CHƯƠNG 61
BÀ NGOẠI NƯỚC NGOÀI
Có một số thứ, trước đây không cảm thấy nó quan trọng gì, nhưng một khi đã dùng thì không thể rời nó ra được nữa, ví dụ như máy tính, ví dụ như điện thoại, ví dụ như cà phê.
Có những sự việc trước kia không phát hiện chẳng cảm thấy nó có ý nghĩa gì, một khi phát hiện ra thì thấy nó có vấn đề, ví dụ như có tiền mà không chơi bời bà xã cũng sẽ hoài nghi, ví dụ như người nổi tiếng vì tắc đường mà đến muộn sẽ bị nói là chảnh, ví dụ như sống chung mà không có con thì sẽ bị hiểu nhầm là có vấn đề.
Tôi hưng phấn lớn tiếng hét: “Nhậm Hàn, anh đúng là không biết nói lý, ai nói là anh không có năng lực? Ai nói là anh có vấn đề? Chúng ta vốn dĩ vẫn dùng các biện pháp an toàn, không có em bé cũng là chuyện bình thường mà”.
Nhậm ma vương nằm ở một bên giường trầm ngâm: “Vậy nếu như tin tức em có thai đã được công bố cho cả thiên hạ rồi?”
Đây rõ ràng là chuyện do tự anh gây ra, sao lại bắt em đi gánh vác hậu quả chứ?
Tôi nghiến răng, nghĩ đến chuyện còn phải đi giải thích cho bố mẹ biết cũng giận tím mặt: “Đáng đời anh, ai bảo không hỏi em trước đã đi nói với mọi người”.
Nhậm Hàn vỗ trán: “Ngưng Ngưng, không phải anh, là Bác Hy”.
Mặt tôi nghệt ra, lúc này mới biết hóa ra từ lúc Nhậm ma vương đi tìm Bác Hy, Bác Hy biết được hai người đã tái hợp, tuy có cắn răng chấp nhận, nhưng cũng để lại chút di chứng. Đó chính là như người ta vẫn nói, thấy người là than, đến chó mèo trong nhà cũng không bỏ qua cho bất cứ con nào gặp là khóc lóc nói: “Tôi thật sự yêu Ngưng Ngưng, nhưng cô ấy đã mang thai đứa con của Nhậm tiểu tử, cho nên tôi chúc phúc cho họ.”
Thế là, chưa đầy nửa tháng sau tội danh “gian phu dâm phụ” của tôi và Nhậm Hàn đã được thành lập, điều này vẫn chưa là gì, tin đồn có “tiểu nghiệt chủng” trong bụng cũng được truyền rộng ra ngoài thành truyền thuyết. Vì vậy, Nhậm ma vương mới vội vàng bắt tôi nghỉ việc.
Tôi lại nguyền rủa Bác Hy mười vạn tám nghìn lần trong lòng, tôi trượng nghĩa vỗ vai Nhậm Hàn an ủi: “Người sắp làm ông xã à, không cần buồn, chúng ta nói với người bên ngoài rằng đã sảy thai là được”.
Nhậm Hàn lạnh lùng gừ gừ hai tiếng, nhướn mày: “Nói với người toàn thiên hạ, em vừa vào cửa đã sảy thai, gia đình anh là gia đình bạo lực hay sao?”.
Tôi nước mắt tràn trề, tại sao lúc nào Nhậm ma vương cũng nghĩ xiên xẹo lời của tôi?
“Anh chính là cái loại điển hình chết vì sĩ diện sống chịu tội! Sảy thai cũng có rất nhiều nguyên nhân, ví dụ như trượt chân, ví dụ như ngã xuống giường, ví dụ như... dù gì phụ nữ mang thai đều là loại động vật trên bờ vực tuyệt chủng, rất yếu ớt.”
“Không được, kiên quyết không được!” Nhậm ma vương cố chấp. “Bất luận là như thế nào, đều chứng minh rằng anh đối xử không tốt với em, phương án này bị phủ quyết triệt để.”
Tôi nghe mà hai mắt cũng bốc hỏa, cũng nhảy từ trên giường xuống: “Vậy anh nói xem phải làm thế nào?”.
Nghe thấy lời này, Nhậm ma vương cũng hơi sững lại do cuối cùng dường như cũng nói đúng trọng tâm, cặp mày đẹp đẽ hơi giãn ra, nhẹ nhàng nhếch khóe môi lên nói: “Nhanh chóng có thai để bù vào!”.
Mười phút sau.
Tôi sớm đã bị lột sạch đồ kéo chiếc chăn lên đắp, cố ý thở dài vẻ đáng tiếc: “Ôi, em sớm đã nói là không được mà!”.
Nhậm ma vương bên cạnh vẻ mặt đen tối, chắc chỉ hận không thể ăn tươi nuốt sống tôi. “Bạch Ngưng, em cố ý!”
Tôi chớp mắt làm bộ ấm ức. “Chuyện này sao lại là em cố ý? Em sớm đã nói với anh hôm nay không được, anh không chịu nghe, đợi đến lúc cho lên miệng rồi, mới biết miếng thịt có vấn đề, có thể trách em sao?”
Nhìn thấy Nhậm ma vương tức giận điên cuồng, trong lòng tôi thấy rất thoải mái, cho nên nói, kinh nguyệt, thứ thần kỳ này có lúc rất có lợi. Ít nhất thì so với bọn kia chúng ta cũng mạnh hơn, dưới sự bảo vệ của kinh nguyệt mỗi tháng chúng ta có thể nghỉ ngơi mấy ngày.
“Nhậm thúc thúc, sao thế? Anh tự đi nhà vệ sinh giải quyết hay để em giúp anh?” Tôi cố ý sờ lên người Nhậm ma vương, thực ra trong lòng đã biết rất rõ tính cách của người nào đó dù có chết cũng vẫn cứng miệng, đừng nói là tôi giúp anh ấy, ngay đến tự mình cứu mình cũng chẳng được, tối nay chắc chắn buồn phiền rồi, ha ha ha!
Tôi vui vẻ cười híp mắt, thì đột nhiên nghe thấy Nhậm ma vương “hừm” lạnh lùng, dùng sức ôm chặt lấy tôi, cọ sát vào bên tai tôi, người nào đó mới liếm liếm vào bên vành tai đỏ ửng của tôi khẽ nói: “Ngưng Ngưng, anh không thoải mái, em cũng đừng mong sẽ được thoải mái”.
... (Lại phải tỉnh lược bớt đi, tự mình tưởng tượng nhé!)
Nửa giờ sau.
Nhậm ma vương trong lòng tràn đầy sự thỏa mãn đi tắm rửa trước, vứt lại lão nương đây đã bị anh ấy cắn đến mấy trăm lần đang trào dâng lửa giận, nằm sát vào trong tường.
NND, quân tử báo thù mười năm chưa muộn.
Một tuần sau, tôi lại là một trang hảo hán! Đến lúc đó sẽ cho anh thấy sự lợi hại!
Mấy đêm mưa rả rích, thuyền đến chậm lại gặp gió đầu.
Ba ngày sau, việc càng đau lòng hơn lại xảy ra... Sâu đang nghĩ dưỡng ở nhà lão nương đi siêu thị cùng mẹ, không cẩn thận bị ngã. Tuy hai mẹ con vẫn bình an, nhưng lại đẻ non, chồng của Sâu sợ hãi đã vứt bỏ tất cả công việc để bay về Trung Quốc với cô ấy. Bên Anh cũng biết được tin này, bà ngoại Nhậm Hàn cũng bay về để góp phần náo nhiệt với suy nghĩ một công ba việc là vừa bế cháu ngoan, vừa đi du lịch đồng thời khảo sát luôn thị trường Trung Quốc.
Dù gì đây cũng là chuyện vui, tôi mang một con gấu Pooh, một giỏ hoa quả, và một gã gay kiêu ngạo Nhậm Hàn đi thăm Sâu. Chồng của Sâu, Booker Ivan, tuy xét về vai vế thì là bề trên của tôi và Nhậm Hàn, nhưng thực ra vẫn chưa đến ba chục tuổi đầu. Bốn người chúng tôi ngồi xuống bàn bạc về việc đặt tên cho em bé cả một buổi chiều.
Ông bố trẻ bộ dạng rất vui vẻ, dùng thứ tiếng Trung bồi nói với chúng tôi là mình vừa xuống máy bay, thì thấy có con chim Khách bay qua báo tin vui, cứ nghĩ mãi trong đầu, cho nên muốn lấy chữ “Tiểu Điểu” hoặc tiếng kêu của loài chim Khách “Cơ Cơ” để làm biệt anh cho con trai. Kết quả anh ta vừa nói ra, cả ba chúng tôi đều đồng loạt im lặng.
Mấy năm nay, dưới sự dạy dỗ của Sâu, tiếng Trung của Ivan đã rất tiến bộ, nói chuyện với bọn tôi hoàn toàn không vấn đề gì. Nhưng như thế này thì xem ra Ivan đại thúc vẫn chưa thể hoàn toàn tiếp xúc được với ngữ cảnh của tiếng Trung. Mà hai cái từ gọi là “Tiểu Điểu”, “Cơ Cơ” này khi phát âm ra lại khiến ba người chúng tôi lập tức nghĩ đến một cơ quan đen tối nào đó.
Nhất thời không khí rất ngượng ngập, cuối cùng vẫn là Sâu thông minh đột xuất, lấy cái lý do “Không muốn con trai là chú chim nhỏ để ăn con Sâu là cô ấy” để từ chối cái tên mà chồng đặt. Tôi nhìn vào em bé, khuôn mặt nhăn nheo đỏ hỏn, hoàn toàn không có cái vẻ bụ bẫm như những đứa trẻ chiếu trên ti vi, xấu xí, chẳng kế thừa được khí chất đẹp đẽ của bố mẹ chút nào, trái lại chẳng hiểu sao trông giống như là con chuột nhỏ.
Tôi đang nghĩ không biết đưa ra ý kiến gọi thằng bé là “Tiểu Hao Tử”, có bị Sâu đánh chết không, thì lão thái thái đến.
Chòm sao lên hạ trăng xuống, lão thái thái ngồi xuống sofa trong phòng bệnh. Theo tôi quan sát thấy, Nhậm ma vương và mọi người thoắt cái đã trở nên rất nghiêm túc, liền biết được vị này là nữ chủ nhân của gia tộc, là đại CEO đương nhiệm của tập đoàn Lucy Faith chứ không phải là người tầm thường liền vội vàng co rúm vào góc tường.
Ai có thể ngờ được lão thái thái lại đưa mắt về phía xa trong phòng nhìn con dâu và cháu ngoan ánh mắt tinh anh cũng lướt qua chỗ tôi, tôi ở bên đó, nổi hết cả da gà.
Nhậm Hàn thấy vậy, nói nhỏ nhỏ gì đó với lão thái thái rồi dùng ánh mắt chỉ về phía tôi, nhưng đáng tiếc là những thứ học được trong sách không nhiều, với một chút tiếng Anh ít ỏi tôi chưa từng dùng, đến tiếng Anh cấp bốn cũng phải dùng các thủ thuật mới thi qua được, nên mặc dù tốc độ nói của Nhậm Hàn rất chậm, nhưng tôi vẫn chẳng hiểu được câu nào. Bên này Nhậm Hàn nói xong, lão thái thái ngẩng đầu nhìn tôi liên tục gật đầu và không ngừng mỉm cười.
Nhậm Hàn khẽ vẫy tay với tôi, nói: “Ngưng Ngưng.”
Tôi và Sâu cùng nhìn, thở dài. Được, cũng chẳng phải gặp quái thú. Chẳng còn cách nào, tôi bước nhanh đến trước mặt Nhậm Hàn và Lucy Faith, nhướn mày cười nói: “Grandma, nice to meet you!”. Nói xong câu này tôi chỉ biết cười ngốc nghếch.
Bà ngoại à, bà đừng trách cháu, cháu không biết sẽ lấy một người có dòng máu lai làm chồng, nên một câu tiếng Anh thông dụng như thế này phải nghĩ đến n lần mới có thể nói ra được. Thực ra cháu cũng muốn hỏi mấy câu, hỏi xem bà thích ăn gì, thích chơi gì, có thích nuôi chó nuôi mèo nuôi cá vàng không... chỉ là mấy người ở đây đều nói tiếng Anh như lẽ đương nhiên, cháu lại chẳng có mặt mũi nào mà nhờ phiên dịch.
“Good girl!” Lucy Faith ôm tôi rất nhiệt tình hào phóng, câu tiếp theo sau đó tôi chẳng hiểu chút nào.
Nghe mòng mòng trong đầu, cuối cùng ngôn ngữ Sao Hỏa của Lucy Faith cũng nói xong. Tôi cười he he hai tiếng ngốc nghếch, rồi nhìn chăm chú Nhậm Hàn ở phía sau lão thái thái, hy vọng anh ấy có thể giúp tôi phiên dịch một chút. Ai ngờ mặt Nhậm ma vương tái xanh, thực là nói không ra sự khó coi.
Len lén nhìn Sâu, đối phương cũng nhăn mặt lo lắng như sắp nhảy lên. Tôi nhìn trời, không biết lão thái thái đã nói cái gì mà mọi người lại phản ứng như vậy? Cùng lúc đó tôi nghe thấy tiếng trả lời của Lucy Faith dường như có chút không nhẫn nại, nhăn mặt hỏi lại câu: “Do you?”.
Lông mày hơi giãn ra, mắt sáng lên, câu này tôi nghe hiểu! Chính là hỏi tôi: “Cháu cảm thấy thế nào?”, “Có được không?”. Đầu óc tôi chầm chậm vận hành, mặc kệ vừa rồi Lucy Faith nói cái gì, dù gì lão thái thái cũng mở miệng hỏi rồi, vì muốn để lại chút ấn tượng tốt với bà ngoại tương lai, tôi không chút do dự trả lời luôn: “Yes! No problem!”.
Vừa nói xong câu này, Sâu liền vỗ trán tạo bộ dạng thảm thương, bên này sắc mặt Nhậm Hàn tái nhợt, môi tím tái. Nhưng mà Lucy Faith lại rất hài lòng với câu trả lời của tôi, cười lớn sau đó nói câu gì đó có vẻ là tán đồng với mọi người, vỗ vỗ vào tôi rồi bỏ đi cùng với trợ lý.
Phòng bệnh chỉ còn lại bốn người chúng tôi, tôi khe khẽ thở dài, chọc chọc vào Nhậm Hàn vẫn đang tắt điện: “Vừa rồi rốt cuộc lão thái thái nói cái gì?”. Chẳng chịu giúp đỡ em, đúng là không có nghĩa khí!
“...” Không có phản ứng.
Tôi tiếp tục chọc: “Sao vừa rồi anh không giúp em phiên dịch?”.
“...” Vẫn không có phản ứng. Tôi bỏ qua đi về phía giường bệnh, nhìn Sâu. “Sâu, vừa rồi lão thái thái nói gì?”
Sâu không chút đắn đo nhìn tôi, thở dài nói: “Không văn hóa, thật đáng sợ!”.
Tôi hoàn toàn phát điên, hoảng hốt kéo Ivan đại thúc hét lớn: “Vừa rồi lão thái thái nói gì!”.
Ivan nửa hiểu nửa không, lắc đầu nói: “Vừa rồi, dì Lucy Faith nói, vừa hay gần đây có khảo sát một hạng mục ở Trung Quốc, muốn ở lại Trung Quốc một thời gian, nhân tiện đợi con của cô sinh ra, hỏi cô cảm thấy thế nào”.
Ngây ra rất lâu, Sâu đã lấy lại được tinh thần, nói tiếp lời chồng: “Câu này rõ ràng là việc cậu mang thai đã truyền đến tai lão thái thái rồi, cháu mình đang định tìm cách để giải thích với Lucy Faith, cậu lại...”.
Câu tiếp theo, không cần nói cũng biết. Tôi đứng ngây người, hồn bay phách lạc.
Tối đó, Nhậm ma vương tiếp tục nói cho tôi, bà ngoại anh ấy rất dễ tiếp xúc, chỉ có điều hơi cố chấp, đặc biệt là rất ghét bị lừa dối, vậy hành động của tôi vừa rồi có bị coi là lừa dối không nhỉ?
Tôi nhìn Nhậm ma vương, anh ấy dường như nhìn thấu những gì trong mắt tôi ngẩng đầu, cau mày nói: “Bạch Ngưng, có một số chuyện anh vẫn chưa nói với em, mẹ anh là con một”.
Đất bằng nổi sấm lớn, tôi đứng ngây ra như đá tại chỗ, đầu óc đang suy ra vô số câu đồng nghĩa.
Mẹ Nhậm Hàn là con một.
Nhậm Hàn là con trưởng của dòng họ kiêm đứa cháu độc nhất.
Con của chúng tôi sau này sẽ là người thừa kế quan trọng số một của Lucy Faith.
Cho nên, Lucy Faith vô cùng coi trọng đứa cháu này.
Cho nên, chưa biết chừng việc khảo sát hạng mục kia đều là giả, mà đến Trung Quốc đợi đứa cháu ra đời mới là thật.
Cho nên, vừa rồi tôi đã thành kẻ đại nói khoác trong thiên hạ.
Bây giờ nói không đồng ý kết hôn, cũng chẳng kịp nữa rồi.
CHƯƠNG 62
ĐỘT BIẾN
Bỗng dưng có bà ngoại ở nước ngoài xuất hiện, khiến cho tôi bận luôn chân luôn tay.
Lại bởi vì tôi vô tình đã lừa bà ngoại chuyện mang thai, nên tôi bắt đầu phải sống những ngày lo lắng căng thẳng, để trở thành cái thân phận “Nhậm phu nhân” như thế này càng sợ hãi và hoài nghi hơn. Những chuyện khiến tôi sợ hãi và lo lắng rất nhiều, ví dụ như bố mẹ của Nhậm Hàn tiếp nhận tôi cũng là vì trong bụng tôi có Bảo Bảo, ví dụ như Nhậm Hàn cứ luôn hy vọng sau khi tôi kết hôn sẽ nghỉ việc hoặc đổi việc, tôi có nên đồng ý không; hay không biết Kiều Kiều có đến làm hỏng lễ cưới không; không biết mẹ có lớn tiếng hét bắt tôi đi nói với Nhậm Hàn nếu như không có tòa nhà cao mười tám tầng thì nhất quyết không gả con gái không.
Thế là, dưới những áp lực nặng nề đó tôi bắt đầu quan tâm đến các bộ phim tình cảm gia đình như Băng dính hai mặt, Con dâu vượt qua bảy mươi hai hồi, Tôi và vợ trước yêu nhau.
Thứ Bảy, Nhậm ma vương đang cùng tôi vừa xem Phía sau chuyện bà mẹ thiêu căn phòng giá cao của Các vấn đề bất thường, vừa thảo luận xem Tết Đoan ngọ rốt cuộc là về nhà anh ấy đón Tết hay là về nhà tôi đón Tết thì chuông điện thoại vang lên nghe rất vui tai, tôi vẫn thản nhiên nằm cuộn tròn trên sofa ăn khoai chiên. Chúng tôi đã có giao hẹn, liên quan đến việc sau khi kết hôn các việc đại sự ở trong nhà như nghe điện thoại, nấu cơm, dọn vệ sinh tất cả giao cho Nhậm thúc thúc đảm nhiệm.
Tuy bây giờ chúng tôi vẫn chưa chính thức là vợ chồng, nhưng đối với nghĩa vụ này, Nhậm Hàn rõ ràng rất vui vẻ. Nhưng mà, chẳng mấy chốc, sau khi Nhậm thúc thúc nhận điện thoại, mặt liền tối sầm lại như trời sắp muốn mưa, thấy vậy, tôi liền cau mày, lẽ nào mới có mấy ngày mà Nhậm thúc thúc đã muốn bãi công không làm việc nhà nữa sao?
Tôi cẩn trọng thở, ôm lấy đống khoai chiên căng thẳng hỏi: “Là mẹ anh gọi điện đến à?”.
Nhậm ma vương chẳng ngẩng đầu lên, mặt u ám “ừ” một tiếng rồi coi như hết chuyện. Tôi suy nghĩ, không đúng không đúng, chúng tôi sắp kết hôn rồi, thì không nên gọi kiểu “bố anh, mẹ anh” nữa, tối qua khi Nhậm ma vương cùng tôi về nhà cũng gọi bố, mẹ khiến cả hai rất vui.
Tôi ổn định lại tinh thần, quyết định dịu dàng hỏi cho ra nhẽ: “Gọi đến làm gì?”.
Lần này Nhậm ma vương chẳng thèm để ý đến tôi nữa.
Tôi nghẹn nghẹn giọng, hận không thể tát cho mình một cái. Đại kỵ đại kỵ, làm sao có thể hỏi anh ấy mẹ con họ nói chuyện gì? Đây chẳng phải là xâm phạm quyền riêng tư của ông xã sao!
“Hay là thế này được không, tối nay em nấu cơm?” Nói xong, Nhậm ma vương vẫn mím chặt môi không nói, rất lâu sau mới lấy bao thuốc trong túi ra, lạch tạch châm lửa hút thuốc, điều này khiến tôi rất ngạc nhiên.
Nhậm Hàn ngoài khi ngồi viết bản thảo, soạn kế hoạch ra, bình thường rất ít khi hút thuốc.
Càng không hút trước mặt tôi. Để phòng tránh trường hợp tôi bị hút thuốc thụ động, anh ấy đều ra ngoài ban công hút.
Nhưng bây giờ...
Tôi đang do dự xem nên nổi cáu không, theo kiểu: “Anh lại dám hút thuốc trong phòng khách”, hay là tiếp tục giả vờ yếu ớt để uy hiếp, thì nghe thấy tiếng Nhậm Hàn u ám nói: “Tiêu Phù chuẩn bị có con rồi”.
Tôi sững lại, hai giây sau mới cất tiếng kêu kỳ quái. “Chị ấy chuẩn bị có con thì liên quan gì đến anh?!” Thấy Nhậm ma vương mặt mày nhăn nhó, khổ não, buồn bã, tôi muốn không ghen cũng không được. Đây là gì chứ? Chị Tiêu Phù đã kết hôn, chúng ta đã biết từ lâu rồi, nhưng chị ấy chuẩn bị muốn có con lại còn đặc biệt gọi điện đến báo cho Nhậm Hàn, là có ý gì chứ.
Tôi thò vuốt mèo ra: “Nói! Không phải hai người có gian tình chứ?”.
Nhậm Hàn véo véo má tôi. Tiện tay gõ vào đầu tôi nói: “Cái đầu đáng ghét của em lại nghĩ ra hình ảnh kỳ quái gì vậy?”.
Tôi ôm lấy đầu lặng lẽ rơi nước mắt, đâu có phải như vậy đâu? Rõ ràng là tại cái dáng vẻ khổ sở buồn bã đó của Nhậm ma vương dụ dỗ khiến tôi nghĩ lung tung... Đang ấm ức thì nghe thấy tiếng Nhậm Hàn thở dài: “Vừa rồi Lưu tổng có gọi điện đến, muốn anh khuyên Tiêu Phù nghỉ việc”.
Tôi kinh ngạc, không nói gì.
Nhậm Hàn trong công ty ngoài việc quản lý phòng Phóng viên ra, còn là phó tổng, bảo anh ấy thay sếp tổng đi khuyên nhân viên từ chức, một là biểu thị sự tôn trọng, hai cũng là hợp với quy trình. Nhưng mà, dùng từ nói trắng ra đó là...
Sếp tổng, ông thật là quá... quá... quá vô sỉ!
Bình tĩnh lại, cuối cùng cũng hiểu rõ vì sao sắc mặt Nhậm Hàn lại ai oán thế.
Chị Tiêu Phù chuẩn bị có em bé, bên này sếp tổng biết được tin lập tức bảo Nhậm Hàn đi khuyên nhủ, nói rõ ra là sợ phải nuôi người không làm gì cả năm. Cái việc làm khiến thiên hạ sỉ vả này, sao sếp tổng không tự mình ra mặt, giao cho Nhậm Hàn cũng được sao.
Tôi líu lưỡi: “Nhưng mà, chị Tiêu Phù là nhân viên lâu năm, lại làm việc rất tốt, sếp tổng sao nỡ làm thế chứ?”.
Nhậm Hàn cười lạnh: “Sếp tổng cũng là người, cũng phải ăn cơm, nuôi người ta ăn không một năm, thì dù có năng lực hơn nữa cũng thế nào? Càng huống hồ, kế hoạch bất ngờ thay đổi, ngộ nhỡ Tiêu Phù sinh con rồi không muốn quay lại công ty làm nữa, vậy Lưu tổng mới thực sự là người thiệt”.
Tôi bĩu môi, dùng hai chữ tổng kết: “Gian thương!”.
Nhậm Hàn vỗ vỗ tôi nói: “Bỏ đi, chuyện này anh sẽ xử lý, em đừng nói ra ngoài là được rồi”.
“Vâng.”
Nghe thấy vậy, Nhậm Hàn đứng dậy, tôi đang muốn nói “đói sắp chết rồi mau đi làm cơm”, thì nhìn thấy Nhậm ma vương uyển chuyển quay người cười gian: “Vừa rồi hình như có người nói muốn làm cơm?”.
Nói thầm như vậy, hóa ra vừa rồi anh ấy cũng nghe thấy!
Thứ Hai, tuy tôi cố gắng giả vờ bình tĩnh, nhưng khi đến công ty vẫn không kìm nén được việc đưa mắt nhìn trộm chị Tiêu Phù hai cái. Cùng là phụ nữ, cùng là người có gia đình, tôi hoàn toàn có thể hiểu được cảm nhận của chị Tiêu Phù, bây giờ có rất nhiều doanh nghiệp mà phụ nữ không có cách gì để leo lên được vị trí cao, nói cách khác là, không có cách gì được làm ở cái vị trí đúng với năng lực của mình.
Bởi vì trong mắt của ông chủ, phụ nữ mãi mãi không ổn định, đợi sau khi bọn họ kết hôn, việc quan trọng nhất trong cuộc sống sẽ chuyển sang phía gia đình, điều này chắc chắn sẽ ảnh hưởng đến công việc, thỉnh thoảng bọn họ sẽ nổi nóng rồi còn mang theo cả tâm trạng cãi nhau với chồng đến office nữa.
Tương lai, phụ nữ còn phải có con, sợ bức xạ của máy tính, sinh con rồi, sẽ có rất nhiều chuyện phiền phức. Cho nên, Tiêu Phù và Lý Tử Nho cùng vào công ty một lúc, chẳng mấy năm sau, Lão Đại dựa vào phán đoán xuất sắc và ngòi bút sắc bén đã giành được chức vụ trưởng phòng. Còn chị Tiêu Phù, cho đến hôm nay, cũng vẫn chỉ là một biên tập viên cao cấp.
Phụ nữ mãi mãi không được ưu tiên, sếp chỉ cần nhìn thấy nhân viên nam giới nỗ lực tiến lên trong công việc, nhưng lại không nhìn thấy nhân viên nam cũng có rất nhiều tật, ví dụ như mạo hiểm, ví dụ như không đủ cẩn thận, những việc này đều cần phụ nữ đến giúp sức. Cũng vì vậy, mặc dù chị Tiêu Phù có lỗ lực hơn nữa, cũng vẫn bị vứt xó.
Nghĩ đến đây, trong lòng tôi hơi hơi có chút cảm thấy thê lương.
Có lẽ, Nhậm ma vương cứ muốn tôi nghỉ việc cũng là vì sợ tôi phải đối mặt với ngày này chăng?
Tay tôi đặt trên bàn phím mà đầu óc lởn vởn tận đâu đâu. Nghiêng đầu nhìn, Xán Xán đang cầm thước cười với tôi: “Cậu đã yêu chị Tiêu Phù rồi à? Nhìn gì mà thất thần như vậy?”.
Chị Tiêu Phù vẫn đang tập trung xem bản thảo đột nhiên ngẩng đầu lên mỉm cười: “Tiểu Ngưng Tử, không phải chứ? Chẳng phải chỉ là lần trước nói mời em uống trà sau đó chị có việc nên chưa đi được, mà em phải nhìn chị đến mức đó chứ?”.
Tôi im thít, nhìn chị Tiêu Phù không nói.
Chị Tiêu Phù từ trước đến nay chưa từng mời tôi uống trà, càng chưa từng có hẹn, đột nhiên lại nói dối như vậy trước mặt mọi người, lẽ nào chị ấy đã biết nội tình?
Tiểu Duy nghe thấy vậy, lắp bắp nói: “Chẳng... chẳng trách, nhưng... nhưng mà chị Tiêu Phù... chị phải mời uống trà vì chuyện gì vậy?”.
Chị Tiêu Phù chậm rãi nhếch miệng lên, ra vẻ trầm tư. “Chuyện này à... chiều quay lại sẽ nói với mọi người. Tiểu Ngưng Tử, sắp nghỉ trưa rồi, đi thôi, chúng ta ra ngoài uống trà bù lần trước.”
Trong quán trà, chị Tiêu Phù nói thẳng vào vấn đề: “Bạch Ngưng, có phải Nhậm Hàn đã nói gì với em không?”.
Quả nhiên là thăm dò tin tức, tôi im lặng, cúi đầu uống cà phê.
Chị Tiêu phù thấy vậy, dường như cũng nhìn thấu suy nghĩ của tôi cười nói: “Không sao cả, không phải chị muốn thăm dò tin từ em, tin em và Nhậm Hàn sắp kết hôn đã lan truyền khắp nơi rồi, chị cũng không ngốc nghếch đến mức muốn em giúp chị”.
Tôi cắn răng, há mồm muốn nói nhưng cuối cùng lại chẳng nói được gì, cứ cảm thấy chị Tiêu Phù khác với bình thường, trên người mọc đầy gai, bức ép người khác.
Chị Tiêu Phù nhướn mày: “Bạch Ngưng, không cần căng thẳng, chị sẽ không làm khó em. Chị gọi em đến đây, chỉ là muốn nhờ em chuyển lời đến Lưu tổng và Nhậm Hàn, không cần phải khuyên chị”.
Tôi ngây mặt, sững sờ: “Chị Tiêu Phù chị đã muốn nghỉ việc sao?”.
Chị Tiêu Phù nhếch miệng lên, cười rất tự tin, bình tĩnh: “Không, chị có thai rồi”.
@by txiuqw4