôi không nhất định là một chàng công tử cưỡi BMW tuấn tú phong độ mà cũng có thể là một chú chàng lái xe bus thô bạo, mặt béo ú, râu quai nón.

Bi kịch của tôi là ở chỗ quá cố chấp chờ đợi người lái xe siêu sang, đến nỗi bỏ qua rất nhiều bác lái xe bus, sau cùng, khi cả bác lái xe bus cũng đã tan sở, thì vĩnh viễn lẻ loi.

Những chuyện hai năm về trước, kỳ thực bắt đầu từ ông bố nhà giàu mới nổi của tôi.

Trước khi tôi lên mười hai tuổi, bố mẹ tôi vẫn thuộc tầng lớp công nhân phổ thông, nhà tôi ba người chen chúc trong căn gác ở ngõ Đồng Tử chỉ có ba mươi lăm mét vuông, bao gồm cả phòng khách + phòng ngủ + hành lang. Hồi đó bố mẹ tôi sức khỏe cường tráng, mỗi tối, hai người ở phòng khách kéo rèm, tấm rèm là không gian ngăn cách tôi với bố mẹ. Bây giờ nghĩ lại, rốt cuộc tôi hiểu ra, hồi ấy vì sao đêm đêm cứ đồn rằng có tiếng yêu tinh đánh nhau.

Tuy thanh bần, nhưng cả nhà tôi vẫn rất vui vẻ. Cho đến khi có câu nói ra đời: tri thức thay đổi vận mệnh. Nửa sau cùng của câu nói này là Tri thức cũng có thể kéo người ta xuống núi, bố mẹ tôi vì không có học, hai người cùng xuống núi. Nhìn tôi oe oe đòi bú, bố mẹ tôi ôm chút tiền dành dụm, bắt đầu mở quầy hàng.

Quầy hàng này cũng được mấy năm. Không biết chắc là vì chính sách hồi đó tốt, hay vì bố tôi bản tính đã là người làm ăn mà chưa tới chục năm, bố tôi sáng lập nên tập đoàn Bạch thị. Tuy bố vẫn thô phác nhưng việc làm ăn ngày càng lớn, tôi cũng từ con bé bán hàng thò lò mũi dãi ở ngõ Đồng Tử biến thành thiên kim tiểu thư.

Tuy một người là Chủ tịch tập đoàn Bạch thị giàu hàng triệu, một người là thiên kim tiểu thư duy nhất kế thừa sản nghiệp gia đình, nhưng sau khi bước chân vào xã hội thượng lưu, con gái yêu vẫn chỉ thích gọi bố đằng sau lưng là nhà giàu mới nổi, gọi tôi là công chúa nhà giàu mới nổi.

Chẳng ai thích cách gọi như thế.

Vì vậy, dù bố liều chết muốn tôi đặt chân vững vàng vào xã hội thượng lưu, cố sức dắt tôi tham dự các tiệc tùng, event, thì bạn thân của tôi vẫn chỉ có hai người: một là Hổ Béo ở ngõ Đồng Tử từng đánh nhau với tôi từ nhỏ đến lớn, một nữa là Kiều Kiều - bạn gái thân thiết từ tiểu học đến đại học.

Bước ngoặt xảy ra khi tôi hai mươi tuổi. Tuy không thích xã hội thượng lưu, không thích bộ dạng kiêu kỳ ra vẻ của các loại thiên kim tiểu thư, nhưng bất cứ ở đâu cũng có một hai trường hợp ngoại lệ. Ngoại lệ của tôi chính là Trùng Tử, người sau này đã dẫn dắt tôi đến với tiểu thuyết đam mỹ, và lấy chồng ngoại quốc.

Bố của Trùng Tử là một vị quan chức. Lẽ đương nhiên, có rất nhiều người cầu cạnh, mà hình thức cầu cạnh nhiều nhất là xin làm thông gia. Thế là, vào năm nọ tháng nọ, Trùng Tử rốt cuộc chịu không nổi, trên đường xem mặt kết thông gia đã lấy cớ đau bụng, bỏ trốn. Trốn rồi mới tính, Trùng Tử vừa đi dạo ở dường Xuân Hy, vừa nghĩ đến cơn giận của bố khi trở về nhà, vậy nên nông nổi gửi đi hai tin nhắn:

Tin nhắn thứ nhất cho tôi: ba giờ chiều, gặp dưới gốc cây, nhớ mặc cái váy cạp cao màu tím mà lần trước chúng mình cùng đi mua.

Tin nhắn thứ hai gửi cho đối tượng xem mặt: tắc đường, đến muộn nửa giờ, ngại quá, em mặc váy màu tím, tóc buông thẳng.

Thế là tôi theo lẽ tự nhiên đi xem mặt Bác Hy, quen nhau rồi yêu nhau. Tôi nghĩ rằng tôi đã tìm được hoàng tử bạch mã của mình, rốt cuộc mình từ một cô vịt xấu xí đã biến thành thiên nga trắng, từ nay hoàng tử và công chúa sẽ hạnh phúc trọn đời bên nhau.

Nhưng tôi quên mất một chi tiết rất quan trọng.

Tôi sinh ra vốn không phải là công chúa, chỉ là nửa chừng trở thành con gái nhà giàu mới nổi, được coi như công chúa, cũng gọi là công chúa nhà quê. Vì vậy, hoàng tử Bác Hy vào đêm trước khi hai nhà gặp mặt bàn chuyện hôn nhân, chuẩn bị nghi thức đính hôn thì xảy ra sự vụ.

Chàng hoàng tử kiêu ngạo, cuối cùng bỏ rơi công chúa nhà quê, chọn lấy cô lọ lem. Mà cô lọ lem nghèo khó ấy lại là bạn gái thân thiết nhất của tôi: Kiều Kiều. Hai người họ vào đêm trước lễ đính hôn đã ngang nhiên cùng nhau ra đi.

Trước khi đi, hai người có thịnh tình gửi tin nhắn cho tôi, bày tỏ tình cảm lâu năm.

Kiều Kiều: Tiểu Ngưng Tử, bố cậu là người có tiền, giúp cậu tìm một chàng đẹp trai giàu có không khó khăn gì. Ngoài Bác Hy ra, cậu còn rất nhiều, nhưng tớ ngoài anh ấy ra, không có gì cả.

Bác Hy: Ngưng Ngưng, xin lỗi em. Thực ra anh không nói thực với em, sau khi anh và em xem mặt, đã biết em là con gái bác Bạch. Ở bên em cũng là vì hôn nhân liên kết làm ăn của hai gia đình. Nhưng cuối cùng, anh vẫn không muốn lừa dối em và bản thân anh.

Nhận tin nhắn, phản ứng đầu tiên của tôi không phải là xông xuống gác gọi bố đuổi theo người ta, cũng không phải là gọi điện thoại cho hai kẻ gian dâm, mà là bình tĩnh gọi cho Trùng Tử, ngoạc mồm mắng:

- Cậu xấu xa vô lương tâm, tự mình không đi xem mặt lại kêu tớ đi; cậu xấu xa làm hại bạn bè, dám giới thiệu một kẻ hủ bại như thế cho tớ; cậu xấu xa…..

Chờ tôi mắng đã miệng, mắng đến nỗi lưỡi không thể duỗi ra nói thêm được lời nào, Trùng Tử mới lo lắng chạy đến nhà tôi, ôm lấy vai tôi mắng lại:

- Tiểu Ngưng Tử đừng khóc, hai kẻ gian phu dâm phụ đó sẽ không có kết cục ra gì đâu!

Sự thực chứng minh, lời nói của Trùng Tử quả nhiên không tầm thường. Cái đêm Bác Hy và Kiều Kiều chạy trốn thì gặp tai nạn xe hơi, Bác Hy nằm bệnh viện đến tận hôm nay chưa tỉnh, còn cô lọ lem Kiều Kiều thì bị thương nhẹ, mất tích mất tăm.

Sau này, hộ lý bệnh viện chứng thực, khi bọn họ đến hiện trường cấp cứu, Bác Hy đang nằm nguyên trên người Kiều Kiều để bảo vệ cô, nên bản thân phải sống thực vật.

Cái ngày đính hôn ấy, tôi đứng trong phòng bệnh của Bác Hy rất lâu, cuối cùng, vẫn không rơi một giọt lệ nào.

Tôi nói:

- Bác Hy, thế nào? Xem ra Kiều Kiều yêu anh hay là yêu tiền của anh, bây giờ anh không tỉnh lại cho nên cô ấy chạy trước rồi.

Tôi nói:

- Bác Hy, cha mẹ của anh rất thông minh, dù đến nước này vẫn chuẩn bị cử hành đính hôn, vì việc làm ăn của hai gia đình, và để tôi gánh phần quả phụ nữa.

Có Trùng Tử hộ tống, tôi đi thẳng đến nơi đính hôn, nói trước mặt quan khách:

- Việc hôn nhân này, tôi không chấp nhận.

Nói xong, quay về nhà, tắm gội, ngủ một giấc ba ngày ba đêm.

- Tiểu Ngưng Tử, mọi người đều nói cậu vong ân phụ nghĩa, vị hôn phu vừa gặp tai nạn cậu đã thoái hôn.

- Còn nữa, bố mẹ cậu giận quá quẫn trí, mấy lần định xông vào đánh cậu. Cậu thật chẳng biết nghĩ gì cả, sao không đưa hai cái tin nhắn đó ra cho mọi người biết?

- Tớ nói cho cậu biết, chưa chắc bố mẹ Bác Hy đã không biết con trai họ có người tình mới, họ cố ý giấu cậu, cố ý làm ra vẻ không biết gì. Họ vô tình thế, cậu cớ gì phải có nghĩa? Công khai sự việc ra đi, việc gì phải chuốc tiếng xấu cho mình?

…………..

Rất lâu sau, tôi bị Trùng Tử mắng đến nỗi ngủ không nổi, chong chong mắt.

- Được rồi, rốt cuộc thì quen biết nhau xong, đứa mất dạng vẫn mất dạng, đứa nửa chết vẫn nửa chết, tớ thà mang tiếng đàn bà ác, là con gái nhà giàu xổi cũng không thèm làm cô dâu bi thảm với kẻ thượng lưu, để kệ bạch mã hoàng tử và cô lọ lem đi chết cùng nhau đi!

Một tuần sau, bố mẹ cuối cùng cũng bình tĩnh lại để gặp tôi, không cầm chổi đuổi đánh tôi. Thế là tôi đưa ra quyết định:

- Bố à, con muốn dọn ra ngoài sống một thời gian.

Sau việc này nữa thì mọi người đều đã biết.

Tôi đốt hết thư từ, quà tặng mà Bác Hy tặng tôi, chỉ giữ lại một sinh vật - Ultreman không bị đốt. Nói thực lòng, khi đó nhìn ánh mắt trong veo của Ultreman, tôi chỉ muốn chém cho một phát, nhưng bị hiệp hội động vật đe dọa, tôi mới nghiến răng ngăn mình, ôm theo Ultreman về lại ngõ Đồng Tử.

Tiếp theo, cũng thuận lợi tìm được việc làm, bắt đầu là chân tạp vụ ở tòa soạn, còn Trùng Tử thì lấy chồng nước ngoài, Hổ Béo thi đậu đi du học Anh quốc. Cuộc sống của tôi, tính mười năm về trước là những ngày êm đềm hạnh phúc nhất.

Cho đến hôm nay, ngẫu nhiên quay lại biệt thự của bố mẹ, tôi cảm thấy như một giấc mộng. Kịch tính trong mộng còn sống động, mộng thấy cô con gái nhà giàu xổi trở thành công chúa, bị cô lọ lem đánh bại, cuối cùng trở lại nguyên hình, quay về với xã hội bao la.

Tôi đã từng vẫn ao ước huyễn tưởng như trong tiểu thuyết: có thể Bác Hy có tình cảm với tôi, chỉ vì bị thế lực nào đó bức bách, như là tình tiết trong tiểu thuyết vẫn có, bị nữ gian tặc Kiều Kiều đánh thuốc mê, vì đối phương có bầu…. chứ thực ra anh không muốn làm gian phu dâm phụ để tôi đau lòng. Hoặc nữa là, cái tin nhắn kia vốn không phải là Bác Hy gửi, Bác Hy khi đó say quên chết có biết gì đâu.

Vậy là, với niềm tin cố chấp ấy trong đầu, được Trùng Tử giúp đỡ, chúng tôi làm hacker vào trang nhật ký mạng của Bác Hy. Bi kịch là, mỗi chương mỗi trang đều ghi rõ anh ta yêu mê mệt Kiều Kiều thế nào, đau khổ thế nào khi phải làm bộ cười với tôi.

Tối hôm ấy quay về, tôi đánh cho Ultreman một trận nên thân. Mẹ kiếp, cho nên mới nói, cổ tích mãi mãi chỉ là cổ tích, hiện thực luôn luôn rất là tàn khốc.

Vốn dĩ cho rằng phải cần một thời gian rất dài mới quên được chuyện đã qua, như tiểu thuyết vẫn viết. Tiếc thay, tôi không đủ chất nghệ, lại chẳng sâu sắc gì, có lẽ là hệ thần kinh người nhà họ Bạch quá thô thiển, gen di truyền nhà họ Bạch quá kiên cường. Vào làm ở tạp chí được một năm, buổi tối nhắm mắt chẳng mơ thấy sếp Tử Nho cầm roi da quật thúc làm bản thảo thì cũng mộng bị Nhậm Hàn đòi nợ; không mơ thấy Xán Xán mua một lúc bao nhiêu váy áo đẹp hơn ngàn tệ thì cũng mộng thấy Tiêu Phù cảnh cáo: cô lại béo lên rồi đấy.

Thế là, một thời gian rất dài chẳng nhớ nổi bộ mặt điển trai từng khiến mình mê mệt. Đến một ngày cùng Xán Xán, Tiểu Duy đi dạo ở quầy bán CD, Tiểu Duy mừng như bắt được vàng vì mua được đĩa ca nhạc của một ngôi sao nữ, đến nỗi lưu loát khoe với chúng tôi:

- Xem này, thần tượng của tớ đấy, trời ơi!

Tôi nhìn vào gương mặt được trang điểm cầu kỳ đến mức không biểu lộ được cảm xúc, bất giác thấy rất quen.

Xán Xán đứng bên cạnh bĩu môi:

- Đồ gái xấu xa, cô này chẳng phải là Tiểu Tứ Kiều Kiều được sếp Tổng tập đoàn MN nuôi bao đấy sao!

Tôi thoắt chốc giác ngộ, cô ấy vốn là cô lọ lem Kiều Kiều từng ở ngõ Đồng Tử, từng sớm tối sống bên cạnh tôi.

Ôi! Quả đất này đúng là ở đâu có tiền, ở đó có tình yêu chân chính.

Đại minh tinh Kiều Kiều hiện giờ chắc còn nhớ câu nói năm xưa từng nói? Ngoài Bác Hy ra, tớ chẳng còn gì.

Xem lần nữa cái tin nhắn quý báu ấy, tôi hoàn toàn giác ngộ.

Bác Hy, tôi đã trông mong biết bao cho anh sớm tỉnh lại, để tôi nhìn thấy vẻ mặt ăn năn của anh.

Chương 25

Ra khỏi nhà Nhậm Hàn, tôi vẫn thấy đầu nặng chân chơi vơi. Lên taxi, nói ngay địa chỉ nhà, nghĩ đến việc tối muộn thế này mới về, Ultreman đói phát điên, gan ruột tôi thấy hối hận ba giây.

Thấy tôi toàn thân đầy mùi rượu, quần áo xộc xệch từ nhà giàu sang bước ra, anh tài xế nhìn tôi với ánh mắt có vẻ khinh bỉ, chẳng buồn nói chuyện với tôi, cứ chúi đầu liên lạc với tổng đài của hãng.

- Thần tiên, Thần tiên.

- Nói đi!

- Chiều nay, Phủ Nam Hà, tới được không?

- 826, 826, anh trốn vào đâu vậy?

- Tới đây, tới đây.

…… Tôi ngồi trên xe, bất giác phì cười.

Cười rồi, trong óc lóe lên một ý, đột nhiên nghĩ ra một câu:

- Các anh nói tôi không dám thân gần, bà này sẽ đích thân cho các anh xem….

Peng peng peng!

Câu nói này lăn qua tai, nhất thời tôi như bị sét đánh giữa đầu, cảm giác cứ như… bị nhốt trong cái bình kín bưng, bỗng nhiên có người châm lửa sáng. Nhất thời, nghe câu nói của anh tài xế, tôi được điểm huyệt giác ngộ, những mảnh ký ức vỡ vụn lại ùa vào đầy ắp đầu óc tôi.

Trước mắt, vẫn là cảnh ở nhà hàng lẩu, sếp Tử Nho phẫn nộ cầm điện thoại gào lên:

- Nhậm Hàn, anh làm tốt lắm, bây giờ cô ấy lăn quay rồi, Tiểu Duy Tiểu Trịnh cũng say hết rồi, anh tự đến mà mang cô ấy về đi!

Chớp mắt, Nhậm Hàn đã đứng trước mặt, tôi ngơ ngẩn cười mà nhìn, đối phương thì cau mày nhăn mặt, truy hỏi Xán Xán:

- Rốt cuộc uống bao nhiêu rồi?

Xán Xán nhún vai:

- Có bao nhiêu đâu, tối đa hai ly. Phải nói là sếp Nhậm cũng hay ghê, muốn tặng quà Bạch Ngưng được lên chức thì sao không quang minh chính đại một chút? Làm gì phải nhờ sếp em tặng quà hộ thế?

- Ai bảo là quà? Chỉ là rượu của hãng mới, tiện đường đưa Tử Nho mang tới, ai ngờ cô ấy bị say!

Sếp hừ một tiếng lạnh băng:

- Thật không? Rượu là do anh bảo tôi mang tới, cô bé này bây giờ say rồi, mấy đứa kia cũng gục cả bầy rồi, tôi với Xán Xán không kéo nổi đâu, anh xem cách nào đi.

- Trước hết về công ty đã.

Tôi lại nhớ sang cảnh khác, vẫn mấy người đó, tôi với Tiểu Trịnh say bét nhè, được Lão Huyền níu một bên, Tiểu Chí níu một bên vừa đi vừa ngủ, Xán Xán còn hơi tỉnh cùng với chị Tiêu Phù, Tiểu Duy vừa khóc vừa đòi tìm Mít Ướt. Có thể nói, một bình rượu quý X X giá trên mười ngàn tệ hôm nay đã khiến cho cuộc đàn đúm của chúng tôi kết thúc rất…. hoành tráng.

Xán Xán mở cửa, Tiểu Trịnh và tôi được sếp và Nhậm Hàn đỡ, vừa cười ngơ ngẩn vừa huyên thuyên.

Tiểu Trịnh: Tiểu Ngưng Tử, không, không tồi… cuối cùng hôm nay cậu đã được đền bù xứng đáng.

Tôi: Vì sao? Ha ha.

Tiểu Trịnh: Cậu không thích Nhậm Hàn à? Xem đi, bây giờ Nhậm Băng Sơn đang ôm cậu, có phải cậu rất hạnh phúc không?

Tôi: ha ha, ha…..

Tiểu Trịnh: Cười ngơ ngẩn cái gì? Cậu, cậu có bản lĩnh thì tự nói với anh một tiếng, cơ hội tốt, tốt đấy.

Nhậm Hàn dìu tôi nghe vậy mặt sa sầm, nâng tôi cao lên một chút, mặt lạnh lùng:

- Đừng có nói vớ vẩn.

Một chút thái độ như thế hoàn toàn kích động cơn giận của bản tiểu thư đang say đến quay cuồng, tôi dẩu mỏ trợn mắt:

- Hừ, anh không để mặc tôi tự mình đi!

Tiểu Trịnh vẫn thừa gió bẻ măng:

- Có, có vẻ thân thiết nhỉ!

- Các người nói tôi không dám thân, để bà này tự thân cho các người xem…..

Peng peng!

Một giây sau, tôi nhón gót, cầu gì được nấy ép hôn Nhậm Hàn. Cùng lúc khi bốn môi chạm vào nhau, Xán Xán đang mở cửa, chị Tiêu Phù, sếp đang ôm Tiểu Trịnh và Tiểu Trịnh say mèm, Tiểu Duy, Tiểu Chí đều sững sờ.

Đẩy cái đầu điển trai của Nhậm Hàn ra, tôi vẫn vẻ đắc ý phi phàm:

- Tớ nói rồi mà, tớ dám thân gần mà!

……………

Nội dung sau nữa, tôi đã không dám nhớ lại. Trước mặt tài xế, tôi hung hăng bạt tai cho mình một cái, đây là…. việc quái gì vậy!

Hóa ra, không phải rượu vào thì tôi không gây loạn, chỉ là tạm thời không nhớ lại mà thôi. Phải cái mới rồi tôi còn không biết nhục nói hơi nhiều lời với Nhậm Hàn. Cho nên mới có câu, rượu đúng là thứ thuốc độc xuyên thủng ruột. Nó có thể khiến bạn nói những lời mà ngày trước bạn không dám nói, khiến bạn làm những việc mà trước đó không dám làm. Nếu tôi lúc đó còn giữ được lý trí, nếu tôi lúc đó đủ sức kiềm chế, thì tôi tuyệt đối tuyệt đối không bao giờ làm cái việc hoang đường như thế.

Trước mặt bao nhiêu người của công ty tôi đã làm một việc kỳ cục chưa từng thấy.

Tôi che mặt, muốn chết đi cho xong.

Anh tài xế thấy tôi đột ngột tự bạt tai rồi lại khóc thì sợ tôi có tâm sự gì uất ức, bèn dùng thổ ngữ khuyên nhủ tôi:

- Em gái à, có tâm sự gì thì cứ nói ra một chút.

Tôi chưa kịp đáp lời, tiếng chuông điện thoại reo vang. Ngồi trên taxi mà tôi giật mình đánh thót, cầm máy mở ra xem: Nhậm Hàn.

…………..

Gì vậy? Trong cơn run rẩy, tôi cảm thấy sống không bằng chết.

Cầm trong tay điện thoại kêu mỗi lúc một to, tôi mới nghĩ ra, mới rồi khi tôi đi, Nhậm Hàn bảo đi mua gì cho tôi ăn. Đầu óc mơ hồ, nghĩ đếnăn, lại nhớ tới Ultreman đã nhịn đói một ngày một đêm, cho nên không kịp đợi Nhậm Hàn quay lại, tôi nửa mê nửa tỉnh trèo lên taxi.

Nhưng Nhậm Hàn, anh ta sẽ nghĩ gì chứ?

Không nhận trách nhiệm? Cuốn gói đi luôn? Tối qua, khi chúng tôi quay lại công ty, sếp Tử Nho và Nhậm Hàn gọi điện thoại tới từng nhà nhân viên để người nhà tới cõng từng đứa về, sau đó sếp Tử Nho trực tiếp giao tôi cho Nhậm Hàn, sau đó Nhậm Hàn đưa tôi về nhà. Nhưng mà, vì sao? Rõ ràng anh biết nhà tôi, sao lại đưa tôi về nhà anh, có ý gì vậy?

Còn nữa, cô gái đẹp ở nhà anh hôm nay là ai? Nhậm Hàn thường ngày khinh khỉnh chết được, thế mà hôm nay thấy tôi khó ở lại bảo là đi mua gì cho tôi ăn. A a a! Đầu óc tôi nhộn nhạo quá rồi, trong lúc hoảng loạn, nghiến răng từ chối cuộc gọi.

Hiển nhiên, Nhậm Hàn đâu có bỏ qua cho tôi.

Chốc lát, liên tiếp nhận được hai tin nhắn. Không cần nói thì cũng biết người gửi.

Tin nhắn một: Nhớ ra rồi hả?

Tin nhắn hai: Đừng có hiểu lầm, tôi gọi điện thoại chỉ để nhắc cô, chiều nay tôi đi mua giường, nếu cô không sợ tôi vung tay mua cái giường xa xỉ trăm mấy ngàn tệ thì có thể không đi.

Tôi lặng người, theo nguyên tắc tiết kiệm được đồng nào tốt đồng ấy, tôi đành mặt dầy trả lời tin nhắn: có gì vậy? Cái giường đó muốn bắt đền tôi hả?

Nửa phút sau.

Nhậm Hàn: Cô ói ra, chẳng lẽ bắt tôi đền?

Nhậm Hàn: Bạch Ngưng, không phải cô cho rằng chỉ với một cái hôn là tôi trở thành vật sở hữu của cô đấy chứ?

Tin nhắn thứ hai của Nhậm Hàn khiến tôi nghẹn ứ trong họng, rất lâu sau, nước mắt ràn rụa, tôi bảo với bác tài:

- Chú ơi, chú lại quay xe đến Phủ Nam Hà đi!

- Vì tôi muốn nhảy xuống sông.

Sự thực chứng minh, tôi không chỉ là đứa vĩnh viễn bị áp bức mà còn là đứa con gái háo nam sắc. Linh cảm cho tôi hay, những ngày sắp tới trong cuộc đời tôi chẳng tốt đẹp gì.

Ultreman, mama (trên mạng, mẹ của chó gọi là mama, bố gọi là baba) và tôi sau này đến bánh bao cũng chẳng có mà ăn rồi.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx