CHƯƠNG 7
BỮA CƠM BÁ VƯƠNG
Khi một người đàn ông vô duyên vô cớ, tích cực chủ động cho phụ nữ mượn tiền, điều này có nghĩa là gì?
Người đàn ông muốn dùng tiền thể hiện thành ý, dùng cách này để làm người phụ nữ cảm động, khi người phụ nữ cảm thấy không nơi nương tựa nhất, âm thầm đưa tay ra trợ giúp, sau đó thừa lúc hỗn độn thâm nhập vào. (Tham khảo Tống Tư Minh và Hải Tảo trong Oa cư.)
Người đàn ông muốn dùng tiền áp bức người phụ nữ, sau đó khiến cho người phụ nữ bị ép quá phải dùng thân mình để trả nợ. (Tham khảo Hoàng Thế Nhân và Hỉ Nhi trong Bạch Mao Nữ.)
Người đàn ông làm vì mối lợi, sau đó thì đem bán người phụ nữ đi làm kỹ nữ để kiếm tiền cho mình (Tham khảo ông chủ là nhân viên trong Tự thuật của một kỹ nữ.)
Người đàn ông này đầu óc có vấn đề (Tham khảo Bệnh án của bệnh nhân viện tâm thần.)
Trên đường cùng Nhậm Hàn - Nhậm đại phó tổng đi phỏng vấn vị cục trưởng kia, tôi ngồi trên chiếc BMW của anh ta, nhìn người đàn ông đẹp trai đang trầm tư, chăm chú lái xe.
Cả bốn sự lựa chọn ABCD kia gần như đều không thích hợp với hoàn cảnh thực tế này, tôi thực sự không thể đoán được rốt cuộc Nhậm đại phó tổng đang nghĩ thế nào. Tại sao mới phút trước còn ép tôi trả tiền, một phút sau lại chủ động trả tiền giúp tôi? Thế là sau khi đấu tranh trong lòng rất lâu, cuối cùng tôi cũng mở miệng phá vỡ không khí trầm mặc.
Tôi đan các ngón tay vào nhau nói: “Chuyện kia... Nhậm phó tổng, khoản tiền một vạn tôi đảm bảo sẽ trả hết trong vòng nửa năm”.
Nghe thấy lời này, Nhậm Hàn đang lái xe thở dài nói: “Không cần gấp, cô cứ từ từ mà trả”.
Dường như tôi hiểu dụng tâm của Nhậm Hàn.
Có phải anh chàng đẹp trai lương mỗi tháng bốn vạn này ban đầu cho rằng một vạn đối với những nhân viên nhỏ bé chúng tôi cũng chỉ là chút Case, cho nên mới ép tôi thanh toán. Kết quả là, khi anh ta đột ngột tỉnh ngộ ra biết được việc một viên chức tép riu như tôi lương một tháng cộng thêm cả tiền thưởng mới chỉ có hai nghìn nhân dân tệ, nên cuối cùng mở chút lòng tốt, trả tiền trước giúp tôi, giờ phút này lại còn dùng lời lẽ ngọt ngào khuyên giải, an ủi tôi. Đối với anh ta, một vạn tệ này cũng chỉ như một chiếc áo sơ mi và một bữa ăn nhanh, không cần gấp, người bạn nhỏ à, cô cứ trả từ từ cũng được.
“Thật không?” Mắt tôi sáng long lanh, chỉ hận nỗi không thể lập tức vẫy vẫy đuôi vẻ cảm kích. Kỳ thực thì Nhậm Hàn đâu giống như người ta nói, cái gì mà lạnh lùng, tàn nhẫn chứ, cũng chẳng phải loại phá gia chi tử dụ dỗ phụ nữ, anh ta là loại có tiền, tốt bụng.
Nhưng đúng lúc tôi chuẩn bị thao thao bất tuyệt tán dương ân nhân, thì Nhậm Hàn lại nói: “Đương nhiên là thật, tôi đã thông báo với phòng Tài vụ, sau này tiền lương hằng tháng của cô sẽ chuyển thẳng một nghìn năm trăm tệ vào tài khoản của tôi, trong vòng mười tháng, đến khi trả hết thì thôi”.
“...” Cho nên nói, vẫn là do tôi đã xem thường năng lực của gã Nhậm Hàn này rồi.
Đây chính là ông chủ, là cấp trên, bạn mãi mãi không bao giờ có thể đấu lại được. Hơn nữa, giờ nào phút nào anh ta cũng bóc lột bạn vậy mà bạn vẫn phải vẫy đuôi nịnh bợ anh ta.
“Hình như không đúng? Một nghìn năm trăm tệ một tháng, mười tháng chẳng phải là một vạn rưỡi sao?” Thực ra tôi muốn nói là, Nhậm Hàn, anh vẫn chưa qua môn toán cấp một à? Dựa vào cái gì mà lại lấy của tôi năm nghìn tệ? Đó là tiền của tôi, là những đồng tiền đẫm máu của tôi, anh dám cầm không? Anh có thể cầm không?!
Nhưng ai ngờ Nhậm Hàn nghe thấy vậy, lại khẽ cong cong môi, không thèm nhìn, tuyên bố thêm lần nữa: “Năm nghìn tệ đó là tiền lãi, hay là... Bạch Ngưng cô cảm thấy số đó còn ít?”.
“Nhậm tổng, anh có biết một tháng lương của tôi tổng cộng là bao nhiêu không?”
“Biết, khoảng hai nghìn tệ. Còn năm trăm tệ, không đủ dùng sao? Tôi nhớ công ty có bao bữa trưa, lẽ nào cô ăn rất khỏe?”
“Nhậm tổng... Chỗ năm nghìn kia, anh bớt chút đi.”
Tôi nguyền rủa anh, anh cầm năm nghìn tệ này mà đi mua thuốc bôi trơn và thuốc chống viêm, sau đó đi mà bôi lên khắp người.
Bởi phải chịu sự bóc lột đến phi nhân tính, cho nên trong suốt buổi phỏng vấn, hồn phách tôi cứ như trên mây.
Năm trăm tệ, cũng có nghĩa là trong suốt mười tháng tôi không thể mua một bộ quần áo mới, không thể mua một đôi giày mới, còn phải hủy bỏ cả kế hoạch đi du lịch đảo Hải Nam... và tất cả những buổi tụ tập bạn bè. Tuy ở nhà của mình, tiền điện, tiền nước, tiền gas cũng không phải lo, nhưng mỗi tháng vẫn phải giao ba trăm tệ tiền sinh hoạt phí rồi. Về cơ bản, tôi là một kẻ trắng tay. Mà càng đáng sợ hơn nữa là, cuộc sống như thế này sẽ kéo dài trong vòng mười tháng liền.
Tôi có chút... bó tay.
“Cho nên nói, bộ Giao thông của chúng ta sẽ tăng cường nghiêm ngặt hơn nữa đối với việc kiểm tra nồng độ rượu của người điều khiển xe, đặc biệt sẽ giám sát, đốc thúc chặt chẽ hơn nữa các tuyến đường có các nhà hàng, quán rượu lớn.”
Cục trưởng Trương nói một câu tràn đầy khí thế để kết thúc cuộc phỏng vấn. Tôi nhìn Nhậm Hàn và cục trưởng Trương đang bắt tay nói chuyện, trong lòng trào lên cảm giác căm ghét. Anh ta đúng là đồ giả tạo, ở trong phòng làm việc lúc nào cũng trưng ra bộ mặt khinh khỉnh, vậy mà trước mặt cục trưởng lại làm mặt tươi cười rạng rỡ như vậy. Thật là khiến tôi chẳng biết phải than trời ra sao nữa.
Tôi thu dọn giấy bút, tài liệu lại. Hai người vẫn tiếp tục nói chuyện.
“Ồ, đã muộn thế này rồi cơ à? Tiểu Hàn, chú mời cháu với vị tiểu thư xinh đẹp của cháu dùng cơm nhé!”
“Không, là cháu phải mời cục trưởng Trương mới đúng chứ? Hôm nay đã làm phiền chú quá rồi.”
“Nói gì vậy, ngoài chuyện công việc, ta với cha cháu đã có giao tình hơn chục năm. Đi nào, gần đây có một nhà hàng không tồi, chú cháu mình đến đó uống vài chén nhé!”
“Thực sự là không cần đâu, cháu lái xe đến đây.”
“Haizz, trước mặt chú Trương đây mà còn từ chối cái gì chứ, uống hai chén, không sao đâu.”
Nhất thời, miệng tôi dài thượt ra, tôi ngây người, không động đậy nổi. Vừa rồi vị cục trưởng Trương này còn hùng hồn tuyên bố sẽ kiểm tra gắt gao những người lái xe ra khỏi quán rượu, thoắt cái đã trở thành chú Trương rất quan tâm đến hậu bối. Trên bàn rượu, họ nâng cốc liên tục, tán dương theo kiểu “tình cảm sâu, một chén đầy”. Tôi không kìm được, khẽ thở dài thốt ra một câu: “Cục trưởng, thật không dễ dàng!”.
Tâm sự của ngài cuối cùng tôi đã hiểu rồi, có phải là ngài muốn chuốc rượu cho tôi, sau đó nhân lúc tôi không chú ý thì đưa tôi đến một khách sạn nào đó, à không, nhân lúc tôi ngủ, đem ném tôi vào xe, rồi cùng với Nhậm Hàn đi đến khách sạn thân mật một đêm? Như vậy, sáng hôm sau tỉnh đậy, tôi vẫn có thể làm nhân chứng, chứng minh tối qua ngài đã phải bỏ cả đêm tiếp khách vì công việc, không có cùng người họ Nhậm nào đó đi làm bậy, nhưng trên thực tế ngài với Nhậm Hàn lại có một buổi tụ họp riêng tư hiếm có.
Thật quá hoàn hảo!
Nhưng có câu nói thế nào nhỉ? Trời tính không bằng người tính.
Tôi vẫn còn chưa đổ gục, có ai đó đã gục trước.
Người này không phải là cục trưởng, cũng không phải là lái xe của cục trưởng, mà là Nhậm Hàn vốn được mệnh danh là “nghìn cốc không gục, vạn cốc không say”.
Ở bên này, vị cục trưởng cũng say túy lúy rồi, há hốc miệng nhìn thằng cháu Nhậm Hàn đổ gục, lắc đầu kỳ quái. “Ý, tên... tên tiểu tử này sao đã ngủ rồi? Dậy đi, uống nữa nào! Lần trước ở nhà mày, cha mày đã chuốc cho chú say đến chẳng biết gì, hại chú phải quỳ trên ván giặt đồ cả đêm. Hôm nay đặc biệt mời mày ăn cơm, chính... chính là muốn báo thù. Mày, tên tiểu tử mày còn chưa múa thoát y, làm sao mà... ngủ rồi?”
Hai người còn tỉnh trên bàn rượu - tôi và lái xe của cục trưởng, nhìn nhau.
Viên lái xe nghe thấy cục trưởng càng nói càng chẳng ra sao, cười gượng gạo nói: “Hay là... tôi đưa cục trưởng về nhà trước, rồi đến đón cô và Nhậm tổng?”.
“Không cần đâu, để tôi tự đưa Nhậm tổng về.”
Viên lái xe lắc đầu, xem ra cũng có chút ngại ngùng. “Thực ra, trước khi đến đây cục trưởng tôi đã dặn dò, nói là tối nay sẽ phải giúp đỡ bạn cũ moi tin xem Nhậm tổng nghĩ cái gì mà sao lớn như vậy vẫn không chịu kết hôn. Còn dặn dò tôi nhất định không được để cho Nhậm tổng lái xe, phải đưa hai người về nhà. Lại nói mình sẽ tự lái xe về. Kết quả là, cô xem bây giờ...”
Cục trưởng, ngài đúng là một vị cục trưởng tốt. Vừa rồi tôi đã hiểu nhầm ngài rồi, còn cho rằng ngài dung túng Nhậm Hàn lái xe sau khi uống rượu, hoặc là giở trò đồi bại sau khi uống rượu.
Cảm động sau khi mọi việc đã được sáng tỏ, tôi hứa đi hứa lại chắc chắn rằng sẽ đưa Nhậm Hàn về nhà an toàn, rồi giúp viên lái xe dìu cục trưởng ra xe. Đợi xe đi xa, tôi sực nhớ ra một vấn đề rất nghiêm trọng, rất... rất nghiêm trọng.
Hình như là tiền cơm vẫn chưa thanh toán.
Hơn nữa, trên người tôi chẳng có đồng nào.
Quẹt thẻ? No... No, thẻ ngân hàng của tôi đã bị chiếc Apple kia bóc lột đến sạch trơn rồi.
Thẻ tín dụng, vẫn còn chưa kịp làm...
Lần đầu tiên trong đời, tôi biết được thế nào là nỗi thống khổ của bữa cơm bá vương.
Quay lại phòng ăn, nhìn thức ăn còn thừa vung vãi trên bàn, và một tên gay kiêu ngạo đang say lăn ra ngủ, nước mắt tôi tuôn trào.
Ông Trời ơi, lẽ nào ngày nào Người không làm khó con thì trong lòng sẽ cảm thấy không thoải mái sao?
Lúc này, chỉ có một cách duy nhất.
Lục soát toàn thân!
Nghĩ đến đây, tôi nhìn tên gay kiêu ngạo đang ngủ say bí tỉ kia bằng ánh mắt tà ác, cười gian trá. Thượng Đế! Xin hãy phù hộ, trên người Nhậm Hàn nhất định phải có rất nhiều, rất nhiều tiền mặt.
@by txiuqw4