CHƯƠNG 50
LỜI CỦA SÂU
Về đến nhà, Ultraman xông ra đón tôi mang theo mùi thơm của thức ăn.
Ngạc nhiên thay dép đi trong nhà, còn chưa kịp vào phòng xem xét, Nhậm Hàn đã hiên ngang khí thế đi từ bếp ra: “Về rồi à?”.
Tôi nhìn mà hóa đá tại chỗ.
Đây đây đây... đây vẫn là Nhậm ma vương sao? Tay trái cầm muôi nấu, tay phải bưng đĩa, thắt lưng còn đeo tạp dề màu hồng, đúng là một người đàn ông của gia đình, nhưng người mới đi từ căn bếp đầy dầu mỡ ra vậy mà vẫn toát lên vẻ đẹp trai. Cái tạp dề của bà vú em được cuốn trên người anh ấy cũng toát lên vẻ vô cùng quyến rũ.
Tôi không điều khiển được ánh mắt của mình, mặt ửng hồng, quả nhiên ngưu tầm ngưu mã tầm mã, ở cùng Nhậm ma vương lâu, nhìn thấy anh ấy mặc tạp dề cũng bị mê hoặc, thất bại quá, thất bại quá!
Tôi sợ Nhậm ma vương nhìn thấy biểu hiện của mình, vội tìm đề tài nói: “Sao sớm thế này đã về nhà rồi?”. Bây giờ vẫn chưa đến giờ tan làm mà, lẽ nào thực sự là em nằm mơ? Lại còn mơ giấc mộng xuân giữa ban ngày nữa chứ?
Sếp Nhậm vẫn bình thản bày đĩa rau xào lên mặt bàn, nhướn mày: “Ai quy định anh không thể về nhà sớm? Còn nữa, em đi đâu vậy?”.
Ố, trong lòng tôi hơi hoang mang, lẽ nào Nhậm ma vương về nhà sớm để bắt kẻ thông dâm? Không phải chứ, tin tức lan nhanh như vậy sao, vừa mới uống trà với người tình cũ, anh ấy đã phát hiện ra rồi? Tôi đan ngón tay vào nhau tính xem nên làm sao để qua được ải này, Nhậm Hàn lại nói: “Còn nữa, ai quy định anh không được tan làm sớm?”.
Lòng tôi trào nước mắt, vậy mà mặt vẫn phải cố nặn ra nụ cười nịnh bợ: “Nhậm Hàn, anh quá quá quá tốt, lại tan làm sớm như thế này về làm cơm cho em”.
Nhậm ma vương nhún nhún vai, nhẹ nhàng nói: “Ai nói là làm cho em chứ?”.
“Sao?” Tôi bị nội thương trầm trọng, xém chút nữa là thổ huyết. “Nhậm Hàn, ngày nào anh không trêu em thì sẽ chết sao?”
Khi tôi còn đang đứng ngây người thì Nhậm Hàn đã vào bếp bưng đồ ăn ra, trận khóc trong quán cà phê đã làm tôi tiêu hao không ít thể lực, bây giờ mỹ nam treo lù lù trước mắt, nhất thời không kìm chế được để nước miếng chảy ra.
“Có một người bạn lát nữa sẽ đến.”
Nghe thấy vậy, tôi lập tức líu lưỡi, bạn gì mà quan trọng như vậy, lại phải phiền đến sếp Nhậm đích thân xuống bếp, lần trước Tiêu Tiểu đến, cũng chẳng thấy anh ấy háo hức như vậy. Trong đầu tôi đột nhiên nghĩ đến một khả năng, sợ hãi đến mức chân tay mền nhũn ra.
“Nhậm Hàn, không phải là bố mẹ anh sẽ đến chứ?” Đừng mà, em còn chưa chuẩn bị tốt tâm lý.
Lời vừa mới nói xong, Nhậm ma vương ném cái lót nồi đến: “Bố mẹ anh mà đến, chẳng phải người nên xuống bếp là em sao?”.
Tôi ôm đầu khóc lớn tiếng, biết không phải là hai người đó đến trong lòng dần dần thấy thoải mái hơn, tiếp tục rơi nước mắt. “Nếu em xuống bếp, có làm cho bố mẹ anh sợ chạy mất không?”
“Có thể, tay nghề nấu ăn của người nào đó phải tiếp tục đào tạo.”
Tay nghề nấu ăn phải tiếp tục đào tạo? Nghe thấy câu này, tôi chớp chớp mắt, đột nhiên nhớ ra, hình như ngày xưa, khi mới quen Nhậm ma vương chưa lâu, tôi đã bị anh ấy lừa về nhà ép xuống bếp làm cơm, lẽ nào, bắt đầu từ khi đó, Nhậm Hàn đã có ý với tôi, muốn luyện tay nghề nấu nướng của tôi, sau đó đưa tôi về Nhậm gia để ra mắt bố mẹ?
Tôi kinh ngạc nhìn Nhậm Hàn chằm chằm, đối phương hình như cũng ý thức được mình nhỡ miệng, ho ho mấy tiếng rồi nhẹ nhàng chuyển đề tài: “Vừa rồi hỏi em còn chưa trả lời, đi đâu vậy?”.
Lại nữa rồi! Tôi nhăn mặt đau khổ cắn răng rất lâu cuối cùng mới nghĩ ra lý do: “Ồ... ồ, là thế này, em thấy hôm nay thời tiết rất tốt, mặt trời cũng ló ra rồi, nên ra ngoài hoa viên dạo chơi phơi nắng, he he he”. Cuối cùng, nụ cười của tôi dần tắt ngấm. Bởi vì sắc mặt của ai đó đã vô cùng! Khó! Coi!
Ngừng lại một chút, Nhậm ma vương lại thở dài nói: “Bạch Ngưng, em có biết bây giờ đang là mùa hè không?”.
“Biết.”
“Vậy em có biết ba giờ chiều là thời điểm mặt trời chói chang nhất không?”
“Cũng biết.”
“Cho nên, em có biết ra ngoài đi dạo phơi nắng chính là tàn hại làn da của mình không?”
“...” Anh biết khả năng nói dối của em không cao, cũng không cần phải bóc mẽ thế chứ.
Đang bị bức cung rất căng thẳng, đến lùi cũng chẳng còn đường lùi nữa, thì chuông cửa vang lên rất đúng lúc, Nhậm Hàn vứt lại ánh mắt như muốn nói “đợi lát nữa sẽ từ từ xử lý em”, rồi đi mở cửa. Tôi cũng bám theo ra cửa, rất tò mò muốn biết xem vị khách này rốt cuộc là ai mà quan trọng như vậy, Nhậm ma vương không chịu nói với tôi, vậy tôi cũng có thể ra ngoài nhìn vị khách đến ăn cơm chứ nhỉ?
“Đói sắp chết rồi. Oa! Cơm đã làm xong rồi à?”
Nghe thấy tiếng vị khách quan trọng, lần thứ hai trong ngày tôi hóa đá tại chỗ.
Giọng nữ!
Lại là giọng nữ!
NND, trước mặt tôi, Nhậm Hàn lại đích thân xuống bếp làm cơm cho một người phụ nữ khác ăn, đúng là không thể nhịn được nữa! Bị đạp cho một cái vẫn chưa đủ, còn muốn lần thứ hai?! Thoắt một cái lửa giận của tôi đã xông vào tim, tiện tay cầm luôn cái lót nồi ra bên ngoài.
Trong phòng khách, Nhậm Hàn đang giúp một người phụ nữa mặc váy dài đẩy hành lý, con Ultraman phản bội cũng theo phía sau, ngoe nguẩy đuôi với người phụ nữ đó, mông lắc như sắp rơi cả ra ngoài. Tôi tức giận nghiến răng kèn kẹt, không tồi không tồi, hành lý cũng chuyển đến rồi, chẳng phải là muốn ở lại sao?!
“Ôi, sao lại có thể để cho cậu chuyển hành lý chứ?”
“Không sao, cô cẩn thận đứa bé trong bụng đi.”
Con cũng có rồi?
Trong thoáng chốc, bốn chữ “đăng đường nhập thất” bay lởn vởn trước mắt tôi, tôi cắn răng cắn lợi, cuối cùng bùng phát: “Nhậm Hàn!”.
Nói xong, đôi cẩu nam nữ đó cùng ngẩng đầu, một giây sau, chỉ còn mỗi tôi đứng cứng đơ tại chỗ.
“Sâu?”
Nhìn Sâu với cái bụng bầu đang ngồi đối diện, khóe miệng tôi co giật.
Bữa cơm này, nói là tôi và Nhậm Hàn ăn cùng Sâu, chẳng thà nói là tôi và anh ngồi “nhìn” cô ấy ăn, sức ăn của phụ nữ mang thai thật là không thể đong đếm được. Từ sau khi cô bạn thân thiết lấy chồng tận bên kia bờ đại dương, cơ hội gặp mặt của chúng tôi đã ít lại càng ít, hoàn toàn là liên hệ với nhau qua mạng, thời gian trước đột nhiên nghe tin Sâu có chuyện vui, khi tất cả mọi người đều chúc mừng, tôi bị vứt ở góc nhà cho nên mốc ra.
Bởi vì, tôi là người rõ nhất chồng của Sâu lo lắng cho cô ấy thế nào, sau khi mang thai, đừng nói đến chuyện sờ vào máy tính gọi điện thoại, xem ra đến cả việc xem ti vi cũng bị kiểm soát chặt chẽ, cho nên trong hơn ba tháng nay tôi và Sâu hoàn toàn chẳng có liên hệ gì, thử viết bức thư vượt đại dương, cũng chỉ như ném đá bỏ bể.
Bây giờ, Sâu lại ngồi trước mặt tôi ăn cơm khủng khiếp như vậy, tôi thực sự cảm thấy có cảm giác không chân thực. Nhìn chằm chằm vào Sâu đang mãn nguyện vỗ vỗ vào cái bụng tròn vo, cuối cùng tôi cũng không nhịn được nói: “Sâu à, không phải cậu bỏ trốn về chứ?”.
Nói xong, tôi bị Sâu nhìn với ánh mắt khinh bỉ: “Sao có thể chứ? Mình đường đường chính chính quay về, không tin cậu cứ hỏi Tiểu Hàn”. Nói xong, lại nheo mắt quay sang phía Nhậm Hàn cười. “Đúng rồi, cảm ơn Tiểu Hàn về bữa cơm nhé, thực sự là tay nghề nấu nướng hơn người nào đó cả trăm lần.”
Lòng bàn tay của tôi từ từ nắm chặt lại, Tiểu Hàn cũng là cách mà Sâu gọi anh sao? Còn nữa, cái gì mà làm cơm giỏi hơn người nào đó cả trăm lần chứ?!
Nhậm Hàn xoa xoa đầu tôi nhắc nhở: “Bạch Ngưng, có thể ghen, nhưng không thể đánh nhau, đối phương là bạn chí cốt của em còn đang mang thai nữa”.
Sâu nghe thấy vậy, lại gật đầu thành thật, còn cố ý ưỡn cái bụng bầu lên cao một chút, kiểu như muốn nói: Có bản lĩnh cậu đến đi, đến đi.
Tôi rơi nước mắt: “Anh chưa từng làm cơm cho em ăn, còn nữa, hai người làm sao câu kết được với nhau!”.
Sâu ngửa cổ lên cười: “Sao lại nói khó nghe như thế? Tính ra, Tiểu Hàn còn là cháu họ mình đó!”.
Mặt tôi tối sầm lại, máy móc quay đầu nhìn Nhậm ma vương, đối phương cũng nhìn tôi, gật đầu xác nhận, “Ừ, chồng của cô ấy là em họ của mẹ anh. Lần này quay về, vốn dĩ anh phải đi đón, Sâu lại bảo anh ở nhà làm cơm, cho nên...”
“Ừ... ừ!” Sâu gật đầu khẳng định. “Bố mình sớm đã chuẩn bị xe đến đón mình, không cần thiết mà, so với cái này, vẫn thấy nhớ tài nghệ nấu nướng của Tiểu Hàn hơn, hi hi!”
Ngừng lại một lát, đột nhiên Sâu cười gian ác với tôi, tôi đang ngầm cảm thấy không tốt, đối phương đã nói ra câu hôm nay tôi không cách nào tiếp nhận nhất: “Cho nên, hai người nhanh chóng giải quyết thủ tục đi, như vậy có người có thể chính thức gọi mình là “thím” rồi, ô zê zê!”.
Ăn cơm xong, Nhậm ma vương lấy lý do đưa Ultraman đi dạo, để cho hai chị em tôi có không gian nói chuyện riêng tư.
Sâu vui vẻ đi tham quan khắp nhà, nhưng không nói lý do quay về, tôi tựa vào cửa nhìn cô ấy: “Thật thà khai nhận đi, cậu quay về làm gì?”. Một phụ nữ có thai ôm cái bụng bầu chạy khắp nơi, nói thế nào thì tôi cũng chẳng tin được là chồng cô ấy sẽ cho phép, nhất định là lén bỏ trốn.
Sâu cười hi hi hai tiếng, ngồi xuống sofa thản nhiên uống hớp nước, rồi mới lè lưỡi nói: “Haizzz, ông xã đi công tác, mình thực sự nhớ anh ấy quá, nên quay về”.
“Chồng cậu công tác ở Trung Quốc?”
“Ở Nhật Bản.”
“Ở Nhật Bản mà cậu chạy đến Trung Quốc làm gì?! Cho nên nói cho cùng thì, Sâu, là cậu không chịu được sự bó buộc của việc mang thai, nhân lúc người đàn ông công tác, liền chạy đi, đúng không?”
Sâu kéo tôi, cười quái dị khác thường: “Thực ra là, mình quay về là có một mục đích”.
“Cái gì?”
“Xem kịch.”
“Xem kịch gì?”
Nghe thấy vậy, khóe miệng Sâu cong lên, mắt lóe sáng: “Nghe nói, Bác Hy tỉnh rồi, còn mất trí nhớ nữa?”.
Tôi ngây ra, nghĩ đến những sự việc linh tinh rối loạn xảy ra gần đây, nặng nhọc thở dài: “Sâu à, lúc này không nên bới vết thương ra nữa, được không?”.
Thấy vậy, Sâu nghiêm túc: “Khụ khụ, Bạch Ngưng, mình quay lại là muốn nhắc nhở cậu, nhất định không được vì vậy mà mềm lòng. Cháu của mình đối xử với cậu tốt như vậy, thời gian trước quay về Anh, cậu ta còn đặc biệt đến tìm mình”.
Nghe thấy chuyện Nhậm Hàn đi tìm Sâu, tôi rất kinh ngạc, hai người họ bởi vì có quan hệ họ hàng mà biết nhau tôi không thấy kỳ quái, thời gian trước Nhậm ma vương đi công tác ở Anh, nhân tiện đến thăm hỏi người nhà của mẹ cũng không kỳ quái, nhưng lại đặc biệt đến tìm Sâu...
“Anh ấy nói với cậu cái gì?”
Sâu: “Cậu ta nói, cậu ta muốn có cậu cả đời, cho nên để tránh sự nghi kị sau này, muốn tìm hiểu một chút chuyện ba năm trước”.
Tôi im lặng, không nói.
Thực ra thời gian này, việc Bác Hy tỉnh lại mất đi trí nhớ đã lan truyền nhanh chóng, Nhậm Hàn có ngốc hơn nữa cũng có thể nghe thấy những lời đồn thổi đó, nhưng anh ấy cứ luôn vờ như không biết, càng chẳng đề cập đến nửa chữ trước mặt tôi, tôi cho rằng anh ấy không để ý. Hóa ra là, anh ấy sớm đã nói chuyện với Sâu rồi.
Tôi trừng mắt nhìn Sâu, cắn răng: “Cậu là đồ phản bội! Lại đi bán đứng mình như vậy”.
Sâu cười ha ha: “Hết cách rồi, ai bảo bảo bối trong bụng mình lại có quan hệ huyết thống với cậu ta chứ?”. Nói trắng ra, tôi bây giờ chính là người ngoài, Sâu à, cậu thật nhẫn tâm!
Nhìn ra ngoài cửa sổ, Sâu thu lại nụ cười, giọng nói đột nhiên trầm xuống: “Tiểu Ngưng Tử, thật sự đừng quay đầu lại. Lần đầu tiên nhìn thấy Nhậm Hàn, mình cũng cho rằng cậu ta là loại công tử đào hoa chỉ muốn chơi đùa với cậu mà thôi, nhưng mà...”. Sâu nhìn thẳng vào mắt tôi, mắt sáng khác thường: “Thực ra lần trước đến Anh, không phải là việc công, mà là gia tộc bên đó triệu cậu ta quay về, muốn cậu ta liên hôn. Kết quả cậu có thể đoán được không? Ông xã của mình nói, cậu ấy vì lựa chọn cậu đã phải đánh đổi một chút, nhưng rốt cuộc là đánh đổi cái gì mình cũng không biết được”.
Trái tim tôi khẽ quặn lại, sự việc thế này anh ấy từ trước đến nay, từ trước đến nay chưa từng đề cập đến. Nhậm Hàn, rốt cuộc anh còn giấu em bao nhiêu chuyện đây?
@by txiuqw4