CHƯƠNG 41
MỸ NAM NGỦ
Trước khi Nhậm Hàn thét lên tiếng kêu thảm thiết, tôi đã rời xa khỏi hiện trường, vừa ra cửa thì nhận được điện thoại của mẹ.
“Bạch Ngưng, thế nào rồi?”
“Không cần nói nữa, con tuyệt đối, tuyệt đối không thể ở cùng với tên khốn nạn như vậy.”
Vốn dĩ tưởng rằng nói xong câu này mẹ sẽ gầm thét lên như sư tử, nhưng kết quả là: “Không tồi, không tồi, đúng là con gái ngoan”.
“Sao, ý mẹ là gì?”
Mẹ lên tiếng: “Tối qua mẹ đã đánh cược với bố con, nói con nhất định sẽ không thể ưng được cái thằng có pha dòng máu Anh hỗn tạp đó, bố của con không tin, còn nói đối phương anh tuấn đẹp trai, phong độ phi phàm, ha ha, lần này tốt rồi, tiền tiêu vặt tháng sau của lão nương kiếm bội rồi”.
Choáng! Không cần nghĩ cũng biết bây giờ mẹ đã cười đến mức không khép miệng lại được, tôi không thể không hoài nghi nghìn lẻ một lần, tôi có thật là con ruột của họ không?
Tôi chán nản thở dài: “Không có việc gì con tắt máy đây”.
Nghĩ đến chuyện mẹ vừa mới nói, trong lòng tôi lại trào lên cảm giác buồn phiền, quay qua quay lại, cúi đầu nhìn quan sát tỉ mỉ gót giày, lại bắt đầu âm thầm thấy hối hận, vừa rồi kích động quá, đến biện pháp mạnh thế cũng dùng, không biết là... chân có sưng lên không? Mình vứt Nhậm Hàn ở đó bỏ đi, không biết một mình anh ấy có thể đứng dậy không?
Đang nghĩ lan man, chuông tin nhắn vang lên, là bố.
“Bạch Ngưng, con có thể đồng ý, bố rất vui.”
Im lặng đóng điện thoại lại, tôi nhắm mắt, trong lòng càng cảm thấy buồn phiền. Vừa rồi mẹ nói có một chuyện khác là muốn tôi đi đến bệnh viện thăm vị hôn phu Bác Hy đã từng phản bội và bỏ trốn cùng người chị em tốt nhất của tôi.
Mẹ nói, mấy ngày trước, bố mẹ Bác Hy đến thăm con trai, vô ý có đề cập đến tôi, chính vào lúc đó, tay của Bác Hy hơi động đậy. Mấy năm nay, bất luận là bố mẹ Bác Hy có gọi thế nào, đã phải bỏ ra bao nhiêu tiền để cho anh ta có được sự điều trị tốt nhất, nhưng Bác Hy vẫn chẳng có chút chuyển biến nào, dường như đã định cả đời sẽ làm “mỹ nam ngủ”.
Cho nên, cử động rất nhỏ này của anh ta đã mang đến sự chấn động lớn trong lòng bố mẹ anh ta, cặp vợ chồng đã từng vô cùng kiêu ngạo này vì không thể tìm được tôi, đã khóc lóc trước mặt bố mẹ tôi, cầu xin tôi đi thăm Bác Hy. Bởi vì, từ tận đáy lòng, họ không muốn bỏ qua bất cứ một tia hy vọng nào, lẽ nào hy vọng này chỉ cần bọn họ trả bằng chút kiêu ngạo cuối cùng của mình.
Phía bên kia điện thoại, mẹ nói rất khó khăn: “Vốn dĩ chuyện này mẹ kiên quyết từ chối giúp con, Ngưng Ngưng, tuy không biết rốt cuộc năm đó xảy ra chuyện gì, nhưng con là máu thịt trên người mẹ cắt ra, mẹ biết, nhất định là Bác Hy phụ con, nhưng bố mẹ Bác Hy hết lần này đến lần khác... Mẹ cũng làm mẹ, tấm lòng của những người làm cha mẹ trong thiên hạ đều đáng thương!”.
Tôi toát mồ hôi im lặng, người vốn dĩ miệng lưỡi vô tình như mẹ lại có thể thốt ra được những lời thánh thiện này, bà còn rất có ý tốt nói: “Tấm lòng người làm cha mẹ đáng thương trong thiên hạ này”? Nhưng mà mẹ nói cũng đúng, tôi có thể cự tuyệt trách nhiệm với Bác Hy, nhưng không cách nào cự tuyệt với mong muốn con trai mình tỉnh lại của bố mẹ Bác Hy.
Trước cửa bệnh viện, hít thở thật sâu, có nghĩ thế nào tôi cũng không tin Bác Hy còn có thể có chút tình cảm nào với tôi, vừa nghe thấy tên tôi đã có ý tỉnh lại. Nhưng đã đến rồi, tôi vẫn ngẩng đầu đi vào trong phòng bệnh.
Phòng bệnh sạch sẽ gọn gàng, Bác Hy đang nằm ngủ trên giường trông rất bình thản, có lẽ là đã được mẹ thông báo tôi muốn đến, để tránh sự ngượng ngùng, bố mẹ Bác Hy không đến, chỉ có một nhân viên chăm sóc trung niên, vừa nhìn thấy tôi, người này liền kiếm cớ đi ra ngoài, để tôi và Bác Hy có cơ hội ở riêng với nhau.
Tôi quan sát thật kỹ người đàn ông đẹp trai đang ngủ trên giường bệnh, mấy năm duy trì sự sống bằng các chất dịch cơ thể rõ ràng nhợt nhạt khác thường, lớp da trắng bệch dường như có thể nhìn thấy cả các mạch máu, nhưng ngũ quan vẫn vậy, vẫn mang vẻ đẹp khiến cho năm đó tôi phải kinh ngạc, sững sờ.
Nhưng mà mũi không thẳng, không đẹp như Nhậm Hàn, cũng không có vẻ đẹp đẽ áp bức người khác, làn da cả năm không thấy ánh sáng rõ ràng đã trắng nhợt quá mức, miệng vẫn toát lên vẻ kiêu ngạo, nhưng bây giờ nhìn lại, so với Nhậm Hàn... Đợi đã!
Tại sao nghĩ đi nghĩ lại đều nghĩ đến Nhậm Hàn vậy?
Tôi tức giận vỗ ngực, nhắc nhở bản thân không được suy nghĩ lung tung nữa, tôi đến đây là để thăm Bác Hy... Đang lặng lẽ nghĩ, chuông điện thoại vang lên, phòng bệnh đang yên tĩnh bị phá vỡ bởi tiếng kêu dị thường, tôi vội vã nhận điện thoại, chỉ nghe thấy phía bên kia truyền đến một giọng nữ: “Xin hỏi cô có phải là Bạch tiểu thư không? Xin chào, tôi là người của tiệm giặt là”.
Ngẩng cổ nghĩ đi nghĩ lại, hình như mấy ngày trước có đem bộ lễ phục đi giặt: “Vâng, có chuyện gì vậy?”.
“Là thế này thưa Bạch tiểu thư, chúng tôi tìm thấy trong túi áo của cô có một chiếc chìa khóa và một tờ giấy, muốn hỏi xem cô có cần nữa không, nếu như không cần chúng tôi sẽ tự xử lý.”
Tôi cau mày, không nhớ là đã đặt chìa khóa và giấy gì vào bộ lễ phục. “Giấy gì vậy?”
“Ồ...” đầu dây bên kia do dự. “Hình như là một tờ giấy nhớ, bên trên viết: “Đi Anh công tác nửa tháng, đợi anh trở về”, chữ viết tay rất đẹp!”
“...” Im lặng hai giây, tôi nhìn cây ngô đồng ngoài cửa sổ, chớp mắt, chớp mắt, lại chớp mắt.
“Viết cái gì? Nước Anh...”
“Đi Anh công tác nửa tháng, đợi anh trở về.” Nhân viên tiệm giặt đồ dõng dạc đọc lại một lần, thần kinh của tôi bị chấn động. Không biết mình đã kết thúc cuộc điện thoại đó thế nào, đứng ngẩn ngơ, không có cách nào kéo hồn phách quay về được.
Nước Anh, công tác, chìa khóa...
Lẽ nào Nhậm Hàn không phải là chạy trốn, chỉ là công ty sớm đã sắp xếp kế hoạch đi công tác?
Nghĩ lại thật kỹ, hình như gần đây công ty có hợp tác với một công ty ở Anh, Xán Xán còn lải nhải bên tai tôi suốt mấy ngày, nói là cũng muốn được đi công tác với Nhậm núi băng, còn bắt tôi phải đi nói rõ sự tình. Nếu không là...
Tôi tát cho mình một cái rất mạnh, hoảng hốt ngộ ra.
Trong đầu tôi chỉ còn sót lại một suy nghĩ là: Tôi đã trách nhầm Nhậm ma vương rồi.
Vốn dĩ, chuyện XXOO hôm đó là ngoài ý muốn, trước khi sự việc xảy ra Nhậm ma vương cũng không lường trước được, cho nên kết thúc rồi mặc dù không nỡ nhưng vẫn phải ngoan ngoãn đi làm việc. Rất có khả năng là, anh ấy nhìn thấy tôi ngủ như chết, lại gọi không tỉnh hoặc không nỡ gọi, cho nên mới để lại tờ giấy kia, kết quả... Tôi đứng ngồi không yên, cố tĩnh tâm để gọi điện cho Nhậm Hàn.
“Tút tút tút...” Tiếng chuông chờ điện thoại buồn bã, tôi sợ Nhậm Hàn vẫn đang giận không chịu nhận điện thoại, nhưng bất ngờ là, bên kia bắt máy rất nhanh, nhưng càng ngạc nhiên hơn đó là một giọng nữ!
“A lô?”
Nghe thấy giọng nữ, tôi hơi sững lại, nhất thời không biết phải nói gì, đang định tắt điện thoại đi thì giọng nữ kia cười lạnh lùng nói: “Bạch Ngưng, nói đi chứ!”.
Đối phương vừa mở miệng ra, tôi nhất thời cảm thất giọng này nghe rất quen, giọng lạnh lùng này...
“Kỳ Kỳ?!” Tôi kinh ngạc kêu, ôm lấy điện thoại nhảy lên. “Anh cô đâu? Sao không nghe điện thoại, anh ấy sao rồi?”
Kỳ Kỳ nghe thấy vậy, cười càng quái dị hơn: “Chị còn biết anh tôi à? Anh ấy có thể thế nào chứ, không phải là bị ai đó nhẫn tâm giẫm cho một cái sao”.
Tôi im thít, tự biết mình đuối lý, nhỏ giọng nói: “Vậy... bây giờ hai người ở đâu, tôi qua đó tìm”.
Kỳ Kỳ hơi ngừng lại rồi cao giọng nói: “Nhà hỏa táng, anh tôi đã bị cô làm cho tức chết rồi!”.
Nói xong, điện thoại bị ngắt luôn, tôi nghe thấy những tiếng “tút tút” liên hồi mà cảm thấy nghẹn giọng không nói được gì, làm sao đây? Nhìn Bác Hy ở bên cạnh, tôi như sắp khóc đến nơi rồi, bây giờ xem ra để Nhậm ma vương tha thứ cho tôi, cũng khó tương đương với việc Bác Hy tỉnh lại.
Đang day dứt, tiếng chuông điện thoại lại vang lên lần nữa, mở ra xem: Nhậm ma vương.
Run rẩy nhận cuộc gọi, chuẩn bị tốt tâm lý sẽ bị Kỳ Kỳ mắng lần nữa, tôi yếu ớt: “A lô?”.
“Em đang ở đâu?” Nghe thấy giọng nam trầm ấm bên kia, trái tim tôi nghẹn lại, đợi đến lúc khôi phục được tinh thần mới cắn răng nói: “Ở...”. Đang muốn nói hai chữ “bệnh viện”, nhìn thấy Bác Hy trước mặt tôi liền đổi thành: “Vẫn đang ở gần quán cà phê, chân của anh có đau không, em muốn... đến đó gặp anh.”
Nói xong, mặt tôi đỏ ửng lên. Vừa rồi là ai nói vậy? Nhất định không phải là tôi, may mà trước mặt chỉ có một người chết dở, nếu không chắc chắn tôi đã xấu hổ chạy đi đập đầu vào tường rồi.
Đầu dây bên kia hơi sững sờ với sự thay đổi thái độ đột ngột của tôi nên ngừng lại một chút mới nói: “Bệnh viện Hoa Tây, em đến đây đi”.
Còn dùng từ đến sao? Thật là muốn chết mà chẳng được, lại ở cùng một bệnh viện.
CHƯƠNG 42
CHỊ DÂU
Theo sự chỉ thị của Nhậm ma vương, tôi từ khu nằm điều trị ở bệnh viện lật đật lật đật chạy đến khu khám bệnh, quả nhiên, mỹ nữ Kỳ Kỳ khí thế hung hãn đang đứng chắn trước cửa, chuẩn bị tư thế hỏi tội.
Tôi hơi hơi hoảng, có lẽ vì đột nhiên nhận được điện thoại của Nhậm Hàn, Kỳ Kỳ vội vã chạy đến, để đề phòng những fan cuồng theo đuôi, nên đã ngụy trang rất kỳ dị, một chiếc mũ lông hổ che mái tóc xoăn, kính đen to, khẩu trang Hello Kitty hồng. Như thế này, khuôn mặt chẳng hở ra chút da nào, đừng nói là người khác có thể nhận ra.
Nhưng mà! Có một vấn đề rất quan trọng đó là: Bây giờ đang là đầu mùa xuân, ánh sáng mặt trời chói chang, ngày hôm nay hai mươi tám độ, ngụy trang kiểu này thực sự là... rất nóng, liên tưởng đến những vụ tấn công xảy ra liên tục gần đây, những người đi qua phòng khám đều nhường đường hoặc là bước thật nhanh.
Duy chỉ có tôi, kiên định đứng trước cửa phòng khám đối diện với “người đeo khẩu trang kỳ quái” nhìn nhau.
Tôi nghiêng đầu nói: “Kỳ Kỳ?”.
Kỳ Kỳ ngẩng đầu, qua lớp khẩu trang giọng nói ồm ồm: “Chị nói đi! Chị không có việc gì làm sao mà giẫm vào chân anh tôi? Chân của anh tôi sưng cả lên rồi chị có biết hay không?”.
Tôi cúi đầu bộ dạng hối lỗi, người ta đều nói những gia đình có tiền thì thường không có tình cảm, thật không ngờ hai anh em Nhậm Hàn và Kỳ Kỳ tình cảm thật khăng khít, anh xảy ra chuyện, em gái liền chạy như bay đến.
Tôi rơi nước mắt: “Tôi sai rồi, chỉ vì lúc đó tâm trạng quá kích động... là tôi sai!”.
Kỳ Kỳ khoanh tay trước ngực, ngẩng đầu. “Đã hiếm có khi mới nổi điên lên thế, sao mà lại chỉ giẫm có một cái?”
“Giẫm một cái cũng chết, giẫm hai cái cũng chết, sao chị không giẫm nhiều vào!”
Chắc chắn là tôi nghe nhầm rồi, hay là, tôi phải lên tầng năm khám tai xem sao?
Kỳ Kỳ nhìn thấy biểu hiện khó tin của tôi tiếp tục tuôn ra một tràng: “Là thật đó, khó khăn lắm mới thấy Nhậm Hàn thê thảm như thế này, nhưng lại chỉ sưng một chân, hại tôi chẳng kịp thông báo đã lái xe chạy như bay đến xem chuyện vui”.
Tôi líu lưỡi, đợi chút, xem chuyện vui? “Sao...” Tôi chống cằm nhìn trời, thăm dò hỏi: “Kỳ Kỳ cô lái xe đến là vì...?”.
Kỳ Kỳ chớp mắt, hồn nhiên cất giọng: “Đương nhiên là đến để xem chuyện vui, trong điện thoại nghe thấy người nào đó nói không cử động được, lại ngại không muốn gọi 120, trái tim đã bị áp bức hơn hai mươi năm của tôi liền cảm thấy kích động vô cùng!”. Ngừng lại một chút, Kỳ Kỳ tiếp tục nói với vẻ đáng tiếc: “Chỉ là sưng chân, Bạch Ngưng, chị thật là khiến cho người ta thất vọng quá!”.
“...” Tôi hoàn toàn không biết nói gì, tôi rút lại tất cả những lời cảm thán vừa rồi.
Xem ra Kỳ Kỳ cũng cảm thấy mình đã nói lỡ lời, lúc này mới quay người nói: “Vừa rồi trước mặt anh ấy mới cố ý mắng chị, chị dâu cũng đừng nên để bụng nhé, hết cách rồi, Nhậm Hàn là người thù dai, nếu như cười trên nỗi khổ của người khác trước mặt anh ấy, thì sẽ chết rất thảm. Được rồi, em còn phải quay lại làm việc, chị dâu tự vào đi nhé”.
Trong vòng hai giây, cuối cùng tôi cũng phát hiện ra điều gì không đúng trong đó.
Chị dâu?
Đây là bắt đầu nói từ lúc nào vậy! Chỉ nghe thấy sau khi XXOO phải chịu trách nhiệm, chưa từng nghe thấy việc sau khi giẫm một cái xong cũng phải chịu trách nhiệm! Kỳ Kỳ chắn trước mặt tôi, vỗ vỗ vai nói: “Chị dâu, em thấy chị được đó, chị nhớ lần sau nếu như có đánh nhau với anh em, nhất định phải giẫm mạnh hơn! Em đảm bảo, lần sau cũng sẽ đưa anh ấy đến bệnh viện an toàn”.
Trời ơi! Đây là đâu với đâu vậy? Sao lại nói như tôi là một tay bạo lực gia đình lão luyện vậy.
“Không phải, tôi và Nhậm Hàn...”
Kỳ Kỳ cắt ngang lời tôi, lắc đầu thở dài: “Hai người đến hôn cũng hôn rồi, giường cũng lăn rồi, bạo lực gia đình cũng diễn rồi, chị còn không thừa nhận là chị dâu của em? Bạch Ngưng, em nói cho chị biết, bà nội và mẹ em đã sắp xếp cho Nhậm Hàn xem mặt rất nhiều lần, nhưng bao nhiêu năm nay, thì đây là lần đầu tiên anh ấy đồng ý tham gia đấy”.
Tôi không kiềm chế được mình nuốt nuốt nước bọt. “Ý gì vậy?”
“Ý gì vậy?” Kỳ Kỳ hứng thú, cười tươi chớp mắt. “Nhậm Hàn tính khí xấu như vậy, hi hi, chắc là chị cũng biết, nếu như không phải là cam tâm tình nguyện, thì làm sao lại đi chứ?” Nói xong, Kỳ Kỳ kéo chiếc kính đen xuống, nheo mắt cười ngọt ngào với tôi, ung dung đi ra khỏi bệnh viện.
Trong chớp mắt, trước cửa phòng khám lại trở lại trạng thái yên tĩnh, người cần đi qua thì đi qua, cần khám bệnh thì khám bệnh. Chỉ còn lại mỗi mình tôi, vẫn đứng đó, trong đầu chỉ còn vang lên một câu: Anh ấy cam tâm tình nguyện, anh ấy cam tâm tình nguyện, anh ấy cam tâm tình nguyện...
Rõ ràng là tôi đã bị kẻ lập dị giữ chặt, nhưng tại sao, trong lòng vẫn thấy rất ngọt ngào?
