sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Chương 22

- Tôi đã bác đơn xin thuyên chuuyển của hai cô, - Jacqueline Cochran nói.

Giấy tờ để trên bàn bị đẩy về phía Eden và Mary Lynn đang ngồi trước bàn giấy của bà ta.

- Chúng tôi sẽ nộp đơn lại, - Eden nói, cô không chịu thua.

- Chả ích lợi gì, - Jacqueline Cochran đứng dậy khỏi ghế, đi vòng ra trước bàn giấy ở văn phòng mượn tạm và đối diện với hai nữ phi công chống đối. Bà ta không chịu được sự chống đối. - Tôi sẽ bác nữa.

- Vậy thì tôi sẽ từ dịch, - Eden đáp.

- Tôi sẽ không chấp thuận. - Mắt bà giám đốc đanh lại. - Các cô không thấy rằng hành động của các cô có thể làm hại đến những chương trình dành cho nữ phi công trong tương lai hay sao? - Bà cương quyết nói: Bất cứ một cô nào tỏ ra không đủ sức chịu đựng là đều phương hại đến tất cả chúng ta. Tôi không thể để cho hai cô phá đổ công trình đã do chúng tôi gây dựng nên. Có lẽ điều kiện không phải là tốt nhất, nhưng chúng ta đang đánh nhau. Các phi công ở đây đang thực hiện một nhiệm vụ cốt tử...

- Tôi không muốn nghe giảng bài. - Eden ngắt lời, không cho Mary Lynn có dịp nói. - Và điều kiện ở đây không cải tiến gì nhiều. Chúng tôi hằng ngày vẫn phải lái những chiếc máy bay đã gạch đỏ. Đã không có ai thiệt mạng thêm vì chúng tôi cuối cùng đã biết khôn và bắt đầu tự lo cho mình thay vì trông cậy vào những người chỉ huy.

Jacqueline Cochran nổi giận:

- Với tư cách là thượng cấp của cô...

- Bà là người phụ trách của chúng tôi, bà Cochran, nhưng bà không phải là thượng cấp của tôi. - Eden sửa bà.

Mary Lynn im lặng tham dự cuộc trao đổi, cô nhìn hai người có ý chí kiên quyết đụng độ nhau. Bản tính cô ta trầm tĩnh hơn, nhưng cũng cứng rắn không kém.

Jacqueline khôn ngoan không tiếp tục câu nói cũ.

- Lập trường của tôi vẫn vậy, đơn xin thuyên chuyển của hai cô không được chấp thuận. Nếu một tháng nữa, các cô vẫn còn quyết tâm như vậy, đến đó chúng ta sẽ bàn lại.

- Không được, bà Cochran - Eden không chịu đề nghị mơ hồ ấy. - Chúng tôi sẽ không bàn luận việc đó. Hoặc là tôi được thuyên chuyển hoặc là tôi từ dịch. Bà chấp thuận hay không cũng không quan trọng. Nếu tôi bỏ căn cứ này ra đi, bà sẽ làm gì tôi? Cho bắt tôi? Cái đó sẽ đem lại quảng cáo không hay, và bà cứ tin tôi, tôi sẽ làm rùm beng lên.

- À, cô hăm dọa phải không?

Marry Lynn lên tiếng:

- Chuyện chúng tôi ra đi không ảnh hưởng gì đến cuộc thí nghiệm ở đây. Chúng tôi đã phải chứng minh chúng tôi có thể lái những phi vụ kéo mục tiêu di động. Thành tích của chúng tôi là xuất sắc. Không quân đội nào trông đợi một quân nhân ở mãi tiền tuyến suốt cuộc chiến tranh, bà Cochran ạ. Đơn xin thuyên chuyển của chúng tôi không có gì vô lý trong những hoàn cảnh hiện nay.

- Luận cứ ấy là có lý, - bà giám đốc chương trình nữ phi công nhân nhượng.

- Phải chăng như thế là bà đã chấp thuận cho chúng tôi thuyên chuyển? - Eden muốn có câu trả lời rõ rệt hơn.

- Tôi sẽ hỏi ý kiến và coi xem có thể sắp xếp như thế nào. Tôi ssẽ cho các cô hay sau. - Bà trở lại bàn giấy, thực tế là mời các cô ra về.

Eden đứng dậy, nhưng không đi ra.

- Bao giờ?

Với vẻ nóng nảy và một chút thán phục, Jaqueline Cochran đáp:

- Trong tuần này.

Hai cô đi một mạch ra ngoài tòa nhà. Tháng chạp ở Carolina lạnh và ẩm ướt, trời xám xịt như chì. Họ đứng lại để kéo khóa áo lên cao chống lại rét buốt.

- Chị nghĩ sao? - Mary Lynn hỏi.

- Bà ta không còn sự lựa chọn nào, Eden đáp, vẻ tự mãn. Chúng ta sẽ được thuyên chuyển sang ngành chuyển máy bay.

Mưa như trút xuống miền đất Carolina. Eden đi băng về trại, lội bì bõm trong bùn. Cô chạy ào vào trong nhà, nước mưa rỏ xuống thành một đường dài đằng sau cô, trong khi cô đi trên hành lang hẹp tới căn phòng riêng vuông vức của Mary Lynn.

- Có thư! - cô phấn khởi rút từ túi áo mưa mấy phong thư là liệng cho Mary Lynn đang nằm cuộn tròn trên giường sắt viết thư mùa Giáng sinh. - Mở lá này trước! - Eden chỉ vào một phong thư chính thức và sáng rỡ cặp mắt nhìn theo Marry Lynn xé nó ra. - Lệnh bổ nhiệm phải không?

Marry Lynn gật đầu:

- Phải, - và đọc tiếp.

- Của tôi cũng đã tới, - mắt cô sáng lên đầy vẻ đắc chí - Chị nghĩ xem có quà Giáng sinh nào tốt hơn không? Chị được bổ nhiệm đi đâu?

- Không đoàn chuyển máy bay số 6 ở Long Beach, California.

- Của tôi cũng vậy, - Eden nói với vẻ ngạc nhiên, và ngồi lên giường cạnh Mary Lynn, mặt mày sáng rỡ. - Tôi mong được thưởng thức ánh nắng California quá đỗi. Ở đây thường xuyên u ám và xám xịt, chán quá!

Mary Lynn nhận ra nét chữ quen thuộc trên một phong bì khác

- Thư của Beau, - cô giải thích, một cách không cần thiết, rồi hăm hở xé phong bì và đọc qua mấy đọan đầu. Cô thuờng đọc thư chồng cho bạn nghe. - Chị nghe này. Beau đã tham gia một cuộc không kích và bị hư hai động cơ, phải đáp khẩn cấp xuống một căn cứ của không quân Hòang gia Anh. Nhưng chị hãy nghe đoạn này: "Người ta cho anh hay chiếc máy bay ấy đã hết thời và sẽ phải phế thải để lấy bộ phận thay thế của máy bay B- 17" - cô đọc - "anh đã đến xem nó một lần cuối. Có một số phi công chiến đấu cơ đang đứng xung quanh nó. Một cậu bước tới và gợi chuyện với anh. Hóa ra cậu ta biết em."

Mary Lynn ngừng đọc để báo cho Eden tin đáng ngạc nhiên:

- Đó là Colin Fletcher! - Chị tưởng tượng được không? Cậu ta và Beau sẽ đi ăn tối với nhau trong đêm trước lễ Giáng sinh, anh ấy bảo thế. Ít nhất cũng không cô đơn trong lễ Giáng sinh. - Cô thở dài, Marty ắt là ngạc nhiên lắm khi tôi viết thư này cho cô ấy về Colin. Eden ậm ừ, nhưng vẻ mặt xa vắng và ưu tư. Cái chụp áo mưa đã trật ra sau gáy cô. Từng lọn tóc ướt đẫm dán vào hai mang tai cô. Mắt cô buồn bã.

- Có chuyện gì vậy Eden? - Mary Lynn hỏi.

Cô ta thở dài não nuột.

- Cuối cùng chúng ta đã có lệnh thuyên chuyển đi khỏi những chiếc máy bay đáng sợ này và thời tiết tồi tệ này - đều mà tôi đã mong muốn trong nhiều tháng - và bây giờ tôi klhông muốn đi. - Eden đứng dậy, nôn nóng và tức giận. - Tôi không muốn xa Bubba. - Cô ngoẹo đầu một cách buồn bã trong chốc lát, rồi nhìn Mary Lynn với vẻ tự hào.

- Tôi mê anh chàng đó.

Lại mặc áo mưa và trùm đầu để giữ cho khỏi lạnh và trong làn mưa giăng kín của phi trường, Eden bì bõm trong các vũng nước ở mặt bê tông xung quanh các hăng- ga. Cô cắm đầu chạy để tránh cái lạnh. Các cánh cửa lớn ở các hăng- ga đã đóng vì thời tiết xấu, nên Eden chạy đến một cửa nhỏ ở bên hông và lao vào trong.

Cô dừng lại, kéo cái chụp đầu ra sau, ngó quanh bên trong. Mưa rơi lộp bộp trên mái tôn, dội lại trong ngôi nhà trống rỗng, cùng tiếng chân nguời đi lại thình thịch trên sàn bê tông. Không khí ẩm ướt nặng nề nặc mùi xăng nhớt và dầu mỡ từ những máy bay đang rã máy trong nhà.

Ngó lại lần thứ hai, Eden thấy hình dáng cao gầy của Bubba đứng bên một bàn dụng cụ cạnh bức vách gần cô. Cô liền đi đến bên cạnh anh, nhưng bị át bởi tiếng áo mưa kêu phành phạch.

Bubba đang chú tâm vào công việc nên không nghe tiếng cô tới, cho đến phút chót, anh ta quay lại nhìn cô, mặt tươi lên ngay.

- Chào cô.

Giọng nói của anh ta rất âu yếm. Hai người đã học được kiểu biểu lộ tình yêu qua cái nhìn, câu nói mà không đụng chạm vào nhau. Cô thấy nổi hứng.

- Chào anh, - cô ngó vào mặt anh một lúc. - Lệnh thuyên chuyển của tôi đã về tới.

Mặt anh đang dịu dàng bỗng đanh lại.

- Cô sắp đi à, - giọnh anh cố làm ra vẻ tự nhiên, nhưng bên trong có vẻ hốt hoảng.

- Đó là cái tôi đã muốn. - Eden nhắc lại anh và quan sát xem anh ta có dấu hiệu gì tỏ ra muốn yêu cầu cô ở lại hay không.

- Phải, - Bubba nói.

- Họ đổi tôi đến Long Beach, California.

Một thợ máy khác dừng lại ở bàn để lấy dụng cụ. Eden chờ cho y đi khỏi. Cô nói tiếp:

- Tôi không thấy có lý do gì ngăn cản anh cũng nộp đơn xin thuyên chuyển cả.

Bubba thở dài một cái như gạt bỏ ý đó.

- Đơn vị trưởng của tôi đã nói rõ ông ta không bao giờ chấp thuận một việc như thế. Ở đây người ta cần tôi. Ngoài ra, tôi đã được cho biết, nếu tôi rời khỏi trại này, là đi ra Thái Bình Dương. Ở đó người ta đang sử dụng nhiều nhất loại máy bay oanh tạc này.

- Ồ, Thái Bình Dương thì đừng. Tôi ngán lính Nhật quá! - Cô thấy ớn lạnh ở xương sống. Cô rút gói giấu dưới áo mưa ra và đưa cho Bubba. Cô muốn anh nhớ rằng, đời sống có những cái không bị đổi thay vì chiến tranh. - Đây là quà Giáng sinh của anh. Tôi không biết chắc có dịp nào để trao cho anh trước khi rời khỏi đây.

Bubba chùi tay trước khi cầm gói quà, mắt liếc quanh sợ có ai thấy. Anh nhỏen miệng cười như trẻ con và hỏi:

- Quà gì thế? - anh làm ra vẻ thích thú, nhưng không thành công lắm.

- Bộ đồ bgủ bằng lụa...của tiệm Saks.

Cô đã đoán cỡ của anh và nhờ Ham mua hộ tận New York gởi về. Rất tốn thời giờ, công sức và tiền bạc. Mắt cô sáng lên trông chờ thấy anh ngạc nhiên và vui thích.

Hai chân mày anh nhướng lên, vẻ mắt sửng sốt. Khi nào gặp hoàn cảnh khó xử anh luôn luôn lấy lại giọng nói và điệu bộ của một chàng trai ở đồng quê.

- Tôi không hề mặc đồ ngủ từ hồi còn bé. Cô tặng tôi của này để làm gì?

- Tôi thấy anh lúng túng khi Ida Mae bưng điểm tâm vào phòng mà anh không mặc gì cả nên đã nghĩ rằng anh nên có gì để mặc lần sau, khi nguời giúp việc bưng điểm tâm vào cho anh dùng trên giường.

- Nhưng ở nhà tôi không có người giúp việc nào cả, Eden, - anh nghiêm trang nói, vẻ tự hào.

- Nhưng ở nhà tôi thì có - cô cười đáp.

Hôm rời trại David, Eden mượn được một xe jeep và tài xế ở căn cứ để đưa cô và Mary Lynn ra ga xe lửa.Cô bảo người tài xế binh nhì ngừng lại ở đường bay mà không giải thích gì. Mary Lynn không hỏi, và cảm thông với ý của cô muốn gặp Bubba một lần chót.

Xe chạy tới, Bubba thấy họ và bước ra tiếp. Anh đội cái nón lưỡi trai ngược ra sau và nhòe miệng cười khi thấy Eden. Chùi tay đầy dầu mỡ vào một miếng dẻ, anh đưa tay lên chào.

- Các cô cần tôi việc gì? - Anh nói, vì có người binh nhì đang ngồi sau tay lái có thể nghe lỏm.

- Chúng tôi ghé lại xem một lần cuối cùng trước khi ra đi. - Eden nói, cô cũng mỉm cười.

- Các cậu phục vụ ở trên mặt đất sẽ thấy thiếu hai cô. Chỗ này sẽ không còn như cũ sau khi các cô ra đi.

- Chúng tôi sẽ thấy thiếu anh.

Nụ cười tắt trên môi họ, phút chia tay trở nên nặng trĩu. Hai người nhìn nhau đắm đuối, để ghi lại từng chi tiết cho thời gian cô đơn sắp tới. Mary Lynn đau lòng thay cho họ, vì cô thông cảm sự xung đột giữa tình yêu và bổn phận.

Cuối cùng, Bubba nghoảnh mặt đi, lau tay lại và nói:

- Thôi, các cô nên đi kẻo trễ chuyến xe lửa, - anh đứng lùi ra và nói: Chúc các cô bay tốt.

- Anh hãy bảo trọng, trung sĩ, - Mary Lynn nói thay cho Eden đang nghẹn ngào.

Cô đưa tay vẫy chào mà nước mắt lưng tròng. Ngoại trừ đôi mắt ươn ướt, điệu bộ cô vẫn đĩnh đạc. Trong khi cô bảo tài xế lái xe đi, có tiếng gọi Bubba từ hăng- ga vẳng ra. Anh bước đi và Eden biết chắc họ sẽ gặp lại nhau, nhưng cô vẫn nuối tiếc vì chia ly.

Vì là dịp Giáng sinh, xe lửa đông khách hơn thường lệ. Các toa nhà hàng luôn luôn chật cứng quân nhân và hành khách. Dầu tin tức về chiến tranh ở Ý và Thái Bình Dương thật là chán nản, không khí nghỉ lễ vẫn bao trùm trên tàu. Giống như Mary Lynn, Eden nhập bọn với những người ca hát ở toa ăn uống, hai người đều cố gần gũi nhau hơn để quen đi những người đàn ông mà họ thương nhớ.

Trong lúc xe lửa chạy ngang qua một thị trấn nhỏ, Eden lơ đễnh ngó ra ngòai cửa sổ toa nhà hàng. Một chiếc xe hơi mui trần màu vàng đang đậu ở cổng xe lửa, ngọn đèn đỏ ở cổng rọi vào nó. Cô thúc tay vào Mary Lynn.

- Có phải xe của tôi đấy không? - Họ vượt qua nó và Eden vẫn không chắc lắm. - Trông giống quá phải không? Người lái xe đi qua California thì phải.

- Nếu đúng là chúng ta mà qua mặt nó thì lạ lắm nhỉ! - Marry Lynn nói.

- Cứ chạy đi khắp nước như thế, chắc là tôi phải mua một chiếc xe mới trước khi hết chiến tranh, - Eden nói đùa.

- Khi nào chúng ta bắt đầu chuyển máy bay, chúng ta sẽ bay qua nhiều nơi xa hơn là chiếc xe hơi của chị.

- Đúng vậy.

Khi đến California, họ trình diện không đoàn lái máy bay số 6 của Bộ tư lệnh Vận tải hàng không ở Long Beach. Lệnh mới đã chờ sẵn, và họ đã được gửi ngay đến Palm Springs để học khóa lái máy bay chiến đấu của Lục quân, là loại máy bay được ưa chuộng nhất ở đấy.

Ba tuần lễ đầu, họ ngồi trong buồng lái của chiếc AT- 6, loại máy bay họ đã thường lái khi học giai đoạn sau ở Sweetwater. Buồng lái sau của chiếc AT- 6 cho phép họ giả tạo điều kiện của buồng lái chiếc P- 47 Thunder có mũi chù vù. Họ được huấn luyện ráo riết nhưng phải vậy. Trên chiếc Thunder không có chỗ ngồi cho người lái phụ, cho nên lần đầu tiên lái nó, họ phải bay một mình.

Buồng lái của chiếc P- 47 chỉ có chín tấc mỗi bề, vừa người của Mary Lynn. Các đồng hồ báo hiệu, các dụng cụ phi hành và truyền tin dồn hết vào chỗ chật chội như thế nên không còn nhiều chỗ cho phi công. Nhưng Mary Lynn không cần chỗ rộng.

Cô kiểm tra lần chót trong buồng lái, dây nịt buộc chặt ở lưng và vai, và trái tim muốn lọt ra khỏi lồng ngực. Muời ba cái nút và núm riêng biệt phải vặn hay ấn vào vị trí để chuẩn bị trước khi bay. Mary Lynn phải đếm từng số trong đầu. cần kéo lui, thắng gài chặt và bơm xăng bắt đầu phụt vào động cơ, cô ấn nút nổ máy.

Tiếng máy nổ rộ lên, cái chong chóng bốn cánh bắt đầu quay chầm chậm rồi mỗi lúc một nhanh hơn. Mạch cô cũng vậy. Tiếng động cơ rộ lên và toàn thể thân máy bay rung chuyển. Người huấn luyện viên của cô đứng trên mặt đất đưa ngón tay chỉ lên trời ra hiệu cho cô, và chúc cô may mắn trong chuyến bay đầu tiên này. Cô ngó qua các đồng hồ báo hiệu một lần nữa - các kim chỉ nhiệt độ và áp lực đều tốt - và đẩy nhẹ nút ga ra trước để bắt đầu chạy vào đường băng, ruột gan thắt lại vì sợ hãi.

Đến cuối phi đạo, Mary Lynn đưa tay lên nắm thanh ngang ở mui, nằm ngay phía sau vai cô. Cô bấm cần vào và đẩy mui ra phía trước đóng buồng lái và gài chốt lại.

- Ok, 347, - tiếng người điều hành ở đài kiểm soát không lưu vang lên ở ống nghe. - Được phép cất cánh khi sẵn sàng.

- Hiểu, - Mary Lynn ấn nút ở cần để mở máy vi âm đeo ở cổ và đáp hiểu. Cô đã ở đúng vị trí, nhưng mũi cao của chiếc Thunder không cho cô nhìn thấy suốt chiều dài phi đạo. Dầu lo sợ, cô vẫn quyết tâm cất cánh. Bàn tay cô từ từ đẩy nút ga sơn đen về phía trước trong khi động cơ rồ mạnh lên như sấm rền. Cô giở bàn chân lên khỏi bàn đạp thắng và tiếp tục ấn nút ga vào. Chiếc Thunder hình như bị bắn đi trên phi đạo, độ gia tốc cao của nó ép chặt Mary Lynn vào ghế, tiếng động cơ vang rền trong buồng lái. Cô cho cần về trước, để hạ mũi máy bay xuống và nâng đuôi lên cho bánh xe ở đuôi bổng khỏi mặt đất. Đạp thêm bàn đạp lái bên phải để bù lại lực quay của máy bay, cô giữ cho máy bay song song với đường giữa phi đạo.

Cô bất giác nín thở khi liếc vào đồng hồ chỉ tốc độ. Kim vượt qua con số 85, rồi 90, và vẫn còn quay. Chiếc máy bay bây giờ không còn điều khiển nặng nữa. Mary Lynn lại liếc vào kim tốc độ đang chỉ 110 dặm một giờ, và nhẹ nhàng kéo cần bay lui. Mặt đất như hạ thấp xuống lúc chiếc máy bay vọt lên không, khi chưa chạy hết nữa chiều dài phi đạo, và từ lo lắng bồn chồn cô đổi qua phấn khởi.

Bánh xe xếp lại vào bụng máy bay xong, cô cho nó bay lên về phía mây như một thiên thần nhớ cảnh trời. Palm Springs thụt lại sau lưng cô và biển Salton phản chiếu màu xanh của bầu trời trên hoang mạc. Cô cho máy bay bay nhiều tốc độ khác nhau, thích thú vì thấy nó mạnh và dễ điều khiển. Và cô tiếc rẻ phải trở về căn cứ.

Tối đó, cô viết thư cho Beau và Marty, toàn là nói về kinh nghiệm đầy kích thích của chuyến máy bay một mình đầu tiên ấy. Cũng là hợp lý vô cùng, khi hai người thân thiết nhất trong đời cô đều đang lái chiếc oanh tạc cỡ B- 17, có tên lóng là "người bạn lớn" thì bây giờ cô lái chiếc P- 47 Thunder còn được gọi tên lóng là "người bạn nhỏ".

Khi học xong, Eden và Mary Lynn gia nhập không đoàn chuyển bay số 6 ở Long Beach và bắt đầu chuyển giao các máy bay tiềm kích tốc độ cao này khắp nơi trong nước.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx