sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Chương 18: Linh - Cô Bé Bán Hoa Hồng Bên Bờ Hồ

Ban ngày thời còn ở Hà Nội, tôi hay đi lang thang khắp các con phố để rồi đêm xuống lại quay về với Bờ Hồ quen thuộc. Đôi khi cũng chẳng biết làm gì, chỉ là có một chỗ để ngồi nghỉ chân và ngắm người qua lại, vì nghe Hà Nội về đêm đẹp như trong bài hát nào đó... "Hà Nội đẹp nhất về đêm..."

Ở Bờ Hồ có những em sinh viên đi bán hoa, đừng nhầm với hai từ "bán hoa" trong ngoặc kép nhé, ở đây là bán hoa thật, bán hoa hồng cho các đôi yêu nhau. Đợt đó, tôi đang đi dạo quanh hồ thì có một cô bé đến mời tôi mua hoa. Lúc đầu tôi tưởng cô bé đó đùa mình nhưng hóa ra cô mời thật:

- Anh mua giúp em một bông nhé!

- Anh chưa có người yêu em ơi.

- Thì anh mua về để ở nhà cắm cũng được mà.

- Thế anh mua tặng em nhé?

- Ơ.

Tôi liền mua một bông hoa tặng lại cô bé và bỏ đi. Câu chuyện sẽ dừng lại ở đó nếu như hôm sau cô bé không đi bán hoa, cô bé thấy tôi liền chạy đến làm quen.

- Anh hay lên Bờ Hồ nhỉ? Em thấy anh mấy lần rồi.

- Uh, anh buồn buồn là lại lên đây ngồi.

- Anh hay buồn lắm à?

- Không hẳn, mà anh thích đi lượn lờ vậy đó, đi đi đi lại cho đỡ bí. Hôm qua bán hết hoa không em?

- Em bán được hết, còn lại đúng một bông.

- Sao lại hết mà còn đúng một bông?

- Một bông anh tặng em đó.

- Sao không bán đi, giữ làm gì em.

- Anh tặng mà, em đâu có bán được, với lại hoa hồng em mua có 1-2K, về bán 10K là có lãi rồi.

- Ăn nhiều vậy cơ à? - Tôi vừa nói vừa cười. - Thế hôm nay còn nhiều không?

- Còn cỡ 20 bông, mà ế quá, anh đi bán với em không? - Cô bé vừa nói vừa nhìn tôi kiểu “Theo em đi khắp thế gian” ấy..

- Uh thì đi, anh cũng chả làm gì.

Hai anh em đi một vòng quanh hồ, gặp ai cũng mời mua nên chốc lát giỏ hoa chỉ còn lại vài bông. Chắc tại tôi có duyên bán hàng, mời đôi nào là đôi đấy mua, chả phải nói gì nhiều, đến mời là mua luôn.

- Em hay bán ở đây thôi có đi đâu bán nữa không?

- Em bán đây với loanh quanh Hồ Tây nữa, nếu không bán được thì tầm 8 giờ em lên Hồ Tây.

- Vậy là hôm nay không lên Hồ Tây nữa nhỉ? Sắp hết rồi này.

- Vâng, nhờ có anh đấy. Anh ăn tối chưa, em mời anh đi ăn. - Cô bé vừa nói vừa cười.

- Anh ăn rồi, em chưa ăn à?

- Chưa, lúc chiều em học về là đi luôn, với lại em cũng ăn linh tinh nên không đói.

- Vậy đi kiếm gì ăn đi.

- Anh cầm hộ em đống hoa. Cô bé vừa nói vừa đẩy bó hoa cho tôi rồi chạy đi.

Trong lúc cô bé đi mua đồ ăn thì tôi ngồi đó, nhìn ngắm dòng người qua lại và ngắm những bông hoa và thầm nghĩ “Cái gì bây giờ cũng kiếm ra được tiền, chăm chỉ một chút là có cả trăm nghìn một ngày mà không phạm pháp”. Chợt có một đôi đi đến và nói “Bán em 1 bông đi anh”. Không biết có phải tôi có sức hút hay do cặp đôi đó hút khách mà họ vừa dừng lại mua xong thì 3-4 đôi nữa cũng mua theo. Vèo cái hết sạch luôn. Khách giãn ra dần và tôi thấy cô bé đứng từ xa vừa nhìn vừa cười, cái đầu ngó ngó nghiêng nghiêng của cô khiến tôi thấy sao dễ thương quá, bắt gặp ánh mắt của tôi, cô chạy lại nói:

- Kiểu này mai em phải lấy nhiều nhiều, chia cho anh một ít bán mới được.

- Thôi, anh bán hộ em cho vui, chứ anh bán làm gì mà lấy nhiều.

- Lấy nhiều để anh bán hộ em chứ làm gì nữa. Con bé cười giòn, đưa cho tôi cái bánh mì cũng giòn như nụ cười của cô.

- Sao biết anh thích ăn bánh mì thế?

- Em không biết, em đoán thế thôi.

- Chắc anh bán được nhiều là do ngồi xe lăn đấy, mai anh cho em mượn xe lăn. - Tôi cười đáp lại cô.

- Em thích nhìn anh cười. - Tự dưng con bé nó nói.

- Sao thế?

- Anh cười nhìn anh vui lắm. Chứ mấy lần trước đi qua nhìn mặt anh đăm chiêu, suy tư thấy sợ sợ và buồn theo.

- Cười như thế nào? - Tôi hỏi lại với vẻ nghiêm trọng.

- Như này này. - Và con bé cười tít mắt lại.

- Rồi, để anh thử. - Đang định cười thử thì cô bé ngắt lời.

- Anh đừng thử, cười thì phải xuất phát từ trái tim cơ, nếu ta cứ gượng cười thì nụ cười đó còn buồn hơn đấy anh. Thế nên là đừng bao giờ gượng cười anh nhé.

Mắt con bé đăm chiêu nhìn tôi, nheo mắt lại và cười. Lúc đó ánh đèn đường vàng vàng chiếu lên cái mái tóc ánh tím của cô khiến tôi thấy vui lạ, khiến tôi thấy cô cười mà cười theo chả cần lý do.

- Nhà anh ở đâu? - Cô bé cắt đứt cái khoảnh khắc của tôi bằng câu hỏi.

- Đội Cấn.

- Em ở Thanh Xuân.

- Thanh Xuân mà ngày nào cũng lên tận đây bán à?

- Vâng, hoa em lấy từ sáng bên Quảng Bá ấy rồi về nhà để đến tối mới đi bán.

- Sao em không để tối lấy?

- Tối lấy thì làm gì còn hoa đẹp anh, với lại tối lấy đắt hơn lúc sáng, sáng em đi sớm tầm 3 giờ sáng thì lấy được hoa rẻ với lại tươi nữa. - Con bé ngồi kể lể. - Anh có em gái không? - Cô hỏi tiếp.

- Anh có, một đứa em gái, chắc cũng tuổi em. Em sinh năm bao nhiêu?

- 91 ạ.

- Vậy bằng tuổi nó.

- Bạn ấy đang học gì thế ạ?

- Đại học Hải Phòng. Em thì sao?

- Em đang học cao đẳng … (cao đẳng hay trung cấp gì ấy tôi quên mất rồi). - Em gái anh chắc xinh lắm nhỉ?

- Sao em lại hỏi vậy?

- Vì trông anh cũng đoán đoán ra.

- Anh đẹp trai quá hả?

- Vâng, anh đẹp trai.

- Nói chung là anh giống bố, còn nó giống mẹ, cả bố mẹ anh đều đẹp nên anh với nó đẹp là vậy.

Tào lao vài chuyện trên trời dưới đất rồi cô xin phép ra về, đồng hồ ở Bưu điện Hà Nội đã điểm 10 giờ tối. Chia tay tôi, cô hẹn nếu mai tôi lên thì cô sẽ gặp. Hồi đó chả hiểu sao tôi lại không xin số điện thoại.

Từ đó, cứ thi thoảng chiều chiều tôi lại lên Bờ Hồ bán hoa. Và được trả công là một bữa tối. Cô còn định chia tiền lãi cho tôi, nhưng nói thế nào tôi cũng không nhận, tôi chỉ là lên hồ chơi và thử công việc bán hàng này để cảm nhận dư vị khác của cuộc sống thôi.

Có hôm tôi không lên được hồ, hôm sau lên cũng không gặp cô, sau đó khoảng một tuần lên hồ, tôi đều không gặp được cô, hỏi han mấy đứa bán cùng thì chúng nó nói không biết. Tự dưng hôm sau, tôi gặp một thằng nhóc cũng bán hoa, chơi khá thân với cô bé đó nên tôi liền gọi lại và hỏi:

- Mấy hôm nay Linh có đi bán không em?

- Mấy hôm trước nó có đi, mà 3-4 hôm nay không thấy đâu. Nó có hỏi anh đó.

- Hỏi gì thế em?

- Hỏi là nếu có gặp anh thì đưa số điện thoại của nó cho anh. Số đây này anh. Thằng bé đưa điện thoại cho tôi lấy số.

- Vậy hả, anh cảm ơn nhé.

À, quên chưa giới thiệu với các bạn, cô bé đó tên Linh, khá xinh xắn và nhanh nhẹn, có tinh thần tự lập rất cao. Vừa nhận được số điện thoại của Linh, tôi vội gọi hỏi thăm cô.

- Alo, có phải số của Linh đó không?

- Anh Ngọc Anh à?

- Sao em biết là anh?

- Em không biết, em đoán thôi.

- Mấy hôm nay nhiều tiền rồi hay sao mà không đi bán nữa thế? Anh lên mà không thấy đâu. Định gọi để đòi mấy cái bánh mì. Mấy hôm không có bánh mì ăn, toàn phải đi ăn phở.

- Mấy hôm nay em mệt nên ở nhà, để mấy đứa bạn nó đi bán.

- Mệt như nào thế?

- Mệt kiểu con gái thôi anh.

- À, thế thì nghỉ ngơi đi, khỏe rồi lên bán lại.

- Anh Ngọc Anh này! - Linh gọi giật giọng có vẻ ngập ngừng.

- Em sắp nghỉ bán rồi, chắc không gặp lại anh được nữa.

- Em đi đâu à?

- Dạ, nhà em sắp chuyển về nội, ở tít trên Lạng Sơn, em cũng sắp học xong rồi. Còn có một tháng nữa, có lẽ học xong em về luôn.

- Vậy hả? - Giọng tôi trùng xuống, một cảm giác không vui ào đến. Tình cảm tôi dành cho Linh chưa tới đến mức yêu, đơn giản tôi thấy quý mến cô nên cũng đủ khiến tôi buồn khi biết tin này.

- Thời gian qua, em cảm ơn anh đã tâm sự, đã làm cho em vui mỗi lúc em buồn. Cảm ơn anh nhiều lắm!

- Ok, nghỉ ngơi đi, mấy hôm nữa lên hồ làm bữa chia tay nhỉ?

- Chắc chắn rồi anh. Anh này... em quý anh lắm.

- Anh cũng vậy.

Và rồi tôi cúp máy, trời lúc này lất phất mưa phùn, cơn mưa đặc trưng của mùa thu Hà Nội, trời không quá lạnh nhưng làm tôi rùng mình buốt buốt đâu đâu đó trong lòng. Lặng tìm chỗ trú gần khu vực Hapro và tôi cứ ngẩn ngơ suy nghĩ. Cảm giác buồn, có chút mất mát khi sắp phải xa đứa em gái nhỏ dễ thương, xa đứa dạo quanh hồ, xa sự thao thao bất tuyệt của Linh…

Thế rồi Linh cũng về Lạng Sơn mà không có buổi gặp mặt “làm bữa chia tay” như đã hứa, sau này tôi vẫn liên lạc với cô qua điện thoại và Internet. Cách đây khoảng hơn 1 năm thì Linh nhắn tin cho tôi, thông báo chuẩn bị lấy chồng, chồng cũng ở Lạng Sơn luôn, cô mời tôi có dịp lên đó thì tới nhà cô chơi. Rồi từ đó, tôi tiếp tục bước trên con đường không bằng phẳng của bản thân nên cũng không liên lạc với Linh nữa. Khi ngồi viết ra những dòng này, tự dưng tôi nhớ cô ấy, nhớ quãng thời gian bán hoa vui vẻ, thế là tôi nhấc điện thoại gọi cho Linh và ai đó nói là nhầm số. Hy vọng một ngày Linh nhớ ra tôi sẽ gọi lại...

Vậy là cuộc sống của tôi lại tiếp tục, tiếp tục khám phá những bước tiếp theo trong cuộc đời. Đôi khi, những gì thoáng qua như vậy để lại cho chúng ta chút cảm nhận sâu sắc hơn về cuộc sống, về những người mà ta đã gặp trên đường đời. Chưa đủ yêu, nhưng cũng để lại một chút xao xuyến trong lòng. Tình cảm, đôi khi cũng là một trải nghiệm dễ thương trong cuộc sống.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx