sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Chương 19: Xã Hội Xô Bồ, Sống Đơn Giản Sẽ Làm Tê Liệt Sự Tự Tin

Ngày xưa, sau đợt thi Miss vOz, tôi có quen một thằng em, anh bạn này quen cũng rất là tình cờ từ lúc tổ chức offline. Khi tôi về đến nhà, mở điện thoại lên thì thấy tin nhắn, tưởng mấy bạn thi Miss nhắn tin nhưng không phải, số lạ hoắc.

- Anh có mệt không? Ngủ sớm anh nhé. Tôi giật mình thót cái khi đọc tin nhắn đó.

- Cũng bình thường thôi em ơi. Ai vậy?

- Em D. thằng cu khi nãy tìm địa điểm cho anh đấy.

- À, cảm ơn em nhé, anh về nhà rồi, không mệt lắm. Được cái vui.

Rồi từ đó, đêm nào D. cũng nhắn tin chúc tôi ngủ ngon, còn tôi thì trả lời lại bình thường. Đến một hôm D. nhắn.

- Cafe không anh?

- Ok, ngồi đâu đây?

- Cafe Trang ở Đội Cấn gần nhà anh nhé? Để em chạy qua đón anh.

- Thôi, ra đi, nhắn anh cái địa chỉ lát anh đi bộ ra.

Quán cafe này nếu tôi nhớ không nhầm thì nó nằm gần chỗ chung cư 195, chỗ tôi ra đó cũng gần, đi xe lăn ra đấy chắc chỉ mất 5 phút. Ra đến nơi thì D. đã ngồi đó từ lúc nào rồi, và ánh mắt D. nhìn tôi đến bây giờ tôi cũng không quên được, ánh mắt đầy ngạc nhiên xen chút gì đó kỳ quặc.

- Anh đi bộ ra thật à? Tưởng anh đi taxi.

- Ừ, nhà anh ngay gần đây mà.

Đó là lần đầu tiên D. và tôi nói chuyện với nhau sau những tin nhắn hàng đêm. Sau này, D. có nói với tôi là ấn tượng vụ đi bộ ra của tôi mãi, D. tưởng tôi không đi lại được, luôn phải có người đẩy nên hôm đó tôi nói đi bộ ra, D. ngạc nhiên và cảm thấy khâm phục tôi.

Chúng tôi ngồi nói chuyện với nhau về tình yêu, chuyện đời và cả những gì D. đã trải qua. Khác với những bạn bè cùng trang lứa 9x khác, D. khá già dặn và sau khi nghe những gì D. đã làm, tôi hiểu tại sao cậu lại già dặn đến vậy. D. bươn chải vào đời quá sớm và tay đã từng nhúng «chút chàm» thì việc già hơn tuổi hoàn toàn là điều dễ hiểu.

- Em đang làm gì?

- Trắng thì em làm nhân viên kinh doanh cho một công ty nhỏ. Đen thì em làm linh tinh mấy việc xã hội thôi anh.

- Trắng là sao? Đen là sao? Việc xã hội tức là sao em?

- Trắng là lương thiện, đen là phạm pháp. Việc xã hội em làm thì là làm bóng, làm số, làm tiền, thỉnh thoảng đi đánh bạc gạo.

- Kiếm được không?

- Bóng bánh thì em lấy trang từ tổng về giao cho khách, ăn com.

- Anh không hiểu lắm, rõ hơn đi? Mà không nói được thì thôi, anh chỉ tò mò một chút.

- Ồi, có mẹ gì phải giấu đâu anh. Ăn com tức là anh phụ thuộc vào tổng số tiền khách chơi qua lại mà bên tổng trả tiền cho em. Khách đánh càng nhiều thì em càng được nhiều. Đại khái trung bình mỗi tuần chả làm gì cũng có khoảng 20 củ.

- Nhiều vậy cơ á?

- Vâng, khách bên em được cái cũng chuẩn. Nhưng mà chả biết thế nào anh ơi! Nay sống mai chết. Khách ẩu thì mình phải trách nhiệm. Đôi khi em cũng phải thầu vào với tổng, ví dụ đầu bên em lấy là đô 7, tức là 7k/xu, em giao cho khách đô 15 hoặc 20. Thầu vào khoảng 5 giá. Khách thắng thì mình cũng mất tiền. Cuộc sống của mình ra sao cũng chẳng phụ thuộc vào mình. Giống như dân lô đề ấy, một ngày kết thúc lúc 19h30, số quay xong thì biết số phận mình "ra đảo" hay "về bờ"...

- Thế em có chơi không?

- Lúc có lúc không anh ạ. Nhưng mà thường em giữ mình cách xa cái phím Enter, dễ tai nạn lắm. Tiền cờ bạc, nó "bạc" lắm anh, chả có ai giàu được vì nó đâu.

-...

- Mệt mỏi lắm anh ạ. Tiền cũng có giữ được đâu. Quan hệ, các bạn, xã hội, chơi bời...nó cứ cuốn đi. Thật sự em chỉ muốn sống sao cho thoải mái nhưng trót bước vào rồi, giờ rút ra khó lắm anh ạ. Đặc biệt cái việc làm tiền, nó thất đức lắm anh. Lãi 1, 2K người ta còn không chịu được, nói gì đến 5K, 7K...

D. nói một lúc quanh chuyện “Đen” của cậu thì bỗng câu chuyển xoay sang chuyện yêu đương.

- Người yêu em đang học gì? Thấy trên Facebook quấn quýt nhỉ.

- Đang học khoa Tiếng Anh ở Nha Trang ấy anh.

- Yêu lâu chưa?

- Bốn năm rồi

- Cưới thôi chứ?

- Chưa, em cũng đã ổn định đâu, cái việc em đang làm chỉ là tạm thời thôi, về lâu về dài làm sao được, với lại chẳng có gia đình nào muốn con gái lấy một thằng làm mấy cái nghề xã hội như em.

- Em nói vậy thì anh thấy hơi lo cho anh đấy.

- Lo gì anh?

- Thì em nhìn anh mà xem, đẹp đẽ anh giấu vào bên trong, xấu xa phô hết ra ngoài như này. Ai yêu anh họ cũng ngại và trên hết là gia đình người ta nữa.

- Cũng đúng, mà kệ anh ơi. Ai đủ yêu thương thì sẽ vượt qua được hết thôi. Anh còn có ý chí, có nghị lực, rồi người ta cũng sẽ nhìn thấy cái tốt của anh, chứ em được cái vẻ bề ngoài rồi một ngày nó cũng xấu đi.

- Ừ, như vậy nó mới sóng gió em ạ. Chứ cuộc sống yên ả quá sẽ làm tê liệt sự tự tin mà. Em biết tại sao cốc cafe em đang uống nó lại có vị đắng không?

- Sao anh?

- Để khi cho đường em biết được cảm giác ngọt ngào hạnh phúc như thế nào.

Chuyện con gái là cái chuyện muôn thuở của hai thằng đàn ông khi ngồi với nhau, không bình luận em này xấu em kia xinh, bàn đối diện trông “ngon” nhỉ, thì sẽ là chuyện thất tình. Thời gian đó tôi cũng mới chia tay người yêu vì những điều không mong muốn, thế nên sau đó cũng tự dặn lòng “kiếm được một người đủ yêu thương để đi đến hết cuộc đời bây giờ rất khó”. Chính vì cái suy nghĩ đó sau này tôi mới biết nó ảnh hưởng đến bản thân như thế nào. Có rất nhiều chuyện liên quan đến chiếc xe lăn làm cho một thằng mang ý chí sắt đá và mạnh mẽ nhất cũng phải ngồi lặng lại nhìn mọi thứ trôi qua.

Sau buổi hôm đó có gì D. cũng gọi tôi, khi thì trà đá, khi thì cốc bia. Còn nhớ có những lần trong túi hai thằng chỉ đủ tiền bia chứ không còn tiền mồi, vì D. mới chết bóng xong, cái khó ló cái khôn, tôi với D. nhậu với rau sống và tương ớt.

Thế rồi D. cũng kể tiếp chuyện đời của mình, kể về những kỉ niệm, khó khăn trong cuộc sống, trong cái công việc “xã hội” của nó như thế nào, khó khăn như thế nào để bố mẹ người yêu chấp nhận. Làm như thế nào để người yêu có một cuộc sống thật hạnh phúc. Nhưng đổi lại tất cả những cái đó là cái kết thúc không được đẹp. Cô bé kia đi yêu người khác. Câu chuyện cuốn hai thằng con trai từ cốc bia này đến cốc bia khác, hình như trong lúc say thì người ta tâm sự được nhiều hơn, nhiều cái để nói ra. Và cứ thế, mỗi lần các bạn cần tâm sự, ngồi với nhau nhâm nhi một ít lạc, một ít men bia để câu chuyện bắt đầu một cách dễ dàng.

Ngoài chuyện yêu đương, thì chuyện đời D. cũng có khá nhiều thứ để nói, nhưng có lẽ D. không muốn tôi viết nhiều ra đây, có thể sẽ ảnh hưởng tới D. sau này khi có ai đọc được, cho nên tôi chỉ nói qua qua thôi. Tôi biết một ngày nó kiếm ra nhiều tiền như thế nào, những việc nó đang làm, rồi đến những chuyện thanh toán lẫn nhau trong giang hồ,... nhưng làm con người nên để cho tôi một đường lui các bạn ạ. D. “chết” là vì vậy, nó đâm đầu vào làm những việc “xã hội” đó và dính sâu đến mức không gỡ ra được, đến lúc gỡ ra thì quá muộn rồi. Tôi cũng khuyên nhiều, cũng nói nhiều mà mãi đến sau này nó mới dứt ra được một chút khỏi thế giới của những băng đảng kia.

Những bước đi của tôi đôi khi cũng có nó đồng hành, đơn giản chỉ là, như nó nói, “Em cũng muốn tự do, tự tại như anh, đến một vùng đất mới, tồn tại ở đó, làm những gì mình thích”. Nó gặp ai đó, nó cũng thao thao bất tuyệt về tôi với bạn bè nó, đại khái: “Tao có một ông anh, ông ấy –“vồn” - lắm… để tao kể chuyện ông ấy cho mày nghe…”

Hiện tại, nó cũng đã dứt ra gần xong với những việc làm “không ai thích”. Nó đang làm một việc mà ngày kiếm chỉ có 100K nhưng nó cảm thấy hạnh phúc vì đồng tiền chính đáng kiếm được khá là khó khăn. Nó tiêu tiền và làm gì cũng có trách nhiệm hơn.

Chương này, tôi dành riêng cho nó vì những kỉ niệm đã có giữa tôi và nó gắn bó một thời gian. Những lúc hai thằng nhìn nhau và khóc vì chuyện tình cảm, những lúc khó khăn về kinh tế hai thằng đều có nhau. Đôi khi, con người sống chỉ cần những thứ như vậy, trong cuộc sống nhớ đến nhau một khoảnh khắc nào đấy cũng đủ để hạnh phúc và đáng sống hơn bao nhiêu. Những lúc ngồi một mình trong căn phòng ở Sài Gòn, tôi nghe tiếng nó gọi từ đâu đó ở Hà Nội, trong những chiều nắng bức, oi ả đến khó chịu:

- A lô, anh à? Buồn quá bia đê.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx