CHƯƠNG 39
RA MẮT
Tuần trước, bố biết việc tôi mượn tiền, sau khi nảy ra ý định đòi nợ, đã đích thân lái chiếc BMW đến dưới phòng làm việc của tôi. Tôi bị ép vào đường cùng, ngồi trên xe chăm chú nghe Bạch tổng tài đưa ra các phương án thanh toán.
Phương án 1: Bỏ công việc ở tạp chí, quay về tập đoàn Bạch Thị cùng ông làm việc, lấy tiền lương trả nợ.
Phương án 2: Nội trong vòng một tuần phải trả hết hai vạn, nghĩ đến quan hệ máu mủ, tiền lãi có thể bớt cho tôi.
Phương án 3: Giao Ultraman ra, làm vật thế chấp cho nhà họ Bạch.
“Còn phương án nào khác không?” Tôi chớp mặt, giả bộ đáng thương.
Người bố đẻ ra tôi, ông nghĩ gì tôi còn không biết sao? Bạch tổng tài luôn tự nhận mình là cao thủ đàm phán chính là đầu tiên đưa ra các phương án khiến bạn không thể chấp nhận được, khiến cho đối phương bị dồn đến đường cùng, sau đó mới chỉ cho họ thấy con đường có ánh sáng.
Nghe thấy vậy, quả nhiên bố cười sảng khoái, vỗ vai tôi làm bộ mặt hiền từ nói: “Đương nhiên là có, con là con gái độc nhất của bố, bố sao có thể ép con vào đường cùng?”.
“Vậy xin bố chỉ giáo.”
“Gần đây tập đoàn Bạch Thị đang tiến hành kế hoạch hợp tác dài hạn với một doanh nghiệp nước ngoài, nhưng còn đang thiếu chút lửa, hai bên chưa đủ tín nhiệm nhau, vừa hay nhà đó có một đứa con trai, bố muốn nhờ đứa con gái bảo bối giúp chút.”
“Sao?” Tôi mở to mắt có chút hoang mang, giúp chút? Đây là... cho nên nói, bố à, coi bố là lão trọc phú có gì không đúng đâu! Sao phải là bộ nho nhã chứ, nói gì mà lòng vòng vậy.
Bố thấy tôi nghe không hiểu, tức giận nói: “Chính là bảo con đi xem mặt! Thích hợp thì liên hôn cho bố! Nói chuyện với mấy người không có văn hóa các con thế này chẳng có cách nào cả”.
Sao tôi lại được người bố thế này sinh ra chứ!
Bạch tổng tài, ít nhất thì con cũng là sinh viên tốt nghiệp đại học chính quy đó.
Bởi vì trái tim đang vụn vỡ vì chuyện bỏ chạy của Nhậm Hàn, tôi nói với mình, nhất định không thể treo chết khô trên một cái cây, càng huống hồ là đây còn là cái cây vẹo cổ. Xem mặt một là trả hết nợ, hai là giúp cho bố, dù gì cũng chỉ là đi xem xem, không thích thì đến khi đó có thể nói với bố một tiếng, uống một cốc cà phê đổi được hai vạn tệ, tôi càng nghĩ càng thấy đáng giá, liền đồng ý.
Hôm tôi đi xem mặt, Nhậm Hàn vẫn không thấy nhắn tin hay gọi điện, tuyệt vọng tắt máy đi, tôi trang điểm nhẹ, đến quán cà phê sớm một chút đợi đối phương.
Vừa gọi cốc capuchino, thì nghe thấy cô bé bên cạnh hét lên với người chị em của mình: “Đẹp trai quá, đẹp trai quá, nhìn bên kia kìa!”.
Tôi thuận mắt nhìn theo hướng đó, đẹp trai à? Tôi thích nhất là ngắm các anh chàng đẹp trai, tốt nhất là đã thành cặp thành đôi. Vừa quay đầu lại, chỉ nhìn thấy một người mặt như ngọc, mày thanh tú, cặp mắt đen sáng như có thể nhìn xuyên thấu trái tim bạn, phần tóc mái rũ xuống không quy tắc, cặp mắt rất có thần.
Khi anh chàng đẹp trai này đến trước mặt tôi và khóe miệng đẹp đẽ kia khẽ nhếch lên, tôi vô cùng kích động. Nhậm Hàn, khi muốn nhìn thấy anh nhất, anh lại bỏ chạy; khi không muốn gặp anh nhất, anh lại đột ngột xuất hiện.
Đẹp trai thì có tác dụng gì chứ, có mài ra ăn được không?
Tôi quay mặt không nói, chầm chậm suy nghĩ. Nếu như bây giờ cãi nhau với Nhậm Hàn, không những làm mất thể diện của bản tiểu thư đây, còn khiến cho anh ta biết rõ mình thật sự rất để ý đến việc anh ta bỏ chạy. Nghĩ đến đây, tôi quay người lại giả vờ như không có chuyện gì nheo mắt cười: “Nhậm tổng, thật trùng hợp”.
Cứ coi như chuyện đêm đó là ngoài ý muốn là được, tốt nhất là vị công tử của doanh nghiệp nước ngoài kia mau đến đi, vừa đẹp trai vừa hấp dẫn, khiến cho Nhậm Hàn tức chết mới được!
Nhưng mà, sự thực là, Nhậm Hàn nghe thấy câu này, nhìn chăm chú một lúc rồi mới ngồi xuống trước mặt tôi rất tự nhiên, cười rạng rỡ: “Không trùng hợp, anh chính là đối tượng xem mặt của em”.
Trước khi đi xem mặt, mẹ đã gọi điện chỉ đạo tôi: Không được trang điểm đậm quá, tự nhiên là thích hợp nhất. Vì sao lại vậy, mẹ nói năm đó khi bà đi xem mặt đã đúc kết được là, nếu như lần đầu tiên gặp mặt mà cầu kỳ quá, thì thứ nhất, hai bên dễ căng thẳng, thứ hai, mặc dù bạn có trang điểm đẹp, lần đầu tiên để lại ấn tượng tốt cho đối phương, nhưng sau một thời gian, người đàn ông đối diện với bạn sẽ thấy nhàm chán, nhất là khi không trang điểm, vậy là ấn tượng của bạn sẽ giảm dần.
Cho nên, phương thức tốt nhất là trang điểm tự nhiên một chút là ổn, nhưng bây giờ tôi chỉ thấy hối hận là mình không trang điểm đậm, để dọa cho người ngồi trước mặt sợ quá phải bỏ chạy. Sau khi Nhậm đại công tử gọi một cốc capuchino giống tôi, mới khách sáo lạnh nhạt nói: “Máy bay muộn giờ, có phải là đợi rất lâu rồi không?”.
Câu mở đầu thường thấy của các buổi xem mặt, việc đã đến nước này, tôi đi cũng không được, ngồi lại cũng chẳng xong, chỉ đành ngồi cùng diễn kịch với Nhậm đại thiếu gia. “Từ khi nào anh lại trở thành thái tử của doanh nghiệp nước ngoài vậy?” Rõ ràng theo như tôi nhớ, bố anh ta là ông chủ của một tập đoàn giải trí cơ mà, con gái của ông ta còn là một minh tinh nữa.
Nhậm đại thiếu gia ho một tiếng, cau mày nói: “Mẹ anh có một nửa dòng máu Anh, sau này được gả cho Nhậm gia, công ty Alle cũng thuận lợi có chỗ đứng trong thị trường Trung Quốc, bà ấy vẫn ở bên này cai quản sự nghiệp của gia tộc”.
Chẳng trách, tôi đột nhiên ngộ ra. Chẳng trách Nhậm Hàn mới đến công ty, đám đàn bà con gái trong công ty đều bàn luận xôn xao là mũi của Nhậm Hàn rất đẹp, mắt dường như cũng khác với chúng tôi. Hóa ra, anh ta có chút huyết thống của người nước ngoài?
Nếu như tôi đoán không nhầm, phần huyết thống này chắc chắn có quan hệ đến quý tộc Anh, chẳng trách ông chủ Bạch keo kiệt lại bỏ ra hai vạn tệ để đầu tư cho tôi đi xem mặt. Có thể lấy được một người con rể như thế này, thì có mười Bác Hy cũng không sánh được.
Tôi nhướn mày: “Nhậm tiên sinh không cần giải thích với tôi”.
Nghe thấy vậy Nhậm Hàn sững lại một chút, ngẩng đầu nhìn tôi, ánh mắt hồ nghi không ổn định, quen biết gần một năm, khi tôi vui vẻ thì gọi “Nhậm tổng”, ở chỗ không có ai thì gọi là “Nhậm Hàn”, khi tự nói với mình thì gọi “Nhậm ma vương”. Nhưng từ trước đến nay tôi chưa từng gọi là “Nhậm tiên sinh”, trong phút chốc, không quen lắm với cách xưng hô xa cách này, mới nói: “Đã là xem mặt, tôi cần nói rõ thân thế của mình không”.
Thấy dáng vẻ kiên định thản nhiên của Nhậm Hàn, tôi hận điên người, đây là âm mưu! Hoàn toàn là một âm mưu lớn! Không biết Nhậm Hàn dùng thủ đoạn gì để bố mẹ tôi nghe theo, chưa biết chừng việc lấy hai vạn tệ tiền nợ kia ép tôi xem mặt chính là kế hoạch của anh ấy!
Hơn nữa! Hai vạn tệ tiền nợ này từ đâu mà có chứ, Nhậm Hàn biết rõ hơn bất cứ người nào, tôi đang hoài nghi, ngay từ lúc bắt đầu, Nhậm Hàn đã biết thân phận công chúa trọc phú của tôi, anh ta vừa giả ngốc nghếch vừa ở tạp chí bỡn cợt tôi. Nếu như là vậy tôi vẫn không nổi điên lên thì chứng tỏ sự giáo dục của tôi quá tốt.
Tôi ngầm nén cơn giận, bắt chước Nhậm Hàn đan tay vào với nhau, chống lên má.
“Vậy được, bây giờ nói hết rồi nhé?”
Nhậm Hàn cau mày: “Ý gì vậy?”.
Tôi cười nhạt một tiếng, làm mặt cười nói: “Thân thế của tôi tin chắc Nhậm tiên sinh đã rất rõ, tôi cũng chẳng cần phải giới thiệu nữa? Ok, buổi xem mặt kết thúc”. Nói xong, tôi đứng dậy, Nhậm Hàn thấy vậy, nhanh chóng kéo tôi lại khiến cho mọi ánh mắt trong quán cà phê đều đổ dồn về phía chúng tôi.
Tôi cắn răng hạ thấp giọng: “Bỏ ra!”.
Nhậm Hàn thấy vậy cau mày càng chặt hơn. “Em nổi điên lên cái gì vậy?”
Tôi cố gắng kìm nén cơn tức giận đang trào dâng lên của mình, trừng mắt nói: “Tôi nổi điên chỗ nào chứ? Đây chẳng phải đang xem mặt sao? Người tôi anh cũng thấy rồi, tình hình của anh tôi cũng biết rồi, bây giờ tôi cảm thấy không thích hợp, không muốn tiếp tục nói chuyện nữa, không được sao?”.
“Bạch Ngưng...” Nhậm Hàn còn muốn nói cái gì, nhưng tôi hoàn toàn chẳng muốn nghe tiếp nữa, nghĩ đến sự đùa bỡn trong thời gian dài kia, tối đó lại bỏ đi, tôi siết tay càng lúc càng chặt hơn. Mẹ kiếp! Tôi không nổi giận, anh vẫn thực sự cho rằng tôi là con thỏ trắng thuần khiết à!
Tôi nghiến răng kèn kẹt cảnh cáo: “Tôi nói lần cuối cùng, bỏ ra!”.
Nhậm Hàn mím chặt môi, dường như cũng đang nghĩ ngợi cái gì, nhưng tay thì vẫn không buông ra, tôi nhắm mắt trầm tư hai giây, sau khi cân nhắc hậu quả thì chuyển chiếc giày cao ba centimét dưới chân, hít một hơi thật sâu, không chút do dự, giẫm mạnh xuống.
CHƯƠNG 40
TÌNH SỬ CỦA SẾP
Ngoại truyện của Nhậm Hàn: Tình sử của sếp lạnh lùng.
Có một số người, sinh ra đã là kẻ trong ngoài bất nhất. Ví dụ như Nhậm Hàn.
Bởi vì mẹ có huyết thống cao quý, Nhậm hàn được di truyền huyết thống nho nhã và cao quý của gia tộc bên ngoại, trong cốt cách cũng toát ra vẻ cao ngạo lạnh lùng, nhưng một phần tư dòng máu Anh quốc không biểu hiện rõ lắm ra bên ngoài.
Lúc bốn tuổi, Nhậm đại thiếu gia vì có bề ngoài lạnh lùng đẹp đẽ nên khi đến trường mẫu giáo đã thu hút sự chú ý của tất cả các nữ sinh. Được đặt biệt danh vô kỳ hạn là “Hoa hoa công tử”. Nhưng trên thực tế, Nhậm Hàn lại có chút khuynh hướng ưa sạch sẽ, không thích những cô gái trang đểm lòe loẹt xanh xanh đỏ đỏ, mùi nước hoa quái lạ và những loại son môi dính nhớp nháp, không thể chấp nhận được ai đó tự ý vào phòng mình, càng không có cách nào tiếp nhận được việc ai đó chạm tới giường và cốc của mình.
Nhậm Hàn đích xác như Bạch Ngưng nói, một kẻ lập dị.
Kẻ lập dị thích những đồ vật có nhiều lông, lớn thì là những con gấu Teddy to hơn người, bé thì là con Ultraman chạy lăng xăng. Gối gối đầu nhất định phải là loại gối bông mềm mại thoải mái, mùa hè đắp chăn bông, mùa đông đắp chăn lông...
Bà Nhậm đã từng lo lắng cho tính cách quái lạ và đưa con trai tới gặp bác sĩ tâm lý, bác sĩ chẩn đoán: Thiếu cảm giác an toàn. Từ đó, mỗi lần Kỳ Kỳ thấy anh cả ôm cuốn sách gối đầu trên đám gấu Teddy ngủ say sưa, đều cảm thấy vô cùng đau lòng. Người ở bên ngoài bình tĩnh bản lĩnh như vậy, sao cứ hễ về nhà lại trở nên yếu ớt thế này?
Đến khi, người nào đó xuất hiện.
Trong mắt Nhậm Hàn, Bạch Ngưng không phải là xinh đẹp, cũng chẳng phải là cô gái có tố chất chu đáo, nhưng trời phú cho vẻ tròn trĩnh, có linh khí. Nhưng mà có chẳng qua cũng chỉ là có chút xíu thôi, một cặp mắt ướt át long lanh rất thích hợp, rất đáng yêu. Nhưng Nhậm Hàn bao nhiêu năm nay gặp qua không biết bao nhiêu cô gái, cô gái như thế này làm sao mà lọt được vào mắt anh.
Cho đến ngày hôm đó, Bạch Ngưng với bộ dạng đáng thương ngồi trong phòng làm việc của anh, ngập ngừng muốn xin lại chiếc USB, lúc đó kẻ lập dị mới bắt đầu nhìn thẳng vào tiểu nha đầu này. Nhậm Hàn vẫn nhớ rõ mái tóc của Bạch Ngưng hôm đó, trên cổ còn cuốn một chiếc khăn lông, áo len trắng bên ngoài, đầu đội mũ, chỉ để lộ ra cặp mắt đen sáng thoắt ẩn thoắt hiện nhìn mình.
Khoảnh khắc đó, tiếng sét ái tình đã đánh trúng tim của kẻ lập dị.
Rất nhiều năm sau đó, với kẻ lập dị, Bạch Ngưng vẫn là một con thỏ trắng, bộ lông mượt mà.
Kẻ lập dị như đứa trẻ đã mất rất nhiều thời gian tìm kiếm, cuối cùng cũng tìm thấy thứ đồ chơi hợp với mình nhất, vào thời khắc đó, anh ta chỉ hận không thể lập tức kéo con thỏ trắng đáng yêu ôm vào lòng thật chặt để vuốt ve.
Sau đó, Nhậm Hàn chủ động xin hợp tác với công ty, làm bài kiểm tra cuối cùng đối với việc thăng chức của Bạch Ngưng, nhìn thấy sự thắc mắc của người bạn tốt Lý Tử Nho, và sự ngạc nhiên tột độ của sếp tổng, Nhậm Hàn nhếch nhếch môi, bản thân cũng có chút tự thắc mắc, rốt cuộc là mình đang nghĩ cái gì đây? Chỉ hiểu rõ một điều là chú thỏ trắng lông mượt mà này thực sự rất đáng yêu, anh khát khao một ngày nào đó, có thể ôm thỏ trắng nhe răng ra này vào lòng, vuốt lông giống như những con gấu Teddy.
Sau đó càng thú vị hơn nữa là, Nhậm Hàn phát hiện ra vẻ hiền dịu của thỏ trắng hoàn toàn chỉ là ngụy trang, bản tính của cô ta thực ra rất tồi tệ, thích GV. Con thỏ trắng thuần khiết trên công ty ngụy trang cho mình vô cùng kỹ càng không để người khác phát hiện ra, trên thực tế về nhà tối tối một mình xem những anh chàng đẹp trai YY, rồi còn viết tiểu thuyết để phát tiết hết bản tính ghê gớm của mình, nhưng như vậy thì có sao chứ?
Là một người trung thực và bền chí, kẻ lập dị họ Nhậm không chỉ thích thỏ trắng thuần khiết mà còn rất yêu cả cái vẻ ghê gớm ẩn giấu bên trong của cô. Thế là từng bước từng bước một Nhậm Hàn cứ càng lúc càng lún sâu vào mối quan hệ với thứ đồ chơi này một cách không kiểm soát, như sa chân vào đầm lầy vậy.
Cho đến một ngày Kỳ Kỳ ấm ức than phiền: “Anh, em còn cho rằng cả đời này anh sẽ không đưa phụ nữ về nhà đấy.” Nhậm Hàn mới đột nhiên kinh ngạc cảm thấy, Bạch Ngưng, hình như đã vượt qua giới hạn tận cùng của mình.
Không phải là chưa từng có phụ nữ, không phải là chưa từng yêu qua, nhưng từ trước đến nay Nhậm Hàn không dám nhận cái danh “sát thủ tình trường”, cái gọi là bạn gái, cái gọi là tình cảm đều rất nhạt nhẽo như gió thoảng mây trôi. Gia đình cũng từng nghĩ cách cho đứa con trai độc nhất này, nhưng càng đi gặp mặt thì càng kháng cự, anh vẫn không thể nào tiếp nhận việc một người phụ nữ thâm nhập hoàn toàn vào cuộc sống của mình.
Nhưng bắt đầu từ khi nào, Bạch Ngưng lại vượt quá cái giới hạn này, ra vào nhà mình tự nhiên như vậy?
Kẻ lập dị ôm con thỏ trắng đồ chơi của mình, khó xử.
Nhưng đồ chơi này cũng có lúc biết phản kháng, lần đầu tiên con thỏ nhỏ thực sự hóa thân thành hổ mẹ, đập bàn cong môi nói: “Tôi không làm nữa”, trong lòng Nhậm Hàn đã vang lên tiếng đổ vỡ loảng xoảng, suy nghĩ đầu tiên xuất hiện chính là giữ cô ấy lại. Từ thời khắc đó, Nhậm Hàn bắt đầu hiểu rõ, có lẽ là, anh không cần đồ chơi nào khác nữa, ngoài con thỏ trắng thuần khiết bị ép đến mức hóa hổ mẹ này.
Những việc sau này thì lên kế hoạch từng bước rõ ràng.
Nhậm ma vương từ trước đến nay luôn là người theo trường phái hành động, đã xác định được đồ chơi, vậy tự nhiên chẳng còn chút do dự lừa về, thế là vào một ngày nào đó của tháng nào đó, Nhậm ma vương hiếm lắm mới quay về Nhậm phủ một chuyến, trên bàn ăn, vu vơ đặt ra hai câu hỏi:
“Nghe nói, gần đây lại giúp con chọn đối tượng xem mặt? Nghe nói, ông chủ Bạch của tập đoàn Bạch Thị có cô con gái độc nhất?”
Nói xong người trong cả phòng tắt điện.
Một giây.
Hai giây.
Ba giây.
“Ồ, no, đó chẳng phải là con gái trọc phú sao?”
“Phu nhân, vớ vẩn! Hàn, con đừng cho rằng dùng biện pháp này thì có thể từ chối việc đi xem mặt, đã là con trưởng của Nhậm gia, thì đến lúc cần thiết phải liên hôn cũng là trách nhiệm của con!”
“Các người im mồm hết cho ta! Làm đứa cháu ngoan của ta sợ hãi rồi! Khó khăn lắm nó mới về nhà một chuyến, nhưng mà cháu ngoan, cháu không biết chuyện con gái nhà trọc phú đó mấy năm trước đã từ hôn với vị hôn thê bị tai nạn xe sao? Cô ta là nỗi sỉ nhục của xã hội thượng lưu! Sao cháu có thể...”
Tay cầm đũa của Nhậm ma vương từ từ nắm chặt lại, cặp mắt đen thăm thẳm, biết, đương nhiên là biết. Chính là vì biết được chuyện cũ đau lòng của cô ấy với kiên định suy nghĩ của mình, nhất định phải đoạt được thứ đồ chơi này trước khi người kia tỉnh lại.
“Mọi người quyết định đi, trừ người này, con sẽ không xem mặt ai khác.”
Uy hiếp, chiến tranh lạnh, việc xem mặt vốn dĩ đơn giản có thể làm được lại gặp phải khó khăn trùng trùng, bại trận từng chút một.
“Hàn, không phải chúng ta không thỏa hiệp. Mà là gia đình trọc phú kia chẳng có chút tố chất nào, ông ta trực tiếp từ chối yêu cầu xem mặt, ông ta nói, chỉ muốn con gái mình sống cuộc sống vui vẻ nó đã quen.”
Việc xem mặt đang chẳng có tiến triển gì, thỏ trắng lại chủ động tặng đến tận cửa, mang đến cho mình một món quà lớn.
Trên giường trong khách sạn, Nhậm Hàn nhìn Bạch Ngưng đang ngoan ngoãn ngủ, có chút ảo não. Không nên kích động như thế này chứ, vốn dĩ muốn tiến hành theo đúng các trình tự đặt ra: xem mặt, đính hôn, kết hôn, rồi hết lòng yêu quý đồ chơi đáng yêu của mình, nhưng bây giờ lại vì không khắc chế được sự kích động, mà làm đảo lộn hết cả trật tự.
Mặc dù rất muốn ở bên cạnh Bạch Ngưng, nhưng không thể thay đổi kế hoạch đã định ra trước được, vốn dĩ đã hẹn với khách hàng rồi, sau buổi họp báo phải đi công tác, bây giờ... lại xảy ra chút chuyện ngoài ý muốn. Do dự một hồi vẫn không nhẫn tâm gọi thỏ trắng dậy, nhớ đến thói quen không bao giờ ăn cơm đúng giờ của cô ấy, nên khi đặt cơm, Nhậm Hàn lần đầu tiên trong đời, lưu lại một dòng nhắn rất đáng giá: Đi Anh công tác nửa tháng, đợi anh trở về.
Gửi kèm theo còn có chìa khóa của căn nhà, ý đã rất rõ ràng, quan hệ dường như cũng rất rõ ràng: Chuyển về nhà anh, em sẽ là người đầu tiên, cũng là người con gái cuối cùng bước cuộc sống của anh. Nhưng đáng tiếc, người nào đó lại không lĩnh hội được tình cảm này. Đi công tác ngày thứ ba, Nhậm ma vương đã nhận được điện thoại từ nhà: “Yes, cuối cùng con gái nhà họ Bạch cũng xuống nước đồng ý xem mặt rồi”.
Vội vã dập điện thoại, Nhậm Hàn đứng trước cửa sổ, mắt rực lửa.
Bạch Ngưng, giỏi lắm. Sau khi đã xảy ra chuyện tới như vậy, em lại có tâm trạng đi xem mặt “người đàn ông khác”.
Nhấn dòng số điện thoại không thể quen thuộc hơn nữa, tắt máy, tắt máy, vẫn tắt máy. Nhậm ma vương khó chịu, muốn đập điện thoại.
Bạch Ngưng, dù em có là hổ, thì cũng chỉ là hổ giấy thôi.
Muốn chạy khỏi lòng bàn tay của anh thì đợi, kiếp này, kiếp sau, kiếp sau sau nữa nhé.
@by txiuqw4