CHƯƠNG 5
LAPTOP APPLE NHÁI
GV là chỉ Gay Video, nhìn theo mặt chữ là biết nội dung chỉ hình ảnh tình dục trong quan hệ đồng tính giữa đàn ông với nhau. Sự trưởng thành của thị trường AV Nhật Bản đã chỉ ra phương hướng phát triển cho GV, mặc dù GV ra đời muộn hơn so với AV rất nhiều, nhưng vẫn nhận được sự yêu thích của rất nhiều người, trong đó cũng bao gồm một đội quân hủ nữ rất lớn. Hơn nữa sự ra đời của GV Nhật Bản cũng là một cách khác thể hiện rõ thái độ phóng khoáng của Nhật Bản về tình yêu đồng tính.
Tải từ “Baidu đại thúc”
So với Nhật Bản, Trung Quốc là một quốc gia vô cùng truyền thống, đừng nói là GV, ngay đến AV cũng là những thứ thuộc loại được phân tán ngầm. Có lúc, tôi rất ngưỡng mộ thế hệ 9x, đám trẻ này có thể kéo bất cứ người nào đó nói chẳng chút kiêng kị gì: “Nhìn xem, anh chàng kia thật đẹp trai! Anh ta với bạn trai anh ta đang hôn nhau!”, “A, tối qua mình xem một bộ GV mới”.
Những lời này, Bạch Ngưng tôi mãi mãi không bao giờ dám nói ra miệng.
Là một cô gái độc thân, nhìn một người đàn ông quan hệ trong mắt của phụ huynh đã là sự sỉ nhục và phóng đãng rồi, đừng nói thứ tôi xem còn là hai người đàn ông đang quan hệ, cho nên, nó mới dẫn đến sự kiện chiếc laptop Apple bị hất đổ, mà tôi còn ngây thơ cho rằng sau khi sự việc này xảy ra những ảnh hưởng phát sinh của nó có thể dùng một chiếc laptop Apple nhái để giải quyết nhẹ nhàng.
Nhưng tôi sai rồi, thực sự sai rồi.
Giờ này phút này, tôi ngồi trong phòng làm việc của Nhậm đại phó tổng, bị một cốc nước tinh khiết làm cho sặc đến đỏ mặt tía tai, nước mắt lã chã.
Nhậm đại phó tổng nhìn thấy tôi ho đến mức toàn thân run rẩy, nhưng cũng chẳng vội vàng, chống cằm nhìn tôi vẻ rất vui vẻ.
“Chẳng qua chỉ là đích thân tôi rót cho cô một cốc nước, không cần cảm kích đến thế chứ.”
“Khụ... khụ...”
“Được rồi, đừng có ho nữa.”
“Khụ khụ...”
“Bạch Ngưng, nước miếng của cô phun hết cả lên trên tài liệu của tôi rồi!”
“Khụ... khụ...”
Tôi vuốt cổ họng, muốn ngừng mà không được. Nếu như có thể, tôi tình nguyện bị sét đánh chết còn hơn sống mà phải chịu tội là phải ngồi trong phòng làm việc của Nhậm Hàn. Rất lâu sau, đợi đến lúc cuối cùng tôi cũng bình tĩnh lại được, lúc mà tôi có thể nói chuyện, tôi cũng không thể nhịn nổi việc muốn đập bàn mà đứng lên, hét thật lớn: “Vừa rồi anh nói là đã giúp tôi đặt hàng?!”.
Nhậm Hàn vốn đang vùi đầu chăm chú xem tài liệu nghe thấy vậy, từ từ ngẩng đầu lên, cặp mắt cười đen láy đẹp đẽ dưới ánh mặt trời ấm áp khiến trái tim và cơ thể tôi rung lên. “À, chuyện đó à? Không cần cảm ơn tôi.”
Tôi nghiêng nghiêng đầu, tự nhắc nhở bản thân bây giờ không phải là lúc để ngắm trai đẹp, bước một bước dài đến trước mặt Nhậm Hàn, khua khua móng vuốt trước mặt anh ta, cắn răng cắn lợi. “Không phải là cảm ơn, mà là anh phải nói rõ cho tôi nghe.”
Mới sáng hôm nay, tôi đã phải phí sức của ba bò chín trâu, khó khăn lắm mới lấy được dũng khí để tìm đến chỗ Nhậm Hàn, muốn thỉnh cầu anh ta giới thiệu tôi đến phỏng vấn vị cục trưởng kia, kết quả là vừa mới vào phòng làm việc, còn chưa kịp nói rõ mục đích đến, anh ta liền cười quở trách nói: “Bạch Ngưng, đến rất đúng lúc, tôi mới giúp cô đặt hàng chiếc laptop Apple”.
Sau khi bị sét đánh trúng đầu xong, tôi lại bị một cốc nước tinh khiết làm sặc cho đến chết đi sống lại. Nắm lấy cổ áo của Nhậm Hàn, tôi bỏ mặc tất cả lắc lắc. “Anh nói, anh đã đặt mua chiếc laptop hàng thật á?”
Nghe thấy vậy, Nhậm Hàn nhìn tôi bằng ánh mắt khinh bỉ. “Nói như vậy, hóa ra cô chuẩn bị mua cho Lưu tổng một cái laptop nhái?”
Tôi lại bị sặc, không nói được gì.
Nhậm Hàn nheo nheo mắt nhìn tôi tôi một lượt, rồi mới động đậy mặt nói: “Không cần lo lắng, vừa may tôi có quen một người bạn làm tổng đại lý của laptop Apple, anh ta nghe nói tôi muốn mua hàng nên đã giảm giá luôn hai mươi phần trăm, không đắt lắm đâu.”
Tôi ôm hy vọng cuối cùng hỏi: “Vậy... sau khi giảm giá thì còn bao nhiêu?”.
Nhậm Hàn xoay xoay chiếc bút máy trên tay, rất lâu, cuối cùng cũng nói: “Hai vạn”.
“...”
Tôi chết đứng, kích động đến mức muốn đập chết Nhậm Hàn.
Là một trợ lý biên tập nhỏ bé, một tháng lương của tôi không ăn không uống cũng chỉ có hai nghìn. Hai vạn... nói như vậy, cắt hết tất cả mọi chi tiêu, nếu như mỗi tháng tiết kiệm một nghìn năm trăm tệ, tôi cũng phải tiết kiệm gần mười tháng mới đủ?!
Nhậm Hàn nhìn tôi, mặt vẫn không đổi sắc, cặp mắt đen láy sâu thẳm không biết đang nghĩ gì. “Bạch Ngưng, đừng nói với tôi là cô không có hai vạn nhân dân tệ đó.”
Nghĩ lại số tiền một vạn tệ tiết kiệm cả năm trong thẻ ngân hàng, tôi không kìm được nước mắt chảy thành sông. Đó là tiền mồ hôi nước mắt tôi vất vả dành dụm được.
“Cái này...” Tôi xoa xoa tay, luống cuống nói. “Nhậm phó tổng, ý tốt của anh tôi xin nhận. Nhưng mà, tôi có thể không đặt hàng ở chỗ bạn anh không, tôi...”
Tôi vẫn chưa nói hết lời, Nhậm Hàn đã lạnh lùng cắt ngang lời tôi, nhướn mi lên nói: “Không được”.
“Tại sao?” Bà nội ơi, thời đại bây giờ còn có việc ép mua ép bán sao? Nhậm Hàn nhất định đã ăn hoa hồng!
Nhậm Hàn trầm ngâm: “Bởi vì sáng nay, tôi đã đích thân đưa Lưu tổng đến cửa hàng của bạn tôi xem máy tính rồi, bây giờ máy đã được Lưu tổng sử dụng, đơn đặt hàng chỉ còn việc thanh toán nữa thôi. Nếu như cô thật sự muốn trả hàng, hay là... tự mình đi tìm Lưu tổng nói chuyện đi”.
“...” Trong tình cảnh này, tôi còn gì để nói đây?
“À mà, Nhậm phó tổng...”
“Ừ?”
“Công ty có thể ứng trước nửa năm tiền lương không?”
“Có thể.”
“Thật không?”
“Trừ khi công ty là do nhà cô mở.”
Nhậm Hàn, tôi nguyền rủa anh là gay, tôi nguyền rủa cả nhà anh là gay!
Tôi chạy như bay về phòng Biên tập, việc đầu tiên là mở QQ, lên mạng.
Không ngoài dự liệu, hội vẫn rất náo nhiệt. Mở cửa sổ nói chuyện riêng, tôi bất chấp cả nguy cơ bị Lão Đại bắt được chat trong giờ làm, liền đánh chữ như bay.
[Bạch Ngưng]: Sâu à, online không? Việc vô cùng gấp!
[Sâu chuyên gặm hoa cúc]: Đập chết Tiểu Ngưng cậu đi, mình đang đắp mặt, là... la... la.
[Bạch Ngưng]: (nước mắt tuôn trào), mình đang làm việc, cậu đang đắp mặt, đúng là bà thím độc ác.
[Bạch Ngưng]: Hỏi cậu chuyện này, chỗ bán Apple nhái kia bây giờ có thể liên hệ không?
[Sâu chuyên gặm hoa cúc]: Sao vậy?
[Bạch Ngưng]: Chỗ mình xảy ra chút chuyện, tối sẽ nói rõ với cậu, bây giờ muốn hủy đơn đặt hàng, bảo bên kia đừng có chuyển hàng nữa!
[Sâu chuyên gặm hoa cúc]: Ờ, được, đợi mình chút, mình chat với cô ấy, hình như cô ấy đang online.
[Bạch Ngưng]: (nước mắt tràn trề), Thanks nhé!
Lại sau mười giây độc ác nữa.
[Sâu chuyên gặm hoa cúc]: Bạn thân mến, mình đã cố gắng hết sức rồi. Nhưng phía kia nói họ đã chuyển hàng đi rồi.
[Bặch Ngưng]: (Đổ nhào xuống đất), vậy phải làm thế nào?
[Sâu chuyên gặm hoa cúc]: Khụ... khụ, cũng không sao đâu, đến lúc đó cậu trả chút phí trả hàng là được, rồi gửi đồ trả lại. Chỉ có thể như vậy thôi.
[Bạch Ngưng]: Vậy phí vận chuyển đến ai trả?
[Sâu chuyên gặm hoa cúc]: Bạch Ngưng, có phải là cậu bị ông chủ bóc lột đến đần độn rồi không?
[Sâu chuyên gặm hoa cúc]: Tàn nhẫn nói cho cậu biết, đương nhiên là do cậu trả. Tự nhiên mất không bốn trăm đồng, bạn thân mến, thực sự không cần nữa sao? Đó là bốn trăm nhân dân tệ đó!
[Bạch Ngưng]:...
Tôi ngồi trước màn hình máy tính, rên rỉ không nói nên lời.
Tôi cũng không muốn lãng phí bốn trăm tệ, đó là đồng tiền mồ hôi nước mắt tăng ca thâu đêm vất vả của tôi. Nhưng mà Nhậm Hàn, anh ta...
Tôi quyết định rồi. Nhậm Hàn không chỉ là gay, mà còn là một gã gay đê tiện. Tôi còn muốn xé vụn anh ra, sau khi XXOO thì đem anh bán vào kỹ viện, sau đó để mọi người chà đạp anh, sau đó lại chuộc anh ra, để anh nhìn tên khốn nạn và người khác XXOO, sau đó tìm người XXOO với anh, ghi lại toàn bộ quá trình này, bán cho các mạng, để anh trở thành nhân vật được bán chạy nhất, sau đó thì...
Khi tôi còn đang ngây ngất trong những hoang tưởng đẹp đẽ đó, thì Sâu đã sốt ruột rồi.
[Sâu chuyện gặm hoa cúc]: Tiểu Ngưng Tử, sao cậu chẳng nói gì vậy?
[Sâu chuyên gặm hoa cúc]: Rốt cuộc làm sao vậy?
[Sâu chuyên gặm hoa cúc]: Này, này, không phải cậu bị thổ huyết mà chết rồi đấy chứ? Muốn mình lo chết à?
Tôi cắn cắn răng, đánh máy.
[Bạch Ngưng]: Phó tổng của tạp chí bọn mình là một tên gay đê tiện.
[Bạch Ngưng]: Hơn nữa còn là tên đê tiện nhất nhất nhất mà mình từng gặp. Mình quyết định tối nay về sẽ chấp bút ngược đãi anh ta đến chết!
Đánh xong những chữ này, tôi còn cảm thấy vui vẻ, đang sờ bàn phím suy nghĩ, thì thấy đối phương phản hồi.
[Nhậm Hàn phòng Phóng viên]:?
[Bạch Ngưng]: Chi tiết cụ thể về nhà sẽ nói với cậu, dù gì thì mình cũng muốn động bút rất lâu rồi, hôm nay xem như cảm tạ phó tổng MB đã cho mình thêm quyết tâm để thực hiện.
[Nhậm Hàn phòng Phóng viên]:?
Hai dấu hỏi liên tiếp, cuối cùng thì tôi cũng cảm thấy có gì không đúng, ngẩng đầu lên nhìn kĩ cái tên trên cửa sổ QQ, linh hồn hoàn toàn bay mất. Sau khi sự việc xảy ra, tôi chậm rãi hồi tưởng lại, mới phát hiện hóa ra trong lúc tôi và Sâu đang nói chuyện, Nhậm Hàn đã nhấn vào chức năng buzz của QQ, thế là cửa sổ nói chuyện của anh ta nhảy lên đầu tiên.
Xui xẻo làm sao!
Sau đó, rất lâu thì tôi phát hiện ra công ty chúng tôi chỉ có một người có chức vị này.
[Bạch Ngưng]: Thật ngại quá, ngại quá! Nhậm phó tổng, tôi vừa gửi nhầm tin.
[Nhậm Hàn phòng Phóng viên]: Cô đang nói chuyện riêng. Cô không biết trong giờ làm việc công ty không cho phép nói chuyện riêng sao?
[Bạch Ngưng]: Xin lỗi, xin lỗi, có chuyện gì không?
[Nhậm Hàn phòng Phóng viên]: Vừa rồi tôi còn chưa nói xong, sao cô lại chạy đi?
[Bạch Ngưng]: Còn chuyện gì sao?
[Nhậm Hàn phòng Phóng viên]: Ừ, chiều nay bạn tôi cho người đến thanh toán, cô nhớ rút hai vạn tệ trước giờ ăn trưa.
[Bạch Ngưng]: Trời ơi!
[Bạch Ngưng]: Nhậm phó tổng, không cần giục gấp như vậy chứ?
[Bạch Ngưng]: Sao chuyện đó, tuy có chút ngại, nhưng... có thể trả góp không?
Cho đến lúc này tôi với bắt đầu hận tại sao lúc đầu không làm thẻ tín dụng. Lúc đầu nhìn thấy các anh chị em trong phòng Biên tập ai cũng có rất nhiều thẻ ngân hàng, tôi còn cười bọn họ thật là phí phạm tiền phí, tự tán dương mình là người biết tiết kiệm, bỏ tất cả tiền lương nhét vào trong một chiếc thẻ thật tốt biết bao, chỗ tiền bảo bối này của tôi đã không thể chạy được, lại có thể hạn chế mình tiêu phí.
Nhưng bây giờ, lần đầu tiên trong đời tôi thấy hối hận.
Thấy phía bên Nhậm Hàn đột nhiên không có tin tức gì, tôi có chút lo lắng.
[Bạch Ngưng]: (mặt cười đáng yêu) Nhậm phó tổng, anh có thể giúp tôi nói với bạn anh không, tôi chỉ là một viên chức nhỏ bé đáng thương, tôi trả trước một vạn, chỗ còn lại đảm bảo sẽ trả trong vòng nửa năm, được không?
Rất lâu, phía bên kia cuối cùng cũng truyền đến tiếng QQ vui tai.
[Nhậm Hàn phòng Phóng viên]: Vừa rồi thì có thể, bây giờ thì không thể.
[Bạch Ngưng]: Á, tại sao chứ? Bây giờ bọn họ không cho trả góp sao?
[Nhậm Hàn phòng Phóng viên]: Không phải.
[Bạch Ngưng]:?
[Nhậm Hàn phòng Phóng viên]: Bạch Ngưng, không biết trên Baidu có cái mục “Hiểu biết” không?
[Bạch Ngưng]:?
Nhậm Hàn gửi một đường link tới, tôi cứ vậy mà mở ra, thoắt cái, người như bị trúng gió.
Hỏi: Gay đê tiện là gì?
Đáp án hay nhất: Gay nhận cùng với Gay cho là một đôi, là chỉ thân phận trong quan hệ đồng tính. Nhận chính là trong tiếp nhận, trong lúc quan hệ chính là đối tượng bị đè xuống.
Còn về Gay đê tiện, chính là cái loại nhận rất đê tiện rất đê tiện, Gay cho kia đã không cần anh ta, vứt bỏ anh ta, sỉ nhục anh ta, anh chính là loại Gay nhận vào hội Thưởng Cúc khóc lóc thảm thiết cầu xin người khác XXOO mình. Chiếu theo định luật thông thường, kết cục của Gay đê tiện nếu không phải là bị chết bởi miệng lưỡi thiên hạ, thì cũng bị chết thẳng cẳng vì bảo vệ cho Gay cho. Đương nhiên rồi, nếu như là kết cục HE, thì rất lâu rất lâu sau, cũng chết nhục nhã, ha ha ha ha.
Tôi nhìn màn hình, đột nhiên có chút bất lực.
Đặc biệt là, nhìn thấy mấy chữ khoa chương ở phía sau chữ “ha ha ha”, viết rất rõ ràng “Người trả lời: Tiểu Ngưng Tử”. Gay đê tiện không phải là chết đê tiện, tôi chính là kẻ tự đào hố rồi lại tự nhảy xuống đó chết. Sao khi đó tôi lại tiện tay thế, vì một điểm nho nhỏ lại đi trả lời cái gì là Gay đê tiện?
Baidu đại thúc, tại sao đến chú cũng bán đứng tôi thế?
Lúc đó, tôi thấy biểu tượng QQ của Nhậm Hàn đang nhấp nháy, run rẩy mở ra, sau những con chữ đen bình tĩnh của Nhậm Hàn kia tôi có thể nhìn thấy khuôn mặt đẹp trai đang bừng bừng tức giận của anh ta qua màn hình máy tính.
[Nhậm Hàn phòng Phóng viên]: Bạch Ngưng, tốt nhất cô hãy cầu khấn tôi sẽ không tra ra cái MB kia là gì đi, nếu không cô sẽ chết rất thảm đó.
[Bạch Ngưng]:...
Tôi cảm thấy, những ngày tới không thể sống bình yên nổi rồi.
@by txiuqw4