Đi vào phòng khám, Nhậm Hàn nửa nằm nửa ngồi trên giường, cái chân bị giẫm đã được băng bó lại, trong hoàn cảnh như vậy anh ấy vẫn có thể thản nhiên nhàn nhã đọc tạp chí, vẫn ung dung xem trước bao nhiêu ánh mắt chú ý của các cô y tá. Tôi nhớ đến chuyện mới vừa rồi, chân chẳng thể nào bước được, đang định vờ ngây ra như gỗ, thì nghe thấy tiếng Nhậm Hàn ngẩng đầu lên gọi: “Bạch Ngưng”.
Trong tích tắc tôi giống như một học sinh tiểu học bị điểm danh: “Có”.
“Lại đây.”
Chầm chậm nuốt nước bọt, tôi khó khăn lê bước đến trước mặt Nhậm Hàn, người nào đó mới ngẩng đầu lên, cười rất gian xảo: “Đến rất là nhanh”.
Tôi nịnh nọt: “Vừa mới nghe tin Nhậm tổng bị thương, trong lòng em thấy rất áy náy hổ thẹn, chỉ hận không thể lập tức bay đến trước mặt anh...”.
Vẫn chưa nói xong, Nhậm Hàn liền cắt ngang nói: “Nghe nói vị hôn phu trước của em nằm trong bệnh viện này, sao không đưa anh đi thăm?”.
“...”
Ngữ khí của câu đó của Nhậm Hàn, và “Tối nay chúng ta ăn mì” chẳng khác nhau gì cả, thế là trong thoáng chốc, cuối cùng tôi cũng hiểu ra cái gì gọi là “Sex-kill” rồi.
Đến phòng bệnh của Bác Hy, nhân viên chăm sóc vẫn chưa quay lại.
Nhìn Bác Hy đang nằm yên tĩnh trên giường bệnh, tôi cảm thấy rất ngượng ngập. Nhậm Hàn “nhìn” Bác Hy rất cẩn thận, ngồi trên xe lăn đi vòng quanh Bác Hy rồi đánh giá chẳng chút thành khẩn: “Trước đây ở tiệc rượu đã gặp qua anh ta,
thật không ngờ sau mấy năm không gặp, lại thành người thực vật rồi.”
Tôi vặn ngón tay, nói một câu chẳng ăn nhập gì: “Chuyện đó, chuyện chìa khóa và tờ giấy anh viết cho em, hôm nay em mới biết”.
Vừa dứt lời, căn phòng bệnh ấm áp bỗng nhiên lạnh lẽo. Mắt Nhậm Hàn sáng lên vẻ hủy diệt, bặm chặt môi nhìn tôi chăm chú. Tôi ngồi xổm xuống trước xe lăn hối hận: “Xin lỗi, em nghĩ anh đùa bỡn em, cho nên rất tức giận, sau đó mẹ muốn em đi xem mặt...”.
“Bảo em đi xem mặt em lập tức đi?”
Nghe thấy vậy, tôi kinh ngạc, hiểu rõ Nhậm Hàn hiểu nhầm tôi muốn có người khác, xem ra hai vạn tệ đó đổi bằng việc đi xem mặt, Nhậm Hàn chắc chắn không biết, thế là liền luống cuống nói: “Không phải, không phải như anh nghĩ đâu. Thực ra căn bản em không muốn đi xem mặt để chọn đối tượng, chỉ là đi ứng phó...”.
Không đợi cho tôi kịp nói hết môi của Nhậm Hàn đã ập đến, đầu óc của tôi lập tức trống rỗng, chỉ có thể thuận theo nhắm mắt lại, yên tĩnh cảm thụ đón nhận người đàn ông mình nhớ nhung vô hạn. Rốt cuộc... anh ấy đã rời xa bao lâu? Hình như chẳng qua mới chỉ mấy ngày mấy trăm giờ, mà mình đã không chịu được rồi? Đây có gọi là nhớ nhung thành bệnh không nhỉ?
Đúng lúc tôi đang lơ đễnh, Nhậm Hàn cắn mạnh vào môi tôi, tôi chưa kịp đẩy ra đã nghe thấy tiếng ấm áp phảng phất bên tai: “Chuyên tâm vào một chút đi!”. Nói xong, môi tôi lại bị phủ lên một lần nữa, hơi thở mạnh mẽ ấm áp phả vào mặt, không có cách gì cự tuyệt, cũng không có cách gì cử động, chỉ có thể phối hợp với người đó lấy môi trả môi mà thôi.
Cũng may là lý trí của Nhậm Hàn đã bảo cho anh ấy biết: Đây là phòng bệnh. Chẳng mấy chốc, Nhậm Hàn cũng phải quyến luyến thả tôi ra. Sau khi lấy lại được ý thức tôi quay đầu, nhìn mỹ nam đang nằm ngủ trên giường kia, tôi không tránh khỏi có chút dằn vặt, đây có gọi là khiêu khích không? Mang bạn trai bây giờ đến trước mặt vị hôn phu trước đây hôn nhau, dù anh ta chỉ là một người thực vật.
“Sao thế?”
Tôi lắc đầu, nhìn nhìn Nhậm Hàn, rồi lại nhìn nhìn Bác Hy, nhìn thế nào cũng vẫn cảm thấy vô cùng hài lòng, nghĩ thế nào cũng cảm thấy mình lời lãi. So sánh với Bác Hy thế này, Nhậm ma vương nhà mình đáng giá gấp mười gấp trăm lần!
Nhưng thấy tôi nhìn Bác Hy như thế, Nhậm ma vương có vẻ không vui: “Bạch Ngưng, em mà còn so sánh anh với anh ta, em sẽ chết rất thảm đó”.
“Không phải chứ?” Tôi cười híp mắt, kéo cái đầu nóng giận của Nhậm Hàn, kích động nói. “Nhậm tổng, chúng ta kết hôn nhé!”
Nói xong, tôi và Nhậm Hàn cùng ngây ra. Nhậm Hàn ngây ra, có lẽ là đang nghĩ ngẫm xem tại sao một cô gái như tôi lại chủ động thế này; tôi ngây ra, vì đang nghĩ ý thức tiềm tàng thật sự là đáng sợ, thật đáng sợ. Thực ra, ngay từ khi cắt đứt với Bác Hy, tôi đã nói với mình, nếu như sau này gặp được một người đàn ông tốt, nhất định không được mềm tay, mẹ tôi đã dạy cái sự ngập ngừng gì đó sang thế kỷ XXI đã không còn tồn tại rồi.
Chính vì tôi quá ngập ngừng, khiến việc hôn nhân kéo dài, kết quả đã đưa hôn vị phu cho người khác. Cho nên, tôi tự nói với mình, nếu gặp được người đàn ông tốt phải xuống tay thật nhanh. Đã từng có Kiều Kiều thứ nhất, thì cũng có thể có thứ hai, thứ ba, phụ nữ bên cạnh Nhậm ma vương thì nhiều vô số. Đã nói đến mức độ này rồi, thế là: “Kết hôn nhé, kết hôn nhé, kết hôn nhé, kết hôn nhé, kết hôn nhé, kết hôn nhé!”.
Nhậm Hàn cau mày, cốc vào trán tôi nói: “Em có thật sự là con gái không? Sao lại không biết xấu hổ như thế này chứ?”.
Tôi tức giận: “Luật hôn nhân không quy định phụ nữ không được cầu hôn”.
Nhậm Hàn cười nhạt: “Nhưng luật hôn nhân có quy định, bắt buộc phải là hai bên tự nguyện”.
“Cái gì? Anh không đồng ý? Anh đúng là đồ khốn, người anh đã là của em rồi, anh còn dám không đồng ý?!” Đợi đã, sao cứ cảm thấy câu này nói ngược rồi?
Bỗng điện thoại lại reo lên, là mẹ.
“Ngưng Ngưng, con đến bệnh viện chưa? Bác Hy thế nào rồi?”
Tôi trầm ngâm: “Mẹ, bây giờ Bác Hy không quan trọng nữa”.
“Sao?” Mẹ ở bên kia chẳng hiểu chuyện gì, tôi chăm chú nhìn Nhậm Hàn, được rồi, đã mắng em vô sỉ, em sẽ vô sỉ hơn nữa cho anh xem. “Mẹ, con và Nhậm Hàn ra mắt vô cùng vô cùng thành công, chúng con quyết định rồi, sẽ sớm kết hôn!”
Xem ra mẹ đờ người ra rồi, trước khi để cho bà kịp hỏi tôi nhanh chóng tắt điện thoại, chống tay vào eo cười gian xảo. Đối diện, Nhậm ma vương trừng mắt nhìn tôi với vẻ khó tin.
“Bạch! Ngưng!”
Tôi cười trừ: “Nhậm tổng đừng có tức giận, em nói cũng là sự thực, tuy chúng ta xem mặt rồi đính hôn luôn trong ngày, tốc độ thực sự là, ừm, có hơi nhanh một chút, nhưng chúng ta có tình cảm làm nền tảng mà!”.
Nhậm Hàn không có phản ứng, tôi cảm thấy chuyện đã đến nước này, cũng chẳng cần phải khách khí với người như Nhậm ma vương này nữa, thế là lạnh mặt uy hiếp: “Rốt cuộc anh có đồng ý không? Em nói cho anh biết, anh mà không đồng ý, em sẽ hát đó!”.
Sắc mặt Nhậm Hàn quả nhiên xấu hơn mấy phần sau khi tôi nói xong, rất lâu sau mới cắn răng nói: “Em dám!”.
Nói đến giọng hát của tôi, đúng là không kém mấy so với nàng tiên cá trong truyền thuyết, tuy chất giọng không giống lắm, nhưng hiệu quả thì như nhau: có thể giết chết người nghe. Còn nhớ hồi mới vào công ty, Lão Đại không biết tình hình bắt tôi phải lên hát trong hoạt động lễ mừng của công ty, tôi không thoái thác được, cuối cùng nhắm mắt làm liều hát bài Giải thoát của Trương Huệ Muội.
Kết quả không có lời nào có thể so sánh, tôi giải thoát rồi, tất cả mọi người trong hội trường... linh hồn siêu thoát rồi.
Từ đó về sau, giọng hát của tôi đã trở thành một trong thập đại truyền kỳ trong công ty, Nhậm Hàn vào công ty muộn, không được nghe giọng hát của tôi, nhưng trợ lý lắm mồm của anh ấy chắc chắn đã đã nói cho anh ấy về thập đại cấm kỵ và thập đại truyền kỳ trong công ty, nếu không vào lúc này đây, Nhậm phó tổng anh tuấn phong độ của chúng tôi cũng không sợ đến mức thất sắc thế này.
Tôi cười sung sướng: “Anh nói em không dám, em sẽ hát cho anh nghe.” Hắng hắng giọng, cất giọng hát.
Đột nhiên nghe thấy đến âm thanh lớn từ phía sau truyền đến, vội quay đầu lại, mới phát hiện mỹ nam ngủ đang nằm ngoan ngoãn trên giường đã rơi xuống giường, cơ thể yếu ớt không chút sức lực đang hướng ra phía cửa, miệng có nói nhưng chỉ là những tiếng ấm ớ không rõ, nhưng theo phán đoán có thể thấy là đang hét: “Bác sĩ, bác sĩ”.
Trong thoáng chốc tôi cứng đơ tại chỗ.
Lúc đó, Nhậm ma vương đã trở lại trạng thái bình thường, đẹp đẽ thanh tú xuất hiện trước mặt tôi, độc miệng nói:
“Bạch Ngưng, thật là không tồi! Người khác hát cần tiền, cũng có người hát đòi mạng, nhưng mà chẳng có loại lợi hại được như em, đến người thực vật cũng bị giọng hát của em làm tỉnh lại”.
“Em không làm việc ở bệnh viện, thật là quá đáng tiếc.”
@by txiuqw4