CHƯƠNG 45
GV LÀ VÔ TỘI
Tôi lấy khí thế hung hãn, ép cả nhà Bác Hy ra về.
Nhưng mà, người nhà Bác Hy vừa đi bước trước, bước sau tôi đã bị bố lôi vào “căn phòng đen” tâm sự. Gọi là “căn phòng đen” này chính là thư phòng của bố tôi, “ông chủ Bạch là trọc phú” đó là chuyện cả vũ trụ đều biết, nhưng bố tôi lại không phục, bỏ ra khoản tiền lớn để tu sửa thư phòng, lại mua giá sách, lại còn ở trong phòng học đàn tranh.
Kết quả... có thể nói gì nhỉ?
Chỗ sách đó, bố tôi vừa xem vừa ngủ, nửa tháng sau, giá sách bị ông vứt đó, nằm im thít ở góc tường tích bụi. Đàn tranh? Hoàn toàn trở thành một vật trang trí hoa lệ, nửa năm sau, thư phòng được sử dụng với mục đích duy nhất là: nơi để khi bố mẹ tôi cãi nhau, bố tôi không được vào phòng ngủ, thì qua đó ngủ, cho nên, người trong nhà đều đùa gọi thư phòng là “căn phòng đen.”
Mà vào lúc này đây, hiếm có khi bố tôi lại ngồi nghiêm túc trong căn phòng này, ông đang hút thuốc, rất lâu sau, ông nói: “Ngưng Ngưng, tuy con không quan tâm đến việc kinh doanh của tập đoàn Bạch Thị, nhưng chắc cũng phát hiện thời gian gần đây chúng ta có dùng toàn sức để ra mắt sản phẩm sữa XX mới chứ?”.
Tôi gật đầu, ngoan ngoãn đợi câu tiếp theo.
Bố lại nói: “Trước khi con quay về, bố Bác Hy nói, đồng ý cho sản phẩm của chúng ta được miễn phí đưa vào tất cả các siêu thị của họ”.
Tôi im lặng, nhưng hơi ngẩng đầu lên. Bây giờ muốn đưa sản phẩm mới vào siêu thị đều phải bỏ ra các loại phí rất cao như phí vào thị trường, phí đầu tư, phí tiếp thị... trong số đó những siêu thị do nhà Bác Hy mở thu phí cao nhất, nhưng bây giờ, bố Bác Hy lại đồng ý cho bố tôi đưa sản phẩm vào siêu thị miễn phí, không cần nghĩ cũng biết vì sao.
Nhếch nhếch môi, tôi nói thẳng: “Bố, có nhớ trước khi đi xem mặt hôm nay bố đã nói với con điều gì không? Bố nói, chỉ cần con không muốn, thì dù gia đình có giàu hơn nữa muốn liên hôn, bố cũng sẽ không đồng ý, bởi vì bố và mẹ hy vọng con được hạnh phúc”.
Ngừng lại một chút, tôi nhìn sâu vào mắt bố, lấy dũng khí nói: “Nhưng sao mà... mới đến tối, vì một chút phí vào thị trường, bố đã muốn bán con cho nhà Bác Hy?”. Nói xong tôi quay người bỏ đi. Tay vừa chạm đến cửa, thì nghe thấy tiếng bố quát lớn ở phía sau: “Tiểu nha đầu! Đồ đầu óc bã đậu! Sao lại chẳng di truyền được chút thông minh tài trí của bố thế nhỉ?”. Ý của bố tôi là, bố Bác Hy là lão già đáng chết keo kiệt, mấy tháng trước, hai gia đình còn vì chút tiền phí tiếp thị mà suýt nữa đã đánh nhau ở khách sạn thế mà bây giờ vì con trai mà ông ta lại phải nhượng bộ đến mức này...
Dừng lại một chút, giọng của bố có chút hơi nghèn nghẹn: “Tấm lòng của những người làm cha mẹ đáng thương trong thiên hạ...”
Thần kinh của tôi bị chấn động mạnh, quay đầu lại nhìn thấy bố đang cố giấu đi những giọt nước mắt, cúi đầu hút thuốc, tôi không kìm được khe khẽ gọi: “Bố...”.
Mấy năm nay, tôi nhẫn tâm dọn ra khỏi nhà, sống cái gọi là cuộc sống tự do. Nhưng bố lại phải một mình gánh vác tập đoàn Bạch Thị, không ép tôi đi xem mặt, không bắt tôi đến tập đoàn Bạch Thị làm. Tôi đi rồi để mặc cho bố mẹ chịu đựng. Tôi đột nhiên hiểu ra, hóa ra bố tôi cũng chỉ là một người bình thường, ông cũng bị tình cảm bảo vệ con trai của bố mẹ Bác Hy làm cho cảm động.
Khóe miệng cố nhếch lên một nụ cười đau khổ, cuối cùng tôi cũng chẳng tìm được lời nào để khuyên người bố nhiều tuổi: “Bố, con về phòng tắm rửa trước!”.
“Ngưng Ngưng!” Trước khi tôi bước ra khỏi cửa bố liền gọi tôi lại trầm giọng. “Chuyện của Bác Hy con tự mình cân nhắc, bố... không ép con.”
“Vâng.”
Quay về phòng ngủ tắm rửa xong, tôi nằm trên giường trằn trọc không ngủ được, chẳng biết làm gì liền bò dậy lên mạng.
Vừa đăng nhập vào QQ đã thấy biểu tượng của người nào đó còn sáng, thế là liền kích vào đó chọn biểu tượng mặt cười gửi đi.
[Bạch Ngưng phòng Biên tập]: Mặt cười.
[Nhậm Hàn phòng Phóng viên]: Chuyện đã nói xong chưa?
[Bạch Ngưng phòng Biên tập]: Vâng, không có gì, chỉ là bố mẹ cãi nhau, gọi em về gấp làm người hòa giải. >O<
[Bạch Ngưng phòng Biên tập]: Kết quả giải quyết xong đã đến giờ này, ngoài trời rất tối, bố không yên tâm, nên bảo em ngủ lại nhà.
[Nhậm Hàn phòng Phóng viên]: Ừ.
Nhìn thấy lời lẽ ngắn gọn của Nhậm Hàn tôi đột nhiên thấy hơi tức giận, chẳng phải đã là quan hệ sống chung rồi sao! Tại sao nói chuyện còn lạnh nhạt thế này, tay tôi do dự trên bàn phím, đang cân nhắc xem nên nói gì, Nhậm Hàn lại gửi tin đến.
[Nhậm Hàn phòng Phóng viên]: Tối mai nhớ về nhà sớm chút.
[Nhậm Hàn phòng Phóng viên]: Thực thi nghĩa vụ sống chung.
[Bạch Ngưng phòng Biên tập]: (Gửi nhầm biểu tượng mờ ám trên QQ)
...
Tôi ngây ra như gỗ, không kịp giải thích là mình gửi nhầm biểu tượng, bên kia Nhậm Hàn vẫn thản nhiên trả lời một câu: “Có bản lĩnh thì em đến cào đi, anh không để ý”.
Nhậm ma vương thực sự háo sắc quá! Tôi tức giận tắt cửa sổ trò chuyện, quyết định trước khi đi làm sẽ mặc kệ anh ta. Nhưng đang cân nhắc, biểu tượng QQ lại nhấp nháy, may mà, không phải anh ấy.
[Xán Xán phòng Biên tập]: Tiểu Ngưng Tử, online không?
[Bạch Ngưng phòng Biên tập]:?
[Xán Xán phòng Biên tập]: Ha, biết ngay là cậu invisible mà, nhanh lên, nhanh lên! Đưa tư liệu trước khi nghỉ phép Lão Đại chuyển cho chúng ta, gửi một phần cho mình!
Hoang mang nửa giây, trong thoáng chốc tôi mới phản ứng lại được, hình như thực sự trước khi nghỉ, Lão Đại có bảo chúng tôi viết cảm tưởng tổng kết bồi dưỡng quý, còn phát tài liệu cho chúng tôi.
[Bạch Ngưng phòng Biên tập]:!
Dấu chấm than phẫn nộ đã biểu đạt hết cảm xúc trong lòng của tôi lúc này, Xán Xán thấy tôi như vậy, càng cười trên nỗi đau khổ của người khác.
[Xán Xán phòng Biên tập]: Ha, biết ngay là cậu chưa viết mà, xem đi, mình lại nhắc nhở cậu, mau gửi tư liệu cho mình đi!
[Bạch Ngưng phòng Biên tập]: Vấn đề là máy tính của mình để ở nhà Nhậm ma vương, mình lại đang ở Bạch gia.
[Xán Xán phòng Biên tập]:...
Trong lúc cấp bách tôi đành cắn răng gọi điện cho Nhậm Hàn, đối phương nhận điện thoại rất nhanh, nghe giọng nói hình như tâm trạng khá tốt.
“Chuyện gì vậy? Nhớ anh rồi?”
“Vâng, à, chuyện là...”
“Tối nay không có cách nào thực hiện nghĩa vụ sống chung rất cô đơn?”
Trời ạ, Nhậm ma vương từ khi nào lại háo sắc thế này, nói đi nói lại vẫn là cái vấn đề này! Tôi cắn răng, mắt hơi rực cháy nghiêng đầu, hắng giọng, tôi đi thẳng vào vấn đề chính: “Ngày mai chính thức kết thúc kỳ nghỉ, Lão Đại muốn bọn em mỗi người nộp một bản báo cáo, nhưng tư liệu em để trong máy tính”.
Nhậm ma vương ngừng một chút, nhẹ nhàng nói: “Được, vậy bây giờ anh sẽ gửi cho em, nhưng hình như máy tính của em có cài pass”.
Lúc đó tôi chẳng kịp cân nhắc xem tại sao Nhậm Hàn lại biết máy tính của tôi có cài pass, hồn nhiên nói luôn: “Pass là XXXX, anh mở ổ D ra trong file văn bản làm việc có thể nhìn thấy file tên là Tư liệu”.
Nhậm Hàn: “Được, làm xong anh lên QQ gửi cho em”.
“Vâng, vậy em đợi anh, dập máy trước nhé.”
Mười phút sau, Nhậm ma vương lên mạng, gửi tư liệu cho tôi. Lời thề “Trước khi đi làm sẽ mặc kệ anh ấy” tôi vừa lập lúc trước đã tan thành mây khói, tôi lại nịnh bợ theo thói quen.
[Bạch Ngưng phòng Biên tập]: Nhậm tổng, anh thật là tốt quá!
[Bạch Ngưng phòng Biên tập]: Em đi viết tổng kết, anh nghỉ sớm đi, mai gặp ở công ty!
[Bạch Ngưng phòng Biên tập]: Đâu rồi?
Đang thấy kỳ quái, cuối cùng Nhậm Hàn cũng có phản ứng, không nói lời nào, up một bức ảnh lên: Trên ảnh, rõ ràng là một folder nào đó, trong folder nén đó, có n các file vô cùng phong phú đa dạng ví dụ: gay đê tiện, gay kiêu ngạo, gay nữ vương, S-M, 3P,...
Trời ạ, tôi vò đầu bứt tóc, làm gì còn tâm trạng mà viết cảm nhận bồi dưỡng gì đó nữa, vậy mà màn hình trước mắt vẫn nhảy ra những chữ ngênh ngang vui vẻ.
[Nhậm Hàn phòng Phóng viên]: Dữ liệu trong máy tính của em thật là phong phú đó, tối nay anh phải nghiên cứu thật kỹ.
[Bạch Ngưng phòng Biên tập]: Đừng! Cầu xin anh! GV vô tội!
[Nhậm Hàn phòng Phóng viên]: Vô tội bị liên lụy, cũng chỉ có thể trách chủ nhân của nó quá ngốc nghếch quá dễ lừa thôi. Ngày mai quay về nhận thi thể máy tính nhé.
Nói xong câu này, biểu tượng của Nhậm Hàn nhanh chóng tối đen, tiếp đó, bất luận tôi buzz và gọi điện thế nào cũng chẳng có âm tín gì.
Cuối cùng, là một đêm không ngủ.
GV bảo bối của tôi, á... á... á!
CHƯƠNG 46
THỦ THỈ BÊN GỐI
Bởi vì lo lắng GV bảo bối bị tàn sát thảm khốc, ngày hôm sau đi làm, cả người tôi cứ ngây ngây dại dại. Luôn muốn tìm cớ nào đó để lượn qua phòng làm việc của Nhậm Hàn, nhưng sau kỳ nghỉ, từ buổi họp sáng, đến cuộc thảo luận chọn đề tài kỳ tới của nội bộ phòng Biên tập, cho đến lúc sắp xếp nhiệm vụ, đến sức uống ngụm nước tôi cũng chẳng có nữa.
Nhưng việc càng nhiều thì rắc rối càng nhiều. Mà rắc rối này, lại trùng hợp đều tìm đến tôi.
Lão Đại giao cho tôi một nhiệm vụ mới độc nhất vô nhị, nói Hiểu Tại - phóng viên cao cấp của phòng Phóng viên bị một khách hàng bắt phải làm chính sách đầu tư, bắt phải giao trong vòng một tuần, và chỉ định, đưa chính sách này giao cho tôi làm.
Lão Đại vừa nói ra, các chị em đang ngồi trong phòng Biên tập đều bàn tán xôn xao.
Chị Tiêu Phù: “Từ khi nào mà tạp chí đã trở thành công ty lập kế hoạch? Công ty không phải đã quy định rất rõ, trừ nghiệp vụ quảng cáo ra, tất cả các nhân viên cấm nhận các việc khác sao?”
Xán Xán: “Đúng vậy, đây chẳng phải là tăng khối lượng công việc của chúng tôi một cách vô hình sao! Anh xem, kỳ này Bạch Ngưng còn phải phụ trách tám bản thảo, còn phải đi phỏng vấn, phòng Phóng viên có ý gì vậy?! Coi chúng ta là người ở tùy ý sai khiến sao?”.
Lão Đại xếp văn kiện đập đập vào lưng, nhắm mắt có chút thất thần: “Cùng vấn đề tương tự, tôi đã nói với sếp tổng rồi, nhưng sếp tổng trả lời là: “Bảo cậu đi làm thì cậu cứ đi làm!” cho nên...”. Lão Đại nhún vai: “Bây giờ tôi đem nguyên câu đó nói lại với mọi người”.
Tiểu Duy cắn răng: “Thật, thật... ức hiếp... người quá đáng!”.
Tôi xua xua tay: “Được rồi, tôi đi làm, nhưng mà... thời gian một tuần có phải là ngắn quá không?”. Từ bản sơ thảo biên tập cho đến thẩm định lần một, thẩm định lần hai, lần ba, rồi đến phòng sắp xếp, giao bản thảo, phòng Phóng viên xác nhận, khách hàng duyệt, cuối cùng làm mục lục trang, đây là cả một quá trình lớn.
Trước đây khi còn làm một trợ lý biên tập nhỏ bé, tôi chỉ biết bản thảo của mình là được, nhất định làm không vấn đề gì, hoàn toàn nằm trong tầm tay. Nhưng bây giờ là biên tập chính thức rồi mới biết, sau khi xong bản thảo còn phải thông qua rất nhiều trình tự, cho nên tôi biết rất rõ, trong một tuần tuyệt đối không thể làm xong được.
Xán Xán khịt mũi: “Một tuần với người đã làm thành thạo như chị Tiêu Phù muốn hoàn thành được cũng tương đối khó khăn, nếu như thực sự là khách hàng giục gấp như vậy, cũng nên chỉ rõ bảo chị Tiêu Phù hoặc mấy người cùng làm, đằng này lại chỉ định cậu, Bạch Ngưng cậu còn chưa hiểu sao? Rõ ràng là bọn họ chơi khó cậu!”.
Tôi làm bộ dạng đáng thương thở dài nói: “Mọi người nhìn không quen với việc mình được thăng liền một lúc hai cấp, muốn làm khó dễ chút, bình thường, bình thường!”. Đây cũng là những việc có thật, từ sau khi tôi được thăng chức, lại liên tiếp xảy ra nhiều chuyện như vậy, mà những chuyện này đều liên quan đến Nhậm Hàn, thế là, trong công ty xuất hiện hai phái nói về quan hệ giữa tôi và Nhậm Hàn.
Phái thứ nhất: Là phái Xán Xán, Tiểu Chí ủng hộ tôi. Nhưng cái gọi là ủng hộ, chẳng qua là hằng ngày đem tôi ra làm trò vui, có thể dùng một câu tục ngữ để nói chính là: “Chỉ cần biết tôi sống không vui vẻ, bọn họ liền yên tâm”.
Phái thứ hai: Lưu truyền trong phòng Phóng viên, người đứng đầu là Slime, phòng Phóng viên hơn một năm nay dưới sự chỉ đạo anh minh của Nhậm Hàn, công việc không ngừng tiến bộ. Không những sếp tổng vui vẻ mà đến các thành viên của phòng Phóng viên cũng vui vẻ, bọn họ tuyệt đối tin tưởng con mắt và khả năng tán thưởng của Lão Đại, sự việc của tôi và Nhậm Hàn càng ngày càng phát triển. Cân nhắc một hồi, người của phòng Phóng viên đều dối mình dối người nghĩ rằng Nhậm Hàn là tâm huyết muốn nổi lên, cho nên mới sống chết làm khó tôi.
Tiểu Duy uốn lưỡi, lắp bắp nói: “Nghe, nghe nói... Hiểu Tại đó, đó là, là... thân thích của sếp, cho... cho nên mới được dung túng như vậy”.
Xán Xán: “Có là thân thích cũng không được ức hiếp người ta thế chứ! Bình thường nhìn bà cô già kia chẳng ra làm sao, có gì đáng nói chứ, chẳng qua chỉ là bà cô hơn ba mươi tuổi chưa lấy được chồng sao?”. Ngừng lại một lúc, Xán Xán mới nghiêng đầu nhìn tôi nói: “Bạch Ngưng, hay là nếu không thì cậu đi tìm Nhậm Hàn thủ thỉ bên gối xem?”.
Nghĩ đến Nhậm Hàn, chuyện GV vốn dĩ đã quên rồi lại xuất hiện trong đầu tôi, hễ nghĩ đến chỗ GV khó khăn thu thập cất giữ trong nhiều năm tôi lại tức phát điên lên: “Không cần nữa, sếp đã ngầm cho phép rồi, ai nói cũng vô dụng. Rõ ràng là bọn họ muốn chỉnh mình, mình có tránh cũng chẳng được”.
Cách duy nhất bây giờ chỉ có thể là tăng ca hết mức có thể làm được đến đâu thì làm đến đó, dù gì sếp cũng là người hiểu chuyện, chỉ cần để cho ông ấy biết mình rất nỗ lực rất cố gắng là được rồi.
Lão Đại mím môi, xoa cằm nói: “Chắc chắn là cố ý chỉnh cô, tôi đã hỏi qua phòng Hành chính, lần Case này là nhận trước kỳ nghỉ, hợp đồng cũng ký xong trước kỳ nghỉ. Nếu như nói sớm một chút, Bạch Ngưng nghỉ ít đi vài ngày chẳng phải sẽ không thành vấn đề, đằng này tối qua cô ta mới gọi điện báo cho tôi chuyện này, tư liệu kế hoạch thì lại gửi vào hòm thư công việc của tôi trước kỳ nghỉ”.
Lão Đại nói xong, tất cả chúng tôi đều há miệng kinh ngạc, vừa rồi còn cho rằng chẳng qua chỉ là gây chút khó khăn, không ngờ cô ta sớm đã lên kế hoạch cho âm mưu này? Lão Đại đưa bức thư Hiểu Tại gửi ra trước mặt cho chúng tôi xem, tên bức thư là “Khuyễn mãi lớn nhân dịp XX năm thành lập”, hòm thư gửi tin không phải là hòm thư công việc của Hiểu Tại, các tập tin đính kèm bên dưới thì đảo loạn lên không phân thành loại, trong bức thư không có nửa câu đề cập đến nội dung “đây là chính sách đầu tư”.
Lão Đại là quản lý cao cấp, công ty có sắp xếp trợ lý riêng, thông thường thư của anh ấy đều được trợ lý chọn lọc trước, sau khi phân chia riêng thành thư cá nhân, thư công việc, thư rác, mới giao cho Lão Đại xử lý. Bức thư này hiển nhiên sẽ bị trợ lý cho vào thùng rác.
Chị Tiêu Phù châm một điếu thuốc, thả ra một làn khói trắng: “Bạch Ngưng, em thực sự không có đường lui rồi. Bức thư này được gửi từ trước kỳ nghỉ, thời gian hiển thị rất rõ ràng, nếu như đến khi đó chỉ cần Hiểu Tại cãi là đã nói với Lý Tử Nho trước kỳ nghỉ, người xui xẻo chỉ có em thôi”.
Tôi im thít, hiểu rõ vô cùng hoàn cảnh của mình.
Chị Tiêu Phù phân tích không sai, nếu như Hiểu Tại cãi cùn nói đã bàn giao chuyện này cho phòng Biên tập trước kỳ nghỉ, tôi sẽ chẳng còn có thể lấy lý do là “thời gian một tuần không thể hoàn thành” để làm cái cớ. Không có cách nào hoàn thành công việc, không phải chỉ đơn giản là bị trừ lương, lẽ nào... vận mệnh làm biên tập chính thức của tôi lại ngắn như thế này sao?
Mới mấy tháng thôi mà!
Xán Xán là người nóng vội, thấy vậy liền nhẩy cẫng lên: “Vậy bây giờ phải làm thế nào? Lão Đại, Bạch Ngưng là người anh đề bạt, anh không thể thấy cậu ấy chết mà không cứu chứ?”.
Tiểu Duy: “Phòng... phòng Phóng viên càng ngày... càng ép người quá đáng!”.
Lão Đại nhướn mày, trả lời vô cùng thản nhiên: “Đương nhiên không thể nhìn cô ấy chết, cho nên...”. Đẩy đẩy gọng kính chơi trò ú tim, Lý Tử Nho lại trưng ra nụ cười nhạt nói: “Cho nên tối qua tôi đã tăng ca suốt đêm, biên tập thẩm định bản thảo đã làm xong, Bạch Ngưng, cô có thể trực tiếp cầm đi sắp xếp là được”.
Lời vừa nói xong, mấy người cấp dưới chúng tôi quay mặt nhìn nhau.
Tăng ca thâu đêm là... thần ơi! Lão Đại! Anh không hổ danh là Lão Đại, quả là rất lợi hại! Một tuần lễ chỉ sắp xếp, vậy quả thực là dư sức làm rồi! Tôi cảm động đến mức chẳng biết nói gì, chỉ biết ngồi nguyên tại chỗ ngọ ngậy nói: “Á, Lão Đại anh tốt quá, đợi đợt Case này xong, tôi sẽ mời anh một bữa thật thịnh soạn. Thực sự...”. Tôi kích động đến mức chẳng biết nên nói gì nữa.
Lão Đại nghe thấy vậy chỉ nhướn nhướn chân mày lên, mắt sáng lóe khác thường: “Khách khí gì chứ? Cô là em dâu tôi mà, việc nên làm thôi”.
Quạ đen bay khắp đầu tôi, vừa rồi, phòng Biên tập còn ồn ào náo loạn thoắt cái đã im bặt lạnh tanh, hồn phách mọi người đều bay nhảy tứ tung.
Em dâu...
Vợ của em trai...
Phu nhân của Nhậm Hàn...
Quả nhiên, ngưu tầm ngư mã tầm mã, sao trước đây tôi không nhìn ra Lão Đại nói chuyện cũng độc mồm thế này nhỉ!
Để có thể rút ngắn thời gian, Lão Đại đã sắp xếp nhân viên cao cấp tốt nhất làm việc hiệu quả nhất của phòng Thiết kế phối hợp với tôi, nhưng mà, phàm việc gì lợi cũng tất có hại, cái đồng nghiệp Lão Trương này tuy tốc độ làm việc rất nhanh, nhưng tính khí lại rất nóng nảy!
Nghĩ lại khi còn là một trợ lý biên tập nhỏ bé, cũng thường xuyên có chữ sai hoặc có chỗ cần thay đổi, mỗi lần đến phòng Thiết kế trong lòng tôi đều thấp thỏm bất an. Bởi vì, Lão Trương có ba nguyên tắc làm việc lớn.
Thứ nhất: ngoài các thay đổi về trình tự ra ông đây không sửa, muốn thay đổi nội dung cô tự đi mà sửa! (Thông thường sau khi biên tập công việc hậu kỳ để dập chữ lên bản in có ba giai đoạn: đầu, giữa và cuối. Các thay đổi văn bản ngoài trình tự này, ý là chỉ ngoài ba công đoạn này, mà phòng Biên tập có khi phải làm do yêu cầu của khách hàng hoặc là yêu cầu của cấp trên, phải nhờ đến phòng Thiết kế tiến hành điều chỉnh và xử lý.)
Thứ hai: Thiết kế của phòng Thiết kế người ngoài không được chỉ trỏ điều kiển!
Thứ ba: Khi phòng Biên tập mang bản thảo đến không được tùy tiện nói chuyện, đi lại, trừ khi ông đây vui vẻ bảo cô nói nói chuyện cùng!
Mà lần này, Lão Đại vô cùng hào phóng, sắp xếp để cho nhân viện kĩ thuật cao cấp tốt nhất của phòng Thiết kế giúp tôi, tôi lại không vui lên nổi. Hóa ra việc Lão Đại thức thâu đêm để giúp tôi xử lý xong bản thảo này chưa đến buổi chiều đã truyền đến phòng Phóng viên.
Hiểu Tại tuy không thể chỉnh tôi được như ý nguyện, trong lòng không vui, nhưng vì Lý Tử Nho là lãnh đạo cao cấp của công ty nên cũng chẳng dám nhiều lời, liền đi đến tìm sự vui vẻ ở chỗ khác.
Lúc đó, tôi đang giao bản thảo cho Lão Trương, Hiểu Tại đột nhiên đến phòng Biên tập, lại đúng vào buổi trưa, nên mọi người đều đi ăn rồi, tôi đành phải đau khổ một mình tiếp vị khách quý.
Hiểu Tại khoanh tay trước ngực, dáng vẻ vênh váo: “Bạch Ngưng, vẫn chưa đi ăn cơm à?”.
Tôi trợn mắt, thừa lời! Tôi phải đi ăn cơm rồi, cô còn có thể đến chế giễu tôi à? “Em còn có việc chưa làm xong, he he.”
“Ồ!” Hiểu Tại gật đầu nheo mắt cười nói: “Đột nhiên giao cho em nhiệm vụ quan trọng thế này, em không trách chị chứ?”.
“Làm sao có thể?” Tôi đương nhiên không trách chị, thông thường trong hoàn cảnh thế này, tôi sẽ ghi nhớ hận thù trong lòng, tích cả lại ở đó thôi.
Hiểu Tại làm bộ thở dài, tay như làm ảo thuật lôi ra một đống văn kiện: “Em không trách chị là tốt rồi, vừa rồi chị nghĩ đi nghĩ lại, phát hiện phần thứ nhất của kế hoạch không hoàn thiện lắm, ồ, chính là chỗ này, còn cả chỗ này nữa, chị đã điều chỉnh rồi, em bảo Lão Trương sắp xếp lại nhé!”.
Trời - xanh - nổi - sấm.
Hiểu Tại cố ý, chắc chắn cố ý, rõ ràng chị ta biết điều đại kỵ của Lão Trương, lại còn làm khó tôi, nhưng mà tôi đã đắc tội với bà hổ cái này chỗ nào vậy? Bình thường có bao giờ nói chuyện với chị ta đâu! Nhìn theo cái mông đang lắc lư đi xa của chị ta, tôi vò đầu bứt tóc.
Không còn cách nào, đành phải vác mặt đến phòng Thiết kế, vì phải làm việc Lão Trương cũng không đi ăn cơm, đang tập trung tinh thần hút thuốc cho no bụng, vừa nghe thấy lý do tôi đến liền lập tức phát hỏa.
“Phòng Biên tập các cô là rỗi hơi vô tích sự à?! Sao trước khi chỉnh sửa không xem trước phần văn bản chút đi rồi hẵng đưa cho bọn tôi? Bây giờ đã lên bản in rồi mới đòi chỉnh, chỉnh chỉnh chỉnh, chỉ một lời của các cô làm công sức cả nửa ngày của tôi thành công cốc rồi, còn nữa cô có biết không, số chữ ít đi nhiều như vậy, tranh phía sau cũng phải điều chỉnh lại toàn bộ vị trí, đầu óc các cô có vấn đề à! Hả?”
...
Tôi bị mắng cho té tát, nhưng vẫn ngọt nhạt nói chán nói chê, cuối cùng phải nịnh bợ nói sẽ giới thiệu bạn gái cho Lão Trương, thì mới sóng yên biển lặng. Nhưng Hiểu Tại quả nhiên là nhân tài, đại đại nhân tài. Không đầy ba giờ đồng hồ, lại lần nữa chạy đến phòng Biên tập, vẫn là vị khách hàng kia không hài lòng, yêu cầu phải làm bản mới, điều quan trọng là, lần này tôi đã hiệu chỉnh lần hai rồi.
Lần này tôi không làm nữa, khóc lóc đi tìm Lão Đại, yêu cầu đổi một nhân viên thiết kế khác. Tôi đã nghĩ kĩ rồi, sau này không biết Hiểu Tại còn nghĩ ra bao nhiêu đề xuất. Tôi mà vẫn cứ hợp tác với Lão Trương, tuy tốc độ thực sự là nhanh hơn một chút so với những người khác, nhưng xem ra chắc tôi sẽ thành chiếc bánh khô mất, bị ép khô giữa hai người là Hiểu Tại và Lão Trương.
Biện pháp duy nhất đó là, đổi nhân viên thiết kế khác.
Nghe thấy kiến nghị của tôi, Lão Đại trầm ngâm rất lâu, cuối cùng cũng đẩy gọng kính lên, nhăn mày nói: “Bạch Ngưng, cô không biết Lão Trương còn có nguyên tắc thứ tư sao?”
“Dạ?”
“Nguyên tắc thứ tư là, bản anh ta làm xong rồi, tuyệt đối không thể đưa cho nhân viên thiết kế khác chỉnh sửa. Lần trước, có một nhân viên thiết kế không hiểu chuyện, phát hiện kích thước bức ảnh của Lão Trương nhỏ một chút, mới giúp anh ta sửa, liền bị Lão Trương coi đây là một hành động sỉ nhục vô cùng lớn, tức giận đòi bỏ việc. Sau đó, để dẹp yên chuyện này mà nhân viên kia đành ngậm ngùi bỏ việc trước.”
“...” Nói như vậy, phần việc tôi đã làm được một nửa này không có nhân viên thiết kế nào dám tiếp nhận cả.
Lão Đại: “Bạch Ngưng, đừng có vọng tưởng. Nếu như cô vì việc này khiến cho nhân viên thiết kế giỏi nhất của công ty bỏ đi, thì cô có bỏ việc sếp tổng cũng không thể buông tha cho cô”.
Đây chẳng phải là ép tôi vào đường cùng sao?
Chẳng lẽ, thực sự là phải quay về thủ thỉ bên gối mới được? Ý, mà đây có coi như là nghĩa vụ sống chung của Nhậm Hàn không nhỉ?
@by txiuqw4