sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Chương 20: Tồ

Tôi có một đứa con! Nghe đến đây các bạn đừng giật mình vì đứa con của tôi thật ra là vozradio.net. Nhờ có “con” mà tôi có một người bạn “chưa từng gặp mặt”, cách đây tận 10.000km.

Tôi và bạn quen nhau bằng việc tôi chuẩn bị tiến hành mở kênh radio phục vụ anh em trên vOz chém gió và nghe nhạc. Ngày đó, tôi còn phải chạy nhờ trên một kênh khác của nước ngoài, nhờ thế mà quen “bạn 10.000km” – tên Tồ này. Tồ là người Việt Nam, hồi đó còn đang học tập và sinh sống tại nước ngoài, đam mê âm nhạc giống tôi nên tôi thấy rất quý cô, thời gian tôi quen Tồ, cô đang ở Pháp.

Pháp và Việt Nam, cách nhau 10.000km và chênh lệch 6 tiếng đồng hồ, được cái tôi hay ngủ muộn cho nên hai đứa gặp nhau không khó lắm. Việc phát nhạc cho mọi người nghe hoàn toàn là tự giác và làm không công, không có bất kì lợi nhuận nào được thu về (đến thời điểm hiện tại cũng vậy). Những ngày đầu hai đứa thay phiên nhau phát nhạc bằng máy cá nhân vì thời điểm đó tôi đang ở Trần Duy Hưng, không có tiền để mua hosting và cũng tận dụng cái máy chạy bitcoin cắm cả ngày.

- Đi làm về mệt không Tồ? Câu hỏi thường trực của tôi khi bắt đầu của một cuộc nói chuyện.

- Mệt lắm, lại được ông sếp dở hơi nữa. - Tồ trả lời lại.

- Ừ, hôm nay Paris thế nào?

- Thời tiết đẹp, hơi lạnh lạnh một chút như mùa thu ở nhà đấy, mà hôm qua nghe nói ở Việt Nam có gió mùa đông bắc, chân tay mình có đau không?

- Không đau lắm, hơi nhức nhức thôi.

Câu chuyện của Tồ và tôi lúc nào cũng như vậy. Chúng tôi nói chuyện với nhau bằng tất cả những gì chân thành nhất. Tồ rất hay kể cho tôi về cuộc sống bên đó, về thời tiết, về những gì cảm nhận được từ mọi người bên đó rồi cả chuyện nhà cửa, việc ăn uống khổ sở khi bà chủ nhà ghét mùi mắm của người Việt. Chuyện về phòng trọ bé tí, khoảng 9m2 ra sao, rồi đến cả chuyện bạn cùng phòng như thế nào. Tất cả chỉ là những thứ bình dị nhất của cuộc sống nhưng khiến Tồ và tôi thêm hiểu và thông cảm cho nhau hơn. Có những lúc, thân con gái một mình xa nhà cần những lời động viên, cần một “bờ vai” nào đó ở bên cạnh thì tôi đều là điểm dựa, dù chỉ là ảo. Nhiều lúc Tồ gặp những chuyện không hay, khóc và tủi thân, lại lên mạng tìm tôi để xả hết. Xả xong cô cười như chưa từng có chuyện xảy ra.

- Mình. (Tồ hay gọi tôi như vậy)

- Hử?

- Hôm nay sao?

- À, hôm nay lên Bờ Hồ, xong vào quảng trường trước Lăng chơi, gặp 1 em xinh lắm.

- Gớm nhỉ, thế rồi sao nữa?

- Thì ngồi nhìn thôi, gái xinh mà, sao với tay được.

- Xinh lắm à? Xinh bằng này không? - Tồ nói rồi gửi ảnh mới tự sướng cho tôi xem.

- À, xinh hơn nhưng mà không dễ thương bằng.

- Miệng lưỡi.

- Hôm nay sao? Ông sếp vẫn bị điên chứ?

- Vẫn, nhưng đỡ hơn rồi, tại hôm nay người ta gửi đơn xin thôi việc. Mình nghĩ sao về việc đi làm hay học tiếp?

- Làm thì có lợi gì mà học tiếp thì có lợi gì?

- Đi làm thì có kinh nghiệm, có tiền, còn học tiếp thì phải đi làm việc khác và sẽ cực hơn.

- Nhưng mình thích học hay đi làm?

- Học hơn.

- Thế đi học. Mà học đâu nữa?

- Canada.

- Xa vậy.

- Uh, thế nên mới đang phân vân, gửi đơn xin thôi việc để chuyển chỗ khác, ông sếp điên quá.

- Qua đó học được không?

- Chắc là được thôi, mỗi tội ngu tiếng Anh.

- Sao đâu! Canada cũng nói tiếng Pháp mà. Sang làm cái nông trại, trồng cỏ, tha hồ mà bán kiếm tiền.

- Sao trồng cỏ lại kiếm tiền?

- Trồng cỏ cho trâu bò ăn ấy.

- Thật á?

- Thật.

Và đến mãi sau này, Tồ mới biết cỏ là cần sa. Không sai khi người khác gọi cô là Tồ. Thời gian tiếp theo cũng bằng những câu chuyện như vậy. Tồ và tôi càng thân nhau hơn…

- Vụ Canada sao rồi?

- Chắc ở lại đi làm thôi mình à.

- Sao thế?

- Nghĩ đi nghĩ lại qua đó học tốn tiền quá.

- Uh. Vậy cũng được. Thế ông sếp kia sao?

- Không chấp nhận đơn xin nghỉ nhưng mà hai tháng nữa hết hợp đồng, chắc nhảy chỗ khác được. Hôm qua bị ngã.

- Hả, đi đứng sao mà ngã, mông má có sao không?

- Không sao, dập mông tí thôi, giờ cũng đỡ đỡ rồi, tại đi trượt vào vũng nước ấy mình, bẩn hết quần áo.

- Hừm..

- Tự dưng muốn mình qua đây chơi.

- Khó phết, giờ còn xoay tiền ăn mỗi ngày.

- Thì muốn thôi.

- Sao muốn?

- Thì muốn mình đi thật nhiều, muốn mình tới chỗ nọ chỗ kia cho biết thật nhiều, người ta ở Việt Nam thì sẽ kéo mình đi khắp nơi luôn.

- Thế về đi thôi. Để cho mà kéo.

- Học xong đã, mỗi lần về tốn quá.

- Thôi cố!

Tồ có dáng người nhỏ, chưa kể có cái răng khểnh nên rất dễ thương. Tồ vốn dân miền Trung, ăn nói nhỏ nhẹ, dễ nghe nên nhiều lúc khiến tôi “cảm nắng” nhưng chưa đủ để tiến xa hơn, có thể khoảng thời gian đó tôi mải làm những việc mình gọi là đam mê mà quên mất nhịp đập con tim. Đến giờ vẫn thấy nhớ Tồ và mong chờ Tồ quay lại quãng thời gian này.

- Tồ.

- Ơi mình.

- Sao gửi cái thiệp mà không nói?

- Ơ, nhận được rồi à? Tưởng phải 2-3 tuần mới nhận được cơ. Nhận rồi hả, sao sao?

- Bất ngờ chứ sao, đáng yêu quá!

- Uh, mà chữ xấu, viết nắn nót mãi.

- Oài, chữ đẹp hơn chữ người ta.

Mọi người cứ nghĩ hai đứa là một đôi nhưng thật ra giữa Tồ và tôi không có gì cả (như tôi đã nói ở trên), giữa chúng tôi hình như có bức tường ngăn cản hai đứa đến với nhau và trong thâm tâm tôi, tình cảm cho Tồ không quá lớn.

Một thời gian nữa trôi qua, vOzradio cũng có những bước phát triển nhất định từ việc chỉ 3-4 người nghe, lúc bây giờ đã lên tới con số hàng chục, vài chục và có những lúc lên tới hàng trăm. Hai đứa phải tuyển thêm người, chủ động làm nội dung, phác thảo và lên kế hoạch. Tồ cũng là người giúp đỡ tôi rất nhiều trong vụ thi Miss vOz, cố vấn nhiều thứ khi mà hầu như một mình tôi phải làm tất từ việc lên ý tưởng cho đến đề thi cho các thí sinh.

Khi bắt đầu tuyển thêm người để làm nội dung và quản lý việc phát nhạc, tôi và Tồ cũng bận hơn, ít nói chuyện với nhau, tôi thì quay lại việc kinh doanh, buôn bán, và việc phát triển vOzradio. Còn Tồ thì làm thêm, học nốt chương trình ở bên đó. Tất nhiên là cũng không đến mức mất liên lạc hẳn, cả hai vẫn liên lạc với nhau, thăm hỏi và động viên nhau hàng ngày, nhưng vì nhiều lý do nên không còn dành nhiều thời gian cho nhau nữa.

vOzradio từ việc chỉ có một nội dung duy nhất là phát nhạc, sau khi tuyển thêm người, cộng tác viên và các giọng đọc thì đã làm được những chương trình mới thu hút được đông người nghe và hưởng ứng như “Later show” - chương trình về đọc truyện tình cảm ướt át, hay chương trình dọa ma, “VRO Hidden show”, rồi “gạch yêu thương”, “gạch cho bạn”... Nhìn thấy những gì vOzradio phát triển như thế, tôi cũng vui, mặc dù đứa con tinh thần đứng nhìn bố mẹ nó không đến được với nhau có thể nó sẽ buồn, nhưng bố mẹ chúng thì vui như được mùa vì cả hai có những lối rẽ riêng đem lại hạnh phúc cho từng người.

- Mình.

- Sao thế?

- Mới quen một đứa, thấy cũng ổn lắm.

- Ngon, ở bên đó luôn hả.

- Uh. Ở đây luôn, mà cũng học như người ta ấy.

- Vậy ổn rồi, cô Tồ nhà tôi đã có người yêu, không phải thầm thương trộm nhớ tôi nữa.

- Mình vẫn là người có ảnh hưởng tới tớ nhiều nhất đấy.

- Thật chứ?

- Thật.

Thời gian sau, chứng kiến tình yêu của Tồ nảy nở, đâm hoa tôi thấy vui thay cho Tồ, mỗi lần nhìn thấy Tồ cười hạnh phúc bên bạn trai là mọi thứ xung quanh tôi bỗng trở nên tuyệt vời. Hạnh phúc không phải là những điều gì đó xa sỉ, có khi chỉ cần nụ cười của những người mà ta yêu mến cũng đủ làm ta hạnh phúc.

- Mình.

- Ơi,

- Sắp cưới rồi.

- Có làm ở Việt Nam không? Ăn cơm trước kẻng hả?

- Có làm ở Việt Nam, chưa ăn cơm đâu.

- Vãi, giờ còn con gái ngoan như vậy sao Tồ?

- Đúng rồi, giờ kiếm một người như người ta khó lắm. Tiếc chưa?

- Tiếc thật.

Sau đám cưới, Tồ cùng chồng sang Pháp tiếp tục con đường học vấn và làm việc. Tuy không còn nói chuyện với vợ chồng Tồ nhiều như trước vì những chuyện không vui cứ liên tiếp xảy ra với tôi nhưng mỗi lần lên Facebook thấy vợ chồng Tồ hạnh phúc là tôi thấy vui, cuộc sống bớt nặng nề hơn. Nhiều lúc thầm cảm ơn Tồ vì Tồ đã giúp đỡ tôi rất nhiều, đã là một người bạn tốt của tôi trong suốt thời gian dài mà không đòi hỏi ở tôi bất cứ cái gì. “Mày thật may mắn, Vũ Ngọc Anh à, vì mày có những người bạn tuyệt vời để có thể tự hào kể cho mọi người nghe. Còn gì hạnh phúc bằng?” Phải, còn gì hạnh phúc bằng? Tôi tự hỏi khi nhớ nụ cười của Tồ khi nói chuyện với tôi, cả những người bạn tôi đã gặp trong 10 năm qua.

“Chả ai mua được tình bạn

Chỉ có tình bạn mua được hạnh phúc thôi’.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx