sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Chương Thứ Hai: Ngôi Nhà Búp Bê Ma Thuật

Gần đây Ran đang theo học lớp làm búp bê của Kubo Kensuke trong thành phố. Kubo là nghệ nhân trẻ có khả năng làm ra những con búp bê trông thật tới mức được gọi là “búp bê sống” và nhận được đơn đặt hàng từ khắp nơi trên thế giới. Gần đây anh bắt đầu dùng phần mềm chat để dạy mọi người cách làm búp bê. Ran mới nhìn búp bê anh ta làm một lần mà đã mê mẩn tới mức quyết định theo học lớp của anh. Cô bạn thân Suzuki Sonoko cũng đi cùng Ran, nhưng mục đích của cô nàng lại khác hẳn: nghệ nhân búp bê Kubo có vẻ ngoài điển trai vô cùng.

Một phần vì thế mà lớp học làm búp bê của Kubo dạo này rất đông học viên nữ. Hôm nay, ở lớp còn có người của chương trình truyền hình Buổi trưa tới phỏng vấn.

Ran, nhìn đầu ngón tay thanh thoát khéo léo kia đi... - Sonoko hích Ran đang pha màu sơn.

Hả, gì cơ? - Ran ngừng tay nhìn theo ánh mắt cô bạn. Kubo đang dùng bút lông vẽ chân dung một cô gái lên giấy dó. Dưới bàn tay thoăn thoắt của anh, chẳng mấy chốc bức tranh đã thành hình.

Kubo có mái tóc màu hạt dẻ, làn da trắng gần như trong suốt và đôi mắt to như ngọc trai đen. Anh chỉ mặt quần bò cũ và áo len đơn giản, nhưng vẫn khiến các cô gái khác mêm mẩn ngắm nhìn như Sonoko đang làm.

Đúng là người đẹp làm ra thứ gì cũng đẹp...

Trời đất ạ... Cậu cắt xốp theo thiết kế đi chứ! - Ran bực bội nhìn tấm xốp Kubo phát cho các học viên. Tấm dưới chân Sonoko vẫn chưa được dụng vào.

Được rồi... - Sonoko đáp lấy lệ, mắt vẫn dán vào Kubo.

Cậu có thói quen chẳng hay ho tí nào... - Ran thử trách móc nhưng chính cô cũng biết Sonoko bỏ ngoài tai lời của mình, nên đành quay lại làm việc.

Một nữ phóng viên cầm micro đứng trong ánh sáng của cây đèn đài truyền hình dựng lên. Cô bắt đầu nói:

Xin chào quý vị và các bạn, tôi là Matsumoto Rie. Hôm nay tôi sẽ cùng các bạn tới thăm lớp học làm búp bê của nghệ nhân Kubo Kensuke. Lớp học này đã rất đông rồi, nhưng anh Kubo còn mở cả lớp dạy trực tuyến nữa. Những người theo học giờ rải rác ở khắp các nơi trên thế giới, con số đó phải lên tới vài chục ngàn. Mà phải công nhận, con búp bê nào anh làm cũng y như người thật ấy nhỉ! - Phóng viên Matsumoto tròn xoe mắt nhìn những con búp bê trẻ con dễ thương được xếp trên giá.

Cảm ơn cô... Biết là khen khách sáo nhưng tôi vẫn vui quá. - Kubo bẽn lẽn cười.

Tôi có khách sáo đâu, chúng tuyệt thật mà. Qúy vị và các bạn nhìn con búp bê này xem. Cậu bé này được chế tác tỉ mỉ từ màu tóc đến từng lọn tóc xoăn lại còn đôi má hồng nhạt như cánh đào. Đôi tai cũng thật tinh xảo, còn đôi mắt thì đen nhánh, lông mày được chăm chút đến từng sợi một. Trông giống người thật quá phải không? - Cô phóng viên say sưa ngắm nghía con búp bê.

Chị ấy ngạc nhiên cũng không có gì lạ đâu. Chính tớ khi nhìn thấy con búp bê đó lần đầu đã muốn cất tiếng chào rồi. - Ran vừa nhớ lại vừa xấu hổ cười. Khi mới bước chân vào lớp, Ran đã hỏi cậu bé búp bê: “Bố có nhà không?” vì nghĩ nó là con trai Kubo.

Sonoko cũng cười:

Nếu Ran không nhắc thì tớ cũng làm thế rồi. Tớ nghe nói từ tất, giày, đến quần áo của con búp bê đều do thầy Kubo làm hết đấy.

Không chỉ thế đâu. Con búp bê đó được làm dựa trên một cậu bé có thật. Cả căn phòng của cậu bé đó cũng được tái hiện lại y hệt đấy.

Ủa, thật à?

Ừ. Tớ đã rất ngạc nhiên khi xem bộ ảnh chụp các tác phẩm của thầy.

Chà... Nhưng chắc phải công phu thế thì người ta mới làm ra được “búp bê sống” nhỉ... - Sonoko thán

phục.

Nữ phóng viên Matsumoto tiếp tục phỏng vấn:

Thầy Kubo chú ý những gì khi làm búp bê?

Xem nào... Ở Nhật ngày xưa người ta làm búp bê để chúng gánh giúp bệnh tật hay tai ương của con người, hoặc coi nó là vật chứa linh hồn của thánh thần...

Ôi, búp bê được dùng để tránh tai ương hoặc chứa linh hồn sao? - Cô phóng viên cố tình ra vẻ ngạc nhiên thái quá.

Vâng. Nhưng giờ búp bê có vai trò khác. Thời bây giờ người ta dùng búp bê làm vật trưng bày, hoặc sử dụng trong các công viên, nhà ma.

Đúng. Đó là do thời đại thay đổi rồi phải không? - Matsumoto gật đầu, hỏi tiếp.

Tôi nghĩ vậy. Nhưng búp bê trước nay về bản chất vẫn không thay đổi. Cái thay đổi là con người

Con người ấy à? - Nữ phóng viên ngơ ngác.

Nếu trong lòng đang giận dữ, người ta sẽ thấy con búp bê trước mặt mình cũng tức giận. Nếu trông nó buồn bã thì chứng tỏ người đó đang buồn. Bản thân con búp bê chẳng làm gì, mà cũng chẳng thể làm gì. Nó chỉ là tấm gương phản chiếu sự thay đổi lòng dạ của con người cùng với thời gian mà thôi.

Tôi hiểu rồi, bản thân con búp bê dù sao cũng chỉ là vật vô tri vô giác...

Vâng. Những người hiện đại chúng ta chăm sóc búp bê, vì họ thấy được sự cô đơn của bản thân phản chiếu trên con búp bê đó, nên thực chất là họ đang quan tâm, chăm sóc chính bản thân mình.

Có lẽ điều đó chứng tỏ xã hội ngày nay nhiều người cô đơn...

Có lẽ vậy.

À mà anh không làm búp bê nữ sao? - Matsumoto nhìn quanh căn phòng.

Ở đây không có thôi, chứ tôi vẫn làm mà.

Tôi quên mất là anh luôn giữ bí mật về khối lượng cũng như nơi cất giữ các tác phẩm của mình. Điều đó càng làm cho anh có vẻ bí ẩn, làm người khác luôn muốn tìm hiểu thêm. - Phóng viên Matsumoto tò mò.

Ha ha, cô nói quá rồi. Chẳng qua là tôi muốn tập trung đầu óc mỗi khi làm búp bê thôi. Các nghệ nhân đều vậy mà?

Đúng là nhiều người không tiết lộ tiến trình hoàn thành tác phẩm thật. Thế thầy Kubo thể hiện những mặt nào của bản thân lên búp bê, mà lại còn là búp bê nữ nữa?

Ừm... Tôi tự cho mình có tình yêu mãnh liệt, vì thế búp bê nữ tôi chế tạo cũng được truyền tải sự mãnh liệt ấy.

Tình yêu mãnh liệt à...? Trông anh có vẻ ôn hòa mà? - Matsumo

Không có chuyện đó đâu. Trông thế này nhưng tôi nhiệt huyết lắm.

Thế cơ à? Tôi chắc chắn là fan hâm mộ nữ của anh đang sung sướng đấy. - Cô phóng viên vui vẻ nói. Cô kết thúc buổi phỏng vấn bằng việc thông báo lịch buổi triển lãm cá nhân của Kubo vào tuần tới, rồi cho chuyển màn hình về trường quay.

Trông thế này mà nhiệt huyết... Ôi, anh có thể trao cho em tình yêu mãnh liệt đó! - Ở góc lớp, Sonoko một mình phấn khích.

Cậu nói ít làm nhiều đi xem nào. Cứ thế này thì bao giờ cậu mới làm xong con búp bê?

Hừm, Ran có tên bạn trai thám tử rồi, cần gì lo kiếm người yêu nữa? - Sonoko phồng má giận dỗi.

Shi... Shinichi có phải... Bọn tớ chỉ là bạn từ nhỏ thôi mà! - Ran đỏ ửng mặt cãi.

Thế nào cũng được. Ôi, cậu đã sơn màu rồi à? - Sonoko tròn xoe mắt nhìn bạn đang tô màu da người lên con búp bê. Cô nàng hốt hoảng cắt tấm xốp dưới chân thành hình búp bê, mặt như sắp khóc. - Tớ thậm chí còn chưa cắt xốp nữa...

Sau khi cắt, cậu phải đắp đất sét lên trên xốp, khi đó công đoạn làm búp bê mới thật sự bắt đầu.

Sao lại phải làm nhiều thứ lằng nhằng thế? Tớ thấy bỏ qua công đoạn cắt xốp mà dùng đất sét nặn búp bê có phải nhanh hơn không?

Ran vừa mở miệng định trả lời thì có giọng nữ dịu dàng vang lên từ sau lưng Sonoko:

Nếu làm toàn bộ búp bê bằng đất sét thì sản phẩm sẽ rất nặng, làm sao bế lên được?

Ừ nhỉ... - Sonoko ngớ người gật đầu rồi mới phát hiện ra giọng vừa rồi không phải của Ran. Cô ngạc nhiên quay ra sau. - Ủa, chị là ai thế ạ?

Thôi chết, chị quên không giới thiệu. Chị tên là Mizutani Yukino, cũng là một họ ở đây. - Cô gái xinh đẹp khoảng hai mươi tuổi có mái tóc ngắn và nước da trắng ngần.

Em biết tên chị. Chị làm búp bê đẹp lắm! - Mắt Ran lấp lánh ngưỡng mộ. Cô chỉ chiếc bàn đặt cô búp bê xinh xắn phía sau. - Cậu nhìn kìa.

Ôi, đẹp thật... - Sonoko tròn xoe mắt ngạc nhiên. Con búp bê của Yukino quả là một trời một vực so với con mà Sonoko đang làm.

Chị học ở đây đã được ba năm rồi, khá hơn các em cũng có gì lạ đâu. Nếu không tiến bộ thì thầy Kubo mắng chết... - Yukino nhìn Kubo đang tiếp tục vẽ nháp một cách phiền muộn. Cô quay sang Ran, gương mặt u ám. - Ran... Chị nhờ em một việc được không?

Em ấy ạ? - Ran giật mình thấy vẻ đau buồn của Yukino.

Ừ, cái này... - Yukino nhìn ngó xung quanh rồi đưa cho Ran một tờ giấy nhỏ.

Ran chưa kịp mở nó ra thì có tiếng Kubo gọi:

Mizutani, em lên đây một chút được không?

Vâng! - Yukino căng thẳng đáp. Cô vội vàng chạy tới cạnh Kubo, bồn chồn hỏi. - Có chuyện gì thế ạ?

Hôm nay anh có hẹn đi uống ở khu Roppongi với người của đài truyền hình, em có muốn đi cùng không?

Em xin lỗi, hôm nay em hơi bận... - Yukino cúi gằm mặt vẻ hối lỗi.

Thế à, tiếc quá...

Hôm nay anh không tới xưởng à?

Chắc anh sẽ đi với mấy người kia tới tối muộn nên thôi. - Kubo nhăn mặt cười.

Sonoko nghe lỏm được cuộc trò chuyện bèn làm mặt tiếc nuối rõ rệt:

Ôi phí thế, thầy rủ mà không đi! là mình thì mình sẵn sàng!

Sonoko đã đủ tuổi uống rượu đâu! - Ran nghiêm khắc nhắc nhở.

Tớ biết rồi. À, tờ giấy chị Yukino đưa cậu viết gì thế? - Sonoko tò mò hỏi.

Tớ không biết... - Ran mở mẩu giấy ra. - A...!

Mắt Ran mở to kinh ngạc.

Ran và Sonoko đứng dậy ra về khi tan học. Trời đã sang tháng ba, mà trên đường vẫn còn những vệt tuyết, bầu trời bị nhuộm một màu chì u ám và gió thổi thành từng đợt lạnh cắt da.

Cho tớ biết tờ giấy viết gì đi mà! - Sonoko sốt ruột hỏi Ran.

Ừm... - Ran ngập ngừng gật đầu, lấy mẩu giấy nhỏ từ túi áo khoác ra đọc. - Sau khi tan học, em có thể đến căn hộ của chị không? Chị có điều muốn tâm sự với em. Chị xin lỗi vì nhờ em đột ngột thế này, nhưng đây là vấn đề liên quan đến tính mạng của chị.

Vấn đề liên quan đến tính mạng á?

Ừ... Tớ nghĩ chị ấy nói hơi quá... - Ran lẩm bẩm.

Chị Mizutani học ở lớp đó ba năm rồi đúng không?

Ừ. Giờ chị ấy còn giúp việc làm búp bê cho thầy Kubo và được thầy tín nhiệm lắm.

Tín nhiệm ấy à... Biết đâu hai người đó...? - Sonoko đột nhiên ngập ngừng.

Ừ, họ đang yêu nhau.

Hả! Cái gì cơ? Tình yêu cháy bỏng của tớ chưa được thổ lộ ra mà đã bị dập tắt phụt rồi! - Sonoko thất vọng buông thõng hai vai.

Tình yêu cháy bỏng cái gì? Cậu theo học lớp của thầy mới được một tuần mà? - Ran

Ran, tình yêu không phải vấn đề thời gian! Nó có thể bùng lên chỉ trong một khoảnh khắc!

Khoảnh khắc á? Tớ thấy Sonoko “bùng lên” hơi nhiều đấy... - Ran lí nhí.

Cậu nói sao? - Sonoko làm vẻ mặt thật đáng sợ.

Không có gì... - Ran lấp liếm. Cô tìm cách để Sonoko vui lên, rồi cùng bạn tới căn hộ Beika nơi Mizutani Yukino sống.

Chỗ này ngay gần nhà Ran nhỉ.

Ừ.

May quá. Nếu chị ấy ở gần nhà tớ thì chẳng biết tớ sẽ làm gì để trả thù cho vụ cướp người yêu này

đâu.

Sonoko...!

Tớ đùa đấy. Tớ ổn rồi mà! - Sonoko nhe răng cười trước bộ mặt hốt hoảng của Ran.

Trời ạ... - Ran thở phào nhẹ nhõm. Đúng là Sonoko dễ phải lòng người khác, nhưng vượt qua đau khổ cũng nhanh chẳng kém. - Đi nào!

Ừ. - Sonoko gật đầu. Cả hai bước vào thang máy trong căn hộ.

Ran vừa ấn chuông phòng 404 thì Yukino mở cửa ngay.

Ôi, em đến rồi! -Yukino có vẻ thật sự mừng rỡ.

Chúng em xin phép... - Ran và Sonoko cúi đầu lễ phép.

Các em cứ vào đi. - Yukino dẫn khách vào ngồi trên ghế sofa.

Phòng khách có treo rèm cửa màu rượu vang và trải tấm thảm màu be trang nhã. Trong phòng kê một chiếc tủ trang trí cổ kiểu Tây, trên đó đặt đồng hồ điện tử và con búp bê, có lẽ là do Yukino làm.

Phòng đẹp quá! - Ran nhìn quanh rồi khen.

Cũng bình thường thôi mà. - Yukino bẽn lẽn đáp từ bếp.

Một lát sau, Yukino mang hồng trà ra. Ran và Sonoko vừa uống vừa nghe Yukino nói. Câu chuyện của cô thật khó tin.

Thầy Kubo hiền lành như thế mà lại dùng vũ lực với chị ấy...

Tớ cũng không tin nổi...

Ran và Sonoko nhìn nhau, chưa hết bàng hoàng trước những gì mình vừa nghe được.

Chị cũng nghĩ thế... - Yukino gật đầu thông cảm. Cô tiếp tục câu chuyện với vẻ nghiêm túc. - Nhưng đó là sự thật.

Nói rồi Yukino dùng tay phải vén ống tay áo len bên trái lên, chỉ cho Ran và Sonoko cánh tay mình.

Ối! - Cả hai cô gái đồng thanh hét lên.

Tay Yukino đầy những vết bầm tím.

Nhiều vết bầm quá... - Sonoko nuốt nước miếng.

Không chỉ tay đâu, chị bị bầm tím khắp người. - Mắt Yukino ầng ậc nước.

Ran và Sonoko chẳng biết phải nói sao khi nhìn những vết thương đó. Yukino run rẩy tâm sự:

Ban đêm chị sợ tới mức không ngủ được... Chị thường xuyên gặp ác mộng, còn khi thức thì bị nỗi lo sợ ám ảnh, hoặc không thể không nhớ lại cảnh bị anh Kubo đánh...

Chị có triệu chứng rối loạn stress sau sang chấn[2] rồi. - Mặt Ran u ám.

[2] Rối loạn stress sau sang chấn hay Hội chứng chấn thương tâm lý (tiếng Anh: Posttraumatic Stress DisorderPTSD) là một rối loạn tâm lý, biểu hiện bằng các triệu chứng lo âu rõ rệt sau khi phải đương đầu với sự kiện gây tổn thương và vẫn tiếp tục kéo dài sau đó khi sự kiện đã kết thúc từ lâu. Bệnh hay gặp ở những người từng trải qua các biến cố gây ảnh hưởng nghiêm trọng đến sức khỏe tinh thần hoặc/và thể chất như thiên tai, chiến tranh, bạo hành, tai nạn.

Ừ. - Sonoko cũng lo lắng chẳng kém. Cô không kìm được tức giận, cảm thấy mình bị phản bội khi người mình ngưỡng mộ hóa ra lại là kẻ chẳng ra gì. - Sao chị không báo cảnh sát hoặc đi kiện?

Chị đã nghĩ đến việc kiện nhiều lần rồi. Có lần chị còn tới tận đồn cảnh sát... Nhưng mỗi lần như thế, anh Kubo lại khóc lóc van xin, hứa hẹn thay đổi... Chị quá cả tin mà tha cho anh ta...

Nhưng anh ta vẫn thế phải không?

Ừ, chị ngờ nghệch quá... Nhưng dù sao chị cũng không muốn tố cáo người mình yêu... - Yukino cúi

đầu, từng giọt nước mắt rơi lã chã xuống đùi.

Chị phải báo đi chứ. - Ran thúc giục. - Trước đây bố em có giúp một phụ nữ bị người yêu bạo hành. Tòa án đã ra lệnh nghiêm cấm anh ta lại gần nạn nhân trong vòng sáu tháng.

Chị tâm sự với em cũng vì lý do ấy. Bố Ran là thám tử phải không? - Yukino nhoài người ra trước.

Vâng.

Chị muốn nhờ ông ấy giúp đỡ được không?

Bố em rảnh mà, có khi bây giờ chị qua văn phòng ngay cũng được.

Cảm ơn em nhiều lắm. Nhưng việc qua văn phòng thì... - Vẻ mừng rỡ của Yukino vụt tắt chỉ trong giây lát.

Sao ạ?

Hình như anh Kubo còn theo dõi chị nữa. Các em là con gái nên chị có thể nói lý lẽ với anh ta, nhưng nếu việc chị tới văn phòng thám tử lộ ra thì không biết sẽ có chuyện gì... - Tay cầm khăn của Yukino run r

Thế ạ... Nhưng bố em phải gặp mặt thân chủ trực tiếp mới quyết định nhận việc hay không. Bố bảo có trường hợp người ta gọi điện chỉ để chọc phá...

Ừm... - Yukino tiếc nuối nói.

Cậu không tìm cách khác được à? Việc này nguy đến tính mạng chị ấy thật đấy. - Sonoko hối thúc.

Xem nào... - Ran nghĩ ngợi.

Ông Mori có chịu nói chuyện với chị qua phần mềm chat không nhỉ? - Yukino nhìn máy tính đặt ở góc

bàn.

Phần mềm chat ấy ạ? - Ran ngơ ngác.

Mặt Sonoko ngồi cạnh sáng rỡ:

Đúng rồi! Nếu dùng phần mềm chat, hai người có thể nhìn thấy mặt nhau, dù là qua màn hình vi tính. Làm thế anh Kubo cũng chẳng biết được.

Ừ, nhưng...

Vẫn có vấn đề gì à? - Sonoko sốt ruột nhìn Ran.

Bố tớ lạc hậu lắm...

Cậu nói gì thế? Ran dạy bác ấy cách chat là được mà. Với lại, nếu bác Mori không nhận việc này, chị Yukino sẽ tiếp tục bị

anh Kubo đánh đập. Cậu đành lòng để chuyện đó xảy ra chắc?

Không thể thế được! - Ran lắc đầu nguầy nguậy.

Chứ sao!

Được rồi, để em thuyết phục bố.

Thật à! - Mặt Yukino sáng bừng

Chúng ta hẹn nhau mấy giờ đây?

Tám giờ tối nay được không? Hôm nay anh Kubo đi uống với người của đài truyền hình, anh ấy nói sẽ về muộn. - Yukino liếc đồng hồ điện tử đặt trên kệ trang trí.

Được ạ. - Nói rồi Ran và Sonoko đứng dậy.

Chị làm phiền em quá.

Đâu có. Nếu chị thấy mình gặp nguy hiểm lần nữa thì phải báo cảnh sát ngay nhé. - Ran dặn.

Đúng đấy. Hình như họ có cả khu bảo vệ phụ nữ cho mình tạm trú nữa. - Sonoko thêm vào.

Cảm ơn hai em. - Yukino cúi đầu rồi đóng cửa căn hộ.

Ban đầu ông Kogoro chối đây đẩy, không muốn trao đổi với thân chủ qua máy tính, nhưng khi Ran kể Yukino xinh đẹp ra sao thì ông đổi ý, nhận lời ngay. Đúng tám giờ tối, ông Kogoro ngồi trước màn hình vi tính hiển thị mặt Yukino.

Đúng như Ran nói, cô quả thật rất xinh đẹp... Căn phòng của cô cũng được trang trí nhìn thích mắt thật đấy. - Đằng sau lưng Yukino hiện lên nội thất căn hộ rất có thẩm mỹ.

Bác tập trung vào chuyên môn đi! - Sonoko bực bội nhìn ông Kogoro đang mê mẩn trước cô gái đẹp.

E hèm! Tại sao tên Kubo đó dám động tay động chân với cô gái tuyệt vời như cô chứ! - Ông Kogoro tức giận ngắm gương mặt thanh tú của Yukino mà nói.

Tôi không thể chịu được nữa... - Yukino rưng rưng.

Cô sống ở căn hộ Beika à?

Vâng. Chỗ tôi gần văn phòng thám tử của ông, nhưng tôi không rõ anh Kubo theo dõi mình từ chỗ nào,

nên sợ quá không dám đến gặp trực tiếp. - Yukino sợ sệt nói.">

Hừm... Có vẻ gã Kubo kia đã cài máy nghe trộm vào điện thoại, lại còn theo dõi nhất cử nhất động của cô ở ngoài nhà. Theo kinh nghiệm của tôi thì cô đang ở trong tình trạng rất nguy hiểm... - Ông Kogoro chau mày.

Con cũng có linh cảm không hay... - Ran xen vào.

Cháu cũng thế. - Sonoko cũng lo lắng.

Hừm, tôi nghĩ mình phải đích thân tới đón cô thôi. Giờ là tám giờ mười lăm, chắc khoảng mười phút nữa tôi sẽ có mặt. - Ông Kogoro quyết định rồi đứng lên.

Cảm ơn bố! Chị đồng ý chứ ạ? - Ran vui mừng hỏi.

Thôi, không cần đâu. Trò chuyện với ông Mori làm tôi mạnh mẽ hơn nhiều rồi. Mai tôi sẽ đi báo cảnh sát như mọi người khuyên. - Yukino lộ rõ vẻ quyết tâm.

Thế à?

Vâng.

Cô đi một mình có sao không? Yukino gật đầu dứt khoát.

Bỗng có tiếng “rầm, rầm” rất lớn. Ai đó đang đập cửa căn hộ của Yukino. Cả người cô như đóng băng.

Ai đó? - Ông Kogoro nói to vào micro máy tính.

Anh... Anh Kubo... hôm nay anh ấy nói sẽ về muộn cơ mà... Lẽ nào căn phòng này cũng bị cài máy nghe trộm? - Yukino mặt tái mét nhìn quanh.

Rất có thể có khả năng đó. - Gương mặt ông Kogoro tối sầm lại.

Anh ta nghe thấy hết những gì chúng ta vừa nói à? - Mặt Sonoko cũng nh lét.

Chị không được phép mở cửa! - Ran hét vào micro.

Ừ... Nhưng... - Yukino run rẩy gật đầu, nhưng tiếng đập cửa càng lúc càng lớn. Không chịu nổi nữa, cô đưa tay bịt chặt hai tai.

Con đi báo cảnh sát đi! - Ông Kogoro ra lệnh.

Vâng! - Ran nhấc ngay điện thoại của văn phòng thám tử lên.

Cô đừng mở cửa cho tới khi cảnh sát có mặt! - Ông Kogoro dùng cả hai tay nắm lấy màn hình máy tính mà kêu.

Yukino chợt đứng phắt dậy.

Sao thế hả?! - Ông Kogoro lớn tiếng gọi.

Anh ta mở khóa rồi! - Giọng Yukino như sắp khóc.

Cái gì?!

Không biết anh ta đánh thêm chìa từ lúc nào... A, anh ta đang dùng kìm cắt dây xích gài cửa... Tôi phải ngăn anh ta lại! - Yukino biến mất khỏi màn hình.

Không được! Cô mau chạy trốn qua ban công đi! - Ông Kogoro gào vào micro.

Từ đầu bên kia chỉ nghe thấy tiếng hét của Yukino:

Anh Kubo, đừng! Em xin anh!

Chạy đi!

Áaaa! - Tiếng kêu thảm thiết của Yukino truyền qua loa, vang lên trong văn phòng thám tử.

Cô chạy đi chứ! Ran, con gọi được cho cảnh sát chưa hả! - Ông Kogoro sốt ruột quát Ran. Giờ điện thoại mới kết nối

Anh Takagi đấy à? Anh tới phòng 404 căn hộ Beika mau lên. Có vụ án! Vâng, anh đến ngay nhé!

Ta không thể ngồi đây được, phải tới đó ngay! - Ông thám tử giật phắt áo khoác vắt trên ghế, mở toang cửa văn phòng chạy xuống cầu thang.

Giờ thì Ran đang dùng điện thoại di động gọi cho Shinichi:

Shinichi, cậu đến phòng 404 căn hộ Beika mau lên! Tại sao ấy à? Cậu cứ tới đó đi đã, tớ xin cậu đấy! - Ran sắp khóc đến nơi.

Shinichi có mặt ở căn hộ Beika trước cả ông Kogoro lẫn cảnh sát. Cậu vừa thở hồng hộc vừa nôn nóng bấm nút đi lên của thang máy. Cậu bực bội khi thấy thang máy mãi chẳng xuống đến nơi. Shinichi liếc cổ tay, đồng hồ của cậu khi này chỉ tám giờ ba mươi phút.

Đúng lúc đó, một người đàn ông mặt biến sắc chạy từ trên cầu thang cứu hộ cạnh thang máy xuống sảnh. Anh ta sượt qua Shinichi trên đường ra ngoài.

Kia là nghệ nhân làm búp bê thì phải... Ran vẫn ngồi xem bộ sưu tập búp bê của anh ta vào giờ nghỉ...

Shinichi giật mình nhận ra người đàn ông, nhưng vì thang máy đã xuống đến nơi, cậu vội vàng nhảy vào trong.

Tới trước phòng 404, Shinichi thấy cửa đóng, nhưng vì trong đầu cậu vẫn văng vẳng tiếng hét “Tớ xin cậu đấy!” của Ran, nên Shinichi không ngần ngại vặn nắm đấm cửa. Cửa không khóa nên cậu mở ra được ngay. Shinichi thò đầu vào trong gọi:

Có ai không? Ủa...? - Xích kim loại chặn cửa đã bị cắt, treo lủng lẳng. Shinichi mở toang cửa ra, gọi to hơn. - Này!

Chẳng có tiếng ai đáp lại. Shinichi đành cởi giầy ra, bước vào căn hộ. Cậu vừa thận trọng nhìn quanh vừa men theo hành làng vào phòng khách.

Đây là... - Sàn phòng khách lấm tấm vết máu.

Sau lưng Shinichi đột ngột vang lên giọng khàn khàn quen

Cô Yukino! Cô Yukino! - Ông Kogoro xông vào căn hộ, chân vẫn đi nguyên giày. Thấy Shinichi, ông tròn xoe mắt ngạc nhiên. - Ủa, sao mày lại ở đây?

Con gọi cho cậu ấy. - Ran đáp từ sau ông Kogoro. Cạnh cô là Sonoko đang thở dốc.

Hừm, con rỗi hơi thật... - Ông Kogoro hậm hực lườm con gái, nhưng lập tức nhìn quanh quất tìm bóng dáng Yukino. Chỉ một giây sau, mặt ông đông cứng lại, mắt trố ra trước dấu vết trên sàn. - Máu kìa!

Ối! - Sonoko và Ran cùng lúc thét lên.

Cô Yukino đâu rồi? Trong này có một cô gái chứ hả?! - Ông Kogoro túm cổ áo Shinichi, quát lớn.

Bác bình tĩnh lại đi. Khi cháu tới đây thì căn hộ chẳng còn ai. - Shinichi gỡ tay ông bác ra.

Thật à?

Thật mà. Căn hộ trống không. Mà ai giải thích cho cháu đầu đuôi chuyện này được không? - Shinichi ngó quanh.

Có tiếng trung sĩ Takagi vọng vào từ hành lang.

Ran, em gọi anh tới đây làm gì thế? A, Kudo. Ủa, ông Mori nữa... - Anh Takagi ngạc nhiên nhìn mọi người.

Ran giải thích cụ thể mọi chuyện cho anh Takagi và Shinichi đang ngơ ngác không hiểu. Kinh ngạc trước câu chuyện và cho rằng một mình mình không đủ giải quyết vụ việc, anh Takagi gọi cho cấp trên là thiếu úy Sato Miwako. Chỉ một lát sau, thiếu úy Sato đã cùng thanh tra Megure có mặt tại hiện trường trên xe cảnh sát rú còi inh ỏi.

Trong lúc đang chat thì cô Mizutani Yukino bị nghệ nhân búp bê nổi tiếng Kubo Kensuke làm hại à? - Ông thanh tra Megure có gương mặt tròn xoe và bộ ria mép hỏi.

Ông Kogoro, Ran và Sonoko gật đầu khẳng định.

Không thể tin nổi... Tôi nhìn thấy Kubo trên ti vi rồi, trông anh ta có vẻ hiền lành lắm mà... - Cô Sato Miwako kinh ngạc.

Vẻ ngoài thế thôi, chứ bên trong hắn là một kẻ bất lương! - Ông Kogoro giận dữ gầm lên.

Mori, cậu bình tĩnh lại xem nào. Cô Mizutani Yukino bảo Kubo tới nhà nên rời khỏi máy tính à? - Ông Kogoro nhìn chiếc máy tính xách tay vẫn đặt nguyên trên bàn phòng khách.

Vâng, cô Yukino đứng dậy vào lúc tám giờ mười lăm phút. Tôi nhìn thấy giờ của đồng hồ điện tử trên nền máy tính. - Ông Kogoro chỉ đồng hồ trên tủ trang trí trong phòng, mũi vẫn phập phồng chưa yên.

Thế hả...

Tôi nghe thấy cô Yukino thét: “Anh Kubo, đừng!” qua micro máy tính! Chắc chắn tên Kubo đã hại cô ấy! Chắc chắn đấy! - Nắm tay ông Kogoro run bần bật.

Hừm, cậu nghe tiếng kêu thất thanh à?

Đúng thế! - Ran và Sonoko cũng gật đầu xác nhận.

Thưa thanh tra, xích gài cửa đã bị cắt đúng như lời khai của ông Mori! - Anh Takagi kiểm tra hành lang nãy giờ đã phát hiện ra dây xích. Anh vừa ghé sát mặt vào đó quan sát, vừa lên tiếng báo cáo cấp trên.

Ừm. - Ông thanh tra gật đầu.

Đến lượt Shinichi nói:

Lúc cháu tới đây vì Ran gọi thì đã tám giờ ba mươi phút. Đúng lúc ấy cháu gặp anh Kubo chạy thục mạng từ trên cầu thang thoát hiểm xuống.

Cái gì?! - Anh Takagi và cô Sato Miwako cùng dồn dập hỏi.

Vâng. Gần đây Ran hay mở bộ ảnh chụp các tác phẩm của anh Kubo ra ngắm. Trên đai quảng cáo gắn trên sách có ảnh anh Kubo, nên em vẫn nhớ mặt anh ấy.

Thế này thì anh ta là hung thủ chắc rồi. Ta mau cho Kubo vào diện tnghi tội bắt cóc. - Anh Takagi hối thúc thanh tra Megure.

Nhưng ông thanh tra lắc đầu:

Đây là người nổi tiếng, ta không thể chỉ dựa vào cuộc nói chuyện trên mạng và vết máu để quy tội bắt cóc cho anh ta được.

Đúng đấy. Tình cảm nam nữ phức tạp lắm... Biết đâu giờ này họ lại làm lành rồi cũng nên... - Cô Miwako nghiêm nghị.

Cô Sato có nhiều kinh nghiệm tình trường thế sao? - Anh Takagi ngạc nhiên hỏi.

Ít ra tôi cũng nhiều kinh nghiệm hơn anh. - Cô Miwako thản nhiên đáp.

Hả... - Anh trung sĩ ngớ người.

Sao máy tính lại tắt thế này? - Shinichi nghiêng đầu thắc mắc, nhìn chiếc máy im lìm trên mặt bàn.

Cháu nghĩ ra gì à? - Ông Megure hỏi.

Sau khi nghe ông bác kể thì cháu cứ đinh ninh máy tính còn bật.

Chắc Kubo tắt nó chứ sao nữa. - Ông Kogoro bực bội nói.

Chuyện đó thật kỳ cục.

Kỳ cục cái gì? - Ông Kogoro cáu kỉnh hỏi lại.

Cứ cho là anh ta đánh đập chị Yukino rồi đưa chị ấy đi khỏi, thì trong lúc đó sao anh ta còn thời gian tắt máy tính nữa?

Đúng đấy. Theo lời kể của mấy bố con Mori thì Kubo lúc đó gấp gáp lắm, làm gì có thời gian? - Thanh tra Megure đồng tình với Shinichi.

Có lý đấy... - Anh Takagi và cô Sato Miwako cũng gật đầu. Họ khoanh tay nghĩ ngợi.

Sao mọi người ung dung thế! Cô Yukino nói hắnsử dụng vũ lực nhiều lần rồi! Phải không Ran? - Giọng ông Kogoro kích động.

Vâng... - Ran gật đầu.

Nếu ta không ra tay sớm, sự việc sẽ khôn

g thể cứu chữa được nữa! - Ông thám tử hối hả.

Ừ... - Ông thanh tra vẫn khoanh tay ậm ừ.

Ê nhóc thám tử, lúc mày nhìn thấy Kubo thì anh ta đi một mình à? - Ông Kogoro hỏi Shinichi.

Vâng ạ. - Shinichi ngập ngừng.

Thanh tra, vậy thì chắc cô Yukino vẫn ở đâu đó trong căn hộ này.

Sao lại thế?

Cô Yukino biến mất khỏi màn hình vào lúc tám giờ mười lăm phút, coi như Shinichi nhìn thấy Kubo vào lúc tám giờ ba mươi phút, nghĩa là chỉ có mười lăm phút sau khi Kubo gây án. Cô Yukino dù có thân hình mảnh mai đến đâu thì anh ta cũng khó lòng mang cô ấy đi xa được.

Ta hiểu rồi. Ý cậu nói Kubo đã giấu cô Yukino ở vị trí bí mật trong căn hộ này chứ gì? - Lần đầu tiên, thanh tra Megure trông có vẻ bị ông Kogoro thuyết phục.

Vâng, chính vì thế Shinichi chỉ nhìn thấy một mình Kubo. Chúng ta phải lục soát căn hộ này ngay lập tức! - Ông Kogoro dí sát mặt vào thanh tra.

Cậu tránh ra coi... - Ông thanh tra đẩy đầu ông thám tử ra xa rồi nghĩ ngợi. - Kudo, cháu nghĩ sao?

Cháu vẫn còn một vài khúc mắc, nhưng dù sao đây cũng là vấn đề tính mạng con người... - Shinichi đang nhắm mắt suy luận, nghe thấy gọi tên mình bèn mở mắt ra đáp.

Ta cũng nghĩ vậy. Takagi, Sato, hai người cho huy động thêm các sĩ quan tới đây. Căn hộ này cần được lục soát không sót một chỗ nào. - Thanh tra Megure gật đầu với Shinichi rồi ra lệnh cho

Rõ! - Anh Takagi và cô Miwako dõng dạc đáp. Họ nhanh nhẹn rời khỏi phòng.

Để tôi giúp với! - Ông Kogoro đuổi theo họ.

Tuy nhiên, với lực lượng hùng hậu, phía cảnh sát vẫn chẳng thu về kết quả khả quan.

Sáu tiếng đồng hồ sau, khi đã chuyển sang một ngày mới, cảnh sát khu vực Saitama liên lạc với nhóm cảnh sát của thanh tra Megure đang mệt phờ sau khi lục soát căn hộ. Họ nói đã phát hiện thấy thi thể của Mizutani Yukino trong căn hộ cho thuê theo tuần thuộc thành phố Saitama, cách căn hộ của nạn nhân ở khu Teitan tận một trăm ba mươi ki lô mét. Theo báo cáo này, Mizutani Yukino nằm chết cạnh chiếc bàn đặt máy tính xách tay, máu chảy lênh láng từ bụng. Ông Kogoro, Shinichi cũng như những người khác vội vã tới đó, đúng lúc xác Yukino được đặt lên cáng, đưa vào trong xe cứu thương.

Trời ơi... - Mọi người thẫn thờ nhìn Yukino bị mang đi, người trùm tấm vải trắng trông thật đáng thương.

Khi cái cáng được khiêng qua chỗ Shinichi, tình cờ cánh tay trái của Yukino buông thõng xuống. Cậu dịu dàng cầm bàn tay lạnh ngắt đặt lại xuống dưới tấm vải. Shinichi vừa nắm chặt tay vừa nhìn chiếc xe cứu thương rú còi chở Yukino đi mất. Bỗng cậu cảm thấy có thứ gì đó trong tay, bèn xòe ra nhìn.

A! - Shinichi giật mình.

Cháu sao thế? - Thanh tra Megure hỏi.

Không có gì ạ...

Ừm. Ta phải khám nghiệm hiện trường bây giờ, cháu có muốn tham gia không?

Có ạ. - Shinichi gật đầu, cùng thanh tra vào trong khu căn hộ cho thuê.

Mỗi căn hộ được xây theo kiểu chuẩn 1DK[3] của Nhật. Trong căn bếp hẹp chỉ có một số loại bát đĩa tối thiểu, còn phòng khách cũng chỉ kê giường, ghế sofa nhỏ và bàn nước. Trung sĩ Takagi đã ở trong phòng nói chuyện với cảnh sát của Saitama từ trước đó. Anh bắt đầu giải thích lại mọi chuyện c những nguời vào sau:

[3] Theo cách tính của Nhật, căn hộ 1DK gồm một phòng ngủ và bếp chung với phòng ăn.

Kết quả khám nghiệm cho thấy nguyên nhân tử vong của cô Mizutani Yukino, hai mươi bảy tuổi, là do mất máu quá nhiều từ viết cứa ở bụng. Vết thương được tạo ra bởi dao sắc. Thảm thấm rất nhiều máu nên cảnh sát địa phương cho rằng căn hộ này là hiện trường án mạng. Còn về thời gian tử vong... Đồng hồ đeo tay của nạn nhân đã bị vỡ, kim đồng hồ dừng ở tám giờ mười lăm phút, nên có lẽ cô ấy đã chết vào thời điểm này. - Anh Takagi chau mày nhìn vết máu loang lổ trên tấm thảm mà báo cáo.

Mặt ông Kogoro lập tức biến sắc, cãi:

Không... Không thể thế được! Vào lúc đó chắc chắn cô Yukino phải ở căn hộ Beika chứ!

Đúng rồi, lúc đó chị Yukino đang chat với bọn em mà. Không thể như thế được. - Ran và Sonoko cũng ra sức phản bác.

Thanh tra Megure nhìn quanh căn phòng:

Không... Có thể đây mới là nơi cô Yukino ngồi chat.

Hả? - Mọi người ngạc nhiên.

Thế là thế nào? - Ông Kogoro hỏi.

Chúng ta đang ở trong khu căn hộ cho thuê theo tuần, nghĩa là nội thất từng phòng tương đối đơn giản, nhưng chỉ góc phòng này được bày biện những đồ trang trí nữ tính. - Ông thanh tra chỉ tủ trang trí kiểu cổ sau ghế sofa. Trên tủ có đồng hồ điện tử và búp bê, có lẽ là tác phẩm của Yukino. - Nếu nhìn từ góc máy quay của máy tính thì chẳng phải nền tường đằng sau khi chat giống hệt nhà cô Yukino ở khu căn hộ Beika sao?

Hả? - Ran và Sonoko nhìn nhau ngạc nhiên.

Cả hai khom người xuống ngang tầm máy quay, tỏ ra kinh ngạc h

Đúng là bức tường y hệt căn hộ của chị Yukino! - Ran kêu lên.

Ừ... Nếu nhìn qua màn hình thì không thể phân biệt nổi... - Sonoko bàng hoàng gật đầu.

Thế là thế nào...? - Ông Kogoro há hốc mồm không hiểu.

Nghĩa là chị Yukino chat với chúng ta từ phòng này, chứ không phải từ căn hộ Beika chứ sao nữa! - Sonoko ngán ngẩm giải thích.

Cái gì? - Giờ ông Kogoro mới hiểu ra. Trông ông như vừa bị dội một gáo nước lạnh.

Hừm, thế thì Kubo không thể là hung thủ được... - Thanh tra Megure khoanh tay rền rĩ.

Sao lại không chứ? - Ông thám tử hỏi.

Chứ sao nữa? Mori và cô Yukino chat với nhau tới tám giờ mười lăm phút. Thời gian tử vong chắc chắn là khi đó. Nhưng Kudo lại bắt gặp Kubo ở căn hộ Beika vào lúc tám giờ ba mươi. Căn hộ Beika cách chỗ này phải tới một trăm ba mươi ki lô mét, có phóng ô tô nhanh đến đâu cũng mất gần ba tiếng. Nếu Kubo ra tay sát hại cô Yukino ở đây, thì hắn chỉ còn cách độn thổ mới quay về căn hộ Beika trong vòng mười lăm phút được!

Đúng thế, nhưng... - Ông Kogoro vẫn chưa bị thuyết phục.

Kubo không phải hung thủ sao... - Anh Takagi cũng hoang mang.

Nhưng... Nhưng cô Yukino hét tên Kubo cơ mà! - Ông Kogoro sực nhớ ra.

Đúng rồi! - Sonoko và Ran xác nhận.

Ê, thằng nhóc thám tử! Mày có chắc đã thấy Kubo ở căn hộ Beika không đấy? - Ông Kogoro lại túm cổ áo Shinichi mà quát.

Cháu chắc chắn đó là anh Kubo mà. - Shinichi bình tĩnh gỡ tay ông bác ra, khẳng định một cách dứt

khoá

Hừm... A, đúng rồi, Kubo có anh em sinh đôi! Hắn đã lợi dụng điều đó để gây án! - Ông Kogoro lại lớn tiếng suy luận.

Nếu thế thì đúng là Kubo có khả năng gây án. - Thanh tra Megure gật đầu.

Nhưng Ran đã lập tức phản bác:

Đáng tiếc anh Kubo là con một.

Cái gì? - Ông Kogoro hỏi lại con gái. Sonoko đồng tình với Ran:

Thật mà. Nghe nói mẹ anh Kubo mất ngay sau khi sinh anh ấy. Nhân viên lâu năm phụ trách việc hành chính của lớp học làm búp bê đã nói như vậy, nên chắc không sai đâu.

Khỉ thật! Thế thì... - Ông Kogoro kêu “ừm..” một lúc lâu. Ông khoanh tay nghĩ mông lung nhưng chẳng nói được gì hơn.

Shinichi nói:

Thanh tra, bác thử liên lạc với nhà cung cấp dịch vụ chat để kiểm tra xem chị Mizutani Yukino ngồi chat ở đâu đi.

À ừ nhỉ, ta quên mất cách đó.

Nhưng nếu chị ấy chat qua dịch vụ của nước ngoài thì sẽ mất nhiều thời gian xác định vị trí...

Thế hả... - Mặt thanh tra Megure u ám. Ông quan sát tấm thảm nhuốm máu rồi nói thêm. - Nhưng xét từ hiện trường thì ta có thể kết luận luôn là cô ấy bị giết ở đây. Bên khám nghiệm cũng xác nhận vết máu trên thảm là của cô Mizutani Yukino mà.

Trên đồng hồ điện tử cũng có vết máu, chắc đó là máu của nạn nhân... - Trung sĩ Takagi vừa nhìn vết máu lấm tấm trên mặt kính đồng hồ vừa nhận xét.

Tóm lại Kubo không giết cô Yukino sao...? - Ông Kogoro ngàyng hoang mang.

Shinichi tiếp tục:

Căn hộ này được thuê từ hôm nào ạ?

Theo lời người quản lý thì cô Mizutani Yukino đã đặt phòng qua mạng từ một tuần trước, rồi trả tiền phòng qua tài khoản ngân hàng.

Đặt phòng qua mạng, trả tiền qua ngân hàng... - Shinichi lẩm bẩm.

Thanh tra Megure đang đeo găng tay trắng khám xét túi của Yukino bỗng lấy ra quyển hộ chiếu:

Có vẻ cô ấy định đi đâu đó. Trong hộ chiếu có kẹp vé máy bay...

Trên vé ghi gì ạ? - Shinichi hỏi ngay.

Vé một chiều đi đến nước Nam Mỹ, khởi hành hôm nay. - Thanh tra Megure đọc.

Chắc cô ấy định chạy trốn khỏi Kubo. - Ông Kogoro nêu ý kiến.

Khả năng đó cũng có, nhưng nếu vậy thì cậu giải thích sao về nội thất căn phòng này? - Ông thanh tra

hỏi.

Cô ấy trang trí nó để có cảm giác thoải mái như đang ở nhà. Cô Yukino có vẻ là người kỹ tính.

Hừm... Đây có thể là nơi để trốn Kubo... - Thanh tra Megure nhìn căn phòng, gật gù.

Cô Sato Miwako bước vào phòng:

Thưa thanh tra, anh Kubo vừa tới.

Hả?! - Mọi người giật mình.

Sao đây? Anh ta nói muốn vào xem hiện trường?

Hừm... - Thanh tra Megure nghiêm nghị

Có sao đâu ạ. Dù sao chúng ta cũng có nhiều điều cần hỏi anh ấy. - Shinichi nói.

Đúng đấy... Cô cho anh ta vào đi. - Thanh tra Megure hạ lệnh.

Kubo Kensuke xông vào ngay, mặt cắt không còn một hột máu.

Có thật là Yukino bị giết ở đây không? - Mặt Kubo xanh xao.

Hừm, ngươi còn vờ vịt gì nữa. Chính ngươi đã giết cô ấy còn gì! - Ông Kogoro xách cổ Kubo.

Ái...!

Ông Mori! - Anh Takagi vội vàng can ngăn ông thám tử.

Sao anh lại biết đường đến đây? - Thanh tra Megure hỏi.

Tôi tới căn hộ của Yukino thì thấy cảnh sát đứng ở đó. Họ nói Yukino bị giết ở chỗ này.

Ra thế... Chúng tôi có vài điều muốn hỏi anh. Lúc tám giờ ba mươi phút tối hôm qua anh đã có mặt ở căn hộ của cô Yukino, có đúng không? - Ông thanh tra Megure nghiêm khắc.

Vâng... Tôi đi uống với mấy người của đài truyền hình, nhưng không thấy vui lắm nên xin phép về sớm. Trên taxi về nhà, tôi gọi điện cho Yukino nhưng cô ấy không nghe máy làm tôi lo lắng tới nhà cô ấy xem sao. Tới nơi, tôi gõ cửa nhưng Yukino không ra mở, nên tôi đành bỏ cuộc ra về.

Có vẻ tại thời điểm đó cô Yukino đã bị giết rồi. - Thanh tra nuối tiếc thông báo.

Hả? - Kubo chết trân.

Tôi tưởng anh có chìa khóa? Hình như hai người yêu nhau cơ mà... - Trung sĩ Takagi thắc mắc.

Cô ấy không đưa chìa cho tôi... - Kubo buồn bã cúi đầu.

Nghe nói quan hệ của hai người có chút trục trặc... - Ông thanh tra liếc Ran và Sonoko rồi nói.

Trục trặc gì chứ? Dĩ nhiên là chúng tôi có giận dỗi nhau vài lần, nhưng đó là chuyện thường tình của các đôi yêu nhau mà?

Anh nói dối!

Anh dùng vũ lực với chị Yukino! Chị ấy chỉ cho bọn em xem vết bầm rồi! - Sonoko quắc mắt.

Vết bầm á...? - Kubo ngơ ngác.

Đúng thế. Với lại, trong lúc chat với bác Mori ở văn phòng thám tử, chị Yukino có hét lên: “Anh Kubo, đừng!” nữa cơ!

Không thể thế được...

Không không cái gì! - Ông Kogoro trợn mắt quát.

Với cô ấy thì tôi chưa từng động chân động tay! - Kubo ra sức lắc đầu thanh minh.

Với cô ấy thì... - Shinichi nhắc lại.

Với cô ấy thì không, nhưng với cô gái khác thì có hả!

Ông đừng có vớ vẩn! - Kubo mất hết bình tĩnh.

Em cũng không nghĩ anh Kubo đánh chị Yukino đâu. - Shinichi đột ngột nói.

Hả, sao lại thế? - Ran ngạc nhiên hỏi.

Kudo, cậu bảo bọn tớ nói dối hả? - Sonoko cáu.

Không, người nói dối là chị Yukino kia.

Hả?! - Tất cả

Mọi người nhìn xem. - Shinichi xòe tay ra.

Sao tay cậu tím thế? Cậu va vào đâu à? - Ran lo lắng.

Đây không phải vết bầm. Tớ bị dính thứ này sau khi chạm vào tay chị Yukino ban nãy.

Nó ở trên người chị Yukino á?

Ừ. Trên tay chị Yukino có nhiều vệt tím giống vết bầm, nhưng tất cả chỉ là do chị ấy bôi màu lên thôi.

Hả!? - Ran và Sonoko tròn xoe mắt.

Trung sĩ Takagi, cảnh sát có báo cáo về vết thương nào khác trên cơ thể chị Yukino không?

Không đâu. - Anh Takagi lắc đầu phủ nhận.

Thế toàn bộ vết bầm trên tay mà chị Yukino cho bọn tớ xem chỉ là giả thôi sao? - Ran và Sonoko bàng hoàng.

Ừ. Chỉ có điều cái chết của chị ấy thì không thể giả được. - Nét mặt Shinichi đanh lại.

Cô Sato Miwako vẫn im lặng, giờ mới lên tiếng hỏi Kubo:

Có khả năng cô Yukino lén lút qua lại với người đàn ông khác không?

Lén... lén lút với người khác á? - Ông Kogoro sửng sốt.

Chuyện đó... - Kubo ngập ngừng giây lát nhưng rồi lắc đầu.

Sao cô lại hỏi thế? - Thanh tra Megure hỏi cô Miwako.

Vừa rồi tôi có dùng điện thoại di động tra thông tin về cô Mizutani Yukino trong cơ sở dữ liệu của Sở cảnh sát, thì phát hiện ra cô ấy đã bị kiện rất nhiều lần vì lừa đảo

Cái... Cái gì? - Mọi người ở đó há hốc mồm.

Không thể thế được... Cô Yukino mà đi lừa đảo... - Ông Kogoro trố mắt ra, không tin vào tai mình.

Vì thế có khả năng cô Yukino có quan hệ tình cảm với một người khác và xảy ra rắc rối với người đó.

Tôi hiểu rồi. Điều đó cũng giải thích vì sao cô Yukino bị sát hại trong căn hộ thuộc thành phố Saitama. - Trung sĩ Takagi gật gù.

Cô ấy thật sự xinh đẹp, nên muốn bẫy những gã đàn ông khác cũng chẳng có gì khó... - Thanh tra Megure có vẻ xuôi xuôi.

Chắc đây là một vụ tình tay ba rồi... - Ran cũng đồng tình.

Nhưng tại sao chị Yukino lại nói dối bọn mình là anh Kubo đánh chị ấy? - Sonoko nghi hoặc.

Chắc cô ta định dựng chuyện để vừa chia tay, vừa moi được tiền từ anh Kubo. Anh ấy là nghệ nhân làm búp bê nổi tiếng nên chắc phải có tài sản kha khá. - Anh Takagi phỏng đoán.

Cô Miwako như vừa giật mình nhận ra điều gì đó:

Cô ta đã lợi dụng Ran, Sonoko và thậm chí là cả ông Mori làm nhân chứng cho hành vi vũ lực vốn không hề có của anh Kubo. Cô ta có trục trặc với người đàn ông kia, nên không dám ở căn hộ Beika mà phải tới đây ngồi chat. Nhưng gã đàn ông kia phát hiện ra sự thật, hai người cãi nhau...

Và cô ấy bị giết! - Trung sĩ Takagi kết luận.

Thế còn hộ chiếu và vé máy bay? - Ran sực nhớ ra.

Cô ấy biết mình có nguy cơ bị nhân tình phát hiện, nên chuẩn bị sẵn phương thức bỏ trốn. Nhưng chưa kịp chạy thì cô ấy đã bị giết.

Ra thế, mọi việc vậy là sáng tỏ rồi. - Thanh tra Megure tá thành với suy luận của cô Miwako.

Chuyện là thế sao... - Ông Kogoro thẫn thờ.

Không chỉ ông, Ran và Sonoko cũng chưa hết sốc. Cả hai buồn bã:

Bọn mình bị chị Yukino lừa rồi...

Ừ...

Có vẻ Yukino đã gây phiền phức cho hai em rồi. - Kubo cúi đầu vẻ hối lỗi thực sự. Ran và Sonoko vội vàng từ chối:

Bọn em mới có lỗi vì đã nghi ngờ thầy chứ!

Em xin lỗi!

Không sao đâu.. - Kubo mỉm cười, nhưng trông nét mặt anh thật buồn.

Chúng ta phải khẩn trương tìm kiếm tên nhân tình này. Takagi và Sato mau điều tra kỹ tiểu sử của cô Mizutani Yukino một lần nữa để xem có kẻ nào khả nghi không.

Rõ! - Hai sĩ quan cảnh sát gật đầu, ra khỏi phòng.

Thanh tra Megure, ông Kogoro cũng như những người còn lại lần lượt xin lỗi Kubo rồi ra khỏi phòng, để lại đội khám nghiệm hiện trường.

Tuy nhiên, chỉ còn một người chưa bị thuyết phục: Shinichi. Cậu ở lại đến cùng để kiểm tra căn hộ, nhưng không tìm ra được bằng chứng gắn liền với kẻ mà cậu tin là hung thủ.

- Hung thủ chỉ có thể là anh Kubo... - Shinichi vừa lẩm bẩm một mình vừa khoanh tay nghĩ ngợi.

“Chị Yukino bị giết trong căn hộ thuê theo tuần thuộc thành phố Saitama này vào lúc tám giờ mười lăm phút. Nhưng mình nhìn thấy anh Kubo ở căn hộ Beika vào lúc tám giờ ba mươi phút. Thời gian di chuyển chỉ vỏn vẹn mười lăm phút, trong khi để đi từ căn hộ này đến căn hộ kia mất ít nhất. Có dùng cách nào thì anh ta cũng không thể tới đây trong vòng mười lăm phút được...”

Câu hỏi mười lăm phút... - Shinichi nhìn đồng hồ đeo tay. - Khỉ thật! Nếu mình không phá được vụ này, thì anh Kubo sẽ thoát tội với âm mưu hoàn hảo... Nhưng trên đời này làm gì có âm mưu hoàn hảo nào. Chắc chắn phải có mẹo gì đó...

Shinichi sao thế? - Ran chờ Shinichi ở ngoài căn hộ nãy giờ. Thấy cậu mãi chẳng ra, cô lo lắng nhòm vào trong.

Ran vẫn ở đây à?

Ừ...

Đáng ra cậu nên về trước với ông bác chứ.

Nhưng...

Chán cậu quá, giờ cậu có đi thì cũng chẳng kịp vào lớp buổi sáng nữa. Hay mình ra quán café trước ga ăn gì đó rồi chiều đến trường vậy. - Shinichi nhìn đồng hồ.

Ừ. - Ran có vẻ sung sướng.

A, đúng rồi, dạo này cậu hay xem tập ảnh tác phẩm của anh Kubo vào giờ nghỉ. Cậu cho tớ xem với được không.

Cũng được... - Ran ngập ngừng gật đầu.

Thầy chủ nhiệm có than phiền đôi chút, nhưng sau khi nghe giải thích thì thầy đồng ý bỏ qua và cho Shinichi và Ran vào lớp. Thức trắng đêm ở hiện trường làm Shinichi mệt quá, cậu cứ dụi mắt liên tục, nhưng cuối cùng ca học buổi chiều cũng trôi qua. Khi tiết học kết thúc, Shinichi vừa dụi mắt vừa cắm đầu vào xem bộ ảnh chụp tác phẩm của Kubo Kensuke mà Ran cho cậu mượn.

Anh ta giỏi thật đấy, con búp bê nào trông cũng như người thật... - Những con búp bê của Kubo, từ búp bê người lớn đến trẻ con, đều thật đến nỗi Shinichi không dứt mắt ra được.

Đúng không? Anh ấy còn tái hiện cả căn phòng và lớp học của con búp bê này nữa đấy! - Ran mở một trang ra chỉ cho Shinichi, tự hào nói như thể đang khoe về b.

Sonoko ngồi ở bàn trên cũng quay xuống nhìn:

Nếu nghĩ kỹ thì tớ thấy một người có thể làm những tác phẩm tuyệt đẹp thế này làm sao lại đi sát hại người mình yêu được cơ chứ.

Ừ. Nhưng nếu có tận hai, ba con búp bê giống hệt mình thì chắc hơi ghê. - Ran khẽ cười.

Thế á? Anh Kubo mà làm búp bê giống tớ, thì tớ sung sướng đến nhảy cẫng lên vì tình cảm của anh ấy mất! - Sonoko cãi.

Khoan đã! Ran vừa nói gì? - Shinichi đột ngột trợn mắt xen vào câu chuyện của hai cô bạn.

Hả? - Ran giật mình, bất giác nghẹn họng.

Tớ hỏi cậu vừa nói gì mà?

Ừm... Tớ bảo nếu có hai, ba con búp bê giống hệt mình thì hơi ghê... Tớ nói gì không hay à?

Không, tốt lắm! Đúng là chẳng có người thứ ba nào cả. Nhưng có đến hai, ba thứ hệt nhau! - Shinichi kêu to, đứng phắt dậy.

Kudo sao thế? - Sonoko ngơ ngác.

Ran, cảm ơn cậu nhiều lắm! - Nói rồi Shinichi chạy ra khỏi lớp.

Ran chẳng hiểu đầu đuôi gì, chỉ biết cùng Sonoko nhìn cậu bạn đi khỏi.

Ngày hôm sau, Ran nhận được điện thoại của Shinichi gọi cô tới lớp học làm búp bê của Kubo. Ran rủ

cả Sonoko đi cùng, tới nơi thì thấy trên cửa lớp học có tờ giấy ghi chữ “Lớp tạm nghỉ một thời gian.” Cả hai vẫn mở cửa bước vào, thì thấy trong phòng có mặt Kubo, ông Kogoro và thậm chí là cả nhóm cảnh sát do thanh tra Megure chỉ huy. Riêng Shinichi lại không thấy bóng dáng đâu.

Sao thế này? Mọi người đều được Kudo gọi đến hết à? - Sonoko

Ừ. - Anh Takagi gật đầu.

Thằng nhóc này thật vô lễ, đã mời người trên tới lại còn bắt chờ rõ lâu, rồi chính nó thì đến sau cùng. Chẳng hiểu nó định giở trò gì? - Ông Kogoro hậm hực.

Kudo có nói gì với Ran không? - Cô Sato Miwako hỏi.

Có ạ. Shinichi bảo cháu tới lớp học làm búp bê rồi mở máy tính xách tay ra chat với cậu ấy. - Ran lấy máy tính trong túi ra.

Chat á? Ta chả hiểu gì cả! - Ông Kogoro lầm bầm khó chịu. Trong lúc đó, Ran xin phép Kubo dùng mạng LAN không dây của lớp học để bắt đầu chat với Shinichi.

Mọi người có mặt đầy đủ rồi đấy à? - Trên màn hình máy tính hiện ra khuôn mặt Shinichi được quay cận cảnh.

Đủ hết rồi. Mày đang ở đâu hả? - Ông Kogoro cáu bẳn.

Lát nữa cháu sẽ nói.

Cháu gọi bọn ta tới đây làm gì? Hình như cháu còn nhờ vả gì mấy nhân viên bên đội khám nghiệm hiện trường nữa thì phải? - Thanh tra Megure hỏi Shinichi trên màn hình.

Này, đừng nói là mày tìm ra hung thủ rồi nhé. - Ông Kogoro đùa cợt.

Đúng thế đấy ạ. - Shinichi mỉm cười gật đầu.

Cái gì?! - Mọi người trong phòng ngạc nhiên chồm hết lên trước.

Em nói thật đấy à?! - Anh Takagi nheo mắt ngờ vực.

Vâng. Hung thủ chính là anh Kubo. - Shinichi khẳng định.

Hả?! - Sau khi thốt lên, cả nhóm đồng thời quay ra nhìn Kubo đang đứng giữa

Em đùa sao? Sao tôi lại... Vào lúc tám giờ ba mươi Yukino đã chết rồi, mà khi ấy chính em đã nhìn thấy tôi ở căn hộ Beika còn gì? - Kubo bật cười tỏ ý Shinichi chỉ đang nói khoác.

Thanh tra Megure cũng đồng tình:

Cô Yukino bị giết trong căn hộ thuê theo tuần ở thành phố Saitama vào lúc tám giờ mười lăm phút tối qua. Nhưng Kudo nhìn thấy anh Kubo ở căn hộ Beika vào lúc tám rưỡi, như vậy anh ta chỉ có mười lăm phút để di chuyển giữa hai nơi. Thế nhưng hai căn hộ cách nhau rất xa, dù phóng xe nhanh cỡ nào cũng phải mất ít nhất ba tiếng đồng hồ.

Vâng, bản thân cháu cũng bí khi gặp phải vấn đề mười lăm phút đó, mãi không giải được. Nhưng nhờ gợi ý trong câu nói của Ran mà cháu đã biết được sự thật.

Ý cháu là sao? - Thanh tra Megure nghiêng đầu.

Trong lúc cháu xem bộ ảnh chụp các tác phẩm của anh Kubo, Ran có nói: “Nếu có tận hai, ba con búp bê giống hệt mình thì chắc hơi ghê.” Chúng ta nghĩ chỉ có một căn phòng giống hệt căn hộ của chị Yukino. Chính vì thế mà suy luận mới rơi vào bế tắc.

Rồi sao? - Ông thanh tra giục.

Nhìn màn hình, mọi người có đoán được đây là đâu không? - Máy quay lùi ra xa khỏi mặt Shinichi, để lộ chiếc tủ trang trí kiểu cổ, với đồng hồ điện tử và vài con búp bê xinh xắn.

Đó là căn hộ cho thuê nơi cô Yukino bị sát hại chứ gì? - Cô Sato Miwako đáp.

Không phải. - Shinichi lắc đầu.

Hả?! Nhưng sau lưng em chẳng phải có nội thất căn phòng ở thành phố Saitama đấy sao? - Anh

Takagi ngờ vực.

Dốt quá, thằng nhóc đang ở căn hộ của cô Yukino chứ sao nữa. Phải không hả? - Ông Kogoro tỏ vẻ coi thường anh trung sĩ.

Bác cũng sai nốt. - Shinichi ph nhận.

Cái gì? Thế rốt cuộc mày ở đâu? - Ông Kogoro bực bội.

Ở một căn phòng thứ ba.

Căn phòng thứ ba sao?! - Sự kinh ngạc bao trùm.

Vâng, có một căn phòng nữa rất giống căn hộ của chị Mizutani Yukino.

Thế là thế nào? Kudo, em giải thích cho bọn chị hiểu đi? - Cô Sato Miwako nói với Shinichi trên màn hình.

Vâng. Căn hộ riêng của chị Yukino là một, căn hộ cho thuê ở thành phố Saitama là hai, và căn phòng này là ba...

Tại sao... Lại có tận ba phòng... - Thanh tra Megure khoanh tay hoang mang.

Mọi người giờ cũng đã biết việc anh Kubo dùng vũ lực của chị Yukino chỉ là màn kịch chị ấy dựng nên. Chị ấy đã chat với bác Mori từ căn phòng này, sau đó bị giết ngay tại đây.

Cô ấy bị giết ở căn phòng thứ ba sao? - Ông Kogoro tròn xoe mắt.

Đúng là việc cô Yukino bị đánh chỉ là giả, vì vết bầm tím trên người cô ấy hóa ra chỉ là vết sơn. Còn căn phòng này cũng là cô ấy dựng nên à? - Ông thanh tra hỏi.

Không, chị Yukino biết được căn phòng do anh Kubo dựng nên, và nghĩ ra việc chat với bác Mori từ chỗ này.

Sao lại thế? Cô ấy có thể ngồi chat ngay trong căn hộ của mình mà?

Lúc đầu cháu cũng nghĩ thế. Nhưng như thiếu úy Sato Miwako đã điều tra, chị Yukino không thể làm vậy là có lý do. Chị ấy có tiền án lừa đảo tình cảm, nhưng vẫn không chừa mà tiếp tục tái phạm, nên bị gã đàn ông nào đó bám đuôi.

Đúng như Kudo nói, sau khi điều tra kỹ hơn, tôi phát hiện ra số người đàn ông có thù oán với cô Mizutani Yukino không chỉ dừng lại ở một, hai người. c đáng ngạc nhiên là người nào cũng hận tới mức muốn giết cô ấy, nên ráo riết truy đuổi khắp nơi. - Cô Miwako chau mày báo cáo với thanh tra Megure.

Có nhiều người như thế sao? - Ran, Sonoko và cả ông Kogoro đều không giấu nổi vẻ sửng sốt.

Vâng. Cô ta đã rút hết tiền từ tài khoản của những người đàn ông có quan hệ tình cảm với mình.

Cô ấy đã... - Ông Kogoro không thể tin nổi.

Thì ra là vậy. Thảo nào hôm đó cô ta không thể ở căn hộ của mình mà chat... - Thanh tra Megure gật gù tỏ ý đã hiểu.

Shinichi nói tiếp:

Chị Yukino bị quá nhiều người truy đuổi, lại tình cờ phát hiện ra căn phòng giống hệt căn hộ của mình. Vì thế chị ấy đã nghĩ ra cách giả làm nạn nhân bị anh Kubo giết để biến mất dạng, trong khi thực tế chị ấy định chạy trốn ra nước ngoài.

Thế nên cô ấy giả vờ là anh Kubo tới tìm mình ở căn hộ, dựng nên cả việc bị anh ấy đánh đập, để lừa mấy bố con Mori. - Thanh tra Megure tức tối.

Đúng thế. Tiếng đập cửa của anh Kubo mà bác Mori, Ran và Sonoko nghe thấy ở văn phòng thám tử, có lẽ chỉ là âm thanh chị ấy ghi âm sẵn lên đĩa CD thôi.

Cái gì...?! - Ông Kogoro bàng hoàng.

Chị Yukino nghĩ mình đã diễn xuất thành công, nhưng anh Kubo đã phát hiện ra chị Yukino rút tiền trong tài khoản ngân hàng của mình và làm hộ chiếu, nên biết được kế hoạch của chị ấy và quyết định lợi dụng nó.

Anh ta lợi dụng nó là sao? - Ông Megure ngạc nhiên hỏi.

Chị Yukino đã dàn dựng căn phòng như thể mình bị anh Kubo đánh đập đến chết, trong khi chị ấy không chết thật. Nhưng anh Kubo đã có mặt tại phòng này và ra tay sát hại chị Yukino. Sau đó, anh chuyển

xác chị Yukino tới căn hộ cho thuê theo tuần ở thành phố Saitama mà anh đã chuẩn bị trước, đồng thời đặt các vật trang trí lẫnhảm để dựng nó thành hiện trường án mạng.

A...?! - Mặt Kubo tái xanh.

Cháu đã xem ảnh chụp bộ sưu tập của anh Kubo, phải công nhận rằng anh ấy rất có tài. Búp bê của anh ấy trông như người thật, nhưng điều làm cháu ngạc nhiên hơn cả là căn phòng của chúng. Mỗi phòng đều được tái hiện thật tài tình, trông như ngôi nhà thực sự vậy. - Shinichi nhớ lại tập ảnh mà Ran cho xem.

Không chỉ búp bê mà cả căn phòng cũng...? - Thanh tra Megure há hốc mồm.

Vâng. Sau khi xem ảnh, cháu chắc chắn việc tái hiện nhà ở với anh Kubo dễ như trở bàn tay. Thêm nữa, câu nói “Nếu có tận hai, ba con búp bê giống hệt mình thì chắc hơi ghê.” Của Ran đã làm cháu bừng tỉnh: có căn phòng thứ ba này xóa tan mọi rắc rối về vấn đề mười lăm phút. Chị Yukino bị giết trong căn hộ ở thành phố Saitama vào lúc tám giờ mười lăm phút tối qua. Nhưng cháu lại thấy anh Kubo ở căn hộ Beika lúc tám giờ ba mươi phút. Anh Kubo đúng là chỉ có mười lăm phút di chuyển, trong khi hai căn hộ trên cách nhau tận ba tiếng đồng hồ đi xe. Nếu tồn tại căn phòng thứ ba ngay gần căn hộ Beika thì mọi việc hoàn toàn sáng tỏ. Hôm đó, anh Kubo đã giết chị Yukino trong căn phòng thứ ba này, đặt nguyên xác chị ấy tại đây rồi tới căn hộ Beika. Anh ấy làm vậy để có người nào đó chứng minh bằng chứng ngoại phạm cho mình. Tình cờ cháu có mặt và trở thành nhân chứng. Sau khi biết cháu đã nhìn thấy anh ấy, anh Kubo ung dung mang xác chị Yukino tới căn hộ thuê theo tuần ở thành phố Saitama. Căn hộ này do anh ấy đặt qua mạng internet, và dùng tài khoản của chị Mizutani Yukino để trả tiền qua dịch vụ chuyển tiền của ngân hàng. Ở căn hộ này, anh ấy đã dựng nội thất y hệt căn hộ riêng của chị Yukino.

Thì ra là vây... - Thanh tra Megure sửng sốt nhưng cũng bị thuyết phục.

Trời ơi... - Những người còn lại trố mắt ra nhìn Kubo.

Nghe nói anh Kubo không cho người ngoài xem các tác phẩm đang trong tiến trình chế tác, đó là vì anh bí mật dựng căn phòng thứ ba này ở xưởng của mình. - Shinichi nghiêm nghị nhìn Kubo qua màn hình.

Cậu nói dối! Chẳng có phòng thứ ba nào ở đây cả! - Kubo đột ngột kêu to đầy giận dữ.

Hừm, a nên ngoan ngoãn nhận tội thì hơn. - Shinichi chán ngán. Cậu quay đầu nhìn xung quanh. - Chà chà, căn phòng này giống căn hộ của chị Yukino như đúc... Nhưng Ran nói đúng, nó giống đến mức em thấy ghê ghê ấy chứ... Có lẽ em nên phá hết đi cho đỡ sợ... Cả con búp bê giống hệt chị Yukino này nữa...

Shinichi đưa đôi mắt như bị thôi miên xuống sàn. Cậu đứng phắt dậy, ra khỏi tầm nhìn máy quay. Có tiếng “xoảng” và “rầm” liên tục của đồ đạc bị đập phá.

Đừng... Đừng! - Kubo túm lấy màn hình máy tính mà gào.

Kudo, dừng lại đi! - Thanh tra Megure cũng sửng sốt can ngăn, nhưng âm thanh kia không hề chấm

dứt.

Em đừng làm thế! - Đến cô Sato Miwako cũng thét lên.

Chết tiệt thật! - Kubo trợn ngược mắt xông ra ngoài.

Đuổi theo anh ta mau! - Thanh tra Megure ra lệnh cho hai cấp dưới. Họ vội vã chạy đi.

Ra bên ngoài, Kubo ra sức chen lấn giữa đám đông trên đường và biến mất khỏi tầm mắt anh Takagi và cô Miwako. Cả hai hốt hoảng tìm kiếm nhưng chẳng thấy anh ta đâu nữa.

Kubo đã rẽ phải vào một con ngõ nhỏ. Đi được một đoạn, anh lại rẽ vào một ngách nữa còn hẹp hơn. Cuối ngách có một khoảng trống khá hẹp và cánh cửa sau của rạp chiếu phim. Kubo rút chìa khóa trong túi ra, mở cánh cửa thoát hiểm đó và chạy vào trong.

- Dừng lại! - Vừa vào, anh ta đã kêu to.

Nhưng giây tiếp theo, Kubo đứng chết trân. Căn phòng im ắng, chẳng có vật nào đổ vỡ.

Ra đây là xưởng sản xuất bí mật của anh. - Một giọng vang lên từ sau lưng Kubo.

Á! - giật mình, Kubo quay lại thì thấy Shinichi đang mỉm cười đứng đó. Anh ta tức tối nghiến răng ken két. - Mày lừa tao!

Anh cũng lừa bọn em, như vậy chòa đấy thôi. - Shinichi lại cười.

Một lát sau, trung sĩ Takagi và thiếu úy Sato Miwako có mặt tại xưởng nhờ cú điện thoại của Shinichi.

Anh Takagi gọi cho cả thanh tra Megure và những người còn lại, chỉ mười phút sau họ đã tới nơi.

Chỗ này... - Mọi người tròn mắt kinh ngạc. Một góc xưởng trông giống hệt căn hộ của Mizutani Yukino, trong góc còn đặt con búp bê y chang cô.

Trông nó như đang sống ấy... - Ông Kogoro lại gần con búp bê, chớp mắt lia lịa.

Kudo không phá gì à? - Sonoko ngạc nhiên nhìn quanh.

Ngốc ạ, dĩ nhiên là không rồi. Mà thành phố này có biết bao nhà cửa, việc tìm ra căn phòng bí mật này đúng là mò kim đáy bể. Thế nên tớ đã tìm cách để anh Kubo tự dẫn mọi người tới. Tớ đã xin phép thanh tra Megure mượn đồ đạc trong căn hộ cho thuê theo tuần từ đội khám nghiệm hiện trường để dựng một căn phòng giả ngay tầng dưới lớp học làm búp bê của anh Kubo. Có lẽ tớ nên xin lỗi vì đã lừa anh ấy...

Trời ạ, ta cứ tưởng cháu nhờ gì mấy người khám nghiệm hiện trường... Nhưng ta có lời khen đấy! - Thanh tra Megure thán phục.

Anh ta thuê hẳn một phòng trong rạp chiếu phim để làm xưởng sản xuất, thảo nào chẳng ai phát hiện ra... - Trung sĩ Takagi ngạc nhiên nhìn quanh căn phòng.

Rạp chiếu phim có trần cao, nếu dỡ hết ghế ngồi ra thì ta sẽ có không gian rộng lớn, rất thích hợp làm xưởng sản xuất. Tòa nhà này có một phòng chiếu ở mỗi tầng, nên anh Kubo khó lòng bị phát hiện nếu dùng thang thoát hiểm để lẻn vào từ cửa sau.

Ra thế... - Anh Takagi gật gù.

Ngoài phòng của cô Yukino còn có vài phòng con gái nữa... - Cô Sato Miwako quan sát mấy căn phòng khác được dàn dựng ngay trong xưởng. Đúng như cô nói, vài phòng trong đó có nhiều nét nữ tính.

Có lẽ đó là phòng của những người anh Kubo từng

Hả? - Ran ngạc nhiên nhìn Shinichi.

Đúng thế. - Kubo gật đầu. - Tôi chỉ đem lòng yêu những cô gái đẹp, nhưng vấn đề là thể nào cô ấy cũng làm việc gì đó không tốt. Nói đơn giản thì tôi luôn phải lòng những cô gái xấu xa. Vì thế mà tôi bị phản bội hết lần này đến lần khác. Cứ mỗi lần như thế, tôi lại làm một căn phòng và búp bê hình cô ấy.

Không phải cậu chẳng dám phàn nàn trực tiếp với cô gái đó nên làm ra búp bê để nói xấu người yêu chứ hả? - Ông Kogoro ngán ngẩm nhìn con búp bê Mizutani Yukino.

Ông nói đúng. Những cô gái đẹp từ khi sinh ra đã được nuông chiều, nên chỉ bị nói nặng lời một chút là tự ái, bỏ đi tìm người yêu mới ngay.

Có phải tất cả đều thế đâu! - Ông thám tử khinh bỉ.

Có thể không, nhưng những cô gái tôi yêu đều như vậy. Trong số đó, Yukino thuộc loại cáo già nhất.

Vì cô ta đã nhằm vào tài sản của anh?

Vâng. - Kubo gật đầu với anh Takagi. - Tôi đã vài lần bảo Yukino không được tự tiện rút tiền, nhưng cô ấy chỉ bỏ ngoài tai... Yukino định cướp hết tiền của tôi rồi bỏ trốn. Ngày hôm đó, tôi đã hứa sẽ tha thứ nếu cô ấy trả tiền, nhưng Yukino buông lời khinh miệt căn phòng này, gọi tôi là kẻ biến thái, thậm chí còn dọa sẽ đốt cháy xưởng sản xuất. Tôi đã cho Yukino cơ hội cuối cùng, vậy mà...

Kubo rơi lệ.

Và anh đã giết cô Yukino? - Thanh tra Megure hỏi.

Vâng. Từ đầu tôi đã biết Yukino không đời nào đồng ý trả tiền cho tôi. Biết được kế hoạch của cô ấy,

tôi đã lợi dụng nó để đảo ngược tình thế, ra tay sát hại người yêu... Có lẽ tôi chỉ có thể tìm thấy hạnh phúc

những con búp bê mà thôi... - Kubo buồn bã vừa khóc vừa nói.

Không phải đâu. Đáng lẽ anh phải tìm cách mở lòng mình hơn nữa để tìm ra với những người có thật. - Ông thanh tra tiếc nuối nói rồi còng tay Kubo lại.

Shinichi đứng trong trung tâm mua sắm mới xây cách trường học khoảng ba ga tàu cùng Ran và Sonoko. Cậu chẳng có ý định mua gì, nhưng Ran và Sonoko muốn đi xem nên cậu cũng đi theo.

Trong này nhiều cửa hàng quá. Nhìn bộ nào tớ cũng muốn mua! - Sonoko mê mẩn nhìn những con ma-nơ-canh trong tủ kính.

Này, hôm nay cậu chỉ đi ngắm thôi cơ mà? - Shinichi nhắc ngay.

Cậu đừng làm tớ cụt hứng! - Sonoko vào trong cửa hàng.

Sonoko thật là... Mà tại sao có người đi yêu búp bê nhỉ... - Ran vừa nhìn con ma-nơ-canh nữ vừa thắc

mắc.

Con gái bây giờ nhiều người giống Sonoko, hay đòi hỏi đủ thứ. So với người như thế thì búp bê vừa có gương mặt giống người mình thích, lại không cằn nhằn, đòi hỏi nhiều nên người ta cảm thấy nhẹ nhõm cũng phải thôi. - Shinichi bật cười.

Shinichi cũng thích búp bê hơn à? - Ran ngạc nhiên nhìn cậu.

Đồ ngốc! Dĩ nhiên là tớ thích người thật rồi! Như thanh tra Megure đã nói, đáng lẽ anh Kubo phải mở lòng mình hơn nữa với chị Yukino.

Đúng đấy. - Ran gật đầu đồng tình.

Một người mẹ dắt tay con gái đi qua trước mặt Ran và Shinichi. Cô bé con khoảng ba tuổi reo lên khi thấy con búp bê hina[4] bày trong tủ kính cửa hàng.

[4] Búp bê hina là bộ búp bê đại diện cho hoàng đế, hoàng hậu và các cận thần được trưng bày trong lễ hội búp bê dành cho các bé gái vào ngày 3/3 hàng năm ở Nhật.

Búp bê thân nhau quá!

Đó là búp bê hoàng đế và hoàng hậu đấy, họ rất thân nhau. Mẹ chắc sau này Mika sẽ tìm được bạn trai tuyệt vời như búp bê hina. - Người mẹ mỉm cười cùng con gái ngắm bộ búp bê.

Kia mới là mục đích thật sự của búp bê chứ... - Ran khẽ thốt lên trước cảnh đó.

Ừ. Búp bê sinh ra để truyền hy vọng cho con người mà. - Shinichi cũng cười theo.

Ôi, tớ muốn có người yêu tuyệt vời như búp bê hoàng đế cơ! - Sonoko ở đâu xuất hiện, hai tay khệ nệ xách đủ thứ túi.

Tự nhiên sao lại nói thế? - Shinichi giật mình quay lại.

Có mua bao nhiêu thứ thì lòng tớ vẫn trống rỗng! Ông trời ơi, con xin hứa sẽ không đòi hỏi nhiều, chỉ cần một anh người yêu đẹp như hoàng tử thôi! - Sonoko vứt bỏ túi đồ xuống, bám chặt lấy tủ kính bày búp bê.

Sonoko thật là... - Ran trách móc, nhưng Sonoko vẫn dí mặt vào kính mà kêu. Trước cảnh đó, cô bé con sợ quá bật khóc.

Này, chính vì như thế nên các anh mới tránh xa cậu đấy! - Shinichi ngán ngẩm.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx